Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia
Chương 5: Chương 5
Ngày về kinh đã đến, trên cả đoạn đường dài về kinh không hề thấy bất kỳ người nào, xung quanh đều hoang vu,hẻo lánh, không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa của hai người, họ khởi hành liên tục không hề ngừng nghỉ,rata nhanh đã đến kinh thành, đến cổng thành binh lính vừa nhìn thấy Hoắc vương thì lập tức hành lễ, vẻ mặt kính nể hắn, họ mở cửa thành cho hai người vào trong, khi vào trong cảnh trước khiến cô có chút bỡ ngỡ, nơi đây rất nhộn nhịp,đông đúc, phồn hoa, họ bày bán rất nhiều thứ, nhìn thấy như vậy cô rất háo hức đây là lần đầu tiên từ khi cô xuyên không tới đây, thấy nơi đông vui nhộn nhịp như này cô lại nhớ về thời đại của mình, nhớ những người anh em của mình,hai người đi tiếp vào thành,lúc đi ngang qua một gian hàng điểm tâm cô luôn hướng ánh mắt vào những điểm tâm ở đó,ngay lúc này Hoắc vương dừng lại đi đến gian hàng điểm tâm mua mỗi thứ một ít rồi quay lại, Hoắc vương đưa chúng cho cô, nói
Đi thôi
Cô có chút bất ngờ, đứng nhìn bóng lưng đó đi dần, rồi lại nhìn vào đống điểm tâm trên tay lòng bỗng cảm thấy ấm áp, cô mỉm cười rồi đuổi theo Hoắc vương.
Rất nhanh họ đã đến vương phủ, nơi này nguy nga lộng lãnh, tráng lệ, bên trên phủ còn được ghi Hoắc vương phủ những chữ này đều được làm bằng vàng sáng bóng.
Họ bước vào vương phủ, bên trong được trang trí rất đẹp, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng không kém sự sang trọng, Hoắc vương đi đến đâu mọi người trong phủ đều kinh cẩn, cẩn thận hành lễ, lúc này Lưu quản gia trong phủ bước đến hành lễ với Hoắc vương, Hoắc vương nhìn ông ta rồi nói
Ông sắp xếp chỗ ở cho hắn
Ánh mắt Hoắc vương liếc nhìn cô rồi quay người rời đi,Hoắc vương vừa rời đi Lưu quản gia liền đi đến gần cô nói
Công tử, mời đi theo ta
Ông ấy nói một cách lễ phép cho dù không biết cô có lai lịch như thế nào,ông ấy đưa cô đến một căn phòng, căn phòng này cũng không xa điện của Hoắc vương là mấy, nhưng cũng là một căn phòng sạch sẽ, thoáng mát, sau khi sắp xếp xong Lưu quản gia rời đi, cô ở trong căn phòng quan sát một lượt rồi không biết làm gì nên đi ra khỏi phòng, đi ra khỏi cảnh cửa vương phủ rồi đi ra nơi nhộn nhịp khi cô thấy khi vào thành, cô đi quan sát xung quanh đi dần thì đến một tửu lâu nơi này có tên là Hoa Đăng lâu, cô đang mải nhìn vào đó thì một nữ nhân và vào cô làm cô ta ngã ra đất, nhìn thấy cô ta ngã xuống một nô tỳ liền đi đến đỡ cô ta dậy, nhìn thấy cô, cô ta hùng hổ nói
Ngươi mù sao? Không thấy bản tiểu thư đang đi sao?
..
Xin lỗi,ta quả thực không thấy
( Tức giận) Ngươi....ngươi....!
Nếu không còn chuyện gì thì xin phép ta đi trước
Đứng lại, ai cho ngươi đi, đụng vào bổn tiểu thư xin lỗi là xong sao?
Vậy cô muốn gì?
Ngươi quỳ xuống lau sạch các vết bẩn trên y phục và giày của ta ta sẽ tha cho ngươi
Cô cười lên một tiếng rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, nhìn thấy ánh ánh mắt của cô, cô ta càng kiêu ngạo, cô ta cười và nói
Nhanh lên, bổn tiểu thư không có nhiều thời gian đâu
Nô tỳ bên cạnh cô ta nghe thấy vậy cũng nói
Tiểu thư nhà ta bảo ngươi lau thì mau lau đi còn đứng đấy làm gì
Cô nhìn chằm chằm cô ta, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta nhưng vẫn phải cố nén vào
Không phải ở đây phức tạp thì mình đã không nhịn rồi, dám ra lệnh cho ta, từ trước đến giờ toàn ta ra lệnh cho người khác làm gì có chuyện người khác ra lệnh cho ta trừ hắn ra
Trong đầu cô bỗng nghĩ đến Hoắc vương, cả người tự dưng nóng lên, khuân mặt đỏ bừng, cô nghĩ
Sao tự dưng lại nghĩ đến hắn chứ?
Cô không nói câu nào trực tiếp đi qua cô ta, cô ta thấy vậy liền kêu cô đứng lại nhưng cô không quan tâm cứ thế bước đi, cô đi khắp nơi này quan sát và ghi nhớ lại tất cả các nơi cô đã đi qua, cô đi mãi thế mà lại đến cổng hoàng cung, nơi này rất rộng lớn còn được canh giữ nghiêm ngặt, thấy không có khả năng vào trong cô liền đi về phủ.Vừa về đến nơi thì đã gặp Lưu quản gia, thấy cô ông ấy liền đi đến nói
Công tử, người đi đâu vậy?
Ta đi dạo chút thôi, à mà ông đừng gọi ta là công tử nữa gọi là Ninh Vũ được rồi
Ninh Vũ công tử, Vương gia đang tìm người đấy ạ
Tìm ta? Có chuyện gì sao?
Ta cũng không rõ nữa
Được ta biết rồi, đa tạ ông
Cô đi đến điện của Hoắc vương, nhìn thấy hắn đang ngồi thưởng thức trà, cô đi vào nói
Vương gia, ngài tìm ta có chuyện gì vậy?
Ngươi đi đâu về?
Đi dạo thôi, có chuyện gì?
Không
Hoắc vương lấy ra một cái bọc lớn rồi đưa cho cô, cô thấy kỳ lạ nên hỏi hắn
Đây là gì vây?
Là súng với mấy thứ ngươi nhờ họ rèn lại, Ẩn Húc vừa gửi chúng tới đây
Ừ
Còn chuyện gì nữa sao?
Ngài trả cho ta con dao nhỏ trước kia ngài lấy của ta đi
Hoắc vương lấy con dao đưa cho cô, cô vui vẻ nhận lấy nói
Đa tạ, vậy ta đi trước..
Cô đi về căn phòng rồi mở chúng ra, đúng như bản vẽ, họ làm rất cẩn thận, cô nhìn chúng một cách say đắm rồi cất đi..
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương