Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 42: Tôi còn hơn cả Chúa Glê-su
“TỔ trưởng Lý, mời ngài hút thuốc!”
“Gần đây Hoa Nguyệt có một nhóm kỹ sư mới tới, tư sắc và dáng người đều là hàng đầu, sau khi tan việc tôi làm chủ, tổ trưởng Lý nhất định phải nể mặt đấy!”
Một người đàn ông trung niên nịnh nọt lấy lòng.
Lý Trạch Vũ phảng phất có một loại cảm giác mình đã trở lại Tử Ngục, nơi đó đám đàn em cũng sẽ xum xoe như vậy.
“Ông tên là gì?”
“Tôi là Vương Đại Khai!”
Lý Trạch Vũ vỗ vỗ vai của ông ta: “ông biết làm việc đấy, về sau ông chính là tổ phó tổ bảo vệ!”
“A!”
Vương Đại Khai sững sờ một lúc lâu, sau đó lại càng nịnh nọt hắn hơn: “Cảm ơn tổ trưởng Lý đã thưởng thức, sau này tôi nhất định sẽ vì tổ trưởng Lý mà cúc cung tận tụy, chết thì mới dừng, xông pha khói lửa không chối từ…”
“Ra ngoài đi, đừng quấy ray tôi nghỉ trưa.”
Lý Trạch Vũ không kiên nhẫn thúc giục nói.
“Vâng vâng vâng…”
Vương Đại Khai cúi người lui ra, như thể tiểu thái giám bên người Hoàng đế.
Nhưng mà ông ta vừa đóng cửa phòng bảo vệ đã bị một ngườỉ che miệng,sau đó dùng sức kéo ông ta đến một góc nào đó.
“Khá lắm, dám cướp cơ hội vuốt mông ngựa của hai anh em chúng tao, Phú Quý! Đến lượt cậu!”
“Ai đây, mẹ nó dám đánh tôi, tôi lập tức sẽ là tổ phó tổ bảo vệ!”
“Bôm bốp…”
“Bang… Bang!”
“Ai nha, tôi sai rồi, hai vị hảo hán tha mạng!”
Vương Đại Khai được khuyến mạỉ một đôi mắt gấu trúc, chắp tay cầu xin tha thứ với hai người vừa đập ông ta.
“Nhớ kỹ, về sau khi bọn tao ở bên cạnh thiếu gia thì đừng có mà cướp cơ hội vuốt mông ngựa.”
“Ông có nghe thấy không?”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong hung tợn
uy hiếp.
Vương Đại Khai biết rõ thân phận của hai người, vội vàng tỏ vẻ về sau mình sẽ không dám nữa, cho dù muốn vuốt thì cũng chỉ vuốt mông ngựa của hai anh em bọn họ.
“Quên đỉ, gã này cũng là kẻ biết việc, tha cho ông ta một lần đi!”
“Cảm ơn anh cẩu, cảm ơn anh Vật!1′
Sau khi đưa mắt nhìn hai vị “Đại hiệp1′ rời đi, Vương Đại Khai duỗi tay lau mồ hôi lạnh.
Một lát sau.
Cánh cửa phòng bảo vệ bị người đay ra.
Lý Trạch Vũ bỗng nhiên mở mắt ra, không vui nói: “Hai ngươi quấy rầy tôi ngủ trưa, nếu không có một lời giải thích hợp lý, hừ hừ…”
Vật Tương Vong nuốt một ngụm nước bọt, thấp thỏm nói: “Thiếu gia thứ tội, em thật sự có chuyện lớn muốn báo cáo với anh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
“Gần đây Hoa Nguyệt có một nhóm kỹ sư mới tới, tư sắc và dáng người đều là hàng đầu, sau khi tan việc tôi làm chủ, tổ trưởng Lý nhất định phải nể mặt đấy!”
Một người đàn ông trung niên nịnh nọt lấy lòng.
Lý Trạch Vũ phảng phất có một loại cảm giác mình đã trở lại Tử Ngục, nơi đó đám đàn em cũng sẽ xum xoe như vậy.
“Ông tên là gì?”
“Tôi là Vương Đại Khai!”
Lý Trạch Vũ vỗ vỗ vai của ông ta: “ông biết làm việc đấy, về sau ông chính là tổ phó tổ bảo vệ!”
“A!”
Vương Đại Khai sững sờ một lúc lâu, sau đó lại càng nịnh nọt hắn hơn: “Cảm ơn tổ trưởng Lý đã thưởng thức, sau này tôi nhất định sẽ vì tổ trưởng Lý mà cúc cung tận tụy, chết thì mới dừng, xông pha khói lửa không chối từ…”
“Ra ngoài đi, đừng quấy ray tôi nghỉ trưa.”
Lý Trạch Vũ không kiên nhẫn thúc giục nói.
“Vâng vâng vâng…”
Vương Đại Khai cúi người lui ra, như thể tiểu thái giám bên người Hoàng đế.
Nhưng mà ông ta vừa đóng cửa phòng bảo vệ đã bị một ngườỉ che miệng,sau đó dùng sức kéo ông ta đến một góc nào đó.
“Khá lắm, dám cướp cơ hội vuốt mông ngựa của hai anh em chúng tao, Phú Quý! Đến lượt cậu!”
“Ai đây, mẹ nó dám đánh tôi, tôi lập tức sẽ là tổ phó tổ bảo vệ!”
“Bôm bốp…”
“Bang… Bang!”
“Ai nha, tôi sai rồi, hai vị hảo hán tha mạng!”
Vương Đại Khai được khuyến mạỉ một đôi mắt gấu trúc, chắp tay cầu xin tha thứ với hai người vừa đập ông ta.
“Nhớ kỹ, về sau khi bọn tao ở bên cạnh thiếu gia thì đừng có mà cướp cơ hội vuốt mông ngựa.”
“Ông có nghe thấy không?”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong hung tợn
uy hiếp.
Vương Đại Khai biết rõ thân phận của hai người, vội vàng tỏ vẻ về sau mình sẽ không dám nữa, cho dù muốn vuốt thì cũng chỉ vuốt mông ngựa của hai anh em bọn họ.
“Quên đỉ, gã này cũng là kẻ biết việc, tha cho ông ta một lần đi!”
“Cảm ơn anh cẩu, cảm ơn anh Vật!1′
Sau khi đưa mắt nhìn hai vị “Đại hiệp1′ rời đi, Vương Đại Khai duỗi tay lau mồ hôi lạnh.
Một lát sau.
Cánh cửa phòng bảo vệ bị người đay ra.
Lý Trạch Vũ bỗng nhiên mở mắt ra, không vui nói: “Hai ngươi quấy rầy tôi ngủ trưa, nếu không có một lời giải thích hợp lý, hừ hừ…”
Vật Tương Vong nuốt một ngụm nước bọt, thấp thỏm nói: “Thiếu gia thứ tội, em thật sự có chuyện lớn muốn báo cáo với anh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương