Sau Khi Trúng Cổ

Chương 38: Phải ôm mèo đi trước



Tuân Ấn Bạch vừa thốt ra miệng thì lập tức hối hận, ảo não tự vả mình mấy cái, sao lại lỡ miệng chứ?!

Tiêu Lâm Thành do dự hỏi: "Người kia là...... Hoàng thượng sao?"

Tuân Ấn Bạch ấp úng: "Không, không phải, ta nói nhảm thôi...... Đi nhanh lên, đừng đứng ngây ra đó nữa."

"Dừng lại," Tiêu Lâm Thành nhíu mày hỏi, "Hắn là Hoàng thượng mà lại gọi ngài Tam ca à?"

Lần này Tiêu Lâm Thành thà tin đây là biệt danh của ông còn hơn, sư phụ hắn điên điên khùng khùng, có chỗ nào giống hoàng thân quốc thích đâu?

"Hắn là Hoàng thượng," Mộc Khinh Ngôn ôm mèo thắc mắc, "Sao còn có kẻ dám truy sát hắn chứ?"

"Cái gì?!" Tuân Ấn Bạch thảng thốt, "Truy sát?! Có người muốn giết hắn à?!"

"Đúng vậy," Tiêu Lâm Thành cố ý nói, "Chưa biết chừng giờ đã bị người ta chặt thành tám khúc rồi."

Tuân Ấn Bạch đưa tay muốn đánh hắn, "Nói bậy gì thế?!"

Tiêu Lâm Thành: "Trên đao còn bôi độc nữa, e là chưa chết thì chưa tha đâu."

Tuân Ấn Bạch tỏ vẻ khó xử, suy nghĩ một lát rồi nói: "Để ta quay lại xem, các con tìm chỗ trốn trước đi."

"Chẳng phải ngài nói hắn đến đòi tiền à?" Tiêu Lâm Thành lạnh lùng nói, "Nếu hắn bị chém chết thì ngài đâu cần trả tiền nữa?"

"Ta......" Tuân Ấn Bạch khựng lại, tức giận nói, "Ta là người như vậy sao?!"

Tiêu Lâm Thành: "Ngài nợ tiền không trả thì còn là người thế nào nữa?"

Tuân Ấn Bạch bị hắn làm nghẹn họng không nói nên lời, đành phải thở phì phò bỏ đi.

Tiêu Lâm Thành quay đầu bảo Mộc Khinh Ngôn: "Ông ấy không bịa được nữa nên cáu đấy."

Mộc Khinh Ngôn bất lực lườm hắn một cái.

"Đi thôi," Tiêu Lâm Thành kéo y, "Chúng ta cũng đi nhìn thử xem."

Mộc Khinh Ngôn: "Lỡ bị sư phụ phát hiện thì lại đánh ngươi đấy."

Tiêu Lâm Thành nhìn y, bỗng nhiên xích lại gần nói: "Ngươi xót ta à?"

Trong lòng Mộc Khinh Ngôn giật mình, nhìn lảng đi chỗ khác nói: "...... Không phải."

Y ôm mèo quay người đi: "Vậy, vậy đi thôi, sư phụ đi xa rồi."

Tiêu Lâm Thành nín cười, kéo y đi về hướng khác, "Đi ngược rồi, bên này nè."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Khi họ đuổi kịp Tuân Ấn Bạch thì nghe thấy tiếng đánh nhau, vụng trộm lại gần xem, nam nhân kia lại bị bao vây, mấy thuộc hạ bảo vệ hắn, vừa đánh vừa lui.



Nhưng hình như nam nhân chẳng có vẻ gì muốn chạy mà cứ đứng ì ra đó.

"Này," Tuân Ấn Bạch nấp trong bóng tối mắng, "Ngốc à?! Chạy đi! Chạy cũng không biết chạy nữa!"

Tiếng đao kiếm va nhau càng thêm vang dội, một tia sáng trắng xẹt qua trước mắt nam nhân, Tuân Ấn Bạch nhịn không được vội vàng xông ra ngoài.

Ông tung chưởng hạ gục đám người, đánh xong định bỏ chạy thì chợt nghe người sau lưng thở dài: "Ngươi vẫn không muốn gặp ta sao?"

Tuân Ấn Bạch dừng lại nói: "Về đi, ngươi không nên tới đây."

"Ngươi vẫn còn trách ta đúng không?" Lý Thận ngẩng đầu gọi, "Tam ca."

Tuân Ấn Bạch không quay đầu lại mà chỉ nói: "Ngươi nhận lầm người rồi."

"Là lỗi của ta," Lý Thận cười khổ, "Năm đó nếu ta đừng bắt ngươi về thì ngươi cũng đâu phải rời xa Bạch cô nương."

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn trốn trong góc giật mình --- Chuyện năm xưa có liên quan đến người này sao?

"Ngươi cũng chỉ tuân theo hoàng mệnh thôi," Tuân Ấn Bạch nói, "Không phải ngươi cũng sẽ là người khác." Chỉ cần ông vẫn là Tam hoàng tử đương triều thì sẽ không được phép cưới một nữ tử Miêu Cương bình thường làm vợ.

"Bao năm nay ta vẫn nghĩ nếu năm đó ngươi không về," Lý Thận nói khẽ, "Có phải bây giờ sẽ khác không?"

"Giờ nói chuyện này còn ích lợi gì nữa, đã qua hết rồi." Tuân Ấn Bạch thở dài, "Mời Hoàng thượng về đi."

Lý Thận trầm mặc một lát rồi nói: "Trẫm không về."

Tuân Ấn Bạch: "Về!"

Lý Thận: "Không về!"

Tiêu Lâm Thành lắc đầu, kéo Mộc Khinh Ngôn đi.

Mộc Khinh Ngôn mờ mịt: "Không nghe nữa à?"

"Không cần," Tiêu Lâm Thành nói, "Hai người họ đều nhây như nhau, không phải huynh đệ ruột mới là lạ."

Mộc Khinh Ngôn: "Vậy tính ra sư phụ là...... vương gia đúng không?"

Ánh mắt Tiêu Lâm Thành phức tạp --- Vương gia nào mà điên thế chứ?

Mộc Khinh Ngôn thấy hắn đi về hướng quán trọ thì buột miệng hỏi: "Về quán trọ à?"

Tiêu Lâm Thành gật đầu.

Mộc Khinh Ngôn: "Nhưng sư phụ nói đừng về quán trọ mà?"

"Xem ra ông ấy trốn không thoát người kia đâu," Tiêu Lâm Thành nói, "Có về quán trọ hay không cũng thế thôi."



Quả nhiên họ về quán trọ chưa bao lâu thì thấy Tuân Ấn Bạch cũng về, bất lực ngồi xổm bên ngoài, mắt to trừng mắt nhỏ với Lý Thận.

Tuân Ấn Bạch đuổi người không được, cả giận nói, "Đường đường là vua một nước, còn ra thể thống gì nữa?!"

Lý Thận: "Vậy ngươi đường đường là vương gia một nước mà có ra thể thống gì không?"

Tuân Ấn Bạch: "Từ lâu ta không còn là vương gia nữa rồi!"

Lý Thận: "Vương phủ của ngươi vẫn còn, chỉ cần ngươi chịu về......"

Tuân Ấn Bạch: "Không về."

Lý Thận hơi thất vọng, quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Lâm Thành đang chọc mèo với Mộc Khinh Ngôn bên trong, "Hắn là con ngươi à? Vậy hắn......"

Tuân Ấn Bạch lập tức đứng bật dậy rồi trầm giọng nói: "Thành nhi mang họ Tiêu, cả đời này chẳng có quan hệ gì với kinh thành cả."

Lý Thận sững sờ, cụp mắt nói: "Tam ca hiểu lầm rồi, không phải trẫm muốn cầm tù hắn ở kinh thành đâu."

Hắn biết Tam ca bị giam ở kinh thành nhiều năm, cuối cùng không tiếc giả chết trốn đi, nhưng người thương đã uất ức sầu não qua đời trước.

Trong lòng ông oán hận, có lẽ cả đời này cũng không muốn vào kinh thành dù chỉ một bước.

"Trẫm chỉ thấy hổ thẹn với lương tâm," Lý Thận nói, "Nên muốn bù đắp phần nào thôi."

"Không cần," Tuân Ấn Bạch nhìn Tiêu Lâm Thành cười ngây ngô chọc mèo, "Chỉ cần hắn bình an cả đời, sống với người trong lòng đến già là đủ rồi."

Trong quán trọ, Tiêu Lâm Thành chọc chọc đầu mèo tròn vo trong ngực Mộc Khinh Ngôn làm con mèo nhịn không được "meo" một tiếng.

"Đừng chọc nữa," Mộc Khinh Ngôn đẩy tay hắn ra, "Lỡ nó lại chạy mất thì sao?"

Vừa dứt lời thì trong đầu y chợt hiện ra cảnh tượng trong hẻm nhỏ kia, hơi thở quen thuộc ấm áp đan xen, càng lúc càng nóng......

Tai Mộc Khinh Ngôn lập tức nóng ran.

Tiêu Lâm Thành cũng nhớ, thế là lại chọc đầu mèo một cái --- Đều tại mi hết! Chạy gì mà chạy! Chạy trễ hơn chút xíu không được à?!

Lúc đó Khinh Ngôn định nói gì nhỉ? Hắn nhìn vành tai ửng đỏ của Mộc Khinh Ngôn, bất giác tự hỏi có phải ta cũng đặc biệt đối với ngươi không?

Hắn dừng một lát rồi bảo Mộc Khinh Ngôn: "Đưa mèo cho ta." Lần này phải ôm mèo đi trước mới được.

"Sao thế?" Mộc Khinh Ngôn nghi hoặc đặt mèo vào ngực hắn.

Tiêu Lâm Thành ôm mèo rồi hít sâu mấy hơi, tim đập thình thịch hồi lâu, sau đó mới lấy hết can đảm nói: "Khinh Ngôn, ta......"

"Biểu ca!"

Cố Linh Lung bỗng nhiên chạy xuống từ trên lầu.

Tiêu Lâm Thành: "......" Ngươi xuống đây làm gì?! Lên lại đi!
Chương trước Chương tiếp