Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Đều Phải Tự Cứu Lấy Mình

Chương 15: TRÙNG PHÙNG



——

Trong ký túc xá.

An Tiểu Hi nằm ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đầu óc cô bây giờ chỉ toàn hình ảnh Bùi Linh  hôn cô.

"Bé yêu, xem tớ mua gì nè! Tôm hùm đất nhé~"

Tưởng Giai Giai hào hứng mở cửa bước vào, trên tay mang theo một phần tôm hùm đất lớn: "Ngày mai Tiểu Hân Hân sẽ đến chơi với chúng ta đó, cuối cùng thì ba chị em chúng ta cũng được tụ họp rồi."

Tưởng Giai Giai đặt đồ xuống, lúc này mới nhận ra An Tiểu Hi đang ngẩn ngơ.

"Sao vậy?" Tưởng Giai Giai bước lại gần.

An Tiểu Hi quay sang nhìn cô ấy: "Giai Giai."

"Sao vậy?"

"Tớ và Bùi Linh... đang yêu nhau."

"Ừ." Tưởng Giai Giai gật đầu, đột nhiên tỉnh ngộ: "Cái gì!!!!!"

——

Trưa hôm sau.

An Tiểu Hi, Tưởng Giai Giai và Đổng Hân hẹn nhau gặp ở phòng trà.

Ngay khi Đổng Hân đến, ba người ôm chầm lấy nhau mãi không buông.

"Hôm nay, ba chị em chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi!"

Tưởng Giai Giai vui vẻ nói, quay sang nhìn Đổng Hân: "Đúng rồi, Tiểu Hi có một tin cực kỳ lớn muốn nói với cậu đó!"

Đổng Hân mỉm cười gật đầu: "Vừa hay tớ cũng có chuyện muốn nói với các cậu."

Cả ba ngồi vào trong phòng trà.

Đổng Hân uống một ngụm nước trái cây rồi hỏi: "Tiểu Hi, cậu có chuyện gì muốn nói vậy?"

"Hehe." An Tiểu Hi hiếm khi tỏ ra ngượng ngùng: "Mình và Bùi Linh đang hẹn hò rồi."

"Wow, chúc mừng cậu nhé, cuối cùng cũng nắm được mỹ nam trong tay rồi~"

Đổng Hân có chút ngạc nhiên, nhưng chủ yếu vẫn là vui giùm cho bạn thân của mình.

Cả cô và Tưởng Giai Giai đều biết, tình cảm của An Tiểu Hi dành cho Bùi Linh lớn như thế nào, bọn họ có thể ở bên nhau thì thật là quá tốt rồi.

An Tiểu Hi xấu hổ che mặt, bỗng nhớ ra điều gì, cô nhìn Đổng Hân hỏi: "Đúng rồi, cậu có chuyện gì muốn nói với bọn mình à?"

Đổng Hân uống thêm một ngụm nước trái cây rồi chậm rãi trả lời: "Mình đã gặp lại ân nhân cứu mạng ngày xưa."

"Thật à? Vậy anh ấy còn nhớ cậu không?" An Tiểu Hi vội hỏi.

"Cậu biết tên anh ấy rồi chứ?" Tưởng Giai Giai tò mò hỏi thêm.

Đổng Hân gật đầu một cách ngượng ngùng: "Anh ấy vẫn nhận ra mình, mình cũng biết tên rồi, anh ấy tên là Bùi Xuyên."



"Bùi Xuyên?!!! Là anh trai của Bùi Linh đó hả?" An Tiểu Hi hỏi lại, hai mắt mở to.

Đổng Hân gật đầu xác nhận.

"Trời ơi, hóa ra là người nhà rồi. Mình đã nghi ngờ vì cậu tả anh ấy đẹp trai như thế, hóa ra đều là người của nhà họ Bùi." An Tiểu Hi gật gù, như vừa nhận ra chân tướng.

"Và... còn một chuyện nữa mình muốn nói với các cậu..." Đổng Hân cúi đầu, ngón tay xoắn vào nhau.

"Ừm, cậu nói đi." Tưởng Giai Giai vừa nhét một miếng bánh vào miệng vừa đáp.

Đổng Hân từ từ tháo chiếc khăn lụa trên cổ xuống.

——

Nửa giờ sau.

"Cậu lấy oán trả ơn đấy à, Tiểu Hân Hân!" An Tiểu Hi bộ dạng đầy đau lòng.

Đổng Hân cúi thấp đầu, chẳng dám nhìn ai.

"Cậu thật quá đáng, Tiểu Hân Hân!" Tưởng Giai Giai đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c mình để tự an ủi.

"Làm sao mình biết anh ấy lại dễ dàng bị mình đè như vậy..." Đổng Hân oan ức thầm thì.

"Vậy cậu định làm gì bây giờ?" An Tiểu Hi hỏi.

Đổng Hân ngẩng đầu lên, cắn răng nói: "Coi như là tình một đêm đi! Mối tình sương sớm thôi mà."

——

Cạch, cửa phòng đột ngột mở ra.

Cả ba ngẩng đầu nhìn lên.

Một vị tổng tài nào đó đang đứng đó, mặt đen như than nhìn chằm chằm Đổng Hân.

"Đổng Hân, em ra đây." Bùi Xuyên mở miệng, giọng nói lạnh lùng làm cho không khí xung quanh cũng lạnh hơn vài độ.

Đổng Hân quay qua nhìn An Tiểu Hi và Tưởng Giai Giai với ánh mắt cầu cứu.

An Tiểu Hi chỉ cho cô một ánh mắt tự cầu phúc.

Tưởng Giai Giai vẫy tay tạm biệt cô.

Đổng Hân nuốt khan, từ từ bước ra ngoài...

——

An Tiểu Hi xuất hiện trước cổng Đại học thủ đô. Cô định tìm Bùi Linh để hỏi thăm tình hình của Bùi Xuyên.

Đột nhiên có người vỗ vai, An Tiểu Hi quay đầu lại thì Bùi Linh đã tiến sát, hôn lên môi cô một cái.

An Tiểu Hi vội vàng nhìn xung quanh: "Còn... còn có người ở đây mà!"

Bùi Linh ôm lấy cô: "Anh hôn bạn gái mình cũng là phạm pháp à?"

An Tiểu Hi cúi đầu ngượng ngùng.

"Nhớ anh không?" Bùi Linh hỏi.



"Không phải, em có việc muốn hỏi anh... Ơ, anh đừng đi chứ."

Nghe không phải vì nhớ mình, Bùi Linh buông An Tiểu Hi ra, quay người định bước đi ngay lập tức.

An Tiểu Hi vội kéo tay anh lại, thấy vẻ mặt không vui của Bùi Linh, cô không nhịn được bật cười.

Hai tay cô ôm lấy mặt anh: "Bạn trai của em sao lại đáng yêu thế này chứ~ Muốn hôn quá~"

Bùi Linh cúi đầu xuống, An Tiểu Hi lập tức hôn nhẹ lên má anh, sau đó lại nhìn anh. Thấy biểu cảm của Bùi Linh có chút dịu đi, cô liền chủ động hôn thêm vài cái nữa.

Bùi Linh ngay lập tức được dỗ ngọt, anh nhẹ nhàng kéo tay An Tiểu Hi đi vào trong trường.

"Em có chuyện gì muốn hỏi anh vậy?" Bùi Linh lên tiếng.

An Tiểu Hi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "À, anh ơi, anh trai của anh có bạn gái chưa?"

Bùi Linh dừng bước, nhìn cô đầy cảnh giác: "Sao? Có anh một người vẫn chưa đủ à?"

An Tiểu Hi ngán ngẩm nhìn anh: "Em chỉ hỏi giúp bạn em thôi."

Bùi Linh thở phào nhẹ nhõm: "Anh trai anh chưa từng có bạn gái."

"Sao anh chắc chắn thế?" An Tiểu Hi tò mò.

"Bởi vì anh ấy từ nhỏ đã học ở trường quân đội, sau này tiếp quản công ty, thậm chí cả thư ký cũng toàn là đàn ông. Bố mẹ anh còn lo sợ anh ấy thích đàn ông nữa kìa."

"Ồ, vậy cũng được mà." An Tiểu Hi gật gù, nghĩ rằng Đổng Hân nhà cô cũng không đến nỗi thiệt thòi.

"Vậy, nếu có người muốn cưa đổ anh trai anh, anh nghĩ tỷ lệ thành công là bao nhiêu?" cô hỏi tiếp.

Bùi Linh dẫn cô đến một khu rừng nhỏ trong trường rồi ngồi xuống: "Tỷ lệ là không, trừ khi người đó có sức mạnh phi thường, còn không thì không thể nào cưa đổ được anh ấy đâu."

An Tiểu Hân lập tức hiểu ra, nếu vậy thì có nghĩa là Bùi Xuyên tự nguyện để Đổng Hân cưa đổ rồi, hai người này chắc chắn có cơ hội!

"Còn gì nữa không?" Bùi Linh hỏi tiếp.

An Tiểu Hi lắc đầu: "Hết rồi."

"Vậy đến lượt anh."

Nói rồi, anh lại một lần nữa hôn lên môi cô, lần này không phải là một cái hôn nhẹ nhàng mà là một nụ hôn sâu triền miên.

An Tiểu Hi bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, cảm giác như nguyên cả bộ não đều đang tan chảy và bốc hơi thành những bong bóng.

"Cuối tuần này qua chỗ anh ở đi, anh thuê được một căn hộ." Bùi Linh nói.

"Có phải là quá nhanh rồi không?" An Tiểu Hi ngây người hỏi.

Bùi Linh khẽ vuốt mũi cô: "Đầu óc em nghĩ gì vậy?"

Nhanh gì chứ, anh còn thấy mọi thứ quá chậm nữa kìa.

"Em... em không nghĩ gì cả..." An Tiểu Hi lúng túng trả lời.

"Thứ bảy anh đến đón em."

"Được ạ~"
Chương trước Chương tiếp