Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
Chương 46:
Cuối cùng Sông Cầu cũng không thể che dấu thần sắc sợ hãi. Nháy mắt vừa rồi hắn quả thực sinh ra cảm giác bị móc mắt xuống "... Ngươi, ngươi điên rồi! Ta sẽ nói cho những người khác rằng ngươi quả thực điên rồi!"
Mặt Tịch Diêm trước sau đều không cảm xúc, vào lúc này khóe môi lại câu lên nụ cười khinh thường. Chỉ có lúc cười hắn mới thể hiện ra sự băng lãnh hoàn toàn không phù hợp với tuổi. Làm cho cả người hắn càng trở nên âm u "Thanh âm của ngươi nghe cũng không tồi."
Sông Cừu theo bản năng ngậm chặt miệng, một lời cũng không dám nói. Tịch Diêm đạt được mục đích, thu hồi tươi cười "Nếu ngươi cùng hắn nói một tiếng, đầu lưỡi ngươi cũng sẽ bị cắt đi."
Mặc dù cảm giác đau đớn trên đôi mắt Sông Cừu đã biến mất nhưng cảm giác sợ hãi ấy đã bất tri bất giác mà khắc sâu vào tâm lí. Trong nhất thời hắn cảm thấy Tịch Diêm trước mắt nhỏ hơn hắn một tuổi không khác gì ma quỷ. Biểu tình của đối phương nói cho hắn biết, đối phương hoàn toàn nghiêm túc, không phải chỉ nói suông.
Bên kia Thẩm Đồng đã bắt đầu làm món canh cuối cùng.
Trước đem dưa chuột cùng hành, gừng thái mỏng rồi thả vào trong nồi xào thơm lên. Sau đó cho thêm mì chính cùng muối, cuối cùng đổ trứng vào. Đảo mắt một cái liền có ngay một nồi canh trứng dưa chuột đầy đủ màu sắc hương vị.
Gà rừng hầm được múc ra, chỉ cần ngửi thôi cũng cảm thấy ngon cực kì. Miếng gà có màu hồng, được hầm mềm nhưng vẫn có độ dai, còn mang theo vị của nấm cùng rau dại, làm thịt ăn ngậy nhưng không ngấy.
Thẩm Đồng ngẩng đầu nhìn Tịch Diêm trở lại, lại không thấy Sông Cừu, liền hỏi một câu "Tiểu Cừu đâu?"
Tại nơi Thẩm Đồng không nhìn thấy, Tịch Diêm nắm chặt quyền, nhưng trên mặt vẫn không nhìn ra bất kì biểu tình gì "Bụng hắn có chút không thoải mái."
"A?" Thẩm Đồng nhịn không được nhíu mày "Không nghiêm trọng chứ?"
Tịch Diêm không tiếp tục lên tiếng. Thẩm Đồng lạp tức hướng hắn ngoắc ngoắc tay "Tiểu Diêm, lại đây."
Tịch Diêm hơi dừng một chút, nhất thời trong lòng không nhịn được có chút chột dạ nhưng vẫn yên lặng đi tới. Dù sao hiện tại hắn chỉ có 10 tuổi, còn chưa đến mức giết người chất thành núi mà có thể dương dương tự đắc. Huống chi Tịch Diêm không quản lớn lên thành tình dạng gì, không sợ bất cứ người nào chỉ trích chửi rủa, chỉ sợ người trước mắt lộ ra một chút chán ghét...
Thẩm Đồng lại hướng hắn làm một tư thế dỗ hài tử, mở miệng "A..."
Bởi vì đối tượng là Thẩm Đồng, Tịch Diêm cũng theo bản năng mở miệng. Sau đó trong miệng liền bị nhét vào một khối thịt gà tươi mới, mọng nước. Ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Đồng mỉm cười, hai mắt sáng ngời dò hỏi "Ăn cis ngon hay không?"
Ánh tà dương từ ngòa của sổ chiếu vào làm nụ cười của thiếu niên càng trở nên ấm áp. Tịch Diêm sững sờ nhìn hắn gật gật đầu.
"Ăn ngon là tốt." Thẩm Đồng sờ đỉnh đầu Tịch Diêm, sau đó đưa cho hắn chậu gà hầm "Giúp ta bê đồ ăn lên đi."
Mì thịt thỏ cũng không sai biệt lắm, trong nháy mắt vừa mở nắp nồi, sương mù lượn lờ khắp phòng bếp. Cân nhắc đến việc lần này có nhiều người, Thẩm Đồng đem mỗi loại đồ ăn đều làm rất nhiều, thịt thỏ cũng chất đầy một chậu.
Mà bên kia, thân là khách, Sông Cầu dưới tình huống không được chủ nhân cho phép, chỉ có thể đường hoàng ngồi ở phòng khách, có thể nhịn liền nhịn. Cuối cùng vẫn bị hương vị dụ dỗ không thể nhịn, lôi kéo Lôi Tiêu Sơn cùng chạy tới cửa phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy Tịch Diêm, nhất thời cả hai đều sững sờ.
Nói chính xác hơn là bị gà hầm trong tay Tịch Diêm dụ hoặc mà dính chặt mát vào đó. Thẩm Đồng nhìn thấy hai người, liền nói "Mau đến giúp, bên này còn có móm chính."
Đáng tiếc ở thời khắc mấu chốt Sông Cầu phản ứng chậm nửa nhịp, bị Lôi Tiêu Sơn ở đằng sau giành trước. Bởi vì người cao chân dài, chỉ cần hai bước Lôi Tiêu Sơn liền đến trước mặt Thẩm Đồng, chỉ vào nồi mì thịt thỏ trầm giọng hỏi "Là cái này sao?"
"Ân." Thẩm Đồng gật gật đầu "Canh cũng đã làm tốt, bê xong đồ ăn liền trở lại lấy canh."
Làn hơi nóng hổi của nồi mì thịt thỏ đã từ từ tản đi, màu nước thịt trong suốt lộ ra. Chỉ thấy những khối thịt to nhỏ giao nhau rất dụ người. Khoai lang thì được hầm nhuyễn, nhìn thôi cũng làm người ta phải nuốt nước miếng. Ở trên còn được rắc những miếng hành nhỏ vụn, màu xanh của hành làm nồi thịt trở nên xanh tươi ướt át.
Ngay cả người thường không biểu lộ cảm xúc như Lôi Tiêu Sơn cũng theo bản năng mà nhúc nhích hầu kết. Sông Cầu đến chầm một bước, vừa tiến tới liền trợn tròn mắt, sau đó hỗ trợ bưng ấm đun nước lên. Mì sợi cũng làm xong, Thẩm Đồng đem cải bó xôi cùng nấm trộn với nhau, rưới thêm giấm chua cùng đồ gia vị khác, trông cũng rất ngon miệng.
Bữa tối cuối cùng cũng bắt đầu.
Đừng nói là sau đại kiếp, ngay cả lúc trước cũng khó mà ăn được đồ ăn như vậy, phong phú và thơm ngon ngoài sức tưởng tượng. Làm hai nam nhân trên bàn ăn hao phí rất nhiều sức lực mới có thể duy trì một phần tao nhã ngày thường, không trở nên quá khó coi. Mà hai đứa bé, tuy rằng một cái hung tàn trưởng thành sớm, một cái thì bị cấp độ hung tàn của người trước dọa sợ, gặp mĩ vị trước mắt vẫn không nhịn được ăn như lang sói.
Thẩm Đồng nhìn Tịch Diêm ăn cơm tốc độ cực nhanh, nhịn không được gắp cho hắn đũa rau, nói "Chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn, trong nồi vẫn còn...."
Đồng thời cũng gắp cho Sông Cừu một đũa, ngữ khí chứa một tia thân thiết "Bụng còn khó chịu sao?"
Sông Cừu theo bản năng muốn đáp lời, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt âm u của Tịch Diêm, nhất thời không dám lên tiếng nữa, điên cuồng lắc đầu.
Thâmt Đồng an tâm "Không khó chiun thì ăn nhiều một chút."
Sông Cầu không có vạch trần Tịch Diêm, thứ nhất là bị Tịch Diêm điên cuồng hù dọa, thứ hai là không có chứng cứ. Không biết Tịch Diêm đến tột cùng làm như thế nào, hắn cảm thấy đau đớn dữ dội, trên mắt lại không có bất kì vết xước hay vết thương nào. Vô cớ nói ra nhất định không có ai tin.
Trong thời gian ngắn ngủi, mấy nam nhân đã ăn một nửa, mới phát hiện Thẩm Đồng không hề động đũa, Lôi Tiêu Sơn dừng lại đầu tiên "Đồng Đồng, sao ngươi không ăn?"
Thẩm Đồng cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, chính mình nghiêm túc làm ra đồ ăn nhưng lại hoàn toàn không muốm ăn. Quá trình làm cơm thì vẫn rất hưởng thụ, nhưng làm xong yhif lại no, một chút khẩu vị cũng không có, lại thích nhìn người khác ăn. Đặc biệt là khi nhìn đến người khác thích ăn, cảm giác rất là vui vẻ.
"Ta không đói bụng" Thẩm Đồng tươi cười nhợt nhạt "Các ngươi nhanh ăn đi."
Tịch Diêm nhíu mày lại, gắp mấy khối thịt bỏ vào bát cơm xới còn không đến một nửa của hắn, cố chấp nói "Ăn hết."
Thẩm Đồng nhất thời có chút buồn bực, lại không thể ở trước mặt người ngoài xoay người bỏ đi. Chỉ có thể cố gắng đem miếng thịt nuốt xuống.
Cơm nước xong xuôi, lại giúp đỡ thu dọn bát đũa, sắc trời đã hoàn toàn đen thui. Lôi Tiêu Sơn cùng cha con Sông Cầu dù không muốn cũng phải đứng dậy cáo từ. Sau khi đóng cửa, Thẩm Đồng lập tức lôi ra một cái túi, hưng phấn hừng hực nói với Tịch Diêm "Nhanh thử một chút xem có vừa người không."
Bên trong là một bộ quần áo đầy đủ hắn dùng hơn 100 đồng Liên Bang mua được. Một chiếc áo hồng xanh lam rộng rãi, một cái quần đen và một đôi giày. Tuy rằng vải vóc chất lượng không được coi là rất tốt, ít nhất nhìn thoải mái, sạch sẽ.
Tịch Diêm rất khó có thể từ chối yêu cầu của Thẩm Đồng, mặc dù không thích màu sắc của chiếc áo, vẫn không nói tiếng nào mà thay áo. Tướng mạo hắn vốn là rất tốt xem, áo hồng xanh lam cũng coi như cho hắn thêm một phần hoạt bát đáng yêu của lứa tuổi này. Nếu như không nhìn tới đôi mắt âm trầm kia thì không khác gì những đứa trẻ bình thường.
"Thật đẹp trai!"
Thẩm Đồng thật lòng khen một câu, nhớ tới Hàn Doanh cùng Nicolas cuồng ôm mà lưu mang biến thái, thì đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời trước mặt bỗng trở nên cực kì vừa mắt. Vươn tay sờ sở đỉnh đầu Tịch Diêm, thậm chí nặn nặn khuôn mặt, đem người đánh một cái nấc.
Nấc liền một canh giờ không có dừng lại, Thẩm Đồng không khỏi lo lắng "Là do lúc trước ăn nhanh hay là uống canh lạnh?"
Nhíu mày lại nghiêm túc nghĩ các loại biện pháp giúp Tịch Diêm ngừng lại. Nín thở hay uống nước đều không có tác dụng.
Kì thực việc này đối với Tịch Diêm không tính là gì. Hắn từng chịu qua đủ loại thương tổn, nhưng dù có bị thương nghiêm trọng đến đâu cũng chỉ có thể tự cuộn mình trong bóng tối liếm miệng vết thương. Hiện tại chỉ nấc mấy cái cũng có người lo lắng cho hắn.
Tịch Diêm mím chặt mối, ánh mắt nặng nề mà nhìn người thiếu niên trước mắt vì hắn mà lo lắng sốt ruột. Trên mặt vẫn không có bất kì biểu tình gì, trái tim lại bị sự ấm áp triệt để lấp đầy, điên cuống mà nháy nhót.
Cái cảm giác này quá tốt đẹp, bata luận ai chỉ cần đã hưởng thụ qua liền không cam lòng mà buông tha. Đặc biệt là người như hắn, cho dù không để ý mọi thứ cũng không thể buông tay.
"Ngủ đi" Thẩm Đồng cuối cùng cũng chỉ có thể sờ đầu Tịch Diêm an ủi, có chút thất bại nói: "Đi ngủ có lẽ sẽ tốt hơn."
Tịch Diêm yên lặng nằm xuống. Nhưng làm sao cũng không ngủ được, cho dù Tịch Diêm đã cố gắng áp chế nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh vẫn vô cùng rõ ràng. Thẩm Đồng đứng dậy tiến đến: "Lại đây, ta giúp ngươi xoa bụng, nói không chừng sẽ khá hơn."
Thiếu niên lạp tức vươn tay, cách một lớp chăn kề sát dạ dày của hắn khẽ xoa. Tịch Diêm không quen bị người đụng chạm nhất thời cứng đờ, suýt chút nữa theo bản năng vươn tay công kích hoặc phòng thủ, rồi lại theo bản năng mà ngừng lại tất cả động tác. Sau đó vì đối phương ôn nhu , mềm mại cảm giác cùng khí tức cây cỏ nhàn nhạt dễ ngửi mà an tĩnh lại.
Tốc độ cũng vì vậy mà chậm lại, Thẩm Đồng thu tay về, chuẩn bị đổi tay kia tiếp tục. Lúc này, Tịch Diêm lại đột nhiên ngồi dậy "Chuyện gì thế này?"
"A?"
Thẩm Đồng hơi sững sờ, theo tầm mắt đối phương thấy ngón tay cái của mình mới kịp phản ứng lại. Hắn dù sao cũng là người mới làm cơm, cho dù có kĩ năng nấu ăn cũng không tránh khỏi làm ra sai sót, không chỉ có ngón tay cái bị dao phay làm ra một lỗ mờ nhạt, lòng bàn tay cũng có một chỗ bị bỏng.
Tịch Diêm nhìn những vết thương kia, môi mím thật chặt, lông mày cũng nhăn sâu lại, nửa ngày mới nặng nề hỏi: ".... Đau không?"
"Không đau." Thẩm Đồng lắc đầu, Tịch Diêm đương nhiên không tin, gắt gao nhìn chằm chằm tay hắn. Phảng phất như nhìn chăm chú vết thương có thể khiến nó khép lại hoặc đưa chúng nó chuyển đến người mình vậy.
"Tiểu Diêm!" Thẩm Đồng lại chú ý đến chuyện khác, một mặt vui vẻ nói "Ngươi không còn nấc nữa!"
Tịch Diêm lúc này mới chú ý đến trong chớp mắt phát hiện vết thương trên tay Thẩm Đồng thì bị dọa sợ đến nấc cũng biến mất.
Cuối cùng lần này cũng được an tâm mà ngủ, Thẩm Đồng cũng không cần giúp Tịch Diêm xoa bụng nữa, ngược lại đè bụng mình lại. Cũng không biết là do khối thân thể này là cây đào không thể ăn thịt, hay là do sau biến dị tạp chất quá nhiều không thích hợp với người tu tiên, dạ dày dần dần trở nên khó chịu.
Mặt Tịch Diêm trước sau đều không cảm xúc, vào lúc này khóe môi lại câu lên nụ cười khinh thường. Chỉ có lúc cười hắn mới thể hiện ra sự băng lãnh hoàn toàn không phù hợp với tuổi. Làm cho cả người hắn càng trở nên âm u "Thanh âm của ngươi nghe cũng không tồi."
Sông Cừu theo bản năng ngậm chặt miệng, một lời cũng không dám nói. Tịch Diêm đạt được mục đích, thu hồi tươi cười "Nếu ngươi cùng hắn nói một tiếng, đầu lưỡi ngươi cũng sẽ bị cắt đi."
Mặc dù cảm giác đau đớn trên đôi mắt Sông Cừu đã biến mất nhưng cảm giác sợ hãi ấy đã bất tri bất giác mà khắc sâu vào tâm lí. Trong nhất thời hắn cảm thấy Tịch Diêm trước mắt nhỏ hơn hắn một tuổi không khác gì ma quỷ. Biểu tình của đối phương nói cho hắn biết, đối phương hoàn toàn nghiêm túc, không phải chỉ nói suông.
Bên kia Thẩm Đồng đã bắt đầu làm món canh cuối cùng.
Trước đem dưa chuột cùng hành, gừng thái mỏng rồi thả vào trong nồi xào thơm lên. Sau đó cho thêm mì chính cùng muối, cuối cùng đổ trứng vào. Đảo mắt một cái liền có ngay một nồi canh trứng dưa chuột đầy đủ màu sắc hương vị.
Gà rừng hầm được múc ra, chỉ cần ngửi thôi cũng cảm thấy ngon cực kì. Miếng gà có màu hồng, được hầm mềm nhưng vẫn có độ dai, còn mang theo vị của nấm cùng rau dại, làm thịt ăn ngậy nhưng không ngấy.
Thẩm Đồng ngẩng đầu nhìn Tịch Diêm trở lại, lại không thấy Sông Cừu, liền hỏi một câu "Tiểu Cừu đâu?"
Tại nơi Thẩm Đồng không nhìn thấy, Tịch Diêm nắm chặt quyền, nhưng trên mặt vẫn không nhìn ra bất kì biểu tình gì "Bụng hắn có chút không thoải mái."
"A?" Thẩm Đồng nhịn không được nhíu mày "Không nghiêm trọng chứ?"
Tịch Diêm không tiếp tục lên tiếng. Thẩm Đồng lạp tức hướng hắn ngoắc ngoắc tay "Tiểu Diêm, lại đây."
Tịch Diêm hơi dừng một chút, nhất thời trong lòng không nhịn được có chút chột dạ nhưng vẫn yên lặng đi tới. Dù sao hiện tại hắn chỉ có 10 tuổi, còn chưa đến mức giết người chất thành núi mà có thể dương dương tự đắc. Huống chi Tịch Diêm không quản lớn lên thành tình dạng gì, không sợ bất cứ người nào chỉ trích chửi rủa, chỉ sợ người trước mắt lộ ra một chút chán ghét...
Thẩm Đồng lại hướng hắn làm một tư thế dỗ hài tử, mở miệng "A..."
Bởi vì đối tượng là Thẩm Đồng, Tịch Diêm cũng theo bản năng mở miệng. Sau đó trong miệng liền bị nhét vào một khối thịt gà tươi mới, mọng nước. Ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Đồng mỉm cười, hai mắt sáng ngời dò hỏi "Ăn cis ngon hay không?"
Ánh tà dương từ ngòa của sổ chiếu vào làm nụ cười của thiếu niên càng trở nên ấm áp. Tịch Diêm sững sờ nhìn hắn gật gật đầu.
"Ăn ngon là tốt." Thẩm Đồng sờ đỉnh đầu Tịch Diêm, sau đó đưa cho hắn chậu gà hầm "Giúp ta bê đồ ăn lên đi."
Mì thịt thỏ cũng không sai biệt lắm, trong nháy mắt vừa mở nắp nồi, sương mù lượn lờ khắp phòng bếp. Cân nhắc đến việc lần này có nhiều người, Thẩm Đồng đem mỗi loại đồ ăn đều làm rất nhiều, thịt thỏ cũng chất đầy một chậu.
Mà bên kia, thân là khách, Sông Cầu dưới tình huống không được chủ nhân cho phép, chỉ có thể đường hoàng ngồi ở phòng khách, có thể nhịn liền nhịn. Cuối cùng vẫn bị hương vị dụ dỗ không thể nhịn, lôi kéo Lôi Tiêu Sơn cùng chạy tới cửa phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy Tịch Diêm, nhất thời cả hai đều sững sờ.
Nói chính xác hơn là bị gà hầm trong tay Tịch Diêm dụ hoặc mà dính chặt mát vào đó. Thẩm Đồng nhìn thấy hai người, liền nói "Mau đến giúp, bên này còn có móm chính."
Đáng tiếc ở thời khắc mấu chốt Sông Cầu phản ứng chậm nửa nhịp, bị Lôi Tiêu Sơn ở đằng sau giành trước. Bởi vì người cao chân dài, chỉ cần hai bước Lôi Tiêu Sơn liền đến trước mặt Thẩm Đồng, chỉ vào nồi mì thịt thỏ trầm giọng hỏi "Là cái này sao?"
"Ân." Thẩm Đồng gật gật đầu "Canh cũng đã làm tốt, bê xong đồ ăn liền trở lại lấy canh."
Làn hơi nóng hổi của nồi mì thịt thỏ đã từ từ tản đi, màu nước thịt trong suốt lộ ra. Chỉ thấy những khối thịt to nhỏ giao nhau rất dụ người. Khoai lang thì được hầm nhuyễn, nhìn thôi cũng làm người ta phải nuốt nước miếng. Ở trên còn được rắc những miếng hành nhỏ vụn, màu xanh của hành làm nồi thịt trở nên xanh tươi ướt át.
Ngay cả người thường không biểu lộ cảm xúc như Lôi Tiêu Sơn cũng theo bản năng mà nhúc nhích hầu kết. Sông Cầu đến chầm một bước, vừa tiến tới liền trợn tròn mắt, sau đó hỗ trợ bưng ấm đun nước lên. Mì sợi cũng làm xong, Thẩm Đồng đem cải bó xôi cùng nấm trộn với nhau, rưới thêm giấm chua cùng đồ gia vị khác, trông cũng rất ngon miệng.
Bữa tối cuối cùng cũng bắt đầu.
Đừng nói là sau đại kiếp, ngay cả lúc trước cũng khó mà ăn được đồ ăn như vậy, phong phú và thơm ngon ngoài sức tưởng tượng. Làm hai nam nhân trên bàn ăn hao phí rất nhiều sức lực mới có thể duy trì một phần tao nhã ngày thường, không trở nên quá khó coi. Mà hai đứa bé, tuy rằng một cái hung tàn trưởng thành sớm, một cái thì bị cấp độ hung tàn của người trước dọa sợ, gặp mĩ vị trước mắt vẫn không nhịn được ăn như lang sói.
Thẩm Đồng nhìn Tịch Diêm ăn cơm tốc độ cực nhanh, nhịn không được gắp cho hắn đũa rau, nói "Chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn, trong nồi vẫn còn...."
Đồng thời cũng gắp cho Sông Cừu một đũa, ngữ khí chứa một tia thân thiết "Bụng còn khó chịu sao?"
Sông Cừu theo bản năng muốn đáp lời, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt âm u của Tịch Diêm, nhất thời không dám lên tiếng nữa, điên cuồng lắc đầu.
Thâmt Đồng an tâm "Không khó chiun thì ăn nhiều một chút."
Sông Cầu không có vạch trần Tịch Diêm, thứ nhất là bị Tịch Diêm điên cuồng hù dọa, thứ hai là không có chứng cứ. Không biết Tịch Diêm đến tột cùng làm như thế nào, hắn cảm thấy đau đớn dữ dội, trên mắt lại không có bất kì vết xước hay vết thương nào. Vô cớ nói ra nhất định không có ai tin.
Trong thời gian ngắn ngủi, mấy nam nhân đã ăn một nửa, mới phát hiện Thẩm Đồng không hề động đũa, Lôi Tiêu Sơn dừng lại đầu tiên "Đồng Đồng, sao ngươi không ăn?"
Thẩm Đồng cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, chính mình nghiêm túc làm ra đồ ăn nhưng lại hoàn toàn không muốm ăn. Quá trình làm cơm thì vẫn rất hưởng thụ, nhưng làm xong yhif lại no, một chút khẩu vị cũng không có, lại thích nhìn người khác ăn. Đặc biệt là khi nhìn đến người khác thích ăn, cảm giác rất là vui vẻ.
"Ta không đói bụng" Thẩm Đồng tươi cười nhợt nhạt "Các ngươi nhanh ăn đi."
Tịch Diêm nhíu mày lại, gắp mấy khối thịt bỏ vào bát cơm xới còn không đến một nửa của hắn, cố chấp nói "Ăn hết."
Thẩm Đồng nhất thời có chút buồn bực, lại không thể ở trước mặt người ngoài xoay người bỏ đi. Chỉ có thể cố gắng đem miếng thịt nuốt xuống.
Cơm nước xong xuôi, lại giúp đỡ thu dọn bát đũa, sắc trời đã hoàn toàn đen thui. Lôi Tiêu Sơn cùng cha con Sông Cầu dù không muốn cũng phải đứng dậy cáo từ. Sau khi đóng cửa, Thẩm Đồng lập tức lôi ra một cái túi, hưng phấn hừng hực nói với Tịch Diêm "Nhanh thử một chút xem có vừa người không."
Bên trong là một bộ quần áo đầy đủ hắn dùng hơn 100 đồng Liên Bang mua được. Một chiếc áo hồng xanh lam rộng rãi, một cái quần đen và một đôi giày. Tuy rằng vải vóc chất lượng không được coi là rất tốt, ít nhất nhìn thoải mái, sạch sẽ.
Tịch Diêm rất khó có thể từ chối yêu cầu của Thẩm Đồng, mặc dù không thích màu sắc của chiếc áo, vẫn không nói tiếng nào mà thay áo. Tướng mạo hắn vốn là rất tốt xem, áo hồng xanh lam cũng coi như cho hắn thêm một phần hoạt bát đáng yêu của lứa tuổi này. Nếu như không nhìn tới đôi mắt âm trầm kia thì không khác gì những đứa trẻ bình thường.
"Thật đẹp trai!"
Thẩm Đồng thật lòng khen một câu, nhớ tới Hàn Doanh cùng Nicolas cuồng ôm mà lưu mang biến thái, thì đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời trước mặt bỗng trở nên cực kì vừa mắt. Vươn tay sờ sở đỉnh đầu Tịch Diêm, thậm chí nặn nặn khuôn mặt, đem người đánh một cái nấc.
Nấc liền một canh giờ không có dừng lại, Thẩm Đồng không khỏi lo lắng "Là do lúc trước ăn nhanh hay là uống canh lạnh?"
Nhíu mày lại nghiêm túc nghĩ các loại biện pháp giúp Tịch Diêm ngừng lại. Nín thở hay uống nước đều không có tác dụng.
Kì thực việc này đối với Tịch Diêm không tính là gì. Hắn từng chịu qua đủ loại thương tổn, nhưng dù có bị thương nghiêm trọng đến đâu cũng chỉ có thể tự cuộn mình trong bóng tối liếm miệng vết thương. Hiện tại chỉ nấc mấy cái cũng có người lo lắng cho hắn.
Tịch Diêm mím chặt mối, ánh mắt nặng nề mà nhìn người thiếu niên trước mắt vì hắn mà lo lắng sốt ruột. Trên mặt vẫn không có bất kì biểu tình gì, trái tim lại bị sự ấm áp triệt để lấp đầy, điên cuống mà nháy nhót.
Cái cảm giác này quá tốt đẹp, bata luận ai chỉ cần đã hưởng thụ qua liền không cam lòng mà buông tha. Đặc biệt là người như hắn, cho dù không để ý mọi thứ cũng không thể buông tay.
"Ngủ đi" Thẩm Đồng cuối cùng cũng chỉ có thể sờ đầu Tịch Diêm an ủi, có chút thất bại nói: "Đi ngủ có lẽ sẽ tốt hơn."
Tịch Diêm yên lặng nằm xuống. Nhưng làm sao cũng không ngủ được, cho dù Tịch Diêm đã cố gắng áp chế nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh vẫn vô cùng rõ ràng. Thẩm Đồng đứng dậy tiến đến: "Lại đây, ta giúp ngươi xoa bụng, nói không chừng sẽ khá hơn."
Thiếu niên lạp tức vươn tay, cách một lớp chăn kề sát dạ dày của hắn khẽ xoa. Tịch Diêm không quen bị người đụng chạm nhất thời cứng đờ, suýt chút nữa theo bản năng vươn tay công kích hoặc phòng thủ, rồi lại theo bản năng mà ngừng lại tất cả động tác. Sau đó vì đối phương ôn nhu , mềm mại cảm giác cùng khí tức cây cỏ nhàn nhạt dễ ngửi mà an tĩnh lại.
Tốc độ cũng vì vậy mà chậm lại, Thẩm Đồng thu tay về, chuẩn bị đổi tay kia tiếp tục. Lúc này, Tịch Diêm lại đột nhiên ngồi dậy "Chuyện gì thế này?"
"A?"
Thẩm Đồng hơi sững sờ, theo tầm mắt đối phương thấy ngón tay cái của mình mới kịp phản ứng lại. Hắn dù sao cũng là người mới làm cơm, cho dù có kĩ năng nấu ăn cũng không tránh khỏi làm ra sai sót, không chỉ có ngón tay cái bị dao phay làm ra một lỗ mờ nhạt, lòng bàn tay cũng có một chỗ bị bỏng.
Tịch Diêm nhìn những vết thương kia, môi mím thật chặt, lông mày cũng nhăn sâu lại, nửa ngày mới nặng nề hỏi: ".... Đau không?"
"Không đau." Thẩm Đồng lắc đầu, Tịch Diêm đương nhiên không tin, gắt gao nhìn chằm chằm tay hắn. Phảng phất như nhìn chăm chú vết thương có thể khiến nó khép lại hoặc đưa chúng nó chuyển đến người mình vậy.
"Tiểu Diêm!" Thẩm Đồng lại chú ý đến chuyện khác, một mặt vui vẻ nói "Ngươi không còn nấc nữa!"
Tịch Diêm lúc này mới chú ý đến trong chớp mắt phát hiện vết thương trên tay Thẩm Đồng thì bị dọa sợ đến nấc cũng biến mất.
Cuối cùng lần này cũng được an tâm mà ngủ, Thẩm Đồng cũng không cần giúp Tịch Diêm xoa bụng nữa, ngược lại đè bụng mình lại. Cũng không biết là do khối thân thể này là cây đào không thể ăn thịt, hay là do sau biến dị tạp chất quá nhiều không thích hợp với người tu tiên, dạ dày dần dần trở nên khó chịu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương