Sự Nhầm Lẫn Định Mệnh

Chương 7



 Kỳ Mạc Nhu vội bước nên nắm lấy tay Cố Hàn Đình vang xin nhưng anh đã vội né tránh đi. Cô ta không còn cách nó khác đành quỳ xuống chân Cố Hàn Đình bày ra vẻ mặt đáng thương nói.

 "Cố tổng, tôi không làm gì bọn họ cả. Đoạn video đó anh cũng thấy, tôi thấy hắn ta đánh anh Trọng Đình mới gọi bảo vệ đến thôi. Tôi không làm gì sai cả, anh bỏ qua cho tôi được không?"

 "Cố tổng, tôi... tôi vì quá tức giận cô ta đã cắm sừng mình nên mới nói những lời nói kia. Nhưng hắn ta là người ra tay đánh tôi trước. Tôi chỉ là nóng giận nhất thời thôi, Cố tổng anh đừng truy cứu chuyện này nữa được không?"

 Trọng Đình thấy Kỳ Mạc Nhu quỳ gối vang xin thì cũng vội quỳ theo. Nhưng lời nói của bọn họ vẫn là ngụy biện cho bản thân mình, Cố Hàn Đình không nghe lọt tai được những gì bọn họ nói. Thấy Từ Minh quay trở lại anh nói.

 "Đuổi việc tất cả bọn họ cho tôi. Luôn cả những người đứng hóng chuyện ở đây, tôi không chấp nhận chuyện người khác thành thật làm việc cho mình."

 Nói rồi anh quay lưng bỏ đi. Kỳ Mạc Nhu thất thần ngồi bệt xuống sàn, đường đường là con gái giám đốc mà lại bị đuổi việc vì một chuyện hết sức cỏn con này, hỏi cô có nuốt xuống được cơn giận này không chứ!

 Hạ Uyển Ân thấy Cố Hàn Đình còn chưa nói gì đến Vỹ Ngôn, sợ anh đuổi việc cả Vỹ Ngôn nên cô vội đuổi theo. Đến cửa thang máy vì quá vội mà vấp chân ngã xuống, Cố Hàn Đình thấy thế hốt hoảng vội dang tay ôm lấy cô làm cả hai mất thăng bằng ngã vào bên trong thang máy. Mắt kề mắt môi kề môi chưa chạm vào nhau nhưng cả hai đều nghe được nhịp tim của đối phương đập loạn xạ. Mùi hương trên người cô làm Cố Hàn Đình nhớ đến người phụ nữ đêm ở khách sạn hai tháng trước, sao mùi hương này lại giống như vậy chứ! Chẳng lẽ... Sau giây phút ngơ người Hạ Uyển Ân lấy lại tinh thần vội rời khỏi người anh, giọng nói có chút lúng túng cô nói.

 "Tôi... tôi xin lỗi. Tôi không cố ý đâu."

 "Cô không sao đấy chứ?"

 "Tôi... tôi không sao."

 Nhận được câu trả lời của cô, Cố Hàn Đình quên mất việc cô cũng đang đứng trong thang máy liền bấm đi lên. Sự rung chuyển của thang máy làm Uyển Ân giật mình một lần nữa bám vào tay anh, nhận thấy ánh mắt anh đang nhìn mình cô lại chậm rãi buông tay. Không phải cô cố ý mà là từ khi cô mang thai bước vào thang máy cô rất hay bị choáng, thế nên bám vào tay anh chỉ là phản xạ của cô vì sợ mà thôi.

 Cánh cửa thang máy mở ra, Cố Hàn Đình đi thẳng đến văn phòng của mình. Hạ Uyển Ân chơi vơi không biết nên làm thế nào cứ thế đứng loay hoay. Nhận thấy cô không đi theo mình anh dừng lại hỏi.

 "Cô theo tôi lên đây chỉ để thử cảm giác đi thang máy à?"

"Không... không phải, tôi muốn nói chuyện với anh."



"Tôi không có thói quen đứng nói chuyện thế này. Vào phòng đi!"

 "À vâng."

 Hạ Uyển Ân lúc này mới bước vội theo anh. Bước vào văn phòng rộng lớn làm Uyển Ân có chút kinh ngạc. Chỉ là văn phòng làm việc thôi mà đã to hơn căn nhà trước đây cô và Trọng Đình ở, không khí thoáng mát, cửa kính xung quanh có thể nhìn thấy cả thành phố bến ngoài như đang thu nhỏ vô cùng ấn tượng và lộng lẫy. Người giàu họ đúng là làm việc thôi cũng đã hưởng thụ thế này sao?

 "Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?"

 Nghe câu hỏi của Hàn Đình, Uyển Ân mới nhớ đến mục đích mình đến đây. Cô đến trước bàn làm việc của Hàn Đình lên tiếng.

 "Cố tổng, tôi muốn xin anh đừng đuổi việc Vỹ Ngôn. Cậu ấy không phải là một người có tính côn đồ, cậu ấy chỉ đang giúp tôi thôi."

 "Tại sao tôi phải nghe lời cô? Cậu ta là nhân viên của tôi, gây rối đánh nhau giữa nơi làm việc là vi phạm quy định của công ty. Hình thức đuổi việc là tôi đang làm đúng với quy định."

 "Cố tổng tôi xin anh thương tình, cậu ấy là một nhân viên rất cố gắng trong công việc. Chẳng qua vì không muốn thấy tôi bị ức hiếp nên mới hành động theo cảm tính, vã lại... tôi đang ở nhờ nhà cậu ấy. Nếu vì tôi mà cậu ấy bị đuổi việc thì chẳng phải tôi đã vô tình làm liên lụy cậu ấy sao? Tôi xin anh cho cậu ấy một cơ hội, tôi nhất định sẽ làm trâu ngựa báo đáp anh."

 Hạ Uyển Ân cúi gập người trước Cố Hàn Đình vang xin anh, cô không muốn vì mình mà bạn thân cô phải chịu thiệt thòi mất việc như thế. Cố Hàn Đình im lặng khá lâu, bàn tay anh khẽ gõ nhẹ từng ngón tay thon dài lên bàn như đang suy nghĩ về lời đề nghị của cô. Quả thật thì anh không hề nói đuổi việc Trịnh Vỹ Ngôn, nhưng nhìn sự lo lắng của cô dành cho Trịnh Vỹ Ngôn anh cũng tò mò muốn biết mối quan hệ thật sự của hai người.

 "Hai người sống chung nhà? Cô và cậu ta có mối quan hệ gì? Chẳng lẽ cô và cậu ta thật sự như người đàn ông lúc nãy nói sao?"

 "Không không, xin anh đừng hiểu lầm. Tôi và Vỹ Ngôn là tình bạn trong sáng từ thuở còn ở chung trong trại mồ côi, chúng tôi thân thiết coi nhau như người thân trong gia đình. Hoàn toàn không có chút tình cảm trai gái nào. Tôi ở nhờ cậu ấy vì hiện tại tôi không có nơi nào để đi, cũng không có việc làm. Cậu ấy hiểu hoàn cảnh của tôi nên cho tôi ở nhờ."

"Trai đơn gái chiết ở cùng một phòng cô không thấy bất tiện sao? Còn cả tiếng đời dị nghị cô đã nghĩ đến chưa?"

"Tôi biết, tôi vẫn đang tìm việc làm và chỗ ở mới, nhưng tôi không có bằng cấp gì cả nên vẫn chưa tìm được việc. Nếu bây giờ rời khỏi nhà cậu ấy tôi cũng không biết đi đâu cả."

 "Nếu như tôi cho cô một công việc, cô có dọn đi không?"
Chương trước Chương tiếp