Sư Muội, Chậm Chút Đã
Chương 62: Vọng sơn bào tử mã*
(*) Thành ngữ này dùng để chỉ tình huống nhìn thấy mục tiêu tưởng gần nhưng thực tế rất xa và khó đạt được.
Trong thôn trang nhỏ giữa vùng hoang vu, căn nhà của một hộ giàu có nhất cũng chỉ có bốn phòng. Nhi tử và tức phụ của chủ nhà đã ra ngoài kiếm sống, để lại một phòng cho Triệu Ấu Lăng ở. Yến Yến tự thấy mình thấp kém nên muốn ngủ ở nhà kho, nhưng bà chủ nhà đã giữ nàng lại để ở cùng tôn nữ. Khi mọi việc ổn định cũng đã quá nửa đêm.
Triệu Ấu Lăng trằn trọc không ngủ được, cả đêm nghe tiếng nức nở thút thít của thiếu nữ phòng bên đến tận sáng.
Không biết có phải vì nghe được câu chuyện của Yến Yến mà tôn nữ của chủ nhà không còn muốn c.h.ế.t nữa không. Dù gì nàng ta cũng còn giữ được sự trong trắng, so với Yến Yến, một cô nương lớn lên trong Tầm Phương Các, nàng ta vẫn còn rất trong sạch. Kẻ ác đã bị Mục Lôi trừng trị, chỉ cần quên đi quá khứ đau khổ thì nàng ta vẫn là một thiếu nữ thuần khiết.
Khi rời khỏi thôn trang hoang vu và tiến vào con đường lớn, Mục Hàn Trì dừng ngựa lại và bàn với Triệu Ấu Lăng về việc đưa Yến Yến trở lại Kinh thành. Trước khi Triệu Ấu Lăng kịp nói gì, sắc mặt của Yến Yến đã trắng bệch. Nàng ta sợ rằng Mục Hàn Trì sẽ đưa mình trở lại Tầm Phương Các, nơi mà cái c.h.ế.t đang chờ đợi.
Triệu Ấu Lăng vỗ vai Yến Yến, ra hiệu cho nàng ta đừng lo lắng, sau đó đợi Mục Hàn Trì nói xong. Nàng mới trầm ngâm suy nghĩ.
Mục Hàn Trì nói đúng, mang Yến Yến đi núi Ô Tước sẽ rất phiền toái. Địa hình núi Ô Tước phức tạp và nguy hiểm vô cùng. Ngay cả nam tử khỏe mạnh cũng phải mất nhiều sức lực để lên núi, huống chi Yến Yến vừa bị hoảng sợ, vừa bị đánh đập và đói khát trong Tầm Phương Các vài ngày. Dù Triệu Ấu Lăng không ngại Yến Yến làm vướng chân, thể lực của Yến Yến cũng không thể chịu nổi.
Để Mục Lôi đưa Yến Yến về là cách tốt nhất.
"Nếu như Mục Lôi không muốn, thì ta sẽ miễn cưỡng đưa Yến Yến cô nương về trại ngựa của Mục gia."
Thẩm Chiêu nói xong, nháy mắt cười nhẹ với Mục Hàn Trì. Hắn biết Mục Lôi luôn tuân theo chỉ thị của Mục Hàn Trì, chỉ là trong lòng có khúc mắc nên không muốn dừng giữa chừng để quay lại Kinh thành vì một cô nương. Điều này khiến hắn không thể bảo vệ sự an toàn của Thế tử và khó lòng báo cáo với Hoài Vương.
"Ngươi hãy đưa vị cô nương này an toàn đến trại ngựa ngoài ngoại ô, rồi quay về Kinh để bảo vệ sự an toàn của Tô cô nương. Đây là mệnh lệnh của ta, cũng là mục đích của chuyến đi núi Ô Tước lần này."
Lời của Mục Hàn Trì khiến Mục Lôi không dám do dự nữa, hắn ta lập tức đặt Yến Yến lên lưng ngựa và nhanh chóng phóng đi.
"Đằng sau lưng cõng theo một cô nương, ta đoán chắc chắn Mục Lôi sẽ căng thẳng lắm."
Thẩm Chiêu nhìn theo bóng lưng của Mục Lôi dần khuất xa, Yến Yến nằm rạp trên lưng Mục Lôi, ôm chặt lấy eo hắn ta, sợ mình sẽ bị rơi xuống ngựa.
"Không đâu, trong mắt hắn ta chỉ có mệnh lệnh và nhiệm vụ, tâm tư hắn ta đơn giản lắm."
Mục Hàn Trì nói xong liền quay ngựa phi nhanh. Thẩm Chiêu ngẩn người một lúc, giơ roi chỉ vào Mục Hàn Trì và nói với Triệu Ấu Lăng:
"Xem ra Mục huynh quen hành động một mình, không đợi chúng ta."
"Huynh ấy không đợi, thì chúng ta cùng nhau đuổi theo."
Lời của Triệu Ấu Lăng vừa dứt, người và ngựa đã vọt đi vài mét, trong chớp mắt đã đuổi kịp Mục Hàn Trì, để lại Thẩm Chiêu một mình ở phía sau. Thẩm Chiêu phải mất một lúc lâu mới đuổi kịp Mục Hàn Trì tại một quán trà nhỏ bên đường.
Núi Ô Tước đã hiện ra trước mắt.
"Phu thê các ngươi tâm đầu ý hợp phi ngựa lao đi, khiến ta chỉ biết nhìn bóng lưng mà đuổi theo."
Thẩm Chiêu nói nửa đùa nửa thật, xuống ngựa thấy Mục Hàn Trì đang cầm bát trà sành lớn nhìn chăm chú vào rừng cây đen đằng xa.
Thẩm Chiêu dùng mắt ra hiệu, Triệu Ấu Lăng không nói gì, cầm bát trà trên bàn dài rót cho Thẩm Chiêu một bát nước trà.
Nước trà hơi ấm vào miệng cũng giải khát, hắn uống cạn một hơi rồi đặt bát xuống, nhìn thấy đáy bát có một lớp cặn đen mịn, Thẩm Chiêu nhíu mày, quay người nhổ mấy bãi nước bọt xuống con đường đất.
Thẩm Chiêu là công tử quý tộc, dù đi xa cũng luôn đơn giản mà lịch sự, chưa từng uống trà ở nơi tồi tàn thế này. Cái kiểu dùng lá cây vụn làm giả lá trà là lần đầu tiên thấy.
"Hmm."
Đoán chừng Thẩm Chiêu muốn hỏi tội chủ quán trà, Triệu Ấu Lăng vội vàng ngắt lời.
"Nhị ca, ngựa của chúng ta cũng khát rồi, hay là chúng ta đi cho ngựa uống nước đi."
Triệu Ấu Lăng không để Thẩm Chiêu kịp phản ứng, kéo hắn đứng dậy.
Lúc này, Thẩm Chiêu cũng nhận ra Mục Hàn Trì đang nhìn chằm chằm vào khu rừng tối tăm kia, hẳn là có điều gì bất thường ở đó.
"Mục huynh định đi vào khu rừng tối đen đó sao?"
Thẩm Chiêu quay người nhìn theo hướng Mục Hàn Trì, nhưng vì khoảng cách và bãi lau sậy nên không nhìn rõ lắm.
Triệu Ấu Lăng đang vén ống quần đứng trong dòng suối, tay vốc nước tưới lên lưng ngựa. Nghe Thẩm Chiêu hỏi, nàng dừng lại, cũng nhìn theo hướng của Thẩm Chiêu về phía Mục Hàn Trì rồi cười nói:
"Huynh ấy không nói với ta, nhưng ta đoán là huynh ấy định vào khu rừng đó. Không biết phía sau khu rừng ấy có gì mà từ lúc nhìn thấy nó, ánh mắt của huynh ấy đã trở nên khác lạ. Ta tưởng chỉ mình ta nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của huynh ấy, không ngờ huynh cũng nhận ra. Hình như hình tượng điềm tĩnh, trầm ổn của huynh ấy sắp sụp đổ rồi."
"Ôi trời, nghe muội nói kìa. Ta với Mục huynh có thần giao cách cảm, muội với hắn là phu thê đồng tâm, nên chúng ta là người hiểu rõ huynh ấy nhất, mới nhận ra được ánh mắt và biểu cảm của huynh ấy. Còn trong mắt người khác, Mục huynh vẫn là vị Đại Tướng quân trăm trận trăm thắng, tài năng xuất chúng, anh hùng vô địch."
Thẩm Chiêu nhặt một viên đá ném xuống nước ngay trước mặt Triệu Ấu Lăng, tạo ra một chuỗi bọt nước b.ắ.n tung tóe.
Triệu Ấu Lăng cười ha hả, vội vàng tránh ra nhưng vẫn b.ắ.n vài giọt nước lên áo.
"Người xấu!"
Triệu Ấu Lăng lau vội những giọt nước trên áo, Thẩm Chiêu lập tức kéo ngựa chạy trốn.
Triệu Ấu Lăng cảm thấy có lẽ Thẩm Chiêu và Mục Hàn Trì có một sự thấu hiểu đặc biệt nào đó giữa huynh đệ, còn nàng và Mục Hàn Trì thì không thể nói là phu thê đồng tâm. Nàng có thể cảm nhận được tâm trạng và ý định của người khác, chắc hẳn là do trên người mình đang cất giấu một quyển Thiên thư.
Thiên thư...
Triệu Ấu Lăng vô thức nhìn về phía khoảng không trước mặt, cố gắng nhớ lại hình dáng của quyển Thiên thư khi nó xuất hiện lần trước.
Rốt cuộc thì quyển Thiên thư này có thể chỉ dẫn nàng làm những gì?
Nhìn núi làm ngựa chết, ngọn núi Ô Tước tưởng chừng như ngay trước mắt, nhưng phải mất hơn một giờ mới tìm được đường lên.
Mục Hàn Trì không hề nhắc đến chuyện này, còn Thẩm Chiêu và Triệu Ấu Lăng cũng như đã bàn bạc trước vậy mà không ai đề cập đến.
Con đường lên núi quá hiểm trở nên đành phải để ngựa lại dưới chân núi. May mắn thay, dưới núi có một trạm dịch, không cần Mục Hàn Trì ra mặt, Thẩm Chiêu chỉ cần xuất trình thẻ bài của phủ Trấn Quốc công thì quản sự của trạm dịch lập tức đón tiếp nồng nhiệt.
"Các ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây, chúng ta sẽ quay lại ngay."
Triệu Ấu Lăng ôm đầu con ngựa màu hạt dẻ, có vẻ không muốn rời xa nó. Thẩm Chiêu cũng bắt chước theo, vừa vuốt ve con ngựa của mình vừa nói.
"Mục huynh, huynh cũng nói vài lời với con ngựa Xích Thố của huynh đi, chứ để chúng ở đây hai ngày sẽ buồn lắm."
Sau khi cột ngựa xong,Thẩm Chiêu đi đến bên cạnh Mục Hàn Trì nói.
"Hai ngày sau, cùng giờ này chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây."
Mục Hàn Trì vừa nói vừa vỗ vào m.ô.n.g con ngựa Xích Thố. Con ngựa có bộ lông óng mượt như nhung đó dường như hiểu được, lập tức vẫy đuôi gật đầu.
Mục Hàn Trì buông cương ngựa, sải bước lên núi.
Thẩm Chiêu vội vàng nhắc nhở Mục Hàn Trì vẫn chưa buộc dây ngựa.
Mục Hàn Trì không quay đầu lại, đáp: "Ngựa của ta không cần cột, nó tự biết lo liệu."
Triệu Ấu Lăng nghe vậy cũng định tháo dây cương ngựa của mình: "Vậy thì ta cũng không buộc nữa, bị cột hai ngày chắc chắn rất khó chịu."
"Ôi trời, ngựa của muội làm sao so được với ngựa của Mục huynh. Nếu muội không buộc nó, các quan sai ở đây sẽ khổ sở lắm. Nếu nó chạy đi rồi bị thú dữ ăn thịt thì muội khóc cũng không kịp đâu. Ngựa tốt bây giờ rất khó thuần phục, muội cứ tạm thời để nó chịu khó một chút đi. Hay là muội nói chuyện với nó thêm chút nữa đi, ta phải đi đuổi theo Mục huynh đây."
Nói rồi, Thẩm Chiêu liền chạy nhanh đuổi theo Mục Hàn Trì.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Heoboo
Beta: Jully
Check: Ngọc Kỳ
Trong thôn trang nhỏ giữa vùng hoang vu, căn nhà của một hộ giàu có nhất cũng chỉ có bốn phòng. Nhi tử và tức phụ của chủ nhà đã ra ngoài kiếm sống, để lại một phòng cho Triệu Ấu Lăng ở. Yến Yến tự thấy mình thấp kém nên muốn ngủ ở nhà kho, nhưng bà chủ nhà đã giữ nàng lại để ở cùng tôn nữ. Khi mọi việc ổn định cũng đã quá nửa đêm.
Triệu Ấu Lăng trằn trọc không ngủ được, cả đêm nghe tiếng nức nở thút thít của thiếu nữ phòng bên đến tận sáng.
Không biết có phải vì nghe được câu chuyện của Yến Yến mà tôn nữ của chủ nhà không còn muốn c.h.ế.t nữa không. Dù gì nàng ta cũng còn giữ được sự trong trắng, so với Yến Yến, một cô nương lớn lên trong Tầm Phương Các, nàng ta vẫn còn rất trong sạch. Kẻ ác đã bị Mục Lôi trừng trị, chỉ cần quên đi quá khứ đau khổ thì nàng ta vẫn là một thiếu nữ thuần khiết.
Khi rời khỏi thôn trang hoang vu và tiến vào con đường lớn, Mục Hàn Trì dừng ngựa lại và bàn với Triệu Ấu Lăng về việc đưa Yến Yến trở lại Kinh thành. Trước khi Triệu Ấu Lăng kịp nói gì, sắc mặt của Yến Yến đã trắng bệch. Nàng ta sợ rằng Mục Hàn Trì sẽ đưa mình trở lại Tầm Phương Các, nơi mà cái c.h.ế.t đang chờ đợi.
Triệu Ấu Lăng vỗ vai Yến Yến, ra hiệu cho nàng ta đừng lo lắng, sau đó đợi Mục Hàn Trì nói xong. Nàng mới trầm ngâm suy nghĩ.
Mục Hàn Trì nói đúng, mang Yến Yến đi núi Ô Tước sẽ rất phiền toái. Địa hình núi Ô Tước phức tạp và nguy hiểm vô cùng. Ngay cả nam tử khỏe mạnh cũng phải mất nhiều sức lực để lên núi, huống chi Yến Yến vừa bị hoảng sợ, vừa bị đánh đập và đói khát trong Tầm Phương Các vài ngày. Dù Triệu Ấu Lăng không ngại Yến Yến làm vướng chân, thể lực của Yến Yến cũng không thể chịu nổi.
Để Mục Lôi đưa Yến Yến về là cách tốt nhất.
"Nếu như Mục Lôi không muốn, thì ta sẽ miễn cưỡng đưa Yến Yến cô nương về trại ngựa của Mục gia."
Thẩm Chiêu nói xong, nháy mắt cười nhẹ với Mục Hàn Trì. Hắn biết Mục Lôi luôn tuân theo chỉ thị của Mục Hàn Trì, chỉ là trong lòng có khúc mắc nên không muốn dừng giữa chừng để quay lại Kinh thành vì một cô nương. Điều này khiến hắn không thể bảo vệ sự an toàn của Thế tử và khó lòng báo cáo với Hoài Vương.
"Ngươi hãy đưa vị cô nương này an toàn đến trại ngựa ngoài ngoại ô, rồi quay về Kinh để bảo vệ sự an toàn của Tô cô nương. Đây là mệnh lệnh của ta, cũng là mục đích của chuyến đi núi Ô Tước lần này."
Lời của Mục Hàn Trì khiến Mục Lôi không dám do dự nữa, hắn ta lập tức đặt Yến Yến lên lưng ngựa và nhanh chóng phóng đi.
"Đằng sau lưng cõng theo một cô nương, ta đoán chắc chắn Mục Lôi sẽ căng thẳng lắm."
Thẩm Chiêu nhìn theo bóng lưng của Mục Lôi dần khuất xa, Yến Yến nằm rạp trên lưng Mục Lôi, ôm chặt lấy eo hắn ta, sợ mình sẽ bị rơi xuống ngựa.
"Không đâu, trong mắt hắn ta chỉ có mệnh lệnh và nhiệm vụ, tâm tư hắn ta đơn giản lắm."
Mục Hàn Trì nói xong liền quay ngựa phi nhanh. Thẩm Chiêu ngẩn người một lúc, giơ roi chỉ vào Mục Hàn Trì và nói với Triệu Ấu Lăng:
"Xem ra Mục huynh quen hành động một mình, không đợi chúng ta."
"Huynh ấy không đợi, thì chúng ta cùng nhau đuổi theo."
Lời của Triệu Ấu Lăng vừa dứt, người và ngựa đã vọt đi vài mét, trong chớp mắt đã đuổi kịp Mục Hàn Trì, để lại Thẩm Chiêu một mình ở phía sau. Thẩm Chiêu phải mất một lúc lâu mới đuổi kịp Mục Hàn Trì tại một quán trà nhỏ bên đường.
Núi Ô Tước đã hiện ra trước mắt.
"Phu thê các ngươi tâm đầu ý hợp phi ngựa lao đi, khiến ta chỉ biết nhìn bóng lưng mà đuổi theo."
Thẩm Chiêu nói nửa đùa nửa thật, xuống ngựa thấy Mục Hàn Trì đang cầm bát trà sành lớn nhìn chăm chú vào rừng cây đen đằng xa.
Thẩm Chiêu dùng mắt ra hiệu, Triệu Ấu Lăng không nói gì, cầm bát trà trên bàn dài rót cho Thẩm Chiêu một bát nước trà.
Nước trà hơi ấm vào miệng cũng giải khát, hắn uống cạn một hơi rồi đặt bát xuống, nhìn thấy đáy bát có một lớp cặn đen mịn, Thẩm Chiêu nhíu mày, quay người nhổ mấy bãi nước bọt xuống con đường đất.
Thẩm Chiêu là công tử quý tộc, dù đi xa cũng luôn đơn giản mà lịch sự, chưa từng uống trà ở nơi tồi tàn thế này. Cái kiểu dùng lá cây vụn làm giả lá trà là lần đầu tiên thấy.
"Hmm."
Đoán chừng Thẩm Chiêu muốn hỏi tội chủ quán trà, Triệu Ấu Lăng vội vàng ngắt lời.
"Nhị ca, ngựa của chúng ta cũng khát rồi, hay là chúng ta đi cho ngựa uống nước đi."
Triệu Ấu Lăng không để Thẩm Chiêu kịp phản ứng, kéo hắn đứng dậy.
Lúc này, Thẩm Chiêu cũng nhận ra Mục Hàn Trì đang nhìn chằm chằm vào khu rừng tối tăm kia, hẳn là có điều gì bất thường ở đó.
"Mục huynh định đi vào khu rừng tối đen đó sao?"
Thẩm Chiêu quay người nhìn theo hướng Mục Hàn Trì, nhưng vì khoảng cách và bãi lau sậy nên không nhìn rõ lắm.
Triệu Ấu Lăng đang vén ống quần đứng trong dòng suối, tay vốc nước tưới lên lưng ngựa. Nghe Thẩm Chiêu hỏi, nàng dừng lại, cũng nhìn theo hướng của Thẩm Chiêu về phía Mục Hàn Trì rồi cười nói:
"Huynh ấy không nói với ta, nhưng ta đoán là huynh ấy định vào khu rừng đó. Không biết phía sau khu rừng ấy có gì mà từ lúc nhìn thấy nó, ánh mắt của huynh ấy đã trở nên khác lạ. Ta tưởng chỉ mình ta nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của huynh ấy, không ngờ huynh cũng nhận ra. Hình như hình tượng điềm tĩnh, trầm ổn của huynh ấy sắp sụp đổ rồi."
"Ôi trời, nghe muội nói kìa. Ta với Mục huynh có thần giao cách cảm, muội với hắn là phu thê đồng tâm, nên chúng ta là người hiểu rõ huynh ấy nhất, mới nhận ra được ánh mắt và biểu cảm của huynh ấy. Còn trong mắt người khác, Mục huynh vẫn là vị Đại Tướng quân trăm trận trăm thắng, tài năng xuất chúng, anh hùng vô địch."
Thẩm Chiêu nhặt một viên đá ném xuống nước ngay trước mặt Triệu Ấu Lăng, tạo ra một chuỗi bọt nước b.ắ.n tung tóe.
Triệu Ấu Lăng cười ha hả, vội vàng tránh ra nhưng vẫn b.ắ.n vài giọt nước lên áo.
"Người xấu!"
Triệu Ấu Lăng lau vội những giọt nước trên áo, Thẩm Chiêu lập tức kéo ngựa chạy trốn.
Triệu Ấu Lăng cảm thấy có lẽ Thẩm Chiêu và Mục Hàn Trì có một sự thấu hiểu đặc biệt nào đó giữa huynh đệ, còn nàng và Mục Hàn Trì thì không thể nói là phu thê đồng tâm. Nàng có thể cảm nhận được tâm trạng và ý định của người khác, chắc hẳn là do trên người mình đang cất giấu một quyển Thiên thư.
Thiên thư...
Triệu Ấu Lăng vô thức nhìn về phía khoảng không trước mặt, cố gắng nhớ lại hình dáng của quyển Thiên thư khi nó xuất hiện lần trước.
Rốt cuộc thì quyển Thiên thư này có thể chỉ dẫn nàng làm những gì?
Nhìn núi làm ngựa chết, ngọn núi Ô Tước tưởng chừng như ngay trước mắt, nhưng phải mất hơn một giờ mới tìm được đường lên.
Mục Hàn Trì không hề nhắc đến chuyện này, còn Thẩm Chiêu và Triệu Ấu Lăng cũng như đã bàn bạc trước vậy mà không ai đề cập đến.
Con đường lên núi quá hiểm trở nên đành phải để ngựa lại dưới chân núi. May mắn thay, dưới núi có một trạm dịch, không cần Mục Hàn Trì ra mặt, Thẩm Chiêu chỉ cần xuất trình thẻ bài của phủ Trấn Quốc công thì quản sự của trạm dịch lập tức đón tiếp nồng nhiệt.
"Các ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây, chúng ta sẽ quay lại ngay."
Triệu Ấu Lăng ôm đầu con ngựa màu hạt dẻ, có vẻ không muốn rời xa nó. Thẩm Chiêu cũng bắt chước theo, vừa vuốt ve con ngựa của mình vừa nói.
"Mục huynh, huynh cũng nói vài lời với con ngựa Xích Thố của huynh đi, chứ để chúng ở đây hai ngày sẽ buồn lắm."
Sau khi cột ngựa xong,Thẩm Chiêu đi đến bên cạnh Mục Hàn Trì nói.
"Hai ngày sau, cùng giờ này chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây."
Mục Hàn Trì vừa nói vừa vỗ vào m.ô.n.g con ngựa Xích Thố. Con ngựa có bộ lông óng mượt như nhung đó dường như hiểu được, lập tức vẫy đuôi gật đầu.
Mục Hàn Trì buông cương ngựa, sải bước lên núi.
Thẩm Chiêu vội vàng nhắc nhở Mục Hàn Trì vẫn chưa buộc dây ngựa.
Mục Hàn Trì không quay đầu lại, đáp: "Ngựa của ta không cần cột, nó tự biết lo liệu."
Triệu Ấu Lăng nghe vậy cũng định tháo dây cương ngựa của mình: "Vậy thì ta cũng không buộc nữa, bị cột hai ngày chắc chắn rất khó chịu."
"Ôi trời, ngựa của muội làm sao so được với ngựa của Mục huynh. Nếu muội không buộc nó, các quan sai ở đây sẽ khổ sở lắm. Nếu nó chạy đi rồi bị thú dữ ăn thịt thì muội khóc cũng không kịp đâu. Ngựa tốt bây giờ rất khó thuần phục, muội cứ tạm thời để nó chịu khó một chút đi. Hay là muội nói chuyện với nó thêm chút nữa đi, ta phải đi đuổi theo Mục huynh đây."
Nói rồi, Thẩm Chiêu liền chạy nhanh đuổi theo Mục Hàn Trì.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Heoboo
Beta: Jully
Check: Ngọc Kỳ
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương