Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 50
Lúc này sắc trời cũng đã sáng.
Bàn ghế ở tiền viện đã được chuẩn bị xong xuôi, vì là tiệc thọ của nữ quyến nên không cần phân chia bàn tiệc nam nữ riêng, đều là người một nhà sẽ ngồi chung một bàn, đã chuẩn bị mấy chục cái bàn thấp.
Tiền viện vừa chuẩn bị bày tiệc, còn chưa mở cổng chính thì một bà tử đã vội vã chạy tới nói: “Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, ngài mau nghĩ cách đi.”
Tiệc mừng thọ lần này phần lớn đều do Tạ Phinh lo liệu nên hạ nhân trực tiếp tới tìm nàng ta báo cáo.
Tạ Phinh có chút bực mình, người này không có mắt nhìn gì cả, ở đây có nhiều trưởng bối như vậy, thật là muốn khiến nàng ta mất hết mặt mũi sao?
Nàng ta hít sâu một hơi rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bà tử mở miệng nói: “Đại tiểu thư, vừa nãy phòng bếp chuẩn bị bắt tay làm đồ ăn thì mới phát hiện ra cá được đưa tới sáng nay chỉ to cỡ bàn tay, cá nhỏ thì thôi đi, nhưng đều là cá chết, phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì?” Lão thái thái không thể tin được: “Làm gì có nhà nào tổ chức tiệc thọ mà dùng cá chết?”
Đây chẳng phải là chuyện xúi quẩy, nguyền rủa bà ta chết sớm sao?
Tạ Phinh vội nói: “Đưa ta tới đó nhìn xem.”
Mí mắt phải của lão thái thái giật giật, vẫn cảm thấy không yên tâm: “Canh giờ còn sớm, khách khứa cũng chưa tới ngay đâu, chúng ta cùng đi nhìn xem.”
Tạ Trung Thành, Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An ở lại tiền viện, lão thái thái mang theo những nữ quyến liên quan tới phòng bếp xem thử.
Lúc nhìn thấy những con cá nhỏ phơi bụng trắng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, sắc mặt lão thái thái hoàn toàn biến thành màu đen: “Là ai phụ trách mua cá?”
Một bà tử nói: “Chuyện mua sắm ở phòng bếp đều do Hạ quản sự lo.”
Tạ Phinh nắm chặt khăn tay.
Uổng cho nàng ta tin tưởng Hạ Húc như vậy, gần như giao hết mọi việc cho Hạ Húc, không ngờ tên khốn nạn này lại gây họa lớn cho nàng ta!
Cá nhỏ thì cũng thôi đi, nhưng ở đây đều là cá chết, như vậy là đã tham ô bao nhiêu bạc chứ!
“Lão thái thái, cháu, là cháu không biết nhìn người.” Tạ Phinh cúi đầu nói: “Cháu lập tức cho người đi mua cá mới về ngay.”
Nguyên thị thở dài: “Chờ mua cá về tới nơi thì yến hội đã bắt đầu, không còn kịp rồi.”
Đào di nương mở miệng: “Vậy thì bỏ luôn món cá này đi.”
“Tiệc mừng thọ không thể không có cá.” Vân Sơ nhàn nhạt nói: “Cá này mới chết khoảng nửa canh giờ, làm món nào đậm vị một chút là có thể át đi vị không tươi của cá.”
Lão thái thái nhìn về phía Vân Sơ: “Con có chắc là được không?”
“Vân phủ có một món ăn gọi là cá chua cay, cá được chiên trong dầu nóng, hơn nữa còn có vị của giấm chua, người bình thường sẽ không phát hiện ra.” Vân Sơ mở miệng: “Vũ di nương, ngươi biết làm món này, giao cho ngươi.”
Nhìn bộ dạng bình chân như vại của nàng khiến đám người còn đang hoảng loạn trở nên yên tâm, như chuyện cá chết cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Thính Vũ bước lên trước: “Vâng.”
Trong bốn nha đầu bên cạnh phu nhân, nàng ta là người có trù nghệ tốt nhất, lúc này mới cảm giác được bản thân đã cá đất dụng võ.
Nàng ta giao hài tử cho nhũ mẫu, cất bước đi vào phòng bếp, lúc đang đi thì lại nghe Nguyên thị lên tiếng: “Sơ nhi, chuyện trong phủ chúng ta vẫn phải nhờ con làm chủ, may mà có con ở đây, nếu không thật không biết phải làm sao mới tốt...” Giang di nương hùa theo nói: “Phu nhân có tài quản gia, chuyện nhỏ thế này tất nhiên không thể làm khó ngài ấy.”
Thính Vũ cắn môi, rõ ràng là nàng ta giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt, nhưng tất cả mọi người chỉ khen phu nhân, hoàn toàn quên mất nàng ta...
Ánh mắt lão thái thái tràn ngập phức tạp.
Vốn dĩ muốn tổ chức một bữa tiệc mừng thọ hoàn hảo để thu hồi quyền quản gia của Vân Sơ, nhưng tiệc thọ còn chưa bắt đầu đã xuất hiện vấn đề, còn phải nhờ Vân Sơ ra mặt giải quyết hậu quả...
Bà ta không thể không thừa nhận đích nữ phủ Tướng quân chỗ nào cũng cao tay hơn người khác.
“Kiểm tra toàn bộ đồ vật đã mua về sáng nay.” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người đều là lão nhân làm việc ở phòng bếp từ lâu, một chút việc nhỏ cứ tự giải quyết, nếu thật sự không xử lý được thì phải thông báo ngay.”
“Vâng!”
Đám nha hoàn bà tử phòng bếp đồng loạt nhận lệnh.
Lúc này lão thái thái mới đưa nhóm nữ quyến về tiền viện đón khách.
Vân Sơ lộ ra một nụ cười trào phúng.
Nàng đã biết tiệc mừng thọ lần này sẽ không quá xuất sắc, nhưng không ngờ lại xảy ra vấn đề lớn như vậy.
Tiệc còn chưa bắt đầu mà đã xuất hiện một lu cá chết, không biết đằng sau còn bao nhiêu chuyện xấu đang chờ đâu.
Chẳng qua Hạ Húc thực sự to gan mua về một lu cá chết sao, sao nàng cứ có cảm giác là có người nào muốn khiến người ta nghẹn chết vậy...
Bà tử trong phủ tuy bất mãn Tạ Phinh nhưng cũng không dám làm bừa trong tiệc mừng thọ.
Vân Sơ nghĩ ngợi một hồi, chắc là lão thái thái xui xẻo thôi...
Lão thái thái cùng Nguyên thị và đám ca nhi tỷ nhi ngồi trong phong khách tiền viện nói chuyện, đám di nương không được tham dự những bữa tiệc này, Vân Sơ cùng Tạ Cảnh Ngọc, trưởng tử Tạ Thế An cùng trưởng nữ Tạ Phinh ra cổng lớn đón khách.
Người tới chúc mừng đầu tiên là cấp dưới của Tạ Cảnh Ngọc, Hồ đại nhân, đưa theo thê nữ đến chúc thọ.
“Tạ đại nhân, Tạ phu nhân.” Hồ đại nhân chắp tay chào hỏi: “Một chút lễ mọn, xin vui lòng nhận cho.”
Tạ Cảnh Ngọc đáp lễ: “Thế An, đưa Hồ đại nhân tới chỗ ngồi.”
Hồ đại nhân nhìn Tạ Thế An, cảm khái nói: “Hai năm trước hạ quan tới Tạ phủ lần đầu, Tạ thiếu gia lúc đó còn bé xíu, bây giờ đã cao thế này rồi.”
Tạ Thế An và Hồ đại nhân vừa hàn huyên vừa đi vào tiền viện.
Vân Sơ mỉm cười chào hỏi Hồ phu nhân.
Hồ phu nhân nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Sơ rồi nói: “Nghe nói Tạ phu nhân bệnh nặng, lúc này còn phải lo liệu tiệc mừng thọ, thực sự quá vất vả.”
“Không có đâu.” Vân Sơ mở miệng nói: “Tiệc thọ lần này đều do một tay nữ nhi nhà ta xử lý, ta cũng chỉ đề xuất một số chỗ, những việc lớn nhỏ còn lại đều do nó quyết định, có Phinh tỷ nhi giúp ta, sau này ta cũng thoải mái hơn nhiều.”
Hồ phu nhân kinh ngạc nhìn Tạ Phinh: “Tạ tiểu thư chỉ mới mười ba mười bốn tuổi nhỉ, lại có thể tự mình xử lý được tiệc thọ lớn như vậy sao?”
Tạ Phinh mở miệng nói: “Đều là mẫu thân dạy dỗ tốt.”
Ý tứ này chính là thừa nhận nàng ta một tay lo liệu chuyện chuẩn bị tiệc mừng thọ.
Bàn ghế ở tiền viện đã được chuẩn bị xong xuôi, vì là tiệc thọ của nữ quyến nên không cần phân chia bàn tiệc nam nữ riêng, đều là người một nhà sẽ ngồi chung một bàn, đã chuẩn bị mấy chục cái bàn thấp.
Tiền viện vừa chuẩn bị bày tiệc, còn chưa mở cổng chính thì một bà tử đã vội vã chạy tới nói: “Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, ngài mau nghĩ cách đi.”
Tiệc mừng thọ lần này phần lớn đều do Tạ Phinh lo liệu nên hạ nhân trực tiếp tới tìm nàng ta báo cáo.
Tạ Phinh có chút bực mình, người này không có mắt nhìn gì cả, ở đây có nhiều trưởng bối như vậy, thật là muốn khiến nàng ta mất hết mặt mũi sao?
Nàng ta hít sâu một hơi rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bà tử mở miệng nói: “Đại tiểu thư, vừa nãy phòng bếp chuẩn bị bắt tay làm đồ ăn thì mới phát hiện ra cá được đưa tới sáng nay chỉ to cỡ bàn tay, cá nhỏ thì thôi đi, nhưng đều là cá chết, phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì?” Lão thái thái không thể tin được: “Làm gì có nhà nào tổ chức tiệc thọ mà dùng cá chết?”
Đây chẳng phải là chuyện xúi quẩy, nguyền rủa bà ta chết sớm sao?
Tạ Phinh vội nói: “Đưa ta tới đó nhìn xem.”
Mí mắt phải của lão thái thái giật giật, vẫn cảm thấy không yên tâm: “Canh giờ còn sớm, khách khứa cũng chưa tới ngay đâu, chúng ta cùng đi nhìn xem.”
Tạ Trung Thành, Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An ở lại tiền viện, lão thái thái mang theo những nữ quyến liên quan tới phòng bếp xem thử.
Lúc nhìn thấy những con cá nhỏ phơi bụng trắng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, sắc mặt lão thái thái hoàn toàn biến thành màu đen: “Là ai phụ trách mua cá?”
Một bà tử nói: “Chuyện mua sắm ở phòng bếp đều do Hạ quản sự lo.”
Tạ Phinh nắm chặt khăn tay.
Uổng cho nàng ta tin tưởng Hạ Húc như vậy, gần như giao hết mọi việc cho Hạ Húc, không ngờ tên khốn nạn này lại gây họa lớn cho nàng ta!
Cá nhỏ thì cũng thôi đi, nhưng ở đây đều là cá chết, như vậy là đã tham ô bao nhiêu bạc chứ!
“Lão thái thái, cháu, là cháu không biết nhìn người.” Tạ Phinh cúi đầu nói: “Cháu lập tức cho người đi mua cá mới về ngay.”
Nguyên thị thở dài: “Chờ mua cá về tới nơi thì yến hội đã bắt đầu, không còn kịp rồi.”
Đào di nương mở miệng: “Vậy thì bỏ luôn món cá này đi.”
“Tiệc mừng thọ không thể không có cá.” Vân Sơ nhàn nhạt nói: “Cá này mới chết khoảng nửa canh giờ, làm món nào đậm vị một chút là có thể át đi vị không tươi của cá.”
Lão thái thái nhìn về phía Vân Sơ: “Con có chắc là được không?”
“Vân phủ có một món ăn gọi là cá chua cay, cá được chiên trong dầu nóng, hơn nữa còn có vị của giấm chua, người bình thường sẽ không phát hiện ra.” Vân Sơ mở miệng: “Vũ di nương, ngươi biết làm món này, giao cho ngươi.”
Nhìn bộ dạng bình chân như vại của nàng khiến đám người còn đang hoảng loạn trở nên yên tâm, như chuyện cá chết cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Thính Vũ bước lên trước: “Vâng.”
Trong bốn nha đầu bên cạnh phu nhân, nàng ta là người có trù nghệ tốt nhất, lúc này mới cảm giác được bản thân đã cá đất dụng võ.
Nàng ta giao hài tử cho nhũ mẫu, cất bước đi vào phòng bếp, lúc đang đi thì lại nghe Nguyên thị lên tiếng: “Sơ nhi, chuyện trong phủ chúng ta vẫn phải nhờ con làm chủ, may mà có con ở đây, nếu không thật không biết phải làm sao mới tốt...” Giang di nương hùa theo nói: “Phu nhân có tài quản gia, chuyện nhỏ thế này tất nhiên không thể làm khó ngài ấy.”
Thính Vũ cắn môi, rõ ràng là nàng ta giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt, nhưng tất cả mọi người chỉ khen phu nhân, hoàn toàn quên mất nàng ta...
Ánh mắt lão thái thái tràn ngập phức tạp.
Vốn dĩ muốn tổ chức một bữa tiệc mừng thọ hoàn hảo để thu hồi quyền quản gia của Vân Sơ, nhưng tiệc thọ còn chưa bắt đầu đã xuất hiện vấn đề, còn phải nhờ Vân Sơ ra mặt giải quyết hậu quả...
Bà ta không thể không thừa nhận đích nữ phủ Tướng quân chỗ nào cũng cao tay hơn người khác.
“Kiểm tra toàn bộ đồ vật đã mua về sáng nay.” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người đều là lão nhân làm việc ở phòng bếp từ lâu, một chút việc nhỏ cứ tự giải quyết, nếu thật sự không xử lý được thì phải thông báo ngay.”
“Vâng!”
Đám nha hoàn bà tử phòng bếp đồng loạt nhận lệnh.
Lúc này lão thái thái mới đưa nhóm nữ quyến về tiền viện đón khách.
Vân Sơ lộ ra một nụ cười trào phúng.
Nàng đã biết tiệc mừng thọ lần này sẽ không quá xuất sắc, nhưng không ngờ lại xảy ra vấn đề lớn như vậy.
Tiệc còn chưa bắt đầu mà đã xuất hiện một lu cá chết, không biết đằng sau còn bao nhiêu chuyện xấu đang chờ đâu.
Chẳng qua Hạ Húc thực sự to gan mua về một lu cá chết sao, sao nàng cứ có cảm giác là có người nào muốn khiến người ta nghẹn chết vậy...
Bà tử trong phủ tuy bất mãn Tạ Phinh nhưng cũng không dám làm bừa trong tiệc mừng thọ.
Vân Sơ nghĩ ngợi một hồi, chắc là lão thái thái xui xẻo thôi...
Lão thái thái cùng Nguyên thị và đám ca nhi tỷ nhi ngồi trong phong khách tiền viện nói chuyện, đám di nương không được tham dự những bữa tiệc này, Vân Sơ cùng Tạ Cảnh Ngọc, trưởng tử Tạ Thế An cùng trưởng nữ Tạ Phinh ra cổng lớn đón khách.
Người tới chúc mừng đầu tiên là cấp dưới của Tạ Cảnh Ngọc, Hồ đại nhân, đưa theo thê nữ đến chúc thọ.
“Tạ đại nhân, Tạ phu nhân.” Hồ đại nhân chắp tay chào hỏi: “Một chút lễ mọn, xin vui lòng nhận cho.”
Tạ Cảnh Ngọc đáp lễ: “Thế An, đưa Hồ đại nhân tới chỗ ngồi.”
Hồ đại nhân nhìn Tạ Thế An, cảm khái nói: “Hai năm trước hạ quan tới Tạ phủ lần đầu, Tạ thiếu gia lúc đó còn bé xíu, bây giờ đã cao thế này rồi.”
Tạ Thế An và Hồ đại nhân vừa hàn huyên vừa đi vào tiền viện.
Vân Sơ mỉm cười chào hỏi Hồ phu nhân.
Hồ phu nhân nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Sơ rồi nói: “Nghe nói Tạ phu nhân bệnh nặng, lúc này còn phải lo liệu tiệc mừng thọ, thực sự quá vất vả.”
“Không có đâu.” Vân Sơ mở miệng nói: “Tiệc thọ lần này đều do một tay nữ nhi nhà ta xử lý, ta cũng chỉ đề xuất một số chỗ, những việc lớn nhỏ còn lại đều do nó quyết định, có Phinh tỷ nhi giúp ta, sau này ta cũng thoải mái hơn nhiều.”
Hồ phu nhân kinh ngạc nhìn Tạ Phinh: “Tạ tiểu thư chỉ mới mười ba mười bốn tuổi nhỉ, lại có thể tự mình xử lý được tiệc thọ lớn như vậy sao?”
Tạ Phinh mở miệng nói: “Đều là mẫu thân dạy dỗ tốt.”
Ý tứ này chính là thừa nhận nàng ta một tay lo liệu chuyện chuẩn bị tiệc mừng thọ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương