Sự Nhầm Lẫn Định Mệnh
Chương 5
Trịnh Vỹ Ngôn từ bên trong bước ra cùng với câu phản bác thay cho Uyển Ân,vanh bước đến kéo tay Uyển Ân ra khỏi tay Trọng Đình. Nhìn thấy Vỹ Ngôn, Trọng Đình chẳng những không tiết chế lại thái độ của mình, trái lại hắn ta còn vênh mặt khinh thường nói.
"Tôi còn tưởng là ai. Thế nào, cậu và cô ta bên nhau rồi à? Tôi nói mà, trên đời này làm gì có thứ tình cảm bạn bè khác giới nào là trong sáng chứ!"
"Bạn bè sao? Trọng Đình, em nghĩ cô ta không chừng đã cùng người bạn thân này cắm sừng anh từ lâu rồi đấy!"
Kỳ Mạc Nhu bước đến bênh cạnh Trọng Đình nói lời phỉ báng Uyển Ân, không chịu được thái độ hóng hách của bọn họ Trịnh Vỹ Ngôn tức giận lên tiếng mắng.
"Không phải ai cũng giống như các người xấu xa tệ bạc lại còn ăn cháo đá bát đâu. Uổng công Uyển Ân hết lòng yêu thương lo lắng cho anh, vừa bước lên ngưỡng cửa danh vọng anh liền phủi sạch ân tình mà ruồng bỏ cô ấy. Anh đúng là đồ cặn bã của xã hội, đứng cùng một bầu không khí với các người, tôi sợ bị ngộ độc vì sự hôi thối từ nhân cách của hai người đấy."
"Này anh nói ai nhân cách hôi thối hả? Đám hạ tiện các người lấy quyền gì mà mắng chửi tôi! Trọng Đình anh xem bọn chúng dám sĩ nhục em này!"
Kỳ Mạc Nhu vừa nói vừa nũng nịu bênh cạnh Trọng Đình để được bảo vệ khiến ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy ngứa mắt. Ở Cố thị này ai cũng biết cô là thiên kim của giám đốc Kỳ ở đây, nếu làm cô ta không vui thì chắc chắn sẽ không còn cuộc sống yên bình nữa. Vì thế giờ cô ta có làm gì đi nữa thì mọi người cũng giả vờ không thấy cho xong chuyện.Trọng Đình một lần nữa bước về phía Uyển Ân lên tiếng xỉa xói.
"Hơ... bảo vệ nhau như thế còn lên tiếng mắng tôi! Chắc cô ta đã cho cậu ăn nằm rồi đúng không? Đúng là gió tầng nào gặp mây tầng ấy, cô ta không sạch sẽ như cậu nghĩ đâu. À mà cái thai trong bụng cô ta không chừng là của cậu nhỉ! Hay là của ai khác mà cô..."
Câu nói còn chưa nói hết đã nghe một tiếng chát chói tai, Uyển Ân thẳng tay tát thẳng vào mặt Trọng Đình khiến hắn há hốc mồm vì kinh ngạc. Bao nhiêu năm qua hắn nói một cô không dám nói hai, vậy mà hôm nay cô dám ra tay đánh hắn. Cô không muốn sống nữa rồi sao?
"Hạ Uyển Ân cô dám đánh tôi? Đầu cô bị úng nước rồi đúng không?"
"Tôi có thể mặc kệ anh chê bai tôi xấu xí hay ám mùi thức ăn. Dù cho anh có không muốn thừa nhận thì anh cũng không được sĩ nhục và nghi ngờ lai lịch của đứa con trong bụng tôi."
"Hơ... nói như vậy cô nói đứa tạp chủng trong bụng cô là con tôi sao? Tôi chưa từng chạm vào cô làm sao cô có con với tôi được chứ!"
Trọng Đình tức giận quát thật to vào mặt cô. Trong lòng hắn vẫn luôn để bụng chuyện đêm đó ở khách sạn. Chỉ vì muốn bước vào tập đoàn Cố thị này, hắn ta đã chấp nhận dâng hiến người phụ nữ hắn yêu cho tên giám đốc vừa béo vừa già vừa xấu kia. Cũng vì thế mà hắn cảm thấy chán nản Uyển Ân mà thay lòng đổi dạ đến bên Kỳ Mạc Nhu. Nhưng Uyển Ân lại không hề biết gì về chuyện này, vì vốn dĩ hôm đó là Trọng Đình hẹn cô đến rồi chuốc thuốc cô, sao khi xong chuyện sáng hôm sau hắn lại đến rất sớm để Uyển Ân không nghi ngờ.
Uyển Ân sau một đêm bị xâm hại lại chẳng biết đó là ai, cô cứ nghĩ đó là Trọng Đình. Mặc dù cô không muốn chuyện chưa kết hôn mà đã qua đêm với nhau, nhưng vì quá yêu hắn nên cô cũng không trách. Vậy mà hôm nay anh lại vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi cô, còn buông lời cay đắng nói cô lang chạ với người đàn ông khác. Hỏi cô sao có thể không tức giận chứ! Uyển Ăn siết chặt bàn tay thành nắm đấm nhìn thẳng vào mắt Trọng Đình hỏi.
"Anh nói anh chưa từng chạm vào tôi, vậy hơn hai tháng trước tại khách sạn Hoàng Gia là gì chứ?"
Hạ Uyển Ân tức giận lớn tiếng hỏi, đúng lúc đó Cố Hàn Đình từ bên ngoài bước vào. Nghe nhắc đến chuyện đêm ở khách sạn Hoàng Gia hơn hai tháng trước làm anh khẽ nhíu mày kinh ngạc.
Hôm đó anh cũng bị người khác chuốc thuốc, Trợ lý đưa anh vào khách sạn Hoàng Gia và vội vã đi tìm một người phụ nữ cho anh. Tác dụng của thuốc quá lớn anh đã không tự chủ được bản thân nên đã buông thả cùng người phụ nữ đêm đó, xong chuyện anh lại chẳng muốn biết cô gái ấy là ai mà chỉ để lại một số tiền cho cô rồi rời đi. Nhưng sau khi về anh mới biết người phụ nữ đêm đó cùng anh không phải là người trợ lý tìm mà là một người khác. Biết mình đã vô tình làm hại một người anh đã vội vã quay trở lại tìm nhưng người đó vừa rời đi, chỉ để lại một vệt máu đỏ trên ga giường khiến Cố Hàn Đình cảm thấy ái náy. Kiểm tra camera khách sạn thì đã bị ai đó động vào trước nên cũng chẳng biết người đó là ai, nay lại nghe cô nhắc đến chuyện đêm đó anh lại có chút ngạc nhiên muốn biết. Từ Minh nhận thấy sự ồn ào phía trước làm Cố Hàn Đình không hài lòng, định ra mặt giải tán thì Cố Hàn Đình đã vội ngăn lại. Trọng Đình nở nụ cười khinh bỉ nhìn Uyển Ân nói.
"Cô muốn nhắc thì tôi cũng không ngại nói cho cô biết. Đêm đó là tôi bán cô nhưng không may tôi lại đưa nhầm phòng, thế nên người đêm đó cùng cô là ai tôi cũng không biết. Cho nên tôi nói tạp chủng trong bụng cô là con hoang thì có gì sai chứ!"
"Trọng Đình anh là thằng khốn nạn."
Vừa nói Trịnh Vỹ Ngôn không kiềm chế được cơn giận mà đấm thẳng vào mặt Trọng Đình đến ngã nhào ra sàn. Kỳ Mạc Nhu vội bước đến đỡ hắn ta lên vừa nhìn về phía Vỹ Ngôn mắng.
"Anh nghĩ anh là ai mà lại dám ra tay ở đây hả? Bảo vệ, bảo vệ đâu!"
"Tôi còn tưởng là ai. Thế nào, cậu và cô ta bên nhau rồi à? Tôi nói mà, trên đời này làm gì có thứ tình cảm bạn bè khác giới nào là trong sáng chứ!"
"Bạn bè sao? Trọng Đình, em nghĩ cô ta không chừng đã cùng người bạn thân này cắm sừng anh từ lâu rồi đấy!"
Kỳ Mạc Nhu bước đến bênh cạnh Trọng Đình nói lời phỉ báng Uyển Ân, không chịu được thái độ hóng hách của bọn họ Trịnh Vỹ Ngôn tức giận lên tiếng mắng.
"Không phải ai cũng giống như các người xấu xa tệ bạc lại còn ăn cháo đá bát đâu. Uổng công Uyển Ân hết lòng yêu thương lo lắng cho anh, vừa bước lên ngưỡng cửa danh vọng anh liền phủi sạch ân tình mà ruồng bỏ cô ấy. Anh đúng là đồ cặn bã của xã hội, đứng cùng một bầu không khí với các người, tôi sợ bị ngộ độc vì sự hôi thối từ nhân cách của hai người đấy."
"Này anh nói ai nhân cách hôi thối hả? Đám hạ tiện các người lấy quyền gì mà mắng chửi tôi! Trọng Đình anh xem bọn chúng dám sĩ nhục em này!"
Kỳ Mạc Nhu vừa nói vừa nũng nịu bênh cạnh Trọng Đình để được bảo vệ khiến ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy ngứa mắt. Ở Cố thị này ai cũng biết cô là thiên kim của giám đốc Kỳ ở đây, nếu làm cô ta không vui thì chắc chắn sẽ không còn cuộc sống yên bình nữa. Vì thế giờ cô ta có làm gì đi nữa thì mọi người cũng giả vờ không thấy cho xong chuyện.Trọng Đình một lần nữa bước về phía Uyển Ân lên tiếng xỉa xói.
"Hơ... bảo vệ nhau như thế còn lên tiếng mắng tôi! Chắc cô ta đã cho cậu ăn nằm rồi đúng không? Đúng là gió tầng nào gặp mây tầng ấy, cô ta không sạch sẽ như cậu nghĩ đâu. À mà cái thai trong bụng cô ta không chừng là của cậu nhỉ! Hay là của ai khác mà cô..."
Câu nói còn chưa nói hết đã nghe một tiếng chát chói tai, Uyển Ân thẳng tay tát thẳng vào mặt Trọng Đình khiến hắn há hốc mồm vì kinh ngạc. Bao nhiêu năm qua hắn nói một cô không dám nói hai, vậy mà hôm nay cô dám ra tay đánh hắn. Cô không muốn sống nữa rồi sao?
"Hạ Uyển Ân cô dám đánh tôi? Đầu cô bị úng nước rồi đúng không?"
"Tôi có thể mặc kệ anh chê bai tôi xấu xí hay ám mùi thức ăn. Dù cho anh có không muốn thừa nhận thì anh cũng không được sĩ nhục và nghi ngờ lai lịch của đứa con trong bụng tôi."
"Hơ... nói như vậy cô nói đứa tạp chủng trong bụng cô là con tôi sao? Tôi chưa từng chạm vào cô làm sao cô có con với tôi được chứ!"
Trọng Đình tức giận quát thật to vào mặt cô. Trong lòng hắn vẫn luôn để bụng chuyện đêm đó ở khách sạn. Chỉ vì muốn bước vào tập đoàn Cố thị này, hắn ta đã chấp nhận dâng hiến người phụ nữ hắn yêu cho tên giám đốc vừa béo vừa già vừa xấu kia. Cũng vì thế mà hắn cảm thấy chán nản Uyển Ân mà thay lòng đổi dạ đến bên Kỳ Mạc Nhu. Nhưng Uyển Ân lại không hề biết gì về chuyện này, vì vốn dĩ hôm đó là Trọng Đình hẹn cô đến rồi chuốc thuốc cô, sao khi xong chuyện sáng hôm sau hắn lại đến rất sớm để Uyển Ân không nghi ngờ.
Uyển Ân sau một đêm bị xâm hại lại chẳng biết đó là ai, cô cứ nghĩ đó là Trọng Đình. Mặc dù cô không muốn chuyện chưa kết hôn mà đã qua đêm với nhau, nhưng vì quá yêu hắn nên cô cũng không trách. Vậy mà hôm nay anh lại vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi cô, còn buông lời cay đắng nói cô lang chạ với người đàn ông khác. Hỏi cô sao có thể không tức giận chứ! Uyển Ăn siết chặt bàn tay thành nắm đấm nhìn thẳng vào mắt Trọng Đình hỏi.
"Anh nói anh chưa từng chạm vào tôi, vậy hơn hai tháng trước tại khách sạn Hoàng Gia là gì chứ?"
Hạ Uyển Ân tức giận lớn tiếng hỏi, đúng lúc đó Cố Hàn Đình từ bên ngoài bước vào. Nghe nhắc đến chuyện đêm ở khách sạn Hoàng Gia hơn hai tháng trước làm anh khẽ nhíu mày kinh ngạc.
Hôm đó anh cũng bị người khác chuốc thuốc, Trợ lý đưa anh vào khách sạn Hoàng Gia và vội vã đi tìm một người phụ nữ cho anh. Tác dụng của thuốc quá lớn anh đã không tự chủ được bản thân nên đã buông thả cùng người phụ nữ đêm đó, xong chuyện anh lại chẳng muốn biết cô gái ấy là ai mà chỉ để lại một số tiền cho cô rồi rời đi. Nhưng sau khi về anh mới biết người phụ nữ đêm đó cùng anh không phải là người trợ lý tìm mà là một người khác. Biết mình đã vô tình làm hại một người anh đã vội vã quay trở lại tìm nhưng người đó vừa rời đi, chỉ để lại một vệt máu đỏ trên ga giường khiến Cố Hàn Đình cảm thấy ái náy. Kiểm tra camera khách sạn thì đã bị ai đó động vào trước nên cũng chẳng biết người đó là ai, nay lại nghe cô nhắc đến chuyện đêm đó anh lại có chút ngạc nhiên muốn biết. Từ Minh nhận thấy sự ồn ào phía trước làm Cố Hàn Đình không hài lòng, định ra mặt giải tán thì Cố Hàn Đình đã vội ngăn lại. Trọng Đình nở nụ cười khinh bỉ nhìn Uyển Ân nói.
"Cô muốn nhắc thì tôi cũng không ngại nói cho cô biết. Đêm đó là tôi bán cô nhưng không may tôi lại đưa nhầm phòng, thế nên người đêm đó cùng cô là ai tôi cũng không biết. Cho nên tôi nói tạp chủng trong bụng cô là con hoang thì có gì sai chứ!"
"Trọng Đình anh là thằng khốn nạn."
Vừa nói Trịnh Vỹ Ngôn không kiềm chế được cơn giận mà đấm thẳng vào mặt Trọng Đình đến ngã nhào ra sàn. Kỳ Mạc Nhu vội bước đến đỡ hắn ta lên vừa nhìn về phía Vỹ Ngôn mắng.
"Anh nghĩ anh là ai mà lại dám ra tay ở đây hả? Bảo vệ, bảo vệ đâu!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương