Sư Muội, Chậm Chút Đã

Chương 19: Mỗi người đều mang nỗi niềm riêng



“Mau mau đến Du Viên gặp phụ thân ngươi đi, nàng dâu mới nên kính trà cho phụ thân ngươi trước. Việc vặt vãnh trong phủ rất nhiều, ngày mai sau khi Thế tử phi hồi phủ thì gặp ta để học tập cách quản gia, chờ sau khi Thế tử phi học được cách quản gia ta sẽ đi Từ Tâm Am trai giới mấy ngày, nghe Minh Tuệ sư thái giảng thiền khai ngộ.”

Cao phu nhân che miệng cười, ánh mắt đánh giá Triệu Ấu Lăng qua lại, càng nhìn càng thấy vui mừng.

Uống xong trà nàng dâu mới dâng, Cao phu nhân mặt mày hớn hở nói. Mở miệng cứ ba câu lại nhắc đến sinh hài tử, nghe thấy vậy sắc mặt của Mục Hàn Trì quẫn bách, Triệu Ấu Lăng thì xấu hổ đến đỏ bừng cả gương mặt.

Thực hiện lời hứa của mình, Mục Hàn Trì không muốn rối rắm ở nữ nhi tình trường. Nếu như không phải vô tình đụng trúng Triệu Ấu Lăng đang tắm gội, nếu không phải Hoàng thượng tứ hôn, hắn trăm triệu lần sẽ không nghĩ đến thành thân.

Thù cũ chưa trả, con đường phía trước còn chưa rõ, hành trang gọn nhẹ ra trận mới là thượng sách.

Nhưng nếu đã cưới người trong lòng rồi thì tất cả mọi hành động càng phải cẩn thận hơn, luôn luôn phải nhớ đến an nguy của người nhà, không thể để một người thân nào phải chịu khổ...

“Cháu trai phải cảm ơn ông trời đã ban mối lương duyên, khiến cô mẫu nhọc lòng rồi. Cô mẫu còn muốn căn dặn chuyện gì nữa không?”

Mục Hàn Trì nhìn một bên mặt đỏ bừng lên của Triệu Ấu Lăng, trên mặt hắn cũng nhịn không được mà nở nụ cười.

Nhìn cháu trai tâm ý viên mãn, Cao phu nhân cười càng thêm rạng rỡ.

“Cô mẫu thì.” Cao phu nhân phe phẩy chiếc quạt che miệng cười, dừng lại một chút rồi nói: “Trong lòng cô mẫu chuyện quan trọng nhất chính là ngóng trông các ngươi sớm sinh quý tử, tăng thêm nhân khẩu cho Mục gia. Vương phủ của chúng ta quá quạnh quẽ. Mẫu thân ngươi ở nơi chín suối vẫn luôn ngóng trông ngươi trưởng thành! Chuyện nàng dặn dò, một ngày ta cũng không dám quên…”

Cao phu nhân che mặt lại sắc mặt có chút cảm khái, sau đó ngay lập tức khôi phục lại ánh mắt lấp lánh nhìn Mục Hàn Trì và Triệu Ấu Lăng mà đánh giá.

Ra khỏi phòng của Cao phu nhân, Mục Hàn Trì nắm tay Triệu Ấu Lăng đi về phía Du Viên gặp phụ thân Mục Đình Thần của mình.

Xuyên qua đoạn gấp khúc nơi hậu hoa viên thì nhìn thấy Lăng Vân Các, Triệu Ấu Lăng đứng lại.

“Hai ngày trước ta xông vào trong phủ, Cao phu nhân để ta ở lại sương phòng của Lăng Vân Các, lúc ấy ta còn tưởng về sau sẽ ở lại Hoài Vương phủ làm bạn Cao phu nhân gì đó, dù sao cũng không thể ăn không uống không được…”

Nhớ lại sự việc đêm đó giống như nằm mơ vậy. Không nghĩ đến lần nữa trở lại nơi này Cao phu nhân lại muốn nàng sinh hài tử cho Mục gia…

“Về sau nàng phải gọi là cô mẫu giống như ta, chỉ người ngoài mới gọi là Cao phu nhân.”

“Vậy ý huynh là ta là nội nhân*?”

(*) 内人: phiên âm là nội nhân nhưng còn có nghĩa là vợ, bà xã, thê tử.

Triệu Ấu Lăng chớp mắt nhìn về phía Mục Hàn Trì.

Trải qua quãng đường từ hoàng cung trở về, nàng càng cảm thấy bản thân với Mục Hàn Trì giống như đã quen biết từ lâu vậy, so với Thẩm Thái phu nhân cùng với Vương thị thì còn thân thiết hơn vài phần

“Thê tử? Đúng vậy, không sai.”

Mục Hàn Trì buồn cười.

“Làm thê tử là ta chỉ có thể ngây ngốc ở trong phòng sao?”

Triệu Ấu Lăng đột nhiên lo lắng, Cốc ma ma dặn nàng ở Hoài Vương phủ phải thận trọng từ lời nói đến hành động, Hỉ bà dạy nàng đạo lí phu thê, khiến nàng cảm giác kết hôn cũng không phải chuyện tốt gì.

“Không không, nàng có thể làm bất kì cái gì nàng thích. Nàng là thê tử của ta, ta sẽ bảo vệ nàng. Có ta ở đây, không ai dám bắt nạt nàng.”

Mục Hàn Trì khẳng định.

Ngay lập tức nắm lấy tay của Triệu Ấu Lăng, hắn cảm giác được Triệu Ấu Lăng không phải cô nương bình thường, thân thủ công pháp của nàng không thua kém hắn. Hắn vẫn luôn không hỏi vì sợ Triệu Ấu Lăng sẽ nghĩ hắn nghi ngờ nàng, không tin tưởng nàng.

Bóng dáng Mục Hàn Trì cùng với Triệu Ấu Lăng dắt tay nhau sóng vai đi về phía Du Viên, nam anh tuấn tiêu sái, nữ như hoa như ngọc, giống như một đôi thần tiên quyến lữ bước ra từ bức họa vậy.



Trên hành lang, dưới bức tường, trong hoa viên, từ tiểu nha hoàn đến nhóm nô bộc già đều ngưỡng cổ lên nhìn, như nhìn một đôi diệu nhân vậy, tấm tắc khen ngợi.

Vương gia bị bệnh đã lâu, Thế tử thì đi biên quan, Vương phi mất sớm, muội muội ruột của Vương phi là Cao phu nhân ở góa nên qua phủ giúp chưởng quản gia đình, bà ấy cũng mặt ủ mày chau cả ngày. Trên dưới người làm trong phủ tất nhiên là thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám gây thêm phiền loạn.

Từ hôm trước Thế tử hồi kinh rồi hôm qua tân nương vào cửa, bệnh của Vương gia thế mà không trị tự khỏi, còn có thể tản bộ, Cao phu nhân cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy. Hôm qua sau hỷ yến, Cao phu nhân còn phát cho bọn hạ nhân những hồng bao lớn nặng trĩu.

“Vương phủ ta cuối cùng cũng có thể xuất đầu lộ diện.”

“Thế tử phi tuy rằng thân phận thấp hèn nhưng nhìn tướng mạo thì có lẽ là người dễ sống chung.”

“Nghe Tạ nương tử của phòng bếp nói, Thế tử phi của chúng ta chính là tiểu tú nương mà hai ngày trước bị Cao phu nhân đưa ra khỏi phủ. Hóa ra Cao phu nhân là muốn danh chính ngôn thuận mà đón tiểu tú nương trở về. tiểu tú nương lớn lên xinh đẹp như vậy, Thế tử của chúng ta nhất định rất vui…”

Nhóm nô bộc già vui mừng bàn tán nhưng âm thanh không lớn lắm, chỉ là làm sao có thể trốn thoát khỏi thính giác nhạy bén của Triệu Ấu Lăng..

Làm Thế tử phi cơm áo không phải lo đúng thật là không tồi, nhưng còn chuyện sinh con nữa, nàng vẫn luôn cảm giác sắp phát sinh chuyện lớn nào đó. Nghĩ đến nhắc nhở của Tang Nguyệt Ngô, rồi những con chữ lấp lánh tỏa ra ánh sáng trên Thiên thư kia “Chân tuyển minh quân, thì bất ngã đãi”, Thiên thư ám chỉ đương kim Hoàng thượng là hôn quân, tìm minh quân chính là tạo phản, nếu như hành động theo Thiên thư chỉ dẫn, chẳng phải sẽ liên lụy đến mạng người trên dưới hai phủ Trấn Quốc công và Hoài Vương sao?

Trong lòng Triệu Ấu Lăng có chút lo sợ, hô hấp cũng bất giác mà nhanh hơn.

Tiếng nói cười của nhóm nô bộc già tất nhiên là Mục Hàn Trì cũng nghe thấy.

Nghiệp lớn chưa thành, triều cục chưa định, thiên hạ bá tính chưa được an cư lạc nghiệp, giờ mà mình sinh con nối dõi chỉ tăng thêm gánh nặng chứ không có ý nghĩa gì. Hắn đã quyết định chờ đến ngày thiên hạ thái bình, bách tính yên vui hắn mới suy xét đến chuyện hành phòng phu thê, sinh con đẻ cái, tuyệt đối không thể để Triệu Ấu Lăng bị liên lụy bởi sóng gió của triều đình.

Nếu có khả năng, hắn còn muốn đưa Triệu Ấu Lăng cùng với cô mẫu về quê sắp xếp, tránh đi cuộc phân tranh quyền lực sắp tới.

Mục Hàn Trì quay đầu lại phát hiện Triệu Ấu Lăng nhíu mày, ánh mắt có chút âu lo. Hắn cho rằng nàng nhìn thấu tâm tư của mình, tay dùng sức nắm lại, Triệu Ấu Lăng vội vàng xoay mặt lại nhìn hắn, hắn nở một nụ cười yêu thương với nàng.

Nàng còn nhỏ, hiện tại đối đãi với nàng như tiểu muội muội đi, tin rằng nàng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của hắn…

Không cần liên hôn với phủ Bình Tân Hầu Mục Đình Thần đã vô cùng vui mừng, lúc này nhìn thấy nàng dâu mới từ phủ Trấn Quốc công đến là một người xinh đẹp, tươi tắn, ông ấy càng vui hơn, cảm thán con trai đã tìm được một mối nhân duyên tốt. Tuy rằng không thể hoàn thành tâm nguyện liên hôn với con gái nhà Trấn Quốc công nhưng Triệu Ấu Lăng tốt xấu gì cũng là người của phủ Trấn Quốc công, cũng coi như thành toàn cho tâm ý liên hôn giao hảo giữa hai nhà.

Lúc Mục Hàn Trì cùng với Triệu Ấu Lăng đang cùng ăn cơm trò chuyện với Mục Đình Thần, thì Mục Lôi vội vàng tiến vào ôm quyền muốn bẩm báo sự việc nhưng lời đến bên miệng hắn ta lại liếc mắt nhìn Triệu Ấu Lăng ngồi cạnh Mục Hàn Trì mà nuốt lại lời vào trong bụng.

Mục Hàn Trì hiểu ý, cáo từ với phụ thân rồi đưa Triệu Ấu Lăng về lại phòng để nàng nghỉ trưa, sau đó quay lại Du Viên nghe tin báo.

Hai tay Triệu Ấu Lăng chống cằm, ghé vào bên cạnh cửa sổ nhàm chán nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ truyền đến nhiều thứ âm thanh, giống như tâm trạng rối loạn lung tung hiện giờ của nàng vậy.

Chỉ ngắn ngủi ba ngày, thân phận của nàng đổi tới đổi lui. Hiện giờ thành Thế tử phi Hoài Vương, bọn nha hoàn và lão bộc đều cung kính với nàng khiến cả người nàng đều cảm thấy mất tự nhiên.

“Thế tử phi nên nghỉ ngơi ngủ trưa chút đi.”

Hương Xảo vén màn cửa bước vào trong hành lễ với Triệu Ấu Lăng.

Triệu Ấu Lăng ngồi ở mép giường ánh mắt hướng ra ngoài. Nàng muốn lúc nào cũng nhìn thấy Mục Hàn Trì nhưng lại sợ cái cảm giác áp lực cực lớn khi có hắn bên cạnh bầu bạn. Cái cảm giác nhịn không được muốn thân cận với hắn nhưng khi thân cận với hắn lại cảm thấy cực kỳ giày vò.

“Thế tử đi đến trang viên nuôi ngựa ở ngoại ô, Thế tử phi không cần chờ Thể tử cùng nhau nghỉ trưa.”

Hương Xảo nhìn ra suy nghĩ của Triệu Ấu Lăng dịu dàng nói.

“Cao phu nhân phân phó, từ nay về sau nô tỳ sẽ hầu hạ bên người Thế tử phi. Nha hoàn hồi môn do phủ Trấn Quốc công đưa đến đều còn quá nhỏ, Cao phu nhân lo lắng các nàng không được việc trong phòng nên để Hương Tú dạy dỗ các nàng công việc ngoài phòng trước.”

Triệu Ấu Lăng chưa từng gặp những nha hoàn hồi môn do Cốc ma ma an bài cho mình, cũng không biết tên của các nàng ấy. Cao phu nhân muốn làm như thế nào nàng không có ý kiến. Chỉ là Cao phu nhân an bài Hương Xảo hầu hạ bên người nàng, cảm giác giống như muốn giám sát nàng mọi lúc mọi nơi, làm nàng cảm thấy không được thoải mái.



Hương Xảo buông màn xuống rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Triệu Ấu Lăng nhìn túi thơm thêu một chuỗi củ ấu màu xanh biếc rũ xuống từ đỉnh màn mà không sao ngủ được.

Việc mà Thiên thư chỉ dẫn nàng, nàng phải làm như thế nào đây?

“Nghe nói trang viên xảy ra chuyện, Thế tử chạy đến đó xử lý, sợ là đêm nay không về được..”

“A? Vậy ngày kia Thế tử phi về lại mặt, Thế tử sẽ không về cùng sao?”

Hương Xảo và Hương Tú nhỏ giọng trò chuyện ở cửa, Triệu Ấu Lăng nghiêng tai lắng nghe. Không biết Mục Hàn Trì gặp chuyện gì phiền toái, nàng có thể giúp đỡ được gì hay không. Cái khác nàng không làm được nhưng vượt nóc băng tường, trộm đồ trong túi, hỏi thăm tin tức thì nàng rất lành nghề.

“Cái này thì không rõ, nô tỳ chúng ta không đoán được ý của chủ tử. Ngươi mau quay trở lại xem Thế tử phi đã dậy chưa, Cao phu nhân mời nàng đến đại sảnh kiểm kê lễ vật lại mặt ngày mai mang đến phủ Trấn Quốc công.”

Cao phu nhân kêu Hương Tú tới mời Triệu Ấu Lăng ra ngoài sảnh kiểm tra lễ vật mà ngày mai nàng sẽ mang về nhà mẹ đẻ.

Cao phu nhân chuẩn bị cho Thẩm Thái phu nhân một chuỗi hương châu đeo tay, chuẩn bị cho Vương thị một thất vải thủy hồ lam…

Phủ Hoài Vương tiết kiệm, Cao phu nhân đều đã lấy ra những đồ tốt nhất rồi.

Nghĩ còn có năm ngày nữa là đến sinh thần của Thẩm Thái phu nhân, Cao phu nhân lại cất chuỗi hương châu đeo tay lại, chờ đến sinh thần Thẩm Thái phu nhân lại cùng Triệu Ấu Lăng đưa qua đó.

“Hai lọ hoa thủy tinh này cũng tốt, đến lúc đó đưa cho Thái phu nhân, thì nói đây là lọ hoa thủy tinh đến từ Tây Vực, hẳn là Thái phu nhân sẽ thích.”

Trang viên nuôi ngựa ở ngoại thành bị người ta hạ độc, đã c.h.ế.t không ít ngựa tốt, xem tình hình này thì có lẽ là do người của phủ Bình Tân hầu giở trò quỷ. Cháu trai vừa mới trở về thì đã gặp đối thủ là Bình Tân Hầu quyền khuynh triều dã, Cao phu nhân lo lắng sốt ruột, lúc nói chuyện với Triệu Ấu Lăng sắc mặt cũng khó nén ưu tư.

Ý tốt của Cao phu nhân nàng không tiện từ chối, Triệu Ấu Lăng vội vàng liếc mắt một cái qua những lễ vật rực rỡ sắc màu kia, cảm tạ Cao phu nhân rồi nhanh chóng trở lại trong phòng chờ tin tức của Mục Hàn Trì.

Tuy rằng nàng không biết ở trang viên ngoại ô xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của Cao phu nhân cũng biết sự việc tướng đối khó giải quyết, nếu Mục Hàn Trì tối nay không về thì nàng muốn đi ra ngoại ô tìm hắn.

Có thêm một người giúp đỡ vẫn tốt hơn.

Hương Xảo vẫn luôn đi theo phía sau Triệu Ấu Lăng, chờ Triệu Ấu Lăng vào phòng thì nàng ấy canh giữ ở cửa. Triệu Ấu Lăng kêu nàng ấy tự đi nghỉ ngơi, không cần lúc nào cũng chờ để bị sai bảo, nàng cũng không có gì cần sai bảo nàng ấy.

“Hầu hạ Thế tử phi là nhiệm vụ của nô tỳ, không có việc gì cũng phải đứng chờ. Đây là Cao phu nhân yêu cầu, nô tỳ không dám trái mệnh.”

“Nếu như ngươi đến đây để nghe ta sai bảo vậy hiện tại muốn ngươi trở về phòng nghỉ ngơi, đây là mệnh lệnh.”

Giọng nói của Triệu Ấu Lăng trầm xuống, Hương Xảo sửng sốt đôi chút, ngẩng đầu phát hiện Triệu Ấu Lăng thật sự bực bội, nàng ấy vội vàng cúi đầu rời khỏi đây, ngoan ngoãn trở lại phòng của mình nghỉ ngơi.

Không đuổi nha hoàn đi thì lát nữa làm sao đi tìm Mục Hàn Trì được!

Triệu Ấu Lăng chuẩn bị thay thường phục, chờ sắc trời tối thêm chút nữa thì sẽ chuồn ra khỏi phủ. Lúc này nàng bỗng nghe được tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.

“Thế tử trở về rồi.”

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Tất Hoành

Beta: Phoebe

Check: Trân Trân
Chương trước Chương tiếp