Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 118: Mạo danh



===

Đồng Tuyết Lục nghe xong mấy lời của Tạ Hiểu Yến và Tưởng Bạch Hủy, trong nội tâm dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ quái.

- -- Giáo sư Ôn trong lời mấy cô nói thật sự rất giống Ôn Như Quy.

- -- Tuy nhiên nếu như đối phương thật sự là Ôn Như Quy thì đột nhiên anh tới trường học làm giáo sư làm gì?

Mấu chốt là trước kia lúc 2 người nói chuyện điện thoại anh không hề nói tới chuyện này.

Đồng Tuyết Lục càng nghĩ càng thấy bất thường nên quyết định tới phòng làm việc bên kia thử xem sao, xem có thể được nhìn thấy dung mạo của vị giáo sư Ôn trong truyền thuyết này hay không.

Tuy nói nghe thì dễ nhưng thực tế cũng không hề đơn giản, căn bản cô không biết giáo sư Ôn đang xử lý công việc ở chỗ nào, nếu mạo muội chạy tới khoa Vật Lý tìm người thì lại có chút gây sự chú ý rồi.

Đồng Tuyết Lục đi dạo một vòng trong trường mà không thu hoạch được gì, đang định trở về tiếp tục học tập thì một đám nữ sinh của khoa Ngoại ngữ bỗng đi tới trước mặt cô.

Trong số mấy người đó, cô gái đi giữa là người gây được ấn tượng nhất. Cô ấy mặc một bộ váy liền thân màu trắng, vạt váy bồng bềnh, tóc của cô ấy không tết đuôi sam như đa số nữ sinh thời này mà tùy ý vắt qua một bên vai, tuy vậy nhưng trông có vẻ vô cùng gọn gàng.

Thời điểm Đồng Tuyết Lục gặp nữ sinh này là lúc chưa có danh hiệu hoa khôi giảng đường, nếu có thì có lẽ nữ sinh này chính là hoa khôi của khoa tiếng Pháp - Tiền Thái Hân.

Ánh mắt Tiền Thái Hân cũng chiếu lên người Đồng Tuyết Lục, đôi mắt trong veo như nước không ngừng đánh giá cô.

Đồng Tuyết Lục tuy có gặp cô ấy vài lần nhưng vẫn chưa phải là quen biết gì nhau. Không nghĩ tới khi đi ngang qua mình, Tiền Thái Hân lại đột nhiên dừng chân.

"Xin chào bạn học Đồng, tôi là Tiền Thái Hân."

Đồng Tuyết Lục ngơ ngác một chút, lập tức chào hỏi: "Xin chào, bạn học Tiền."

Đôi môi đỏ mọng của Tiền Thái Hân khẽ nhếch lên: "Về sau chúng ta chính là bạn cùng lớp rồi."

Đồng Tuyết Lục khẽ giật mình, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng: "Bạn học Tiến đổi khoa rồi ư?"

Tiền Thái Hân gật gật đầu, duỗi bàn tay trắng nõn ra: "Tôi vừa làm thủ tục rồi, về sau sẽ là học sinh của khoa tiếng Anh, xin cậu chỉ giáo nhiều hơn."

Đồng Tuyết Lục nắm chặt tay của cô ấy, nói: "Hoan nghênh cậu."

Sau cuộc nói chuyện ấy Tiền Thái Hân khẽ cười rồi rời đi, Đồng Tuyết Lục ở phía sau còn có thể nghe thấy bọn họ thảo luận.

"Hân Hân, sao cậu lại chuyển khoa vậy?"

"Đúng vậy, nước mình và nước Pháp có thiết lập quan hệ ngoại giao, cha mẹ cậu lại là đại sứ ở Pháp, cậu học tiếng Pháp không phải là tốt hơn sao?"

Tiền Thái Hân: "Cá nhân tớ đúng là thích tiếng Pháp hơn, trước đây cũng dự tính sẽ học thật giỏi môn tiếng Pháp, hy vọng về sau này có thể làm đại sứ giống cha nhưng gần đây đột nhiên tớ phát hiện mình không còn hứng thú với tiếng Pháp nữa. Dù học thế nào cũng không vào đầu, cố gắng rất lâu rồi mà không thể tiếp tục nên mới chỉ có thể chuyển khoa thôi."

"Hóa ra là như vậy, vậy thì thật là đáng tiếc, cậu phát âm tiếng Pháp chuẩn vậy mà, vốn dĩ tớ còn muốn cùng cậu học tập thật giỏi đấy."

"Tớ cũng vậy, tiếng Anh và tiếng Pháp là 2 ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau, thật bội phục cậu dám bắt đầu lại từ đầu."

Tiền Thái Hân: "Tuy rằng tớ chuyển khoa nhưng chúng ta vẫn học cùng một trường mà, về sau các cậu có cái gì không hiểu thì vẫn có thể hỏi tớ."

Mấy cô gái nhanh chóng đi xa, Đồng Tuyết Lục không nghe được lời của bọn họ nữa nhưng cô cảm thấy mấy lời của Tiền Thái Hân cũng không phải thật lòng.

Cuối năm 1978 đất nước sẽ cùng nước Mỹ khôi phục thiết lập quan hệ ngoại giao, đến lúc đó tiếng Anh sẽ được phổ biến hơn, ngược lại tiếng Pháp sẽ chỉ là một loại ngôn ngữ phụ.

Những năm này rất nhiều học sinh học tiếng Pháp sau khi tốt nghiệp đều bị nhà nước cử đi viện trợ nước ngoài đến Châu Phi, dùng tất cả thanh xuân quý giá và những năm tháng quý giá cho mảnh đất Châu Phi kia.

Tiền Thái Hân đột nhiên chuyển khoa chắc hẳn là người trong nhà đã nghe phong thanh được chuyện gì rồi, chắc đoán được tương lại tiếng Anh sẽ ngày càng hữu dụng cho nên mới để cho Tiền Thái Hân chuyển khoa.

- -- Chỉ là không biết vì lý do gì mà Tiền Thái Hân lại không nói thật với mọi người.

- -- Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của cô, chuyện này cũng không liên quan gì tới cô.

Đồng Tuyết Lục trở về ký túc xá tiếp tục học rồi lại cùng mọi người trong ký túc xá đi học.

Mãi tới đêm khi cô rửa mặt xong đang định ngủ thì đột nhiên có một nữ sinh tới ký túc xá tìm cô: "Bạn học Đồng, có một người tự xưng là anh trai cậu tới tìm cậu kìa."

- -- Anh trai?

- -- Đồng Tuyết Lục nghe vậy, đôi lông mày hơi nhíu lại, cô có anh trai từ bao giờ vậy?

Mấy người trong ký túc xá cũng tò mò, bắt đầu hỏi: "Tuyết Lục, cậu có anh trai học ở Đại học Bắc Kinh sao? Sao trước nay chưa từng thấy cậu nhắc tới nhỉ?"

Trong nội tâm Đồng Tuyết Lục đã đoán được vài phần, khẽ nhếch môi cười nói: "Là một người anh họ xa, gần đây tớ mới biết anh ấy thi đậu Đại học Bắc Kinh, tớ xuống gặp chút đây."

Mọi người nghe cô giải thích xong, lập tức không còn tò mò nữa mà tiếp tục cúi đầu tranh thủ từng giây để học tập.

Đồng Tuyết Lục thay quần áo rồi đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đứng dưới cây đại thụ.

Đêm nay không có ánh trăng, đèn đường chiếu không tới bên kia nhưng nhờ thị lực tốt, Đồng Tuyết Lục vừa nhìn một cái liền nhận ra đó là Ôn Như Quy.

Ôn Như Quy thấy cô đi ra, ánh mắt nhanh chóng trở nên sáng ngời, đôi chân dài hướng về phía cô nhưng đi được 2 bước lại như đang suy nghĩ cái gì mà không tiếp tục đi qua nữa.

Đồng Tuyết Lục biết là Ôn Như Quy nên không còn lo lắng nữa, chậm rãi bước về phía anh.

- -- Suốt một quãng đường dài mà cô đi tới bằng tốc độ rùa bò.

- -- Quả thực cũng có chút cố ý.

Đi tới dưới gốc cây đại thụ, Đồng Tuyết Lục đứng cách anh một khoảng, nhìn từ trên xuống dưới nói: "Vị này... Lẽ nào chính là giáo sư Ôn tựa Phan An phong độ tuấn mỹ ư? Cũng không biết giáo sư Ôn tìm em có chuyện gì đây?"

Tròng mắt đen như mực của Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Em giận anh rồi hả?"

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn anh: "8 – 90% cả trường này đều biết giáo sư Ôn đến Đại học Bắc Kinh làm giáo sư thỉnh giảng, còn vợ chưa cưới như em thì vẫn mơ mơ hồ hồ không rõ, anh nói xem em có nên tức giận không chứ?"

Ôn Như Quy tiến lên 2 bước muốn nắm lấy tay cô nhưng lại sợ có người đi qua nhìn thấy lại ảnh hưởng không tốt với cô: "Tuyết Lục, không phải anh cố ý gạt em đâu."

"3 ngày trước anh tới trường học diễn thuyết một lần, vốn dĩ muốn liên lạc với em nhưng bởi vì buổi đầu làm giáo sư thỉnh giảng nên lãnh đạo khoa Vật Lý mời anh đi ăn cơm. Sau khi ăn xong mọi người lại xúm lại làm nhiều nghiên cứu thảo luận Vật Lý, cho đến khi anh trở về căn cứ cũng không còn thời gian nào để tới tìm em nữa."

"Hôm nay là lần thứ 2 anh tới đây thuyết giảng nhưng không ngờ khi anh tới trường lại đột nhiên thấy có nhiều người thảo luận về chuyện của anh như thế, anh sợ anh làm ảnh hưởng tới em cho nên mới kéo dài thời gian. Giờ mới tới tìm em, em đừng giận anh có được không?"

Lúc này Ôn Như Quy như một đứa trẻ làm sai điều gì, bộ dạng lo lắng giải thích cẩn thận từng li từng tý khác hẳn bộ dáng thường ngày hay bắt nạt Sử Tuấn Dân, giống như 2 người khác nhau vậy.

- -- Nếu Sử Tuấn Dân ở đây chắc sẽ bị dọa sợ đến mức rớt cả mắt xuống.

Đồng Tuyết Lục khoanh 2 tay trước ngực: "Vậy vì sao đột nhiên anh lại tới trường học của chúng em thành giáo sư thỉnh giảng thế hả? Sao trước kia chưa từng nghe anh nói tới?"

"Trước kia anh nghe chuyện em ở trường bị Sử Tuấn Dân bắt nạt nên mới có ý nghĩ này, chúng ta cách xa nhau xa như vậy, em gặp chuyện không may thì anh cũng không có cách nào để bảo vệ em. Nên anh đã suy nghĩ rất lâu, anh nghĩ nếu như anh có thể tới làm việc ở trường em thì có thể sẽ chăm sóc được cho em nhiều hơn."

Ôn Như Quy lại lặng lẽ tiến lên một bước, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách của 2 người chỉ còn lại nửa sải tay: "Không có nói cho em biết là vì chưa chắc có thể thông qua và được làm giáo sư thỉnh giảng, mặt khác anh cũng muốn dành cho em một sự ngạc nhiên."

Biết rõ mấy lần cô bị Sử Tuấn Dân hãm hại, anh vừa tức vừa tự trách, bởi vì anh nên cô mới có thể bị Sử Tuấn Dân gây khó dễ.

Về sau anh nghĩ nếu mình có thể đến Đại học Bắc Kinh làm giáo sư thỉnh giảng thì có thể âm thầm bảo vệ cô, thuận tiện cũng cho Sử Tuấn Dân một lời cảnh cáo.

Chẳng qua là cái chức giáo sư thỉnh giảng cũng không phải anh muốn làm là có thể làm, đầu tiên anh phải được căn cứ bên kia phê chuẩn, đưa ra mong muốn rồi phải trải qua các loại xét duyệt, trong quá trình này nếu có khâu nào không được thông qua thì anh cũng không còn cách nào tới được đây.

- -- Bởi vậy lúc trước anh không chắc tới chính là không muốn cô thất vọng.

Đồng Tuyết Lục nghe anh giải thích giống như được người ta đút cho một viên kẹo ngọt: "Vậy anh đã nói với lãnh đạo trường học về quan hệ của chúng ta chưa?"

Ôn Như Quy nhìn nét mặt cô hòa hoãn hơn, lớn mật tiến lên lén lút cầm chặt tay của cô: "Đương nhiên là anh nói rồi, chỉ là lãnh đạo bảo tốt nhất đừng thể hiện công khai quá."

Giáo sư thỉnh giảng tuy không phải là thầy giáo ở trường học, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ kết hôn thôi.

Nhưng vấn đề là 2 người bọn họ quá thu hút ánh nhìn của người khác, nếu quan hệ của 2 người truyền ra ngoài thì chỉ sợ người không biết chuyện sẽ cho là giáo sư của trường yêu đương với chính sinh viên trong trường mà thôi.

Đương nhiên lãnh đạo cũng không yêu cầu anh không được thể hiện ra, chỉ là không công khai quá cũng không cần phải giấu giếm quá, trong lúc ở trường học vẫn phải chú ý đến hình tượng và sức ảnh hưởng của mình.

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút, ở thời đại này quả thực không cấm thầy trò yêu nhau, mãi tới sau thập niên 90 mới cấm điều ấy, nghiêm túc mà nói quan hệ 2 người cũng không được tính là thầy trò.

Tuy nhiên xét thấy danh tiếng hiện tại của Ôn Như Quy đang được nhiều người để ý, cô cũng không muốn làm con khỉ để người khác vây xem.

Nghĩ vậy cô gật gật đầu nói: "Em biết rồi, à, anh gặp Sử Tuấn Dân rồi sao?"

Ôn Như Quy gật đầu, kể lại chuyện ngày hôm nay cho cô biết.

Đồng Tuyết Lục nghe vậy, đưa ngón tay mình ngoắc lấy lòng bàn tay anh một cái, nháy mắt rồi khẽ cười nói: "Giáo sư Ôn, không ngờ anh còn điên cuồng như vậy đấy."

Trong lòng bàn tay Ôn Như Quy bị chạm nhẹ một cái mang tới cảm giác mềm mềm ngứa ngứa, giống như có một chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua, không chỉ lòng bàn tay ngứa mà trái tim anh cũng cảm thấy ngứa ngáy theo.

Anh nhìn nốt ruồi son dưới khóe mắt cô, tim đập như sấm, yết hầu chuyển động 2 cái nói: "Tuyết Lục, anh nghĩ..."

Lời còn chưa nói đã thấy 2 học sinh từ đằng xa đi tới, Đồng Tuyết Lục tranh thủ thời gian dùng sức hất ra, lớn tiếng nói: "Anh, lời dặn dò của ông nội em đã nhớ rồi, anh mau trở về đi."

- -- Nói xong cô quay người rời đi.

Ôn Như Quy đang muốn thừa cơ đưa tay ra ôm cô một cái: "..."

Đồng Tuyết Lục chạy ra thật xa rồi mới xoay người lại, chứng kiến Ôn Như Quy đang đứng trợn mắt há miệng dưới gốc cây đại thụ, khóe miệng cố nhịn không được bất giác cong lên.

- -- Hừ hừ, ai bảo anh thích xưng là anh trai.

- -- Tự mình chuốc lấy khổ đi.

Với tư cách là giáo sư thỉnh giảng, Ôn Như Quy không cần thường xuyên tới diễn thuyết vì trọng tâm công tác vẫn là nghiên cứu ở căn cứ như trước.

===

Ngày hôm sau anh trở về căn cứ.

Ngày thứ 2 sau khi anh rời đi, một tin tức đã bùng nổ tại trường học.

Việc Đại học Bắc Kinh bị phanh phui chuyện có người mạo danh kết quả thi tốt nghiệp trung học phổ thông của người khác, cục công an, ngành giáo dục cùng với trường học đã hợp tác lại để điều tra ra chân tướng, rất nhanh đã đưa ra quyết định.

Học sinh mạo danh đó đã bị đuổi khỏi Đại học Bắc Kinh, ngành giáo dục trừng phạt hành vi này bằng cách đưa người đó vào sổ đen, về sau không được phép tham gia vào kỳ thi đại học nữa.

Ngoài ra tất cả những ai tham gia hỗ trợ quá trình người đó mạo danh đều phải chịu hình phạt.

Khi Đồng Tuyết Lục nghe được tin tức này cũng là lúc cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Tưởng Bạch Hủy chạy vào, vẻ mặt kinh sợ nói: "Các cậu có nghe thấy gì không? Có người mạo danh người khác vào Đại học Bắc Kinh đã bị bắt ra rồi."

Tạ Hiểu Yến ném sách trong tay lên bàn: "Lại còn có loại chuyện này hả? Cậu mau nói nhanh lên!"

Tưởng Bạch Hủy bắt đầu kể một cách chi tiết: "... Thật không nghĩ tới chuyện có người dám to gan như vậy, lại dám mạo danh người khác, nghe nói hiện tại trường học đã điều tra rõ ràng rồi."

- -- Mấy người trong ký túc xá đều sợ tới mức ngây người.

Điền Phượng Chi nhíu mày nói: "Nghe cậu nói vậy mình cũng nghĩ tới một thanh niên tri thức trước kia ở cùng nhóm sản xuất với tớ, thi xong cậu ấy nói bài mình làm rất khá nhưng mãi cho tới khi mình rời khỏi nhóm sản xuất rồi mà cậu ấy vẫn không nhận được thông báo trúng tuyển, không biết có phải cũng bị người khác mạo danh rồi thế thân hay không?"

Tưởng Bạch Hủy nói: "Rất có thể đó, nếu cậu liên lạc được với người đó thì cậu nhắc anh ta để anh ta đi điều tra thử xem."

Điền Phượng Chi gật gật đầu: "Để tớ nói lại với người yêu tớ xem."

Mấy người trong ký túc xá líu ríu nói không ngừng, chỉ riêng Đồng Tuyết Lục vẫn rất bình tĩnh.

Tạ Hiểu Yến nhìn bộ dạng của cô, không khỏi hiếu kỳ nói: "Tuyết Lục, cậu nghe thấy loại chuyện này không cảm thấy rất khiếp sợ sao?"

Đồng Tuyết Lục thở dài, tỏ ra vô cùng khó chịu nói: "Đương nhiên là sợ rồi, nhưng trong thâm tâm tớ càng cảm thấy khó chịu thay người bị mạo danh kia hơn. Nếu lần này không phải bị điều tra ra thì người bị thế thân kia có lẽ cả đời cũng không biết được, có thể vì thế mà mất đi nhiều cơ hội."

"Người này may mắn bị điều tra ra nhưng không biết còn có bao nhiêu người chưa được điều tra rõ ràng, tớ cảm thấy mạo danh thành tích thi tốt nghiệp trung học rồi làm thế thân của người khác thật như là tội phạm ấy, trừng phạt như vậy là quá nhẹ rồi."

Thời đại này đa số hoàn cảnh người ta đều không có điều kiện, thi đại học 1 lần không được thì tuyệt đối sẽ không thi lần thứ 2, bởi vì không có điều kiện kinh tế đầy đủ.

Bởi vậy khi rất nhiều người phát hiện mình thì không đậu đã nhanh chóng kết hôn sinh con hoặc là đi làm thuê, cả đời này cứ vậy mà bị hủy hoại.

- -- Chỉ là hủy bỏ tư cách thi đại học, sự trừng phạt này cũng coi như là quá nhẹ rồi, quá đơn giản rẻ mạt đối với người Trình gia.

Tưởng Bạch Hủy trọng trong gật đầu: "Cậu nói rất đúng, mạo danh thế thân như là phạm tội, Bộ giáo dục chỉ là hủy bỏ tư cách tham dự kỳ thi đại học của đối phương, sự trừng phạt này cũng quá nhẹ rồi. Các cậu nói xem chúng ta có nên kháng nghị lên Bộ giáo dục để cho bọn họ tăng thêm hình phạt không nhỉ?"

Sinh viên đều là những thanh niên nhiệt huyết, đặt vào hoàn cảnh của mình rồi suy nghĩ một hồi, nếu như thành tích của mình bị người khác mạo danh thế thân thì nhất định mấy cô gái đã tức điên mất rồi, bởi vậy lúc này khi nghe được Tưởng Bạch Hủy nói xong, mấy người trong ký túc xá liên tục gật đầu.

"Tớ cảm thấy đề nghị này vô cùng tốt, không thể tha cho tội phạm như thế được." Tạ Hiểu Yến nói.

Thôi Nhu Nhu cũng gật đầu theo: "Muốn liên kết thì cho tới khiếu nại với."

Điền Phượng Chi là người thận trọng nhất, nhưng lúc này thấy tất cả mọi người bày tỏ thái độ rồi nên cô ấy cũng tranh thủ thể hiện sự đồng tình của mình.

Đồng Tuyết Lục nói: "Tớ cảm thấy nếu chỉ tính phòng ký túc xá của chúng ta thì quá ít người, loại chuyện này tốt nhất để cho hội học sinh đi làm, nếu có thể liên hợp với mấy trường cao đẳng khác thì quá tốt rồi."

Tưởng Bạch Hủy nghe vậy, 2 mắt sáng ngời: "Cậu nói rất đúng, để tớ đi liên hệ với chủ tịch hội học sinh."

- -- Nói xong cô ấy quay người chạy đi.

Đồng Tuyết Lục cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Tưởng Bạch Hủy là một người rất giỏi giao tiếp, giống như hải vương tiến vào ao cá vậy. Tuy chỉ mới khai giảng một tháng nhưng mối quan hệ của cô ấy đã mở rộng tới các hội sinh viên của nhiều khoa khác nhau.

- -- Chuyện này để cô ấy đi làm là tốt nhất.

Dọn dẹp xong đồ đạc, cô liền bắt đầu quay về nhà.

===

Về đến nhà, cô nghe được những tin tức chi tiết hơn từ miệng ông cụ Ôn.

"Lần này Trình gia có thể mạo danh người khác rồi thế thân lấy thành tích thi tốt nghiệp là vì em gái của Trình Trí Nghiệp và con trai của trưởng cục công an bên kia là người yêu. Vì muốn nịnh nọt Trình gia nên đồng ý giúp đỡ sửa đổi hộ khẩu tư liệu của Trình Trí Nghiệp với Trình Chí Nghiệp kia. Nếu không phải lần này có người phát hiện sự không hợp lý thì quả thật đã bị bọn họ qua mặt rồi.

Ông cụ Ôn vuốt vuốt râu ria đắc ý nói: "Lần này Trình gia chắc hẳn là xong đời, cha của Trình Trí Nghiệp có thể bị mất chức, người yêu của em gái Trình Trí Nghiệp cũng chia tay rồi."

Cha của Trình Trí Nghiệp chính là cậu cả của Ôn Như Quy, trước kia làm một chức trưởng phòng nhỏ trong Sở giáo dục, bây giờ bị mất chức rồi thì đời này chỉ sợ cũng không có cách nào Đông Sơn tái khởi.

Đồng Tuyết Lục: "Vậy người Sử gia thì sao? Bọn họ có bị liên lụy không ạ?"

Ông cụ Ôn nhíu mày lại, lắc đầu nói: "Không có, Trình gia gánh hết tội danh, người giám sát cũng chưa tìm được chứng cứ Sử gia có gia tham dự trong đó."

Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt nói: "Vậy thì thật là thật là đáng tiếc."

Dựa theo mối quan hệ miễn cưỡng giữa 2 nhà thì dù Sử gia không tham dự trong đó nhưng chắc chắn cũng có thể hiểu rõ sự tình, hôm nay Trình gia bỏ xe giữ tướng cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

Tuy nhiên Trình gia rớt đài cũng giống như chém mất một cách tay của Sử gia khiến nhà họ bị thương nặng nề.

- -- Trình gia đã xong đời rồi, Sử gia còn có thể tiến xa sao?

===

Lúc này ở trong một con hẻm nhỏ vang lên tiếng bạt tai.

Trên má Sử Tuấn Dân hiện ra một dấu tay, anh ta đầu cắn môi dưới, yên lặng không lên tiếng, cũng không có phản kháng.

Trình Văn Diệu trừng mắt nhìn Sử Tuấn Dân mắng: "Trước khi cậu và Trí Nghiệp tới thành phố Bắc Kinh, tôi và cha đã nhắc nhở mấy cậu bao nhiêu lần rồi hả? Bao che mấy người đến mức đó rồi mà tại sao lại chủ động đi chọc tới người Ôn gia?"

Ánh mắt Sử Tuấn Dân đỏ bừng, vẫn không dám lên tiếng.

Trình Văn Diệu giận đến mức trán nổi gân xanh: "Cũng bởi vì cậu tự ý hành động nên mới dẫn tới chuyện Ôn gia phản công, hiện tại không chỉ có Trí Nghiệp mất đi từ cách thi Đại học mà ngay cả nhà chúng tôi cũng bị liên lụy rồi."

- -- Trình gia bọn họ coi như xong đời thật rồi.

Vốn dĩ theo kế hoạch là bọn họ tính để cho Sử Tuấn Dân và Trình Trí Nghiệp thông qua kỳ thi đại học mà tới thành phố Bắc Kinh, mở đường cho Trình gia trở về Bắc Kinh.

2 người bọn họ thi đậu đại học Bắc Kinh, chỉ cần thành tích tốt thì nhất định có thể lại Bắc Kinh công tác, như vậy Ôn gia sẽ không biện pháp ngăn cản bọn họ trở về Bắc Kinh.

Mặt khác con gái của ông ta cũng đang yêu đương với con trai của Cục trưởng Cục Công an, nếu 2 người họ có thể đi tới kết hôn thì Trình gia bọn họ đã thiết lập được mối quan hệ lớn mạnh rồi.

Chỉ cần bọn họ chịu che giấu vài năm, đợi thời cơ thích hợp liền có thể chống lại Ôn gia.

- -- Không nghĩ tới tất cả mọi chuyện đều bị cái đồ t*ng trùng lên não Sử Tuấn Dân làm hỏng rồi, làm sao ông ta có thể không tức giận được?

Trình Tú Vân ở một bên nhỏ nhẹ nói: "Tuấn Dân, cháu lên tiếng đi, sao cáu lại làm như vậy chứ?"

Sử Tuấn Dân ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ửng nói: "Thím, cháu không cam lòng! Sử gia chúng ta đã bị Ôn gia chèn ép vài chục năm rồi. Cha cháu, chú nhỏ và thím nữa, chỉ cần Trình gia có được chút thành tựu là Ôn gia lại ngang ngược phá đi."

"Cháu còn nhớ kỹ năm đó ở Bắc Kinh, Sử gia của chúng ta oai phong nhường nào, những người khác muốn nhờ chuyện gì đều phải nịnh bợ Sử gia chúng ta, nhưng về sau chúng ta như chuột chạy qua đường vậy. Bị trục xuất khỏi Bắc Kinh đi tới Tân Thị rồi ở trong một căn nhà ngang. Có việc gì là cha mẹ đều phải quỳ gối, cháu không cam lòng!"

Năm đó khi rời khỏi thành phố Bắc Kinh, anh ta cũng đã 9 tuổi rồi nên có thể nhớ rất rõ.

Có thể nói là anh ta đã tận mắt chứng kiến lịch sử 2 nhà Trình - Sử xuống dốc, từng bước một bị đuổi ra khỏi Bắc Kinh rồi lại từng bước một bị buộc tới Tân Thị khổ sở chật vật thế nào.

- -- Trước kia nở mày nở mặt bao nhiêu thì về sau bị thảm tới bấy nhiêu.

Sự đối lập quá khốc liệt đã khắc sâu trong lòng anh ta, để lại cho anh ta sự phẫn nộ tột cùng.

Bởi vậy khi trở lại Bắc Kinh anh ta biết mình không nên tự tiện hành động nhưng vẫn không nhịn được mà ra tay với Đồng Tuyết Lục.

Anh sở dĩ lựa chọn ra tay với Đồng Tuyết Lục vì cô là phụ nữ yếu mềm tay không tác sắt.

Trong ấn tượng của anh ta thì con gái hầu hết đều như vậy, gặp chuyện chỉ biết nũng nịu thút thít nỉ non. Anh ta vốn cho là kế hoạch mình vô cùng hoàn hảo, chỉ cần vừa ra tay là có thể ấn chết Đồng Tuyết Lục trong bùn rồi.

- -- Không ngờ Đồng Tuyết Lục giảo hoạt như hồ ly, hết lần này tới lần khác phá hỏng kế hoạch của anh ta.

Càng không nghĩ tới Đồng Tuyết Lục vừa ra tay đã khiến cho anh ta chịu thua thiệt lớn. Về sau, mọi chuyện hoàn toàn vượt ra khỏi sự khống chế của anh ta, Ôn gia tra được rõ ràng chuyện Trình Trí Nghiệp mạo danh thành tích thi tốt nghiệp trung học của người khác rồi làm thế thân.

- -- Là anh ta khinh địch rồi.

Nếu sớm biết cô giảo hoạt như vậy thì lúc trước nhất định anh ta sẽ bố trí cẩn thận và bí mật hơn một chút.

- -- Anh ta không hối hận vì đã ra tay, chỉ cảm thấy hối hận vì mình đã quá khinh địch rồi.

Sử Tuấn Dân vừa nói xong, Trịnh Văn Diệu và trình Tú Vân đều trầm mặc, đáy mắt đều hiện ra 3 chữ "không cam lòng".

- -- Sử Tuấn Dân không cam lòng thì bọn họ cam lòng chắc?

Mười mấy năm qua bọn họ che giấu, cẩn thận từng li từng tí tránh Ôn gia, lẽ nào bọn họ cam lòng chấp nhận điều đó sao?

- -- Không, bọn họ không cam lòng.

- -- So với Sử Tuấn Dân thì lại càng không cam lòng hơn.

Chẳng qua hiện tại bọn họ không phải là đối thủ của Ôn gia nên mới phải ẩn náu che giấu.

Qua một hồi lâu Trình Văn Diệu mới nói: "Chỉ sợ Ôn gia sẽ không dừng tay như vậy đâu. Tú Vân, lần này cần em ra mặt."

Trình Tú Vân vuốt mấy sợi tóc mai ra đằng sau, ưu nhã mà chậm chạp gật đầu: "Em biết, em sẽ đi gặp Như Quy, nhiều năm không gặp em cũng muốn gặp thằng bé một lần."

Trình Văn Diệu lắc đầu nói: "Không, anh cảm thấy trước tiên em đừng đi gặp Như Quy mà phải đi gặp vợ chưa cưới của cậu ta - Đồng Tuyết Lục."

Trình Tú Vân ngơ ngác một chút: "Vì sao chứ?"

Trình Văn Diệu: "Nghe ý của Tuấn Dân thì hiện tại tính cách của cậu ta khác trước kia rất nhiều, một là em không hiểu rõ tính cách của cậu ta, 2 là em đi gặp cậu ta chỉ sợ sẽ khiến cho ông cụ Ôn càng phản công mạnh hơn, vì vậy em chịu thiệt thòi đi gặp vợ chưa cưới của cậu ta trước, xem có thể tác động từ phía cô ta không."

Ôn Như Quy là điểm chí mạng của ông cụ Ôn, nếu như bọn họ mạo muội đi gặp anh chỉ sợ ông cụ Ôn sẽ tiến hành đả kích 2 nhà Trình - Sử bọn họ mà không màng tới hậu quả.

- -- Hơn nữa Ôn Như Quy là con át chủ bài cuối cùng, cái lá bài này bọn họ không thể tùy tiện sử dụng như vậy được.

Trình Tú Vân suy nghĩ một chút, ưu nhã nói: "Được rồi, để em tới gặp vợ chưa cưới của thằng bé, cũng là con dâu của em."

[HẾT CHƯƠNG 118]
Chương trước Chương tiếp