Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng
Chương 121: Diễn tập
===
Kiếp trước, lúc Đồng Tuyết Lục học đại học chưa từng được nếm trải cảm giác hôn hít anh anh em em trong sân trường, nhưng từng bắt gặp không ít cặp đôi trong bụi cây.
- -- Hôm nay cô muốn được trải nghiệm một chút.
2 người đi loanh quanh trong sân trường hơn 20 phút, cuối cùng cũng tìm được một chỗ kín đáo không có đôi tình nhân nào khác.
Ánh trăng sáng bao trùm thảm hoa cỏ, buổi đêm những bông hoa tỏa ra hương thơm quyến rũ, mông lung.
Đồng Tuyết Lục nhìn Ôn Như Quy, đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi: "Lại đây, chúng ta làm chuyện xấu nào?
Tim Ôn Như Quy đập thình thịch như bị kim đâm: "Nhưng ở ngoài thế này, nếu bị người ta nhìn thấy thì không hay cho em đâu."
Mặc dù họ đã đính hôn, nhưng lỡ như bị phát hiện đang làm chuyện thân mật cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
- -- Đây là điều anh không muốn thấy.
Đồng Tuyết Lục nghe xong rất buồn cười, cảm thấy giống như 2 người đã đổi vị trí cho nhau.
Trước đây khi đọc tiểu thuyết, thông thường đều là nam chính muốn hôn nữ chính ở ngoài đường còn nữ chính sẽ thẹn thùng lo lắng bị người khác bắt gặp.
Bọn họ thì trái ngược, người thẹn thùng lo lắng lại là Ôn Như Quy.
- -- Dáng vẻ của cô thế này có phải quá lưu manh rồi không?
- -- Nhưng mà món ngon trước mặt, thật sự là cô nhịn không nổi.
Ôn Như Quy vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Đồng Tuyết Lục đột nhiên nhào đến khóa chặt môi anh, cắn nhẹ một cái.
"Đừng nói nữa, hôn em đi."
Ôn Như Quy chỉ sửng sốt một giây rồi nhanh chóng phản ứng lại. Anh quẳng những thẹn thùng và lo lắng ra sau đầu, ôm lấy mặt cô hôn mãnh liệt.
Nụ hôn hoang dại lại mang theo sự dịu dàng vô hạn, hôn đến Đồng Tuyết Lục có chút không thở nổi.
Đồng Tuyết Lục đảo mắt rồi đột nhiên chộp lấy bả vai của Ôn Như Quy đẩy mạnh.
- -- Ôn Như Quy bị đẩy ngã xuống đất.
Ôn Như Quy nằm trên thảm cỏ, ánh mắt như 2 ngọn lửa đang rực cháy, yết hầu có giật nhìn cô: "Em sao vậy?"
Đồng Tuyết Lục dẫu môi, bò xuống ngồi lên eo anh thì thào: "Chúng ta thử lăn lộn trên cỏ xem sao."
Trước khi xuyên sách, cô thường xem phim truyền hình thấy 1 nam 1 nữ cứ ở bên nhau là lại lăn lộn trên cỏ. Cô cảm thấy rất khó hiểu
- -- Lăn lộn như vậy là có thể làm chuyện đó rồi sao?
Ôn Như Quy chớp chớp mắt, vẻ mặt đắm đuối đồng thời tim đập như trống dồn.
Đồng Tuyết Lục cúi đầu hôn lên cằm của anh: "Anh ôm eo em đi."
Ôn Như Quy làm theo lời cô, đưa tay ôm eo cô. Ngay tức thì, Đồng Tuyết Lục cúi xuống lần nữa.
- -- Môi 2 người dính chặt vào nhau.
Cơ thể Đồng Tuyết Lục dùng sức một chút, ý muốn 2 người bắt đầu lăn lộn.
Nhưng chỉ mới lăn nửa vòng đã gặp phải sự cố kỹ thuật. Không thể lăn được, trừ khi lăn ngược lại, nhưng làm vậy thì còn ý nghĩa gì nữa. Hao phí bao nhiêu là sức chỉ để lăn qua lăn lại kiểu thế.
- -- Cho nên vấn đề đặt ra đó là...
- -- Nam nữ chính trong phim rốt cuộc đã lăn như thế nào?
Ôn Như Quy nhìn cô lật người trên thảm cỏ, vội vàng đưa tay đỡ sau ót cô. Giọng anh hơi hổn hển: "Cẩn thận, nếu em muốn... lăn như vậy, lần sau chúng ta lại quay lại."
Thảm cỏ tuy mềm mại nhưng cũng có không ít đá sỏi, không cẩn thận là sẽ bị và quẹt.
Cánh tay Đồng Tuyết Lục đã bị cỏ xanh và đá nhỏ làm trầy, cô ngay lập tức từ bỏ ý định muốn lăn cỏ.
Trăng treo lơ lửng trên đầu, ánh trăng màu trắng chiếu rọi lên mặt anh. Khuôn mặt một nửa chìm trong ánh trăng, một nửa ẩn vào đêm đen, khi mờ khi tỏ.
Đôi mắt dài của anh lấp lánh, yết hầu khẽ chuyển động.
- -- Thật là... gợi tình.
Đồng Tuyết Lục trong lòng nhộn nhạo, ngón tay luồn vào mái tóc anh. Vừa định hôn anh lần nữa thì nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần.
Nghe cách nói chuyện hình như là 2 giáo viên.
Mặt Ôn Như Quy tái mét, vội vàng bò dậy rúc mình trốn xuống bụi hoa.
Đồng Tuyết Lục: "...."
Khi 2 người đến gần, Đồng Tuyết Lục nhìn kỹ thì quả nhiên là 2 giáo viên.
2 giáo viên này là đôi vợ chồng trong khoa Vật Lý
Đêm nay ánh trăng thật đẹp, 2 vợ chồng họ đi tản bộ, không ngờ lại gặp Đồng Tuyết Lục ở đây.
Cô giáo nhận ra Đồng Tuyết Lục, giật mình khi nhìn thấy cô: "Bạn học Đồng, sao em lại ở đây một mình?"
Đồng Tuyết Lục rất bình tĩnh đáp: "Tối nay cảnh đêm đẹp quá, nên em ra đây suy ngẫm về cuộc đời."
2 vợ chồng: "..."
Cô giáo định thần lại cười nói: "Suy ngẫm cuộc đời cũng hay, nhưng đừng ở ngoài khuya quá."
Đồng Tuyết Lục vâng dạ, nhìn 2 vợ chồng đi khuất, mới đưa tay khều Ôn Như Quy: "Bọn họ đi rồi."
Ôn Như Quy từ trong bụi hoa bò ra. Anh vội phân trần, giọng vẫn còn chút khàn khàn: "Anh đã nói với các giáo viên khoa Vật Lý là ngày mai anh mới đến. Nếu bây giờ để họ trông thấy anh, nhất định họ sẽ nghĩ là chúng ta ở đây... làm chuyện bậy bạ."
Đồng Tuyết Lục híp mắt lại, đôi môi đỏ cong lên: "Anh có biết vừa rồi nhìn anh giống cái gì không?"
Ánh mắt Ôn Như Quy dừng lại ở đôi môi cô, tim đập mạnh.
Cảm giác cơ thể lại nóng hừng hực: "Giống cái gì?"
"Giống mấy nha hoàn leo lên giường chủ nhân bị người ta bắt được."
Ôn Như Quy: "..."
Đồng Tuyết Lục cúi đầu nhìn xuống, thấy hoa anh mang đến đều đã bị họ đè bẹp dí, không khỏi thấy tiếc rẻ: "Anh làm hỏng hoa của Viện Trưởng rồi, lúc về bọn anh có bị mắng không?"
Ôn Như Quy nghiêng người gỡ giúp cô một mẩu cỏ trên đầu: "Lúc về anh sẽ mua ít điểm tâm bù lại, nhưng mà chuyện giao lưu gặp gỡ Viện trưởng nhắc đến lúc trước, bên phía em nói thế nào?"
Đồng Tuyết Lục: "Khoa bọn em đúng là còn nhiều nữ sinh chưa có đối tượng, nhưng họ có đồng ý không thì em không dám nói. Hay là thế này đi, sau khi trở về, anh hãy chuẩn bị một bộ tư liệu về những đàn ông độc thân ở căn cứ của các anh đi."
"Ngoại trừ họ tên, tuổi tác, hoàn cảnh gia đình còn phải có các sở thích và một bức ảnh chụp một mình. Lần sau anh đến đây, em sẽ xem thử thông tin của họ. Nếu được, em sẽ hỏi ý kiến các cô ấy lần nữa."
- -- Bà mai không dễ làm nên cô không định can thiệp vào nhân duyên của người khác.
Tuy nhiên, nếu điều kiện của những anh chàng độc thân đó tốt, cô sẽ báo cáo tình hình với khoa để khoa tự tổ chức hoạt động giao lưu gặp gỡ này.
Sau này nếu có ai đó không hạnh phúc trong hôn nhân thì cũng không thể đổ tội lên đầu cô và Ôn Như Quy được.
Ôn Như Quy mắt sáng rỡ: "Được, vậy anh trở về nói với Viện Trưởng một tiếng."
Thời gian không còn sớm nữa, Ôn Như Quy đưa Đồng Tuyết Lục đến dưới ký túc xá, sau đó mới vui vẻ trở về nhà khách.
===
Đồng Tuyết Lục trở về ký túc xá, Tạ Hiểu Yến nhìn thấy cánh môi cô sưng đỏ, không khỏi kêu lên: "Tuyết Lục, môi cậu sao lại sưng lên thế kia?"
Đồng Tuyết Lục tim đập thình thịch nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Tớ vừa ngồi trong bụi hoa một lúc, chắc là bị muỗi đốt."
Tạ Hiểu Yến ngây thơ gật đầu: "Sắp đến mùa hè rồi, cậu bớt ra ngồi bụi hoa đi. Có lần tớ bị muỗi đốt ngay mắt, thế là cả con mắt sưng lên."
Đồng Tuyết Lục cảm kích" nói: "Cậu nói rất đúng. Sau này tớ không ra bụi hoa nữa."
- -- Tối nay đã lăn bụi hoa rồi, cô đã không còn hứng thú với bụi hoa nữa.
Thôi Nhu Nhu liếc nhìn Đồng Tuyết Lục. Đáy mắt hiện lên nụ cười ẩn ý sâu xa, nhưng cũng không vạch trần cô.
Ôn Như Quy bên này ngọt ngào, Chu Diễm bên kia cũng không kém.
Anh ta mang hoa về, Vương Tiểu Vân quả nhiên rất kinh ngạc.
Vương Tiểu Vân ôm lấy hoa, choáng ngợp: "Sao anh đột nhiên trở về vậy?"
Chu Diễm nhìn cô ấy chăm chú: "Có ngày nghỉ nên anh về thôi. Em thích hoa này không?"
Vương Tiểu Vân cười gật đầu: "Thích, sao anh lại nghĩ đến chuyện tặng hoa cho em?"
Chu Diễm thở dài: "Tiểu Vân, với bộ dạng này của anh, anh lo em muốn ly hôn với anh. Khải Dân bảo anh phải đối xử với em tốt hơn nữa, như vậy em mới không bỏ anh."
Vương Tiểu Vân tay đang ôm hoa đứng ngẩn người. Cô đặt hoa lên bàn sau đó chụp lấy tay của Chu Diễm nói: "Sao anh lại khờ như vậy? Làm sao em lại ly hôn với anh chỉ vì chuyện này?"
Chu Diễm ủ rũ nói: "Nhưng nếu cả đời anh cũng không chữa khỏi thì chúng ta có thể không bao giờ có con được. Em thật sự không để tâm sao?"
Vương Tiểu Vân: "Nếu người không thể có con là em, anh có ly hôn với em không?"
Chu Diễm lắc đầu nguầy nguậy: "Đương nhiên là không!"
Giọng Vương Tiểu Vận dịu dàng: "Vậy thì em cũng không. Nếu chúng ta thật sự không thể có con, đến lúc đó chúng ta sẽ nhận con nuôi."
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng khi Chu Diễm nghe được những lời này của Vợ thì mắt anh ta đỏ hoe. Anh ta cúi người ôm lấy vợ: "Tiểu Vân, cả đời của Chu Diễm này sẽ đối xử thật tốt với em."
Vương Tiểu Vân đỏ mặt, khẽ "ừm" một tiếng.
Chẳng bao lâu, chiếc giường trong phòng lại vang lên tiếng kêu cót két. Mặt trăng bên ngoài cũng xấu hổ thẹn thùng trốn vào sau những đám mây.
===
Ngày hôm sau, Ôn Như Quy lại tung tăng đi giảng bài cho sinh viên khoa Vật Lý.
Thầy giáo tối qua đi tản bộ nhìn thấy Ôn Như Quy thì giật mình: "Giáo sư Ôn, mặt anh bị thương sao?"
Ôn Như Quy vô thức sờ lên má trái, bình tĩnh nói: "Đúng vậy. Không cẩn thận bị cành cây làm xước thôi."
Đợi Ôn Như Quy đi khỏi, thầy giáo mới nói nhỏ với vợ mình: "Anh đã nói tối hôm qua anh thấy trong bụi hoa có 2 người mà. Cái lưng đó nhìn rất giống Giáo sư Ôn. Em nhìn mặt anh ấy đi, anh dám cam đoan người tối qua chính là anh ấy."
Cô giáo lắc đầu: "Thật không ngờ bề ngoài giáo sư Ôn trong lịch sự điềm đạm mà bên trong lại... bạo như vậy."
Thầy giáo cười tủm tỉm: "Lúc anh còn trẻ cũng bạo lắm mà!"
Cô giáo đỏ mặt quắc mắt nhìn chồng. 2 người cũng không đem chuyện hôm qua đi nói linh tinh.
Ôn Như Quy lên bục giảng giảng bài, bên dưới đã không còn một chỗ trống vì sinh viên các khoa khác cũng đến nghe giảng.
Một số người đến trễ không có chỗ ngồi cũng không muốn rời đi bèn đứng bên ngoài để nghe. Phòng học chen chúc đông đúc, vô cùng nóng nực.
Sử Tuấn Dân đứng ở cửa nhìn Ôn Như Quy đứng trên bục giảng, ánh mắt độc ác.
2 cha con Trình Văn Diệu và Trình Trí Nghiệp bị bắt đi lao động cải tạo cùng một lúc, Trình gia vì thế đâm ra oán hận Sử gia. Bây giờ quan hệ của 2 nhà phát sinh rất nhiều nguy cơ.
Để xoa dịu Trình gia, Sử gia của họ gần như đào đến tróc cả gốc. Anh ta cũng vì vậy mà bị cha và ông mắng té tát.
2 nhà Trình - Sử bây giờ đều như chuột chạy quay đường, vừa chật vật lại không dám ra sáng. Ôn gia thì lại càng ngày càng phất lên, cục tức này anh ta làm sao nuốt trôi được.
Tuy nhiên, nếu không nắm chắc phần thắng tuyệt đối, anh ta sẽ không dễ dàng ra tay nữa. Có điều anh ta không thể ra tay nhưng người khác thì có thể.
===
Tách ra khỏi đám đông, Sử Tuấn Dân đến thư viện tìm Cao Mẫn.
Cao Mẫn rất bất ngờ khi thấy anh ta: "Tuấn Dân, anh đến tìm em sao?"
Sử Tuấn Dân gật đầu: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Cao Mẫn nghe vậy thì nhanh chóng thu dọn sách vở, vội vội vàng vàng theo Sử Tuấn Dân rời khỏi thư viện.
2 người ngồi xuống một tảng đá bên hồ, Cao Mẫn lo lắng nhìn anh ta: "Tuấn Dân, những chuyện xảy ra lúc nhỏ em không muốn nghĩ đến nữa, huống chi hồi đó em còn nhỏ xíu, em chẳng hiểu chuyện gì cả. Xin anh đừng vì vậy mà chia tay với em. Em sẽ chịu không nói đâu!"
Sử Tuấn Dân lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói lạnh bằng: "Cao Mẫn, em đã bị lão già hàng xóm làm ô nhục. Em đã không còn là con gái trinh trắng nữa. Loại phụ nữ không còn nguyên vẹn, không biết tự trọng, hèn hạ như em. Thằng đàn ông nào mà không để tâm."
Cao Mẫn nghe vậy thì che mặt khóc, nước mắt chảy qua kẽ tay: "Anh nói rất đúng. Em thật bẩn thỉu. Em là một phụ nữ không biết tự trọng, em hèn hạ..."
Cô ta là con thứ hai trong nhà, trên có anh trai, dưới có em trai. Cha mẹ ông bà đều trọng nam khinh nữ nên chỉ thương anh và em trai.
Cô ta không phải con đầu cũng không phải con út, lại là thân gái nên từ nhỏ đã bị người nhà lơ là. Lúc đó, ở cạnh nhà cô ta có một lão già góa vợ, lại không có con cái nhưng đối xử với cô ta rất tốt.
Lão già thường cho cô ta thường cho cô ta kẹo ăn. Vì ở nhà không được cưng chiều lại tham ăn nên cô ta thường chạy sang nhà gã chơi. Sau đó, có một lần lão già cho cô ta kẹo xong thì đột nhiên cởi quần cô ta, rồi bắt đầu sờ soạng.
Khi đó cô ta sợ đến phát khóc, nhưng lão già dọa nếu cô ta dám kể chuyện này ra gã sẽ đánh chết.
- -- Cô ta sợ quá, vội nói với gã sẽ không bao giờ nói ra.
Sau đó, cô ta trốn tránh lão già, nhưng vẫn bị gã tóm được lôi vào nhà, cởi quần nhiều lần. Phải đến khi lão già bị bệnh chết, cuộc sống của cô ta mới được bình yên trở lại.
Những năm sau đó, cô ta chưa bao giờ dám kể chuyện này cho bất kỳ ai. Tuy nhiên, sau khi qua lại với Sử Tuấn Dân, cô ta cảm thấy mình đã tìm được chỗ nương tựa. Sử Tuấn Dân lại bảo không được giữ kẽ với anh ta, tất cả bí mật đều phải nói cho anh ta biết.
Cô ta cũng cảm thấy nếu mình vẫn còn dè dặt thì hơi quá đáng, nên đã kể hết mọi chuyện lão già đó làm cho Sử Tuấn Dân biết.
- -- Thật không ngờ Sử Tuấn Dân lại rất để bụng chuyện này.
Sử Tuấn Dân: "Mẫn Mẫn, anh là một người đàn ông bình thường. Anh để tâm là vì anh yêu em. Nếu anh không yêu em, anh hơi đâu nghĩ đến chuyện em có bị ô uế hay không. Em thế này khiến anh khó chịu quá."
Cao Mẫn vừa cảm động vừa khổ sở: "Tuấn Dân, em cũng yêu anh. Em yêu anh hơn hết thảy mọi thứ trên đời này. Em xin lỗi, em không thể cho anh những thứ tốt đẹp nhất của em, là lỗi của em hu hu hu..."
Sử Tuấn Dân cau mày thở dài: "Lần trước nghe em nói xong, anh đã nghĩ đến chuyện chia tay, đến cuối cùng vẫn không thể buông tay. Nhưng vết nhơ của em, anh cũng không cách nào xem như không có gì. Chính em hại anh đau khổ thế này!"
Cao Mẫn cắn môi dưới, nước mắt chảy dài: "Em xin lỗi. Em xin lỗi. Em không nghĩ lại làm anh đau đớn như vậy. Tuấn Dân, anh nói cho em biết đi, em phải làm thế nào để anh không còn khổ sở!"
Sử Tuấn Dân nhìn cô ta: "Có phải để bù đắp cho anh, chuyện gì em cũng chịu làm không?"
Cao Mẫn gật đầu lia lịa: "Em chịu, chỉ cần có thể giúp anh không còn đau khổ, anh muốn em đi chết ngay lập tức em cũng bằng lòng."
Sử Tuấn Dân vuốt tóc cô ta, lại giúp cô ta lau nước mắt: "Đồ ngốc. Sao anh có thể bắt em đi chết chứ. Chỉ là từ khi bị cách chức, lại trải qua chuyện lớn như vậy, các bạn trong lớp hầu như không nói chuyện với anh nữa. Dù anh cố làm tốt thế nào, các thầy cô cũng không tin anh nữa. Tất cả đều là do cô ta hại anh."
Cao Mẫn có mặt vào lòng bàn tay của anh ta: "Anh nói đúng, đều là Đồng Tuyết Lục hại chúng ta. Bạn học trong lớp cũng không thèm đếm xỉa đến em nữa. Trong ký túc xá cũng không ai muốn nói chuyện với em. Nếu không phải Đồng Tuyết Lục kiên trì muốn kiện mình, chúng ta sao lại trở thành như bây giờ?"
Sử Tuấn Dân gật đầu: "Cho nên em biết phải làm thế nào rồi chứ?"
Cao Mẫn ngẩn người: "Em phải làm thế nào?"
Sử Tuấn Dân lại cau mày rồi rút tay lại, lạnh lùng nói: "Đầu óc em sao mà ngu thế hả? Anh đang đau khổ, chẳng lẽ em không biết động não suy nghĩ xem làm thế nào để anh không đau khổ nữa à?"
Cao Mẫn bị anh ta mắng đến run cả người, vội vàng nịnh nọt: "Tuấn Dân, anh đừng giận. Em đang nghĩ Đồng Tuyết Lục đã làm anh đau khổ như vậy, vậy thì em sẽ giết chết cậu ta. Chỉ cần cậu ta không còn sống, vậy anh sẽ không đau khổ nữa."
Một tia sáng lóe lên trong mắt Sử Tuấn Dân. Anh ta lại đưa tay xoa nhẹ đầu cô ta: "Mẫn Mẫn, em thật bẩn thỉu, chẳng có đàn ông nào không để tâm. Chỉ có anh mới ráng chịu đựng đau khổ để chấp nhận em thôi."
Cao Mẫn bắt lấy tay anh ta, lại bật khóc vì sung sướng: "Tuấn Dân! Cảm ơn anh đã chấp nhận em. Em nhất định sẽ giúp anh vui vẻ trở lại."
Sử Tuấn Dân cố chịu cơn buồn nôn giúp cô ta lau nước mắt, thấp giọng nói: "Ngoan, nhớ kỹ động tác phải nhanh một chút."
"Vâng, em biết rồi."
===
Các giáo viên và giáo sư làm việc mau lẹ, chưa đến một tuần đã dịch xong kịch bản.
Tất nhiên, họ không dịch toàn bộ kịch bản mà chỉ tập trung vào lời thoại và phần phụ đề cần thiết, những thứ không quan trọng thì họ sẽ cho qua.
Sau khi nhận được kịch bản, các sinh viên khoa tiếng Anh ngay lập tức bắt đầu tập tành.
Đồng Tuyết Lục đóng vai thím Vương hàng xóm, có khá nhiều đất diễn ở phần đầu. Hiện tại cô đang tập thoại với Tiền Thái Hân, người thủ vai Hỉ Nhi.
Nhưng cô chỉ vừa nói một câu thoại, Tiền Thái Hân đã bảo dừng lại rồi nói: "Bạn học Đồng, biểu cảm vừa rồi của cậu không đủ hiền từ, dữ tợn quá. Cậu phải nhớ kỹ, bây giờ cậu đang là một bà già."
- -- Bà già cái mẹ nhà cậu.
Đồng Tuyết Lục trợn mắt: "Tôi còn là thiếu nữ trẻ trung đương nhiên không thể diễn ra vẻ hiền từ rồi. Da cậu đen hơn tôi, diễn bà già chắc giống hơn đấy. Tại sao chúng ta không đổi vai nhỉ?"
"..."
Tiền Thái Hân nghẹn lời, tức đến trào máu.
Đặc biệt là khi nghe thấy câu "da cậu đen hơn tôi" của Đồng Tuyết Lục thì càng giận đến muốn lao đến xé miệng của cô.
Lúc này, Cao Mẫn lại cố ý lên tiếng: "Tớ cũng cảm thấy bạn học Đồng có khí chất nữ chính hơn."
"Bạn học Đồng ngoại hình xinh đẹp, động tác lại tốt, nếu đóng nữ chính sẽ dễ thu hút sự chú ý của mọi người hơn. Tớ tán thành cách nói của cậu ấy. 2 cậu đúng là nên đổi vai cho nhau."
Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì khẽ nhướng mày.
- -- Cao Mẫn đỡ lời cho cô à, chẳng lẽ mặt trời mọc ở đằng Tây rồi sao?
Cao Mẫn nói xong lại tiếp tục hỏi những người khác: "Các cậu cảm thấy tớ nói có hợp lý không? Tớ thấy hay là bỏ phiếu lại đi, tôi ủng hộ bạn học Đồng đóng vai nữ chính Hỉ Nhi."
Tiền Thái Hân tức giận đến cả người run rẩy, hung hăng liếc xéo Đồng Tuyết Lục.
Phòng tập trở nên im ắng đến lạ lùng.
Cao Mẫn đang muốn tiếp tục kích động thì Đồng Tuyết Lục giành nói trước: "Không cần đâu. Tớ thấy sắp xếp như hiện tại đã ổn lắm rồi. Lúc nãy tớ chỉ nói đùa chút thôi."
Lời thoại của Hỉ Nhi rất nhiều, cô không muốn lãng phí thời gian vừa học thuộc lòng vừa phải tập luyện.
Hơn nữa, vừa nhìn thái độ của Tiền Thái Hân đã biết ngay cô ta chắc chắn không dễ gì chịu nhường lại vai Hỉ Nhi.
- -- Cô chẳng thèm tranh giành ba cái đồ yêu này.
Tiền Thái Hân thấy Đồng Tuyết Lục chủ động nhượng bộ nên cơn giận cũng dịu đi một chút.
===
Buổi diễn tập vẫn tiếp tục, nhưng Cao Mẫn hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì mà chuyện nào cũng nhắm vào Tiền Thái Hân.
Nếu chỉ có vậy thì đã không nói. Cô ta còn làm như cô ta làm vậy là vì Đồng Tuyết Lục, thế là Tiền Thái Hân mặc định 2 người là một phe.
- -- Thậm chí còn cho rằng là Đồng Tuyết Lục ngầm xúi giục Cao Mẫn làm cô ta khó xử trước mặt mọi người.
Đợi cho các bạn học khác ra về, Tiền Thái Hân mới cản đường Đồng Tuyết Lục lại, căm phẫn nói: "Đồng Tuyết Lục, nếu cậu có điều gì không hài lòng thì trực tiếp đi nói với giáo viên hoặc là nói thẳng với tôi cũng được. Bây giờ cậu bảo Cao Mẫn làm khó dễ tội đủ mọi chuyện như vậy, cậu không cảm thấy mình quá bỉ ổi sao?"
Đồng Tuyết Lục liếc cô ta: "Thứ 1, tôi không bảo Cao Mẫn châm chích cậu. Tôi và Cao Mẫn từ đầu đã không ưa nhau, đến hiện tại cũng không thể hòa hợp. Thứ 2, tôi cũng chẳng có chút hứng thú gì với vai nữ chính đó cả. "
Đáng tiếc là lời nói của Đồng Tuyết Lục, Tiền Thái Hân cả cái dấu chấm câu cũng không tin.
"Cậu bớt dùng cái trò này đi. Nếu không phải cậu bảo Cao Mẫn làm, sao chuyện gì cậu ta cũng nói giúp cho cậu, cậu ta bị điên sao?"
Đồng Tuyết Lục cười nhạt: "Nói không chừng cậu ấy bị điện thật đấy!"
Nói xong, cô nghênh ngang bỏ đi.
Tiền Thái Hân nhìn theo bóng cô, tức đến suýt nữa thì cắn nát hết răng bạc.
===
Gió đêm mùa hè thổi đến, những loài côn trùng vô danh bắt đầu kêu trong những bụi hoa.
Đồng Tuyết Lục đang trên đường trở về ký túc xá, cô cau mày suy nghĩ.
- -- Cao Mẫn đang muốn làm cái quái gì vậy?
- -- Hay là cô ta muốn kích động xung đột giữa cô và Tiền Thái Hân.
Nếu muốn làm vậy, thì cô ta đã thành công rồi.
- -- Tuy nhiên, cô cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Những ngày tiếp theo, Đồng Tuyết Lục luôn đề phòng Cao Mẫn, nhưng thật không ngờ đối phương lại đột ngột không có động tĩnh. Dường như chuyện hôm đó chỉ là một lúc nông nổi mới làm vậy.
Tiền Thái Hận thấy vậy thì càng thêm chắc chắn chính Đồng Tuyết Lục sai khiến Cao Mẫn, nhưng vì đã bị mình cảnh cáo nên mới tạm thời từ bỏ.
Vì vậy trong những buổi tập sau đó, Tiền Thái Hân tận dụng mọi lúc để nhắm vào Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục muốn không phiền cũng không được. Cô quyết định nghĩ cách một lần giải quyết cả 2 yêu tinh phiền phức này.
- -- Nhưng cô không ngờ cô còn chưa nghĩ ra cách thì Cao Mẫn đã hành động rồi.
===
Đồng Tuyết Lục bên này đụng nhầm tiểu nhân, Phường Tĩnh Viện bên kia lại gặp phải sự theo đuổi quyết liệt của mắt hí.
Lúc này, cô ấy đang từ trường học trở về Tổng cục Hậu cần. Vừa bước vào cửa đã trông thấy Tiêu Thừa Bình đang đứng dựa ở gốc cây lớn đợi cô ấy.
Thấy cô ấy đi vào, anh ta lập tức phóng ngay đến: "Tĩnh Viện, cô về nhà sao?"
Phương Tĩnh Điện liếc mắt: "Anh đừng đi theo tôi. Tôi không muốn nói chuyện với anh."
"Cô không muốn nói chuyện với tôi, vậy cô nghe tôi nói là được rồi."
Tiêu Thừa Bình cười nịnh, lúc cười thì đôi mắt càng nhỏ lại.
Vừa nói anh ta vừa lấy trong túi ra một chiếc váy đưa cho cô ấy: "Đây là kiểu mới nhất đấy, tôi cảm thấy mặc lên người cô nhất định là rất đẹp. Cô cầm về thử đi."
Phương Tĩnh Viện thoáng nhìn, trong lòng hơi dao động, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Vô công bất thụ lộc. Tôi không thể nhận đồ của anh."
Tiêu Thừa Bình: "Nếu cô đã nói không cần thì tôi chỉ có thể vứt nó đi vậy."
Nói rồi anh ta thẳng tay ném cái váy đi.
Đây là động tác giả nhưng Phương Tĩnh Viện không biết, cứ tưởng anh ta muốn ném váy đi thật.
- -- Theo bản năng, cô ấy nhảy lên chụp lấy.
Cô ấy vừa nhảy lên, thì chân bị trượt, cả người bị mất trọng tâm nên sắp ngã nhào xuống đất.
Quá đột ngột khiến cô ấy hoảng hốt hét to lên.
Tiêu Thừa Bình cũng hoảng theo thế là vội vàng chạy đến muốn kéo cô lại.
Phương Tĩnh Viện thấy anh ta chạy đến như người chết đuối vội vàng đưa tay ra tím lấy. Trong lúc lộn xộn thế nào lại túm vào quần của anh ta để giữ mình đứng lại.
2 người vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy một tiếng "xẹt".
Quần của Tiêu Thừa Bình không chịu được trọng lượng của Phương Tĩnh Viện nên đã rách toạc ra.
- -- Rách.
- -- Тoạc.
- -- Ra
Tiêu Thừa Bình nhìn trừng trừng vào quần đã rách nát của mình. Anh ta bỗng thấy thân dưới lạnh lẽo, thì ra cả cái mông đã lộ ra ngoài.
Xấu hổ hơn nữa chính là quần trong của anh ta đang thủng một lỗ vẫn chưa kịp vá.
Phương Tĩnh Viện: "..."
Tiêu Thừa Bình: "..."
