Sính Kiêu
Chương 10
Cũng coi như may mắn, vết thương nằm ngay dưới động mạch đùi trái, cách một ngón tay. Nếu vị trí lệch đi một chút thôi thì khó có thể nói vị Tứ gia này có sống sót đến hiện tại hay không.
Tô Tuyết Chí cúi xuống để kiểm tra vết thương ở đùi, nó dài sáu inch từ trêи xuống dưới, rộng khoảng nửa inch, sâu hơn nửa inch. Mô mềm của thành vết thương đã bị rách, dính cát và dị vật.
– Bị đá ngầm cắt? – Theo thói quen nghề nghiệp, cô hỏi một câu.
Anh khẽ ừ một tiếng rất nhỏ.
Kết hợp với tình huống khi đó tận mắt chứng kiến, thứ có thể tạo thành vết thương như này, khả năng nhất chính là đá ngầm có góc nhọn.
Chớ có xem thường sức mạnh của đá nhọn, chỉ cần có lực thôi là đủ để cắt thịt.
Cô ngước lên nhìn một chút, thấy anh vẫn đang cố gắng chống đỡ tinh thần, lập tức dùng nước sôi để nguội rửa sạch vết thương, rửa sạch cát và dị vật ra, sau đó dùng rượu lau sạch lần nữa, khử trùng, tiếp đó xử lý đơn giản mô vết thương bị tổn hại, cuối cùng dùng kim khâu khâu lại phần da bị lật hẳn ra ngoài.
Không có dụng cụ giữ kim, đành phải dùng kéo đã khử trùng qua nước sôi cắn kim để trợ giúp rút kim ra, kim thẳng cũng không có móc nhận. Việc khâu “vật sống” đặc biệt này đối với người chuyên xử lý thi thể người như cô mà nói chẳng những là một khảo nghiệm về “kỹ thuật” cực kỳ lớn, đối với người đàn ông đối diện này thì cũng là như vậy.
Trước giờ cô chưa bao giờ dùng kim khâu bình thường, kim thẳng vốn cũng không thích hợp để khâu lại vết thương. Suy đoán sau khi đâm vào da, vách kim bởi vì lực va chạm mà khó tránh khỏi sẽ lôi kéo tổ chức chung quanh, bản thân cây kim cũng rất có thể vì thế mà bị gãy.
Điều duy nhất hiện giờ có thể làm là phải nhanh.
Càng nhanh, đau đớn và tổn thương thứ cấp gây ra càng nhẹ.
– Sẽ hơi đau chút.
Cô nhìn chăm chú vào vết thương trêи đùi người đàn ông trẻ tuổi, nhắc nhở một câu, giơ kim lên.
Thím Vương đứng bên ngoảnh nửa bên mặt đi, không dám nhìn, nhưng một bên khóe mắt thì vẫn liếc tới, khóe miệng theo động tác đâm kim vào rút kim ra của Tô Tuyết Chí mà cũng giật giật theo, giống như là kim cũng đang đâm vào da của mình vậy.
Lần đầu tiên trong đời Tô Tuyết Chí trong lúc khâu vết thương lại tập trung tinh thần đến như vậy, mắt nhìn vết thương không chớp lấy một cái. Cuối cùng lợi thế ổn định của tay cũng phát huy tác dụng, sau khi thử vài mũi kim thì nhanh chóng suôn sẻ hơn. Cuối cùng vô cùng may mắn là không bị gãy kim, vết thương được khâu lại trơn tru.
Máu đã dần dần ngừng chảy.
Cô lại dùng rượu mạnh khử độc, dùng mảnh vải đã được khử trùng băng lên vết thương, xử lý xong mới phát hiện trán mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô thở hắt ra một hơi, cắt chỉ, ngước lên, nhìn thấy Tứ gia cơ mặt căng chặt, đang nhìn mình.
Người đàn ông trẻ tuổi này lúc ban đầu cô bước vào đã tỏ ra rất mệt mỏi, lúc này sắc mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi vã như tắm.
Chịu đau giỏi thật, trong cả quá trình không hề nghe thấy anh rêи lấy nửa câu. Nhưng có lẽ là quá nhẫn nhịn mà tinh thần có vẻ tốt hơn chút, người tựa vào lưng ghế, thấy cô ngước mắt lên thì hơi gật đầu với cô, mang theo giọng khàn khàn nói:
– Làm phiền Tô thiếu gia rồi.
Tô Tuyết Chí vâng một tiếng, nói:
– Nơi này điều kiện kém, bao gồm cả tôi trong đó cũng chỉ tạm thời ứng phó mà thôi. Tôi đề nghị anh mau chóng lên bờ, đến bệnh viện thực hiện khử trùng chính thức và điều trị thêm, tránh để nhiễm trùng. Vết thương của anh không nhẹ đâu.
Trời tối.
Tứ gia được thím Vương săn sóc nằm xuống nghỉ ngơi. Tô Tuyết Chí dặn dò bà một vài điểm quan trọng của hộ lý, nhất là không được dùng bất cứ thứ gì mà chưa khử trùng bằng nước sôi để chạm vào vết thương.
– Được rồi, tôi nhớ rồi. – Thím Vương gật đầu như giã tỏi.
Hôm nay thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, Tô Tuyết Chí giờ cũng thấy hơi mệt, ra khỏi phòng Tứ gia, trở về phòng của mình.
Mới đi mấy bước thì có người đuổi theo phía sau.
Cô quay lại, thấy là anh Báo.
Anh Báo vô cùng cung kính, đầu tiên là khách sáo cảm ơn cô, còn nói:
– Tô thiếu gia, có chuyện này làm phiền cậu được không?
Tô Tuyết Chí nhìn anh ta.
– Tôi sợ thím Vương không làm tốt. Tối nay Tô thiếu gia có thể ở lại không?
Là muốn mình chăm sóc vị Tứ gia này?
Tô Tuyết Chí không chút nghĩ ngợi nói:
– Nói thật, tự tôi cũng là mèo ba chân, biết chút ít về hộ lý mà thôi, càng không tính là thầy thuốc.
Cô nói đúng sự thật, hơn nữa cô cũng không tính sẽ ở lại thức đêm để săn sóc người ta. Mệt mỏi không nói, cũng không cần thiết tới mức này.
– Dù tôi có ở lại thì cũng không làm tốt hơn thím Vương đâu. Giờ điều quan trọng nhất là cần phải đưa đến bệnh viện để tiếp nhận chữa trị chính quy.
Cô bổ sung thêm một câu.
Anh Báo cũng không nghĩ tới cô sẽ từ chối, biểu cảm vừa bất ngờ vừa khó chịu.
– Báo, để Tô thiếu gia về nghỉ đi. Tôi không sao.
Đúng lúc này, trong phòng vọng ra tiếng nói.
Tô Tuyết Chí qua tấm cửa khép hờ liếc vào trong, thoáng thấy bóng người kia hơi trở mình một cách khó khăn ở trêи giường, mặt quay vào trong.
Người bên trong đã lên tiếng rồi, anh Báo dĩ nhiên cũng phải nghe theo.
– Vậy thì cảm ơn Tô thiếu gia, cậu đi thong thả.
Tô Tuyết Chí thấy anh ta quay người định đi, sực nhớ tới một chuyện, gọi anh ta lại, ra hiệu anh ta đi theo mình mấy bước, chờ cách xa rồi mới nói khẽ:
– Còn một chuyện nữa muốn thông báo với Báo gia một câu. Tứ gia với Vương công tử cũng cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tôi và anh họ tôi không tiện làm phiền nữa, lát sẽ dọn xuống dưới.
Thông báo xong, cô gật đầu với anh Báo, trở về phòng.
Diệp Hiền Tề đang vò đầu bứt tai ở cửa, thấy cô đã trở lại thì vội rụt đầu trở vào.
Tô Tuyết Chí đi vào phòng, nhìn chằm chằm vào ông anh họ đang ân cần rót nước đặt vào tay mình, đẩy ly ra, sầm mặt xuống nói:
– Anh họ, cậu vẫn luôn cho rằng anh học hành chăm chỉ ở Nhật Bản, thành tích vô cùng xuất sắc, còn luôn khoe với mọi người nữa. Em thấy thành tích cũng là giả rồi, anh đang làm gì vậy?
Diệp Hiền Tề lập tức ủ rũ, chỉ vào mình nói:
– Tuyết Chí, em nhìn anh họ em đi, từ đầu đến chân có chỗ nào thích hợp làm nghề y không? Anh thật sự không hợp đâu. Là bố anh ép anh. Anh đi Nhật Bản, học ba tháng thì anh….
– Anh liền bị rụng tóc!
Anh ta vuốt tóc một cái.
– Anh không muốn làm một kẻ hói đầu đâu.
Tô Tuyết Chí vốn rất giận thay cho cậu vì quá tin tưởng và tự hào về con trai của mình, giờ thấy anh họ ủ rũ như thế, còn nói ba tháng bị rụng hết cả tóc, dù vô cùng nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh ta, nhưng việc ép một người không có hứng thú với nghề thầy thuốc mà đi học y, quả thực là một chuyện đau khổ cùng cực.
Cô dịu sắc mặt đi,
– Nếu không muốn học, sao anh lại nói dối lâu như thế? Còn nữa, hai năm qua rốt cuộc anh làm gì?
Diệp Hiền Tề kêu thảm thiết ấm ức:
– Tuyết Chí, tính của cậu em, em biết rõ mà, anh không nói dối thì làm sao mà sống nổi đây? Nếu như bị cậu em biết được, ông đánh chết anh luôn ấy. Hai năm nay…
Anh ta dừng một chút:
– Anh ở Nhật học kinh tế tài chính. Sau này sự nghiệp ắt có thành tựu.
Nói xong thấy em họ vẫn nhìn mình chằm chằm, giống như không hề tin tưởng thì vội bước tới xoa bóp vai lấy lòng cô:
– Vấn đề của anh là vấn đề nhỏ, để sau đi. Giờ có vấn đề lớn hơn cần giải quyết. Anh thấy chúng ta mau chóng chuyển xuống thì tốt hơn. Tứ gia kia quá nguy hiểm, ai biết anh ta có bao nhiêu kẻ thù, nhỡ đâu nửa đêm nửa hôm sát thủ thích khách lại tới nữa, nếu làm em bị thương…
– Được rồi. – Tô Tuyết Chí cáu giận ngắt lời anh ta, – Còn chờ anh nói à, em đã nói với họ rồi, giờ lập tức dọn xuống.
Diệp Hiền Tề rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lại nịnh nọt:
– Đúng là cách biệt ba ngày nhìn đã khác xưa. Tuyết Chí, em càng ngày càng giỏi nha. Anh họ bội phục, từ nay về sau anh sẽ đi theo em xông pha.
Anh ta vừa nói vừa đi ra mở cửa, tính gọi người bên dưới lên giúp thu dọn đồ đạc.
Cửa vừa mở ra thì ngây người.
– Vương công tử?
Tô Tuyết Chí nhìn ra, thấy Vương Đình Chi lại tới, người tựa vào cạnh cửa, ánh mắt quét vào trong này:
– Tính dọn xuống à?
Hai anh em liếc nhìn nhau.
Tô Tuyết Chí kinh ngạc, không nghĩ anh ta tinh thần lại tốt đến như thế. Ban ngày còn sắp nghẻo đến nơi rồi, bây giờ lại khỏe mạnh nhảy nhót khắp nơi được, chẳng những không hề yếu ớt, mà còn có tâm tình đến đây để tra hỏi nữa.
Diệp Hiền Tề cười:
– Là tôi nói với em họ, không liên quan tới em tôi. Lần này Tứ gia xảy ra chút chuyện, phải tĩnh dưỡng, tôi sợ làm phiền đến các anh, cho nên…
Anh ta còn chưa nói hết, Vương công tử đã khoát tay:
– Hiểu rồi, có thể hiểu mà, đi nhanh lên đi, có ai cản hai người đâu.
Nói xong liếc sang Tô Tuyết Chí, hai tay đút túi, bỏ đi.
Hai anh em tiếp tục bận bịu thu dọn đồ đạc, Vương Đình Chi đi mấy bước, khi đi qua góc hành lang thì chợt dừng lại, ra hiệu hộ vệ đi lên cau mày hỏi:
– Hôm nay thổi hơi cho tôi là gã họ Tô kia à?
Hộ vệ gật đầu, lộ vẻ bội phục:
– Đúng vậy Vương công tử! Khi anh được vớt từ dưới nước lên thì đã không còn thở nữa, vị Thủy Hội gia kia cũng bó tay. Tô thiếu gia đứng ra, dạy phương pháp, để Thủy Hội gia làm theo, cậu ta thì thổi hơi cho Vương công tử, thế mới cứu được công tử đấy.
Vương Đình Chi bĩu môi, lộ vẻ ghê tởm, móc khăn tay trong túi ra lau miệng, đi vào phòng Tứ gia.
Tứ gia ngồi dựa ở đầu giường, thím Vương đang đưa nước đường đỏ cho anh, bảo để giúp anh bổ máu.
Anh cười không nói gì, nhận lấy uống, nhìn thấy Vương Đình Chi đi vào thì đưa ly không cho thím Vương.
– Đình Chi, cậu khỏe rồi à?
– Anh Tư, em không sao, anh thế nào rồi?
Anh ta cúi xuống xem vết thương trêи đùi Tứ gia, tỏ vẻ áy náy:
– Lỗi tại em cả, chẳng có bản lĩnh gì lại còn cứ khoe mẽ, chẳng những không giúp được anh, ngược lại còn liên lụy đến anh Tư. Vì cứu em mà anh suýt nữa thì…
Anh ta dừng lại, nghĩ đến là sợ.
Bố của Vương Đình Chi Vương Hiếu Khôn là một trong những nhân vật lớn trong kinh thành. Trong hai năm qua, sự tranh đấu thay đổi giữa cũ và mới rất khốc liệt, nhà họ Vương có kẻ thù, biết Vương công tử thích chơi hát, nên lập kế hoạch lợi dụng anh ta ở nhà hát để giết, may mà có tin báo trước nên mới không xảy ra chuyện.
Vương Đình Chi có một người anh trai, năm xưa chết bất ngờ, hiện tại nhà họ Vương chỉ còn lại mình anh ta. Vương Hiếu Khôn vô cùng bất mãn đối với hành vi của con trai, cộng thêm lại xảy ra chuyện như vậy, liền đưa anh ta tới quê nhà một cách bí mật để tránh nạn, thứ hai là để anh ta tu thân dưỡng tính. Hiện tại một kẻ thù trong đó là giải quyết xong, cộng thêm yêu cầu của bà vợ, Vương Hiếu Khôn liền đón anh ta về.
Bởi vì quan hệ giữa Vương Đình Chi và Tứ gia rất tốt, lại rất nghe lời anh, Vương Hiếu Khôn cũng rất tin tưởng vào năng lực của Tứ gia, cộng thêm vừa hay Tứ gia cũng về quê giỗ tổ, cho nên nhà họ Vương đã mời Tứ gia đồng hành cùng để trông nom con trai.
Gọi là trông nom, dĩ nhiên là bảo vệ.
Được người ta nhờ vả, Tứ gia không dám lơ là, cả chặng đường đều đề phòng cẩn thận, không ngờ được rằng Vương Đình Chi không bị sao, bản thân thì lại gặp chuyện.
Anh chau mày, vỗ vào vai Vương Đình Chi:
– Không sao đâu, tôi có chín cái mạng mà. Nhưng cậu phải nhớ, lần sau không được như vậy nữa.
Vương Đình Chi được anh an ủi, tâm trạng cũng tốt lên, gật đầu, bỗng nhớ tới hai anh em họ vừa rồi, trong lòng lại thấy khó chịu, nói:
– Anh Tư, hai anh em nhà kia chẳng trượng nghĩa chút nào. Lúc trước thì đòi sống đòi chết lên ở, giờ có chuyện, em ngủ một giấc dậy thì hay rồi, người ta lại đòi sống đòi chết chuyển xuống.
Anh ta lại sờ sờ môi mình.
– Đừng thấy họ là hai anh em họ, chuyện gì cũng là người anh lên tiếng. Nhưng em nhìn thấy khi xảy ra chuyện, toàn là người em quyết định.
Tứ gia cười cười:
– Họ đã giúp chúng ta nhiều. Hôm nay nếu không có họ thì sợ xảy ra chuyện lớn rồi đó.
Vương Đình Chi nghĩ cũng phải, biết anh Tư cần nghỉ ngơi, không dám quấy rầy nữa, lui ra.
Bên chỗ hai em Tô Tuyết Chí ngay tối đó lẳng lặng chuyển xuống, một đêm bình an, không xảy ra chuyện gì nữa cả.
Sẩm tối ngày hôm sau, khi trời đã tối, thuyền lại gần bờ, qua một đêm tiếp tục đi về phía đông.
Cùng ngày, Tô Tuyết Chí từ chỗ anh họ biết được một tin, nhóm người Tứ gia tối qua đã lên bờ rồi.
Diệp Hiền Tề than thở, chặng đường đi ngày đụng quá nhiều kϊƈɦ thích, còn nói:
– Cũng chẳng biết là lai lịch gì, có lẽ là sau này không gặp nữa. Mà em này, em cũng giúp họ chuyện lớn như thế, họ lại chẳng bày tỏ gì cả mà cứ đi như vậy, đúng là chẳng trượng nghĩa chút nào.
Tô Tuyết Chí phớt lờ ông anh họ, cúi xuống tiếp tục đọc sách.
Tiếp theo đó cả chặng đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Khi thuyền đến Thượng Hải, chú Trung sắp xếp tiếp tục ra Bắc, đầu tháng chín, sau một hành trình tàu xe vất vả, đoàn người cuối cùng đã tới Thiên Thành.
Tô Tuyết Chí cúi xuống để kiểm tra vết thương ở đùi, nó dài sáu inch từ trêи xuống dưới, rộng khoảng nửa inch, sâu hơn nửa inch. Mô mềm của thành vết thương đã bị rách, dính cát và dị vật.
– Bị đá ngầm cắt? – Theo thói quen nghề nghiệp, cô hỏi một câu.
Anh khẽ ừ một tiếng rất nhỏ.
Kết hợp với tình huống khi đó tận mắt chứng kiến, thứ có thể tạo thành vết thương như này, khả năng nhất chính là đá ngầm có góc nhọn.
Chớ có xem thường sức mạnh của đá nhọn, chỉ cần có lực thôi là đủ để cắt thịt.
Cô ngước lên nhìn một chút, thấy anh vẫn đang cố gắng chống đỡ tinh thần, lập tức dùng nước sôi để nguội rửa sạch vết thương, rửa sạch cát và dị vật ra, sau đó dùng rượu lau sạch lần nữa, khử trùng, tiếp đó xử lý đơn giản mô vết thương bị tổn hại, cuối cùng dùng kim khâu khâu lại phần da bị lật hẳn ra ngoài.
Không có dụng cụ giữ kim, đành phải dùng kéo đã khử trùng qua nước sôi cắn kim để trợ giúp rút kim ra, kim thẳng cũng không có móc nhận. Việc khâu “vật sống” đặc biệt này đối với người chuyên xử lý thi thể người như cô mà nói chẳng những là một khảo nghiệm về “kỹ thuật” cực kỳ lớn, đối với người đàn ông đối diện này thì cũng là như vậy.
Trước giờ cô chưa bao giờ dùng kim khâu bình thường, kim thẳng vốn cũng không thích hợp để khâu lại vết thương. Suy đoán sau khi đâm vào da, vách kim bởi vì lực va chạm mà khó tránh khỏi sẽ lôi kéo tổ chức chung quanh, bản thân cây kim cũng rất có thể vì thế mà bị gãy.
Điều duy nhất hiện giờ có thể làm là phải nhanh.
Càng nhanh, đau đớn và tổn thương thứ cấp gây ra càng nhẹ.
– Sẽ hơi đau chút.
Cô nhìn chăm chú vào vết thương trêи đùi người đàn ông trẻ tuổi, nhắc nhở một câu, giơ kim lên.
Thím Vương đứng bên ngoảnh nửa bên mặt đi, không dám nhìn, nhưng một bên khóe mắt thì vẫn liếc tới, khóe miệng theo động tác đâm kim vào rút kim ra của Tô Tuyết Chí mà cũng giật giật theo, giống như là kim cũng đang đâm vào da của mình vậy.
Lần đầu tiên trong đời Tô Tuyết Chí trong lúc khâu vết thương lại tập trung tinh thần đến như vậy, mắt nhìn vết thương không chớp lấy một cái. Cuối cùng lợi thế ổn định của tay cũng phát huy tác dụng, sau khi thử vài mũi kim thì nhanh chóng suôn sẻ hơn. Cuối cùng vô cùng may mắn là không bị gãy kim, vết thương được khâu lại trơn tru.
Máu đã dần dần ngừng chảy.
Cô lại dùng rượu mạnh khử độc, dùng mảnh vải đã được khử trùng băng lên vết thương, xử lý xong mới phát hiện trán mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô thở hắt ra một hơi, cắt chỉ, ngước lên, nhìn thấy Tứ gia cơ mặt căng chặt, đang nhìn mình.
Người đàn ông trẻ tuổi này lúc ban đầu cô bước vào đã tỏ ra rất mệt mỏi, lúc này sắc mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi vã như tắm.
Chịu đau giỏi thật, trong cả quá trình không hề nghe thấy anh rêи lấy nửa câu. Nhưng có lẽ là quá nhẫn nhịn mà tinh thần có vẻ tốt hơn chút, người tựa vào lưng ghế, thấy cô ngước mắt lên thì hơi gật đầu với cô, mang theo giọng khàn khàn nói:
– Làm phiền Tô thiếu gia rồi.
Tô Tuyết Chí vâng một tiếng, nói:
– Nơi này điều kiện kém, bao gồm cả tôi trong đó cũng chỉ tạm thời ứng phó mà thôi. Tôi đề nghị anh mau chóng lên bờ, đến bệnh viện thực hiện khử trùng chính thức và điều trị thêm, tránh để nhiễm trùng. Vết thương của anh không nhẹ đâu.
Trời tối.
Tứ gia được thím Vương săn sóc nằm xuống nghỉ ngơi. Tô Tuyết Chí dặn dò bà một vài điểm quan trọng của hộ lý, nhất là không được dùng bất cứ thứ gì mà chưa khử trùng bằng nước sôi để chạm vào vết thương.
– Được rồi, tôi nhớ rồi. – Thím Vương gật đầu như giã tỏi.
Hôm nay thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, Tô Tuyết Chí giờ cũng thấy hơi mệt, ra khỏi phòng Tứ gia, trở về phòng của mình.
Mới đi mấy bước thì có người đuổi theo phía sau.
Cô quay lại, thấy là anh Báo.
Anh Báo vô cùng cung kính, đầu tiên là khách sáo cảm ơn cô, còn nói:
– Tô thiếu gia, có chuyện này làm phiền cậu được không?
Tô Tuyết Chí nhìn anh ta.
– Tôi sợ thím Vương không làm tốt. Tối nay Tô thiếu gia có thể ở lại không?
Là muốn mình chăm sóc vị Tứ gia này?
Tô Tuyết Chí không chút nghĩ ngợi nói:
– Nói thật, tự tôi cũng là mèo ba chân, biết chút ít về hộ lý mà thôi, càng không tính là thầy thuốc.
Cô nói đúng sự thật, hơn nữa cô cũng không tính sẽ ở lại thức đêm để săn sóc người ta. Mệt mỏi không nói, cũng không cần thiết tới mức này.
– Dù tôi có ở lại thì cũng không làm tốt hơn thím Vương đâu. Giờ điều quan trọng nhất là cần phải đưa đến bệnh viện để tiếp nhận chữa trị chính quy.
Cô bổ sung thêm một câu.
Anh Báo cũng không nghĩ tới cô sẽ từ chối, biểu cảm vừa bất ngờ vừa khó chịu.
– Báo, để Tô thiếu gia về nghỉ đi. Tôi không sao.
Đúng lúc này, trong phòng vọng ra tiếng nói.
Tô Tuyết Chí qua tấm cửa khép hờ liếc vào trong, thoáng thấy bóng người kia hơi trở mình một cách khó khăn ở trêи giường, mặt quay vào trong.
Người bên trong đã lên tiếng rồi, anh Báo dĩ nhiên cũng phải nghe theo.
– Vậy thì cảm ơn Tô thiếu gia, cậu đi thong thả.
Tô Tuyết Chí thấy anh ta quay người định đi, sực nhớ tới một chuyện, gọi anh ta lại, ra hiệu anh ta đi theo mình mấy bước, chờ cách xa rồi mới nói khẽ:
– Còn một chuyện nữa muốn thông báo với Báo gia một câu. Tứ gia với Vương công tử cũng cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tôi và anh họ tôi không tiện làm phiền nữa, lát sẽ dọn xuống dưới.
Thông báo xong, cô gật đầu với anh Báo, trở về phòng.
Diệp Hiền Tề đang vò đầu bứt tai ở cửa, thấy cô đã trở lại thì vội rụt đầu trở vào.
Tô Tuyết Chí đi vào phòng, nhìn chằm chằm vào ông anh họ đang ân cần rót nước đặt vào tay mình, đẩy ly ra, sầm mặt xuống nói:
– Anh họ, cậu vẫn luôn cho rằng anh học hành chăm chỉ ở Nhật Bản, thành tích vô cùng xuất sắc, còn luôn khoe với mọi người nữa. Em thấy thành tích cũng là giả rồi, anh đang làm gì vậy?
Diệp Hiền Tề lập tức ủ rũ, chỉ vào mình nói:
– Tuyết Chí, em nhìn anh họ em đi, từ đầu đến chân có chỗ nào thích hợp làm nghề y không? Anh thật sự không hợp đâu. Là bố anh ép anh. Anh đi Nhật Bản, học ba tháng thì anh….
– Anh liền bị rụng tóc!
Anh ta vuốt tóc một cái.
– Anh không muốn làm một kẻ hói đầu đâu.
Tô Tuyết Chí vốn rất giận thay cho cậu vì quá tin tưởng và tự hào về con trai của mình, giờ thấy anh họ ủ rũ như thế, còn nói ba tháng bị rụng hết cả tóc, dù vô cùng nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh ta, nhưng việc ép một người không có hứng thú với nghề thầy thuốc mà đi học y, quả thực là một chuyện đau khổ cùng cực.
Cô dịu sắc mặt đi,
– Nếu không muốn học, sao anh lại nói dối lâu như thế? Còn nữa, hai năm qua rốt cuộc anh làm gì?
Diệp Hiền Tề kêu thảm thiết ấm ức:
– Tuyết Chí, tính của cậu em, em biết rõ mà, anh không nói dối thì làm sao mà sống nổi đây? Nếu như bị cậu em biết được, ông đánh chết anh luôn ấy. Hai năm nay…
Anh ta dừng một chút:
– Anh ở Nhật học kinh tế tài chính. Sau này sự nghiệp ắt có thành tựu.
Nói xong thấy em họ vẫn nhìn mình chằm chằm, giống như không hề tin tưởng thì vội bước tới xoa bóp vai lấy lòng cô:
– Vấn đề của anh là vấn đề nhỏ, để sau đi. Giờ có vấn đề lớn hơn cần giải quyết. Anh thấy chúng ta mau chóng chuyển xuống thì tốt hơn. Tứ gia kia quá nguy hiểm, ai biết anh ta có bao nhiêu kẻ thù, nhỡ đâu nửa đêm nửa hôm sát thủ thích khách lại tới nữa, nếu làm em bị thương…
– Được rồi. – Tô Tuyết Chí cáu giận ngắt lời anh ta, – Còn chờ anh nói à, em đã nói với họ rồi, giờ lập tức dọn xuống.
Diệp Hiền Tề rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lại nịnh nọt:
– Đúng là cách biệt ba ngày nhìn đã khác xưa. Tuyết Chí, em càng ngày càng giỏi nha. Anh họ bội phục, từ nay về sau anh sẽ đi theo em xông pha.
Anh ta vừa nói vừa đi ra mở cửa, tính gọi người bên dưới lên giúp thu dọn đồ đạc.
Cửa vừa mở ra thì ngây người.
– Vương công tử?
Tô Tuyết Chí nhìn ra, thấy Vương Đình Chi lại tới, người tựa vào cạnh cửa, ánh mắt quét vào trong này:
– Tính dọn xuống à?
Hai anh em liếc nhìn nhau.
Tô Tuyết Chí kinh ngạc, không nghĩ anh ta tinh thần lại tốt đến như thế. Ban ngày còn sắp nghẻo đến nơi rồi, bây giờ lại khỏe mạnh nhảy nhót khắp nơi được, chẳng những không hề yếu ớt, mà còn có tâm tình đến đây để tra hỏi nữa.
Diệp Hiền Tề cười:
– Là tôi nói với em họ, không liên quan tới em tôi. Lần này Tứ gia xảy ra chút chuyện, phải tĩnh dưỡng, tôi sợ làm phiền đến các anh, cho nên…
Anh ta còn chưa nói hết, Vương công tử đã khoát tay:
– Hiểu rồi, có thể hiểu mà, đi nhanh lên đi, có ai cản hai người đâu.
Nói xong liếc sang Tô Tuyết Chí, hai tay đút túi, bỏ đi.
Hai anh em tiếp tục bận bịu thu dọn đồ đạc, Vương Đình Chi đi mấy bước, khi đi qua góc hành lang thì chợt dừng lại, ra hiệu hộ vệ đi lên cau mày hỏi:
– Hôm nay thổi hơi cho tôi là gã họ Tô kia à?
Hộ vệ gật đầu, lộ vẻ bội phục:
– Đúng vậy Vương công tử! Khi anh được vớt từ dưới nước lên thì đã không còn thở nữa, vị Thủy Hội gia kia cũng bó tay. Tô thiếu gia đứng ra, dạy phương pháp, để Thủy Hội gia làm theo, cậu ta thì thổi hơi cho Vương công tử, thế mới cứu được công tử đấy.
Vương Đình Chi bĩu môi, lộ vẻ ghê tởm, móc khăn tay trong túi ra lau miệng, đi vào phòng Tứ gia.
Tứ gia ngồi dựa ở đầu giường, thím Vương đang đưa nước đường đỏ cho anh, bảo để giúp anh bổ máu.
Anh cười không nói gì, nhận lấy uống, nhìn thấy Vương Đình Chi đi vào thì đưa ly không cho thím Vương.
– Đình Chi, cậu khỏe rồi à?
– Anh Tư, em không sao, anh thế nào rồi?
Anh ta cúi xuống xem vết thương trêи đùi Tứ gia, tỏ vẻ áy náy:
– Lỗi tại em cả, chẳng có bản lĩnh gì lại còn cứ khoe mẽ, chẳng những không giúp được anh, ngược lại còn liên lụy đến anh Tư. Vì cứu em mà anh suýt nữa thì…
Anh ta dừng lại, nghĩ đến là sợ.
Bố của Vương Đình Chi Vương Hiếu Khôn là một trong những nhân vật lớn trong kinh thành. Trong hai năm qua, sự tranh đấu thay đổi giữa cũ và mới rất khốc liệt, nhà họ Vương có kẻ thù, biết Vương công tử thích chơi hát, nên lập kế hoạch lợi dụng anh ta ở nhà hát để giết, may mà có tin báo trước nên mới không xảy ra chuyện.
Vương Đình Chi có một người anh trai, năm xưa chết bất ngờ, hiện tại nhà họ Vương chỉ còn lại mình anh ta. Vương Hiếu Khôn vô cùng bất mãn đối với hành vi của con trai, cộng thêm lại xảy ra chuyện như vậy, liền đưa anh ta tới quê nhà một cách bí mật để tránh nạn, thứ hai là để anh ta tu thân dưỡng tính. Hiện tại một kẻ thù trong đó là giải quyết xong, cộng thêm yêu cầu của bà vợ, Vương Hiếu Khôn liền đón anh ta về.
Bởi vì quan hệ giữa Vương Đình Chi và Tứ gia rất tốt, lại rất nghe lời anh, Vương Hiếu Khôn cũng rất tin tưởng vào năng lực của Tứ gia, cộng thêm vừa hay Tứ gia cũng về quê giỗ tổ, cho nên nhà họ Vương đã mời Tứ gia đồng hành cùng để trông nom con trai.
Gọi là trông nom, dĩ nhiên là bảo vệ.
Được người ta nhờ vả, Tứ gia không dám lơ là, cả chặng đường đều đề phòng cẩn thận, không ngờ được rằng Vương Đình Chi không bị sao, bản thân thì lại gặp chuyện.
Anh chau mày, vỗ vào vai Vương Đình Chi:
– Không sao đâu, tôi có chín cái mạng mà. Nhưng cậu phải nhớ, lần sau không được như vậy nữa.
Vương Đình Chi được anh an ủi, tâm trạng cũng tốt lên, gật đầu, bỗng nhớ tới hai anh em họ vừa rồi, trong lòng lại thấy khó chịu, nói:
– Anh Tư, hai anh em nhà kia chẳng trượng nghĩa chút nào. Lúc trước thì đòi sống đòi chết lên ở, giờ có chuyện, em ngủ một giấc dậy thì hay rồi, người ta lại đòi sống đòi chết chuyển xuống.
Anh ta lại sờ sờ môi mình.
– Đừng thấy họ là hai anh em họ, chuyện gì cũng là người anh lên tiếng. Nhưng em nhìn thấy khi xảy ra chuyện, toàn là người em quyết định.
Tứ gia cười cười:
– Họ đã giúp chúng ta nhiều. Hôm nay nếu không có họ thì sợ xảy ra chuyện lớn rồi đó.
Vương Đình Chi nghĩ cũng phải, biết anh Tư cần nghỉ ngơi, không dám quấy rầy nữa, lui ra.
Bên chỗ hai em Tô Tuyết Chí ngay tối đó lẳng lặng chuyển xuống, một đêm bình an, không xảy ra chuyện gì nữa cả.
Sẩm tối ngày hôm sau, khi trời đã tối, thuyền lại gần bờ, qua một đêm tiếp tục đi về phía đông.
Cùng ngày, Tô Tuyết Chí từ chỗ anh họ biết được một tin, nhóm người Tứ gia tối qua đã lên bờ rồi.
Diệp Hiền Tề than thở, chặng đường đi ngày đụng quá nhiều kϊƈɦ thích, còn nói:
– Cũng chẳng biết là lai lịch gì, có lẽ là sau này không gặp nữa. Mà em này, em cũng giúp họ chuyện lớn như thế, họ lại chẳng bày tỏ gì cả mà cứ đi như vậy, đúng là chẳng trượng nghĩa chút nào.
Tô Tuyết Chí phớt lờ ông anh họ, cúi xuống tiếp tục đọc sách.
Tiếp theo đó cả chặng đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Khi thuyền đến Thượng Hải, chú Trung sắp xếp tiếp tục ra Bắc, đầu tháng chín, sau một hành trình tàu xe vất vả, đoàn người cuối cùng đã tới Thiên Thành.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương