Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh
Chương 29: Cuộc sống có thể rất tốt đẹp
“Anh… tôi không cãi nhau với anh.”
Gã đàn ông biết mình không chiếm ưu thế nên giọng nói rõ ràng yếu đi nhiều.
Nhưng ả đàn bà chanh chua kia thì không chịu tha: “Hê, anh là bác sĩ sao còn ra tay đánh người hả?!”
Triệu Tế Thành chẳng buồn giải thích, là ai ra tay trước thì những người xung quanh đã thấy rõ, không cần anh lên tiếng làm gì, ai nấy đều lần lượt chỉ trích hai người kia.
Anh quay lại nhìn Nhan Cửu, ánh mắt cô không biết đang nhìn đâu mà vẫn tỏ vẻ chưa thoát khỏi cú sốc đó. Triệu Tế Thành đi vòng qua cô, tiến đến chỗ cô bé đứng phía sau Nhan Cửu, quỳ một chân xuống, tầm mắt ngang bằng với cô bé, sau đó đưa tay xoa đầu, trong mắt anh đã hiện ra một vẻ bình thản và ấm áp, khóe môi nhướn lên và nói khẽ:
“Bây giờ chúng ta cùng đến lầu 4 tìm bác sĩ Tiểu Bạch, rồi ngủ một giấc đã nhé, được không?”
“Nhưng em muốn đợi mẹ…”
“Ngoan,” Nhan Cửu cũng cúi xuống, tạm thời quên đi những điều không vui trước đó, gương mặt nở một nụ cười ấm áp, nhẫn nại khuyên nhủ: “Bố mẹ chắc chắn cũng muốn em đi ngủ trước mà, đúng không nào?”
Cô bé chớp mắt, thầm nghĩ đúng là đã đến giờ bình thường lên giường rồi, nên ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu Tế Thành bế bổng cô bé lên, cô bé ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, dựa đầu vào vai anh. Anh nhẹ nhàng đứng lên không tốn chút sức nào, đi về phía thang máy.
Nhan Cửu đang định đi theo thì nghe có người nói nhỏ:
“Không được, không được đi…”
Bước chân cô khựng lại, cảm thấy một nỗi bất lực dâng lên, đang định quay lại nói rằng cô sẽ không bỏ chạy, thì tay cô đã được ai đó nắm lấy, kéo đi.
So với người ấy, tay cô rất lạnh, Nhan Cửu thoáng rung động, nhìn chủ nhân bàn tay kia.
Triệu Tế Thành vừa bế đứa bé, tay kia vừa mạnh mẽ nắm lấy tay Nhan Cửu kéo đi, động tác thuần thục, thậm chí anh còn không quay đầu lại, chỉ ném một câu:
“Có gì cứ đến khoa cấp cứu tìm tôi.”
Bác sĩ cao lớn đĩnh đạc, một tay bế gọn đứa bé nhỏ nhắn nằm trong lòng, tay kia bá đạo nhưng vẫn rất lịch thiệp nắm tay cô gái trông khá xinh đẹp, bóng lưng ba người cùng tiến về phía thang máy…
Hài hòa đến không tưởng.
Những người xung quanh vẫn chưa kịp rời mắt khỏi họ, thì đám người kia đã sực tỉnh và quay sang nhìn nhau, có kẻ còn chưa phục định đuổi theo, thì cánh cửa phòng mổ bất ngờ mở ra…
Người nằm trên giường, phủ khăn trắng.
Tất cả bỗng yên tĩnh lạ thường.
……
Trong thang máy, có lẽ đứa bé đã quá mệt nên ôm Triệu Tế Thành ngủ thiếp đi, anh bấm số tầng, Nhan Cửu đứng bên kia, tay hai người không biết đã buông ra tự khi nào, cô cảm giác mặt mình hơi nóng lên, lấy mu bàn tay áp vào, hít thật sâu để bình ổn lại tâm trạng rối bời ban nãy. Cô nhìn sang Triệu Tế Thành, định hỏi tình hình của mẹ cô bé, nhưng gần như vừa chạm vào mắt anh thì anh đã biết cô muốn hỏi gì.
Anh khẽ lắc đầu, ánh mắt trầm xuống, nhìn gương mặt đứa bé đang say ngủ, giờ phút đó, một nỗi tiếc thương khó nhận biết lướt qua.
22 giờ 28 phút tuyên bố cấp cứu vô hiệu, anh đã ra trước để bế đứa bé đi, trong lòng vẫn không mong muốn cô bé còn quá nhỏ kia nhìn thấy người thân của mình đậy khăn trắng trên mặt được đẩy ra từ phòng cấp cứu.
Trái tim Nhan Cửu lạnh hẳn, cả tiếng thở cũng trở nên run rẩy, nhưng bên ngoài cô vẫn bình tĩnh, kết quả này dường như chạm đến quá khứ năm nào, như thể ông trời đã hiển hiện cảnh tượng đó trước mắt cô lần nữa, cô không nói gì, cũng không nhìn ai cả.
Cô bỗng nhớ lại hôm đó, Tô gia cử người đến trường đón cô, cô cũng không nhìn thấy mặt cha mẹ mình lần cuối.
Thang máy mở ra, bác sĩ Bạch khoa Huyết học đợi ở đó, cô ấy lên tiếng chào Triệu Tế Thành rồi nói:
“Thẻ nhập viện đã điền xong, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho kiểm tra, hai người cũng mệt rồi. Vất vả quá.”
Đứa bé cuối cùng cũng rời khỏi vòng tay anh, được y tá đưa vào phòng bệnh, rồi kiểm tra khử trùng và chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đứa bé mơ màng vẫy tay chào Triệu Tế Thành và Nhan Cửu, trên gương mặt là nét ngây thơ được ông trời bảo vệ mà thế giới này dù hỗn loạn cách mấy cũng không thể chạm tới, chỉ duy nhất trẻ con mới có. Nhan Cửu không cười nổi, đưa tay kéo ống tay áo Triệu Tế Thành, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó khống chế, cô quay lưng rời đi.
Cô bé kia có lẽ không biết rằng thế giới của nó đã trời sụp đất lở, ngoài cảnh nghèo khó ra còn gặp phải mối họa từ trên trời rơi xuống, nếu cô bé còn có thể sống và trưởng thành, sau này liệu sẽ có một ngày giống như Nhan Cửu, vì một câu “nếu không vì nó” mà ghi nhớ bao nhiêu năm trời, tự ti, yếu đuối, tội lỗi, chỉ có thể nấp sau lưng người khác?
Có lúc quả thật bất lực, rõ ràng một đứa bé như mầm non, sẽ lớn lên như một bông hoa nở rộ ngày xuân, mà cứ hết lần này đến lần khác gặp cảnh nhà dột còn chịu mưa rào, không chút nương tình, cứ như ông trời muốn thấy cô bé bị chà đạp vậy.
Nhan Cửu vô hình trung bị một cái neo lớn tối tăm kéo ghì xuống, càng nghĩ càng cảm thấy thế giới này quá bất công.
Những người có đạo đức nhân cách tồi tệ thì giàu có, những người có khát vọng sống bình thường lại gặp chuyện bất công, gia đình hạnh phúc thì gặp toàn những trò trêu ngươi của số phận, gia đình bất hạnh lại dễ trở nên tối tăm u ám hơn, những người bình thường lại bị kẻ khác cười nhạo. Con người thúc đẩy sự phát triển của thương nghiệp và kỹ thuật, trong đó có người lại hô hào rằng kỹ thuật vô tội để mưu cầu giàu sang, hại người khác, những người đang sống có thể nỗ lực cả đờ cũng không kiếm được một phần trăm của giới nghệ sĩ vốn lắm scandal, càng không thể so được với phí phá dỡ của một ngôi nhà, người đã chết còn có khả năng gặp phải chuyện thi phi trắng đen đúng sai, không thể yên nghỉ…
Nếu sống mà vất vả khó khăn như thế, thì tại sao con người lại phải sống?
Cô càng nghĩ càng khó hiểu được, càng nghĩ càng thấy buồn, trong văn phòng tối mịt, một mình cô ngồi đó, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đến khi có người bước vào, bật đèn.
Triệu Tế Thành không biết cô ở đây, anh và bác sĩ Bạch trao đổi ngắn gọn vài câu rồi mới quay lại.
Trong giây phút đèn bật sáng, chiếu vào đôi mắt sưng đỏ của cô, ánh sáng quá chói khiến cô phải đưa tay lên che, anh nhanh chóng tắt đi, troong bóng tối đứng ở ngưỡng cửa một lúc, yết hầu lên xuống khó khăn, ý thức được tâm trạng cô không tốt nhưng cô không nói gì, anh cũng không phải kiểu người sẽ chủ động hỏi han an ủi, không rõ tóm lại cô khóc vì nguyên nhân gì, khiến nhất thời anh không biết nên vào hay ra.
Cuối cùng, anh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ lui ra.
Nhan Cửu tưởng anh không muốn vào, cũng không cảm thấy có gì không thỏa đáng, dù sao họ cũng là người lớn, không ai có nghĩa vụ chia sẻ cảm xúc không tốt của kẻ khác, huống hồ sự lãnh đạm lúc này của anh cũng không phải là cố ý, chỉ là anh vốn quen không để tâm đến mọi chuyện mà thôi.
Mười phút sau, cửa vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng.
Nhan Cửu đang vùi mặt giữa hai cánh tay chợt ngước lên, nhìn ra cửa, vì tiếng gõ cửa mà tưởng là bệnh nhân nào đó đêm khuya tới tìm Triệu Tế Thành, nên vội vã lau nước mắt, chỉnh đốn lại quần áo rồi đứng lên định ra mở cửa. Tay vừa chạm vào công tắc đèn thì cửa bị đẩy ra…
Anh lại quay về.
Nhan Cửu thấy anh thì ngẩn người, Triệu Tế Thành dường như cũng không ngờ khi đẩy cửa ra thì cô đã đứng đó, còn bật đèn, hai người chưa kịp nói gì thì Nhan Cửu đã bị thu hút bởi đống đồ mà anh đang ôm trong lòng.
Anh vốn định vào rồi ra ngay, lại thêm không có túi, đồ lại nhiều, nên đành ôm về, thấy Nhan Cửu nhìn đống thức ăn vặt này, đôi mắt đỏ như mắt thỏ khiến cô toát ra một vẻ đáng thương đang nhìn anh chăm chăm, Triệu Tế Thành nhất thời nghẹn lời, đi thẳng vào và đặt đống đồ ăn xuống bàn cô, lấy ra một túi rồi nhét vào tay cô, nói:
“Đói thì ăn chút gì đi, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Cô nhận ra, đây là thức ăn vặt trong máy bán đồ ăn.
Toàn là đồ ngọt.
Nhan Cửu đờ đẫn nhìn túi bách snack trong tay, sau đó nhìn Triệu Tế Thành đang đứng trước mặt cô, vốn dĩ nước mắt đã ngừng rơi bây giờ lại lăn dài, lần này không vì tâm trạng không tốt mà là do cảm động, sự cảm động này khiến cảm xúc mà cô khó khăn lắm mới dừng được lạ giống cơn đại hồng thủy ồ ạt phóng thích qua làn nước mắt trước mặt anh. Cô đứng trước mặt Triệu Tế Thành, nước mắt lưng tròng, ngay cả một câu cảm ơn cũng không thốt ra nổi.
Đây là lần thứ hai Triệu Tế Thành thấy Nhan Cửu khóc trước mặt anh, lần trước là do cô uống say, nói lảm nhảm rất nhiều với anh, anh không có lập trường cũng không muốn lo chuyện bao đồng nên không an ủi; lần này Nhan Cửu rất tỉnh táo, dù sao trải qua nhiều chuyện trong một đêm như thế mà, anh muốn nói gì đó với cô, bảo cô đừng buồn, nhưng không hiểu do duyên cớ gì mà không thốt ra câu nào, đành làm một kẻ lắng nghe.
Anh lặng lẽ đứng trước mặt, nhìn cô, nghe cô kể đứt quãng về nỗi sợ, kinh hãi, tủi thân trong đêm nay, và cả bí mật bấy lâu chôn giấu trong lòng, nghe cô kể tai nạn xe của bố mẹ năm đó và sự hối hận, áy náy chỉ có thể chôn sâu mà không thể giải thoát, nghe cô kể khi nhìn thấy cô bé kia dường như nhớ lại quãng đường mình đã đi qua, cảm thấy bản thân may mắn mà lại bất hạnh, cô chưa dám nói với ai những suy nghĩ tiêu cực của mình, kể về sự oán trách thế giới bất công và nỗi buồn khi không thể làm gì khác, cô không thể kiềm chế mà buông bỏ hết mọi phòng bị, bỏ hết những dè dặt suy tính bấy lâu nay, không cần nghĩ đến bất cứ hậu quả nào.
Sự can đảm thành thật đó là do Triệu Tế Thành lặng lẽ cho phép, cô tưởng anh sẽ nóng nảy, nhìn thấy cô khóc mà cảm thấy phiền toái rồi bỏ đi, kết quả là anh lại mang đống thức ăn vặt này về, nói với cô rằng ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng khá hơn nhiều.
Người vốn lạnh nhạt lại nguyện ý cho bạn hơi ấm, nguyện ý trân trọng cảm xúc của bạn, làm chậm trễ thời gian của anh cũng nguyện lắng nghe câu chuyện của bạn, không tùy tiện bình luận, không an ủi dư thừa giả tạo, anh lặng lẽ đứng đó, lặng lẽ nhìn cô, thi thoảng đưa khăn giấy, chớp mắt vẻ suy tư.
Cuối cùng, cô khóc đến mệt rã rời, không nói nổi nữa, cuối cùng đã hỏi câu hỏi luôn vướng mắc trong lòng, cô thật sự rất muốn hiểu rõ.
“Tôi không hiểu, cuộc sống có lúc khó khăn như thế, thế giới có lúc tối tăm như thế, mà con người chung quy sống vì điều gì chứ?”
Anh trầm ngâm, trong phòng thoắt chốc yên tĩnh vì không còn tiếng khóc của Nhan Cửu nữa, cô hít thật sâu, đã tỉnh táo hơn nhiều, nghĩ lại có lẽ mình đã làm khó anh, cho dù là bác sĩ thì cũng chưa chắc có cách nhìn về chuyện thị phi hay sinh tử, huống hồ tối nay anh đã vô cùng vô cùng nhường nhịn và chăm sóc cô rồi. Giờ đã muộn, nên kết thúc thôi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.
Cùng lúc cô nghĩ như vậy thì Triệu Tế Thành như đã có đáp án, nhìn cô chăm chú, trong mắt lóe lên một tia thông suốt cho điều thắc mắc trong lòng cô, anh nói:
“Tôi đưa cô đến một nơi nhé.”
……
Nếu nói nơi duy nhất trong bệnh viện không lấy màu trắng làm chủ đạo thì chắc đó chính là phòng sơ sinh ở tầng có khoa Sản và khoa Nhi.
Màu tường ấm áp, dán hoạt hình voi con bay và cá voi nhỏ màu xanh, hoa anh đào và những quả đào nhỏ màu hồng phấn, lồng ấp và gối trong nôi cũng rất được chú trọng, con gái là màu hồng, con trai là màu xanh. Trên những tấm thẻ treo phía trước, cạnh tên của em bé dán giấy màu đỏ hoa đào chính là vừa sinh chưa đầy 24 giờ, còn màu vàng mặt trời là đã qua 24 giờ.
Nhan Cửu lần đầu nhìn thấy em bé mới chào đời, hồng hào, trên đầu vẫn còn hơi đỏ, tóc vẫn chưa mọc hết, cái đầu lắc lư, mắt không mở, cánh tay và chân quẫy đạp, những đứa bé ngủ ngoan giống như một thiên thần, gò má đỏ hồng, cũng không nhăn nhúm như người ta mô tả, mà trông rất nhỏ bé, đắp một chiếc chăn nhỏ, an lành đáng yêu không chịu nổi.
Cũng có em bé đang ngủ thì tỉnh, huơ đôi chân nhỏ xíu đá đạp vào không trung, tay cũng huơ theo, sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cảnh tượng ấy khiến người ta ngắm mê mải, trái tim Nhan Cửu được chữa lành vừa mềm mại vừa tê dại, cô không nỡ rời mắt, vốn đang đứng sánh vai cùng Triệu Tế Thành trước ô cửa kính lớn, nhưng cô càng lúc càng áp sát lại tấm kính, có trời mới biết cô muốn vào trong đó nựng đôi gò má bé bỏng mũm mĩm đến nhường nào, sau đó bế những em bé đang ngủ yên lành kia, ngắm chúng vặn người ngái ngủ.
Triệu Tế Thành bình thản hơn cô nhiều, anh dựa vào cửa kính, lặng lẽ nhìn em bé bên trong mà Nhan Cửu đang ngắm, sau đó nhìn vẻ mặt của cô, hơi mỉm cười, nhưng cô không thấy nụ cười đó. Cô đưa tay chấm vào tấm kính, nghiêng đầu nở nụ cười hiếm hoi trong ngày hôm nay với anh, rồi nói:
“Đáng yêu quá.”
“Mỗi lần tâm trạng tôi không tốt thì đều thích đến đây.”
Đuôi mắt thoáng nét cười của Triệu Tế Thành vẫn chưa biến mất, giọng anh rất khẽ nhưng có thể khiến Nhan Cửu nghe thấy rất rõ.
“Vì sao thế?”
Nhan Cửu không kìm được tò mò, làm bác sĩ vốn rất áp lực, nhưng có chút không hiểu vì anh không lên sân thượng hóng gió hoặc hút thuốc như trong phim, tại sao lại thích đến đây, cho nên cô mới hỏi.
Ánh đèn ấm áp trong phòng đã được chỉnh tối xuống nhưng vẫn có một nửa chiếu lên gương mặt anh, tạo ra quầng sáng nhàn nhạt, khiến toàn thân anh trở nên dịu dàng. Anh nhìn cô, nói ngắn gọn:
“Vì nơi này có thể khiến tôi nhớ ra, cuộc sống có thể rất tươi đẹp.”
Nhan Cửu ngẩn ngơ, nghe anh nói tiếp:
“Khó khăn gập ghềnh, hỷ nộ ái ố, mọi thứ khi đứng trước sinh mệnh đều trở nên vô cùng nhỏ bé, bản thân nó đã là một kỳ tích rồi. Đối với vũ trụ bao la mà nói, khả năng tồn tại của mỗi một cá thể còn chưa đến một phần nghìn tỷ, về khoa học tự nhiên mà nói, tế bào của hai giới tính gặp nhau cũng chỉ là một phần nghìn tỷ, trưởng thành, lấy vợ gả chồng rồi lại sinh con, đó là một chuỗi của những tỷ lệ cực nhỏ gặp nhau mới hình thành nên. Em bé trước mắt chúng ta đang nhắc nhở rằng sự chào đời của nó là khó khăn và đáng trân trọng biết mấy, khiến tôi cảm thấy sinh mệnh từ một khái niệm cao sâu khó đoán biến thành một thứ bằng xương bằng thịt mà chúng ta có thể nhìn thấy và chạm tới. Đúng rồi, nếu ban ngày cô đến đây, nhìn thấy dáng vẻ cha mẹ đứa bé đùa giỡn với nó thì càng vui vẻ hơn nữa đấy.”
Nhan Cửu thấy trong mắt Triệu Tế Thành như che giấu một nụ cười như một bức tranh vậy, sau đó anh từ từ thu lại nụ cười, tiếp tục nói một cách chân thành:
“Sống, theo tôi nghĩ, tìm kiếm sự tốt đẹp mới nên là câu trả lời cho câu hỏi ‘tại sao’ của cô. Vạn vật trên thế giới không phải là hoa nở mãi mà không tàn, nhưng cô phải tin rằng cuộc sống chính là mùa xuân nối tiếp mùa xuân, nó nhất định sẽ đến, lúc ấy sẽ xuân ấm hoa nở, nhưng phải chờ đợi vì bốn mùa tự có quy luật của riêng nó, vạn vật tự có số mệnh của chúng. Lúc nó đến thì hãy tranh thủ nắm chặt lấy, ra sức để đạt được những điều tốt đẹp mà chúng ta có thể làm được, cho dù nó chỉ là thoáng qua nhưng ít nhất cũng từng có được, như vậy còn hạnh phúc hơn rất nhiều so với những người không đợi được tới mùa xuân. Có những nỗi tiếc nuối là cả đời, đừng trừng phạt bản thân, cũng đừng buông xuôi theo cú sốc mà cuộc sống mang lại cho cô. Nếu những gì tốt đẹp không phải là trạng thái thường thấy của cuộc sống, thế thì hãy cố gắng biến nó thành trạng thái bình thường mà cô mong muốn nhất, đó… là những gì tôi hiểu về ý nghĩa của sự sống.”
Khi âm cuối chấm dứt, ánh mắt Triệu Tế Thành lại chuyển sang gương mặt cô, Nhan Cửu nhìn anh chăm chú, nghe hết từng con chữ vào đầu, không thể hình dung được những cơn sóng dữ dội mà những lời nói lúc này của anh đã khơi gợi trong lòng cô.
Chiếc hộp ký ức bị nứt vỡ của cô được anh nâng lên, quét sạch những hạt bụi đen tối dính trên đó, khi những lời anh nói chấm dứt, dường như mọi thứ xảy ra trong đêm nay, ngay cả những nỗi đau dằn vặt khó hiểu bấy lâu, tất cả đều được gói gọn lại và vứt đi.
Anh thật sự hiểu được cô.
Nhan Cửu nhìn sườn mặt của Triệu Tế Thành dưới ánh sáng dịu dàng kia, tim đập thình thịch khó kiềm chế, lòng cô dậy sóng không chỉ vì những lời anh nói, mà còn cả sự cảm động khi anh nguyện nói nhiều như thế vì cô.
“Cảm ơn anh đã nói những lời này với tôi. Ha ha, cũng phải cảm ơn cuộc sống quả thật đã ép bác sĩ Triệu của chúng ta thành một giáo sư triết học! Tôi nhất định sẽ không phụ sự chỉ dạy của anh đâu!”
Nửa câu đầu là lời thật lòng, nửa câu sau là để tránh cho không khí nghiêm túc gượng gạo, là lời nói đùa.
Ai ngờ Triệu Tế Thành lại quay sang, đôi mắt rất đẹp kia nhìn thẳng vào Nhan Cửu, trong mắt không còn thứ gì khác, không tránh né, vô cùng chân thành nhưng lại rất ung dung tự tại, anh nhìn vào mắt cô và chậm rãi nói:
“Không, Nhan Cửu, nói nhiều như thế… là vì tôi hy vọng cô vui vẻ.”
Gã đàn ông biết mình không chiếm ưu thế nên giọng nói rõ ràng yếu đi nhiều.
Nhưng ả đàn bà chanh chua kia thì không chịu tha: “Hê, anh là bác sĩ sao còn ra tay đánh người hả?!”
Triệu Tế Thành chẳng buồn giải thích, là ai ra tay trước thì những người xung quanh đã thấy rõ, không cần anh lên tiếng làm gì, ai nấy đều lần lượt chỉ trích hai người kia.
Anh quay lại nhìn Nhan Cửu, ánh mắt cô không biết đang nhìn đâu mà vẫn tỏ vẻ chưa thoát khỏi cú sốc đó. Triệu Tế Thành đi vòng qua cô, tiến đến chỗ cô bé đứng phía sau Nhan Cửu, quỳ một chân xuống, tầm mắt ngang bằng với cô bé, sau đó đưa tay xoa đầu, trong mắt anh đã hiện ra một vẻ bình thản và ấm áp, khóe môi nhướn lên và nói khẽ:
“Bây giờ chúng ta cùng đến lầu 4 tìm bác sĩ Tiểu Bạch, rồi ngủ một giấc đã nhé, được không?”
“Nhưng em muốn đợi mẹ…”
“Ngoan,” Nhan Cửu cũng cúi xuống, tạm thời quên đi những điều không vui trước đó, gương mặt nở một nụ cười ấm áp, nhẫn nại khuyên nhủ: “Bố mẹ chắc chắn cũng muốn em đi ngủ trước mà, đúng không nào?”
Cô bé chớp mắt, thầm nghĩ đúng là đã đến giờ bình thường lên giường rồi, nên ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu Tế Thành bế bổng cô bé lên, cô bé ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, dựa đầu vào vai anh. Anh nhẹ nhàng đứng lên không tốn chút sức nào, đi về phía thang máy.
Nhan Cửu đang định đi theo thì nghe có người nói nhỏ:
“Không được, không được đi…”
Bước chân cô khựng lại, cảm thấy một nỗi bất lực dâng lên, đang định quay lại nói rằng cô sẽ không bỏ chạy, thì tay cô đã được ai đó nắm lấy, kéo đi.
So với người ấy, tay cô rất lạnh, Nhan Cửu thoáng rung động, nhìn chủ nhân bàn tay kia.
Triệu Tế Thành vừa bế đứa bé, tay kia vừa mạnh mẽ nắm lấy tay Nhan Cửu kéo đi, động tác thuần thục, thậm chí anh còn không quay đầu lại, chỉ ném một câu:
“Có gì cứ đến khoa cấp cứu tìm tôi.”
Bác sĩ cao lớn đĩnh đạc, một tay bế gọn đứa bé nhỏ nhắn nằm trong lòng, tay kia bá đạo nhưng vẫn rất lịch thiệp nắm tay cô gái trông khá xinh đẹp, bóng lưng ba người cùng tiến về phía thang máy…
Hài hòa đến không tưởng.
Những người xung quanh vẫn chưa kịp rời mắt khỏi họ, thì đám người kia đã sực tỉnh và quay sang nhìn nhau, có kẻ còn chưa phục định đuổi theo, thì cánh cửa phòng mổ bất ngờ mở ra…
Người nằm trên giường, phủ khăn trắng.
Tất cả bỗng yên tĩnh lạ thường.
……
Trong thang máy, có lẽ đứa bé đã quá mệt nên ôm Triệu Tế Thành ngủ thiếp đi, anh bấm số tầng, Nhan Cửu đứng bên kia, tay hai người không biết đã buông ra tự khi nào, cô cảm giác mặt mình hơi nóng lên, lấy mu bàn tay áp vào, hít thật sâu để bình ổn lại tâm trạng rối bời ban nãy. Cô nhìn sang Triệu Tế Thành, định hỏi tình hình của mẹ cô bé, nhưng gần như vừa chạm vào mắt anh thì anh đã biết cô muốn hỏi gì.
Anh khẽ lắc đầu, ánh mắt trầm xuống, nhìn gương mặt đứa bé đang say ngủ, giờ phút đó, một nỗi tiếc thương khó nhận biết lướt qua.
22 giờ 28 phút tuyên bố cấp cứu vô hiệu, anh đã ra trước để bế đứa bé đi, trong lòng vẫn không mong muốn cô bé còn quá nhỏ kia nhìn thấy người thân của mình đậy khăn trắng trên mặt được đẩy ra từ phòng cấp cứu.
Trái tim Nhan Cửu lạnh hẳn, cả tiếng thở cũng trở nên run rẩy, nhưng bên ngoài cô vẫn bình tĩnh, kết quả này dường như chạm đến quá khứ năm nào, như thể ông trời đã hiển hiện cảnh tượng đó trước mắt cô lần nữa, cô không nói gì, cũng không nhìn ai cả.
Cô bỗng nhớ lại hôm đó, Tô gia cử người đến trường đón cô, cô cũng không nhìn thấy mặt cha mẹ mình lần cuối.
Thang máy mở ra, bác sĩ Bạch khoa Huyết học đợi ở đó, cô ấy lên tiếng chào Triệu Tế Thành rồi nói:
“Thẻ nhập viện đã điền xong, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho kiểm tra, hai người cũng mệt rồi. Vất vả quá.”
Đứa bé cuối cùng cũng rời khỏi vòng tay anh, được y tá đưa vào phòng bệnh, rồi kiểm tra khử trùng và chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đứa bé mơ màng vẫy tay chào Triệu Tế Thành và Nhan Cửu, trên gương mặt là nét ngây thơ được ông trời bảo vệ mà thế giới này dù hỗn loạn cách mấy cũng không thể chạm tới, chỉ duy nhất trẻ con mới có. Nhan Cửu không cười nổi, đưa tay kéo ống tay áo Triệu Tế Thành, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó khống chế, cô quay lưng rời đi.
Cô bé kia có lẽ không biết rằng thế giới của nó đã trời sụp đất lở, ngoài cảnh nghèo khó ra còn gặp phải mối họa từ trên trời rơi xuống, nếu cô bé còn có thể sống và trưởng thành, sau này liệu sẽ có một ngày giống như Nhan Cửu, vì một câu “nếu không vì nó” mà ghi nhớ bao nhiêu năm trời, tự ti, yếu đuối, tội lỗi, chỉ có thể nấp sau lưng người khác?
Có lúc quả thật bất lực, rõ ràng một đứa bé như mầm non, sẽ lớn lên như một bông hoa nở rộ ngày xuân, mà cứ hết lần này đến lần khác gặp cảnh nhà dột còn chịu mưa rào, không chút nương tình, cứ như ông trời muốn thấy cô bé bị chà đạp vậy.
Nhan Cửu vô hình trung bị một cái neo lớn tối tăm kéo ghì xuống, càng nghĩ càng cảm thấy thế giới này quá bất công.
Những người có đạo đức nhân cách tồi tệ thì giàu có, những người có khát vọng sống bình thường lại gặp chuyện bất công, gia đình hạnh phúc thì gặp toàn những trò trêu ngươi của số phận, gia đình bất hạnh lại dễ trở nên tối tăm u ám hơn, những người bình thường lại bị kẻ khác cười nhạo. Con người thúc đẩy sự phát triển của thương nghiệp và kỹ thuật, trong đó có người lại hô hào rằng kỹ thuật vô tội để mưu cầu giàu sang, hại người khác, những người đang sống có thể nỗ lực cả đờ cũng không kiếm được một phần trăm của giới nghệ sĩ vốn lắm scandal, càng không thể so được với phí phá dỡ của một ngôi nhà, người đã chết còn có khả năng gặp phải chuyện thi phi trắng đen đúng sai, không thể yên nghỉ…
Nếu sống mà vất vả khó khăn như thế, thì tại sao con người lại phải sống?
Cô càng nghĩ càng khó hiểu được, càng nghĩ càng thấy buồn, trong văn phòng tối mịt, một mình cô ngồi đó, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đến khi có người bước vào, bật đèn.
Triệu Tế Thành không biết cô ở đây, anh và bác sĩ Bạch trao đổi ngắn gọn vài câu rồi mới quay lại.
Trong giây phút đèn bật sáng, chiếu vào đôi mắt sưng đỏ của cô, ánh sáng quá chói khiến cô phải đưa tay lên che, anh nhanh chóng tắt đi, troong bóng tối đứng ở ngưỡng cửa một lúc, yết hầu lên xuống khó khăn, ý thức được tâm trạng cô không tốt nhưng cô không nói gì, anh cũng không phải kiểu người sẽ chủ động hỏi han an ủi, không rõ tóm lại cô khóc vì nguyên nhân gì, khiến nhất thời anh không biết nên vào hay ra.
Cuối cùng, anh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ lui ra.
Nhan Cửu tưởng anh không muốn vào, cũng không cảm thấy có gì không thỏa đáng, dù sao họ cũng là người lớn, không ai có nghĩa vụ chia sẻ cảm xúc không tốt của kẻ khác, huống hồ sự lãnh đạm lúc này của anh cũng không phải là cố ý, chỉ là anh vốn quen không để tâm đến mọi chuyện mà thôi.
Mười phút sau, cửa vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng.
Nhan Cửu đang vùi mặt giữa hai cánh tay chợt ngước lên, nhìn ra cửa, vì tiếng gõ cửa mà tưởng là bệnh nhân nào đó đêm khuya tới tìm Triệu Tế Thành, nên vội vã lau nước mắt, chỉnh đốn lại quần áo rồi đứng lên định ra mở cửa. Tay vừa chạm vào công tắc đèn thì cửa bị đẩy ra…
Anh lại quay về.
Nhan Cửu thấy anh thì ngẩn người, Triệu Tế Thành dường như cũng không ngờ khi đẩy cửa ra thì cô đã đứng đó, còn bật đèn, hai người chưa kịp nói gì thì Nhan Cửu đã bị thu hút bởi đống đồ mà anh đang ôm trong lòng.
Anh vốn định vào rồi ra ngay, lại thêm không có túi, đồ lại nhiều, nên đành ôm về, thấy Nhan Cửu nhìn đống thức ăn vặt này, đôi mắt đỏ như mắt thỏ khiến cô toát ra một vẻ đáng thương đang nhìn anh chăm chăm, Triệu Tế Thành nhất thời nghẹn lời, đi thẳng vào và đặt đống đồ ăn xuống bàn cô, lấy ra một túi rồi nhét vào tay cô, nói:
“Đói thì ăn chút gì đi, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Cô nhận ra, đây là thức ăn vặt trong máy bán đồ ăn.
Toàn là đồ ngọt.
Nhan Cửu đờ đẫn nhìn túi bách snack trong tay, sau đó nhìn Triệu Tế Thành đang đứng trước mặt cô, vốn dĩ nước mắt đã ngừng rơi bây giờ lại lăn dài, lần này không vì tâm trạng không tốt mà là do cảm động, sự cảm động này khiến cảm xúc mà cô khó khăn lắm mới dừng được lạ giống cơn đại hồng thủy ồ ạt phóng thích qua làn nước mắt trước mặt anh. Cô đứng trước mặt Triệu Tế Thành, nước mắt lưng tròng, ngay cả một câu cảm ơn cũng không thốt ra nổi.
Đây là lần thứ hai Triệu Tế Thành thấy Nhan Cửu khóc trước mặt anh, lần trước là do cô uống say, nói lảm nhảm rất nhiều với anh, anh không có lập trường cũng không muốn lo chuyện bao đồng nên không an ủi; lần này Nhan Cửu rất tỉnh táo, dù sao trải qua nhiều chuyện trong một đêm như thế mà, anh muốn nói gì đó với cô, bảo cô đừng buồn, nhưng không hiểu do duyên cớ gì mà không thốt ra câu nào, đành làm một kẻ lắng nghe.
Anh lặng lẽ đứng trước mặt, nhìn cô, nghe cô kể đứt quãng về nỗi sợ, kinh hãi, tủi thân trong đêm nay, và cả bí mật bấy lâu chôn giấu trong lòng, nghe cô kể tai nạn xe của bố mẹ năm đó và sự hối hận, áy náy chỉ có thể chôn sâu mà không thể giải thoát, nghe cô kể khi nhìn thấy cô bé kia dường như nhớ lại quãng đường mình đã đi qua, cảm thấy bản thân may mắn mà lại bất hạnh, cô chưa dám nói với ai những suy nghĩ tiêu cực của mình, kể về sự oán trách thế giới bất công và nỗi buồn khi không thể làm gì khác, cô không thể kiềm chế mà buông bỏ hết mọi phòng bị, bỏ hết những dè dặt suy tính bấy lâu nay, không cần nghĩ đến bất cứ hậu quả nào.
Sự can đảm thành thật đó là do Triệu Tế Thành lặng lẽ cho phép, cô tưởng anh sẽ nóng nảy, nhìn thấy cô khóc mà cảm thấy phiền toái rồi bỏ đi, kết quả là anh lại mang đống thức ăn vặt này về, nói với cô rằng ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng khá hơn nhiều.
Người vốn lạnh nhạt lại nguyện ý cho bạn hơi ấm, nguyện ý trân trọng cảm xúc của bạn, làm chậm trễ thời gian của anh cũng nguyện lắng nghe câu chuyện của bạn, không tùy tiện bình luận, không an ủi dư thừa giả tạo, anh lặng lẽ đứng đó, lặng lẽ nhìn cô, thi thoảng đưa khăn giấy, chớp mắt vẻ suy tư.
Cuối cùng, cô khóc đến mệt rã rời, không nói nổi nữa, cuối cùng đã hỏi câu hỏi luôn vướng mắc trong lòng, cô thật sự rất muốn hiểu rõ.
“Tôi không hiểu, cuộc sống có lúc khó khăn như thế, thế giới có lúc tối tăm như thế, mà con người chung quy sống vì điều gì chứ?”
Anh trầm ngâm, trong phòng thoắt chốc yên tĩnh vì không còn tiếng khóc của Nhan Cửu nữa, cô hít thật sâu, đã tỉnh táo hơn nhiều, nghĩ lại có lẽ mình đã làm khó anh, cho dù là bác sĩ thì cũng chưa chắc có cách nhìn về chuyện thị phi hay sinh tử, huống hồ tối nay anh đã vô cùng vô cùng nhường nhịn và chăm sóc cô rồi. Giờ đã muộn, nên kết thúc thôi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.
Cùng lúc cô nghĩ như vậy thì Triệu Tế Thành như đã có đáp án, nhìn cô chăm chú, trong mắt lóe lên một tia thông suốt cho điều thắc mắc trong lòng cô, anh nói:
“Tôi đưa cô đến một nơi nhé.”
……
Nếu nói nơi duy nhất trong bệnh viện không lấy màu trắng làm chủ đạo thì chắc đó chính là phòng sơ sinh ở tầng có khoa Sản và khoa Nhi.
Màu tường ấm áp, dán hoạt hình voi con bay và cá voi nhỏ màu xanh, hoa anh đào và những quả đào nhỏ màu hồng phấn, lồng ấp và gối trong nôi cũng rất được chú trọng, con gái là màu hồng, con trai là màu xanh. Trên những tấm thẻ treo phía trước, cạnh tên của em bé dán giấy màu đỏ hoa đào chính là vừa sinh chưa đầy 24 giờ, còn màu vàng mặt trời là đã qua 24 giờ.
Nhan Cửu lần đầu nhìn thấy em bé mới chào đời, hồng hào, trên đầu vẫn còn hơi đỏ, tóc vẫn chưa mọc hết, cái đầu lắc lư, mắt không mở, cánh tay và chân quẫy đạp, những đứa bé ngủ ngoan giống như một thiên thần, gò má đỏ hồng, cũng không nhăn nhúm như người ta mô tả, mà trông rất nhỏ bé, đắp một chiếc chăn nhỏ, an lành đáng yêu không chịu nổi.
Cũng có em bé đang ngủ thì tỉnh, huơ đôi chân nhỏ xíu đá đạp vào không trung, tay cũng huơ theo, sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cảnh tượng ấy khiến người ta ngắm mê mải, trái tim Nhan Cửu được chữa lành vừa mềm mại vừa tê dại, cô không nỡ rời mắt, vốn đang đứng sánh vai cùng Triệu Tế Thành trước ô cửa kính lớn, nhưng cô càng lúc càng áp sát lại tấm kính, có trời mới biết cô muốn vào trong đó nựng đôi gò má bé bỏng mũm mĩm đến nhường nào, sau đó bế những em bé đang ngủ yên lành kia, ngắm chúng vặn người ngái ngủ.
Triệu Tế Thành bình thản hơn cô nhiều, anh dựa vào cửa kính, lặng lẽ nhìn em bé bên trong mà Nhan Cửu đang ngắm, sau đó nhìn vẻ mặt của cô, hơi mỉm cười, nhưng cô không thấy nụ cười đó. Cô đưa tay chấm vào tấm kính, nghiêng đầu nở nụ cười hiếm hoi trong ngày hôm nay với anh, rồi nói:
“Đáng yêu quá.”
“Mỗi lần tâm trạng tôi không tốt thì đều thích đến đây.”
Đuôi mắt thoáng nét cười của Triệu Tế Thành vẫn chưa biến mất, giọng anh rất khẽ nhưng có thể khiến Nhan Cửu nghe thấy rất rõ.
“Vì sao thế?”
Nhan Cửu không kìm được tò mò, làm bác sĩ vốn rất áp lực, nhưng có chút không hiểu vì anh không lên sân thượng hóng gió hoặc hút thuốc như trong phim, tại sao lại thích đến đây, cho nên cô mới hỏi.
Ánh đèn ấm áp trong phòng đã được chỉnh tối xuống nhưng vẫn có một nửa chiếu lên gương mặt anh, tạo ra quầng sáng nhàn nhạt, khiến toàn thân anh trở nên dịu dàng. Anh nhìn cô, nói ngắn gọn:
“Vì nơi này có thể khiến tôi nhớ ra, cuộc sống có thể rất tươi đẹp.”
Nhan Cửu ngẩn ngơ, nghe anh nói tiếp:
“Khó khăn gập ghềnh, hỷ nộ ái ố, mọi thứ khi đứng trước sinh mệnh đều trở nên vô cùng nhỏ bé, bản thân nó đã là một kỳ tích rồi. Đối với vũ trụ bao la mà nói, khả năng tồn tại của mỗi một cá thể còn chưa đến một phần nghìn tỷ, về khoa học tự nhiên mà nói, tế bào của hai giới tính gặp nhau cũng chỉ là một phần nghìn tỷ, trưởng thành, lấy vợ gả chồng rồi lại sinh con, đó là một chuỗi của những tỷ lệ cực nhỏ gặp nhau mới hình thành nên. Em bé trước mắt chúng ta đang nhắc nhở rằng sự chào đời của nó là khó khăn và đáng trân trọng biết mấy, khiến tôi cảm thấy sinh mệnh từ một khái niệm cao sâu khó đoán biến thành một thứ bằng xương bằng thịt mà chúng ta có thể nhìn thấy và chạm tới. Đúng rồi, nếu ban ngày cô đến đây, nhìn thấy dáng vẻ cha mẹ đứa bé đùa giỡn với nó thì càng vui vẻ hơn nữa đấy.”
Nhan Cửu thấy trong mắt Triệu Tế Thành như che giấu một nụ cười như một bức tranh vậy, sau đó anh từ từ thu lại nụ cười, tiếp tục nói một cách chân thành:
“Sống, theo tôi nghĩ, tìm kiếm sự tốt đẹp mới nên là câu trả lời cho câu hỏi ‘tại sao’ của cô. Vạn vật trên thế giới không phải là hoa nở mãi mà không tàn, nhưng cô phải tin rằng cuộc sống chính là mùa xuân nối tiếp mùa xuân, nó nhất định sẽ đến, lúc ấy sẽ xuân ấm hoa nở, nhưng phải chờ đợi vì bốn mùa tự có quy luật của riêng nó, vạn vật tự có số mệnh của chúng. Lúc nó đến thì hãy tranh thủ nắm chặt lấy, ra sức để đạt được những điều tốt đẹp mà chúng ta có thể làm được, cho dù nó chỉ là thoáng qua nhưng ít nhất cũng từng có được, như vậy còn hạnh phúc hơn rất nhiều so với những người không đợi được tới mùa xuân. Có những nỗi tiếc nuối là cả đời, đừng trừng phạt bản thân, cũng đừng buông xuôi theo cú sốc mà cuộc sống mang lại cho cô. Nếu những gì tốt đẹp không phải là trạng thái thường thấy của cuộc sống, thế thì hãy cố gắng biến nó thành trạng thái bình thường mà cô mong muốn nhất, đó… là những gì tôi hiểu về ý nghĩa của sự sống.”
Khi âm cuối chấm dứt, ánh mắt Triệu Tế Thành lại chuyển sang gương mặt cô, Nhan Cửu nhìn anh chăm chú, nghe hết từng con chữ vào đầu, không thể hình dung được những cơn sóng dữ dội mà những lời nói lúc này của anh đã khơi gợi trong lòng cô.
Chiếc hộp ký ức bị nứt vỡ của cô được anh nâng lên, quét sạch những hạt bụi đen tối dính trên đó, khi những lời anh nói chấm dứt, dường như mọi thứ xảy ra trong đêm nay, ngay cả những nỗi đau dằn vặt khó hiểu bấy lâu, tất cả đều được gói gọn lại và vứt đi.
Anh thật sự hiểu được cô.
Nhan Cửu nhìn sườn mặt của Triệu Tế Thành dưới ánh sáng dịu dàng kia, tim đập thình thịch khó kiềm chế, lòng cô dậy sóng không chỉ vì những lời anh nói, mà còn cả sự cảm động khi anh nguyện nói nhiều như thế vì cô.
“Cảm ơn anh đã nói những lời này với tôi. Ha ha, cũng phải cảm ơn cuộc sống quả thật đã ép bác sĩ Triệu của chúng ta thành một giáo sư triết học! Tôi nhất định sẽ không phụ sự chỉ dạy của anh đâu!”
Nửa câu đầu là lời thật lòng, nửa câu sau là để tránh cho không khí nghiêm túc gượng gạo, là lời nói đùa.
Ai ngờ Triệu Tế Thành lại quay sang, đôi mắt rất đẹp kia nhìn thẳng vào Nhan Cửu, trong mắt không còn thứ gì khác, không tránh né, vô cùng chân thành nhưng lại rất ung dung tự tại, anh nhìn vào mắt cô và chậm rãi nói:
“Không, Nhan Cửu, nói nhiều như thế… là vì tôi hy vọng cô vui vẻ.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương