Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 8



“Hơn một ngàn lượng bạc...” Vân Sơ cười: “Phinh tỷ nhi, con không quản gia nên không biết củi gạo dầu muối đắt bao nhiêu, hơn một ngàn lượng bạc không đủ cho sinh hoạt một tháng của Tạ gia, lấy đâu ra bạc để trồng hoa? Nếu không phải ta lấy của hồi môn bù vào thì tiệc ngắm hoa năm trước năm kia sao có thể náo nhiệt như vậy?”

Tạ Phinh không thể tin được, nói: “Mẫu thân dùng của hồi môn bù vào chi phí của Tạ gia sao?”

Lão thái thái đặt mạnh chung trà xuống bàn: “Không thể nào, Tạ gia không thể nào đụng vào hồi môn của con dâu, Sơ nhi, có vài lời không thể nói bậy được đâu.”

Bọn họ là thư hương thế gia, rất xem trọng thể diện, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì làm sao Cảnh Ngọc còn chỗ đứng trên quan trường?

Vân Sơ nâng tay: “Thính Sương, sổ sách.”

Thính Sương vội vàng trình sổ sách đã được sửa sang lúc sáng sớm lên.

“Đây là sổ sách của Tạ phủ, thu chi mỗi tháng đều được viết rõ ràng ở đây.” Nàng bảo Thính Sương đặt sổ sách lên chiếc bàn trước mặt lão thái thái: “Tháng nào cũng chi nhiều thu ít, con sợ lão thái thái vì chuyện này mà nhọc lòng nên vẫn luôn không nói ra. Hôm nay bị mời tới đây, còn bị nghi ngờ thì chi bằng nói một lần cho rõ ràng đi.”

Lão thái thái bị ảnh hưởng của gia tộc nên chỉ đọc hiểu tứ thư ngũ kinh, hoàn toàn không rõ mấy chuyện làm ăn này.

Còn Tạ Phinh chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, không có người dạy thì tất nhiên cũng dốt đặc cán mai.

“Bảo An ca nhi tới đây.” Lão thái thái mở miệng nói: “Tiên sinh nói An ca nhi biết gảy bàn tính, bảo nó tới đây xem sổ sách trong nhà.”

Dùng của hồi môn của con dâu là một chuyện rất mất mặt, không thể để Vân Sơ muốn nói gì thì nói.

Nếu bọn họ đã không hiểu thì cứ tìm một người có hiểu biết tới xem.

Chu ma ma lĩnh mệnh, lập tức tới từ đường mời người.



Tạ Thế An còn quỳ ở từ đường, hắn ta cũng chẳng có việc gì làm, vừa gọi là lập tức tới ngay.

Trên đường đi hắn ta đã biết chuyện gì đang xảy ra, sau khi thỉnh an trưởng bối thì cầm sổ sách xem xét một phen.

“Tạ gia chúng ta quả thật là thu không đủ chi...” Tạ Thế An dừng một lúc rồi nói tiếp: “Năm trước thu vào tổng cộng năm ngàn sáu trăm lượng, chi ra hơn mười ba ngàn lượng.”

Tạ lão thái thái kinh ngạc: “Sao lại chênh lệch lớn như vậy?”

Vân Sơ có thể lừa bà ta nhưng An ca nhi thì không.

Tạ Thế An cầm sổ sách nói: “Tạ gia chỉ có thu vào phần lợi nhuận của mấy cửa hàng, bổng lộc của phụ thân và bạc của thôn trang gần kinh thành không có khoản nào có trong sổ sách.” Tạ lão thái thái im lặng, đây là sự thật, bà ta không thể nào chối cãi.

Thính Phong đứng sau lưng Vân Sơ, nhẹ giọng nói thầm: “Bạc của lão gia và đại nhân cũng phải sung vào công trướng mới đúng, sao lại để một người khác họ như phu nhân phải tự bỏ của hồi môn của mình vào đó chứ...”

Tuy nàng ấy nói rất nhỏ nhưng những người xung quanh đều nghe rất rõ ràng.

Không đợi lão thái thái lên tiếng, Vân Sơ đã đứng lên.

Nàng bước ra chính giữa, hơn uốn gối: “Từ sau khi gả vào Tạ gia, cho dù là phụng dưỡng trưởng bối, giáo dục nhi nữ, giúp đỡ phu quân kết giao nhân mạch hay quản lý các việc lớn bé của Tạ gia, con tự hỏi bản thân không làm chuyện gì sai trái. Hiện giờ chỉ trồng mấy cây táo để bớt một chút chi phí mà lại bị nhiều người chất vấn... Lão thái thái, năng lực của Sơ nhi có hạn, hôm nay con trả quyền quản gia lại cho ngài.”

Thính Sương tiến lên một bước, đặt một chiếc hộp trước mặt lão thái thái.

Lão thái thái nhíu mày.



Trước đây Tạ gia chỉ có bảy tám nha hoàn cùng bà tử, bà ta quản lý cũng đơn giản hơn nhiều.

Nhưng bây giờ tôn tử làm quan, gia nghiệp của Tạ phủ lại lớn, cả biệt phủ lớn thế này, nhiều người như vậy, quản lý không phải là chuyện dễ.

“Sơ nhi, con nghĩ nhiều rồi.” Trong lòng lão thái thái suy tính đủ đường, trên mặt lại vô cùng từ ái, kéo tay Vân Sơ uyển chuyển nói: “Bốn năm năm qua đúng là nhờ có con mà Tạ gia mới càng ngày càng ổn định, con là đại công thân của Tạ gia mà. Hôm nay là tổ mẫu đường đột, tổ mẫu xin lỗi con, con đừng nói lẫy như vậy.”

“Lão thái thái, con không nói lẫy đâu.” Vân Sơ cúi đầu: “An ca nhi đã xem sổ sách nên chắc cũng biết tình huống của Tạ gia bây giờ ra sao, nếu con tiếp tục quản gia thì của hồi môn sớm muộn cũng bị đào rỗng, đến lúc đó phải về Vân gia tìm mẫu thân lấy bạc, hẳn là lão thái thái cũng không muốn nháo tới chỗ Vân gia đúng không.”

Tạ lão thái thái có chút khó xử.

Nếu để Vân gia biết Tạ gia đụng vào của hồi môn của Vân Sơ, hậu quả... nhẹ thì không thèm cất nhắc người Tạ gia, nặng thì dâng tấu chương buộc tội.

Tạ gia trải qua ba đời mới tới được kinh thành, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nghĩ vậy, lão thái thái mở miệng nói: “An ca nhi, tính xem mấy năm nay mẫu thân con đã dùng bao nhiêu của hồi môn rồi.”

Tạ Thế An sai người lấy bàn tính tới, lạch cạch lạch lạch, chỉ một lúc sau đã tính xong: “Tổng cộng là hai mươi mốt ngàn hai trăm ba mươi lăm lượng.”

Ngực Tạ lão thái thái tê rần.

Tuy bà ta tiếc số bạc này nhưng bà ta cũng rõ cần phải bổ sung đủ số đó.

Điều duy nhất khiến bà ta cảm thấy may mắn chính là tôn tức (cháu dâu) cũng tận tâm tận lực với đám nhỏ, số bạc này sớm hay muộn cũng sẽ quay về tay Tạ gia.

Bà ta vẫy tay, Chu ma ma đứng phía sau nhận lệnh, bước vào nội thất lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày.
Chương trước Chương tiếp