Sính Kiêu
Chương 16
Nhà hàng nằm ở trong khu Tô giới phía đông nam của Thiên Thành, tòa nhà của Trang Điền Thân nằm trong khu thành cổ ở trung tâm, mà trường quân y thì nằm ở phía bắc thành.
Xếp theo xa gần thì đưa Trang Điền Thân về trước rồi mới đến Tô Tuyết Chí.
Trường nằm bên bờ sông, chẳng những đường xa, mà sau khi ra khỏi thành, có một đoạn đường hai bên là bãi tha ma rộng lớn, là nơi chôn cất của những người mà bị quan phủ chém đầu chết mà không có chỗ chôn. Ban ngày thì thấy bình thường, chỉ hơi hoang vắng mà thôi, nhưng tới buổi tối, bốn phía tối om, ma trơi lập lòe, trông vô cùng ghê rợn.
Tô Tuyết Chí ngược lại không sợ bãi tha ma và người chết.
Cô chỉ sợ người sống.
Trường mới khai giảng chưa được mấy ngày, cô hơn một lần bị Lục Định Quốc nhắc nhở, Thiên Thành rất hỗn tạp, an ninh không bảo đảm. Tô Giới có cảnh sát đi tuần tra ngày đêm, an ninh còn được bảo đảm, nhưng những nơi khác còn lại, toàn bộ địa bàn lớn nhỏ đều do Thủy Hội và Cước Hành nắm giữ, băng nhóm, đường phố, lưu manh xã hội đen rất nhiều, rất khó mà phòng bị. Những chỗ vắng vẻ, trời càng tối, bất cứ chuyện gì cũng dễ dàng ra chuyện. Trước khi đã vậy, giờ không những chuyển biến tốt đẹp hơn mà ngược lại càng hỗn loạn, bảo cô buổi tối đừng có đi ra ngooài một mình.
Đã muộn như này, có xe đưa về, dĩ nhiên là an toàn hơn nhiều.
Cô được đưa đến cổng trường, ô tô dừng lại, cô đang định mở cửa xuống xe thì anh Báo đã xuống xe trước, bước nhanh tới mở cửa xe cho cô.
– Tô thiếu gia đi thong thả.
Anh ta nói.
Vừa rồi khi đưa Trang Điền Thân về nhà, anh ta không hề xuống xe. Giờ thái độ anh ta với cô rất quan tâm, so với lúc ở trêи thuyền rõ ràng là chênh lệch một trời một vực.
Dĩ nhiên nguyên nhân là sau tất cả mọi chuyện đã từng xảy trêи thuyền.
Tô Tuyết Chí cảm ơn anh ta, xuống xe đi vào trong.
Anh Báo nhìn bóng lưng kia biến mất sau cổng trường, lái xe quay về, lại không quay về nhà hàng mà đi qua khu thành cổ, đi thẳng tới trước tòa nhà kiểu phương tây nằm trong khu phố yên tĩnh của Tô Giới Pháp, hai tầng, xung quanh là khoảng sân trải đầy hoa hồng.
Nơi này chính là Hạ Công Quán. Năm ngoái tiểu thư học trường nữ sinh, để tiện cho cô ấy ở và đi lại, Tứ gia đã xây tòa Công Quán này cách trường học không mấy xa, ban đầu đây là nơi làm việc của vị đại thần ngoại giao thời tiền Thanh, dân cư chung quanh đều là danh nhân Thiên Thành.
Đình viện sáng trưng, cánh cổng hé mở một nửa, hình như vừa có ô tô đi vào. Người gác cổng nghe tiếng động, đi ra thấy là xe nhà mình thì vội mở rộng cổng, nói Tứ gia cũng vừa về không lâu, là Vương công tử lái xe. Vương công tử có vào ngồi một lát, vừa mới đi rồi.
Anh Báo đỗ xe, đi vào trong. Tứ gia và tiểu thư đang ngồi ở phòng khách.
– Tứ gia, theo dặn dò của anh, tôi đã đưa người về rồi.
Anh Báo đi tới, nói.
Hạ Hán Chử gật đầu đứng lên, Hạ Lan Tuyết đang ngồi cùng anh cũng xông lên theo, bám lấy tay anh:
– Anh, em biết chân anh bị đau, em đỡ anh lên cầu thang.
Hạ Hán Chử nở nụ cười, búng tay vào trán em gái:
– Bình thường thông minh lắm cơ mà, con mắt nào của em thấy anh bị đau? Khỏi từ lâu rồi, không cần em đỡ đâu.
Nói xong bỏ lại em gái, dẫm lên giày da bước lên bậc thang bằng gỗ bưởi chạm hoa văn tinh thế, đi lên lầu.
– Anh đáng ghét. Em đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gõ đầu em mà, như vậy em sẽ ngốc đó.
Hạ Lan Tuyết sờ sờ trán bị đau, tức giận dậm chân, đuổi theo.
Hạ Hán Chử đã lên tầng hai, đứng ở bậc trêи cùng, chờ em gái đuổi theo, nói:
– Anh không sao thật mà, tối nay cũng muộn rồi, em chắc cũng mệt rồi, về phòng nghỉ sớm đi.
Hạ Lan Tuyết cong môi:
– Vậy được, anh cũng nghỉ sớm nhé.
Hạ Hán Chử nhìn em gái đi vào phòng nằm bên phải hành lang, anh rẽ trái, cũng vào phòng.
Anh đi vào, bước chân trở nên chậm và nặng nề hơn, gỡ nút cổ áo quân phục, cởi ra ném sang một bên, ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, đưa tay xoa trán, cầm một tập tài liệu lên lật xem.
Thím Ngô giúp việc ở Công quán mang cốc nước đi vào.
– Hạ tiên sinh, nước tắm và quần áo đã chuẩn bị xong rồi.
Hạ Hán Chử gật đầu, đặt tài liệu xuống, đứng lên đi vào phòng tắm. Lúc đi ra, anh đã thay áo ngủ, cầm chiếc khăn lông trắng mịn lau tóc ướt sũng, ngồi bên mép giường, với tay kéo ngắn kéo ở đầu giường, lấy một lọ thuốc nước ra, dùng bông chấm thuốc bôi lên vết thương ở đùi.
Anh đổ thuốc ra, cầm cốc nước đặt ở đầu giường lên, uống thuốc, quay lại thấy thím Ngô vẫn chưa đi, cứ bồi hồi ở cửa, hỏi bà có việc gì không.
Thím Ngô vội đi vào nói:
– Hạ tiên sinh, là như này, hôm nay tôi nhận được tin ở quê, nói là con trai tôi bị ngã gãy chân, cháu lại bị ốm, lại đang vào ngày mùa, một mình con dâu sợ là việc không xuể…
Thím Ngô là người bản địa, quê ở nông thôn cách mấy chục dặm.
Hạ Hán Chử nói:
– Có việc thì thím về đi ạ, đợi việc trong nhà ổn địn rồi thì hẵng đến, bao lâu cũng được.
Giọng anh vô cùng ồn hòa.
Thím Ngô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút băn khoăn:
– Tôi xin lỗi, tôi đi rồi không biết khi nào mới xong, Công Quán chỉ còn lại có Mai Hương, tôi lo con bé không làm tốt…
Mai Hương là một cô bé, bình thường vẫn hỗ trợ cho bà.
Bà cắn răng nói:
– Nếu tiên sinh không tiện, ngài có thể mời người khác, không cần phải chờ tôi đâu.
Hạ Hán Chử mỉm cười:
– Không sao đâu, thím cứ yên tâm về quê đi. Tiểu thư thích món ăn thím làm lắm. Năm ngoái cháu không ở đây, thím chăm sóc em ấy rất tốt.
Anh lấy ví da ném ở đầu giường, rút mấy tờ tiền mặt, đưa qua:
– Thím cầm mua kẹo cho các cháu ở nhà.
Công Quán này rất ít người, ngoài tiên sinh và tiểu thư, thì chỉ có bà và Mai Hương, cộng thêm ông Hán vừa gác cổng kiêm làm vườn. Quan trọng là, bất kể tiểu thư hay tiên sinh đều vô cùng tốt, nói chuyện ôn hòa, không giống nhà khác hồi mà thím Ngô làm việc, lúc nào cũng sai khiến quát nạt người làm. Giờ mà bỏ công việc này, thím Ngô cũng rất tiếc.
Không ngờ rằng giờ chẳng những giữ được việc, Hạ tiên sinh còn cho mình thêm tiền, thím Ngô vừa cảm kϊƈɦ vừa bất ngờ, đùn đẩy không nhận, nhưng cuối cùng vẫn phải nhận lấy, khom người lui ra ngoài, sực nhớ ra một chuyện, vui vẻ nói:
– Đúng rồi Hạ tiên sinh, ban ngày lúc ngài không ở đây, Liễu tiểu thư gọi điện tới, hỏi tiên sinh có phải đã tới đây rồi không, còn hỏi sức khỏe của ngài. Tôi nói ngài mọi thứ đều tốt cả. Cô ấy còn nói chuyện với tôi vài câu, nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm tới tiểu thư. Cô ấy thật là tốt.
Liễu tiểu thư là sinh viên, đang học ở một trường đại học tại Bắc Kinh, thường lúc được nghỉ sẽ tới đây thăm hỏi Hạ tiểu thư.
Khi bà nói chuyện, Hạ Hán Chử đã trở lại bàn, tiếp tục lật xem tài liệu.
Đặt ở trêи cùng là một tấm thiệp mời.
Thím Ngô thấy anh không quay đầu lại, lật thϊế͙p͙ mời, chỉ “ừ” một câu, thì hơi khom người với anh, lui ra ngoài.
Một lát sau, anh Báo lại đến gõ cửa, nói Thư ký Trần hỏi về lễ khai giảng ở trường quân y.
– Thư ký Trần hỏi anh có cần dời thêm mấy ngày nữa không?
Anh ta đưa mắt nhìn chân Hạ Hán Chử, hỏi. Thấy một cánh cửa sổ mở ra, sợ đêm gió lạnh ùa vào thì đi đóng cửa sổ lại.
Hạ Hán Chử ném thϊế͙p͙ mời xuống, quay sang nói:
– Để họ chờ nhiều ngày rồi, không cần dời nữa, ngày mai luôn đi.
Hết chương 16
Xếp theo xa gần thì đưa Trang Điền Thân về trước rồi mới đến Tô Tuyết Chí.
Trường nằm bên bờ sông, chẳng những đường xa, mà sau khi ra khỏi thành, có một đoạn đường hai bên là bãi tha ma rộng lớn, là nơi chôn cất của những người mà bị quan phủ chém đầu chết mà không có chỗ chôn. Ban ngày thì thấy bình thường, chỉ hơi hoang vắng mà thôi, nhưng tới buổi tối, bốn phía tối om, ma trơi lập lòe, trông vô cùng ghê rợn.
Tô Tuyết Chí ngược lại không sợ bãi tha ma và người chết.
Cô chỉ sợ người sống.
Trường mới khai giảng chưa được mấy ngày, cô hơn một lần bị Lục Định Quốc nhắc nhở, Thiên Thành rất hỗn tạp, an ninh không bảo đảm. Tô Giới có cảnh sát đi tuần tra ngày đêm, an ninh còn được bảo đảm, nhưng những nơi khác còn lại, toàn bộ địa bàn lớn nhỏ đều do Thủy Hội và Cước Hành nắm giữ, băng nhóm, đường phố, lưu manh xã hội đen rất nhiều, rất khó mà phòng bị. Những chỗ vắng vẻ, trời càng tối, bất cứ chuyện gì cũng dễ dàng ra chuyện. Trước khi đã vậy, giờ không những chuyển biến tốt đẹp hơn mà ngược lại càng hỗn loạn, bảo cô buổi tối đừng có đi ra ngooài một mình.
Đã muộn như này, có xe đưa về, dĩ nhiên là an toàn hơn nhiều.
Cô được đưa đến cổng trường, ô tô dừng lại, cô đang định mở cửa xuống xe thì anh Báo đã xuống xe trước, bước nhanh tới mở cửa xe cho cô.
– Tô thiếu gia đi thong thả.
Anh ta nói.
Vừa rồi khi đưa Trang Điền Thân về nhà, anh ta không hề xuống xe. Giờ thái độ anh ta với cô rất quan tâm, so với lúc ở trêи thuyền rõ ràng là chênh lệch một trời một vực.
Dĩ nhiên nguyên nhân là sau tất cả mọi chuyện đã từng xảy trêи thuyền.
Tô Tuyết Chí cảm ơn anh ta, xuống xe đi vào trong.
Anh Báo nhìn bóng lưng kia biến mất sau cổng trường, lái xe quay về, lại không quay về nhà hàng mà đi qua khu thành cổ, đi thẳng tới trước tòa nhà kiểu phương tây nằm trong khu phố yên tĩnh của Tô Giới Pháp, hai tầng, xung quanh là khoảng sân trải đầy hoa hồng.
Nơi này chính là Hạ Công Quán. Năm ngoái tiểu thư học trường nữ sinh, để tiện cho cô ấy ở và đi lại, Tứ gia đã xây tòa Công Quán này cách trường học không mấy xa, ban đầu đây là nơi làm việc của vị đại thần ngoại giao thời tiền Thanh, dân cư chung quanh đều là danh nhân Thiên Thành.
Đình viện sáng trưng, cánh cổng hé mở một nửa, hình như vừa có ô tô đi vào. Người gác cổng nghe tiếng động, đi ra thấy là xe nhà mình thì vội mở rộng cổng, nói Tứ gia cũng vừa về không lâu, là Vương công tử lái xe. Vương công tử có vào ngồi một lát, vừa mới đi rồi.
Anh Báo đỗ xe, đi vào trong. Tứ gia và tiểu thư đang ngồi ở phòng khách.
– Tứ gia, theo dặn dò của anh, tôi đã đưa người về rồi.
Anh Báo đi tới, nói.
Hạ Hán Chử gật đầu đứng lên, Hạ Lan Tuyết đang ngồi cùng anh cũng xông lên theo, bám lấy tay anh:
– Anh, em biết chân anh bị đau, em đỡ anh lên cầu thang.
Hạ Hán Chử nở nụ cười, búng tay vào trán em gái:
– Bình thường thông minh lắm cơ mà, con mắt nào của em thấy anh bị đau? Khỏi từ lâu rồi, không cần em đỡ đâu.
Nói xong bỏ lại em gái, dẫm lên giày da bước lên bậc thang bằng gỗ bưởi chạm hoa văn tinh thế, đi lên lầu.
– Anh đáng ghét. Em đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gõ đầu em mà, như vậy em sẽ ngốc đó.
Hạ Lan Tuyết sờ sờ trán bị đau, tức giận dậm chân, đuổi theo.
Hạ Hán Chử đã lên tầng hai, đứng ở bậc trêи cùng, chờ em gái đuổi theo, nói:
– Anh không sao thật mà, tối nay cũng muộn rồi, em chắc cũng mệt rồi, về phòng nghỉ sớm đi.
Hạ Lan Tuyết cong môi:
– Vậy được, anh cũng nghỉ sớm nhé.
Hạ Hán Chử nhìn em gái đi vào phòng nằm bên phải hành lang, anh rẽ trái, cũng vào phòng.
Anh đi vào, bước chân trở nên chậm và nặng nề hơn, gỡ nút cổ áo quân phục, cởi ra ném sang một bên, ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, đưa tay xoa trán, cầm một tập tài liệu lên lật xem.
Thím Ngô giúp việc ở Công quán mang cốc nước đi vào.
– Hạ tiên sinh, nước tắm và quần áo đã chuẩn bị xong rồi.
Hạ Hán Chử gật đầu, đặt tài liệu xuống, đứng lên đi vào phòng tắm. Lúc đi ra, anh đã thay áo ngủ, cầm chiếc khăn lông trắng mịn lau tóc ướt sũng, ngồi bên mép giường, với tay kéo ngắn kéo ở đầu giường, lấy một lọ thuốc nước ra, dùng bông chấm thuốc bôi lên vết thương ở đùi.
Anh đổ thuốc ra, cầm cốc nước đặt ở đầu giường lên, uống thuốc, quay lại thấy thím Ngô vẫn chưa đi, cứ bồi hồi ở cửa, hỏi bà có việc gì không.
Thím Ngô vội đi vào nói:
– Hạ tiên sinh, là như này, hôm nay tôi nhận được tin ở quê, nói là con trai tôi bị ngã gãy chân, cháu lại bị ốm, lại đang vào ngày mùa, một mình con dâu sợ là việc không xuể…
Thím Ngô là người bản địa, quê ở nông thôn cách mấy chục dặm.
Hạ Hán Chử nói:
– Có việc thì thím về đi ạ, đợi việc trong nhà ổn địn rồi thì hẵng đến, bao lâu cũng được.
Giọng anh vô cùng ồn hòa.
Thím Ngô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút băn khoăn:
– Tôi xin lỗi, tôi đi rồi không biết khi nào mới xong, Công Quán chỉ còn lại có Mai Hương, tôi lo con bé không làm tốt…
Mai Hương là một cô bé, bình thường vẫn hỗ trợ cho bà.
Bà cắn răng nói:
– Nếu tiên sinh không tiện, ngài có thể mời người khác, không cần phải chờ tôi đâu.
Hạ Hán Chử mỉm cười:
– Không sao đâu, thím cứ yên tâm về quê đi. Tiểu thư thích món ăn thím làm lắm. Năm ngoái cháu không ở đây, thím chăm sóc em ấy rất tốt.
Anh lấy ví da ném ở đầu giường, rút mấy tờ tiền mặt, đưa qua:
– Thím cầm mua kẹo cho các cháu ở nhà.
Công Quán này rất ít người, ngoài tiên sinh và tiểu thư, thì chỉ có bà và Mai Hương, cộng thêm ông Hán vừa gác cổng kiêm làm vườn. Quan trọng là, bất kể tiểu thư hay tiên sinh đều vô cùng tốt, nói chuyện ôn hòa, không giống nhà khác hồi mà thím Ngô làm việc, lúc nào cũng sai khiến quát nạt người làm. Giờ mà bỏ công việc này, thím Ngô cũng rất tiếc.
Không ngờ rằng giờ chẳng những giữ được việc, Hạ tiên sinh còn cho mình thêm tiền, thím Ngô vừa cảm kϊƈɦ vừa bất ngờ, đùn đẩy không nhận, nhưng cuối cùng vẫn phải nhận lấy, khom người lui ra ngoài, sực nhớ ra một chuyện, vui vẻ nói:
– Đúng rồi Hạ tiên sinh, ban ngày lúc ngài không ở đây, Liễu tiểu thư gọi điện tới, hỏi tiên sinh có phải đã tới đây rồi không, còn hỏi sức khỏe của ngài. Tôi nói ngài mọi thứ đều tốt cả. Cô ấy còn nói chuyện với tôi vài câu, nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm tới tiểu thư. Cô ấy thật là tốt.
Liễu tiểu thư là sinh viên, đang học ở một trường đại học tại Bắc Kinh, thường lúc được nghỉ sẽ tới đây thăm hỏi Hạ tiểu thư.
Khi bà nói chuyện, Hạ Hán Chử đã trở lại bàn, tiếp tục lật xem tài liệu.
Đặt ở trêи cùng là một tấm thiệp mời.
Thím Ngô thấy anh không quay đầu lại, lật thϊế͙p͙ mời, chỉ “ừ” một câu, thì hơi khom người với anh, lui ra ngoài.
Một lát sau, anh Báo lại đến gõ cửa, nói Thư ký Trần hỏi về lễ khai giảng ở trường quân y.
– Thư ký Trần hỏi anh có cần dời thêm mấy ngày nữa không?
Anh ta đưa mắt nhìn chân Hạ Hán Chử, hỏi. Thấy một cánh cửa sổ mở ra, sợ đêm gió lạnh ùa vào thì đi đóng cửa sổ lại.
Hạ Hán Chử ném thϊế͙p͙ mời xuống, quay sang nói:
– Để họ chờ nhiều ngày rồi, không cần dời nữa, ngày mai luôn đi.
Hết chương 16
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương