Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
Chương 138
Ôn dịch là một vấn đề nghiêm trọng, hôm sau Thanh Đế vừa lên triều lập tức nói thẳng: “Lần này tình hình dịch bệnh bùng phát hết sức đột ngột, tối hôm qua sau khi trẫm biết tin gần như là thức trắng đêm chưa ngủ. Nếu như tiếp tục chậm trễ biện pháp, hậu quả tạo thành sẽ vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có khả năng lan tràn tới kinh thành. Trước mắt là thời điểm đất nước cần chư vị ái khanh phục vụ vì nước.. Có ai bằng lòng nhận lấy trách nhiệm nặng nề này?”
Văn võ toàn triều đứng bên dưới, cộng lại cũng khoảng năm, sáu chục người, đối mặt với câu hỏi của Thanh Đế, toàn bộ đều cúi đầu không lên tiếng.
Thật ra thì nhóm chúng thần đang thầm cân nhắc thiệt hơn, tất cả cũng đều thức trắng đêm không ngủ. Nhưng ôn dịch không giống với những cái khác, không chỉ tốn công mà không nịnh nọt được, thậm chí còn có thể mang cả tính mạng của mình lên bàn cược, đối với bất kỳ ai đều là việc phỏng tay, không ai nguyện ý dính dáng vào.
Chúng thần im lặng khiến cho sắc mặt Thanh Đế có chứt khó coi, dừng một chút, trực tiếp chỉ đích danh Thái sư Vương Hoằng đứng đầu nhóm văn thần nói: “Vương thái sư, ngươi là trụ cột nước nhà, nên làm gương tốt, vì nước ra sức, không biết ngươi đã có ý tưởng gì?”
Thanh Đế lướt qua Đại học sĩ Nguỵ Tùng có phẩm cấp ngang hàng với Vương Hoằng, mà chỉ đích danh Vương Hoằng đầu tiêu, thật ra là có tính toán. Nguỵ Tùng là ông ta một tay nâng đỡ lên, vô cùng tận tâm trung thành với ông ta, ông ta không nỡ đưa thân tín của mình đi chịu chết, nên lựa chọn người khác làm pháo hôi.
Thật ra thì năm xưa Vương Hoằng cũng là được Thanh Đế nâng đỡ lên, hơn nữa còn là huynh trưởng của Đức phi, được coi là hoàng thân quốc thích. Nhưng gã ngoài mặt trung hậu, kỳ thật là cáo già, cũng ỷ vào thân phận huynh trưởng Đức phi mang tới cho Vương gia không ít chỗ tốt, còn kết bè kết phái bên ngoài.
Hoàng đế vốn nhiều nghi ngờ, những năm này Thanh Đế càng thêm kiêng kỵ đối với Vương gia, thậm chí còn muốn tìm cơ hội nhổ bỏ, lập tức nói tiếp: “Vương ái khanh nếu có thể có cách tốt khống chế được ôn dịch lần này, chính là việc đại công đức, đến lúc đó trẫm nhất định sẽ có phần thưởng công lao, bách tính muôn dân cũng sẽ vì công đức của ngươi mà ca tụng.”
Trong lòng Vương Hoằng thầm mắng Thanh Đế, trên mặt nhưng lại vô cùng cung kính, vô cùng lo sợ trả lời: “Bệ hạ, thẩn từ thì nguyện ý ra sức vì nước, nhưng mẹ già trong nhà gần đây sinh bệnh, phận làm con thật sự không yên tâm rời đi. Thần cùng Đức phi thuở nhỏ tang cha, toàn bộ đều dựa vào mẫu thân ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn chúng ta..”
Đáy mắt Thanh Đế không khỏi hiện lên một tia lãnh ý rõ ràng.
Người ở đây sợ là ai cũng có thể đoán được sinh bệnh của Vương Hoằng chỉ là lý do thôi. Sắc mặt Thanh Đế lại càng thêm khó coi. Nhưng trăm thiện hiếu đứng đầu, cho dù ông ta là hoàng đế, cũng không thể ra lệnh thuộc hạ vứt bỏ mẹ đẻ không để ý được, ngay sau đó liền nói: “Vương đại nhân cũng là hiếu tâm đáng khen ngợi, đã như vậy, ngươi ở trong phủ chăm mẹ thật tốt đi, thời gian này cũng không cần vào triều,“
Vương Hoằng đã đoán được bản thân sẽ nhận phải trừng phạt này, cũng không cảm thấy hoảng sợ, chỉ làm bộ như cảm kích quỳ xuống đất tạ ơn. Đi tới vùng đất dịch cũng không phải là trò đùa, người người đều có thể chết ở bất cứ đâu, có thể sống hay không toàn bộ phải xem ý trời, chức quan nhàn tản ở nhà luôn luôn có thời điểm Đông Sơn tái khởi, nhưng bỏ mạng thì cái gì cũng không có.
Thế là Thanh Đế tiếp tục nhìn xuống chọn người, lần này lướt qua một thân tín khác của mình mà chỉ ra Thượng thư Giang Địch: “Giang đại nhân là cựu thần khi tiên hoàng còn tại thế, học thức uyên bác, kinh nghiệm lão đạo, hẳn là đã nghĩ tới kế sách ứng đối rồi chăng?”
Giang Địch lập tức cúi đầu, ngữ khí mang chút xấu hổ đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, cựu thần quả thật muốn vì nước phân ưu, nhưng chuyện này nhất định phải tỉ mỉ cẩn thận, không thể có một chút sơ suất nào. Hôm nay thể lực và trí nhớ của cựu thần không bằng một nửa của người trẻ tuổi, sợ là hữu tâm vô lực, ngược lại biến khéo thành vụng.”
Tuổi của Giang Địch đúng là nên cáo lão về quê, chỉ vì muốn giúp đỡ con trai mới vừa làm quan của mình mới sống chết giữ lấy vị trí cho tới bây giờ. Nhìn râu mép trắng bệch của ông, cho dù Thanh Đế không cam lòng cũng không thể mạnh mẽ bức bách, lại thuận theo mà giáng chức Giang Địch, tiện là chuyển mục tiêu sang người tiếp theo.
Cuối cùng ông ta hỏi khoảng bốn người.
Không khéo chính là, bốn người này đều có thể tìm được lý do từ chối, đồng dạng, Thanh Đế cũng mượn chủ đề nói chuyện của mình mà chỉnh bọn hắn một phen, đôi bên lại có thể nói là đều đạt được gì đó.
Vũ Văn Dận đứng thẳng ở một bên lẳng lặng nhìn toàn bộ, ánh mắt lộ ra sự rét lạnh. Do dù dịch bệnh ập xuống, Thanh Đế vẫn không quên vớt lấy lợi ích chính trị từ đó. Văn võ cả triều sợ chết hay là việc không liên quan tới mình, cả điện, lại không có một người thật sự suy nghĩ vì dân.
Chẳng qua, bốn người kia đều là trọng thần xuất thân từ đại gia tộc, rút dây động rừng, Thanh Đế không thể xử phạt quá ác, trong lòng vẫn khó tránh khỏi nén giận, dưới cơn thịnh nộ không nhịn được chỉ vào đám người mắng to: “Phế vật, trẫm lại nuôi một đám phế vật! Trẫm thật sự vô cùng thất vọng về các ngươi! Đường đường Đại Du ta, lại không có nổi một người đảm đương được trách nhiệm nặng nề sao?”
Có thể thấy là đến lúc này, Thanh Đế vẫn không muốn dùng tới thân tín của mình, ngược lại đưa mắt nhìn sang đám người Tề vương bình thương vô năng không hỏi tới chính sự. Tề vương lại tự giác bước ra khỏi hàng, nhưng không phải chủ động xin đi giết giặc, mà là nghiêm túc tiến cử một người khác lên.
Người ông ta tiến cử chính là Vũ Văn Dận.
“Đại hoàng tử vốn đã trưởng thành, lúc này lập công vì nước là tốt nhất, lại có Nguỵ đại học sĩ làm thầy, nhanh nhẹn mà giỏi giang, trí dũng song toàn, mà quan trọng hơn thân phận của hắn đại diện cho hoàng thất. Hoàng tử đích thân tới, không chỉ bày tỏ bệ hạ rất chú trọng tình hình bệnh dịch, còn có tác dụng ổn định dân tâm, bởi vì bệnh dịch sợ nhất cũng không phải cứu chữa bất lợi, mà là dân tâm bất ổn, bạo loạn rối ren..”
Lời này có thể nói là đường hoàng, nghe rất có đạo lý. Nếu muốn biểu đạt sự chú trọng của triều đình đối với dân chúng, nhất định phải để người quyền cao chức trọng ra mặt, thế nên trước đó Thanh Đế đều khâm điểm những trọng thần, mà thân phận Vũ Văn Dận so với thần tử thì hữu dụng hơn, cũng càng khiến cho Thanh Đế yên tâm.
Ôn dịch cái gì, con cháu cái gì, xã tắc cái gì, trong lòng Thanh Đế, đều không quan trọng bằng hoàng quyền trong tay ông ta. Thanh Đế lựa chọn không nhìn vào sự thật Vũ Văn Dận có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng mở miệng: “Đại hoàng tử thấy thế vào về chuyện này?”
Vũ Văn Dận híp mắt lại, liếc mắt nhìn thoáng qua Tề vương bụng dạ khó lượng, lại liếc nhìn Nguỵ Tùng thần sắc lo lắng nhưng vẫn thuỷ chung không nói lời nào, cuối cùng từng câu từng chữ trả lời: “Nhi thần nguyện ý đón nhận trách nhiệm nặng nề này, phân ưu vì phụ hoàng.”
Chúng thần lập tức đủ các vẻ mặt, ngay cả Tề vương cũng dừng một chút, trong lòng Thanh Đế lại cực kỳ vui mừng, lúc này lập tức hừa hẹn vị trí thân vương và một đống phần thưởng khác. Vũ Văn Dận nghiêm túc hành lễ, nói năng khí phách: “Nhi thần chắc chắn toàn lực ứng phó, không phụ sự tin tưởng của bệ hạ.”
Ánh mặt trời hôm nay rất tốt, nhưng sau khi Vũ Văn Dận hạ triều, cáo biệt với đám triều thần, lại đi tới một góc tối ven đường.
Loại hơi thở mục nát này trong triều đình, nhìn vào gương mặt già nua của Thanh Đế, còn có Tề vương cùng với những khía cạnh mục nát của những người khác, lần lượt hiện lên trong đầu, nhớ tới đã khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Mà chính hắn cũng không vô tội, không chỉ không cố gắng trở thành một người khác Thanh Đế, thậm chí còn muốn ích kỷ và vô tình hơn ông ta.
Nguyên nhân Vũ Văn Dận đồng ý tiếp nhận tuyệt đối không phải vì dân vì nước, mà tự có tính toán của chính mình. Chứng bệnh lần này của người dính bệnh rất giống với bệnh đầu mùa, Vũ Văn Dận khi còn rất nhỏ đã từng nhìn thấy bệnh đầu mùa, thế nên không sợ nhiễm bệnh. Mà Liễu gia thôn ở Giang Châu phủ cũng là nơi giàu có nhất nhì cả nước, nếu nắm được Giang Châu phủ, thì tương đương nắm được mạch máu kinh tế của cả Đại Du. Huống hồ khống chế bệnh dịch, nói khó thì đúng là khó, nói đơn giản lại cũng đơn giản, đơn giản là dùng thủ đoạn thiết huyết cách ly và thiêu chết.
Hắn cũng giống như đám người trên triều đình, từ đầu đến chân đều lộ ra u ám và mục rữa.
Vũ Văn Dận cứ đứng yên tại chỗ như vậy, cho tới khi chăn nhỏ biến thành hình người đi qua tìm.
Thường ngày thời gian Vũ Văn Dận vào triều nhiều nhất cũng chỉ hai canh giờ, nhưng hôm nay lại có chút kỳ lạ, chăn nhỏ đợi đến trưa vẫn không thấy người, không hiểu sao có chút bất an, tuỳ tiện lấy một cái áo bào trắng mặc vào chạy đi tìm người.
Có lẽ là ở trong bóng tối có chút lâu, khi Vũ Văn Dận ngẩng đầu lập tức bị ánh nắng chiếu cho có phần chói mắt và choáng váng, cùng lúc đó, trong tầm mắt ở phía xa mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên xuất hiện từ trong ánh nắng, từ xa đi tới.
Thiếu niên mặc áo trắng tinh khiết, dung nhan tinh xảo, thân hình thon dài, cả người như đang phát ra ánh sáng, rực rỡ mà chói mắt.
Vũ Văn Dận theo bản năng mở rộng bước chân, càng chạy càng nhanh, cho tới khi cầm chặt tay thiếu niên.
Chặt giống như cả đời sẽ không buông ra. Chăn nhỏ bị cầm có chút đau, nhưng không giãy ra, chỉ mở to mắt nhìn, lộ ra lo lắng rõ ràng: “Có chuyện gì vậy, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Vũ Văn Dận lắc đầu, mang theo yêu thương khẽ hôn một cái lên cái trán trơn bóng của thiếu niên. Hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ngày mai ta sẽ phải lên đường, tới Giang Châu phủ xử lý tình hình dịch bệnh, ngươi ở lại..”
Hắn vốn muốn chăn nhỏ ở lại Trường Đức cung, nhưng không ngờ còn chưa nói xong đã bị đối phương cắt đứt: “Thì ra ngươi lo lắng vì vấn đề ôn dịch sao? Yên tâm đi, có ta ở đây, nhất định sẽ không để ngươi có việc gì!”
Thẩm Đồng ngẩng đầu nhỏ, bộ dáng ta rất lợi hại, nói còn vỗ vỗ vả vai đơn bạc của mình, “Không cần sợ, cho ngươi mượn bờ vai ta dựa vào nè!”
Vũ Văn Dận hơi sững sờ, nhìn cậu hồi lâu không nói gì.
Trước khi gặp được chăn nhỏ, Vũ Văn Dận chỉ biết là cho dù là cái gì cũng phải dựa vào hai tay của mình giành lấy, chưa từng nghĩ tới sẽ dựa vào ai đó, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có một thiếu niên chân tâm thật ý cho hắn mượn bờ vai như vậy.
Cho dù hắn không cần dựa vào, nhưng rốt cuộc không thể rời khỏi bờ vai cùng với ánh nhìn ngóng trông của thiếu niên.
Cuối cùng Thẩm Đồng theo Vũ Văn Dận cùng xuất phát rời đi, đi theo còn có thị vệ và y quan. Vì con đường đi là quan đạo bằng phẳng, nên dù tốc độ xe ngựa nhanh, nhưng di chuyển vô cùng ổn định. Chẳng ai ngờ rằng Vũ Văn Dận trong xe trên mặt không có nôn nóng cũng không có sầu lo, mà vẻ mặt ôn nhu sủng nịnh chơi trò hôn nhẹ với thiếu niên trong ngực.
Trò chơi này cũng không phải Vũ Văn Dận nghĩ ra, mà người khởi xướng là chăn nhỏ.
Kể từ sau khi Vũ Văn Dận mười lăm tuổi, tử khí trên người ngày càng nồng đậm, chăn nhỏ trong lúc vô tình có được một phát hiện mới, chính là hôn so với hấp thụ tử khí hiệu quả còn tốt hơn. Thế là, thấy Vũ Văn Dận không cẩn thận bị phỏng miệng hay là tay bị thương, chăn nhỏ sẽ dùng giọng nói mềm mềm manh manh chủ động tiến lại gần nói: “Có muốn hôn nhẹ không, hôn nhẹ cái là hết đau liền.”
Vũ Văn Dận đối với chuyện này đương nhiên là cầu còn không được, thậm chí còn chơi xấu giả bộ đáng thương, không tiếc tự mình hại mình cũng phải tìm đủ loại lý do để hôn.
Dĩ nhiên, người trẻ khí lực tràn đấy, hôn hôn dễ cọ tới cướp cò súng. Động tác của thanh niên giờ phút này như mất khống chế mà càng ngày càng nặng, bá đạo dây dưa với môi thiếu niên như dã thú đi săn. Đầu lưỡi non mềm cũng bị bắt tới mút vào gặm cắn một phen, mà thiếu niên chỉ biết phát ra giọng mũi ngọt nị, sẽ không làm gì cả.
* * *
Chương sau húp các chế ơi!
Văn võ toàn triều đứng bên dưới, cộng lại cũng khoảng năm, sáu chục người, đối mặt với câu hỏi của Thanh Đế, toàn bộ đều cúi đầu không lên tiếng.
Thật ra thì nhóm chúng thần đang thầm cân nhắc thiệt hơn, tất cả cũng đều thức trắng đêm không ngủ. Nhưng ôn dịch không giống với những cái khác, không chỉ tốn công mà không nịnh nọt được, thậm chí còn có thể mang cả tính mạng của mình lên bàn cược, đối với bất kỳ ai đều là việc phỏng tay, không ai nguyện ý dính dáng vào.
Chúng thần im lặng khiến cho sắc mặt Thanh Đế có chứt khó coi, dừng một chút, trực tiếp chỉ đích danh Thái sư Vương Hoằng đứng đầu nhóm văn thần nói: “Vương thái sư, ngươi là trụ cột nước nhà, nên làm gương tốt, vì nước ra sức, không biết ngươi đã có ý tưởng gì?”
Thanh Đế lướt qua Đại học sĩ Nguỵ Tùng có phẩm cấp ngang hàng với Vương Hoằng, mà chỉ đích danh Vương Hoằng đầu tiêu, thật ra là có tính toán. Nguỵ Tùng là ông ta một tay nâng đỡ lên, vô cùng tận tâm trung thành với ông ta, ông ta không nỡ đưa thân tín của mình đi chịu chết, nên lựa chọn người khác làm pháo hôi.
Thật ra thì năm xưa Vương Hoằng cũng là được Thanh Đế nâng đỡ lên, hơn nữa còn là huynh trưởng của Đức phi, được coi là hoàng thân quốc thích. Nhưng gã ngoài mặt trung hậu, kỳ thật là cáo già, cũng ỷ vào thân phận huynh trưởng Đức phi mang tới cho Vương gia không ít chỗ tốt, còn kết bè kết phái bên ngoài.
Hoàng đế vốn nhiều nghi ngờ, những năm này Thanh Đế càng thêm kiêng kỵ đối với Vương gia, thậm chí còn muốn tìm cơ hội nhổ bỏ, lập tức nói tiếp: “Vương ái khanh nếu có thể có cách tốt khống chế được ôn dịch lần này, chính là việc đại công đức, đến lúc đó trẫm nhất định sẽ có phần thưởng công lao, bách tính muôn dân cũng sẽ vì công đức của ngươi mà ca tụng.”
Trong lòng Vương Hoằng thầm mắng Thanh Đế, trên mặt nhưng lại vô cùng cung kính, vô cùng lo sợ trả lời: “Bệ hạ, thẩn từ thì nguyện ý ra sức vì nước, nhưng mẹ già trong nhà gần đây sinh bệnh, phận làm con thật sự không yên tâm rời đi. Thần cùng Đức phi thuở nhỏ tang cha, toàn bộ đều dựa vào mẫu thân ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn chúng ta..”
Đáy mắt Thanh Đế không khỏi hiện lên một tia lãnh ý rõ ràng.
Người ở đây sợ là ai cũng có thể đoán được sinh bệnh của Vương Hoằng chỉ là lý do thôi. Sắc mặt Thanh Đế lại càng thêm khó coi. Nhưng trăm thiện hiếu đứng đầu, cho dù ông ta là hoàng đế, cũng không thể ra lệnh thuộc hạ vứt bỏ mẹ đẻ không để ý được, ngay sau đó liền nói: “Vương đại nhân cũng là hiếu tâm đáng khen ngợi, đã như vậy, ngươi ở trong phủ chăm mẹ thật tốt đi, thời gian này cũng không cần vào triều,“
Vương Hoằng đã đoán được bản thân sẽ nhận phải trừng phạt này, cũng không cảm thấy hoảng sợ, chỉ làm bộ như cảm kích quỳ xuống đất tạ ơn. Đi tới vùng đất dịch cũng không phải là trò đùa, người người đều có thể chết ở bất cứ đâu, có thể sống hay không toàn bộ phải xem ý trời, chức quan nhàn tản ở nhà luôn luôn có thời điểm Đông Sơn tái khởi, nhưng bỏ mạng thì cái gì cũng không có.
Thế là Thanh Đế tiếp tục nhìn xuống chọn người, lần này lướt qua một thân tín khác của mình mà chỉ ra Thượng thư Giang Địch: “Giang đại nhân là cựu thần khi tiên hoàng còn tại thế, học thức uyên bác, kinh nghiệm lão đạo, hẳn là đã nghĩ tới kế sách ứng đối rồi chăng?”
Giang Địch lập tức cúi đầu, ngữ khí mang chút xấu hổ đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, cựu thần quả thật muốn vì nước phân ưu, nhưng chuyện này nhất định phải tỉ mỉ cẩn thận, không thể có một chút sơ suất nào. Hôm nay thể lực và trí nhớ của cựu thần không bằng một nửa của người trẻ tuổi, sợ là hữu tâm vô lực, ngược lại biến khéo thành vụng.”
Tuổi của Giang Địch đúng là nên cáo lão về quê, chỉ vì muốn giúp đỡ con trai mới vừa làm quan của mình mới sống chết giữ lấy vị trí cho tới bây giờ. Nhìn râu mép trắng bệch của ông, cho dù Thanh Đế không cam lòng cũng không thể mạnh mẽ bức bách, lại thuận theo mà giáng chức Giang Địch, tiện là chuyển mục tiêu sang người tiếp theo.
Cuối cùng ông ta hỏi khoảng bốn người.
Không khéo chính là, bốn người này đều có thể tìm được lý do từ chối, đồng dạng, Thanh Đế cũng mượn chủ đề nói chuyện của mình mà chỉnh bọn hắn một phen, đôi bên lại có thể nói là đều đạt được gì đó.
Vũ Văn Dận đứng thẳng ở một bên lẳng lặng nhìn toàn bộ, ánh mắt lộ ra sự rét lạnh. Do dù dịch bệnh ập xuống, Thanh Đế vẫn không quên vớt lấy lợi ích chính trị từ đó. Văn võ cả triều sợ chết hay là việc không liên quan tới mình, cả điện, lại không có một người thật sự suy nghĩ vì dân.
Chẳng qua, bốn người kia đều là trọng thần xuất thân từ đại gia tộc, rút dây động rừng, Thanh Đế không thể xử phạt quá ác, trong lòng vẫn khó tránh khỏi nén giận, dưới cơn thịnh nộ không nhịn được chỉ vào đám người mắng to: “Phế vật, trẫm lại nuôi một đám phế vật! Trẫm thật sự vô cùng thất vọng về các ngươi! Đường đường Đại Du ta, lại không có nổi một người đảm đương được trách nhiệm nặng nề sao?”
Có thể thấy là đến lúc này, Thanh Đế vẫn không muốn dùng tới thân tín của mình, ngược lại đưa mắt nhìn sang đám người Tề vương bình thương vô năng không hỏi tới chính sự. Tề vương lại tự giác bước ra khỏi hàng, nhưng không phải chủ động xin đi giết giặc, mà là nghiêm túc tiến cử một người khác lên.
Người ông ta tiến cử chính là Vũ Văn Dận.
“Đại hoàng tử vốn đã trưởng thành, lúc này lập công vì nước là tốt nhất, lại có Nguỵ đại học sĩ làm thầy, nhanh nhẹn mà giỏi giang, trí dũng song toàn, mà quan trọng hơn thân phận của hắn đại diện cho hoàng thất. Hoàng tử đích thân tới, không chỉ bày tỏ bệ hạ rất chú trọng tình hình bệnh dịch, còn có tác dụng ổn định dân tâm, bởi vì bệnh dịch sợ nhất cũng không phải cứu chữa bất lợi, mà là dân tâm bất ổn, bạo loạn rối ren..”
Lời này có thể nói là đường hoàng, nghe rất có đạo lý. Nếu muốn biểu đạt sự chú trọng của triều đình đối với dân chúng, nhất định phải để người quyền cao chức trọng ra mặt, thế nên trước đó Thanh Đế đều khâm điểm những trọng thần, mà thân phận Vũ Văn Dận so với thần tử thì hữu dụng hơn, cũng càng khiến cho Thanh Đế yên tâm.
Ôn dịch cái gì, con cháu cái gì, xã tắc cái gì, trong lòng Thanh Đế, đều không quan trọng bằng hoàng quyền trong tay ông ta. Thanh Đế lựa chọn không nhìn vào sự thật Vũ Văn Dận có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng mở miệng: “Đại hoàng tử thấy thế vào về chuyện này?”
Vũ Văn Dận híp mắt lại, liếc mắt nhìn thoáng qua Tề vương bụng dạ khó lượng, lại liếc nhìn Nguỵ Tùng thần sắc lo lắng nhưng vẫn thuỷ chung không nói lời nào, cuối cùng từng câu từng chữ trả lời: “Nhi thần nguyện ý đón nhận trách nhiệm nặng nề này, phân ưu vì phụ hoàng.”
Chúng thần lập tức đủ các vẻ mặt, ngay cả Tề vương cũng dừng một chút, trong lòng Thanh Đế lại cực kỳ vui mừng, lúc này lập tức hừa hẹn vị trí thân vương và một đống phần thưởng khác. Vũ Văn Dận nghiêm túc hành lễ, nói năng khí phách: “Nhi thần chắc chắn toàn lực ứng phó, không phụ sự tin tưởng của bệ hạ.”
Ánh mặt trời hôm nay rất tốt, nhưng sau khi Vũ Văn Dận hạ triều, cáo biệt với đám triều thần, lại đi tới một góc tối ven đường.
Loại hơi thở mục nát này trong triều đình, nhìn vào gương mặt già nua của Thanh Đế, còn có Tề vương cùng với những khía cạnh mục nát của những người khác, lần lượt hiện lên trong đầu, nhớ tới đã khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Mà chính hắn cũng không vô tội, không chỉ không cố gắng trở thành một người khác Thanh Đế, thậm chí còn muốn ích kỷ và vô tình hơn ông ta.
Nguyên nhân Vũ Văn Dận đồng ý tiếp nhận tuyệt đối không phải vì dân vì nước, mà tự có tính toán của chính mình. Chứng bệnh lần này của người dính bệnh rất giống với bệnh đầu mùa, Vũ Văn Dận khi còn rất nhỏ đã từng nhìn thấy bệnh đầu mùa, thế nên không sợ nhiễm bệnh. Mà Liễu gia thôn ở Giang Châu phủ cũng là nơi giàu có nhất nhì cả nước, nếu nắm được Giang Châu phủ, thì tương đương nắm được mạch máu kinh tế của cả Đại Du. Huống hồ khống chế bệnh dịch, nói khó thì đúng là khó, nói đơn giản lại cũng đơn giản, đơn giản là dùng thủ đoạn thiết huyết cách ly và thiêu chết.
Hắn cũng giống như đám người trên triều đình, từ đầu đến chân đều lộ ra u ám và mục rữa.
Vũ Văn Dận cứ đứng yên tại chỗ như vậy, cho tới khi chăn nhỏ biến thành hình người đi qua tìm.
Thường ngày thời gian Vũ Văn Dận vào triều nhiều nhất cũng chỉ hai canh giờ, nhưng hôm nay lại có chút kỳ lạ, chăn nhỏ đợi đến trưa vẫn không thấy người, không hiểu sao có chút bất an, tuỳ tiện lấy một cái áo bào trắng mặc vào chạy đi tìm người.
Có lẽ là ở trong bóng tối có chút lâu, khi Vũ Văn Dận ngẩng đầu lập tức bị ánh nắng chiếu cho có phần chói mắt và choáng váng, cùng lúc đó, trong tầm mắt ở phía xa mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên xuất hiện từ trong ánh nắng, từ xa đi tới.
Thiếu niên mặc áo trắng tinh khiết, dung nhan tinh xảo, thân hình thon dài, cả người như đang phát ra ánh sáng, rực rỡ mà chói mắt.
Vũ Văn Dận theo bản năng mở rộng bước chân, càng chạy càng nhanh, cho tới khi cầm chặt tay thiếu niên.
Chặt giống như cả đời sẽ không buông ra. Chăn nhỏ bị cầm có chút đau, nhưng không giãy ra, chỉ mở to mắt nhìn, lộ ra lo lắng rõ ràng: “Có chuyện gì vậy, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Vũ Văn Dận lắc đầu, mang theo yêu thương khẽ hôn một cái lên cái trán trơn bóng của thiếu niên. Hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ngày mai ta sẽ phải lên đường, tới Giang Châu phủ xử lý tình hình dịch bệnh, ngươi ở lại..”
Hắn vốn muốn chăn nhỏ ở lại Trường Đức cung, nhưng không ngờ còn chưa nói xong đã bị đối phương cắt đứt: “Thì ra ngươi lo lắng vì vấn đề ôn dịch sao? Yên tâm đi, có ta ở đây, nhất định sẽ không để ngươi có việc gì!”
Thẩm Đồng ngẩng đầu nhỏ, bộ dáng ta rất lợi hại, nói còn vỗ vỗ vả vai đơn bạc của mình, “Không cần sợ, cho ngươi mượn bờ vai ta dựa vào nè!”
Vũ Văn Dận hơi sững sờ, nhìn cậu hồi lâu không nói gì.
Trước khi gặp được chăn nhỏ, Vũ Văn Dận chỉ biết là cho dù là cái gì cũng phải dựa vào hai tay của mình giành lấy, chưa từng nghĩ tới sẽ dựa vào ai đó, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có một thiếu niên chân tâm thật ý cho hắn mượn bờ vai như vậy.
Cho dù hắn không cần dựa vào, nhưng rốt cuộc không thể rời khỏi bờ vai cùng với ánh nhìn ngóng trông của thiếu niên.
Cuối cùng Thẩm Đồng theo Vũ Văn Dận cùng xuất phát rời đi, đi theo còn có thị vệ và y quan. Vì con đường đi là quan đạo bằng phẳng, nên dù tốc độ xe ngựa nhanh, nhưng di chuyển vô cùng ổn định. Chẳng ai ngờ rằng Vũ Văn Dận trong xe trên mặt không có nôn nóng cũng không có sầu lo, mà vẻ mặt ôn nhu sủng nịnh chơi trò hôn nhẹ với thiếu niên trong ngực.
Trò chơi này cũng không phải Vũ Văn Dận nghĩ ra, mà người khởi xướng là chăn nhỏ.
Kể từ sau khi Vũ Văn Dận mười lăm tuổi, tử khí trên người ngày càng nồng đậm, chăn nhỏ trong lúc vô tình có được một phát hiện mới, chính là hôn so với hấp thụ tử khí hiệu quả còn tốt hơn. Thế là, thấy Vũ Văn Dận không cẩn thận bị phỏng miệng hay là tay bị thương, chăn nhỏ sẽ dùng giọng nói mềm mềm manh manh chủ động tiến lại gần nói: “Có muốn hôn nhẹ không, hôn nhẹ cái là hết đau liền.”
Vũ Văn Dận đối với chuyện này đương nhiên là cầu còn không được, thậm chí còn chơi xấu giả bộ đáng thương, không tiếc tự mình hại mình cũng phải tìm đủ loại lý do để hôn.
Dĩ nhiên, người trẻ khí lực tràn đấy, hôn hôn dễ cọ tới cướp cò súng. Động tác của thanh niên giờ phút này như mất khống chế mà càng ngày càng nặng, bá đạo dây dưa với môi thiếu niên như dã thú đi săn. Đầu lưỡi non mềm cũng bị bắt tới mút vào gặm cắn một phen, mà thiếu niên chỉ biết phát ra giọng mũi ngọt nị, sẽ không làm gì cả.
* * *
Chương sau húp các chế ơi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương