Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 1002: Trên khuôn mặt



Thượng Quan Vân triển khai khí thế Thiên Nhân cảnh, một kiếm vung xuống đã chém chết không ít người Tộc Bất Tử.

Lập tức có không ít bá tước liên thủ lại công kích ông ta.

"Muốn chết!"

Thương Quan Vân hừng hực khí thế hung hăng vung đao.

Tuy thực lực của mấy tên bá tước đó không tầm thường, nhưng mà khi tiếp chiêu này cũng không khá khẩm hơn là bao, ngược lại còn bị bên ông ta áp đảo đánh túi bụi.

Nếu như không phải bởi vì có cơ thể cường tráng thì chắc đã đỡ không nổi rồi, nhưng chung quy vẫn có hai tên bá tước chết dưới kiếm của Thượng Quan Vân.

Tướng mãnh lính dũng cảm.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

Thượng Quan Vân chiếm được thế thượng phong, nhóm đệ tử thế gia do ông †a dẫn đầu nổi lên khí thế hùng hổ, chỉ trong nháy mắt người của Tộc Bất Tử đã tử thương nghiêm trọng.

"Xet!"

"Rút nhanh..."

Người Tộc Bất Tử không bị ngu, cảm thấy bên mình không phải đối thủ của bên đối phương thì lập tức quyết định bỏ chạy.

"Chạy đâu cho thoát!"

Thượng Quan Vân xách đao truy đuổi. "Chia ra chạy!"

"Đừng chạy cùng một hướng..."

Tộc Bất Tử chạy tản ra.

Cả hai bên đều không ai chú ý đến, trong bóng tối có vài bóng người đang mai phục ở lùm cỏ, lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Người dẫn đầu là Lý Trạch Vũ đang ngậm điếu thuốc trong miệng, không biết đang suy nghĩ gì.

Cung Nghê Thường điềm tĩnh nói: "Mấy tên đệ tử thế gia này hiển nhiên là

mạnh hơn người của Tộc Bất Tử."

"Thực lực của đệ tử thế gia vốn không tầm thường, cộng thêm chiêu thức võ công tuyệt diệu, thì mấy con quái vật man rợ kia làm gì sánh được.”

Mạc Trung Đường nói ra điểm mấu chốt của cục diện.

Tiêu Cửu Minh nhìn Lý Trạch Vũ như đang có điều suy nghĩ, than thở nói: 'Lý Thiếu, dự định để hai phe kia tự tàn sát lẫn nhau e là không thành công rồi."

HÌ...

Sau khi hút một hơi thuốc, Lý Trạch Vũ cười hi hi nói: "Chưa chắc đâu."

Hả?

Tiêu Cửu Minh là người nhìn Lý Trạch Vũ lớn lên từ nhỏ, thấy vẻ mặt của hắn lộ ra biểu cảm gian xảo là biết chắc nhất định là thằng nhãi này lại đang có mưu đồ quỷ quái gì đó rồi.

Quả nhiên.

Lý Trạch Vũ vỗ vai Tiêu Cửu Minh một cái, nói: "Ông Tiêu, phiền ông đi ra ngoài một chuyến rồi."

"Bảo Quân Đao Doanh làm cho tôi một lô vũ khí rồi mang vào đây." Trên khuôn mặt Lý Trạch Vũ nở nụ cười xấu xa.

Tóm lại, thực lực ai yếu thì hắn giúp người đó, chiêu ngư ông đắc lợi của hắn không thể công cốc được.

"Để mấy tên quái vật đó dùng vũ khí nóng để đối phó với người của võ đạo thế gia sợ rằng không thỏa đáng đâu?"

Mạc Trung Đường nhíu mày.

Lý Trạch Vũ thản nhiên nói: "Ba cái võ đức đôi khi đừng có quá coi trọng, hơn nữa người của hai phe chẳng bên nào tốt lành cả."

"Nhưng mà..."

Mạc Trung Đường muốn nói nhưng lại thôi, tư tưởng của hắn có chút ngoan cố, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.

"Đừng có nhưng mà nữa."

Lý Trạch Vũ nhìn Mạc Trung Đường: "Tôi vẫn còn chuyện cần ông Mạc ra mặt đó."

Hả?



Chương trước Chương tiếp