[HẾT CHƯƠNG 121]
Kiếp trước, lúc Đồng Tuyết Lục học đại học chưa từng được nếm trải cảm giác hôn hít anh anh em em trong sân trường, nhưng từng bắt gặp không ít cặp đôi trong bụi cây.
- -- Hôm nay cô muốn được trải nghiệm một chút.
2 người đi loanh quanh trong sân trường hơn 20 phút, cuối cùng cũng tìm được một chỗ kín đáo không có đôi tình nhân nào khác.
Ánh trăng sáng bao trùm thảm hoa cỏ, buổi đêm những bông hoa tỏa ra hương thơm quyến rũ, mông lung.
Đồng Tuyết Lục nhìn Ôn Như Quy, đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi: "Lại đây, chúng ta làm chuyện xấu nào?
Tim Ôn Như Quy đập thình thịch như bị kim đâm: "Nhưng ở ngoài thế này, nếu bị người ta nhìn thấy thì không hay cho em đâu."
Mặc dù họ đã đính hôn, nhưng lỡ như bị phát hiện đang làm chuyện thân mật cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
- -- Đây là điều anh không muốn thấy.
Đồng Tuyết Lục nghe xong rất buồn cười, cảm thấy giống như 2 người đã đổi vị trí cho nhau.
Trước đây khi đọc tiểu thuyết, thông thường đều là nam chính muốn hôn nữ chính ở ngoài đường còn nữ chính sẽ thẹn thùng lo lắng bị người khác bắt gặp.
Bọn họ thì trái ngược, người thẹn thùng lo lắng lại là Ôn Như Quy.
- -- Dáng vẻ của cô thế này có phải quá lưu manh rồi không?
- -- Nhưng mà món ngon trước mặt, thật sự là cô nhịn không nổi.
Ôn Như Quy vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Đồng Tuyết Lục đột nhiên nhào đến khóa chặt môi anh, cắn nhẹ một cái.
"Đừng nói nữa, hôn em đi."
Ôn Như Quy chỉ sửng sốt một giây rồi nhanh chóng phản ứng lại. Anh quẳng những thẹn thùng và lo lắng ra sau đầu, ôm lấy mặt cô hôn mãnh liệt.
Nụ hôn hoang dại lại mang theo sự dịu dàng vô hạn, hôn đến Đồng Tuyết Lục có chút không thở nổi.
Đồng Tuyết Lục đảo mắt rồi đột nhiên chộp lấy bả vai của Ôn Như Quy đẩy mạnh.
- -- Ôn Như Quy bị đẩy ngã xuống đất.
Ôn Như Quy nằm trên thảm cỏ, ánh mắt như 2 ngọn lửa đang rực cháy, yết hầu có giật nhìn cô: "Em sao vậy?"
Đồng Tuyết Lục dẫu môi, bò xuống ngồi lên eo anh thì thào: "Chúng ta thử lăn lộn trên cỏ xem sao."
Trước khi xuyên sách, cô thường xem phim truyền hình thấy 1 nam 1 nữ cứ ở bên nhau là lại lăn lộn trên cỏ. Cô cảm thấy rất khó hiểu
- -- Lăn lộn như vậy là có thể làm chuyện đó rồi sao?
Ôn Như Quy chớp chớp mắt, vẻ mặt đắm đuối đồng thời tim đập như trống dồn.
Đồng Tuyết Lục cúi đầu hôn lên cằm của anh: "Anh ôm eo em đi."
Ôn Như Quy làm theo lời cô, đưa tay ôm eo cô. Ngay tức thì, Đồng Tuyết Lục cúi xuống lần nữa.
- -- Môi 2 người dính chặt vào nhau.
Cơ thể Đồng Tuyết Lục dùng sức một chút, ý muốn 2 người bắt đầu lăn lộn.
Nhưng chỉ mới lăn nửa vòng đã gặp phải sự cố kỹ thuật. Không thể lăn được, trừ khi lăn ngược lại, nhưng làm vậy thì còn ý nghĩa gì nữa. Hao phí bao nhiêu là sức chỉ để lăn qua lăn lại kiểu thế.
- -- Cho nên vấn đề đặt ra đó là...
- -- Nam nữ chính trong phim rốt cuộc đã lăn như thế nào?
Ôn Như Quy nhìn cô lật người trên thảm cỏ, vội vàng đưa tay đỡ sau ót cô. Giọng anh hơi hổn hển: "Cẩn thận, nếu em muốn... lăn như vậy, lần sau chúng ta lại quay lại."
Thảm cỏ tuy mềm mại nhưng cũng có không ít đá sỏi, không cẩn thận là sẽ bị và quẹt.
Cánh tay Đồng Tuyết Lục đã bị cỏ xanh và đá nhỏ làm trầy, cô ngay lập tức từ bỏ ý định muốn lăn cỏ.
Trăng treo lơ lửng trên đầu, ánh trăng màu trắng chiếu rọi lên mặt anh. Khuôn mặt một nửa chìm trong ánh trăng, một nửa ẩn vào đêm đen, khi mờ khi tỏ.
Đôi mắt dài của anh lấp lánh, yết hầu khẽ chuyển động.
- -- Thật là... gợi tình.
Đồng Tuyết Lục trong lòng nhộn nhạo, ngón tay luồn vào mái tóc anh. Vừa định hôn anh lần nữa thì nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần.
Nghe cách nói chuyện hình như là 2 giáo viên.
Mặt Ôn Như Quy tái mét, vội vàng bò dậy rúc mình trốn xuống bụi hoa.
Đồng Tuyết Lục: "...."
Khi 2 người đến gần, Đồng Tuyết Lục nhìn kỹ thì quả nhiên là 2 giáo viên.
2 giáo viên này là đôi vợ chồng trong khoa Vật Lý
Đêm nay ánh trăng thật đẹp, 2 vợ chồng họ đi tản bộ, không ngờ lại gặp Đồng Tuyết Lục ở đây.
Cô giáo nhận ra Đồng Tuyết Lục, giật mình khi nhìn thấy cô: "Bạn học Đồng, sao em lại ở đây một mình?"
Đồng Tuyết Lục rất bình tĩnh đáp: "Tối nay cảnh đêm đẹp quá, nên em ra đây suy ngẫm về cuộc đời."
2 vợ chồng: "..."
Cô giáo định thần lại cười nói: "Suy ngẫm cuộc đời cũng hay, nhưng đừng ở ngoài khuya quá."
Đồng Tuyết Lục vâng dạ, nhìn 2 vợ chồng đi khuất, mới đưa tay khều Ôn Như Quy: "Bọn họ đi rồi."
Ôn Như Quy từ trong bụi hoa bò ra. Anh vội phân trần, giọng vẫn còn chút khàn khàn: "Anh đã nói với các giáo viên khoa Vật Lý là ngày mai anh mới đến. Nếu bây giờ để họ trông thấy anh, nhất định họ sẽ nghĩ là chúng ta ở đây... làm chuyện bậy bạ."
Đồng Tuyết Lục híp mắt lại, đôi môi đỏ cong lên: "Anh có biết vừa rồi nhìn anh giống cái gì không?"
Ánh mắt Ôn Như Quy dừng lại ở đôi môi cô, tim đập mạnh.
Cảm giác cơ thể lại nóng hừng hực: "Giống cái gì?"
"Giống mấy nha hoàn leo lên giường chủ nhân bị người ta bắt được."
Ôn Như Quy: "..."
Đồng Tuyết Lục cúi đầu nhìn xuống, thấy hoa anh mang đến đều đã bị họ đè bẹp dí, không khỏi thấy tiếc rẻ: "Anh làm hỏng hoa của Viện Trưởng rồi, lúc về bọn anh có bị mắng không?"
Ôn Như Quy nghiêng người gỡ giúp cô một mẩu cỏ trên đầu: "Lúc về anh sẽ mua ít điểm tâm bù lại, nhưng mà chuyện giao lưu gặp gỡ Viện trưởng nhắc đến lúc trước, bên phía em nói thế nào?"
Đồng Tuyết Lục: "Khoa bọn em đúng là còn nhiều nữ sinh chưa có đối tượng, nhưng họ có đồng ý không thì em không dám nói. Hay là thế này đi, sau khi trở về, anh hãy chuẩn bị một bộ tư liệu về những đàn ông độc thân ở căn cứ của các anh đi."
"Ngoại trừ họ tên, tuổi tác, hoàn cảnh gia đình còn phải có các sở thích và một bức ảnh chụp một mình. Lần sau anh đến đây, em sẽ xem thử thông tin của họ. Nếu được, em sẽ hỏi ý kiến các cô ấy lần nữa."
- -- Bà mai không dễ làm nên cô không định can thiệp vào nhân duyên của người khác.
Tuy nhiên, nếu điều kiện của những anh chàng độc thân đó tốt, cô sẽ báo cáo tình hình với khoa để khoa tự tổ chức hoạt động giao lưu gặp gỡ này.
Sau này nếu có ai đó không hạnh phúc trong hôn nhân thì cũng không thể đổ tội lên đầu cô và Ôn Như Quy được.
Ôn Như Quy mắt sáng rỡ: "Được, vậy anh trở về nói với Viện Trưởng một tiếng."
Thời gian không còn sớm nữa, Ôn Như Quy đưa Đồng Tuyết Lục đến dưới ký túc xá, sau đó mới vui vẻ trở về nhà khách.
===
Đồng Tuyết Lục trở về ký túc xá, Tạ Hiểu Yến nhìn thấy cánh môi cô sưng đỏ, không khỏi kêu lên: "Tuyết Lục, môi cậu sao lại sưng lên thế kia?"
Đồng Tuyết Lục tim đập thình thịch nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Tớ vừa ngồi trong bụi hoa một lúc, chắc là bị muỗi đốt."
Tạ Hiểu Yến ngây thơ gật đầu: "Sắp đến mùa hè rồi, cậu bớt ra ngồi bụi hoa đi. Có lần tớ bị muỗi đốt ngay mắt, thế là cả con mắt sưng lên."
Đồng Tuyết Lục cảm kích" nói: "Cậu nói rất đúng. Sau này tớ không ra bụi hoa nữa."
- -- Tối nay đã lăn bụi hoa rồi, cô đã không còn hứng thú với bụi hoa nữa.
Thôi Nhu Nhu liếc nhìn Đồng Tuyết Lục. Đáy mắt hiện lên nụ cười ẩn ý sâu xa, nhưng cũng không vạch trần cô.
Ôn Như Quy bên này ngọt ngào, Chu Diễm bên kia cũng không kém.
Anh ta mang hoa về, Vương Tiểu Vân quả nhiên rất kinh ngạc.
Vương Tiểu Vân ôm lấy hoa, choáng ngợp: "Sao anh đột nhiên trở về vậy?"
Chu Diễm nhìn cô ấy chăm chú: "Có ngày nghỉ nên anh về thôi. Em thích hoa này không?"
Vương Tiểu Vân cười gật đầu: "Thích, sao anh lại nghĩ đến chuyện tặng hoa cho em?"
Chu Diễm thở dài: "Tiểu Vân, với bộ dạng này của anh, anh lo em muốn ly hôn với anh. Khải Dân bảo anh phải đối xử với em tốt hơn nữa, như vậy em mới không bỏ anh."
Vương Tiểu Vân tay đang ôm hoa đứng ngẩn người. Cô đặt hoa lên bàn sau đó chụp lấy tay của Chu Diễm nói: "Sao anh lại khờ như vậy? Làm sao em lại ly hôn với anh chỉ vì chuyện này?"
Chu Diễm ủ rũ nói: "Nhưng nếu cả đời anh cũng không chữa khỏi thì chúng ta có thể không bao giờ có con được. Em thật sự không để tâm sao?"
Vương Tiểu Vân: "Nếu người không thể có con là em, anh có ly hôn với em không?"
Chu Diễm lắc đầu nguầy nguậy: "Đương nhiên là không!"
Giọng Vương Tiểu Vận dịu dàng: "Vậy thì em cũng không. Nếu chúng ta thật sự không thể có con, đến lúc đó chúng ta sẽ nhận con nuôi."
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng khi Chu Diễm nghe được những lời này của Vợ thì mắt anh ta đỏ hoe. Anh ta cúi người ôm lấy vợ: "Tiểu Vân, cả đời của Chu Diễm này sẽ đối xử thật tốt với em."
Vương Tiểu Vân đỏ mặt, khẽ "ừm" một tiếng.
Chẳng bao lâu, chiếc giường trong phòng lại vang lên tiếng kêu cót két. Mặt trăng bên ngoài cũng xấu hổ thẹn thùng trốn vào sau những đám mây.
===
Ngày hôm sau, Ôn Như Quy lại tung tăng đi giảng bài cho sinh viên khoa Vật Lý.
Thầy giáo tối qua đi tản bộ nhìn thấy Ôn Như Quy thì giật mình: "Giáo sư Ôn, mặt anh bị thương sao?"
Ôn Như Quy vô thức sờ lên má trái, bình tĩnh nói: "Đúng vậy. Không cẩn thận bị cành cây làm xước thôi."
Đợi Ôn Như Quy đi khỏi, thầy giáo mới nói nhỏ với vợ mình: "Anh đã nói tối hôm qua anh thấy trong bụi hoa có 2 người mà. Cái lưng đó nhìn rất giống Giáo sư Ôn. Em nhìn mặt anh ấy đi, anh dám cam đoan người tối qua chính là anh ấy."
Cô giáo lắc đầu: "Thật không ngờ bề ngoài giáo sư Ôn trong lịch sự điềm đạm mà bên trong lại... bạo như vậy."
Thầy giáo cười tủm tỉm: "Lúc anh còn trẻ cũng bạo lắm mà!"
Cô giáo đỏ mặt quắc mắt nhìn chồng. 2 người cũng không đem chuyện hôm qua đi nói linh tinh.
Ôn Như Quy lên bục giảng giảng bài, bên dưới đã không còn một chỗ trống vì sinh viên các khoa khác cũng đến nghe giảng.
Một số người đến trễ không có chỗ ngồi cũng không muốn rời đi bèn đứng bên ngoài để nghe. Phòng học chen chúc đông đúc, vô cùng nóng nực.
Sử Tuấn Dân đứng ở cửa nhìn Ôn Như Quy đứng trên bục giảng, ánh mắt độc ác.
2 cha con Trình Văn Diệu và Trình Trí Nghiệp bị bắt đi lao động cải tạo cùng một lúc, Trình gia vì thế đâm ra oán hận Sử gia. Bây giờ quan hệ của 2 nhà phát sinh rất nhiều nguy cơ.
Để xoa dịu Trình gia, Sử gia của họ gần như đào đến tróc cả gốc. Anh ta cũng vì vậy mà bị cha và ông mắng té tát.
2 nhà Trình - Sử bây giờ đều như chuột chạy quay đường, vừa chật vật lại không dám ra sáng. Ôn gia thì lại càng ngày càng phất lên, cục tức này anh ta làm sao nuốt trôi được.
Tuy nhiên, nếu không nắm chắc phần thắng tuyệt đối, anh ta sẽ không dễ dàng ra tay nữa. Có điều anh ta không thể ra tay nhưng người khác thì có thể.
===
Tách ra khỏi đám đông, Sử Tuấn Dân đến thư viện tìm Cao Mẫn.
Cao Mẫn rất bất ngờ khi thấy anh ta: "Tuấn Dân, anh đến tìm em sao?"
Sử Tuấn Dân gật đầu: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Cao Mẫn nghe vậy thì nhanh chóng thu dọn sách vở, vội vội vàng vàng theo Sử Tuấn Dân rời khỏi thư viện.
2 người ngồi xuống một tảng đá bên hồ, Cao Mẫn lo lắng nhìn anh ta: "Tuấn Dân, những chuyện xảy ra lúc nhỏ em không muốn nghĩ đến nữa, huống chi hồi đó em còn nhỏ xíu, em chẳng hiểu chuyện gì cả. Xin anh đừng vì vậy mà chia tay với em. Em sẽ chịu không nói đâu!"
Sử Tuấn Dân lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói lạnh bằng: "Cao Mẫn, em đã bị lão già hàng xóm làm ô nhục. Em đã không còn là con gái trinh trắng nữa. Loại phụ nữ không còn nguyên vẹn, không biết tự trọng, hèn hạ như em. Thằng đàn ông nào mà không để tâm."
Cao Mẫn nghe vậy thì che mặt khóc, nước mắt chảy qua kẽ tay: "Anh nói rất đúng. Em thật bẩn thỉu. Em là một phụ nữ không biết tự trọng, em hèn hạ..."
Cô ta là con thứ hai trong nhà, trên có anh trai, dưới có em trai. Cha mẹ ông bà đều trọng nam khinh nữ nên chỉ thương anh và em trai.
Cô ta không phải con đầu cũng không phải con út, lại là thân gái nên từ nhỏ đã bị người nhà lơ là. Lúc đó, ở cạnh nhà cô ta có một lão già góa vợ, lại không có con cái nhưng đối xử với cô ta rất tốt.
Lão già thường cho cô ta thường cho cô ta kẹo ăn. Vì ở nhà không được cưng chiều lại tham ăn nên cô ta thường chạy sang nhà gã chơi. Sau đó, có một lần lão già cho cô ta kẹo xong thì đột nhiên cởi quần cô ta, rồi bắt đầu sờ soạng.
Khi đó cô ta sợ đến phát khóc, nhưng lão già dọa nếu cô ta dám kể chuyện này ra gã sẽ đánh chết.
- -- Cô ta sợ quá, vội nói với gã sẽ không bao giờ nói ra.
Sau đó, cô ta trốn tránh lão già, nhưng vẫn bị gã tóm được lôi vào nhà, cởi quần nhiều lần. Phải đến khi lão già bị bệnh chết, cuộc sống của cô ta mới được bình yên trở lại.
Những năm sau đó, cô ta chưa bao giờ dám kể chuyện này cho bất kỳ ai. Tuy nhiên, sau khi qua lại với Sử Tuấn Dân, cô ta cảm thấy mình đã tìm được chỗ nương tựa. Sử Tuấn Dân lại bảo không được giữ kẽ với anh ta, tất cả bí mật đều phải nói cho anh ta biết.
Cô ta cũng cảm thấy nếu mình vẫn còn dè dặt thì hơi quá đáng, nên đã kể hết mọi chuyện lão già đó làm cho Sử Tuấn Dân biết.
- -- Thật không ngờ Sử Tuấn Dân lại rất để bụng chuyện này.
Sử Tuấn Dân: "Mẫn Mẫn, anh là một người đàn ông bình thường. Anh để tâm là vì anh yêu em. Nếu anh không yêu em, anh hơi đâu nghĩ đến chuyện em có bị ô uế hay không. Em thế này khiến anh khó chịu quá."
Cao Mẫn vừa cảm động vừa khổ sở: "Tuấn Dân, em cũng yêu anh. Em yêu anh hơn hết thảy mọi thứ trên đời này. Em xin lỗi, em không thể cho anh những thứ tốt đẹp nhất của em, là lỗi của em hu hu hu..."
Sử Tuấn Dân cau mày thở dài: "Lần trước nghe em nói xong, anh đã nghĩ đến chuyện chia tay, đến cuối cùng vẫn không thể buông tay. Nhưng vết nhơ của em, anh cũng không cách nào xem như không có gì. Chính em hại anh đau khổ thế này!"
Cao Mẫn cắn môi dưới, nước mắt chảy dài: "Em xin lỗi. Em xin lỗi. Em không nghĩ lại làm anh đau đớn như vậy. Tuấn Dân, anh nói cho em biết đi, em phải làm thế nào để anh không còn khổ sở!"
Sử Tuấn Dân nhìn cô ta: "Có phải để bù đắp cho anh, chuyện gì em cũng chịu làm không?"
Cao Mẫn gật đầu lia lịa: "Em chịu, chỉ cần có thể giúp anh không còn đau khổ, anh muốn em đi chết ngay lập tức em cũng bằng lòng."
Sử Tuấn Dân vuốt tóc cô ta, lại giúp cô ta lau nước mắt: "Đồ ngốc. Sao anh có thể bắt em đi chết chứ. Chỉ là từ khi bị cách chức, lại trải qua chuyện lớn như vậy, các bạn trong lớp hầu như không nói chuyện với anh nữa. Dù anh cố làm tốt thế nào, các thầy cô cũng không tin anh nữa. Tất cả đều là do cô ta hại anh."
Cao Mẫn có mặt vào lòng bàn tay của anh ta: "Anh nói đúng, đều là Đồng Tuyết Lục hại chúng ta. Bạn học trong lớp cũng không thèm đếm xỉa đến em nữa. Trong ký túc xá cũng không ai muốn nói chuyện với em. Nếu không phải Đồng Tuyết Lục kiên trì muốn kiện mình, chúng ta sao lại trở thành như bây giờ?"
Sử Tuấn Dân gật đầu: "Cho nên em biết phải làm thế nào rồi chứ?"
Cao Mẫn ngẩn người: "Em phải làm thế nào?"
Sử Tuấn Dân lại cau mày rồi rút tay lại, lạnh lùng nói: "Đầu óc em sao mà ngu thế hả? Anh đang đau khổ, chẳng lẽ em không biết động não suy nghĩ xem làm thế nào để anh không đau khổ nữa à?"
Cao Mẫn bị anh ta mắng đến run cả người, vội vàng nịnh nọt: "Tuấn Dân, anh đừng giận. Em đang nghĩ Đồng Tuyết Lục đã làm anh đau khổ như vậy, vậy thì em sẽ giết chết cậu ta. Chỉ cần cậu ta không còn sống, vậy anh sẽ không đau khổ nữa."
Một tia sáng lóe lên trong mắt Sử Tuấn Dân. Anh ta lại đưa tay xoa nhẹ đầu cô ta: "Mẫn Mẫn, em thật bẩn thỉu, chẳng có đàn ông nào không để tâm. Chỉ có anh mới ráng chịu đựng đau khổ để chấp nhận em thôi."
Cao Mẫn bắt lấy tay anh ta, lại bật khóc vì sung sướng: "Tuấn Dân! Cảm ơn anh đã chấp nhận em. Em nhất định sẽ giúp anh vui vẻ trở lại."
Sử Tuấn Dân cố chịu cơn buồn nôn giúp cô ta lau nước mắt, thấp giọng nói: "Ngoan, nhớ kỹ động tác phải nhanh một chút."
"Vâng, em biết rồi."
===
Các giáo viên và giáo sư làm việc mau lẹ, chưa đến một tuần đã dịch xong kịch bản.
Tất nhiên, họ không dịch toàn bộ kịch bản mà chỉ tập trung vào lời thoại và phần phụ đề cần thiết, những thứ không quan trọng thì họ sẽ cho qua.
Sau khi nhận được kịch bản, các sinh viên khoa tiếng Anh ngay lập tức bắt đầu tập tành.
Đồng Tuyết Lục đóng vai thím Vương hàng xóm, có khá nhiều đất diễn ở phần đầu. Hiện tại cô đang tập thoại với Tiền Thái Hân, người thủ vai Hỉ Nhi.
Nhưng cô chỉ vừa nói một câu thoại, Tiền Thái Hân đã bảo dừng lại rồi nói: "Bạn học Đồng, biểu cảm vừa rồi của cậu không đủ hiền từ, dữ tợn quá. Cậu phải nhớ kỹ, bây giờ cậu đang là một bà già."
- -- Bà già cái mẹ nhà cậu.
Đồng Tuyết Lục trợn mắt: "Tôi còn là thiếu nữ trẻ trung đương nhiên không thể diễn ra vẻ hiền từ rồi. Da cậu đen hơn tôi, diễn bà già chắc giống hơn đấy. Tại sao chúng ta không đổi vai nhỉ?"
"..."
Tiền Thái Hân nghẹn lời, tức đến trào máu.
Đặc biệt là khi nghe thấy câu "da cậu đen hơn tôi" của Đồng Tuyết Lục thì càng giận đến muốn lao đến xé miệng của cô.
Lúc này, Cao Mẫn lại cố ý lên tiếng: "Tớ cũng cảm thấy bạn học Đồng có khí chất nữ chính hơn."
"Bạn học Đồng ngoại hình xinh đẹp, động tác lại tốt, nếu đóng nữ chính sẽ dễ thu hút sự chú ý của mọi người hơn. Tớ tán thành cách nói của cậu ấy. 2 cậu đúng là nên đổi vai cho nhau."
Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì khẽ nhướng mày.
- -- Cao Mẫn đỡ lời cho cô à, chẳng lẽ mặt trời mọc ở đằng Tây rồi sao?
Cao Mẫn nói xong lại tiếp tục hỏi những người khác: "Các cậu cảm thấy tớ nói có hợp lý không? Tớ thấy hay là bỏ phiếu lại đi, tôi ủng hộ bạn học Đồng đóng vai nữ chính Hỉ Nhi."
Tiền Thái Hân tức giận đến cả người run rẩy, hung hăng liếc xéo Đồng Tuyết Lục.
Phòng tập trở nên im ắng đến lạ lùng.
Cao Mẫn đang muốn tiếp tục kích động thì Đồng Tuyết Lục giành nói trước: "Không cần đâu. Tớ thấy sắp xếp như hiện tại đã ổn lắm rồi. Lúc nãy tớ chỉ nói đùa chút thôi."
Lời thoại của Hỉ Nhi rất nhiều, cô không muốn lãng phí thời gian vừa học thuộc lòng vừa phải tập luyện.
Hơn nữa, vừa nhìn thái độ của Tiền Thái Hân đã biết ngay cô ta chắc chắn không dễ gì chịu nhường lại vai Hỉ Nhi.
- -- Cô chẳng thèm tranh giành ba cái đồ yêu này.
Tiền Thái Hân thấy Đồng Tuyết Lục chủ động nhượng bộ nên cơn giận cũng dịu đi một chút.
===
Buổi diễn tập vẫn tiếp tục, nhưng Cao Mẫn hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì mà chuyện nào cũng nhắm vào Tiền Thái Hân.
Nếu chỉ có vậy thì đã không nói. Cô ta còn làm như cô ta làm vậy là vì Đồng Tuyết Lục, thế là Tiền Thái Hân mặc định 2 người là một phe.
- -- Thậm chí còn cho rằng là Đồng Tuyết Lục ngầm xúi giục Cao Mẫn làm cô ta khó xử trước mặt mọi người.
Đợi cho các bạn học khác ra về, Tiền Thái Hân mới cản đường Đồng Tuyết Lục lại, căm phẫn nói: "Đồng Tuyết Lục, nếu cậu có điều gì không hài lòng thì trực tiếp đi nói với giáo viên hoặc là nói thẳng với tôi cũng được. Bây giờ cậu bảo Cao Mẫn làm khó dễ tội đủ mọi chuyện như vậy, cậu không cảm thấy mình quá bỉ ổi sao?"
Đồng Tuyết Lục liếc cô ta: "Thứ 1, tôi không bảo Cao Mẫn châm chích cậu. Tôi và Cao Mẫn từ đầu đã không ưa nhau, đến hiện tại cũng không thể hòa hợp. Thứ 2, tôi cũng chẳng có chút hứng thú gì với vai nữ chính đó cả. "
Đáng tiếc là lời nói của Đồng Tuyết Lục, Tiền Thái Hân cả cái dấu chấm câu cũng không tin.
"Cậu bớt dùng cái trò này đi. Nếu không phải cậu bảo Cao Mẫn làm, sao chuyện gì cậu ta cũng nói giúp cho cậu, cậu ta bị điên sao?"
Đồng Tuyết Lục cười nhạt: "Nói không chừng cậu ấy bị điện thật đấy!"
Nói xong, cô nghênh ngang bỏ đi.
Tiền Thái Hân nhìn theo bóng cô, tức đến suýt nữa thì cắn nát hết răng bạc.
===
Gió đêm mùa hè thổi đến, những loài côn trùng vô danh bắt đầu kêu trong những bụi hoa.
Đồng Tuyết Lục đang trên đường trở về ký túc xá, cô cau mày suy nghĩ.
- -- Cao Mẫn đang muốn làm cái quái gì vậy?
- -- Hay là cô ta muốn kích động xung đột giữa cô và Tiền Thái Hân.
Nếu muốn làm vậy, thì cô ta đã thành công rồi.
- -- Tuy nhiên, cô cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Những ngày tiếp theo, Đồng Tuyết Lục luôn đề phòng Cao Mẫn, nhưng thật không ngờ đối phương lại đột ngột không có động tĩnh. Dường như chuyện hôm đó chỉ là một lúc nông nổi mới làm vậy.
Tiền Thái Hận thấy vậy thì càng thêm chắc chắn chính Đồng Tuyết Lục sai khiến Cao Mẫn, nhưng vì đã bị mình cảnh cáo nên mới tạm thời từ bỏ.
Vì vậy trong những buổi tập sau đó, Tiền Thái Hân tận dụng mọi lúc để nhắm vào Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục muốn không phiền cũng không được. Cô quyết định nghĩ cách một lần giải quyết cả 2 yêu tinh phiền phức này.
- -- Nhưng cô không ngờ cô còn chưa nghĩ ra cách thì Cao Mẫn đã hành động rồi.
===
Đồng Tuyết Lục bên này đụng nhầm tiểu nhân, Phường Tĩnh Viện bên kia lại gặp phải sự theo đuổi quyết liệt của mắt hí.
Lúc này, cô ấy đang từ trường học trở về Tổng cục Hậu cần. Vừa bước vào cửa đã trông thấy Tiêu Thừa Bình đang đứng dựa ở gốc cây lớn đợi cô ấy.
Thấy cô ấy đi vào, anh ta lập tức phóng ngay đến: "Tĩnh Viện, cô về nhà sao?"
Phương Tĩnh Điện liếc mắt: "Anh đừng đi theo tôi. Tôi không muốn nói chuyện với anh."
"Cô không muốn nói chuyện với tôi, vậy cô nghe tôi nói là được rồi."
Tiêu Thừa Bình cười nịnh, lúc cười thì đôi mắt càng nhỏ lại.
Vừa nói anh ta vừa lấy trong túi ra một chiếc váy đưa cho cô ấy: "Đây là kiểu mới nhất đấy, tôi cảm thấy mặc lên người cô nhất định là rất đẹp. Cô cầm về thử đi."
Phương Tĩnh Viện thoáng nhìn, trong lòng hơi dao động, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Vô công bất thụ lộc. Tôi không thể nhận đồ của anh."
Tiêu Thừa Bình: "Nếu cô đã nói không cần thì tôi chỉ có thể vứt nó đi vậy."
Nói rồi anh ta thẳng tay ném cái váy đi.
Đây là động tác giả nhưng Phương Tĩnh Viện không biết, cứ tưởng anh ta muốn ném váy đi thật.
- -- Theo bản năng, cô ấy nhảy lên chụp lấy.
Cô ấy vừa nhảy lên, thì chân bị trượt, cả người bị mất trọng tâm nên sắp ngã nhào xuống đất.
Quá đột ngột khiến cô ấy hoảng hốt hét to lên.
Tiêu Thừa Bình cũng hoảng theo thế là vội vàng chạy đến muốn kéo cô lại.
Phương Tĩnh Viện thấy anh ta chạy đến như người chết đuối vội vàng đưa tay ra tím lấy. Trong lúc lộn xộn thế nào lại túm vào quần của anh ta để giữ mình đứng lại.
2 người vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy một tiếng "xẹt".
Quần của Tiêu Thừa Bình không chịu được trọng lượng của Phương Tĩnh Viện nên đã rách toạc ra.
- -- Rách.
- -- Тoạc.
- -- Ra
Tiêu Thừa Bình nhìn trừng trừng vào quần đã rách nát của mình. Anh ta bỗng thấy thân dưới lạnh lẽo, thì ra cả cái mông đã lộ ra ngoài.
Xấu hổ hơn nữa chính là quần trong của anh ta đang thủng một lỗ vẫn chưa kịp vá.
Phương Tĩnh Viện: "..."
Tiêu Thừa Bình: "..."
[HẾT CHƯƠNG 121]
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương