Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia
Chương 49: Chương 49
Cô chuyển ánh mắt vào Linh Ca, ánh mắt lạnh lùng nói
Đưa ả ta tới đây
Vâng
Cô đi lên ngồi vào vị trí cao nhất, nhìn xuống dưới, Đản Đản lúc đó cũng đi lên nằm bên cạnh cô, Cửu Nhi thấy vậy đi lên ngồi bên cạnh cô.
cô liếc ánh mắt lạnh lùng với đám người bên dưới, nói
Đúng gọn sang một bên
Nạp Lan và đám thuộc hạ liền nghe theo, nép sang một bên.
Sau đó, Linh Ca kéo Tả Túy Ân một cách thô lỗ, Tả Túy Ân liên tục vùng vẫy, tức giận nói
Ngươi là ai? Mau bỏ ta ra, có tin ta lấy mạng không?
Linh Ca coi như không nghe thấy, lôi cô ta đến trước mặt cô, ném mạnh khiến cô ta ngã xuống đất, cô ta nhịn cơn đau, ngước lên nhìn, cô bấy giờ cũng dùng ánh mắt sắc lạnh với cô ta, Tả Túy Ân nhìn sang bên cạnh thấy Đản Đản đang chằm chằm vào mình bằng bộ mặt thèm khát, giật mình ngồi dậy, cô ta đứng dậy chuyển hướng sang Nạp Lan, thấy cô ta sợ hãi trốn sau đám thuộc hạ thì đã hiểu, cô ta nhẹ nhàng hỏi cô
Vương phi, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ? Sao lại đưa ta tới đây?
Cô nhếch mép, hỏi
Ngươi không biết
Thần thiếp không biết, mong Vương phi nói rõ
Ồ, xem ra phải nhắc ngươi rồi
Cô dần bước xuống gần Tả Túy Ân, ánh mắt sắc lạnh nói
Ngươi to gan lắm, dám cả gan hạ độc Đản Đản của ta, bây giờ lại bày ra vẻ mặt vô tội đó, Tả Túy Ân ngươi có biết động đến đồ của ta phải chịu kết cục gì không?
Tả Túy Ân chột dạ, quay mặt sang một chỗ khác, cô lại nói
Nếu đã dám làm thì phải chịu hậu quả, Linh Ca chặt cô ta ra làm ba khúc cho ta, ném cho chó ăn
Vâng
Linh Ca tiến lại gần, thấy vậy cô ta sợ hãi quỳ xuống, hốt hoảng nói
Vương phi, không liên quan đến ta, người đừng có nghe kẻ xấu nói lung tung, ta thực sự vô tội
Nạp Lan nghe thấy, ánh mắt phẫn nộ hướng và Tả Túy Ân, quát lớn
Tả Túy Ân ngươi nói vậy mà nghe được à, đồ đê tiện lúc đầu ta sai lầm đã nghe theo ngươi hại con sư tử đó
( Vội vàng) Vương phi, không liên quan đến ta
Vương phi, là cô ta cô ta bầy mưu cho ta, ta cũng chỉ là người bị hại
Cô quát lớn
Im hết đi
Không khí liền trở lên im lặng, không ai dám làm ra bất kỳ tiếng động gì, cô lại nói tiếp
Lúc đầu ta không muốn ra tay trừ khử các người là vì các người còn có thể làm ta vui vẻ một thời gian, cũng chính vì vậy mà các người tưởng ta dễ dàng sao? Hôm nay ta sẽ cho các người ném thử thủ đoạn của ta
Cô chuyển sang Tả Túy Ân, nói
Bắt đầu từ cô vậy
Tả Túy Ân hốt hoảng, nói
Ngươi...ngươi dám động vào ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu
Ha.
Diệu quốc ta còn chả để vào mắt, một Ta phủ bé nhỏ ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm sao?
Ánh mắt cô dần trở lên đáng sợ làm Tả Túy Ân không dám nhúc nhích, mặt cô ta trở nên trắng bệch, cả người run rẩy, cô liếc nhìn Linh Ca, nói
Bắt đầu đi, bắt đầu từ dưới lên
Linh Ca gật đầu, tiến lại gần, Tả Túy Ân luôn miệng nói
Tha cho ta, tha cho ta đi, ta biết lỗi rồi
Linh Ca tới gần, không nói gì trực tiếp vung cây kiếm trong tay chặt chân của Tả Túy Ân, cô ta kêu gào trong sự đau đơn tột độ, sau đó Linh Ca hướng nào thắt lưng của cô ta, lạnh lùng mà vung kiếm, sau đó là đầu của Tả Túy Ân xuống, máu từ cơ thể cứ thế mà chảy ra ba khúc cơ thể của Tả Túy Ân chìm trong vũng máu.
Nạp Lan thấy vậy, sợ hãi ngã xuống đất
Âu Dương Vũ Ninh thật đáng sợ, cô ta còn hơn cả ác quỷ
Linh Ca nhìn cô, ánh mắt không có chút tình cảm nào
Vương phi thật giống với Vương gia, ánh mắt lạnh lùng khi ra tay với kẻ địch, quả là phu thê
Cô lại nói
Mang đi, ném cho chó ăn
Vâng
Linh Ca hạ lệnh cho hai thuộc hạ khác mang Tả Túy Ân đi, Linh Ca nhìn thi thể
Sai lầm lớn nhất của cô là đối đầu với Vương phi, kết cục như này là do cô tự chốc lấy
Cô nở nụ cười quỷ dị, bước xuống gần Nạp Lan quận chúa,Nạp Lan thấy vậy không ngừng run rẩy, cô ta khẽ nhìn ra định chạy trốn nhưng ở đó lại có Linh Ca, cô bước đến trước mặt cô ta, thấy vậy thuộc hạ của cô ta liền kéo Nạp Lan về sau, trốn sau lưng họ.
Thấy vậy cô mỉm cười, nụ cười đáng sợ đó làm đám thuộc hạ nổi ra gà, cô nhìn thẳng vào ánh mắt tên đó không một chút chần chừ rút con dao trong người chém vào cô của hắn khiến hắn ngã xuống đất, máu chảy ra từ vết thương hoà với sàn nhà, cô lạnh lùng nhìn hắn ta, nói
Chó ngoan không cản đường nhưng rất tiếc ngươi không phải nó
Nạp Lan tiến lên, quỳ xuống, vội vàng, nói
Vương phi, tha cho ta đi, tha cho ta đi,cầu xin ngươi
( Lạnh lùng) Nếu biết có ngày này lúc đầu đừng có làm
Cô quay lại chỗ ngồi, liếc nhìn Đản Đản nói
Trừ Nạp Lan, tất cả giết hết
Đản Đản nghe xong, đứng dậy, đi chậm dãi về bọn họ,thấy vậy họ liền chạy toán loạn, chạy ra cửa thì Linh Ca lập tức giết chết, thấy vậy cô bắt đầu cùng nhau chống lại nó, cùng nhau lao vào Đản Đản, từng đao chém xuống nhưng tốc độ của Đản Đản rất nhanh nó nhẹ nhàng né trách các chiêu thức sau đó nhằm vào những chỗ trí mạng mà ra tay.
Lúc đó cả căn phòng toàn tiếng la hét, máu cũng gần như nhuộm đỏ cả căn phòng.
Lát sau, tất cả bọn họ đều đã chết, Đản Đản chuyển sang Nạp Lan, ánh mắt đáng sợ của mãnh thú, nhưng nó không ra tay với Nạp Lan mà đi lên bên cạnh cô nằm xuống, bởi vì mệnh lệnh của cô không nói phải giết Nạp Lan.
Nạp Lan lúc đó, ánh mắt như mất hồn, mặt trắng bệch, trên người đều là máu của thuộc hạ mình.
Linh Ca nhìn chằm chằm vào Đản Đản
Con sư tử đó tốc độ nhanh thật, noa dường như biết hết các chiêu thức của bọn vậy, không hổ là sủng vật của Vương phi, thật không tấm thường
Lúc đó cô nói
Nạp Lan quận chúa,thế nào? Thú vị chứ?
Nạp Lan lúc này mới bừng tỉnh, quay lại nhìn đám thuộc hạ xung quanh mình
Đáng sợ quá, thật tàn nhẫn, Âu Dương Vũ Ninh cô là kẻ điên một kẻ khát máu
Cô lấy cây kiếm bên mình, bước dần đến Nạp Lan, cô tới trước mặt cô ta, tuy cô ta sợ hãi muốn chạy đi nhưng không hiểu bản thân không nhúc nhích được, cô nở nụ cười đáng sợ, nói
Tiếp đến là cô rồi Nạp Lan quận chúa
Cô giơ thanh kiếm lên, định chém đầu cô ta, ngay khi định chém xuống thì Hoắc vương xuất hiện, nói
Vũ Ninh, dừng lại
Hoắc vương đến bên cạnh cô, cô bất ngờ mà nhìn hắn, Hoắc vương nói tiếp
Không thể giết cô ta được
Nạp Lan nghe thấy, vội vàng nắm vào tay áo Hoắc vương, nói
Vương gia, cứu ta mau cứu ta, Âu Dương Vũ Ninh là kẻ điên cô ta định giết ta
Cô nói
Không phải định mà là thực sự muốn giết ngươi
Hoắc vương nghe thấy, mỉm cười, Nạp Lan lại nói
Ngài nghe rồi đó, cô ta muốn giết ta, cứu ta
Hoắc vương quay sang, ánh mặt lạnh lùng hất tay Nạp Lan đang nắm trên áo mình rồi đỡ cô đi lên chỗ ngồi, cô tức giận nhìn thẳng vào mắt Hoắc vương, hỏi
Tại sao? Tại sao lại ngăn cản ta?
Người của Diệu quốc đang trên đường đến đón cô ta, nàng bây giờ mà giết cô ta sẽ bất lợi cho nàng
Ta không sợ
Ta biết, ngoan nghe ta lần này được không?
Cô tức giận nhưng vẫn nghe theo, Hoắc vương nhìn thấy thì mỉm cười, nói
Thế mới ngoan chứ
Hoắc vương chuyển sang Linh Ca, nói
Đưa cô ta đi, canh giữ cho cẩn thận
Vâng ..
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương