Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 48
“Khí sắc phu nhân không tồi, xem ra là đã ổn rồi.” Giang di nương cười nói: “Vừa lúc có thể tham gia tiệc mừng thọ của lão thái thái.”
“Nói tới tiệc mừng thọ, ta cũng có việc muốn hỏi Phinh tỷ nhi.” Vân Sơ mở miệng: “Đã chuẩn bị hết những thứ cần thiết cho ngày mai chưa, nếu còn có gì lưỡng lự thì bây giờ có thể thảo luận một chút.”
Tạ Phinh trả lời: “Lão thái thái đích thân giám sát việc tổ chức tiệc thọ, tất cả đều đã chuẩn bị xong, mẫu thân không cần nhọc lòng vì những chuyện lặt vặt này.”
Lão thái thái nói đợi tiệc mừng thọ kết thúc thì sẽ giao quyền quản gia của mẫu thân cho nàng ta, trước khi nàng ta xuất giá, Tạ phủ đều do nàng ta chưởng quản, cô nương chưa xuất các mà có thể xử lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp thì sẽ trở thành ưu thế lớn cho việc làm mai...
Vân Sơ không tiếp tục hỏi chuyện tiệc thọ, chỉ hỏi thăm tình hình của đám di nương và bọn nhỏ gần đây.
Thân mình Đào di nương càng ngày càng nặng, đã gần tới lúc lâm bồn.
Giang di nương cho Nhàn tỷ nhi bắt đầu học chữ đọc sách, còn đang ở mức vỡ lòng.
Vũ di nương Thính Vũ cũng không cam lòng lạc hậu, đưa Doãn ca nhi đến học đường trong phủ cho phu tử dạy bảo.
Tạ Thế Duy chịu gia pháp cũng thành thật hơn nhiều, lúc thỉnh an chỉ ngồi im lặng không rên một tiếng.
Một đám người chỉ nói vài câu rồi tan đi.
Vừa ra khỏi Sanh Cư, Tạ Thế Doãn đã kéo tay áo Thính Vũ nói: “Di nương, mẫu thân không thích con nữa có phải là do ngài ấy đã có tiểu hài tử khác không?”
Thính Vũ lắc đầu, phu nhân không đơn giản là lạnh nhạt với Doãn ca nhi mà ngay cả với đại thiếu gia nhị thiếu gia cũng như vậy, thậm chí đại nhân cũng bị ăn một cái tát...
Nói thật, cho dù nàng ta hầu hạ phu nhân từ nhỏ, biết rõ thói quen của phu nhân như lòng bàn tay nhưng bây giờ cũng không nhìn ra phu nhân muốn làm gì.
“Di nương, con thấy có hài tử khác trong viện của mẫu thân.” Tạ Thế Doãn thấp giọng nói: “Hôm qua con tới sân bên cạnh viện mẫu thân chơi, nghe thấy có tiếng tiểu hài tử nói chuyện trong viện, là tiếng của một nam hài, con chờ một lúc lâu thì thấy có một nam hài bước ra từ thiên thính, cũng trạc tuổi con... Nhất định là do đứa nhỏ này nên mẫu thân mới không thích con nữa!”
Vừa nghe thì biết đây không phải lời bịa đặt, Thính Vũ kinh ngạc: “Con thấy thật sao?”
Tạ Thế Doãn dùng sức gật đầu.
Thính Vũ đột nhiên nắm chặt nắm tay.
Đứa nhỏ rất có thể là hài tử của dòng phụ Vân gia, chẳng lẽ, phu nhân không con nên muốn nhận một đứa từ Vân gia sao?
Nếu phu nhân thật sự nuôi dưỡng một hài tử có quan hệ huyết thống bên cạnh, vậy Doãn ca nhi của nàng ta sẽ không bao giờ có được sự chú ý của phu nhân nữa.
Lão thái thái biết chuyện này không, thái thái biết không, đại nhân biết không?
Ngày mai chính là tiệc sinh thần của lão thái thái, phu nhân muốn giới thiệu đứa nhỏ này trong tiệc thọ sao?
Trong lòng Thính Vũ ngổn ngang trăm mối nhưng lại không dám làm gì, nàng ta thật sự không rõ ý định của phu nhân… Vân Sơ vừa tới thiên thính thì hài tử kia đã giấu vật trong tay đi: “Mẫu thân, ngài đừng nhìn, đợi lát nữa con sẽ cho ngài một bất ngờ.”
“Được thôi, mẫu thân chờ nha.” Nàng ngồi xuống bên cửa sổ, bắt đầu bận rộn công việc.
Nàng cũng phải chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt cho tiểu gia hỏa.
Đây là ngày cuối cùng, chỉ cần nghĩ đến ngày mai tiểu gia hỏa phải rời khỏi Tạ gia, trong lòng nàng lại có chút không nỡ.
Sau bữa tối.
Sở Hoằng Du kéo Vân Sơ vào trong phòng, nhét một khối gỗ khắc vào ngực Vân Sơ như đang hiến vật quý: “Mẫu thân, có thích không?”
Đây là một khối gỗ to cỡ bàn tay, miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dạng một nữ tử mặc váy, cũng có thể đoán ra đây chính là Vân Sơ.
Nàng vô cùng vui vẻ quan sát tượng gỗ: “Du ca nhi, cảm tạ con, mẫu thân rất thích, mẫu thân cũng có lễ vật cho con.”
Nàng lấy một chiếc hầu bao đưa qua.
Sở Hoằng Du gấp không chờ nổi, lập tức mở hầu bao ra, nhìn thấy một con búp bê được làm từ vải bố.
Búp bê chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng biểu cảm lại sinh động như thật, sinh động đến mức khiến người ta vừa nhìn là biết đó chính là Sở Hoằng Du.
“Oa, mẫu thân, ngài lợi hại quá, con rất thích con búp bê này!” Tiểu gia hỏa hưng phấn nói: “Nếu búp bê to hơn một chút là được rồi, con có thể ôm vào lòng.”
Vân Sơ bế thằng bé đặt lên đùi mình, ôn nhu nói: “Ta cố ý làm nhỏ như vậy thì con mới có thể bỏ vào hầu bao, ngày ngày mang theo bên người, nhớ kỹ, không được để cho ai biết con đã tới Tạ gia, cũng không thể cho người khác biết con gọi ta là mẫu thân, nếu không ta sẽ gặp đại họa.”
Sở Hoằng Du nghiêm túc gật đầu, nghĩ nghĩ, chần chờ rồi nói: “Có thể cho muội muội con biết không?”
Thằng bé đã sớm nhắc tới muội muội nó không biết nói, người không biết nói tất nhiên sẽ không làm lộ bí mật, Vân Sơ nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu gia hỏa cao hứng nhảy cẫng lên.
Vân Sơ có thể nhìn ra quan hệ huynh muội của hai đứa nó không tồi, tiểu cô nương kia chắc chắn cũng làm người ta yêu thương giống thằng bé này vậy.
Có lẽ là vì sáng mai phải đi nên tiểu gia hỏa vô cùng quấn người, hai tay hai chân ôm chặt Vân Sơ, đầu dựa vào ngực nàng, làm thế nào cũng không chịu ngủ.
Vân Sơ kể chuyện xưa, hát vài câu hát, chật vật đến gần nửa đêm thì đứa nhỏ này mới chìm vào giấc ngủ.
Nương theo ánh sáng mờ nhạt nhìn hài tử ngủ say trong lòng, không biết vì sao mà nàng lại đột nhiên cúi đầu hôn lên trán hài tử một cái.
Một cái hôn lại khiến lồng ngực vốn trống rỗng như được lấp đầy.
Nàng ôm chặt hài tử, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
“Nói tới tiệc mừng thọ, ta cũng có việc muốn hỏi Phinh tỷ nhi.” Vân Sơ mở miệng: “Đã chuẩn bị hết những thứ cần thiết cho ngày mai chưa, nếu còn có gì lưỡng lự thì bây giờ có thể thảo luận một chút.”
Tạ Phinh trả lời: “Lão thái thái đích thân giám sát việc tổ chức tiệc thọ, tất cả đều đã chuẩn bị xong, mẫu thân không cần nhọc lòng vì những chuyện lặt vặt này.”
Lão thái thái nói đợi tiệc mừng thọ kết thúc thì sẽ giao quyền quản gia của mẫu thân cho nàng ta, trước khi nàng ta xuất giá, Tạ phủ đều do nàng ta chưởng quản, cô nương chưa xuất các mà có thể xử lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp thì sẽ trở thành ưu thế lớn cho việc làm mai...
Vân Sơ không tiếp tục hỏi chuyện tiệc thọ, chỉ hỏi thăm tình hình của đám di nương và bọn nhỏ gần đây.
Thân mình Đào di nương càng ngày càng nặng, đã gần tới lúc lâm bồn.
Giang di nương cho Nhàn tỷ nhi bắt đầu học chữ đọc sách, còn đang ở mức vỡ lòng.
Vũ di nương Thính Vũ cũng không cam lòng lạc hậu, đưa Doãn ca nhi đến học đường trong phủ cho phu tử dạy bảo.
Tạ Thế Duy chịu gia pháp cũng thành thật hơn nhiều, lúc thỉnh an chỉ ngồi im lặng không rên một tiếng.
Một đám người chỉ nói vài câu rồi tan đi.
Vừa ra khỏi Sanh Cư, Tạ Thế Doãn đã kéo tay áo Thính Vũ nói: “Di nương, mẫu thân không thích con nữa có phải là do ngài ấy đã có tiểu hài tử khác không?”
Thính Vũ lắc đầu, phu nhân không đơn giản là lạnh nhạt với Doãn ca nhi mà ngay cả với đại thiếu gia nhị thiếu gia cũng như vậy, thậm chí đại nhân cũng bị ăn một cái tát...
Nói thật, cho dù nàng ta hầu hạ phu nhân từ nhỏ, biết rõ thói quen của phu nhân như lòng bàn tay nhưng bây giờ cũng không nhìn ra phu nhân muốn làm gì.
“Di nương, con thấy có hài tử khác trong viện của mẫu thân.” Tạ Thế Doãn thấp giọng nói: “Hôm qua con tới sân bên cạnh viện mẫu thân chơi, nghe thấy có tiếng tiểu hài tử nói chuyện trong viện, là tiếng của một nam hài, con chờ một lúc lâu thì thấy có một nam hài bước ra từ thiên thính, cũng trạc tuổi con... Nhất định là do đứa nhỏ này nên mẫu thân mới không thích con nữa!”
Vừa nghe thì biết đây không phải lời bịa đặt, Thính Vũ kinh ngạc: “Con thấy thật sao?”
Tạ Thế Doãn dùng sức gật đầu.
Thính Vũ đột nhiên nắm chặt nắm tay.
Đứa nhỏ rất có thể là hài tử của dòng phụ Vân gia, chẳng lẽ, phu nhân không con nên muốn nhận một đứa từ Vân gia sao?
Nếu phu nhân thật sự nuôi dưỡng một hài tử có quan hệ huyết thống bên cạnh, vậy Doãn ca nhi của nàng ta sẽ không bao giờ có được sự chú ý của phu nhân nữa.
Lão thái thái biết chuyện này không, thái thái biết không, đại nhân biết không?
Ngày mai chính là tiệc sinh thần của lão thái thái, phu nhân muốn giới thiệu đứa nhỏ này trong tiệc thọ sao?
Trong lòng Thính Vũ ngổn ngang trăm mối nhưng lại không dám làm gì, nàng ta thật sự không rõ ý định của phu nhân… Vân Sơ vừa tới thiên thính thì hài tử kia đã giấu vật trong tay đi: “Mẫu thân, ngài đừng nhìn, đợi lát nữa con sẽ cho ngài một bất ngờ.”
“Được thôi, mẫu thân chờ nha.” Nàng ngồi xuống bên cửa sổ, bắt đầu bận rộn công việc.
Nàng cũng phải chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt cho tiểu gia hỏa.
Đây là ngày cuối cùng, chỉ cần nghĩ đến ngày mai tiểu gia hỏa phải rời khỏi Tạ gia, trong lòng nàng lại có chút không nỡ.
Sau bữa tối.
Sở Hoằng Du kéo Vân Sơ vào trong phòng, nhét một khối gỗ khắc vào ngực Vân Sơ như đang hiến vật quý: “Mẫu thân, có thích không?”
Đây là một khối gỗ to cỡ bàn tay, miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dạng một nữ tử mặc váy, cũng có thể đoán ra đây chính là Vân Sơ.
Nàng vô cùng vui vẻ quan sát tượng gỗ: “Du ca nhi, cảm tạ con, mẫu thân rất thích, mẫu thân cũng có lễ vật cho con.”
Nàng lấy một chiếc hầu bao đưa qua.
Sở Hoằng Du gấp không chờ nổi, lập tức mở hầu bao ra, nhìn thấy một con búp bê được làm từ vải bố.
Búp bê chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng biểu cảm lại sinh động như thật, sinh động đến mức khiến người ta vừa nhìn là biết đó chính là Sở Hoằng Du.
“Oa, mẫu thân, ngài lợi hại quá, con rất thích con búp bê này!” Tiểu gia hỏa hưng phấn nói: “Nếu búp bê to hơn một chút là được rồi, con có thể ôm vào lòng.”
Vân Sơ bế thằng bé đặt lên đùi mình, ôn nhu nói: “Ta cố ý làm nhỏ như vậy thì con mới có thể bỏ vào hầu bao, ngày ngày mang theo bên người, nhớ kỹ, không được để cho ai biết con đã tới Tạ gia, cũng không thể cho người khác biết con gọi ta là mẫu thân, nếu không ta sẽ gặp đại họa.”
Sở Hoằng Du nghiêm túc gật đầu, nghĩ nghĩ, chần chờ rồi nói: “Có thể cho muội muội con biết không?”
Thằng bé đã sớm nhắc tới muội muội nó không biết nói, người không biết nói tất nhiên sẽ không làm lộ bí mật, Vân Sơ nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu gia hỏa cao hứng nhảy cẫng lên.
Vân Sơ có thể nhìn ra quan hệ huynh muội của hai đứa nó không tồi, tiểu cô nương kia chắc chắn cũng làm người ta yêu thương giống thằng bé này vậy.
Có lẽ là vì sáng mai phải đi nên tiểu gia hỏa vô cùng quấn người, hai tay hai chân ôm chặt Vân Sơ, đầu dựa vào ngực nàng, làm thế nào cũng không chịu ngủ.
Vân Sơ kể chuyện xưa, hát vài câu hát, chật vật đến gần nửa đêm thì đứa nhỏ này mới chìm vào giấc ngủ.
Nương theo ánh sáng mờ nhạt nhìn hài tử ngủ say trong lòng, không biết vì sao mà nàng lại đột nhiên cúi đầu hôn lên trán hài tử một cái.
Một cái hôn lại khiến lồng ngực vốn trống rỗng như được lấp đầy.
Nàng ôm chặt hài tử, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương