Sư Muội, Chậm Chút Đã
Chương 44: Có hứng thú
Bởi vì quá yêu mới vô cùng tức giận, Mục Hàn Trì giận Triệu Ấu Lăng để cho nha hoàn thay nàng ngủ với hắn nhưng lại không muốn trách cứ Triệu Ấu Lăng.
Hắn muốn đợi đến một ngày, minh quân thượng triều thiên hạ thái bình, trăm họ an cư lạc nghiệp, hắn sẽ cùng Triệu Ấu Lăng làm một cặp phu thê vui vẻ bên nhau, sống một cuộc sống an nhàn thảnh thơi.
Thế mà Triệu Ấu Lăng lại nhắc chuyện muốn hòa ly!
Mục Hàn Trì trong lòng khổ sở, Triệu Ấu Lăng đây là ghét bỏ hắn đến nhường nào cơ chứ, gả cho hắn không muốn cùng phòng, bây giờ lại còn muốn rời bỏ hắn!
Vẻ mặt Mục Hàn Trì vẫn trầm ổn như thường, ánh mắt thâm trầm nhìn Triệu Ấu Lăng, tỏ vẻ nghe không hiểu lời Triệu Ấu Lăng nói.
"Hòa ly, chính là huynh viết cho ta một phong thư hòa ly, sau đó ta lặng lẽ rời đi, về sau đường ai người ấy đi, gặp nhau có thể coi như không quen biết. Huynh muốn cưới người mới cũng không liên quan đến ta, Hoàng thượng chắc cũng sẽ không xen vào nữa. Đến lúc đó Hoàng thượng còn bận bảo vệ ngai vàng của ông ta, chắc chắn không có thời gian quan tâm huynh có phải đã hủy bỏ hôn sự ông ta ban cho hay không."
Triệu Ấu Lăng nghiêm túc giải thích, nghĩ rằng Mục Hàn Trì ở biên ải quá lâu, nên ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu, còn không hiểu biết nhiều bằng Tạ nương tử ở phòng bếp. Tạ nương tử đã từng nói, Hoàng thượng ban hôn chẳng qua là chuyện thể diện ngoài mặt, nhưng nếu như không thích thì vẫn có thể cưới người mới.
"Nàng nghĩ cũng kỹ thật đấy!"
Mục Hàn Trì lạnh nhạt nói.
"Vậy cứ quyết định như thế nhé, vừa hay ở đây ngươi có bút có mực, không cần đợi đến lúc khác rồi viết."
Triệu Ấu Lăng lấy một tờ giấy để lên trên bàn, sau đó nhìn Mục Hàn Trì hất cằm một cái, ra hiệu hắn ngồi xuống viết thư hòa ly.
Mục Hàn Trì ngồi vào bàn cầm bút lên.
"Viết nhanh lên một chút, ta định trời sáng sẽ rời khỏi đây."
Triệu Ấu Lăng đột nhiên quyết định từ bỏ mọi thứ ở nơi này.
Ở Vương phủ trừ ăn uống vui chơi, chính là bị Cao phu nhân giục sinh con. Đời người không nên sống uổng phí như vậy, tuy nàng không biết thân thế bối cảnh của mình nhưng nàng biết một người bản lĩnh khắp ngưới như nàng không nên bị nhốt ở trong Vương phủ. Nên làm việc dựa theo chỉ dẫn của Thiên thư. Thiên thư cũng không bảo làm Thế tử phi sinh con.
Thiên thư chỉ dẫn minh quân ở Vạn Hoa Tự dưới chân núi Khê Sơn, tiểu hòa thượng hôm đó nhìn thấy rất có thể chính là người được chọn. Nếu đã quyết định từ bỏ hết thảy ở đây, Triệu Ấu Lăng hy vọng Mục Hàn Trì có thể sớm cho nàng một phong thư hòa ly, để nàng đường đường chính chính ra khỏi Hoài Vương phủ.
"Viết nhanh lên đi, cũng không còn sớm nữa."
Mục Hàn Trì vẫn cứ không động bút, Triệu Ấu Lăng không khỏi lên tiếng thúc giục.
Mục Hàn Trì ngước mắt nhìn Triệu Ấu Lăng, vẻ mặt Triệu Ấu Lăng rất nghiêm túc, ánh mắt sáng long lanh, trong mắt như có ngọn lửa nóng bỏng chờ hắn đặt bút viết thư hòa ly.
Mục Hàn Trì lại chấm mực một lần nữa, sau đó trên giấy viết xuống mấy hàng chữ.
“Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.”*
(*) Đây là đoạn cuối trong bài thơ "Thanh Ngọc Án - Nguyên tịch" của Tân Khí Tật, biểu thị sự khát khao và nỗ lực tìm kiếm người mà mình yêu thương hoặc điều mà mình khao khát. Dịch nghĩa đoạn thơ này là:
“Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,
Bỗng nhiên quay đầu lại,
Người ở ngay đó,
Ở nơi lửa đèn tàn.”
"Huynh viết cái gì đó? Thư hòa ly đâu phải viết như vậy."
Triệu Ấu Lăng đứng dậy cúi đầu nhìn thật kỹ chữ của Mục Hàn Trì.
"Chữ viết không tệ, chỉ là không đúng ý, thư hòa ly nên viết là Mục Hàn Trì ta nguyện cùng Triệu Ấu Lăng giải trừ quan hệ phu thê..."
"Hay là để ta viết rồi huynh ký tên, huynh chỉ thích hợp mang binh đánh giặc thôi."
Triệu Ấu Lăng lắc đầu than thở, cảm khái rằng quả thật Mục Hàn Trì chỉ là một viên võ tướng, ngay cả văn thư đơn giản cũng không biết viết.
Không đợi Mục Hàn Trì đồng ý, Triệu Ấu Lăng đã cướp lấy bút lông cừu trong tay Mục Hàn Trì rồi để một tờ giấy ngay ngắn lên bàn viết thư hòa ly.
"Ta không đồng ý."
Mục Hàn Trì đột nhiên nói.
Triệu Ấu Lăng vừa mới viết mở đầu, nghe thấy lời của Mục Hàn Trì nàng trợn to hai mắt.
"Huynh muốn đổi ý sao?"
"Ta chưa từng nói đồng ý thì đổi ý ở đâu ra? Ta đưa nàng về nghỉ, nhớ rằng sau này không cho phép lại nói chuyện hòa ly với ta. Chỉ cần Mục Hàn Trì ta còn sống trên đời một ngày thì nàng chính là thê tử của ta. Trừ phi ta chết, mới có thể để nàng rời đi."
Nhìn vẻ mặt khó tin của Triệu Ấu Lăng, khóe miệng Mục Hàn Trì cong lên khẽ cười. Hắn đi lên ôm lấy eo Triệu Ấu Lăng, dẫn nàng rời khỏi Lăng Vân Các.
"Ta không đùa với huynh, ta nói là sự thật. Ta muốn phế bỏ Thái tử, tìm một vị Thái tử mới."
Triệu Ấu Lăng nghĩ lời của nàng đã đủ đại nghịch bất đạo, khiến người ta khiếp sợ rồi, không ngờ dáng vẻ Mục Hàn Trì như đang nghe nàng kể chuyện, căn bản không để bụng.
Triệu Ấu Lăng bị Mục Hàn Trì ôm eo đi ra Lăng Vân Các.
Ngoài trời đã rất tối, trăng lưỡi liềm treo trên ngọn cây, tiếng ếch trong ao kêu từng đợt.
"Có ta rồi, chuyện này nàng không cần bận tâm."
Đi lên cầu đá, Mục Hàn Trì nói nhỏ bên tai Triệu Ấu Lăng.
"Ý huynh là huynh sẽ phế Thái tử, lập minh quân sao?"
Triệu Ấu Lăng đứng yên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Mục Hàn Trì.
"Suỵt, ra khỏi Lăng Vân Các không bàn quốc sự. Sau này nàng có thể tử do ra vào Lăng Vân Các tìm ta."
"Huynh không cho phép ta tự do ra vào, ta cũng sẽ tự do ra vào, trận pháp đó không ngăn cản được ta."
Triệu Ấu Lăng có chút đắc ý.
Mục Hàn Trì không cho phép nàng hòa ly, vậy nàng cứ tiếp tục làm Thế tử phi của hắn cũng không phải không thể. Nhưng mà chuyện Thiên thư chỉ dẫn nàng phải hoàn thành, nếu Mục Hàn Trì cũng có ý đó, vậy bọn họ chia nhau làm việc, tiến hành song song là được.
Triệu Ấu Lăng trở về viện của mình, nhìn trên cửa viện không có bảng hiệu, trong đầu linh quang chợt lóe, cái viện này cũng nên lấy một cái tên rồi. "Lan Uyển" khá ổn, nàng mở bức thư pháp Mục Hàn Trì mới vừa viết ra, quyết định ngày mai mượn cơ hội viết bảng hiệu để đi ra phủ một chuyến.
Buổi sáng đi làm bảng hiệu, khi nàng trở về từ Vạn Hoa Tự núi Khê Sơn thì bảng hiệu chắc cũng đã làm xong.
Triệu Ấu Lăng đang rất tự nhiên vén màn lụa đỏ lên chuẩn bị lên giường ngủ thì thấy Hương Xảo đã nằm ở trên giường rồi.
Hương Xảo mở mắt ra thấy Triệu Ấu Lăng đang cúi người nhìn nàng ta, nàng ta vội vàng quỳ lên nói:
"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ vừa rồi tắm xong định tới dọn giường cho Thế tử phi, nhất thời choáng váng nên nằm xuống rồi ngủ quên mất... Bây giờ nô tỳ lập tức xuống giường nhường chỗ cho Thế tử phi."
Miệng Hương Xảo nói vậy nhưng hai chân lại không nhúc nhích, che miệng ngáp, hai mắt tỏ vẻ lim dim lờ đờ, nửa quỳ ở bên trong màn lụa đỏ liếc trộm sắc mặt Triệu Ấu Lăng.
"Ngươi mệt thì cứ ngủ ở chỗ này đi, tối nay chắc là Thế tử không tới. Ta đi ra ngoài ngủ."
Triệu Ấu Lăng kéo lại vạt áo lót màu trắng, xoay người đi ra ngoài đến cái giường nhỏ bên cạnh cửa sổ nằm xuống. Trong đầu nghĩ sáng sớm ngày mai đi làm bảng hiệu rồi đi đến Vạn Hoa Tự ở núi Khê Sơn, nếu như dùng xe ngựa của Hoài Vương phủ thì nhất định sẽ bị phát hiện, vẫn nên thuê một con ngựa đi sẽ nhanh hơn, tốt nhất là ăn mặc giống nam tử, như vậy ra vào chùa miếu cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Trong lòng suy nghĩ việc trong chốc lát đã ngủ mất.
Ngoài cửa sổ gió thổi nhẹ vào, làm cho rèm vải trong phòng bay lên phát ra tiếng “phù phù”.
Nghe thấy cửa phòng phát ra tiếng két nho nhỏ, Triệu Ấu Lăng vội vàng mở mắt. Hương Xảo ngủ sớm, nàng cũng quên đóng cửa cài chốt. Lúc này đi vào không cần nghĩ cũng biết là Mục Hàn Trì rồi.
Tại sao hắn lại đến đây!
Trong lòng Triệu Ấu Lăng căng thẳng. Tối nay Hương Xảo không mặc y phục của nàng, nếu như đóng giả thành nàng, không biết Mục Hàn Trì có phát hiện ra hay không.
Trong phòng đèn cũng đã tắt rồi, Mục Hàn Trì đứng lưỡng lự ở cạnh cửa một lát, ánh mắt lướt qua cái giường nhỏ bên cửa sổ.
Mục Hàn Trì chắc đã biết tỳ nữ hầu hạ bên cạnh ngủ ở giường nhỏ bên cửa sổ.
Nheo mắt thấy Mục Hàn Trì từng bước đến gần, cả người Triệu Ấu Lăng cứng ngắc không thể cử động.
Mục Hàn Trì không thèm đi đến giường tân hôn treo màn lụa đỏ mà lại có hứng thú với giường nhỏ bên cửa sổ!
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tiểu Miu
Beta: Liu Xing
Check: Ngọc Kỳ
Hắn muốn đợi đến một ngày, minh quân thượng triều thiên hạ thái bình, trăm họ an cư lạc nghiệp, hắn sẽ cùng Triệu Ấu Lăng làm một cặp phu thê vui vẻ bên nhau, sống một cuộc sống an nhàn thảnh thơi.
Thế mà Triệu Ấu Lăng lại nhắc chuyện muốn hòa ly!
Mục Hàn Trì trong lòng khổ sở, Triệu Ấu Lăng đây là ghét bỏ hắn đến nhường nào cơ chứ, gả cho hắn không muốn cùng phòng, bây giờ lại còn muốn rời bỏ hắn!
Vẻ mặt Mục Hàn Trì vẫn trầm ổn như thường, ánh mắt thâm trầm nhìn Triệu Ấu Lăng, tỏ vẻ nghe không hiểu lời Triệu Ấu Lăng nói.
"Hòa ly, chính là huynh viết cho ta một phong thư hòa ly, sau đó ta lặng lẽ rời đi, về sau đường ai người ấy đi, gặp nhau có thể coi như không quen biết. Huynh muốn cưới người mới cũng không liên quan đến ta, Hoàng thượng chắc cũng sẽ không xen vào nữa. Đến lúc đó Hoàng thượng còn bận bảo vệ ngai vàng của ông ta, chắc chắn không có thời gian quan tâm huynh có phải đã hủy bỏ hôn sự ông ta ban cho hay không."
Triệu Ấu Lăng nghiêm túc giải thích, nghĩ rằng Mục Hàn Trì ở biên ải quá lâu, nên ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu, còn không hiểu biết nhiều bằng Tạ nương tử ở phòng bếp. Tạ nương tử đã từng nói, Hoàng thượng ban hôn chẳng qua là chuyện thể diện ngoài mặt, nhưng nếu như không thích thì vẫn có thể cưới người mới.
"Nàng nghĩ cũng kỹ thật đấy!"
Mục Hàn Trì lạnh nhạt nói.
"Vậy cứ quyết định như thế nhé, vừa hay ở đây ngươi có bút có mực, không cần đợi đến lúc khác rồi viết."
Triệu Ấu Lăng lấy một tờ giấy để lên trên bàn, sau đó nhìn Mục Hàn Trì hất cằm một cái, ra hiệu hắn ngồi xuống viết thư hòa ly.
Mục Hàn Trì ngồi vào bàn cầm bút lên.
"Viết nhanh lên một chút, ta định trời sáng sẽ rời khỏi đây."
Triệu Ấu Lăng đột nhiên quyết định từ bỏ mọi thứ ở nơi này.
Ở Vương phủ trừ ăn uống vui chơi, chính là bị Cao phu nhân giục sinh con. Đời người không nên sống uổng phí như vậy, tuy nàng không biết thân thế bối cảnh của mình nhưng nàng biết một người bản lĩnh khắp ngưới như nàng không nên bị nhốt ở trong Vương phủ. Nên làm việc dựa theo chỉ dẫn của Thiên thư. Thiên thư cũng không bảo làm Thế tử phi sinh con.
Thiên thư chỉ dẫn minh quân ở Vạn Hoa Tự dưới chân núi Khê Sơn, tiểu hòa thượng hôm đó nhìn thấy rất có thể chính là người được chọn. Nếu đã quyết định từ bỏ hết thảy ở đây, Triệu Ấu Lăng hy vọng Mục Hàn Trì có thể sớm cho nàng một phong thư hòa ly, để nàng đường đường chính chính ra khỏi Hoài Vương phủ.
"Viết nhanh lên đi, cũng không còn sớm nữa."
Mục Hàn Trì vẫn cứ không động bút, Triệu Ấu Lăng không khỏi lên tiếng thúc giục.
Mục Hàn Trì ngước mắt nhìn Triệu Ấu Lăng, vẻ mặt Triệu Ấu Lăng rất nghiêm túc, ánh mắt sáng long lanh, trong mắt như có ngọn lửa nóng bỏng chờ hắn đặt bút viết thư hòa ly.
Mục Hàn Trì lại chấm mực một lần nữa, sau đó trên giấy viết xuống mấy hàng chữ.
“Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.”*
(*) Đây là đoạn cuối trong bài thơ "Thanh Ngọc Án - Nguyên tịch" của Tân Khí Tật, biểu thị sự khát khao và nỗ lực tìm kiếm người mà mình yêu thương hoặc điều mà mình khao khát. Dịch nghĩa đoạn thơ này là:
“Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần,
Bỗng nhiên quay đầu lại,
Người ở ngay đó,
Ở nơi lửa đèn tàn.”
"Huynh viết cái gì đó? Thư hòa ly đâu phải viết như vậy."
Triệu Ấu Lăng đứng dậy cúi đầu nhìn thật kỹ chữ của Mục Hàn Trì.
"Chữ viết không tệ, chỉ là không đúng ý, thư hòa ly nên viết là Mục Hàn Trì ta nguyện cùng Triệu Ấu Lăng giải trừ quan hệ phu thê..."
"Hay là để ta viết rồi huynh ký tên, huynh chỉ thích hợp mang binh đánh giặc thôi."
Triệu Ấu Lăng lắc đầu than thở, cảm khái rằng quả thật Mục Hàn Trì chỉ là một viên võ tướng, ngay cả văn thư đơn giản cũng không biết viết.
Không đợi Mục Hàn Trì đồng ý, Triệu Ấu Lăng đã cướp lấy bút lông cừu trong tay Mục Hàn Trì rồi để một tờ giấy ngay ngắn lên bàn viết thư hòa ly.
"Ta không đồng ý."
Mục Hàn Trì đột nhiên nói.
Triệu Ấu Lăng vừa mới viết mở đầu, nghe thấy lời của Mục Hàn Trì nàng trợn to hai mắt.
"Huynh muốn đổi ý sao?"
"Ta chưa từng nói đồng ý thì đổi ý ở đâu ra? Ta đưa nàng về nghỉ, nhớ rằng sau này không cho phép lại nói chuyện hòa ly với ta. Chỉ cần Mục Hàn Trì ta còn sống trên đời một ngày thì nàng chính là thê tử của ta. Trừ phi ta chết, mới có thể để nàng rời đi."
Nhìn vẻ mặt khó tin của Triệu Ấu Lăng, khóe miệng Mục Hàn Trì cong lên khẽ cười. Hắn đi lên ôm lấy eo Triệu Ấu Lăng, dẫn nàng rời khỏi Lăng Vân Các.
"Ta không đùa với huynh, ta nói là sự thật. Ta muốn phế bỏ Thái tử, tìm một vị Thái tử mới."
Triệu Ấu Lăng nghĩ lời của nàng đã đủ đại nghịch bất đạo, khiến người ta khiếp sợ rồi, không ngờ dáng vẻ Mục Hàn Trì như đang nghe nàng kể chuyện, căn bản không để bụng.
Triệu Ấu Lăng bị Mục Hàn Trì ôm eo đi ra Lăng Vân Các.
Ngoài trời đã rất tối, trăng lưỡi liềm treo trên ngọn cây, tiếng ếch trong ao kêu từng đợt.
"Có ta rồi, chuyện này nàng không cần bận tâm."
Đi lên cầu đá, Mục Hàn Trì nói nhỏ bên tai Triệu Ấu Lăng.
"Ý huynh là huynh sẽ phế Thái tử, lập minh quân sao?"
Triệu Ấu Lăng đứng yên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Mục Hàn Trì.
"Suỵt, ra khỏi Lăng Vân Các không bàn quốc sự. Sau này nàng có thể tử do ra vào Lăng Vân Các tìm ta."
"Huynh không cho phép ta tự do ra vào, ta cũng sẽ tự do ra vào, trận pháp đó không ngăn cản được ta."
Triệu Ấu Lăng có chút đắc ý.
Mục Hàn Trì không cho phép nàng hòa ly, vậy nàng cứ tiếp tục làm Thế tử phi của hắn cũng không phải không thể. Nhưng mà chuyện Thiên thư chỉ dẫn nàng phải hoàn thành, nếu Mục Hàn Trì cũng có ý đó, vậy bọn họ chia nhau làm việc, tiến hành song song là được.
Triệu Ấu Lăng trở về viện của mình, nhìn trên cửa viện không có bảng hiệu, trong đầu linh quang chợt lóe, cái viện này cũng nên lấy một cái tên rồi. "Lan Uyển" khá ổn, nàng mở bức thư pháp Mục Hàn Trì mới vừa viết ra, quyết định ngày mai mượn cơ hội viết bảng hiệu để đi ra phủ một chuyến.
Buổi sáng đi làm bảng hiệu, khi nàng trở về từ Vạn Hoa Tự núi Khê Sơn thì bảng hiệu chắc cũng đã làm xong.
Triệu Ấu Lăng đang rất tự nhiên vén màn lụa đỏ lên chuẩn bị lên giường ngủ thì thấy Hương Xảo đã nằm ở trên giường rồi.
Hương Xảo mở mắt ra thấy Triệu Ấu Lăng đang cúi người nhìn nàng ta, nàng ta vội vàng quỳ lên nói:
"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ vừa rồi tắm xong định tới dọn giường cho Thế tử phi, nhất thời choáng váng nên nằm xuống rồi ngủ quên mất... Bây giờ nô tỳ lập tức xuống giường nhường chỗ cho Thế tử phi."
Miệng Hương Xảo nói vậy nhưng hai chân lại không nhúc nhích, che miệng ngáp, hai mắt tỏ vẻ lim dim lờ đờ, nửa quỳ ở bên trong màn lụa đỏ liếc trộm sắc mặt Triệu Ấu Lăng.
"Ngươi mệt thì cứ ngủ ở chỗ này đi, tối nay chắc là Thế tử không tới. Ta đi ra ngoài ngủ."
Triệu Ấu Lăng kéo lại vạt áo lót màu trắng, xoay người đi ra ngoài đến cái giường nhỏ bên cạnh cửa sổ nằm xuống. Trong đầu nghĩ sáng sớm ngày mai đi làm bảng hiệu rồi đi đến Vạn Hoa Tự ở núi Khê Sơn, nếu như dùng xe ngựa của Hoài Vương phủ thì nhất định sẽ bị phát hiện, vẫn nên thuê một con ngựa đi sẽ nhanh hơn, tốt nhất là ăn mặc giống nam tử, như vậy ra vào chùa miếu cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Trong lòng suy nghĩ việc trong chốc lát đã ngủ mất.
Ngoài cửa sổ gió thổi nhẹ vào, làm cho rèm vải trong phòng bay lên phát ra tiếng “phù phù”.
Nghe thấy cửa phòng phát ra tiếng két nho nhỏ, Triệu Ấu Lăng vội vàng mở mắt. Hương Xảo ngủ sớm, nàng cũng quên đóng cửa cài chốt. Lúc này đi vào không cần nghĩ cũng biết là Mục Hàn Trì rồi.
Tại sao hắn lại đến đây!
Trong lòng Triệu Ấu Lăng căng thẳng. Tối nay Hương Xảo không mặc y phục của nàng, nếu như đóng giả thành nàng, không biết Mục Hàn Trì có phát hiện ra hay không.
Trong phòng đèn cũng đã tắt rồi, Mục Hàn Trì đứng lưỡng lự ở cạnh cửa một lát, ánh mắt lướt qua cái giường nhỏ bên cửa sổ.
Mục Hàn Trì chắc đã biết tỳ nữ hầu hạ bên cạnh ngủ ở giường nhỏ bên cửa sổ.
Nheo mắt thấy Mục Hàn Trì từng bước đến gần, cả người Triệu Ấu Lăng cứng ngắc không thể cử động.
Mục Hàn Trì không thèm đi đến giường tân hôn treo màn lụa đỏ mà lại có hứng thú với giường nhỏ bên cửa sổ!
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tiểu Miu
Beta: Liu Xing
Check: Ngọc Kỳ
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương