Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Nhặt Được Idol
Chương 56
Chu Hi: Bạn nhỏ Nhất Nặc, bây giờ cô có rảnh không? Tôi có vài chuyện cần cô cho ý kiến.
Hai người quen biết nhau lâu như vậy, đều là Hứa Nhất Nặc thường xuyên nhờ vả Chu Hi, nên cô cảm thấy rất ngại.
Sau một thời gian dài không liên lạc với nhau, lúc nhận được tin nhắn của Chu Hi. Trái tim cô đập lỡ một nhịp, tự hỏi liệu có phải một drama cực lớn trong giới giải trí hay không. Ngay lập tức, cô từ chối khéo lời mời đi ăn của chị Kỳ, gọi điện cho Chu Hi. Nói cho anh biết mình mới hoàn thành buổi chụp hình vừa ra khỏi studio, đang rảnh rỗi.
"Ồ. Thật trùng hợp. Tình cờ tôi cũng ở gần đó. Đi ra ngoài uống tách cafe đi. Tôi có quen một người bạn mới mở quán cafe, điều kiện rất tốt." Giọng nói của Chu Hi truyền ra từ điện thoại, vẫn giống như ngày thường.
Hứa Nhất Nặc mở địa chỉ ra xem. Tìm được quán cafe vừa mới khai trương, đẩy cửa bước vào. Nhìn thoáng qua thấy một người đeo kính râm đội mũ thấp xuống ngồi cạnh cửa sổ. Vì quán cafe trang trí theo chủ đề "độc-lạ" nên nhìn người đó không quá nổi bật.
Nếu không phải Chu Hi gửi định vị cho cô, thì cô thực sự không nhận ra. Hứa Nhất Nặc đi đến gõ nhẹ lên bàn. Chu Hi vẫn đang xem điện thoại, khẽ ngẩng đầu lên nhìn.
"Tại sao chọn nơi này?" Hứa Nhất Nặc nhìn thử xung quanh, thì thầm nói: "Cậu không sợ bị nhận ra à? Cậu bây giờ tiểu sinh thế hệ mới đấy."
"Ở đây không có người. Ha ha ha..." Chu Hi đang uống cà phê, nụ cười đó khiến anh suýt chút nữa thì sặc, "Nhờ lời chúc của cô, cô đã mang cà ri cho tôi. Dựa theo thuật ngữ của fan thì gọi đây là... ăn vạ? Ăn vạ trên mặt trăng!"
Quán cafe vừa mới khai trương, ánh đèn hơi tối tạo ra bầu không khí lười biếng ấm áp. Nơi này thực sự không có quá nhiều người. Nhờ lớp kính màu nâu nên người qua đường không thể nhìn rõ quang cảnh bên trong quán.
Hứa Nhất Nặc gọi món bánh Mocha, đi thẳng vào chủ đề: "Có chuyện gì vậy? Cậu cần tôi giúp không?"
Chu Hi hai tay đặt lên bàn, nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng nói xuống hỏi: "Không phải chuyện lớn, là liên quan đến chụp hình."
"Cậu cứ nói ra. Nếu tôi giúp được nhất định tôi sẽ giúp."
"Làm thế nào.... để toát ra thần thái sang trọng?"
"???"
"Làm thế nào để tôi có thể tạo nhiều biểu cảm, vừa làm nổi bật ý nghĩa chủ đề mà vừa toát ra được thần thái sang chảnh ấy."
Hứa Nhất Nặc im lặng lắng nghe, nghi ngờ hỏi: "Bạn nhỏ, những câu hỏi này cậu lấy từ đâu ra thế?"
Chu Hi kéo vành mũ thấp xuống, có chút bất lực: "Tôi lên trang bìa tạp chí nổi tiếng dành cho đàn ông. Khi ảnh teaser được tung ra phản ứng của fan không tệ. Tuy nhiên có vài blogger thời trang để lại lời bình luận chê "tẻ nhạt", còn nói không toát được thần thái sang chảnh, một màu, không phóng khoáng."
Hứa Nhất Nặc nhớ lại: "Chủ đề lần này chính là cây cầu gỗ bắc qua sông?"
Chu Hi: "Cũng có thể là ao bắt cá."
Hứa Nhất Nặc: "......"
Mặt khác, "quan điểm về cái đẹp" trong giới thời trang rất khó thống nhất.
Hứa Nhất Nặc từ khi quyết định đi theo cái nghề này, cô có theo dõi một vài blogger thời trang và một số tạp chí hàng đầu. Khi nhìn thấy người quen lên trang bìa, cô sẽ dừng lại xem kỹ hơn. Bìa tạp chí anh vừa nhắc, Hứa Nhất Nặc cũng có chút ấn tượng, đây không phải phong cách cô thích, nên cô đã nhắn tin hỏi Vu Tư Gia.
"Biểu cảm cùng thần thái của người mẫu là thành quả nỗ lực phấn đấu từng ngày." Hứa Nhất Nặc do dự một lúc, nhẹ nhàng khích lệ, "Nhưng nhiếp ảnh gia cũng chịu 50% trách nhiệm và hiệu quả bức hình. Nếu không tại sao người ta phân thành "nghiệp dư" và "chuyên nghiệp"."
Chu Hi mím môi, uống một ngụm cà phê kìm nén sự kinh ngạc: "Vậy cô cảm thấy tố chất của tôi thế nào?"
Hứa Nhất Nặc hỏi ngược lại: "Cậu định đi theo hướng thời trang à? Đây là kế hoạch của Trâu Phàm?"
Chu Hi: "Đương nhiên anh ta muốn tạo ra một nghệ sĩ tài năng, đa phong cách để có thành tích vượt trội không đối thủ. Thực ra chính tôi cũng quan tâm đến chuyện này. Những tạp chí mà tôi từng chụp bị giới chuyên môn mắng rất thê thảm. Liệu có phải kỹ năng biểu đạt cảm xúc của tôi quá kém?"
Còn nhỏ tuổi mà có chí hướng như vậy, với tư cách là bạn thì phải tiếp thêm tinh thần, cô an ủi nói: "Cậu rất tài năng, ít lên mạng đọc bình luận đi. Đúng là khi chụp hình tạp chí có liên quan đến kỹ năng diễn xuất, ví dụ chủ đề cổ tích lần trước, cậu tạo biểu cảm nhẹ nhàng thuần khiết của hoàng tử khi gặp công chúa đời mình. Nhưng có thể nắm bắt khoảnh khắc đó hay không, đó là công việc của nhiếp ảnh gia."
Hứa Nhất Nặc nhìn ra anh không đủ tự tin, tuy đội mũ che đầu lại, giống như cún con vừa ăn một cái gật, không có tinh thần, cô vỗ vai anh: "Bức hình chúng ta nhận được có phản ứng rất tốt. Một vài bức ảnh gần đây tôi thấy biểu cảm khuôn mặt của cậu ngày càng tốt. Có thể vì cậu cùng nhiếp ảnh gia đó phối hợp chưa đủ ăn ý."
Chu Hi nhớ lại trang bìa của Gstar khiến anh leo hot search suốt 2 ngày liền. Cuối cùng lộ ra chút vui vẻ: "Khụ. Vậy tôi sẽ thể hiện đúng cảm xúc thật mình. Nếu gặp phải phong cách đối lập, tôi sẽ tìm cách từ chối. Cô là nhiếp ảnh gia, thường hướng dẫn chỉ đạo người mẫu, có thể dạy cho tôi được không?"
"............"
Hoàng tử tinh linh, cô chỉ diễn đúng con người thật của mình. Cậu đúng là cún con thích làm màu và tự vả vào mặt mình. Hứa Nhất Nặc tức giận lườm anh một cái, thực ra cô không phải nhiếp ảnh tài năng, nhưng đi theo học Vu Tư Gia mấy hôm, cô đã học được một vài kỹ xảo.
"Được. Tôi chia sẻ hết kinh nghiệm của tôi cho cậu." Hứa Nhất Nặc cầm ly cafe lên, "Nhưng hôm nay cậu phải đãi tôi nhé."
Chu Hi chăm chú lắng nghe, tia sáng trong ánh mắt từ từ sáng lên. Hứa Nhất Nặc không biết lời mình lựa có đúng hay không, có phù hợp với Chu Hi không, dù sao cả hai là bạn bè cô phải nhiệt tình giúp đỡ, cuối cùng nhắc nhở một câu: "Cậu là một diễn viên, đóng phim mới quan trọng nhất. Những thứ khác chỉ là tô điểm thêm thôi."
Chu Hi bật cười, đưa tay nâng vành mũ lên, khóe mắt cong cong: "Đương nhiên rồi. Tôi chia sẻ cho cô một bí mật. Còn nửa năm nữa hợp đồng của tôi hết hạn."
Hứa Nhất Nặc nhướng mày lên: "Cho nên... sắp... hả? "
"Ha ha. Suýt chút nữa thì tôi, tôi đã kết bạn wechat với anh ấy. Cho cô xem thử."
"Tôi đâu biết người đó. Đưa tôi xem làm gì?"
Chu Hi giống như một đứa trẻ vừa mua đồ chơi mới hận không thể khoe với cả thế giới, bứt dứt khó chịu muốn chia sẻ với bạn mình. Đi vòng qua bàn tiến đến chỗ Hứa Nhất Nặc, mở wechat ra.
"Cô biết anh ta không? Nghệ sĩ anh ta dẫn dắt đều có phong cách không hề tệ, tài nguyên khá tốt. Tuy không thể so sánh với các đỉnh lưu, nhưng độ nổi tiếng khá vững chắc. Cô thấy tôi có thông minh không?"
Hứa Nhất Nặc nhìn thử, chỉ vào nick wechat hỏi: "Vậy thiên thần này là ai vậy?"
Hiện tại vẫn còn có người đặt biệt danh củ chuối như vậy. Người tự kỷ này lại có trong vòng bạn bè của Chu Hi. Đúng là "vật hợp theo loài".
Ai ngờ, Chu Hi hừ một tiếng: "Đây idol của tôi. Làm sao hả?"
"Idol của cậu tên là thiên thần? Cậu theo thiên chúa giáo hả?"
"À, đây là biệt danh tôi đặt riêng cho idol!"
"...... Ồ."
Hứa Nhất Nặc không để tâm, lại cầm cốc cafe lên uống, từ từ thưởng thức hương vị cafe. Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hình như Chu Hi từng nói, thần tượng mà anh hâm mộ chính là... nam chính!
Tuy nhiên không có quy định chỉ được phép hâm mộ một thần tượng.
Chu Hi: "Cách đây không lâu, tôi vừa mới gặp được Triệu Diệc Tinh!"
Hứa Nhất Nặc: "!!!! "
Hai người bọn họ đã gặp nhau? Chẳng lẽ Tiểu Hi Hi định cướp tài nguyên của nam chính? Trời, sao tự dồn mình vào đường cùng vậy? Trái tim của Hứa Nhất Nặc lạnh lẽo, vội vàng hỏi: "Làm sao cậu gặp anh ấy? Cậu cũng quen anh ấy à?"
Chu Hi rụt tay cầm điện thoại về: "Trùng hợp bọn tôi đều quen biết tổ chương trình "Girls Over Flower". Tôi kết bạn với người đại diện của anh ấy. Cô định làm gì, cô cũng muốn đúng không? Còn lâu mới được. Ha ha ha."
"............"
Sắp trở thành bia đỡ đạn đến nơi rồi mà vẫn còn cười như là tên ngốc. Nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, cô đành phải làm trái với trái tim của mình: "Ừ. Cậu đúng là tuyệt vời. Đúng là một fan theo đuổi idol thành công. Có thể cho tôi xem thử được không?"
Chu Hi: "Đương nhiên. Tôi đã đạt được cảnh giới cao nhất của một fan hâm mộ. Cuộc đời của tôi không còn gì phải tiếc nuối." Nói xong thì do dự tầm mấy giây, sau đó vẫn đưa điện thoại cho cô xem: "Cho cô xem thử cũng được. Nhưng tôi không giúp cô kết bạn với anh Triệu được đâu."
Bây giờ đã gọi "anh Triệu" rồi.
Hứa Nhất Nặc thực ra không muốn xem, nhưng nghe giọng điệu của Chu Hi giống hệt Lâm Song Song khi nói về thần tượng của mình giống như một vị thần, được xem vòng bạn bè của thần tượng quốc dân, cô có chút tò mò.
Có lẽ đây là hào quang của nam chính, không thể phủ nhận được.
Hứa Nhất Nặc ngó vào nhìn thử, ngay lập tức bị ảnh avatar thu hút, không hiểu vì sao cô cảm thấy rất quen. Đồng tử co lại, tay nhanh hơn não mở tiểu sử cá nhân ra.
Id này. Ảnh avatar này. Id wechat này....
"Này? Nhớ đừng có gửi lời kết bạn." Chu Hi ngăn cản không cho cô xem tiểu sử. Tuy anh tin tưởng phẩm hạnh và giáo dưỡng của Hứa Nhất Nặc, nhưng vẫn muốn trêu chọc, "Thiên thần là người lạnh lùng. Anh ấy không đồng ý kết bạn với người bình thường. "Bỏ bốn lên năm" vì tôi quá giỏi nên mới được kết bạn."
Hứa Nhất Nặc đầu ngón tay run lên, run rẩy hỏi: "Đây thực sự là nick của... Triệu Diệc Tinh?"
Hai người quen biết nhau lâu như vậy, đều là Hứa Nhất Nặc thường xuyên nhờ vả Chu Hi, nên cô cảm thấy rất ngại.
Sau một thời gian dài không liên lạc với nhau, lúc nhận được tin nhắn của Chu Hi. Trái tim cô đập lỡ một nhịp, tự hỏi liệu có phải một drama cực lớn trong giới giải trí hay không. Ngay lập tức, cô từ chối khéo lời mời đi ăn của chị Kỳ, gọi điện cho Chu Hi. Nói cho anh biết mình mới hoàn thành buổi chụp hình vừa ra khỏi studio, đang rảnh rỗi.
"Ồ. Thật trùng hợp. Tình cờ tôi cũng ở gần đó. Đi ra ngoài uống tách cafe đi. Tôi có quen một người bạn mới mở quán cafe, điều kiện rất tốt." Giọng nói của Chu Hi truyền ra từ điện thoại, vẫn giống như ngày thường.
Hứa Nhất Nặc mở địa chỉ ra xem. Tìm được quán cafe vừa mới khai trương, đẩy cửa bước vào. Nhìn thoáng qua thấy một người đeo kính râm đội mũ thấp xuống ngồi cạnh cửa sổ. Vì quán cafe trang trí theo chủ đề "độc-lạ" nên nhìn người đó không quá nổi bật.
Nếu không phải Chu Hi gửi định vị cho cô, thì cô thực sự không nhận ra. Hứa Nhất Nặc đi đến gõ nhẹ lên bàn. Chu Hi vẫn đang xem điện thoại, khẽ ngẩng đầu lên nhìn.
"Tại sao chọn nơi này?" Hứa Nhất Nặc nhìn thử xung quanh, thì thầm nói: "Cậu không sợ bị nhận ra à? Cậu bây giờ tiểu sinh thế hệ mới đấy."
"Ở đây không có người. Ha ha ha..." Chu Hi đang uống cà phê, nụ cười đó khiến anh suýt chút nữa thì sặc, "Nhờ lời chúc của cô, cô đã mang cà ri cho tôi. Dựa theo thuật ngữ của fan thì gọi đây là... ăn vạ? Ăn vạ trên mặt trăng!"
Quán cafe vừa mới khai trương, ánh đèn hơi tối tạo ra bầu không khí lười biếng ấm áp. Nơi này thực sự không có quá nhiều người. Nhờ lớp kính màu nâu nên người qua đường không thể nhìn rõ quang cảnh bên trong quán.
Hứa Nhất Nặc gọi món bánh Mocha, đi thẳng vào chủ đề: "Có chuyện gì vậy? Cậu cần tôi giúp không?"
Chu Hi hai tay đặt lên bàn, nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng nói xuống hỏi: "Không phải chuyện lớn, là liên quan đến chụp hình."
"Cậu cứ nói ra. Nếu tôi giúp được nhất định tôi sẽ giúp."
"Làm thế nào.... để toát ra thần thái sang trọng?"
"???"
"Làm thế nào để tôi có thể tạo nhiều biểu cảm, vừa làm nổi bật ý nghĩa chủ đề mà vừa toát ra được thần thái sang chảnh ấy."
Hứa Nhất Nặc im lặng lắng nghe, nghi ngờ hỏi: "Bạn nhỏ, những câu hỏi này cậu lấy từ đâu ra thế?"
Chu Hi kéo vành mũ thấp xuống, có chút bất lực: "Tôi lên trang bìa tạp chí nổi tiếng dành cho đàn ông. Khi ảnh teaser được tung ra phản ứng của fan không tệ. Tuy nhiên có vài blogger thời trang để lại lời bình luận chê "tẻ nhạt", còn nói không toát được thần thái sang chảnh, một màu, không phóng khoáng."
Hứa Nhất Nặc nhớ lại: "Chủ đề lần này chính là cây cầu gỗ bắc qua sông?"
Chu Hi: "Cũng có thể là ao bắt cá."
Hứa Nhất Nặc: "......"
Mặt khác, "quan điểm về cái đẹp" trong giới thời trang rất khó thống nhất.
Hứa Nhất Nặc từ khi quyết định đi theo cái nghề này, cô có theo dõi một vài blogger thời trang và một số tạp chí hàng đầu. Khi nhìn thấy người quen lên trang bìa, cô sẽ dừng lại xem kỹ hơn. Bìa tạp chí anh vừa nhắc, Hứa Nhất Nặc cũng có chút ấn tượng, đây không phải phong cách cô thích, nên cô đã nhắn tin hỏi Vu Tư Gia.
"Biểu cảm cùng thần thái của người mẫu là thành quả nỗ lực phấn đấu từng ngày." Hứa Nhất Nặc do dự một lúc, nhẹ nhàng khích lệ, "Nhưng nhiếp ảnh gia cũng chịu 50% trách nhiệm và hiệu quả bức hình. Nếu không tại sao người ta phân thành "nghiệp dư" và "chuyên nghiệp"."
Chu Hi mím môi, uống một ngụm cà phê kìm nén sự kinh ngạc: "Vậy cô cảm thấy tố chất của tôi thế nào?"
Hứa Nhất Nặc hỏi ngược lại: "Cậu định đi theo hướng thời trang à? Đây là kế hoạch của Trâu Phàm?"
Chu Hi: "Đương nhiên anh ta muốn tạo ra một nghệ sĩ tài năng, đa phong cách để có thành tích vượt trội không đối thủ. Thực ra chính tôi cũng quan tâm đến chuyện này. Những tạp chí mà tôi từng chụp bị giới chuyên môn mắng rất thê thảm. Liệu có phải kỹ năng biểu đạt cảm xúc của tôi quá kém?"
Còn nhỏ tuổi mà có chí hướng như vậy, với tư cách là bạn thì phải tiếp thêm tinh thần, cô an ủi nói: "Cậu rất tài năng, ít lên mạng đọc bình luận đi. Đúng là khi chụp hình tạp chí có liên quan đến kỹ năng diễn xuất, ví dụ chủ đề cổ tích lần trước, cậu tạo biểu cảm nhẹ nhàng thuần khiết của hoàng tử khi gặp công chúa đời mình. Nhưng có thể nắm bắt khoảnh khắc đó hay không, đó là công việc của nhiếp ảnh gia."
Hứa Nhất Nặc nhìn ra anh không đủ tự tin, tuy đội mũ che đầu lại, giống như cún con vừa ăn một cái gật, không có tinh thần, cô vỗ vai anh: "Bức hình chúng ta nhận được có phản ứng rất tốt. Một vài bức ảnh gần đây tôi thấy biểu cảm khuôn mặt của cậu ngày càng tốt. Có thể vì cậu cùng nhiếp ảnh gia đó phối hợp chưa đủ ăn ý."
Chu Hi nhớ lại trang bìa của Gstar khiến anh leo hot search suốt 2 ngày liền. Cuối cùng lộ ra chút vui vẻ: "Khụ. Vậy tôi sẽ thể hiện đúng cảm xúc thật mình. Nếu gặp phải phong cách đối lập, tôi sẽ tìm cách từ chối. Cô là nhiếp ảnh gia, thường hướng dẫn chỉ đạo người mẫu, có thể dạy cho tôi được không?"
"............"
Hoàng tử tinh linh, cô chỉ diễn đúng con người thật của mình. Cậu đúng là cún con thích làm màu và tự vả vào mặt mình. Hứa Nhất Nặc tức giận lườm anh một cái, thực ra cô không phải nhiếp ảnh tài năng, nhưng đi theo học Vu Tư Gia mấy hôm, cô đã học được một vài kỹ xảo.
"Được. Tôi chia sẻ hết kinh nghiệm của tôi cho cậu." Hứa Nhất Nặc cầm ly cafe lên, "Nhưng hôm nay cậu phải đãi tôi nhé."
Chu Hi chăm chú lắng nghe, tia sáng trong ánh mắt từ từ sáng lên. Hứa Nhất Nặc không biết lời mình lựa có đúng hay không, có phù hợp với Chu Hi không, dù sao cả hai là bạn bè cô phải nhiệt tình giúp đỡ, cuối cùng nhắc nhở một câu: "Cậu là một diễn viên, đóng phim mới quan trọng nhất. Những thứ khác chỉ là tô điểm thêm thôi."
Chu Hi bật cười, đưa tay nâng vành mũ lên, khóe mắt cong cong: "Đương nhiên rồi. Tôi chia sẻ cho cô một bí mật. Còn nửa năm nữa hợp đồng của tôi hết hạn."
Hứa Nhất Nặc nhướng mày lên: "Cho nên... sắp... hả? "
"Ha ha. Suýt chút nữa thì tôi, tôi đã kết bạn wechat với anh ấy. Cho cô xem thử."
"Tôi đâu biết người đó. Đưa tôi xem làm gì?"
Chu Hi giống như một đứa trẻ vừa mua đồ chơi mới hận không thể khoe với cả thế giới, bứt dứt khó chịu muốn chia sẻ với bạn mình. Đi vòng qua bàn tiến đến chỗ Hứa Nhất Nặc, mở wechat ra.
"Cô biết anh ta không? Nghệ sĩ anh ta dẫn dắt đều có phong cách không hề tệ, tài nguyên khá tốt. Tuy không thể so sánh với các đỉnh lưu, nhưng độ nổi tiếng khá vững chắc. Cô thấy tôi có thông minh không?"
Hứa Nhất Nặc nhìn thử, chỉ vào nick wechat hỏi: "Vậy thiên thần này là ai vậy?"
Hiện tại vẫn còn có người đặt biệt danh củ chuối như vậy. Người tự kỷ này lại có trong vòng bạn bè của Chu Hi. Đúng là "vật hợp theo loài".
Ai ngờ, Chu Hi hừ một tiếng: "Đây idol của tôi. Làm sao hả?"
"Idol của cậu tên là thiên thần? Cậu theo thiên chúa giáo hả?"
"À, đây là biệt danh tôi đặt riêng cho idol!"
"...... Ồ."
Hứa Nhất Nặc không để tâm, lại cầm cốc cafe lên uống, từ từ thưởng thức hương vị cafe. Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hình như Chu Hi từng nói, thần tượng mà anh hâm mộ chính là... nam chính!
Tuy nhiên không có quy định chỉ được phép hâm mộ một thần tượng.
Chu Hi: "Cách đây không lâu, tôi vừa mới gặp được Triệu Diệc Tinh!"
Hứa Nhất Nặc: "!!!! "
Hai người bọn họ đã gặp nhau? Chẳng lẽ Tiểu Hi Hi định cướp tài nguyên của nam chính? Trời, sao tự dồn mình vào đường cùng vậy? Trái tim của Hứa Nhất Nặc lạnh lẽo, vội vàng hỏi: "Làm sao cậu gặp anh ấy? Cậu cũng quen anh ấy à?"
Chu Hi rụt tay cầm điện thoại về: "Trùng hợp bọn tôi đều quen biết tổ chương trình "Girls Over Flower". Tôi kết bạn với người đại diện của anh ấy. Cô định làm gì, cô cũng muốn đúng không? Còn lâu mới được. Ha ha ha."
"............"
Sắp trở thành bia đỡ đạn đến nơi rồi mà vẫn còn cười như là tên ngốc. Nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, cô đành phải làm trái với trái tim của mình: "Ừ. Cậu đúng là tuyệt vời. Đúng là một fan theo đuổi idol thành công. Có thể cho tôi xem thử được không?"
Chu Hi: "Đương nhiên. Tôi đã đạt được cảnh giới cao nhất của một fan hâm mộ. Cuộc đời của tôi không còn gì phải tiếc nuối." Nói xong thì do dự tầm mấy giây, sau đó vẫn đưa điện thoại cho cô xem: "Cho cô xem thử cũng được. Nhưng tôi không giúp cô kết bạn với anh Triệu được đâu."
Bây giờ đã gọi "anh Triệu" rồi.
Hứa Nhất Nặc thực ra không muốn xem, nhưng nghe giọng điệu của Chu Hi giống hệt Lâm Song Song khi nói về thần tượng của mình giống như một vị thần, được xem vòng bạn bè của thần tượng quốc dân, cô có chút tò mò.
Có lẽ đây là hào quang của nam chính, không thể phủ nhận được.
Hứa Nhất Nặc ngó vào nhìn thử, ngay lập tức bị ảnh avatar thu hút, không hiểu vì sao cô cảm thấy rất quen. Đồng tử co lại, tay nhanh hơn não mở tiểu sử cá nhân ra.
Id này. Ảnh avatar này. Id wechat này....
"Này? Nhớ đừng có gửi lời kết bạn." Chu Hi ngăn cản không cho cô xem tiểu sử. Tuy anh tin tưởng phẩm hạnh và giáo dưỡng của Hứa Nhất Nặc, nhưng vẫn muốn trêu chọc, "Thiên thần là người lạnh lùng. Anh ấy không đồng ý kết bạn với người bình thường. "Bỏ bốn lên năm" vì tôi quá giỏi nên mới được kết bạn."
Hứa Nhất Nặc đầu ngón tay run lên, run rẩy hỏi: "Đây thực sự là nick của... Triệu Diệc Tinh?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương