Sư Muội, Chậm Chút Đã

Chương 14: Am đường và miếu chùa



Kể từ khi tân hoàng đăng cơ, Hoàng Thái hậu cứ đến mồng một và ngày rằm lại đến Từ Tâm Am dâng hương. Tuy là trưởng tỷ của Thái hậu, trừ những khi bất đắc dĩ phải cùng Thái hậu đến Từ Tâm Am, đây là lần đầu tiên Thẩm Thái phu nhân một mình đến đây.

Chiếc xe ngựa trang trí lộng lẫy của phủ Trấn Quốc công tiến vào vùng ngoại ô dưới chân núi Khê Sơn, đoàn tùy tùng cùng với kiểu nghi thức hoa lệ thu hút sự chú ý giữa khung cảnh núi non khúc khuỷu.

Chú tiểu đang quét sân trước cổng Vạn Hoa Tự chợt ngẩn ra khi lần đầu tiên nhìn thấy kiểu nghi thức xa hoa như vậy, lập tức vội vàng đẩy cánh cổng phía sau chạy vào trong miếu.

Suốt quãng đường, Thẩm Thái phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Ấu Lăng không rời, trong xe bày biện đầy ắp điểm tâm, hoa quả nhưng Triệu Ấu Lăng muốn ăn cũng không thể, chỉ đành nhìn chúng chòng chọc, rồi lại liếc trộm sắc mặt Thẩm Thái phu nhân.

Thẩm Thái phu nhân nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ, như có điều trăn trở, lại như không nghĩ gì, chỉ ngẩn người nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.

Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, không cần dùng sức, chỉ khẽ nhích người là tay đã trượt ra khỏi tay Thẩm Thái phu nhân, Triệu Ấu Lăng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bữa sáng vội vàng chỉ ăn no được năm phần, giờ đã đói meo. Nàng không khách sáo mà cầm lấy một miếng bánh lưỡi bò đưa vào miệng, phát hiện Thẩm Thái phu nhân vẫn nhìn ra ngoài cửa xe.

Trên đường đi cùng Thẩm Thái phu nhân, nàng rất hao tốn sức lực để nói chuyện, không hiểu vì sao Thẩm Thái phu nhân lại muốn kể cho nàng nghe những chuyện của tiền triều. Đối với thế sự hiện tại, nàng còn chẳng biết Hoàng đế họ gì tên chi, càng không biết Trấn Quốc công là chức quan lớn đến mức nào, chỉ thấy mẫu thân của ông ta ra ngoài mà long trọng đến vậy, riêng đội hộ vệ đi trước mở đường và đi sau đã có đến trăm người.

"Người ăn một miếng không?"

Triệu Ấu Lăng lại cầm một miếng bánh đậu xanh, thấy Thẩm Thái phu nhân quay lại nhìn mình, nàng đưa miếng bánh qua.

Thẩm Thái phu nhân nhận lấy miếng bánh, ngắm nghía kỹ lưỡng trên đầu ngón tay, như thể bánh đậu xanh không phải để ăn mà là để chiêm ngưỡng.

"Bánh này ngon thật, màu xanh biếc cũng đẹp mắt, không như bánh đậu xanh thường ăn hơi khô, ăn xong lại muốn uống nước."

"Nếu ngươi thích, ta sẽ cho người mỗi ngày làm cho ngươi. Ngươi ở Hoán Nguyệt Hiên đã quen chưa?"

"Đã quen rồi ạ, Quốc công phu nhân đối xử với ta rất tốt, nói ta ăn ở trong phủ đều không mất tiền."

Triệu Ấu Lăng mãn nguyện, cười tươi như hoa.

Thẩm Thái phu nhân đặt miếng bánh đậu xanh trở lại hộp, ánh mắt lấp lánh nhìn Triệu Ấu Lăng ăn ngon lành.

Hai nhi nữ khi còn là khuê nữ cũng thích ăn bánh đậu xanh hương sen, sau khi vào cung vẫn luôn nhớ nhung bánh ngọt ở nhà, còn đặc biệt cho ngự trù đến nhà học hỏi nhưng vẫn thấy bánh nhà làm là ngon nhất.

Thẩm Thái phu nhân bèn ngày ngày sai người đưa bánh đến cung, dù hai nhi nữ một người là Hoàng hậu, một người là Quý phi nhưng muốn gặp mẫu thân cũng không dễ dàng gì. Nào phải các con thấy bánh đậu xanh nhà làm ngon nhất, mà là ngày ngày nhớ nhà, nhớ mẫu thân!

Xe ngựa từ từ dừng lại.

Cốc ma ma vén rèm xe bẩm báo:

"Có một vị tiểu hòa thượng ở Vạn Hoa Tự muốn bái kiến Thái phu nhân."

Thẩm Thái phu nhân thấy lạ, hòa thượng là người xuất gia không câu nệ lễ nghi, sao lại muốn bái kiến bà ấy. Cốc ma ma liếc nhìn Triệu Ấu Lăng, rồi hạ giọng nói:

"Là Đại hoàng tử Triệu Hằng năm xưa đã xuất gia ở Vạn Hoa Tự..."

Cốc ma ma vừa nói xong, Thẩm Thái phu nhân bỗng nhớ ra, mười lăm năm trước, tân hoàng mới lên ngôi không lâu đã đưa trưởng tử tám tuổi đến Vạn Hoa Tự xuất gia tu hành, nói là thay ông ấy cầu phúc cho bách tính thiên hạ.

"Hắn muốn gặp ta làm gì?"

"Hắn nói muốn cầu phúc cho người trường thọ trăm tuổi, thân thể an khang. Nếu Thái phu nhân không muốn gặp, ta sẽ đuổi hắn đi."

"Khoan đã.

Triệu Hằng thuở nhỏ rất được Tiên Hoàng yêu thích, từng có ý định nhận làm nghĩa tử, cho phép tự do ra vào cung, Thẩm Thái phu nhân vào cung cũng từng gặp vài lần. Khi đó Triệu Hằng bẩm sinh đã mày rậm mắt sáng, dáng vẻ anh tuấn, không biết mười lăm năm làm hòa thượng đã thay đổi thế nào.

Thẩm Thái phu nhân không kìm được, nhoài người ra ngoài cửa sổ xe dò xét.

Quả nhiên thấy bên cạnh xe ngựa có một vị hòa thượng trẻ tuổi, mắt nhìn xuống, hai tay chắp trước ngực, cổ tay đeo tràng hạt.

Triệu Ấu Lăng cùng Thẩm Thái phu nhân xuống xe, ánh mắt đã bị vị hòa thượng mặc tăng bào màu lam khói thu hút. Tấm áo cà sa không thể che giấu vẻ tuấn tú của vị hòa thượng, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh lặng như nước.



Tiểu hòa thượng thật tuấn tú!

Triệu Ấu Lăng thầm nói, đột nhiên trước mắt lóe lên ánh vàng, quyển sách cổ kia không biết sao lại hiện ra trước mắt nàng.

“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu; thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu.1 Chân tuyển minh quân, thì bất ngã đãi.2 ”

(1) 2 câu này trích từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử, có thể dịch ra là: Trời đất không nhân từ, xem vạn vật như cỏ rác; Thánh nhân không nhân từ, xem bách tính như cỏ rác. “Sô cẩu” nghĩa là chó cỏ, chó rơm. Xưa, người ta bện cỏ, rơm thành chó, để dùng khi tế lễ; trước khi dùng đến, người ta quý báu chắt chiu, khi lễ xong rồi, người ta đem vứt bỏ.

(2) Câu này dịch nghĩa ra là: Tuyển chọn minh quân thật sự, thời gian không đợi ta.

Một dòng chữ lấp lánh trên trang sách, sau đó quyển sách khép lại và biến mất.

Triệu Ấu Lăng sững sờ nhìn chằm chằm vào vị trí quyển sách vừa mở ra, chớp mắt hai lần mới hoàn hồn. Nàng lẩm nhẩm trong lòng những lời vừa nhìn thấy, ánh mắt lại rơi vào vị hòa thượng tuấn tú.

"Làm theo chỉ dẫn của Thiên thư."

Nhớ lại lời Tang Nguyệt Ngô nói đêm đó, nàng bỗng chốc sáng tỏ ra một chút, chẳng lẽ Thiên thư chỉ ra vị hòa thượng này sẽ là sự lựa chọn sáng suốt?

"Lăng Nhi..."

Thẩm Thái phu nhân chuẩn bị lên xe tiếp tục lên núi, thấy ánh mắt Triệu Ấu Lăng nhìn Triệu Hằng có chút kỳ lạ, bà ấy dịu dàng gọi.

Triệu Ấu Lăng lại nhìn Triệu Hằng, nhếch mép tinh nghịch nháy mắt với hắn, rồi quay lại theo Thẩm Thái phu nhân lên xe.

Nếu là nam tử bình thường bị một thiếu nữ trẻ tuổi nhìn như vậy, tâm tư đã sớm bị khơi gợi nhưng Triệu Hằng vẫn bình thản, khẽ cụp mắt, hai tay chắp trước ngực, miệng niệm kinh cầu phúc cho Thẩm Thái phu nhân.

Mười lăm năm rồi, cuối cùng cũng có cơ hội gặp được người đáng tin cậy. Nhưng Thẩm Thái phu nhân dù sao cũng chỉ là nữ lưu, không thể giúp hắn lấy lại công bằng cho vụ án năm xưa...

Triệu Hằng tiễn đoàn xe của Thẩm Thái phu nhân khuất xa, quay người bước lên bậc đá trước cổng Vạn Hoa Tự.

Thẩm Thái phu nhân buông rèm cửa sổ, mắt đã cay xè.

Mười lăm năm không gặp, bà ấy thấy Triệu Hằng so với lúc nhỏ càng thêm điềm tĩnh, ung dung, khiến người ta yêu mến.

"Lăng Nhi." Thẩm Thái phu nhân cũng không biết mình đã đổi cách gọi, Triệu Ấu Lăng lại thích nghi rất nhanh, cười đáp.

"Ngươi thấy vị hòa thượng đó tốt không?"

"Rất tốt ạ! Vì sao người lại hỏi vậy?"

Triệu Ấu Lăng vẻ mặt khó hiểu.

"Ha ha ha..."

Thẩm Thái phu nhân cười đến nỗi mắt híp lại. Nữ nhi lớn lên rồi thì sẽ phải lòng nam tử trẻ tuổi, tôn nữ bà ấy phải lòng Tân khoa Trạng nguyên Tống Dự. Tống Dự nho nhã, tuấn tú, khiêm tốn, nữ nhi phải lòng hắn ta cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng ngoại tôn nữ này lại phải lòng một hòa thượng, vậy thì có chút khác biệt rồi.

Tuy chưa xác nhận cuối cùng Triệu Ấu Lăng có phải là ngoại tôn nữ của mình không nhưng sau một đoạn đường trò chuyện, trong lòng Thẩm Thái phu nhân đã khẳng định Triệu Ấu Lăng chính là ngoại tôn nữ của mình.

Năm đó, khi Thẩm Vân Anh còn là Hoàng Quý phi mang thai, Thẩm Thái phu nhân vui đến ba ngày không ngủ được, sai người tìm ở Vân Nam một khối ngọc bích, rồi nhờ bậc thầy đệ nhất thiên hạ về đá ngọc lấy hai mảnh trong suốt nhất mài thành hai miếng ngọc bội tinh xảo và khảm họ của Tiên Hoàng vào hoa văn.

Thẩm Thái phu nhân tặng hai miếng ngọc bội cho hai nữ nhi, Thẩm Vân Cẩn đeo ở thắt lưng, Thẩm Vân Anh đeo ở cổ...

Thẩm Thái phu nhân sờ miếng ngọc bội bên hông, khóe mắt lại đỏ hoe. Tiên Hoàng ngã ngựa mà băng hà, Tiên Hoàng hậu tuẫn tình*, Tiên Hoàng Quý phi đang mang thai sáu tháng mất tích trên đường đưa tang, đến nay đã mười lăm năm, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.

(*) Tuẫn tình: Chết vì tình.

Thẩm Thái phu nhân nặng trĩu tâm sự, Đầu Triệu Ấu Lăng cũng đầy dấu chấm hỏi vì những chữ đột ngột xuất hiện trên Thiên thư. Trong xe ngựa im ắng, cho đến khi lên đến Từ Tâm Am trên đỉnh núi.

Thẩm Thái phu nhân được mọi người vây quanh bước vào am đường.



Am đường nằm khuất trong bóng cây rậm rạp, diện tích không lớn, ngẩng đầu có thể thấy thác nước đổ xuống. Trên vách đá là những loài hoa cỏ kỳ lạ không biết rõ tên nhưng lại khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Vì sự xuất hiện của Thẩm Thái phu nhân, các ni cô trong am đường đều lui về am thất của mình.

Sư trụ trì Từ Tâm Am, sư Minh Tuệ đã hơn sáu mươi tuổi nhưng trông như chưa đến bốn mươi. Mỗi lần Thẩm Thái phu nhân gặp sư Minh Tuệ, đều thấy bà trẻ hơn trước.

"Sư thái chắc chắn là có phương thuốc trường sinh bất lão nào đó mà không chịu nói cho chúng ta biết."

"Thái phu nhân lại nói đùa rồi."

Sư Minh Tuệ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn dệt bằng cỏ lau, Thẩm Thái phu nhân cũng xin một cái bồ đoàn để ngồi xuống.

Trước đây, khi bà ấy đi cùng Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu đều muốn ngồi đệm mềm có tựa, bà ấy cũng không tiện khác biệt, chỉ đành ngồi theo muội muội.

Lần này cuối cùng cũng có thể ngồi theo kiểu của sư thái, cảm giác dưới thân mát lạnh, tinh thần cũng thanh tịnh hơn.

Bà ấy phất tay cho tùy tùng lui xuống, nhìn Triệu Ấu Lăng đang quỳ ngồi bên cạnh, mỉm cười rồi nói với giọng trìu mến:

"Ngươi ngồi thiền với ta ở đây chắc chắn là không chịu nổi, không bằng ra ngoài ngắm cảnh đi. Ta và sư thái học Phật lý, thời gian chắc sẽ không ngắn đâu."

Triệu Ấu Lăng đáp lời rồi đi ra ngoài, nàng cũng muốn nghiên cứu xem làm thế nào để gọi ra Thiên thư. Nếu Thiên thư không Thế tùy ý nàng gọi ra, mỗi lần đều đột ngột xuất hiện, nàng sợ mình sẽ bị giật mình.

Hôm nay ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào vị hòa thượng kia, chắc không ai nhìn thấy Thiên thư của nàng. Nếu sau này bị người khác phát hiện ra Thiên thư của nàng, không chừng sẽ gây ra một cuộc tranh giành khắp nơi.

Triệu Ấu Lăng không ngốc, nàng tất nhiên biết Thiên thư là bảo bối, hơn nữa không phải bảo bối bình thường, cảm giác không giống bất cứ thứ gì trên đời này.

Tang Nguyệt Ngô tỷ tỷ kia nhất định là tiên nữ! Giá mà có thể gặp lại nàng ấy một lần nữa thì tốt biết mấy. Nàng ấy dường như biết ta là ai, cảm giác ánh mắt của nàng ấy có thể nhìn thấu mọi thứ nhưng lời nói lại ngập ngừng...

"Triệu cô nương, Thái phu nhân gọi người vào."

Triệu Ấu Lăng đang mải mê ngắm nhìn dòng thác đổ xuống như dải lụa bạc, nghe thấy Cốc ma ma gọi, nàng bèn theo Cốc ma ma vào lại nội đường am thất.

"Lăng Nhi, ngươi đến trước mặt sư thái đi."

Thẩm Thái phu nhân liếc nhìn sư Minh Tuệ đang nhắm mắt dưỡng thần, vẫy tay gọi Triệu Ấu Lăng tiến lại gần.

"Ngồi xuống đi."

Sư Minh Tuệ vẫn không mở mắt.

Triệu Ấu Lăng không hiểu chuyện gì nhưng có thể cảm nhận được khí chất vừa gần gũi vừa đáng kính của sư Minh Tuệ.

Nàng ngoan ngoãn quỳ ngồi trước mặt sư Minh Tuệ.

"Đưa tay phải cho ta."

Sư Minh Tuệ tuy nhắm mắt nhưng dường như có thể nhìn thấy hành động của người khác.

Triệu Ấu Lăng đưa tay phải ra trước mặt bà, sư Minh Tuệ vẫn không mở mắt, bà nắm lấy tay Triệu Ấu Lăng.

Ngay khoảnh khắc sư Minh Tuệ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Triệu Ấu Lăng, nàng như bị sét đánh, toàn thân đột nhiên run lên, một luồng nhiệt liên tục chảy từ lòng bàn tay sư Minh Tuệ vào lòng bàn tay nàng, lên cánh tay đến n.g.ự.c rồi lan ra toàn thân thể nàng.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Heoboo

Beta: Phoebe

Check: Trân Trân
Chương trước Chương tiếp