Sư Muội, Chậm Chút Đã
Chương 29: Làn sương mù bao trùm
“Thẩm Chiêu sẽ không sao đâu. Nếu hắn có chuyện gì, ta sẽ là người đầu tiên cứu hắn, nàng cứ yên tâm.”
Mục Hàn Trì buông tay ra.
Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, Triệu Ấu Lăng cảm thấy lạnh lẽo. Nàng nhìn vào mắt Mục Hàn Trì, cảm giác thái độ của hắn có chút khác lạ.
“Huynh giận sao? Giận ta hỏi thăm Thẩm Chiêu ư? Hắn từng có ơn giúp đỡ ta, ta không thể không lo lắng cho hắn. Nếu ngươi vì chuyện đó mà giận, chứng tỏ huynh rất nhỏ nhen, không phải bậc trượng phu, càng không phải phong thái của một vị Đại Tướng quân.”
“……”
Mục Hàn Trì không ngờ Triệu Ấu Lăng sẽ nói một tràng dài như vậy chỉ vì hắn buông tay nàng ra. Hắn chỉ muốn rảnh tay để quan sát tình hình. Đại lý tự dễ vào khó ra, trong sân hẳn là có bố trí trận pháp, cho dù đi trên mái nhà cũng sẽ bị ảnh hưởng, sơ sẩy một chút có thể rơi vào mắt trận, nguy hiểm tính mạng.
“Vậy, vậy là ta trách lầm huynh rồi, ta xin lỗi, huynh đừng giận ta.”
Nhận ra bản thân đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, Triệu Ấu Lăng xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, đưa tay sờ lên gò má nóng hổi, không dám nhìn thẳng vào mắt Mục Hàn Trì.
“Ngốc quá, ta làm sao giận nàng được.”
Mục Hàn Trì mở cửa sổ trên mái nhà, quay đầu hạ giọng nói với Triệu Ấu Lăng:
“Nàng theo sát ta, đừng rời nửa bước. Hậu viện Đại lý tự có bố trí trận Tỏa Dương, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào trận, bị thương đấy.”
“Sao lúc vào ta không thấy gì?”
Triệu Ấu Lăng giật mình. Nàng cũng từng nghiên cứu kỳ môn trận pháp, nhưng trận Tỏa Dương thì lần đầu tiên nghe nói đến.
“Trận Tỏa Dương là do cao nhân bố trí, vào được nhưng không ra được. Nàng chỉ cần nhớ bám sát ta là được.”
“Tách, tách, tách—”
Tiếng mõ điểm canh từ xa vọng lại, Mục Hàn Trì không chần chừ thêm nữa, phi người lên nóc nhà, Triệu Ấu Lăng theo sát phía sau, nhẹ nhàng đáp xuống mái ngói.
Mục Hàn Trì đưa ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng. Triệu Ấu Lăng hiểu ý, bám sát hắn chạy về phía bức tường ngoài. Hai tay Mục Hàn Trì liên tục biến đổi chiêu thức, thi thoảng lại có luồng chưởng phong sắc bén xé gió.
Khác với lúc đến, lúc này thân thể đã đổi hướng, nhìn xuống sân, mơ hồ thấy một tầng sương mù xám xịt bao phủ, giữa màn sương như nước sôi sùng sục, liên tục cuồn cuộn dâng lên những đợt sóng mù. Sương mù bốc lên không tan, bao trùm cả những căn nhà xung quanh. Chưởng phong của Mục Hàn Trì đi đến đâu, sương mù lập tức tan biến, để lộ ra ánh trăng sáng rọi chiếu xuống những mái nhà màu trắng xám.
Thì ra đây chính là trận Tỏa Dương, quả nhiên lợi hại!
Chẳng trách không thấy mấy tên lính canh gác của Đại lý tự, với trận pháp này, người thường căn bản không thể nào thoát ra được.
Mục Hàn Trì đột nhiên xoay người kéo Triệu Ấu Lăng vào lòng, sau đó bay người nhảy xuống khỏi bức tường cao, đứng vững.
“Nàng mau về phủ đi. Nhớ kỹ sau này đừng bén mảng đến Đại lý tự nữa, đừng để ta phải lo lắng cho nàng.”
Mục Hàn Trì ôm chặt Triệu Ấu Lăng một cái rồi buông ra, đưa tay đẩy nàng đi.
“Huynh chắc chắn là mấy tên ác ôn đó sẽ không làm khó huynh chứ? Ta nghe chúng nói, là tên Bình Tân Hầu kia muốn hãm hại huynh, chỉ là chúng vẫn chưa có chứng cứ rõ ràng.”
Triệu Ấu Lăng rất muốn Mục Hàn Trì cùng nàng về nhà.
“Nghe lời ta. Ta nói không sao thì chắc chắn là không sao. Hoàng thượng chỉ muốn thăm dò xem ta và Thẩm Chiêu có dị tâm hay không, chúng ta chỉ cần làm tốt phận sự của mình, Hoàng thượng hẳn sẽ yên tâm. Lúc này không nên để lộ quá nhiều mối quan hệ giữa ta và Thẩm Chiêu. Hắn là công tử phong lưu, ta là võ tướng thô lỗ cứng nhắc không hiểu phong tình.”
Mục Hàn Trì suy nghĩ thấu đáo, chỉ có nói rõ ràng với Triệu Ấu Lăng, nàng mới yên tâm mà không tìm cách đến cứu hắn nữa.
Triệu Ấu Lăng đi được vài bước thì không an lòng mà quay đầu lại, Mục Hàn Trì đã không thấy đâu.
“Động tác thật nhanh! Nói ta đừng quay đầu lại, cứ thế mà đi, hắn cũng chẳng thèm nhìn bóng lưng ta rời đi.”
Triệu Ấu Lăng lẩm bẩm, lôi vạt áo giấu ở thắt lưng ra phủi phủi, nhanh chóng chạy về phía Hoài Vương phủ.
Lúc đến là từ Hoài Vương phủ ra, lúc về đương nhiên cũng phải trèo tường Hoài Vương phủ để đến phủ Trấn Quốc công.
Gần đến bức tường bên hông Hoài Vương phủ, một con mèo đen bất ngờ lao ra từ con hẻm. Mèo đen kêu thảm thiết, chân đi khập khiễng, hình như bị gì đó đánh gãy chân.
Cửa hông Hoài Vương phủ là nơi cho gia nhân ra vào, giờ này cửa đã khóa, con hẻm nhỏ này lẽ ra không có ai.
Triệu Ấu Lăng sinh nghi, nép mình vào tường, đi về phía con hẻm, chưa đi được vài bước thì quả nhiên thấy hai bóng đen lén la lén lút đi từ trong hẻm ra.
Mục Lôi đã nói, mật thám của phủ Bình Tân Hầu luôn theo dõi nhất cử nhất động của Hoài Vương phủ, bây giờ đã là đêm khuya thanh vắng, những tên mật thám này vẫn còn ẩn nấp bên ngoài Hoài Vương phủ để dò la tin tức, nếu không trừ khử chúng, nàng thật sự nuốt không trôi cơn giận này.
“Con nha đầu kia hẳn là không lấy được gì nữa đâu nhỉ?”
Giọng nói của một tên mật thám giống như tiếng bò rống.
“Cũng chưa chắc. Giá mà Trưởng Công chúa đưa ra không thấp, nếu là ta, cho dù không có gì cũng phải tạo ra chút gì đó. Dù sao cũng chẳng ai biết đó có phải là đồ của Mục Hàn Trì hay không.”
Tên mật thám còn lại tặc lưỡi đầy vẻ ghen tị.
“Các ngươi đang nói Mục Hàn Trì gì đó?”
Triệu Ấu Lăng với bay người lao tới với tốc độ ánh sáng, mỗi tay túm lấy một tên mật thám hỏi.
“Ơ, ta, chúng ta không nói gì cả. Ngươi là ai?”
Cổ áo bị túm chặt, hai tên mật thám không thể quay đầu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Ấu Lăng. Trong bóng tối, ánh mắt nàng như hai thanh kiếm lạnh lẽo, không giận mà uy, khiến người ta không rét mà run.
“Mau nói, nếu không, hai ngươi đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai, cho dù Bình Tân Hầu cũng không cứu nổi các ngươi đâu.”
Giọng nói của Triệu Ấu Lăng phát ra từ đan điền, trầm thấp và mạnh mẽ, không cho phép từ chối.
Bị vạch trần thân phận, hai tên mật thám hoảng sợ. Bình thường chúng chỉ phụ trách dò la tin tức, chưa từng giao thủ với ai.
Lần này nhất thời sơ ý để lộ, trong lòng hối hận không kịp. Thấy tình hình không ổn, chúng đành bịa chuyện.
“Trưởng Công chúa nói Mục Hàn Trì háo sắc, ngủ với nha hoàn của phủ Trấn Quốc công nên mới phải cưới nàng ta. Kết quả sau đó lại chê nha hoàn xấu, bắt Thế tử Trấn Quốc công gả tiểu tú nương xinh đẹp cho hắn.”
Tên mật thám ấp úng nói, Triệu Ấu Lăng tăng thêm lực, hắn lập tức khó thở, kêu lên “Công tử tha mạng”.
“Công tử chắc là quen biết Thế tử Hoài Vương…”
“Câm miệng, ngươi chỉ cần nói những gì ta muốn nghe.”
Đến lúc sắp c.h.ế.t rồi mà hai tên mật thám này còn muốn dò la thân phận của nàng, Triệu Ấu Lăng tức giận.
“Ta nói, là một nha hoàn trong Hoài Vương phủ đã lấy trộm thanh đao bên người Mục Hàn Trì đưa cho Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa cho ả ta không ít bạc, hôm nay bảo ả ta tiếp tục tìm thêm vật dụng bên người Mục Hàn Trì. Nha hoàn kia vẫn chưa ra khỏi phủ, chúng ta đang định quay về báo cáo với Trưởng Công chúa…”
Lợi dụng lúc Triệu Ấu Lăng lơ là, hai tên mật thám lập tức vùng vẫy thoát ra, bỏ chạy.
Nhân chứng đã ở trong tay mà còn để chúng chạy thoát, sao có thể được. Triệu Ấu Lăng lập tức đuổi theo.
Khinh công của mật thám vốn rất giỏi, chúng lao ra khỏi con hẻm, chạy về phía đường lớn, hai người tách ra chạy trốn, Triệu Ấu Lăng chỉ có thể đuổi theo một tên.
Nàng chỉ còn cách tên mật thám kia vài bước chân, hắn ta bị truy đuổi gắt gao, biết lần này nếu lại bị Triệu Ấu Lăng bắt được, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Nghe thấy tiếng quát của nàng bảo hắn đứng lại, hắn ta chần chừ một chút, sau đó nhào lộn một vòng, tiện tay ném về phía Triệu Ấu Lăng một quả khói mê.
Khói mê như một đám khói màu nâu lập tức bao vây lấy Triệu Ấu Lăng. Ngay khi ngửi thấy mùi độc dược, nàng lập tức nín thở, nhưng vẫn chậm một bước, thân thể loạng choạng vài cái, ngã vật xuống đất…
Người phụ nữ bên giường lại bắt đầu khóc thút thít. Đã ba ngày rồi, Triệu Ấu Lăng thật sự không chịu đựng nổi nữa. Nàng bỗng nhiên ngồi bật dậy, nhìn người phụ nữ đang khóc bên giường.
“Đừng khóc nữa, ta không c.h.ế.t được đâu.”
“A, cô nương, cuối cùng người cũng tỉnh!”
Triệu Ấu Lăng hôn mê ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại. Vân Nương vừa mừng vừa sợ nhìn nàng. Ba ngày ba đêm tận tâm chăm sóc, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng cứu được Triệu Ấu Lăng.
“Ta thật sự không sao. Vân Nương, tỷ đi nghỉ ngơi đi.”
Triệu Ấu Lăng xỏ dép xuống giường, bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt.
Ba ngày ở cốc tu tâm, lúc này nàng cảm thấy cơ thể nhẹ như bay, dường như có thể cưỡi mây đạp gió.
“Cô nương vừa mới tỉnh, hay là nghỉ ngơi trong phòng thêm chút nữa, ta có thể giúp người chuyển lời, bảo người nhà đến đón.”
Vân Nương dè dặt nói. Lần trước, Triệu Ấu Lăng và ngũ tiểu thư phủ Trấn Quốc công đến cùng nhau, Thẩm Dung Tư gọi Triệu Ấu Lăng là Thế tử phi. Vân Nương cứ tưởng Triệu Ấu Lăng là Thế tử phi phủ Trấn Quốc công, nhưng sau khi dò hỏi mới biết Thế tử Trấn Quốc công chưa cưới vợ.
Nhất thời không biết thân phận của Triệu Ấu Lăng, lại không có cách nào đến phủ Trấn Quốc công để hỏi thăm. phủ Trấn Quốc công không phải là nơi mà nàng có thể tự tiện ra vào.
Vân Nương đành để Triệu Ấu Lăng ở lại tú phường của mình để dưỡng bệnh, thật sự là bất đắc dĩ. Cũng không thể ném Triệu Ấu Lăng ở ngoài đường, mặc cho một cô nương xinh đẹp như vậy gặp nguy hiểm được.
“Người nhà? À, ta có thể tử về được.”
Trên thế giới này, có thể được coi là người nhà của nàng, cũng chỉ có Mục Hàn Trì, cô mẫu và phụ thân của hắn.
Triệu Ấu Lăng cúi đầu nhìn quần áo trên người, bộ đồ ngủ bằng vải bông màu trắng tinh, đôi giày thêu trên chân rất tinh xảo, chỉ là màu sắc hơi cũ, hẳn là bộ đồ đẹp nhất của Vân Nương rồi.
“Phủ của cô nương ở đâu, ta có thể tiễn người về. Người vừa mới khỏe, đi đường có thể chưa vững, nhỡ đâu lại ngã bệnh thì không tốt.”
Vân Nương khoác chiếc áo choàng dài màu xanh nhạt lên người Triệu Ấu Lăng.
Mặt trời đã lặn, xung quanh bỗng nhiên tối sầm lại.
Một tiểu nha hoàn xách đèn lồng, bước nhanh qua hành lang quanh co, đến trước đại sảnh, cúi đầu bẩm báo với ma ma đang đi đi lại lại trước cửa:
“Vị cô nương ở tú phường Cát Tường đã tỉnh.”
Lệ ma ma phẩy tay, xoay người bước vào trong.
Trong sảnh, Trưởng Công chúa day trán, che giấu vẻ u sầu trên mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ta đứng thẳng người, vén khăn tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Vị ở tú phường Cát Tường đã tỉnh…”
Lệ ma ma cung kính cúi đầu.
“Nàng ta vậy mà có thể tỉnh lại sao?”
Trưởng Công chúa cúi đầu, vuốt ve chiếc khăn tay trong tay.
“Vâng, hai ngày trước, Vân Nương có mời lang trung đến xem, nói là cô nương kia không chống cự nổi ba ngày. Không ngờ lại tỉnh lại!”
Lệ ma ma có chút hối hận.
Trưởng Công chúa ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Hừ! Đáng c.h.ế.t mà không chết! Chỉ e là sẽ có tai họa về sau…”
“Vậy thì lão nô sẽ đi giải quyết ngay. Đảm bảo sẽ làm thần không biết quỷ không hay, giống như trên đời này chưa từng có người này.”
Lệ ma ma là nhũ mẫu của Trưởng Công chúa, theo nàng ta gả cho Bình Tân Hầu. Tâm tư của Trưởng Công chúa, bà ta không thể nào không biết được.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Mục Hàn Trì buông tay ra.
Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, Triệu Ấu Lăng cảm thấy lạnh lẽo. Nàng nhìn vào mắt Mục Hàn Trì, cảm giác thái độ của hắn có chút khác lạ.
“Huynh giận sao? Giận ta hỏi thăm Thẩm Chiêu ư? Hắn từng có ơn giúp đỡ ta, ta không thể không lo lắng cho hắn. Nếu ngươi vì chuyện đó mà giận, chứng tỏ huynh rất nhỏ nhen, không phải bậc trượng phu, càng không phải phong thái của một vị Đại Tướng quân.”
“……”
Mục Hàn Trì không ngờ Triệu Ấu Lăng sẽ nói một tràng dài như vậy chỉ vì hắn buông tay nàng ra. Hắn chỉ muốn rảnh tay để quan sát tình hình. Đại lý tự dễ vào khó ra, trong sân hẳn là có bố trí trận pháp, cho dù đi trên mái nhà cũng sẽ bị ảnh hưởng, sơ sẩy một chút có thể rơi vào mắt trận, nguy hiểm tính mạng.
“Vậy, vậy là ta trách lầm huynh rồi, ta xin lỗi, huynh đừng giận ta.”
Nhận ra bản thân đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, Triệu Ấu Lăng xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, đưa tay sờ lên gò má nóng hổi, không dám nhìn thẳng vào mắt Mục Hàn Trì.
“Ngốc quá, ta làm sao giận nàng được.”
Mục Hàn Trì mở cửa sổ trên mái nhà, quay đầu hạ giọng nói với Triệu Ấu Lăng:
“Nàng theo sát ta, đừng rời nửa bước. Hậu viện Đại lý tự có bố trí trận Tỏa Dương, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào trận, bị thương đấy.”
“Sao lúc vào ta không thấy gì?”
Triệu Ấu Lăng giật mình. Nàng cũng từng nghiên cứu kỳ môn trận pháp, nhưng trận Tỏa Dương thì lần đầu tiên nghe nói đến.
“Trận Tỏa Dương là do cao nhân bố trí, vào được nhưng không ra được. Nàng chỉ cần nhớ bám sát ta là được.”
“Tách, tách, tách—”
Tiếng mõ điểm canh từ xa vọng lại, Mục Hàn Trì không chần chừ thêm nữa, phi người lên nóc nhà, Triệu Ấu Lăng theo sát phía sau, nhẹ nhàng đáp xuống mái ngói.
Mục Hàn Trì đưa ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng. Triệu Ấu Lăng hiểu ý, bám sát hắn chạy về phía bức tường ngoài. Hai tay Mục Hàn Trì liên tục biến đổi chiêu thức, thi thoảng lại có luồng chưởng phong sắc bén xé gió.
Khác với lúc đến, lúc này thân thể đã đổi hướng, nhìn xuống sân, mơ hồ thấy một tầng sương mù xám xịt bao phủ, giữa màn sương như nước sôi sùng sục, liên tục cuồn cuộn dâng lên những đợt sóng mù. Sương mù bốc lên không tan, bao trùm cả những căn nhà xung quanh. Chưởng phong của Mục Hàn Trì đi đến đâu, sương mù lập tức tan biến, để lộ ra ánh trăng sáng rọi chiếu xuống những mái nhà màu trắng xám.
Thì ra đây chính là trận Tỏa Dương, quả nhiên lợi hại!
Chẳng trách không thấy mấy tên lính canh gác của Đại lý tự, với trận pháp này, người thường căn bản không thể nào thoát ra được.
Mục Hàn Trì đột nhiên xoay người kéo Triệu Ấu Lăng vào lòng, sau đó bay người nhảy xuống khỏi bức tường cao, đứng vững.
“Nàng mau về phủ đi. Nhớ kỹ sau này đừng bén mảng đến Đại lý tự nữa, đừng để ta phải lo lắng cho nàng.”
Mục Hàn Trì ôm chặt Triệu Ấu Lăng một cái rồi buông ra, đưa tay đẩy nàng đi.
“Huynh chắc chắn là mấy tên ác ôn đó sẽ không làm khó huynh chứ? Ta nghe chúng nói, là tên Bình Tân Hầu kia muốn hãm hại huynh, chỉ là chúng vẫn chưa có chứng cứ rõ ràng.”
Triệu Ấu Lăng rất muốn Mục Hàn Trì cùng nàng về nhà.
“Nghe lời ta. Ta nói không sao thì chắc chắn là không sao. Hoàng thượng chỉ muốn thăm dò xem ta và Thẩm Chiêu có dị tâm hay không, chúng ta chỉ cần làm tốt phận sự của mình, Hoàng thượng hẳn sẽ yên tâm. Lúc này không nên để lộ quá nhiều mối quan hệ giữa ta và Thẩm Chiêu. Hắn là công tử phong lưu, ta là võ tướng thô lỗ cứng nhắc không hiểu phong tình.”
Mục Hàn Trì suy nghĩ thấu đáo, chỉ có nói rõ ràng với Triệu Ấu Lăng, nàng mới yên tâm mà không tìm cách đến cứu hắn nữa.
Triệu Ấu Lăng đi được vài bước thì không an lòng mà quay đầu lại, Mục Hàn Trì đã không thấy đâu.
“Động tác thật nhanh! Nói ta đừng quay đầu lại, cứ thế mà đi, hắn cũng chẳng thèm nhìn bóng lưng ta rời đi.”
Triệu Ấu Lăng lẩm bẩm, lôi vạt áo giấu ở thắt lưng ra phủi phủi, nhanh chóng chạy về phía Hoài Vương phủ.
Lúc đến là từ Hoài Vương phủ ra, lúc về đương nhiên cũng phải trèo tường Hoài Vương phủ để đến phủ Trấn Quốc công.
Gần đến bức tường bên hông Hoài Vương phủ, một con mèo đen bất ngờ lao ra từ con hẻm. Mèo đen kêu thảm thiết, chân đi khập khiễng, hình như bị gì đó đánh gãy chân.
Cửa hông Hoài Vương phủ là nơi cho gia nhân ra vào, giờ này cửa đã khóa, con hẻm nhỏ này lẽ ra không có ai.
Triệu Ấu Lăng sinh nghi, nép mình vào tường, đi về phía con hẻm, chưa đi được vài bước thì quả nhiên thấy hai bóng đen lén la lén lút đi từ trong hẻm ra.
Mục Lôi đã nói, mật thám của phủ Bình Tân Hầu luôn theo dõi nhất cử nhất động của Hoài Vương phủ, bây giờ đã là đêm khuya thanh vắng, những tên mật thám này vẫn còn ẩn nấp bên ngoài Hoài Vương phủ để dò la tin tức, nếu không trừ khử chúng, nàng thật sự nuốt không trôi cơn giận này.
“Con nha đầu kia hẳn là không lấy được gì nữa đâu nhỉ?”
Giọng nói của một tên mật thám giống như tiếng bò rống.
“Cũng chưa chắc. Giá mà Trưởng Công chúa đưa ra không thấp, nếu là ta, cho dù không có gì cũng phải tạo ra chút gì đó. Dù sao cũng chẳng ai biết đó có phải là đồ của Mục Hàn Trì hay không.”
Tên mật thám còn lại tặc lưỡi đầy vẻ ghen tị.
“Các ngươi đang nói Mục Hàn Trì gì đó?”
Triệu Ấu Lăng với bay người lao tới với tốc độ ánh sáng, mỗi tay túm lấy một tên mật thám hỏi.
“Ơ, ta, chúng ta không nói gì cả. Ngươi là ai?”
Cổ áo bị túm chặt, hai tên mật thám không thể quay đầu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Ấu Lăng. Trong bóng tối, ánh mắt nàng như hai thanh kiếm lạnh lẽo, không giận mà uy, khiến người ta không rét mà run.
“Mau nói, nếu không, hai ngươi đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai, cho dù Bình Tân Hầu cũng không cứu nổi các ngươi đâu.”
Giọng nói của Triệu Ấu Lăng phát ra từ đan điền, trầm thấp và mạnh mẽ, không cho phép từ chối.
Bị vạch trần thân phận, hai tên mật thám hoảng sợ. Bình thường chúng chỉ phụ trách dò la tin tức, chưa từng giao thủ với ai.
Lần này nhất thời sơ ý để lộ, trong lòng hối hận không kịp. Thấy tình hình không ổn, chúng đành bịa chuyện.
“Trưởng Công chúa nói Mục Hàn Trì háo sắc, ngủ với nha hoàn của phủ Trấn Quốc công nên mới phải cưới nàng ta. Kết quả sau đó lại chê nha hoàn xấu, bắt Thế tử Trấn Quốc công gả tiểu tú nương xinh đẹp cho hắn.”
Tên mật thám ấp úng nói, Triệu Ấu Lăng tăng thêm lực, hắn lập tức khó thở, kêu lên “Công tử tha mạng”.
“Công tử chắc là quen biết Thế tử Hoài Vương…”
“Câm miệng, ngươi chỉ cần nói những gì ta muốn nghe.”
Đến lúc sắp c.h.ế.t rồi mà hai tên mật thám này còn muốn dò la thân phận của nàng, Triệu Ấu Lăng tức giận.
“Ta nói, là một nha hoàn trong Hoài Vương phủ đã lấy trộm thanh đao bên người Mục Hàn Trì đưa cho Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa cho ả ta không ít bạc, hôm nay bảo ả ta tiếp tục tìm thêm vật dụng bên người Mục Hàn Trì. Nha hoàn kia vẫn chưa ra khỏi phủ, chúng ta đang định quay về báo cáo với Trưởng Công chúa…”
Lợi dụng lúc Triệu Ấu Lăng lơ là, hai tên mật thám lập tức vùng vẫy thoát ra, bỏ chạy.
Nhân chứng đã ở trong tay mà còn để chúng chạy thoát, sao có thể được. Triệu Ấu Lăng lập tức đuổi theo.
Khinh công của mật thám vốn rất giỏi, chúng lao ra khỏi con hẻm, chạy về phía đường lớn, hai người tách ra chạy trốn, Triệu Ấu Lăng chỉ có thể đuổi theo một tên.
Nàng chỉ còn cách tên mật thám kia vài bước chân, hắn ta bị truy đuổi gắt gao, biết lần này nếu lại bị Triệu Ấu Lăng bắt được, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Nghe thấy tiếng quát của nàng bảo hắn đứng lại, hắn ta chần chừ một chút, sau đó nhào lộn một vòng, tiện tay ném về phía Triệu Ấu Lăng một quả khói mê.
Khói mê như một đám khói màu nâu lập tức bao vây lấy Triệu Ấu Lăng. Ngay khi ngửi thấy mùi độc dược, nàng lập tức nín thở, nhưng vẫn chậm một bước, thân thể loạng choạng vài cái, ngã vật xuống đất…
Người phụ nữ bên giường lại bắt đầu khóc thút thít. Đã ba ngày rồi, Triệu Ấu Lăng thật sự không chịu đựng nổi nữa. Nàng bỗng nhiên ngồi bật dậy, nhìn người phụ nữ đang khóc bên giường.
“Đừng khóc nữa, ta không c.h.ế.t được đâu.”
“A, cô nương, cuối cùng người cũng tỉnh!”
Triệu Ấu Lăng hôn mê ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại. Vân Nương vừa mừng vừa sợ nhìn nàng. Ba ngày ba đêm tận tâm chăm sóc, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng cứu được Triệu Ấu Lăng.
“Ta thật sự không sao. Vân Nương, tỷ đi nghỉ ngơi đi.”
Triệu Ấu Lăng xỏ dép xuống giường, bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt.
Ba ngày ở cốc tu tâm, lúc này nàng cảm thấy cơ thể nhẹ như bay, dường như có thể cưỡi mây đạp gió.
“Cô nương vừa mới tỉnh, hay là nghỉ ngơi trong phòng thêm chút nữa, ta có thể giúp người chuyển lời, bảo người nhà đến đón.”
Vân Nương dè dặt nói. Lần trước, Triệu Ấu Lăng và ngũ tiểu thư phủ Trấn Quốc công đến cùng nhau, Thẩm Dung Tư gọi Triệu Ấu Lăng là Thế tử phi. Vân Nương cứ tưởng Triệu Ấu Lăng là Thế tử phi phủ Trấn Quốc công, nhưng sau khi dò hỏi mới biết Thế tử Trấn Quốc công chưa cưới vợ.
Nhất thời không biết thân phận của Triệu Ấu Lăng, lại không có cách nào đến phủ Trấn Quốc công để hỏi thăm. phủ Trấn Quốc công không phải là nơi mà nàng có thể tự tiện ra vào.
Vân Nương đành để Triệu Ấu Lăng ở lại tú phường của mình để dưỡng bệnh, thật sự là bất đắc dĩ. Cũng không thể ném Triệu Ấu Lăng ở ngoài đường, mặc cho một cô nương xinh đẹp như vậy gặp nguy hiểm được.
“Người nhà? À, ta có thể tử về được.”
Trên thế giới này, có thể được coi là người nhà của nàng, cũng chỉ có Mục Hàn Trì, cô mẫu và phụ thân của hắn.
Triệu Ấu Lăng cúi đầu nhìn quần áo trên người, bộ đồ ngủ bằng vải bông màu trắng tinh, đôi giày thêu trên chân rất tinh xảo, chỉ là màu sắc hơi cũ, hẳn là bộ đồ đẹp nhất của Vân Nương rồi.
“Phủ của cô nương ở đâu, ta có thể tiễn người về. Người vừa mới khỏe, đi đường có thể chưa vững, nhỡ đâu lại ngã bệnh thì không tốt.”
Vân Nương khoác chiếc áo choàng dài màu xanh nhạt lên người Triệu Ấu Lăng.
Mặt trời đã lặn, xung quanh bỗng nhiên tối sầm lại.
Một tiểu nha hoàn xách đèn lồng, bước nhanh qua hành lang quanh co, đến trước đại sảnh, cúi đầu bẩm báo với ma ma đang đi đi lại lại trước cửa:
“Vị cô nương ở tú phường Cát Tường đã tỉnh.”
Lệ ma ma phẩy tay, xoay người bước vào trong.
Trong sảnh, Trưởng Công chúa day trán, che giấu vẻ u sầu trên mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ta đứng thẳng người, vén khăn tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Vị ở tú phường Cát Tường đã tỉnh…”
Lệ ma ma cung kính cúi đầu.
“Nàng ta vậy mà có thể tỉnh lại sao?”
Trưởng Công chúa cúi đầu, vuốt ve chiếc khăn tay trong tay.
“Vâng, hai ngày trước, Vân Nương có mời lang trung đến xem, nói là cô nương kia không chống cự nổi ba ngày. Không ngờ lại tỉnh lại!”
Lệ ma ma có chút hối hận.
Trưởng Công chúa ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Hừ! Đáng c.h.ế.t mà không chết! Chỉ e là sẽ có tai họa về sau…”
“Vậy thì lão nô sẽ đi giải quyết ngay. Đảm bảo sẽ làm thần không biết quỷ không hay, giống như trên đời này chưa từng có người này.”
Lệ ma ma là nhũ mẫu của Trưởng Công chúa, theo nàng ta gả cho Bình Tân Hầu. Tâm tư của Trưởng Công chúa, bà ta không thể nào không biết được.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Liu Xing
Check: Trân Trân
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương