Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Nhặt Được Idol
Chương 6
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Rabbit
Hứa Nhất Nặc:???
Có chuyện gì xảy ra?
Cậu nhóc ngồi bệt dưới đất, ủ rũ nhắm mắt lại, giống như một chú chó nhỏ bị ướt sũng, Hứa Nhất Nặc không phân biệt đang bị bệnh hay là đang buồn ngủ.
"Bạn nhỏ, tại sao em lại ngồi ở đây? Bố mẹ em đâu rồi?"
Hứa Nhất Nặc nhìn thử xung quanh, nhưng không thấy ai cả, đành phải đỡ cậu nhóc lên, đầu tiên kiểm tra và xác nhận cậu nhóc không thương, lúc này mới thấy an tâm.
Cậu nhóc mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Nhất Nặc, cặp mắt mê mang [1] lúc đầu bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng.
[1] mê mang có nghĩa mù mịt, không rõ phương hướng.
Hứa Nhất Nặc nhìn thấy ánh mắt cậu nhóc dần trở bình tĩnh, còn mang theo cả sự đề phòng, cô cố nói chậm lại: "Sao em lại ở đây một mình, em vừa mới bị ngã sao? Ừ... Nhà em ở đâu? Có phải em bị đi lạc đúng không? "
Cô nhớ đến con đường nhỏ vừa nãy đi qua, nghi ngờ liệu có cậu nhóc chạy lung tung nên đã bị lạc đường đi đến đây, dù sao khắp khu phố là các tòa nhà chung cư cao tầng, nên mấy đứa nhỏ nhiều khi không thể phân biệt được phương hướng.
Cậu nhóc nhíu mày, dáng vẻ tràn đầy tâm sự, phủ bụi trên người, xoay người rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước liền dừng lại.
Trên đường, Hứa Nhất Nặc không nhìn thấy bóng người, thi thoảng tiếng xe ô tô truyền đến, cô hoảng sợ vội vàng đuổi theo giữ lấy cậu nhóc, loạng choạng suýt ngã.
"Cẩn thận, em không phép tự ý đi lung tung?"
Không có phản ứng.
Hứa Nhất Nặc không hề có kinh nghiệm nói chuyện với trẻ con, vò đầu bứt tai, chỉ có hỏi theo cách mấy bộ phim truyền hình hay làm.
"Bạn nhỏ, năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Em cũng sống ở khu phố này đúng không? Em có nhớ số tòa nhà không? "
"Em đến từ đâu?"
"Có nhớ số điện thoại di động của ba mẹ không?"
"Thôi, được rồi. Vậy để chị dẫn em đến đồn cảnh sát tìm chú cảnh sát vậy."
Hứa Nhất Nặc cảm thấy cậu nhóc này tuy còn nhỏ, dù chưa đi học nhưng cũng biết khi gặp khó khăn thì phải đi tìm đến cảnh sát. Cũng may đồn cảnh sát ở đầu khu phố, cũng không tốn thời gian
Không ngờ vừa dứt lời, cậu bé mím chặt môi bật ra hai chữ: "Không đi. "
Hứa Nhất Nặc: "..."
Giọng nói mềm nhũn nhưng rất kiên định, Hứa Nhất Nặc có hơi bất ngờ vì giọng điệu cậu nhóc, cô do dự một lúc: "Vậy em có nhớ đường về nhà không? "
Cậu bé do dự một lúc, khẽ lắc đầu.
"Vậy chị đưa em phòng bảo vệ nhé?"
"Không!"
Hứa Nhất Nặc khó xử, cô hối hận vì sao mình đi bộ về nhà, nếu đi về nhà sớm có lẽ sẽ không gặp cậu nhóc này, có lẽ cô ở trong một ngôi nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ tiếp tục thích nghi với thân phận mới.
Nếu tình cờ gặp, cô không thể cậu nhóc ở đây, cậu nhóc đáng thương yếu ớt như vậy, nhỡ chẳng may bị kẻ xấu dẫn đi thì phải làm sao giờ...
Tội lỗi!
Cậu bé đột nhiên lên tiếng, "Chị không cần phải để tâm đến tôi."
Hứa Nhất Nặc: "......"
Quá bướng bỉnh làm cho người ta khó chịu, Hứa Nhất Nặc phát hiện cậu nhóc đang mặc bộ quần áo rộng thùng thình, vẻ mặt tràn đầy tâm sự, cô bắt đầu tự hỏi liệu đứa trẻ này được nhận nuôi sau đó bị ngược đãi và trốn ra ngoài.
Tuy nhiên trên người không có dấu vết bị thương.
Hứa Nhất Nặc đắn đo một lúc, cẩn thận hỏi: "Vậy đi về nhà chị được không? "
Nghĩ tới nghĩ lui, không thể nào mặc kệ được, cậu nhóc nhất quyết không chịu đi đến đồn cảnh sát, đành phải mang về nhà chăm sóc.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải dỗ dành đứa trẻ, không được để thằng bé chạy đi mất, phải làm quen với cậu nhóc, đợi khi nó bình tĩnh lại dỗ dành để cậu nhóc nói ra địa chỉ đang ở, số điện thoại của bố mẹ v.v
Cậu bé bất ngờ, để lộ rõ sự do dự.
Hứa Nhất Nặc ngồi xổm xuống nắm chặt tay cậu nhóc: "Trong nhà chị có rất nhiều đồ ăn ngon, ở bên ngoài rất lạnh, em mặc ít như vậy sẽ bị cảm đấy, bị ốm phải uống thuốc rất đắng. "
Một giây sau, cô nhìn thấy mí mắt của cậu giật giật, khóe miệng mím chặt lại, dường như có vẻ sợ hãi, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên cứng ngắc.
Hứa Nhất Nặc cảm thấy cách tiếp cận này có vẻ rất hiệu quả, mỉm cười và chuẩn bị tiếp tục, cậu bé đột nhiên nói: "Được."
"!!!!"
Giọng nói mềm mại, giống như âm thanh mẹ thiên nhiên. Hứa Nhất Nặc dù ngày hôm nay cô hoàn thành tốt công việc mới cũng không cảm thấy hào hứng như vậy, như tiếp thêm sức mạnh cô xoa đầu cậu nhóc.
"Ừ ngoan, vậy em đi cùng chị về nhà nhé. Nhân tiện, cho chị hỏi tên của em là gì? "
Trầm mặc một lúc, anh mới lên tiếng: "Thẩm Tư Chiêu. "
Hứa Nhất Nặc: "... Tên rất hay. "
Nó hơi bay bổng, giống như tên nhân vật trong phim cổ trang.
Tạm thời đạt được thỏa thuận, đầu tiên hai người đi đến trung tâm mua sắm gần đó, cũng may ở quanh khu phố rất phát triển và náo nhiệt, cái gì cũng có, mua quần áo và giày dép cũng rất tiện.
Trung tâm thương mại sáng trưng sang trọng. Lúc này Hứa Nhất Nặc mới nhìn ra khuôn mặt của Thẩm Tư Chiêu, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, sống mũi cao, chớp chớp đôi mắt, tha hồ đăng ảnh lên weibo với status "lại lừa tôi sinh con".
Nắm tay cậu nhóc bước vào trung tâm thương mại tỷ lệ quay đầu lại nhìn rất cao, có người còn lén cầm điện thoại lên chụp hình, khiến cho Hứa Nhất Nặc có chút xấu hổ.
Trái ngược lại, Thẩm Tư Chiêu rất bình tĩnh, trong đôi mắt không hề có sự sợ hãi, dường như đã quen với ống kính.
"Hầy, hôm nay trời trở lạnh đứng ở trên đường lâu sẽ bị đông cứng." Hứa Nhất Nặc nắm lấy tay cậu nhóc, "Ừm, hiện tại sắc mặt tốt hơn nhiều rồi. Chiêu Chiêu, em thích bộ nào cứ chọn thoải mái. "
Quần áo dành cho trẻ con rất đắt tiền, cô chỉ lướt qua nhìn thử giá tiền gần bằng bộ vest hàng hiệu trước kia của cô, trong lòng khẽ thở dài, chỉ cần có thể khiến Chiêu Chiêu vui, lợi dụng cậu nhóc không để ý moi được thông tin hữu ích.
Ánh mắt mong đợi nhìn về phía Thẩm Tư Chiêu, không ngờ đối phương nghe hiểu được lời nói của cô, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Hứa Nhất Nặc: "Hầy......"
Thật là đau đầu, lúc cô muốn gặp Lâm Song Song và hội chị em thân thiết.
Cuối cùng hoàn thành xong mua đồ trong bầu không khí im lặng khó xử. Bước ra từ trung tâm thương mại, từ phía xa Hứa Nhất Nặc nhìn thấy ánh sao màu đỏ nhấp nháy, phấn chấn tinh thần, nắm tay Chiêu Chiêu chạy về hướng đó.
"Đi đâu vậy?" Thẩm Tư Chiêu nhìn theo, theo bản năng vùng vậy: "Không muốn! Em không muốn đến đồn cảnh sát! "
Hứa Nhất Nặc giữ tay cậu lại: "Đừng sợ, chúng ta sẽ không đi vào đó. "
Thẩm Tư Chiêu: "??? "
Khi nhìn thấy hai người chỉ cách đồn cảnh sát tầm khoảng 10m, Hứa Nhất Nặc đột nhiên dừng lại, mở camera điện thoại ra.
"Chiêu Chiêu, em có nhớ lúc nãy chúng ta ở dưới lầu nói những gì không, lặp lại một lần nữa."
"............"
Beta: Rabbit
Hứa Nhất Nặc:???
Có chuyện gì xảy ra?
Cậu nhóc ngồi bệt dưới đất, ủ rũ nhắm mắt lại, giống như một chú chó nhỏ bị ướt sũng, Hứa Nhất Nặc không phân biệt đang bị bệnh hay là đang buồn ngủ.
"Bạn nhỏ, tại sao em lại ngồi ở đây? Bố mẹ em đâu rồi?"
Hứa Nhất Nặc nhìn thử xung quanh, nhưng không thấy ai cả, đành phải đỡ cậu nhóc lên, đầu tiên kiểm tra và xác nhận cậu nhóc không thương, lúc này mới thấy an tâm.
Cậu nhóc mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Nhất Nặc, cặp mắt mê mang [1] lúc đầu bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng.
[1] mê mang có nghĩa mù mịt, không rõ phương hướng.
Hứa Nhất Nặc nhìn thấy ánh mắt cậu nhóc dần trở bình tĩnh, còn mang theo cả sự đề phòng, cô cố nói chậm lại: "Sao em lại ở đây một mình, em vừa mới bị ngã sao? Ừ... Nhà em ở đâu? Có phải em bị đi lạc đúng không? "
Cô nhớ đến con đường nhỏ vừa nãy đi qua, nghi ngờ liệu có cậu nhóc chạy lung tung nên đã bị lạc đường đi đến đây, dù sao khắp khu phố là các tòa nhà chung cư cao tầng, nên mấy đứa nhỏ nhiều khi không thể phân biệt được phương hướng.
Cậu nhóc nhíu mày, dáng vẻ tràn đầy tâm sự, phủ bụi trên người, xoay người rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước liền dừng lại.
Trên đường, Hứa Nhất Nặc không nhìn thấy bóng người, thi thoảng tiếng xe ô tô truyền đến, cô hoảng sợ vội vàng đuổi theo giữ lấy cậu nhóc, loạng choạng suýt ngã.
"Cẩn thận, em không phép tự ý đi lung tung?"
Không có phản ứng.
Hứa Nhất Nặc không hề có kinh nghiệm nói chuyện với trẻ con, vò đầu bứt tai, chỉ có hỏi theo cách mấy bộ phim truyền hình hay làm.
"Bạn nhỏ, năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Em cũng sống ở khu phố này đúng không? Em có nhớ số tòa nhà không? "
"Em đến từ đâu?"
"Có nhớ số điện thoại di động của ba mẹ không?"
"Thôi, được rồi. Vậy để chị dẫn em đến đồn cảnh sát tìm chú cảnh sát vậy."
Hứa Nhất Nặc cảm thấy cậu nhóc này tuy còn nhỏ, dù chưa đi học nhưng cũng biết khi gặp khó khăn thì phải đi tìm đến cảnh sát. Cũng may đồn cảnh sát ở đầu khu phố, cũng không tốn thời gian
Không ngờ vừa dứt lời, cậu bé mím chặt môi bật ra hai chữ: "Không đi. "
Hứa Nhất Nặc: "..."
Giọng nói mềm nhũn nhưng rất kiên định, Hứa Nhất Nặc có hơi bất ngờ vì giọng điệu cậu nhóc, cô do dự một lúc: "Vậy em có nhớ đường về nhà không? "
Cậu bé do dự một lúc, khẽ lắc đầu.
"Vậy chị đưa em phòng bảo vệ nhé?"
"Không!"
Hứa Nhất Nặc khó xử, cô hối hận vì sao mình đi bộ về nhà, nếu đi về nhà sớm có lẽ sẽ không gặp cậu nhóc này, có lẽ cô ở trong một ngôi nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ tiếp tục thích nghi với thân phận mới.
Nếu tình cờ gặp, cô không thể cậu nhóc ở đây, cậu nhóc đáng thương yếu ớt như vậy, nhỡ chẳng may bị kẻ xấu dẫn đi thì phải làm sao giờ...
Tội lỗi!
Cậu bé đột nhiên lên tiếng, "Chị không cần phải để tâm đến tôi."
Hứa Nhất Nặc: "......"
Quá bướng bỉnh làm cho người ta khó chịu, Hứa Nhất Nặc phát hiện cậu nhóc đang mặc bộ quần áo rộng thùng thình, vẻ mặt tràn đầy tâm sự, cô bắt đầu tự hỏi liệu đứa trẻ này được nhận nuôi sau đó bị ngược đãi và trốn ra ngoài.
Tuy nhiên trên người không có dấu vết bị thương.
Hứa Nhất Nặc đắn đo một lúc, cẩn thận hỏi: "Vậy đi về nhà chị được không? "
Nghĩ tới nghĩ lui, không thể nào mặc kệ được, cậu nhóc nhất quyết không chịu đi đến đồn cảnh sát, đành phải mang về nhà chăm sóc.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải dỗ dành đứa trẻ, không được để thằng bé chạy đi mất, phải làm quen với cậu nhóc, đợi khi nó bình tĩnh lại dỗ dành để cậu nhóc nói ra địa chỉ đang ở, số điện thoại của bố mẹ v.v
Cậu bé bất ngờ, để lộ rõ sự do dự.
Hứa Nhất Nặc ngồi xổm xuống nắm chặt tay cậu nhóc: "Trong nhà chị có rất nhiều đồ ăn ngon, ở bên ngoài rất lạnh, em mặc ít như vậy sẽ bị cảm đấy, bị ốm phải uống thuốc rất đắng. "
Một giây sau, cô nhìn thấy mí mắt của cậu giật giật, khóe miệng mím chặt lại, dường như có vẻ sợ hãi, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên cứng ngắc.
Hứa Nhất Nặc cảm thấy cách tiếp cận này có vẻ rất hiệu quả, mỉm cười và chuẩn bị tiếp tục, cậu bé đột nhiên nói: "Được."
"!!!!"
Giọng nói mềm mại, giống như âm thanh mẹ thiên nhiên. Hứa Nhất Nặc dù ngày hôm nay cô hoàn thành tốt công việc mới cũng không cảm thấy hào hứng như vậy, như tiếp thêm sức mạnh cô xoa đầu cậu nhóc.
"Ừ ngoan, vậy em đi cùng chị về nhà nhé. Nhân tiện, cho chị hỏi tên của em là gì? "
Trầm mặc một lúc, anh mới lên tiếng: "Thẩm Tư Chiêu. "
Hứa Nhất Nặc: "... Tên rất hay. "
Nó hơi bay bổng, giống như tên nhân vật trong phim cổ trang.
Tạm thời đạt được thỏa thuận, đầu tiên hai người đi đến trung tâm mua sắm gần đó, cũng may ở quanh khu phố rất phát triển và náo nhiệt, cái gì cũng có, mua quần áo và giày dép cũng rất tiện.
Trung tâm thương mại sáng trưng sang trọng. Lúc này Hứa Nhất Nặc mới nhìn ra khuôn mặt của Thẩm Tư Chiêu, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, sống mũi cao, chớp chớp đôi mắt, tha hồ đăng ảnh lên weibo với status "lại lừa tôi sinh con".
Nắm tay cậu nhóc bước vào trung tâm thương mại tỷ lệ quay đầu lại nhìn rất cao, có người còn lén cầm điện thoại lên chụp hình, khiến cho Hứa Nhất Nặc có chút xấu hổ.
Trái ngược lại, Thẩm Tư Chiêu rất bình tĩnh, trong đôi mắt không hề có sự sợ hãi, dường như đã quen với ống kính.
"Hầy, hôm nay trời trở lạnh đứng ở trên đường lâu sẽ bị đông cứng." Hứa Nhất Nặc nắm lấy tay cậu nhóc, "Ừm, hiện tại sắc mặt tốt hơn nhiều rồi. Chiêu Chiêu, em thích bộ nào cứ chọn thoải mái. "
Quần áo dành cho trẻ con rất đắt tiền, cô chỉ lướt qua nhìn thử giá tiền gần bằng bộ vest hàng hiệu trước kia của cô, trong lòng khẽ thở dài, chỉ cần có thể khiến Chiêu Chiêu vui, lợi dụng cậu nhóc không để ý moi được thông tin hữu ích.
Ánh mắt mong đợi nhìn về phía Thẩm Tư Chiêu, không ngờ đối phương nghe hiểu được lời nói của cô, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Hứa Nhất Nặc: "Hầy......"
Thật là đau đầu, lúc cô muốn gặp Lâm Song Song và hội chị em thân thiết.
Cuối cùng hoàn thành xong mua đồ trong bầu không khí im lặng khó xử. Bước ra từ trung tâm thương mại, từ phía xa Hứa Nhất Nặc nhìn thấy ánh sao màu đỏ nhấp nháy, phấn chấn tinh thần, nắm tay Chiêu Chiêu chạy về hướng đó.
"Đi đâu vậy?" Thẩm Tư Chiêu nhìn theo, theo bản năng vùng vậy: "Không muốn! Em không muốn đến đồn cảnh sát! "
Hứa Nhất Nặc giữ tay cậu lại: "Đừng sợ, chúng ta sẽ không đi vào đó. "
Thẩm Tư Chiêu: "??? "
Khi nhìn thấy hai người chỉ cách đồn cảnh sát tầm khoảng 10m, Hứa Nhất Nặc đột nhiên dừng lại, mở camera điện thoại ra.
"Chiêu Chiêu, em có nhớ lúc nãy chúng ta ở dưới lầu nói những gì không, lặp lại một lần nữa."
"............"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương