Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Nhặt Được Idol
Chương 18
Cái đầu nhỏ xinh, cùng dấu chấm hỏi to đùng khiến người ta khó bỏ qua.
Hứa Nhất Nặc đưa tay ra ôm chặt cậu nhóc, Triệu Diệc Tinh không kịp đề phòng bị ôm vào lòng hơi thở dần chậm lại, sau đó hành động véo mặt ngay lập tức xoa dịu sự bồn chồn trong lòng.
"......" Triệu Diệc Tinh cố gắng nhẫn nhịn, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi, "Nhất Nặc đang gặp phải rắc rối? ”
Hứa Nhất Nặc thở dài: "Thật ghen tị với em, còn nhỏ, không cần phải quan tâm đến điều gì.”
"Em không hiểu, thì chị Song Song hiểu, chị nên nghe theo lời khuyên của chị ấy."
"Chiêu Chiêu cũng nghĩ như vậy sao?"
"Mặc dù em nghĩ cuối cùng chị cũng sẽ lựa chọn rắc rối."
Hứa Nhất Nặc dừng động tác, vẻ mặt khoa trương nói: "Tại sao em biết?!”
Ba giây sau, khi đã suy nghĩ cẩn thận, cô hoảng sợ hét toáng lên: "Thằng nhóc thối, em nghe lén bọn chị nói chuyện?"
Triệu Diệc Tinh cười nhạt, giơ nắm đấm lên giống hệt Doraemon: "Em ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, là do giọng chị Song Song quá lớn.”
"Hừ, trẻ con không được nghe lén người lớn nói chuyện, cẩn thận không cao lên được đâu."
"......" Lại chọc vào nỗi đau của người khác, con mẹ nó tự nhiên thật muốn đánh nhau.
Hứa Nhất Nặc bĩu môi, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô quyết định để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Cô đã làm việc trong ngành tài chính trong một khoảng thời gian rất dài, đã quen chung sống với rủi ro và may mắn. Hiện tại, Tô Tiểu Noãn chưa từng làm hại nguyên chủ, cô ấy chưa chắc đã là kẻ thù truyền kiếp của cô, cẩn thận quá đôi khi lại “lợn lành thành lợn què”.
Nhưng mà vì sao tên nhóc này lại nhìn ra được?
Cô trợn trừng mắt lên nhìn, chú lùn Triệu Diệc Tinh nhanh chóng phát hiện, hăng hái đáp trả: “Hầy, chị sợ nhất là rắc rối, nhưng chị đúng là một người rắc rối. Nhất Nặc sau khi quay xong video vẫn quyết định dẫn em đi về nhà, vậy chắc chắn chị là chòm sao Song Ngư.”
Hứa Nhất Nặc: “...... Em cũng biết chòm sao Song Ngư à, ha ha”
Cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng cô không được sỉ nhục IQ của tôi.
Quả nhiên là Tiểu Bất Điểm, còn biết cả các chòm sao. Hứa Nhất Nặc trút giận bằng cách xoa mái tóc xoăn tít của cậu nhóc, rồi gạt cậu nhóc sang một bên, cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn WeChat.
Triệu Diệc Tinh - công cụ hình người thuần thục ngả người về phía sau, giơ tay lên cho nhỏ âm thanh TV xuống, quay sang nhìn người đang tập trung nhắn tin, vì màn hình điện thoại bị phản chiếu quá lóe nên không nhìn thấy cái gì.
Lịch sử trò chuyện trước đó đã bị xóa gần hết, ký ức của cơ thể không còn nhớ rõ Tô Tiểu Noãn, Hứa Nhất Nặc do dự một lúc mới cẩn thận trả lời tin nhắn “Ở đây”.
Điều này có nghĩa khán giả đã vào chỗ ngồi, và bộ phim chính thức bắt đầu chiếu.
Quả nhiên, có một tin nhắn mới hiện lên, Tô Tiểu Noãn gửi mấy nhãn dán dễ thương, lập tức đi vào vấn đề chính.
Tô Tiểu Noãn: “Chị Nam, chị có muốn đến xem chương trình của đài Hoa Hải sản xuất không? Em cho chị một tấm vé vip.”
Thậm chí còn không hỏi có biết chương trình đó hay không, trực tiếp hỏi thẳng có muốn đến xem không. Hứa Nhất Nặc dừng lại 0,5 giây để nhớ lại xem nguyên chủ có biết chương trình này không? Ngay lập tức một số mảnh vỡ lóe sáng lên trong đầu cô.
Hầy, đúng là nguyên chủ có biết, không hổ danh là nguyên chủ, mải mê theo đuổi thần tượng bị tác giả ép là nhân vật pháo hôi cũng hợp lý thôi. Dù sao bất cứ tin tức gì về giới giải trí cô ấy cũng đều biết.
Hứa Nhất Nặc: “Girls Over Flower (Ngôi sao ước nguyện)? Hình thức tổ chức của chương trình này khá thú vị, có chủ ý, định chờ sau khi phát sóng em gái nào hợp gu không rồi bàn sau.”
Tô Tiểu Noãn lập tức gửi nhãn dán đáng yêu: “Chị Nam cảm thấy em có hợp gu không?”
Hứa Nhất Nặc:???
Tô Tiểu Noãn: “Em cũng tham gia chương trình này, chị Nam nhớ bình chọn cho em nhé.”
Cốt truyện gốc! Đã! Xuất! Hiện!
Nói đến đây, Hứa Nhất Nặc thông minh đột xuất, có vẻ như Tô Tiểu Noãn biết cô chỉ coi fansite là nghề phụ. Cận thủy lâu đài [1], không có ai trong số bạn bè trên “Wechat” của Tô Tiểu Noãn có kỹ thuật chụp ảnh tốt như “Ngôi sao Nam Cực”, lại còn biết rõ giới giải trí và cách tuyên truyền.
[1] Cận thủy lâu đài (近水楼台): chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Vòng loại đầu tiên là một cơ hội tuyệt vời để tích lũy sự nổi tiếng, kỹ năng biểu diễn rất quan trọng. Tuy rằng tài năng mới là điểm mấu chốt, nhưng để có bức ảnh thu hút sự chú ý của người qua đường cũng rất quan trọng.
Nữ phụ pháo hôi đến trường quay ủng hộ nữ chính, chuyện này quả thực rất kích thích. Hứa Nhất Nặc đương nhiên biết đạo lý này, nhưng trong truyện rõ ràng hiện tại nữ chính chưa bước vào giới giải trí mà? Cốt truyện không đúng, trong truyện lần đầu tiên nữ chính debut là đóng vai nữ phụ trong bộ phim của nam chính, sau đó sự nghiệp mới từ từ thăng tiến?
Chẳng lẽ… bên phía nam chính… xảy ra hiệu ứng cánh bướm?
Hứa Nhất Nặc suy nghĩ một lúc, nhắn tin trả lời: “Ngôi sao ước nguyện rất tuyệt, cố lên, tôi cùng hội chị em sẽ nhiệt tình bỏ phiếu cho em.”
Tô Tiểu Noãn: “Cảm ơn, khi nào chị có thời gian thì đến xem nhé. Em không để chị Nam bị thiệt đâu, chị cứ tính theo giá thị trường, em rất tin tưởng chị.”
Đúng là nữ chính trong sáng thuần khiết không phô trương, hoàn toàn không giống với các nữ chính ngôn tình khác, cứ nhắc tiền bạc là như đang sỉ nhục bọn họ.
Nếu đề cập đến chuyện này, Hứa Nhất Nặc tỉnh ngủ hẳn.
Tô Tiểu Noãn tán gẫu một lúc rồi chuẩn bị đi làm, cô ấy cố giải thích ngắn gọn và chờ câu trả lời của Hứa Nhất Nặc. Hứa Nhất Nặc không định trả lời lấy lệ, cô suy nghĩ một lúc liền đưa ra câu trả lời.
Lăn lộn ngoài xã hội đã lâu, chỉ cần liếc qua cũng biết cô gái này là bạch hay lục [2]. Trò chuyện với Tô Tiểu Noãn xong, ấn tượng cũng không tệ lắm. Thẳng thắn nói chuyện, so với lấp lửng thăm dò thì tốt hơn rất nhiều.
[2] Bạch liên hoa cùng trà xanh
Hứa Nhất Nặc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cô không cần tỏ rõ thái độ thù địch, hiện tại Tô Tiểu Noãn vẫn ổn, cô nên cẩn thận quan sát thêm.
"Nhất Nặc? Tại sao Nhất Nặc lại ngây người?”
Trong đầu cô còn đang đưa ra những dự đoán cho nhiều tình huống khác nhau, nhưng lại bị một giọng nói cắt ngang, cô nhìn thấy bàn tay nhỏ bé quơ quơ trước mặt, khẽ chớp mắt nhìn bàn tay nhỏ xíu rồi dời mắt sang bên cạnh, cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi im, chỉ là trên khuôn mặt đẹp trai để lộ sự lo lắng.
“Ha ha, xin lỗi em, vì chị mải nói chuyện quá." Hứa Nhất Nặc bối rối đặt điện thoại xuống bàn, suýt chút nữa cô quên mất cậu nhóc, "Có hoạt động vui chơi giải trí, các chị ấy muốn rủ chị đi chơi cùng. Chị… ừ, đúng rồi, Chiêu Chiêu có muốn đi cùng chị không?”
Hứa Nhất Nặc lập tức thay đổi suy nghĩ, cô nhận ra mình luôn đặt cậu nhóc lên hàng đầu. Đời trước cô là một thiếu nữ độc thân vô lo vô nghĩ, bây giờ đang trải nghiệm cuộc sống nuôi con nhỏ, không biết công việc này có giúp ích được gì cho sự nghiệp sau này của cô không?
Triệu Diệc Tinh đang ngồi ở bên cạnh, ánh mắt đảo qua nhìn TV mấy lần, cuối cùng chờ đến khi Hứa Nhất Nặc nói chuyện điện thoại xong, sau đó lại rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ, bị ngó lơ nên anh có chút hụt hẫng.
Thấy Hứa Nhất Nặc đã hồi phục lại tinh thần, đang xin ý kiến của anh. Triệu Diệc Tinh ủ rũ vì bị ngó lơ đột nhiên cảm thấy vui vẻ.
“Hoạt động vui chơi giải trí, mấy chị định đi đâu chơi?"
Hứa Nhất Nặc vừa giải thích vừa tìm kiếm địa điểm ghi hình trong tin nhắn, sợ cậu nhóc không hiểu, vừa khua tay múa chân nói "Giống buổi biểu diễn văn nghệ ở trường Chiêu Chiêu, có rất nhiều chị gái xinh đẹp nhảy múa trên sân khấu, còn rất nhiều người giống chị ở dưới sân khấu cổ vũ cho họ. Em đã từng đến rạp chiếu phim bao giờ chưa? Nơi này lớn hơn nơi đó. ”
Triệu Diệc Tinh vừa nhìn thấy từ “girls” liền đoán ra được, nhưng vẫn ngẩng đầu lên ngoan ngoãn nghe Hứa Nhất Nặc giải thích.
Trước đó chương trình này từng liên lạc với anh, nhưng anh cảm thấy mình không xuất thân từ giới âm nhạc, tuy có thể đáp ứng yêu cầu đẩy lượt truy cập và lưu lượng của nhà sản xuất, nhưng lại không đủ khả năng nghiệp vụ, cùng Trần Lạc phân tích hai mặt lợi và hại, liền từ chối tham gia.
"Hóa ra là như vậy, nghe có vẻ rất thú vị." Triệu Diệc Tinh tỏ ra thích thú khẽ gật đầu, cặp mắt long lanh sáng rực lên, dù sao cũng từng đoạt giải ảnh đế, không để lại một chút dấu vết, "Nhất Nặc định lúc nào thì đi? Ở đây có thần tượng mới của chị à?”
Hứa Nhất Nặc giơ tay lên xoa mái tóc xù, "Làm sao dễ dàng có thần tượng mới như vậy. Cậu nhóc à, hình như em hiểu sai về từ “thần tượng”. Có người bạn của chị cũng tham gia chương trình này, muốn nhờ chị chụp hình. Chị vẫn còn chưa trả lời người ta đâu. Nếu Chiêu Chiêu muốn đi theo, chúng ta sẽ đi đến đó, nghe theo quyết định của em. ”
Ồ, hóa ra cô đi đến đó để làm nhiếp ảnh. Ánh sáng trong đôi mắt của Triệu Diệc Tinh trở nên chân thật hơn, khóe miệng khẽ nhếch lên, theo bản năng khẽ gật đầu.
"Vậy thì được rồi." Hứa Nhất Nặc ném xúc xắc để đưa ra quyết định, vừa nhắn tin cho Tô Tiểu Noãn, vừa lẩm bẩm nói, "Bình thường mấy chương trình gameshow không cho phép dẫn trẻ con theo. Nhưng Chiêu Chiêu thì khác, vừa ngoan ngoãn vừa trưởng thành, cho cậu nhóc đi giày độn có thể trà trộn vào đám học sinh cấp hai.”
Triệu Diệc Tinh đột nhiên tỉnh táo lại, đồng tử co lại, bàn tay bụ bẫm vội giữ chặt tay của Hứa Nhất Nặc: "Nhất Nặc, chờ một chút.”
"Hả? Có chuyện gì vậy?” Khung chat nhảy ra tin nhắn mới, Hứa Nhất Nặc cúi đầu nhìn, "Hai giờ chiều thứ sáu tuần sau bắt đầu ghi hình, thời gian cũng rất thích hợp. ”
“............”
"Chiêu Chiêu, vừa nãy em định nói gì vậy."
“...... Không có gì.”
Khi bình tĩnh lại, Triệu Diệc Tinh mới chợt nhớ rằng tình trạng hiện tại anh không thích hợp để xuất hiện ở trước mắt công chúng. Vừa ngẩng đầu lên thấy Hứa Nhất Nặc nghiêm túc ghi lại lịch trình vào sổ, liền đổi ý nuốt lại lời nói.
Đến lúc đó… rồi tính sau vậy.
Hứa Nhất Nặc đưa tay ra ôm chặt cậu nhóc, Triệu Diệc Tinh không kịp đề phòng bị ôm vào lòng hơi thở dần chậm lại, sau đó hành động véo mặt ngay lập tức xoa dịu sự bồn chồn trong lòng.
"......" Triệu Diệc Tinh cố gắng nhẫn nhịn, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi, "Nhất Nặc đang gặp phải rắc rối? ”
Hứa Nhất Nặc thở dài: "Thật ghen tị với em, còn nhỏ, không cần phải quan tâm đến điều gì.”
"Em không hiểu, thì chị Song Song hiểu, chị nên nghe theo lời khuyên của chị ấy."
"Chiêu Chiêu cũng nghĩ như vậy sao?"
"Mặc dù em nghĩ cuối cùng chị cũng sẽ lựa chọn rắc rối."
Hứa Nhất Nặc dừng động tác, vẻ mặt khoa trương nói: "Tại sao em biết?!”
Ba giây sau, khi đã suy nghĩ cẩn thận, cô hoảng sợ hét toáng lên: "Thằng nhóc thối, em nghe lén bọn chị nói chuyện?"
Triệu Diệc Tinh cười nhạt, giơ nắm đấm lên giống hệt Doraemon: "Em ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, là do giọng chị Song Song quá lớn.”
"Hừ, trẻ con không được nghe lén người lớn nói chuyện, cẩn thận không cao lên được đâu."
"......" Lại chọc vào nỗi đau của người khác, con mẹ nó tự nhiên thật muốn đánh nhau.
Hứa Nhất Nặc bĩu môi, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô quyết định để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Cô đã làm việc trong ngành tài chính trong một khoảng thời gian rất dài, đã quen chung sống với rủi ro và may mắn. Hiện tại, Tô Tiểu Noãn chưa từng làm hại nguyên chủ, cô ấy chưa chắc đã là kẻ thù truyền kiếp của cô, cẩn thận quá đôi khi lại “lợn lành thành lợn què”.
Nhưng mà vì sao tên nhóc này lại nhìn ra được?
Cô trợn trừng mắt lên nhìn, chú lùn Triệu Diệc Tinh nhanh chóng phát hiện, hăng hái đáp trả: “Hầy, chị sợ nhất là rắc rối, nhưng chị đúng là một người rắc rối. Nhất Nặc sau khi quay xong video vẫn quyết định dẫn em đi về nhà, vậy chắc chắn chị là chòm sao Song Ngư.”
Hứa Nhất Nặc: “...... Em cũng biết chòm sao Song Ngư à, ha ha”
Cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng cô không được sỉ nhục IQ của tôi.
Quả nhiên là Tiểu Bất Điểm, còn biết cả các chòm sao. Hứa Nhất Nặc trút giận bằng cách xoa mái tóc xoăn tít của cậu nhóc, rồi gạt cậu nhóc sang một bên, cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn WeChat.
Triệu Diệc Tinh - công cụ hình người thuần thục ngả người về phía sau, giơ tay lên cho nhỏ âm thanh TV xuống, quay sang nhìn người đang tập trung nhắn tin, vì màn hình điện thoại bị phản chiếu quá lóe nên không nhìn thấy cái gì.
Lịch sử trò chuyện trước đó đã bị xóa gần hết, ký ức của cơ thể không còn nhớ rõ Tô Tiểu Noãn, Hứa Nhất Nặc do dự một lúc mới cẩn thận trả lời tin nhắn “Ở đây”.
Điều này có nghĩa khán giả đã vào chỗ ngồi, và bộ phim chính thức bắt đầu chiếu.
Quả nhiên, có một tin nhắn mới hiện lên, Tô Tiểu Noãn gửi mấy nhãn dán dễ thương, lập tức đi vào vấn đề chính.
Tô Tiểu Noãn: “Chị Nam, chị có muốn đến xem chương trình của đài Hoa Hải sản xuất không? Em cho chị một tấm vé vip.”
Thậm chí còn không hỏi có biết chương trình đó hay không, trực tiếp hỏi thẳng có muốn đến xem không. Hứa Nhất Nặc dừng lại 0,5 giây để nhớ lại xem nguyên chủ có biết chương trình này không? Ngay lập tức một số mảnh vỡ lóe sáng lên trong đầu cô.
Hầy, đúng là nguyên chủ có biết, không hổ danh là nguyên chủ, mải mê theo đuổi thần tượng bị tác giả ép là nhân vật pháo hôi cũng hợp lý thôi. Dù sao bất cứ tin tức gì về giới giải trí cô ấy cũng đều biết.
Hứa Nhất Nặc: “Girls Over Flower (Ngôi sao ước nguyện)? Hình thức tổ chức của chương trình này khá thú vị, có chủ ý, định chờ sau khi phát sóng em gái nào hợp gu không rồi bàn sau.”
Tô Tiểu Noãn lập tức gửi nhãn dán đáng yêu: “Chị Nam cảm thấy em có hợp gu không?”
Hứa Nhất Nặc:???
Tô Tiểu Noãn: “Em cũng tham gia chương trình này, chị Nam nhớ bình chọn cho em nhé.”
Cốt truyện gốc! Đã! Xuất! Hiện!
Nói đến đây, Hứa Nhất Nặc thông minh đột xuất, có vẻ như Tô Tiểu Noãn biết cô chỉ coi fansite là nghề phụ. Cận thủy lâu đài [1], không có ai trong số bạn bè trên “Wechat” của Tô Tiểu Noãn có kỹ thuật chụp ảnh tốt như “Ngôi sao Nam Cực”, lại còn biết rõ giới giải trí và cách tuyên truyền.
[1] Cận thủy lâu đài (近水楼台): chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Vòng loại đầu tiên là một cơ hội tuyệt vời để tích lũy sự nổi tiếng, kỹ năng biểu diễn rất quan trọng. Tuy rằng tài năng mới là điểm mấu chốt, nhưng để có bức ảnh thu hút sự chú ý của người qua đường cũng rất quan trọng.
Nữ phụ pháo hôi đến trường quay ủng hộ nữ chính, chuyện này quả thực rất kích thích. Hứa Nhất Nặc đương nhiên biết đạo lý này, nhưng trong truyện rõ ràng hiện tại nữ chính chưa bước vào giới giải trí mà? Cốt truyện không đúng, trong truyện lần đầu tiên nữ chính debut là đóng vai nữ phụ trong bộ phim của nam chính, sau đó sự nghiệp mới từ từ thăng tiến?
Chẳng lẽ… bên phía nam chính… xảy ra hiệu ứng cánh bướm?
Hứa Nhất Nặc suy nghĩ một lúc, nhắn tin trả lời: “Ngôi sao ước nguyện rất tuyệt, cố lên, tôi cùng hội chị em sẽ nhiệt tình bỏ phiếu cho em.”
Tô Tiểu Noãn: “Cảm ơn, khi nào chị có thời gian thì đến xem nhé. Em không để chị Nam bị thiệt đâu, chị cứ tính theo giá thị trường, em rất tin tưởng chị.”
Đúng là nữ chính trong sáng thuần khiết không phô trương, hoàn toàn không giống với các nữ chính ngôn tình khác, cứ nhắc tiền bạc là như đang sỉ nhục bọn họ.
Nếu đề cập đến chuyện này, Hứa Nhất Nặc tỉnh ngủ hẳn.
Tô Tiểu Noãn tán gẫu một lúc rồi chuẩn bị đi làm, cô ấy cố giải thích ngắn gọn và chờ câu trả lời của Hứa Nhất Nặc. Hứa Nhất Nặc không định trả lời lấy lệ, cô suy nghĩ một lúc liền đưa ra câu trả lời.
Lăn lộn ngoài xã hội đã lâu, chỉ cần liếc qua cũng biết cô gái này là bạch hay lục [2]. Trò chuyện với Tô Tiểu Noãn xong, ấn tượng cũng không tệ lắm. Thẳng thắn nói chuyện, so với lấp lửng thăm dò thì tốt hơn rất nhiều.
[2] Bạch liên hoa cùng trà xanh
Hứa Nhất Nặc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cô không cần tỏ rõ thái độ thù địch, hiện tại Tô Tiểu Noãn vẫn ổn, cô nên cẩn thận quan sát thêm.
"Nhất Nặc? Tại sao Nhất Nặc lại ngây người?”
Trong đầu cô còn đang đưa ra những dự đoán cho nhiều tình huống khác nhau, nhưng lại bị một giọng nói cắt ngang, cô nhìn thấy bàn tay nhỏ bé quơ quơ trước mặt, khẽ chớp mắt nhìn bàn tay nhỏ xíu rồi dời mắt sang bên cạnh, cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi im, chỉ là trên khuôn mặt đẹp trai để lộ sự lo lắng.
“Ha ha, xin lỗi em, vì chị mải nói chuyện quá." Hứa Nhất Nặc bối rối đặt điện thoại xuống bàn, suýt chút nữa cô quên mất cậu nhóc, "Có hoạt động vui chơi giải trí, các chị ấy muốn rủ chị đi chơi cùng. Chị… ừ, đúng rồi, Chiêu Chiêu có muốn đi cùng chị không?”
Hứa Nhất Nặc lập tức thay đổi suy nghĩ, cô nhận ra mình luôn đặt cậu nhóc lên hàng đầu. Đời trước cô là một thiếu nữ độc thân vô lo vô nghĩ, bây giờ đang trải nghiệm cuộc sống nuôi con nhỏ, không biết công việc này có giúp ích được gì cho sự nghiệp sau này của cô không?
Triệu Diệc Tinh đang ngồi ở bên cạnh, ánh mắt đảo qua nhìn TV mấy lần, cuối cùng chờ đến khi Hứa Nhất Nặc nói chuyện điện thoại xong, sau đó lại rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ, bị ngó lơ nên anh có chút hụt hẫng.
Thấy Hứa Nhất Nặc đã hồi phục lại tinh thần, đang xin ý kiến của anh. Triệu Diệc Tinh ủ rũ vì bị ngó lơ đột nhiên cảm thấy vui vẻ.
“Hoạt động vui chơi giải trí, mấy chị định đi đâu chơi?"
Hứa Nhất Nặc vừa giải thích vừa tìm kiếm địa điểm ghi hình trong tin nhắn, sợ cậu nhóc không hiểu, vừa khua tay múa chân nói "Giống buổi biểu diễn văn nghệ ở trường Chiêu Chiêu, có rất nhiều chị gái xinh đẹp nhảy múa trên sân khấu, còn rất nhiều người giống chị ở dưới sân khấu cổ vũ cho họ. Em đã từng đến rạp chiếu phim bao giờ chưa? Nơi này lớn hơn nơi đó. ”
Triệu Diệc Tinh vừa nhìn thấy từ “girls” liền đoán ra được, nhưng vẫn ngẩng đầu lên ngoan ngoãn nghe Hứa Nhất Nặc giải thích.
Trước đó chương trình này từng liên lạc với anh, nhưng anh cảm thấy mình không xuất thân từ giới âm nhạc, tuy có thể đáp ứng yêu cầu đẩy lượt truy cập và lưu lượng của nhà sản xuất, nhưng lại không đủ khả năng nghiệp vụ, cùng Trần Lạc phân tích hai mặt lợi và hại, liền từ chối tham gia.
"Hóa ra là như vậy, nghe có vẻ rất thú vị." Triệu Diệc Tinh tỏ ra thích thú khẽ gật đầu, cặp mắt long lanh sáng rực lên, dù sao cũng từng đoạt giải ảnh đế, không để lại một chút dấu vết, "Nhất Nặc định lúc nào thì đi? Ở đây có thần tượng mới của chị à?”
Hứa Nhất Nặc giơ tay lên xoa mái tóc xù, "Làm sao dễ dàng có thần tượng mới như vậy. Cậu nhóc à, hình như em hiểu sai về từ “thần tượng”. Có người bạn của chị cũng tham gia chương trình này, muốn nhờ chị chụp hình. Chị vẫn còn chưa trả lời người ta đâu. Nếu Chiêu Chiêu muốn đi theo, chúng ta sẽ đi đến đó, nghe theo quyết định của em. ”
Ồ, hóa ra cô đi đến đó để làm nhiếp ảnh. Ánh sáng trong đôi mắt của Triệu Diệc Tinh trở nên chân thật hơn, khóe miệng khẽ nhếch lên, theo bản năng khẽ gật đầu.
"Vậy thì được rồi." Hứa Nhất Nặc ném xúc xắc để đưa ra quyết định, vừa nhắn tin cho Tô Tiểu Noãn, vừa lẩm bẩm nói, "Bình thường mấy chương trình gameshow không cho phép dẫn trẻ con theo. Nhưng Chiêu Chiêu thì khác, vừa ngoan ngoãn vừa trưởng thành, cho cậu nhóc đi giày độn có thể trà trộn vào đám học sinh cấp hai.”
Triệu Diệc Tinh đột nhiên tỉnh táo lại, đồng tử co lại, bàn tay bụ bẫm vội giữ chặt tay của Hứa Nhất Nặc: "Nhất Nặc, chờ một chút.”
"Hả? Có chuyện gì vậy?” Khung chat nhảy ra tin nhắn mới, Hứa Nhất Nặc cúi đầu nhìn, "Hai giờ chiều thứ sáu tuần sau bắt đầu ghi hình, thời gian cũng rất thích hợp. ”
“............”
"Chiêu Chiêu, vừa nãy em định nói gì vậy."
“...... Không có gì.”
Khi bình tĩnh lại, Triệu Diệc Tinh mới chợt nhớ rằng tình trạng hiện tại anh không thích hợp để xuất hiện ở trước mắt công chúng. Vừa ngẩng đầu lên thấy Hứa Nhất Nặc nghiêm túc ghi lại lịch trình vào sổ, liền đổi ý nuốt lại lời nói.
Đến lúc đó… rồi tính sau vậy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương