Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
Chương 44:
Thẩm Đông thấy thế, trong lòng biết đối phương đã hiểu lầm liền nhanh chóng vớt vát lại ấn tượng của mình, vươn bàn tay đi kèm với một nụ cười yếu ớt: "Ta gọi Thẩm Đồng"
"Xin chào." Lôi Tiêu Sơn lật tay nắm lại, thời điểm hắn vừa nắm tay thiếu niên thì lần thứ ba sửng sốt. May mà điều này chỉ diễn ra trong nháy mắt, cơ hồ không ai phát hiện ra sự bất thường của hắn, kể cả bản thân Thẩm Đồng đã tiếp xúc với hắn.
Bởi những người may mắn sống sót trải qua được kiếp nạn, không ai không vì hoàn cảnh gian khổ mà hứng chịu đủ sóng gió. Cho là bảo dưỡng vô cùng tốt thì tay không thể tránh khỏi có chút thô ráp. Nhưng tay thiếu niên lại dị thường mềm mại nhẵn nhụi. So sánh trên làn da lúa mạch của Lôi Tiêu Sơn toàn thân đều là thương tích, sự khác biệt càng thêm rõ ràng.
Đôi tay thiếu niên trắng nõn mềm mại giống như một nắm tuyết đầu mùa. Thậm chí Lôi Tiêu Sơn còn sinh ra ảo giác mình chỉ cần hơi dùng sức thì lập tức liền tan. Coi như trong lòng lưu luyến nhưng không dám kéo dài quá lâu.
Đương nhiên là 'cơ hồ' không ai nhận ra hắn sửng sốt chứ không phải 'hoàn toàn' không ai nhận ra -----duy nhất nhận ra chính là người luôn đi theo bên cạnh Thẩm Đồng -Tịch Diêm.
Vừa sinh ra liền phải sinh tồn trong điều kiện gian khổ, lại trải qua kiếp nạn lớn. Trước trải qua nóng lạnh, sau trải qua tàn khốc. Tịch Diêm so với người khác thì giỏi quan sát sắc mặt, gần như là bản năng của dã thú, tâm lí nháy mắt liền lên tới cảnh báo cao nhất.
"... Đúng rồi" Nắm xong tay, Lôi Tiêu Sơn liền lúng ta lúng túng đem một tay khác chìa ra "Còn có cái này, trả lại cho ngươi."
Thẩm Đồng vừa nhìn đến cánh hoa mình coi như ám khí phóng ra liền lắc đầu "Cái này ta không cần, bỏ đi." Hắn nóng lòng trở về đề tài chính "Nếu như ta tham gia đội săn bắn của ngươi, có phải hôm nay cũng có thể tiến vào rừng."
"Có thể" Lôi Tiêu Sơn không có đem cánh hoa ném đi mà như bị quỷ thần xui khiến, cẩn thận nhẹ nhàng để vào trong túi của mình "Đi với ta đi đăng kí sau đó nhận huy hiệu của đội là được. Đội của ta được thành lập sớm nhất nên có tên là 'đội đi săn số 1'. Ngoài ngươi còn có một đội viên khác, Sông Cầu" Lôi Tiêu Sơn giương mắt nhìn đồng hồ treo giữa đại sảnh "Bây giờ là 8 rưỡi, đúng 9 giờ chúng ta sẽ xuất phát."
Kì thực đội của Lôi Tiêu Sơn có tên là số 1 không chỉ vì được thành lập sớm nhất mà phần lớn là nhờ hiệu quả săn bắn đứng đầu. Đội săn bắn khác đều là bốn thành viên còn bọn họ chỉ cần hai người liền có thể có được thành quả như vậy. Điều này đủ để chứng tỏ thực lực của họ cỡ nào mạnh mẽ.
Vì vậy, 'đội săn bắn số 1' còn trống hai vị trí khiến đông đảo người ghi danh đỏ mắt, bất chấp mọi thứ để được gia nhập. Thẩm Đồng dưới các loại ánh mắt ao ước, hâm mộ cầm lấy huy hiệu. Nhưng vì luôn nghĩ đến việc đi học của Tịch Diêm nên đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí không nhịn được hướng Lôi Tiêu Sơn cứu viện "Lôi đội trưởng, không biết ngươi có thể....."
"Không cần gọi đội trưởng" Lôi Tiêu Sơn theo bản năng nói "Ta lớn hơn ngươi không ít, gọi Lôi đại ca là được rồi. Có chuyện gì cứ nói với ta, không cần khách khí."
Lôi Tiêu Sơn vừa nói vừa cố gắng lộ ra một nụ cười để tỏ ra mình hiền lành. Nhưng đáng tiếc, từ trước đến nay không có cười qua nên nhìn có chút cứng ngắc, còn không bằng không cười.
May mà Thẩm Đồng không để ý đến điểm này, rất biết nghe lời "Tốt, Lôi đại ca" Sau đó đem Tịch Diêm bên người kéo về phía trước "Ta muốn đưa Tiểu Diêm đi đến trường học. Mà học phí thì phải ba ngày nữa mới có đủ. Không biết ở trường học ngươi có người quen nào không, giúp ta kéo dài thời gian thêm ba ngày."
Kì thực đối với một người xa lạ vừa mới quen đưa ra yêu cầu như vậy quả thực không được tốt cho lắm. Thẩm Đồng đã hết cách, vốn không ôm bao nhiêu hi vọng nhưng không ngờ Lôi Tiêu Sơn đáp lại ngay, thậm chí còn nói "Ba ngày liệu có đủ không. Nếu không đủ thì ta có thể giúp ngươi kéo dài tới 10 ngày."
Thẩm Đồng xem như hỏi đúng người. Chiến hữu có quan hệ tốt nhất của Lôi Tiêu Sơn trước đây hiện làm Phó hiệu trưởng của trường.
Mà lúc trước hắn có nhắc tới một đội viên khác -Sông Cầu trùng hợp có một đứa con so với Tịch Diêm chỉ lớn hơn 1 tuổi, cũng đang đi học.Vì vậy Sông Cầu đưa con đi học vừa vặn gặp mặt ba người bọn họ ở trường học.
"Chào buổi sáng, lão đại"
Đối phương nhìn thấy Lôi Tiêu Sơn từ xa đã lớn tiếng chào hỏi. Sau đó chuyển mắt tới trên người Thẩm Đồng liền không sao rời được. Bị đốn hạ trong giây lát, cử chỉ nhẹ nhàng phóng khoáng đến gần liền là một mĩ nhân.
Đức hạnh của hắn cùng với Hứa Quân Đạt tại thế giới đầu tiên rất giống nha. Tuy rằng miệng đào hoa nhưng không có ý gì xấu. Thẩm Đồng rất độ lượng mà không tính toán với hắn nhưng không ngờ một lớn một nhỏ hai bên lại nghiêm túc so đo.
"Sông Cầu!" Lôi Tiêu Sơn tiến về trước một bước hướng Sông Cầu hùng dũng mà quát một tiếng, biểu tình trên mặt nghiêm túc chưa từng có "Vị này là đội viên mới của chúng ta, tỏ ra tôn trọng một chút, đừng có dùng giọng điệu ngọt xớt thường ngày của ngươi."
Sông Cầu vội vàng dừng lại--- cũng không phải do Lôi Tiêu Sơn quát chói tai mà xuất phát từ một ánh mắt ẩn chứa sát khí.
Thần kinh nhạy xảm lập tức phát giác được nguy hiểm. Sông Cầu theo bản năng dừng lại tìm kiếm nơi phát ra, nhưng ánh mắt kia đảo mắt liền biến mất không thấy.
Đại khái là ảo giác đi.
Sông Cầu rất thức thời đem gương mặt tùy tiện rút đi, thần sắc đoan chính, hướng Thẩm Đồng cười làm cái giới thiệu.
Cùng Lôi Tiêu Sơn làm việc nhiều năm như vậy, hắn biết rõ tính cách của Lôi Tiêu Sơn. Nếu Thẩm Đồng không có đủ thực lực, tướng mạo có tốt hơn nữa cũng không được chấp nhận làm thành viên.
Cùng lúc đó Tịch Diêm nhàn nhạt thu hồi lại tầm mắt vừa nhìn Sông Cầu, chậm rãi hạ thấp gương mặt lộ ra sự tối tăm hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi. Liếc mắt một cái cũng làm cho hắn cảm thấy chán ghét giống như lần đầu hắn thấy Lôi Tiêu Sơn, từng chút một siết chặt nắm tay.
Trường học có diện tích rất lớn, xây dựng vài khu vực huấn luyện lại không có được mấy khu ra dáng phòng học. Tri thức văn hóa đã bị coi là thứ yếu, huấn luyện thân thể cùng kĩ năng săn bắn mới là trọng tâm.
Việc đi học liền cứ như vậy thuận lợi giải quyết. Chỉ có điều dựa theo tuổi, Tịch Diêm vốn nên xếp vào lớp sơ cấp nhưng hắn lại kiên trì muốn vào sân huấn luyện trung cấp.
Hài tử trong trường học dựa theo tuổi mà chia làm 12 lớp gồm sơ, trung, cao. Cũng dựa theo đó mà được tiến vào sân huấn luyện cấp tương ứng sơ, trung, cao. Dưới 10 tuổi trở xuống toàn bộ được xếp vào lớp sơ cấp, 10 đến 13 tiến vào trung cấp. Mà Tịch Diêm còn nửa năm nữa mới tròn 10 tuổi, thêm việc dinh dưỡng không đầy đủ nên so với các đứa nhỏ cùng tuổi càng nhỏ hơn một chút. Hiển nhiên nên tiến vào lớp sơ cấp.
Vì vậy Thẩm Đông hỏi Tịch Diêm "Tại sao nhất định phải vào trung cấp? Trước ở sơ cấp thích ứng một thời gian được không?"
Đương nhiên là để trở nên mạnh mẽ.
Hiện tại Tịch Diêm thậm chí muốn cùng Thẩm Đồng vào rừng săn bắn mà không phải để đối phương cùng Lôi Tiêu Sơn đi cùng nhau. Hắn biết rõ hiện giờ mình không có bất kì năng lực gì, đi theo cũng chỉ làm liên lụy đến đối phương.
Hắn quá yếu! Cho nên phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn.
Tịch Diêm mím chặt môi không nói gì, Sông Cầu ở một bên nhịn không được xen mồm vào "Kì thật chỉ cần trải qua sát hạch thì có thể tiến vào trung cấp mà không cần đủ tuổi. Chỉ là cấp trung huấn luyện đặc biệt gian khổ, rất khó để kiên trì." Sông Cầu lấy chính con trai của mình ra để làm ví dụ "Con trai của ta vừa mới vào trung cấp tháng trước, thường xuyên nói mệt không chịu được."
"Ta sẽ thông qua sát hạch." Tịch Diêm đột nhiên nhìn thẳng Thẩm Đồng nhẹ nhàng mở miệng "Cũng sẽ kiên trì đến cùng."
Vào lúc này, Thẩm Đồng thấy được trên người Tịch Diêm phát ra luồng ánh sáng của dã thú cùng thú tính. Cảm giác này hết sức quen thuộc, cùng với Hàn Doanh và Nicolas gần như giống nhau.
Độ nguy hiểm cùng sức chịu đựng của dã thú phải gấp đôi so với người bình thường. Thẩm Đồng liền không có bất kì dị nghị gì, buông xuống lo sợ hắn bị người lớn tuổi bắt nạt, chỉ gật đầu nói "Được, ta tin tưởng ngươi."
Đơn giản hai chữ "tin tưởng" lại làm ánh mắt Tịch Diêm khẽ động. Loại cảm giác nói không ra lời lần thứ hai dâng lên. Cuối cùng nhìn bóng lưng đi xa của Thẩm Đồng mà nắm chặt quyền.
Dã thú xác thực nguy hiểm, mà dã thú sau khi được thuần dưỡng lại cam tâm tình nguyện đem tính mạng của mình đều giao cho chủ nhân. Về sau, mọi thứ của hắn đều phụ thuộc vào suy nghĩ của chủ nhân. Hoặc trở nên nhân tính hóa, hoặc triệt để trở thành một ác ma.
Hành trình vào rừng hôm nay của Thẩm Đồng thu hoạch rất nhiều.
Làm một cây đào yêu lớn lên tại nơi sâu thẳm của rừng rậm, thì trong rừng có thể coi là sân sau nhà hắn. Tiểu đội săn bắn số 1 mới bước vào rừng vào lức giữa trưa. Mà Thẩm Đồng vừa tiền vào liền thả thần thức thăm sò, chăm chú tìm nguyên liệu nấu ăn.
Nhiệm vụ chủ tuyến 3 yêu cầu kĩ năng trù nghệ của hắn tu luyện đến mãn cấp. Không quản làm cái gì cũng cần phải có nguyên liệu mới được. Thần thức Thẩm Đồng không ngoài dự kiến chiếm được đáp lại, hơn nữa so với nhóm cỏ còn muốn mãnh liệt gấp trăm lần. Trong nháy mắt liền la hét rùm beng hết cả lên.
"Yên lặng một chút, yên lặng một chút."
Thẩm Đồng chỉ có thể hô lớn để duy trì trật tự. Đại thụ, cỏ nhỏ cùng nhóm dây leo cũng coi như yên tĩnh lại, nghiêm túc nghe Thẩm Đồng lên tiếng. Thẩm Đồng lập tức nêu ra các nguyên liệu nấu ăn cần tìm, rất nhanh liền nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của nhóm thực vật.
Nhiều người, a không, là nhiều cây nhiều sức mạnh lớn. Một lúc sau, Thẩm Đồng đã nhận thức thêm về một đống thực vật kiểu mới.
Giống như bụi cây trước mắt có hình dáng giống cây cúc, chất lỏng trong trái cây màu vàng có thể thay thế giấm chua. Cây có lá khá giống quả sung kết ra bạch quả có thể trực tiếp ép thành bột mì. Ngay cả đồ thay thế hành và gừng Thẩm Đồng đều tìm được. Cuối cùng tìm được thêm một đống lá của cây bạch quả biến dị dùng để giải độc khuẩn nấm.
Hôm nay tuy rằng không gặp phải thú dữ cỡ lớn nhưng cũng không bắt gặp được bất kì con mồi nào. Lôi Tiêu Sơn cùng Sông Cầu mất gần 3 tiếng mới săn được một con gà rừng cùng thỏ biến dị. Thời điểm trở về tìm Thẩm Đồng thì kinh ngạc khi nhìn thấy bên người thiếu niên chất một đống sọt đầy ắp.
Sông Cầu nhịn không được chỉ vào đống lá cây xanh mướt trong sọt hỏi "Đây là cái gì?"
"Cái này xem như là cải xoong, tuy rằng nhìn không giống nhưng mùi vị cùng chất dinh dưỡng không khác nhau lắm." Thẩm Đồng không giấu giếm chút nào, giới thiệu từng loại "Còn cái này nhìn giống bắp cải nhưng thực chất là ớt xanh. Mà quả nhìn giống ớt xanh lại là dưa chuột. Mà loại này là cây nấm, chỉ có phần đầu là to hơn lúc trước còn đâu không khác nhau mấy. Mà hoàn cảnh sinh trưởng thay đổi nên sinh sống ở trên dây leo khát máu..."
Sông Cầu nghe đến liền ngây dại.
Dây leo khát máu trưởng thành so với mãnh thú bình thường còn khó đối phó hơn. Đối phương rốt cuộc có năng lực cường hãn như thế nào mà có thể từ trên dây leo khát máu hái nấm!!!
Trên thực tế thì Thẩm Đồng còn không cần động mà dây leo khát máu tự động đưa tới.
"Xin chào." Lôi Tiêu Sơn lật tay nắm lại, thời điểm hắn vừa nắm tay thiếu niên thì lần thứ ba sửng sốt. May mà điều này chỉ diễn ra trong nháy mắt, cơ hồ không ai phát hiện ra sự bất thường của hắn, kể cả bản thân Thẩm Đồng đã tiếp xúc với hắn.
Bởi những người may mắn sống sót trải qua được kiếp nạn, không ai không vì hoàn cảnh gian khổ mà hứng chịu đủ sóng gió. Cho là bảo dưỡng vô cùng tốt thì tay không thể tránh khỏi có chút thô ráp. Nhưng tay thiếu niên lại dị thường mềm mại nhẵn nhụi. So sánh trên làn da lúa mạch của Lôi Tiêu Sơn toàn thân đều là thương tích, sự khác biệt càng thêm rõ ràng.
Đôi tay thiếu niên trắng nõn mềm mại giống như một nắm tuyết đầu mùa. Thậm chí Lôi Tiêu Sơn còn sinh ra ảo giác mình chỉ cần hơi dùng sức thì lập tức liền tan. Coi như trong lòng lưu luyến nhưng không dám kéo dài quá lâu.
Đương nhiên là 'cơ hồ' không ai nhận ra hắn sửng sốt chứ không phải 'hoàn toàn' không ai nhận ra -----duy nhất nhận ra chính là người luôn đi theo bên cạnh Thẩm Đồng -Tịch Diêm.
Vừa sinh ra liền phải sinh tồn trong điều kiện gian khổ, lại trải qua kiếp nạn lớn. Trước trải qua nóng lạnh, sau trải qua tàn khốc. Tịch Diêm so với người khác thì giỏi quan sát sắc mặt, gần như là bản năng của dã thú, tâm lí nháy mắt liền lên tới cảnh báo cao nhất.
"... Đúng rồi" Nắm xong tay, Lôi Tiêu Sơn liền lúng ta lúng túng đem một tay khác chìa ra "Còn có cái này, trả lại cho ngươi."
Thẩm Đồng vừa nhìn đến cánh hoa mình coi như ám khí phóng ra liền lắc đầu "Cái này ta không cần, bỏ đi." Hắn nóng lòng trở về đề tài chính "Nếu như ta tham gia đội săn bắn của ngươi, có phải hôm nay cũng có thể tiến vào rừng."
"Có thể" Lôi Tiêu Sơn không có đem cánh hoa ném đi mà như bị quỷ thần xui khiến, cẩn thận nhẹ nhàng để vào trong túi của mình "Đi với ta đi đăng kí sau đó nhận huy hiệu của đội là được. Đội của ta được thành lập sớm nhất nên có tên là 'đội đi săn số 1'. Ngoài ngươi còn có một đội viên khác, Sông Cầu" Lôi Tiêu Sơn giương mắt nhìn đồng hồ treo giữa đại sảnh "Bây giờ là 8 rưỡi, đúng 9 giờ chúng ta sẽ xuất phát."
Kì thực đội của Lôi Tiêu Sơn có tên là số 1 không chỉ vì được thành lập sớm nhất mà phần lớn là nhờ hiệu quả săn bắn đứng đầu. Đội săn bắn khác đều là bốn thành viên còn bọn họ chỉ cần hai người liền có thể có được thành quả như vậy. Điều này đủ để chứng tỏ thực lực của họ cỡ nào mạnh mẽ.
Vì vậy, 'đội săn bắn số 1' còn trống hai vị trí khiến đông đảo người ghi danh đỏ mắt, bất chấp mọi thứ để được gia nhập. Thẩm Đồng dưới các loại ánh mắt ao ước, hâm mộ cầm lấy huy hiệu. Nhưng vì luôn nghĩ đến việc đi học của Tịch Diêm nên đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí không nhịn được hướng Lôi Tiêu Sơn cứu viện "Lôi đội trưởng, không biết ngươi có thể....."
"Không cần gọi đội trưởng" Lôi Tiêu Sơn theo bản năng nói "Ta lớn hơn ngươi không ít, gọi Lôi đại ca là được rồi. Có chuyện gì cứ nói với ta, không cần khách khí."
Lôi Tiêu Sơn vừa nói vừa cố gắng lộ ra một nụ cười để tỏ ra mình hiền lành. Nhưng đáng tiếc, từ trước đến nay không có cười qua nên nhìn có chút cứng ngắc, còn không bằng không cười.
May mà Thẩm Đồng không để ý đến điểm này, rất biết nghe lời "Tốt, Lôi đại ca" Sau đó đem Tịch Diêm bên người kéo về phía trước "Ta muốn đưa Tiểu Diêm đi đến trường học. Mà học phí thì phải ba ngày nữa mới có đủ. Không biết ở trường học ngươi có người quen nào không, giúp ta kéo dài thời gian thêm ba ngày."
Kì thực đối với một người xa lạ vừa mới quen đưa ra yêu cầu như vậy quả thực không được tốt cho lắm. Thẩm Đồng đã hết cách, vốn không ôm bao nhiêu hi vọng nhưng không ngờ Lôi Tiêu Sơn đáp lại ngay, thậm chí còn nói "Ba ngày liệu có đủ không. Nếu không đủ thì ta có thể giúp ngươi kéo dài tới 10 ngày."
Thẩm Đồng xem như hỏi đúng người. Chiến hữu có quan hệ tốt nhất của Lôi Tiêu Sơn trước đây hiện làm Phó hiệu trưởng của trường.
Mà lúc trước hắn có nhắc tới một đội viên khác -Sông Cầu trùng hợp có một đứa con so với Tịch Diêm chỉ lớn hơn 1 tuổi, cũng đang đi học.Vì vậy Sông Cầu đưa con đi học vừa vặn gặp mặt ba người bọn họ ở trường học.
"Chào buổi sáng, lão đại"
Đối phương nhìn thấy Lôi Tiêu Sơn từ xa đã lớn tiếng chào hỏi. Sau đó chuyển mắt tới trên người Thẩm Đồng liền không sao rời được. Bị đốn hạ trong giây lát, cử chỉ nhẹ nhàng phóng khoáng đến gần liền là một mĩ nhân.
Đức hạnh của hắn cùng với Hứa Quân Đạt tại thế giới đầu tiên rất giống nha. Tuy rằng miệng đào hoa nhưng không có ý gì xấu. Thẩm Đồng rất độ lượng mà không tính toán với hắn nhưng không ngờ một lớn một nhỏ hai bên lại nghiêm túc so đo.
"Sông Cầu!" Lôi Tiêu Sơn tiến về trước một bước hướng Sông Cầu hùng dũng mà quát một tiếng, biểu tình trên mặt nghiêm túc chưa từng có "Vị này là đội viên mới của chúng ta, tỏ ra tôn trọng một chút, đừng có dùng giọng điệu ngọt xớt thường ngày của ngươi."
Sông Cầu vội vàng dừng lại--- cũng không phải do Lôi Tiêu Sơn quát chói tai mà xuất phát từ một ánh mắt ẩn chứa sát khí.
Thần kinh nhạy xảm lập tức phát giác được nguy hiểm. Sông Cầu theo bản năng dừng lại tìm kiếm nơi phát ra, nhưng ánh mắt kia đảo mắt liền biến mất không thấy.
Đại khái là ảo giác đi.
Sông Cầu rất thức thời đem gương mặt tùy tiện rút đi, thần sắc đoan chính, hướng Thẩm Đồng cười làm cái giới thiệu.
Cùng Lôi Tiêu Sơn làm việc nhiều năm như vậy, hắn biết rõ tính cách của Lôi Tiêu Sơn. Nếu Thẩm Đồng không có đủ thực lực, tướng mạo có tốt hơn nữa cũng không được chấp nhận làm thành viên.
Cùng lúc đó Tịch Diêm nhàn nhạt thu hồi lại tầm mắt vừa nhìn Sông Cầu, chậm rãi hạ thấp gương mặt lộ ra sự tối tăm hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi. Liếc mắt một cái cũng làm cho hắn cảm thấy chán ghét giống như lần đầu hắn thấy Lôi Tiêu Sơn, từng chút một siết chặt nắm tay.
Trường học có diện tích rất lớn, xây dựng vài khu vực huấn luyện lại không có được mấy khu ra dáng phòng học. Tri thức văn hóa đã bị coi là thứ yếu, huấn luyện thân thể cùng kĩ năng săn bắn mới là trọng tâm.
Việc đi học liền cứ như vậy thuận lợi giải quyết. Chỉ có điều dựa theo tuổi, Tịch Diêm vốn nên xếp vào lớp sơ cấp nhưng hắn lại kiên trì muốn vào sân huấn luyện trung cấp.
Hài tử trong trường học dựa theo tuổi mà chia làm 12 lớp gồm sơ, trung, cao. Cũng dựa theo đó mà được tiến vào sân huấn luyện cấp tương ứng sơ, trung, cao. Dưới 10 tuổi trở xuống toàn bộ được xếp vào lớp sơ cấp, 10 đến 13 tiến vào trung cấp. Mà Tịch Diêm còn nửa năm nữa mới tròn 10 tuổi, thêm việc dinh dưỡng không đầy đủ nên so với các đứa nhỏ cùng tuổi càng nhỏ hơn một chút. Hiển nhiên nên tiến vào lớp sơ cấp.
Vì vậy Thẩm Đông hỏi Tịch Diêm "Tại sao nhất định phải vào trung cấp? Trước ở sơ cấp thích ứng một thời gian được không?"
Đương nhiên là để trở nên mạnh mẽ.
Hiện tại Tịch Diêm thậm chí muốn cùng Thẩm Đồng vào rừng săn bắn mà không phải để đối phương cùng Lôi Tiêu Sơn đi cùng nhau. Hắn biết rõ hiện giờ mình không có bất kì năng lực gì, đi theo cũng chỉ làm liên lụy đến đối phương.
Hắn quá yếu! Cho nên phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn.
Tịch Diêm mím chặt môi không nói gì, Sông Cầu ở một bên nhịn không được xen mồm vào "Kì thật chỉ cần trải qua sát hạch thì có thể tiến vào trung cấp mà không cần đủ tuổi. Chỉ là cấp trung huấn luyện đặc biệt gian khổ, rất khó để kiên trì." Sông Cầu lấy chính con trai của mình ra để làm ví dụ "Con trai của ta vừa mới vào trung cấp tháng trước, thường xuyên nói mệt không chịu được."
"Ta sẽ thông qua sát hạch." Tịch Diêm đột nhiên nhìn thẳng Thẩm Đồng nhẹ nhàng mở miệng "Cũng sẽ kiên trì đến cùng."
Vào lúc này, Thẩm Đồng thấy được trên người Tịch Diêm phát ra luồng ánh sáng của dã thú cùng thú tính. Cảm giác này hết sức quen thuộc, cùng với Hàn Doanh và Nicolas gần như giống nhau.
Độ nguy hiểm cùng sức chịu đựng của dã thú phải gấp đôi so với người bình thường. Thẩm Đồng liền không có bất kì dị nghị gì, buông xuống lo sợ hắn bị người lớn tuổi bắt nạt, chỉ gật đầu nói "Được, ta tin tưởng ngươi."
Đơn giản hai chữ "tin tưởng" lại làm ánh mắt Tịch Diêm khẽ động. Loại cảm giác nói không ra lời lần thứ hai dâng lên. Cuối cùng nhìn bóng lưng đi xa của Thẩm Đồng mà nắm chặt quyền.
Dã thú xác thực nguy hiểm, mà dã thú sau khi được thuần dưỡng lại cam tâm tình nguyện đem tính mạng của mình đều giao cho chủ nhân. Về sau, mọi thứ của hắn đều phụ thuộc vào suy nghĩ của chủ nhân. Hoặc trở nên nhân tính hóa, hoặc triệt để trở thành một ác ma.
Hành trình vào rừng hôm nay của Thẩm Đồng thu hoạch rất nhiều.
Làm một cây đào yêu lớn lên tại nơi sâu thẳm của rừng rậm, thì trong rừng có thể coi là sân sau nhà hắn. Tiểu đội săn bắn số 1 mới bước vào rừng vào lức giữa trưa. Mà Thẩm Đồng vừa tiền vào liền thả thần thức thăm sò, chăm chú tìm nguyên liệu nấu ăn.
Nhiệm vụ chủ tuyến 3 yêu cầu kĩ năng trù nghệ của hắn tu luyện đến mãn cấp. Không quản làm cái gì cũng cần phải có nguyên liệu mới được. Thần thức Thẩm Đồng không ngoài dự kiến chiếm được đáp lại, hơn nữa so với nhóm cỏ còn muốn mãnh liệt gấp trăm lần. Trong nháy mắt liền la hét rùm beng hết cả lên.
"Yên lặng một chút, yên lặng một chút."
Thẩm Đồng chỉ có thể hô lớn để duy trì trật tự. Đại thụ, cỏ nhỏ cùng nhóm dây leo cũng coi như yên tĩnh lại, nghiêm túc nghe Thẩm Đồng lên tiếng. Thẩm Đồng lập tức nêu ra các nguyên liệu nấu ăn cần tìm, rất nhanh liền nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của nhóm thực vật.
Nhiều người, a không, là nhiều cây nhiều sức mạnh lớn. Một lúc sau, Thẩm Đồng đã nhận thức thêm về một đống thực vật kiểu mới.
Giống như bụi cây trước mắt có hình dáng giống cây cúc, chất lỏng trong trái cây màu vàng có thể thay thế giấm chua. Cây có lá khá giống quả sung kết ra bạch quả có thể trực tiếp ép thành bột mì. Ngay cả đồ thay thế hành và gừng Thẩm Đồng đều tìm được. Cuối cùng tìm được thêm một đống lá của cây bạch quả biến dị dùng để giải độc khuẩn nấm.
Hôm nay tuy rằng không gặp phải thú dữ cỡ lớn nhưng cũng không bắt gặp được bất kì con mồi nào. Lôi Tiêu Sơn cùng Sông Cầu mất gần 3 tiếng mới săn được một con gà rừng cùng thỏ biến dị. Thời điểm trở về tìm Thẩm Đồng thì kinh ngạc khi nhìn thấy bên người thiếu niên chất một đống sọt đầy ắp.
Sông Cầu nhịn không được chỉ vào đống lá cây xanh mướt trong sọt hỏi "Đây là cái gì?"
"Cái này xem như là cải xoong, tuy rằng nhìn không giống nhưng mùi vị cùng chất dinh dưỡng không khác nhau lắm." Thẩm Đồng không giấu giếm chút nào, giới thiệu từng loại "Còn cái này nhìn giống bắp cải nhưng thực chất là ớt xanh. Mà quả nhìn giống ớt xanh lại là dưa chuột. Mà loại này là cây nấm, chỉ có phần đầu là to hơn lúc trước còn đâu không khác nhau mấy. Mà hoàn cảnh sinh trưởng thay đổi nên sinh sống ở trên dây leo khát máu..."
Sông Cầu nghe đến liền ngây dại.
Dây leo khát máu trưởng thành so với mãnh thú bình thường còn khó đối phó hơn. Đối phương rốt cuộc có năng lực cường hãn như thế nào mà có thể từ trên dây leo khát máu hái nấm!!!
Trên thực tế thì Thẩm Đồng còn không cần động mà dây leo khát máu tự động đưa tới.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương