Sau Khi Trúng Cổ
Chương 24: Làm thuốc dẫn cho y
Thấy vành tai Tiêu Lâm Thành đỏ ửng, Cố Văn Vũ vội hỏi: "Hôn? Ngươi hôn ai thế?"
Tiêu Lâm Thành lại trùm kín chăn, "Không có."
Cố Văn Vũ: "Không có? Vậy sao ngươi đỏ mặt?"
Tiêu Lâm Thành nấp trong chăn không rên một tiếng.
"Cái này có gì phải xấu hổ chứ?" Cố Văn Vũ quay sang hỏi Mộc Khinh Ngôn, "Đúng không, Mộc công tử?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Mộc Khinh Ngôn chột dạ nhìn Tiêu Lâm Thành trên giường, buồn bực nghĩ chẳng phải lúc trước nói hôn một cái cũng không sao à? Sao giờ lại trốn rồi?
Y không biết trong đầu Tiêu Lâm Thành dưới chăn tràn ngập hình ảnh Mộc Khinh Ngôn trong mơ lấm tấm vết đỏ khắp người, hoảng đến nỗi tim đập loạn xạ.
Tiêu Lâm Thành cũng rất khó hiểu, chẳng phải chỉ là Khinh Ngôn không mặc quần áo thôi sao? Cũng đâu phải chưa từng thấy, mình sợ cái gì chứ?
Ngoài chăn bỗng nhiên im lìm, Tiêu Lâm Thành đợi một hồi, cuối cùng nhịn không được từ từ kéo chăn xuống.
Sau đó hắn thấy khuôn mặt bự chảng của Cố Văn Vũ dí sát vào cười nói: "Tiêu công tử, ngươi hôn ai thế?"
Tiêu Lâm Thành giật nảy mình, thấy Mộc Khinh Ngôn không còn trong phòng thì buột miệng hỏi: "Khinh Ngôn đâu?"
"Mộc công tử có việc đi rồi," Cố Văn Vũ nói, "Ngươi muốn tìm y à? Ta đi gọi cho ngươi nhé?"
"Không, không cần," Tiêu Lâm Thành vội nói, "Không có, không có gì đâu."
"Không có gì sao," Cố Văn Vũ cười tủm tỉm, "Vậy chúng ta nói tiếp đi, ngươi hôn ai thế?"
Tiêu Lâm Thành: "......"
Cố Văn Vũ: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không nói với ai đâu."
"Ta......" Tiêu Lâm Thành im bặt, đột nhiên ngồi thẳng dậy nói, "Cố tiên sinh, hay là thế này đi, ngươi nói ta biết cách chữa đau tim cho Khinh Ngôn, ta nói ngươi biết...... ta hôn ai, được không?"
Cố Văn Vũ khó xử, "Đổi cái khác được không? Chẳng hạn như đêm qua chưởng quỹ mộng du? Trong tiệm có chuột? Đêm qua ta hôn ai?"
Tiêu Lâm Thành: "...... Không đổi."
"Thế thì thôi vậy," Cố Văn Vũ ủ rũ cúi đầu nói, "Ta đã hứa với Mộc công tử không nói ra rồi."
Tiêu Lâm Thành nghĩ ngợi: "Cách này có liên quan đến ta đúng không?"
Cố Văn Vũ gật đầu.
"Liên quan đến ta," Tiêu Lâm Thành trầm ngâm nói, "Nhưng Khinh Ngôn lại sợ ta biết......"
Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cách này là giết ta để làm thuốc dẫn cho y sao?!"
Cố Văn Vũ: "...... Không phải đâu." Ngươi nghĩ gì mà ác thế hả?
Ở bên kia, Mộc Khinh Ngôn nhớ đến vẻ bất thường của Tiêu Lâm Thành đêm qua thì do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đi tìm Bạch Diệc Sương.
Bạch Diệc Sương đang đùa với con sâu trắng kia. Tối qua Mộc Khinh Ngôn thừa dịp Tiêu Lâm Thành ngất xỉu đã chích ngón tay hắn cho con sâu này ăn mấy giọt máu.
Sau khi y dìu Tiêu Lâm Thành về thì trả lại con sâu này cho Bạch Diệc Sương, còn bảo nàng hình như cổ của Tiêu Lâm Thành cũng phát tác rồi.
Bạch Diệc Sương tò mò canh chừng con sâu kia suốt đêm.
Nếu cổ trong người Tiêu Lâm Thành thật sự phát tác thì con sâu này hút máu của hắn cũng sẽ xao động bất an.
Nhưng đã một đêm trôi qua mà con sâu này vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.
"Không giống lắm," Bạch Diệc Sương băn khoăn, "Nếu cổ kia phát tác thì Phục Bạch sẽ không yên tĩnh vậy đâu."
Mộc Khinh Ngôn cũng mờ mịt, "Nhưng tối qua hắn...... rất giống hôm đó trúng cổ mà."
Bạch Diệc Sương hỏi: "Tối qua hắn thế nào?"
Mộc Khinh Ngôn: "Mắt hơi đỏ, nhìn không tỉnh táo lắm."
Bạch Diệc Sương: "Còn gì nữa không?"
Mộc Khinh Ngôn: "...... Còn hôn ta nữa."
Bạch Diệc Sương nhịn không được cười, "Sau đó thì sao?"
Mộc Khinh Ngôn: "Bị ta đánh ngất xỉu."
Bạch Diệc Sương: "......" Người trong lòng hôn ngươi mà ngươi lại đánh hắn ngất xỉu à? Ngươi có ngốc không thế?
"Ngất xong thì sao?" Bạch Diệc Sương nói, "Vẫn ngủ thẳng tới sáng nay à?"
Mộc Khinh Ngôn gật đầu.
Bạch Diệc Sương suy tư: "Không đúng, cổ kia có tác dụng kích tình, nếu thật sự phát tác thì Tiêu công tử có thể ngủ cả đêm được sao? Phải là khô nóng khó nhịn, trằn trọc mất ngủ chứ?"
Mộc Khinh Ngôn cũng bối rối, "Không phải sao?"
Bạch Diệc Sương do dự nói: "Theo ta biết thì mẫu cổ khác với tử cổ, chỉ khi nào động tình mới tỉnh dậy chứ không tự dưng phát tác đâu."
Mộc Khinh Ngôn: "Vậy là tối qua hắn...... say quá à?" Say mèm sao lại hôn mình chứ?
Bạch Diệc Sương: "Có thể là cổ kia sắp tỉnh thì Tiêu công tử bị ngươi đánh ngất xỉu rồi."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Tiêu Lâm Thành đoán hơn nửa ngày vẫn không đoán ra rốt cuộc phải làm thế nào để chữa đau tim cho Mộc Khinh Ngôn.
Cố Văn Vũ nghe riết mệt mỏi, ngáp một cái đi tìm phu nhân.
Tiêu Lâm Thành xuống giường rửa mặt, trở về thấy cháo trên bàn đã nguội ngắt nhưng vẫn bưng lên uống từng ngụm.
Cả ngày hắn không gặp Mộc Khinh Ngôn mà chỉ nằm trên cây đại thụ ngoài quán trọ nhìn mặt trời dần lặn về Tây.
Ngày mai chính là mười lăm.
Ánh trăng chiếu qua cành lá, Tiêu Lâm Thành ngước mắt lên, chưa bao giờ hận mặt trăng tròn vành vạnh trên trời như bây giờ.
"A Tiêu."
Dưới cây vang lên giọng nói của Mộc Khinh Ngôn, Tiêu Lâm Thành xoay người sang chỗ khác, nghĩ thầm không được gặp y.
Mộc Khinh Ngôn lại gọi một tiếng nữa.
Tiêu Lâm Thành đưa tay bịt tai --- Y có việc giấu mình, không được để ý tới y.
Sau đó Mộc Khinh Ngôn đứng dưới cây không có động tĩnh gì nữa.
Tiêu Lâm Thành: "......" Đi nhanh vậy sao?! Ngươi không biết dỗ ta thêm lát nữa à?!
Tiêu Lâm Thành tức giận xoay người muốn leo xuống, vừa quay mặt lại thì thấy Mộc Khinh Ngôn cũng leo lên.
"Ngươi, ngươi lên đây làm gì?"
Mộc Khinh Ngôn chìa ra túi bánh ngọt trong tay rồi nói: "Ngươi không ăn cơm tối."
Tiêu Lâm Thành quay mặt đi: "Giận no rồi."
Mộc Khinh Ngôn xích lại gần nghe ngóng: "Bụng ngươi đang réo kìa."
Tiêu Lâm Thành càng tức hơn, "Thế thì chết đói cho xong!"
Mộc Khinh Ngôn chưa từng dỗ người, cũng không biết dỗ thế nào, nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy ta cũng không ăn."
Tiêu Lâm Thành trừng mắt, "Ngươi còn muốn uy hiếp ta nữa à?!"
Mộc Khinh Ngôn: "......Không phải, có nạn cùng chịu mà."
"Lộn xộn cái gì?" Tiêu Lâm Thành cả giận, "Mau ăn đi."
Mộc Khinh Ngôn: "Vậy ngươi cũng ăn đi."
"Không ăn!" Tiêu Lâm Thành còn chưa nói hết thì miệng đã bị nhét một cái bánh ngọt.
Mộc Khinh Ngôn nhìn hắn nói: "Ăn xong lại mắng ta tiếp, được không?"
Tiêu Lâm Thành ngẩn người, cuối cùng cắn bánh ngọt, mất tự nhiên nói: "Ta nào dám mắng ngươi? Mất công ngươi lại nói ta hung dữ với ngươi nữa."
"Ừ," Mộc Khinh Ngôn gật đầu, "Lúc nãy ngươi cũng hung dữ với ta mà."
Tiêu Lâm Thành: "......"
Tiêu Lâm Thành đưa tay vò tóc y, "Ai chọc ta tức đến mức này hả? Hả?! Còn dám nói ta dữ nữa à?"
Mộc Khinh Ngôn tránh đi: "Đừng vò, rối bây giờ......"
Tối hôm đó, Mộc Khinh Ngôn bị vò tóc tai bù xù mới dỗ được Tiêu Lâm Thành về quán trọ.
Cả đêm Tiêu Lâm Thành không ngủ mà nhìn chân trời trắng mờ ngoài cửa sổ, trong lòng càng thêm bồn chồn bất an.
Hắn cứ tưởng lần này cũng như lần trước, đến tối cổ kia mới phát tác.
Nhưng buổi chiều hắn và Mộc Khinh Ngôn đang định lên lầu thì Mộc Khinh Ngôn lảo đảo suýt té xuống lầu.
"Khinh Ngôn!"
Tiêu Lâm Thành ôm y, thấy y nắm chặt tim thì trong đầu lập tức nổ tung.
"Sao thế?" Cố Văn Vũ và Bạch Diệc Sương nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy ra khỏi phòng.
"Ưm......" Sắc mặt Mộc Khinh Ngôn trắng bệch, suýt cắn môi bật máu.
"Cố phu nhân, ngài mau cứu y đi!" Tiêu Lâm Thành ôm người hét lên, "Chẳng phải có cách chữa hay sao?"
Bạch Diệc Sương nhất thời lặng im.
"Không được để ta biết đúng không?!" Tiêu Lâm Thành nôn nóng đến nỗi hai mắt đỏ bừng, "Vậy giờ ta đi ngay đây! Ngài mau cứu y đi!"
Bạch Diệc Sương: "...... Ngươi không thể đi được."
Tiêu Lâm Thành lại trùm kín chăn, "Không có."
Cố Văn Vũ: "Không có? Vậy sao ngươi đỏ mặt?"
Tiêu Lâm Thành nấp trong chăn không rên một tiếng.
"Cái này có gì phải xấu hổ chứ?" Cố Văn Vũ quay sang hỏi Mộc Khinh Ngôn, "Đúng không, Mộc công tử?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Mộc Khinh Ngôn chột dạ nhìn Tiêu Lâm Thành trên giường, buồn bực nghĩ chẳng phải lúc trước nói hôn một cái cũng không sao à? Sao giờ lại trốn rồi?
Y không biết trong đầu Tiêu Lâm Thành dưới chăn tràn ngập hình ảnh Mộc Khinh Ngôn trong mơ lấm tấm vết đỏ khắp người, hoảng đến nỗi tim đập loạn xạ.
Tiêu Lâm Thành cũng rất khó hiểu, chẳng phải chỉ là Khinh Ngôn không mặc quần áo thôi sao? Cũng đâu phải chưa từng thấy, mình sợ cái gì chứ?
Ngoài chăn bỗng nhiên im lìm, Tiêu Lâm Thành đợi một hồi, cuối cùng nhịn không được từ từ kéo chăn xuống.
Sau đó hắn thấy khuôn mặt bự chảng của Cố Văn Vũ dí sát vào cười nói: "Tiêu công tử, ngươi hôn ai thế?"
Tiêu Lâm Thành giật nảy mình, thấy Mộc Khinh Ngôn không còn trong phòng thì buột miệng hỏi: "Khinh Ngôn đâu?"
"Mộc công tử có việc đi rồi," Cố Văn Vũ nói, "Ngươi muốn tìm y à? Ta đi gọi cho ngươi nhé?"
"Không, không cần," Tiêu Lâm Thành vội nói, "Không có, không có gì đâu."
"Không có gì sao," Cố Văn Vũ cười tủm tỉm, "Vậy chúng ta nói tiếp đi, ngươi hôn ai thế?"
Tiêu Lâm Thành: "......"
Cố Văn Vũ: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không nói với ai đâu."
"Ta......" Tiêu Lâm Thành im bặt, đột nhiên ngồi thẳng dậy nói, "Cố tiên sinh, hay là thế này đi, ngươi nói ta biết cách chữa đau tim cho Khinh Ngôn, ta nói ngươi biết...... ta hôn ai, được không?"
Cố Văn Vũ khó xử, "Đổi cái khác được không? Chẳng hạn như đêm qua chưởng quỹ mộng du? Trong tiệm có chuột? Đêm qua ta hôn ai?"
Tiêu Lâm Thành: "...... Không đổi."
"Thế thì thôi vậy," Cố Văn Vũ ủ rũ cúi đầu nói, "Ta đã hứa với Mộc công tử không nói ra rồi."
Tiêu Lâm Thành nghĩ ngợi: "Cách này có liên quan đến ta đúng không?"
Cố Văn Vũ gật đầu.
"Liên quan đến ta," Tiêu Lâm Thành trầm ngâm nói, "Nhưng Khinh Ngôn lại sợ ta biết......"
Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cách này là giết ta để làm thuốc dẫn cho y sao?!"
Cố Văn Vũ: "...... Không phải đâu." Ngươi nghĩ gì mà ác thế hả?
Ở bên kia, Mộc Khinh Ngôn nhớ đến vẻ bất thường của Tiêu Lâm Thành đêm qua thì do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đi tìm Bạch Diệc Sương.
Bạch Diệc Sương đang đùa với con sâu trắng kia. Tối qua Mộc Khinh Ngôn thừa dịp Tiêu Lâm Thành ngất xỉu đã chích ngón tay hắn cho con sâu này ăn mấy giọt máu.
Sau khi y dìu Tiêu Lâm Thành về thì trả lại con sâu này cho Bạch Diệc Sương, còn bảo nàng hình như cổ của Tiêu Lâm Thành cũng phát tác rồi.
Bạch Diệc Sương tò mò canh chừng con sâu kia suốt đêm.
Nếu cổ trong người Tiêu Lâm Thành thật sự phát tác thì con sâu này hút máu của hắn cũng sẽ xao động bất an.
Nhưng đã một đêm trôi qua mà con sâu này vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.
"Không giống lắm," Bạch Diệc Sương băn khoăn, "Nếu cổ kia phát tác thì Phục Bạch sẽ không yên tĩnh vậy đâu."
Mộc Khinh Ngôn cũng mờ mịt, "Nhưng tối qua hắn...... rất giống hôm đó trúng cổ mà."
Bạch Diệc Sương hỏi: "Tối qua hắn thế nào?"
Mộc Khinh Ngôn: "Mắt hơi đỏ, nhìn không tỉnh táo lắm."
Bạch Diệc Sương: "Còn gì nữa không?"
Mộc Khinh Ngôn: "...... Còn hôn ta nữa."
Bạch Diệc Sương nhịn không được cười, "Sau đó thì sao?"
Mộc Khinh Ngôn: "Bị ta đánh ngất xỉu."
Bạch Diệc Sương: "......" Người trong lòng hôn ngươi mà ngươi lại đánh hắn ngất xỉu à? Ngươi có ngốc không thế?
"Ngất xong thì sao?" Bạch Diệc Sương nói, "Vẫn ngủ thẳng tới sáng nay à?"
Mộc Khinh Ngôn gật đầu.
Bạch Diệc Sương suy tư: "Không đúng, cổ kia có tác dụng kích tình, nếu thật sự phát tác thì Tiêu công tử có thể ngủ cả đêm được sao? Phải là khô nóng khó nhịn, trằn trọc mất ngủ chứ?"
Mộc Khinh Ngôn cũng bối rối, "Không phải sao?"
Bạch Diệc Sương do dự nói: "Theo ta biết thì mẫu cổ khác với tử cổ, chỉ khi nào động tình mới tỉnh dậy chứ không tự dưng phát tác đâu."
Mộc Khinh Ngôn: "Vậy là tối qua hắn...... say quá à?" Say mèm sao lại hôn mình chứ?
Bạch Diệc Sương: "Có thể là cổ kia sắp tỉnh thì Tiêu công tử bị ngươi đánh ngất xỉu rồi."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Tiêu Lâm Thành đoán hơn nửa ngày vẫn không đoán ra rốt cuộc phải làm thế nào để chữa đau tim cho Mộc Khinh Ngôn.
Cố Văn Vũ nghe riết mệt mỏi, ngáp một cái đi tìm phu nhân.
Tiêu Lâm Thành xuống giường rửa mặt, trở về thấy cháo trên bàn đã nguội ngắt nhưng vẫn bưng lên uống từng ngụm.
Cả ngày hắn không gặp Mộc Khinh Ngôn mà chỉ nằm trên cây đại thụ ngoài quán trọ nhìn mặt trời dần lặn về Tây.
Ngày mai chính là mười lăm.
Ánh trăng chiếu qua cành lá, Tiêu Lâm Thành ngước mắt lên, chưa bao giờ hận mặt trăng tròn vành vạnh trên trời như bây giờ.
"A Tiêu."
Dưới cây vang lên giọng nói của Mộc Khinh Ngôn, Tiêu Lâm Thành xoay người sang chỗ khác, nghĩ thầm không được gặp y.
Mộc Khinh Ngôn lại gọi một tiếng nữa.
Tiêu Lâm Thành đưa tay bịt tai --- Y có việc giấu mình, không được để ý tới y.
Sau đó Mộc Khinh Ngôn đứng dưới cây không có động tĩnh gì nữa.
Tiêu Lâm Thành: "......" Đi nhanh vậy sao?! Ngươi không biết dỗ ta thêm lát nữa à?!
Tiêu Lâm Thành tức giận xoay người muốn leo xuống, vừa quay mặt lại thì thấy Mộc Khinh Ngôn cũng leo lên.
"Ngươi, ngươi lên đây làm gì?"
Mộc Khinh Ngôn chìa ra túi bánh ngọt trong tay rồi nói: "Ngươi không ăn cơm tối."
Tiêu Lâm Thành quay mặt đi: "Giận no rồi."
Mộc Khinh Ngôn xích lại gần nghe ngóng: "Bụng ngươi đang réo kìa."
Tiêu Lâm Thành càng tức hơn, "Thế thì chết đói cho xong!"
Mộc Khinh Ngôn chưa từng dỗ người, cũng không biết dỗ thế nào, nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy ta cũng không ăn."
Tiêu Lâm Thành trừng mắt, "Ngươi còn muốn uy hiếp ta nữa à?!"
Mộc Khinh Ngôn: "......Không phải, có nạn cùng chịu mà."
"Lộn xộn cái gì?" Tiêu Lâm Thành cả giận, "Mau ăn đi."
Mộc Khinh Ngôn: "Vậy ngươi cũng ăn đi."
"Không ăn!" Tiêu Lâm Thành còn chưa nói hết thì miệng đã bị nhét một cái bánh ngọt.
Mộc Khinh Ngôn nhìn hắn nói: "Ăn xong lại mắng ta tiếp, được không?"
Tiêu Lâm Thành ngẩn người, cuối cùng cắn bánh ngọt, mất tự nhiên nói: "Ta nào dám mắng ngươi? Mất công ngươi lại nói ta hung dữ với ngươi nữa."
"Ừ," Mộc Khinh Ngôn gật đầu, "Lúc nãy ngươi cũng hung dữ với ta mà."
Tiêu Lâm Thành: "......"
Tiêu Lâm Thành đưa tay vò tóc y, "Ai chọc ta tức đến mức này hả? Hả?! Còn dám nói ta dữ nữa à?"
Mộc Khinh Ngôn tránh đi: "Đừng vò, rối bây giờ......"
Tối hôm đó, Mộc Khinh Ngôn bị vò tóc tai bù xù mới dỗ được Tiêu Lâm Thành về quán trọ.
Cả đêm Tiêu Lâm Thành không ngủ mà nhìn chân trời trắng mờ ngoài cửa sổ, trong lòng càng thêm bồn chồn bất an.
Hắn cứ tưởng lần này cũng như lần trước, đến tối cổ kia mới phát tác.
Nhưng buổi chiều hắn và Mộc Khinh Ngôn đang định lên lầu thì Mộc Khinh Ngôn lảo đảo suýt té xuống lầu.
"Khinh Ngôn!"
Tiêu Lâm Thành ôm y, thấy y nắm chặt tim thì trong đầu lập tức nổ tung.
"Sao thế?" Cố Văn Vũ và Bạch Diệc Sương nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy ra khỏi phòng.
"Ưm......" Sắc mặt Mộc Khinh Ngôn trắng bệch, suýt cắn môi bật máu.
"Cố phu nhân, ngài mau cứu y đi!" Tiêu Lâm Thành ôm người hét lên, "Chẳng phải có cách chữa hay sao?"
Bạch Diệc Sương nhất thời lặng im.
"Không được để ta biết đúng không?!" Tiêu Lâm Thành nôn nóng đến nỗi hai mắt đỏ bừng, "Vậy giờ ta đi ngay đây! Ngài mau cứu y đi!"
Bạch Diệc Sương: "...... Ngươi không thể đi được."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương