Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?
Chương 6
Lời này khiến Cố Nhàn Ảnh thoáng chốc yên tĩnh lại.
Tô Hành từ trong sự trầm mặc này, nhận ra sự xấu hổ, do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng buông chén trà xuống, vội vàng nói: "Là con nhiều miệng rồi, Sư Thúc Tổ..."
"Ta sẽ nói cho hắn biết." Cố Nhàn Ảnh vẫn nhìn Hoa Ly phía xa, ánh mắt sâu thẳm tựa như đang nhìn về một nơi khác, nàng chậm rãi nói từng câu: "Nhưng không phải bây giờ."
"Vì sao?" Tô Hành nói xong mới phát giác bản thân tiếp tục nhiều lời, hắn cười khổ một tiếng, cảm thấy mình đã nói sai rồi.
Cố Nhàn Ảnh lại không so đo, đến lúc này rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt nói: "Hắn vừa mới tỉnh lại."
Tô Hành không nói gì nữa, Cố Nhàn Ảnh tiếp tục: "Ngươi thấy không, hắn không giống chúng ta, hắn vốn không nên tới nơi này, cũng không nên đặt chân vào thế gian này."
Lúc nói lời này, giọng điệu Cố Nhàn Ảnh nặng nề, trong đôi mắt lại lóe lên ánh sáng Tô Hành chưa từng thấy qua, giống như có hàng ngàn hàng vạn vì sao lấp lánh. Tô Hành theo lời Cố Nhàn Ảnh nói, cứ như vậy vô thức nhìn về phía Hoa Ly, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, nhớ tới lời đồn đại nhiều năm qua về người nọ, hắn không khỏi suy đoán: "Vị Hoa Ly tiền bối kia, y thật sự..."
"Hắn không phải người bình thường." Cố Nhàn Ảnh biết Tô Hành ám chỉ điều gì, dứt khoát cướp lời, "Là ta đã cuốn hắn vào hồng trần, cũng là ta đã khiến hắn tới đây, suốt mấy trăm năm."
Cố Nhàn Ảnh thu lại ý cười, rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Hắn thích ta."
"Ta biết hắn thích ta, nhưng có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu, ý định của hắn bây giờ là gì."
Nàng hiểu Hoa Ly quá rõ, thuở thiếu thời, nàng cùng Hoa Ly lớn lên, cũng giống như Hoa Ly biết tất cả mọi thứ về nàng, không ai trên thế giới biết Hoa Ly rõ hơn nàng.
Bây giờ, ngay cả khi đã trôi qua hơn bốn trăm năm, dù Hoa Ly ngủ say trong một thời gian dài, nhưng thực tế, tâm tính của y vẫn giống như năm đó.
Hoa Ly sinh ra ở vùng biển, sống trong cung điện sâu thẳm, số người mà hắn tiếp xúc rất ít ỏi, cũng không dạy bảo hắn, cho nên chuyện đối nhân xử thế hắn không hề thông thạo. Trong mắt nàng, Hoa Ly giống như một mặt trăng trong đêm, trong suốt, sạch sẽ, đơn thuần và tươi sáng.
Hắn có thể không hiểu tình yêu, cũng không hiểu tương tư có nghĩa là gì.
Nhưng Cố Nhàn Ảnh hiểu, bởi vì trong bốn trăm năm Hoa Ly hôn mê, nàng đã nếm trải nỗi khổ tương tư.
Vì vậy, trong trái tim nàng vô cùng rõ ràng, một khi Hoa Ly thức dậy, nàng không thể buông bỏ. Nàng đã chờ đợi quá lâu, nàng sẽ không để cho sự chờ đợi của mình tiếp tục rơi vào khoảng không.
Nhưng bây giờ đã không còn là trước đây, Hoa Ly vẫn là Hoa Ly trước kia, nàng lại không còn là Cố Nhàn Ảnh của ngày đó.
Chờ đợi khiến nàng dần trở nên kiên nhẫn, nàng biết trước tiên mình cần làm những gì để Hoa Ly quen dần với dáng vẻ hiện tại của mình.
Mọi chuyện không thể nóng lòng, ít nhất bây giờ không phải là thời gian để vội vàng.
Nàng không thể ép buộc Hoa Ly ngay lập tức tiếp nhận tất cả mọi thứ.
Nhưng có trời mới biết tầm mắt của nàng mỗi lần rơi vào người Hoa Ly, đều muốn không quan tâm những chuyện khác, chỉ muốn hung hăng ôm lấy hắn.
Bên phía trưởng lão Thích Đồng cuối cùng cũng lấy xong số đo của Hoa Ly, đưa người trở về, nhận thấy bầu không khí giữa Cố Nhàn Ảnh và Tô Hành có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh đã mở miệng nói: "Được rồi, qua hai ngày nữa đến lấy xiêm y."
Cố Nhàn Ảnh nghe tiếng của Thích Đồng thì thu hồi suy nghĩ, thấy Hoa Ly đang hướng về phía mình cười, chỉ cảm thấy nụ cười kia mềm mại đến tận đáy lòng, Cố Nhàn Ảnh nhịn không được cười thành tiếng, nàng theo đó quay đầu nói với Thích Đồng: "Quần áo đều là màu trắng."
Phải là màu trắng, chỉ có màu sắc sạch sẽ như vậy mới xứng đáng với Hoa Ly nhà nàng. Tốt nhất là loại chất liệu nhẹ, để gió thổi qua có thể tung bay bốn phía, làm nổi bật Hoa Ly, bảo đảm cho y như thiên tiên hạ phàm, người nhìn người sửng sốt.
Thích Đồng ghi nhớ yêu cầu của Cố Nhàn Ảnh, cúi đầu viết cái gì đó vào tờ giấy ở bên cạnh, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, ngẩng đầu nói với Tô Hành: "Đúng rồi, chưởng môn, qua vài ngày nữa chính là tiết Hoa Triều, thị trấn dưới núi có thể náo nhiệt, không ít đệ tử đều ầm ĩ muốn xuống núi chơi, chưởng môn ngươi xem thế nào?"
Lời này, không điếc đều có thể nghe ra ý chờ mong.
Tô Hành liếc Thích Đồng một cái, nhịn không được cười nhạo nói: "Ngươi nói xem ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như đám tiểu quỷ kia, mong chờ xuống núi vui chơi đến vậy?"
Thích Đồng nói: "Ta muốn nhân cơ hội này xuống núi mua vài thứ."
Tô Hành lười nói nhiều, nhún vai nói: "Dạo này không có việc gì, không bằng để Thích Đồng trưởng lão dẫn các đệ tử xuống núi góp vui, ý trưởng lão thế nào?"
Thích Đồng nghiêm mặt nói: "Đang có ý này."
Tô Hành nhướng mày: "Ta thấy là ngươi tự đưa ra chủ ý này mới đúng."
Hai người nhìn nhau cười, lại thấy Cố Nhàn Ảnh bên cạnh, Thích Đồng cũng không nghĩ nhiều, quay đầu hỏi nàng: "Sư Thúc Tổ và Hoa Ly tiền bối có hứng thú cùng chúng ta xuống núi xem không?"
Lời này nói ra, Thích Đồng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng nụ cười trên mặt Hoa Ly hơi thu lại, ánh mắt rõ ràng ảm đạm đi.
Hắn bỗng dưng nhìn Cố Nhàn Ảnh một cái, nhẹ nhàng túm lấy góc áo nàng.
Tô Hành thân là chưởng môn, ánh mắt chắc chắn có vài phần thấu đáo hơn Thích Đồng, nhận thấy người kia nói sai, vội vàng kéo Thích Đồng lại.
Cố Nhàn Ảnh kỳ thật không có cảm giác gì.
Nàng ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông này nhiều năm, mỗi năm tiết khí, dưới chân núi luôn vô cùng náo nhiệt, các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông thích náo nhiệt sẽ thừa dịp này đi xuống núi.
Hầu như mọi người đều ham vui, không có thời gian để ý tới Cố Nhàn Ảnh ở một mình trên núi, nhưng vẫn còn những đệ tử tốt, sẽ luôn đến hỏi, "Có muốn xuống núi xem không?", "Có muốn đi ra ngoài giải sầu không?".
Cố Nhàn Ảnh đã quen với việc đó, cũng không cảm thấy bị chọc vào chỗ đau.
Nếu dễ dàng đa sầu đa cảm như vậy, thì trong hơn bốn trăm năm qua, nàng đã sớm bị chọc thành cái rổ rồi.
Nhưng nàng không nghĩ tới Hoa Ly sẽ phản ứng như vậy, cũng không nghĩ tới hắn vì một câu nói đó mà lo lắng thay nàng tới thế.
Nàng bật cười, nắm lấy tay Hoa Ly đang túm lấy góc áo mình, lúc này mới lắc đầu nói với Thích Đồng: "Ta sẽ không đi, các ngươi vui vẻ là được rồi."
Đáp án này tất nhiên nằm trong dự liệu, Thích Đồng và Tô Hành liếc nhau, do dự trong khoảng một cái chớp mắt, rồi mới hỏi Hoa Ly bên cạnh Cố Nhàn Ảnh: "Vậy Hoa Ly tiền bối thì sao?"
Hoa Ly giật mình một cái, sau đó vô cùng chắc chắn mà lắc đầu nói: "Ta không đi, ta ở cùng A Nhàn."
Cố Nhàn Ảnh đang nghiêng đầu nhìn Hoa Ly.
Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ của Hoa Ly trong khoảnh khắc này, nàng lại phảng phất nhớ đến câu nói mà Hoa Ly đã truyền qua vỏ ốc hơn bốn trăm năm trước.
Vào thời điểm đó, hắn nói, "Đừng khóc, ta ở đây với ngươi."
Đáy lòng Cố Nhàn Ảnh thoáng chốc mềm nhũn.
*
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống bắt đầu đi vào ổn định, Cố Nhàn Ảnh thỉnh thoảng đưa Hoa Ly đi xung quanh Bạch Vũ Kiếm Tông, Hoa Ly cũng dần dần quen thuộc với ngọn núi này.
Song việc đi đứng của Hoa Ly chưa quá thông thạo, tốc độ đi bộ chậm hơn mọi người rất nhiều, dù đã rất cẩn thận nhưng thỉnh thoảng chân trái lại đột nhiên vấp phải chân phải, mặc dù Cố Nhàn Ảnh thường xuyên dìu dắt, nhưng khó tránh khỏi bị ngã, mỗi lần bị ngã như vậy, tâm trạng Hoa Ly vẫn rất tốt, tựa như là việc hắn yêu thích muốn lặp đi lặp lại vậy.
Cố Nhàn Ảnh thật sự không đành lòng nói cho hắn biết người bình thường đi lại không ngã bao giờ, chỉ có tiểu hài tử học đi mới như vậy.
Không riêng gì Hoa Ly đã quen với Bạch Vũ Kiếm Tông, mọi người của Bạch Vũ Kiếm Tông cũng dần dần quen với sự tồn tại của Hoa Ly.
Lúc đầu Hoa Ly đi tới đâu cũng bị người ta nhìn từ đầu tới chân, thậm chí còn không dời tầm mắt, hiện tại mặc dù mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ chủ động mở miệng nói với hắn vài câu.
Đám đệ tử trong Kiếm Các của Cố Nhàn Ảnh rất thích Hoa Ly, chưa được hai ngày đã bắt đầu tìm hắn nói chuyện, chỉ là Cố Nhàn Ảnh lo Hoa Ly bị bọn họ dạy hư, tạm thời không dám để y tiếp xúc với bọn họ quá nhiều.
Ngoại trừ bọn họ, người thích tìm Hoa Ly nhất chính là Thích Đồng.
Thân là trưởng lão Bạch Vũ Kiếm Tông, Thích Đồng kỳ thật cũng không quá bận rộn, ông là người thường xuyên xuống núi nhất trong Kiếm Tông, cũng là người có kiến thức rộng rãi nhất, thường xuyên nói chuyện với Hoa Ly, cũng có thể coi như giúp Hoa Ly nhanh chóng hiểu rõ nhân thế.
Ngoài miệng nói không sốt ruột, Cố Nhàn Ảnh thực chất lại không lừa gạt được chính mình, nàng nằm mơ cũng muốn nghe thấy Hoa Ly chính miệng nói ra những tâm ý chôn vùi kia.
Cho nên Cố Nhàn Ảnh bảo Thích Đồng dẫn Hoa Ly đi tìm hiểu rõ Bạch Vũ Kiếm Tông, trong đó cũng dồn tâm tư riêng của nàng.
Nàng muốn Thích Đồng giới thiệu Kiếm Tông này với Hoa Ly, cũng là thay đổi cách giải thích với y.
Dẫu sao có một số việc, nàng không thể tự nói ra, nhưng lại phải cho Hoa Ly biết.
Thích Đồng vô cùng cẩn thận mà tiếp nhận sự giao phó của Cố Nhàn Ảnh, thậm chí còn lập lời thề: "Sư Thúc Tổ yên tâm, người tu vi cao thâm, thiên hạ vô song, che chở sơn môn, lòng mang thiên hạ, là hình mẫu của mọi người, đệ tử sơn môn luôn cần Sư Thúc Tổ dạy dỗ, những điều này ta nhất định sẽ để cho Hoa Ly tiền bối biết."
"..." Tuy Cố Nhàn Ảnh thật sự muốn Thích Đồng khen ngợi bản thân ở trước mặt Hoa Ly, nhưng khen đến mức độ này thì ngay cả nàng cũng không chịu nổi, "Khụ, không cần khoa trương như vậy."
Thích Đồng không biết có nghe vào hay không, rất nhanh đã hào hứng xông tới gõ cửa phòng Hoa Ly.
Giờ đây Cố Nhàn Ảnh sẽ để cho Hoa Ly tiếp xúc nhiều hơn với người khác, tuy nàng rất muốn buộc người nọ vào bên cạnh mình, nhưng nàng biết bản thân không thể làm vậy.
Nàng dựa vào cửa phòng, nghe tiếng hai người trong phòng nói chuyện, khoé miệng dần hiện lên ý cười, thầm nghĩ như thế này thôi nàng cũng thỏa mãn rồi, trước kia, nàng thậm chí chỉ có thể ngắm nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Hoa Ly ở Thanh Vụ động, hiện tại sao còn có thể không thỏa mãn.
Trong phòng truyền đến giọng Thích Đồng, quả nhiên đang thao thao bất tuyệt về nàng, nào là chuyện ngày thường nàng giáo dục hậu bối, rồi vì Bạch Vũ Kiếm Tông trừ hoạ, cả chuyện bảo vệ sơn môn khỏi tà ma mấy trăm năm qua cũng được nhắc tới, trưởng lão mô tả nàng uy phong thần võ rất say sưa, chỉ thiếu nước bảo nàng dùng tay không đánh yêu quái.
Nhưng đáng tiếc, hình như Hoa Ly không lĩnh hội được bản lĩnh của nàng từ trong những lời này, toàn bộ quá trình chỉ nghe thấy tiếng Thích Đồng ở bên trong vội vàng nói: "Ai da, Hoa Ly tiền bối, người đừng lo lắng! Sư Thúc Tổ không phải vẫn khỏe mạnh đấy sao, Sư Thúc Tổ là ai chứ, mấy tiểu yêu sao có thể khiến người bị thương, tiếp theo ta còn muốn nói chuyện một mình nàng chấn giữ Kiếm Các, lấy một địch trăm nữa!"
"Chờ một chút, Hoa Ly tiền bối, sao mắt người lại đỏ lên vậy! Không sao đâu! Sư Thúc Tổ mạnh lắm, nói chỉ bị thương nhẹ..."
"..."
Giọng của Hoa Ly quá nhẹ, Cố Nhàn Ảnh không nghe rõ lắm, nhưng nàng lại không thể nào kiềm chế được sự tò mò.
Nàng bật cười, không nhịn được cảm xúc đang dâng trào, nàng có hơi hối hận vì để Thích Đồng đến kể chuyện cho Hoa Ly nghe.
Sau đây không mấy ngày nữa chính là tiết Hoa Triều mà Thích Đồng nói, không khí ăn tết trong thị trấn dưới chân núi vô cùng náo nhiệt, truyền lên cả trên núi, tâm tình các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông cực tốt, mới sáng sớm đã nhanh nhanh chóng chóng thu dọn chạy xuống dưới chân núi, đều là tiểu tử mới lớn, mỗi dịp lễ tết đều thích chơi đùa, cứ lắt nhắt một vài người chạy đi, ai cũng không ngăn được, Cố Nhàn Ảnh đã sớm quen rồi.
Sau giờ ngọ, Bạch Vũ Kiếm Tông vốn không có bao nhiêu nhân đinh, giờ càng thêm vắng vẻ.
Sắp chạng vạng, Thích Đồng cũng muốn xuống núi, trước khi đi có tới chỗ Cố Nhàn Ảnh thông báo một tiếng, Cố Nhàn Ảnh thoáng do dự, gọi người trở về.
Nàng giao Hoa Ly cho Thích Đồng, thuận miệng cười nói: "Ngươi đưa Hoa Ly đi xem một chút, hắn chưa từng trải qua lễ tết của nhân thế."
Cố Nhàn Ảnh không quên, nàng từng mang theo ốc biển đi chu du khắp nơi, những chuyện nàng kể lại cho Hoa Ly, y đều tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ. Vào thời điểm đó, nàng được tự do, nhưng Hoa Ly phải sống trong một cung điện ở dưới biển sâu, và bây giờ, nàng phải ở yên trên ngọn núi này, song nàng không thể để cho Hoa Ly cũng bị giam cầm như nàng.
Tô Hành từ trong sự trầm mặc này, nhận ra sự xấu hổ, do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng buông chén trà xuống, vội vàng nói: "Là con nhiều miệng rồi, Sư Thúc Tổ..."
"Ta sẽ nói cho hắn biết." Cố Nhàn Ảnh vẫn nhìn Hoa Ly phía xa, ánh mắt sâu thẳm tựa như đang nhìn về một nơi khác, nàng chậm rãi nói từng câu: "Nhưng không phải bây giờ."
"Vì sao?" Tô Hành nói xong mới phát giác bản thân tiếp tục nhiều lời, hắn cười khổ một tiếng, cảm thấy mình đã nói sai rồi.
Cố Nhàn Ảnh lại không so đo, đến lúc này rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt nói: "Hắn vừa mới tỉnh lại."
Tô Hành không nói gì nữa, Cố Nhàn Ảnh tiếp tục: "Ngươi thấy không, hắn không giống chúng ta, hắn vốn không nên tới nơi này, cũng không nên đặt chân vào thế gian này."
Lúc nói lời này, giọng điệu Cố Nhàn Ảnh nặng nề, trong đôi mắt lại lóe lên ánh sáng Tô Hành chưa từng thấy qua, giống như có hàng ngàn hàng vạn vì sao lấp lánh. Tô Hành theo lời Cố Nhàn Ảnh nói, cứ như vậy vô thức nhìn về phía Hoa Ly, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, nhớ tới lời đồn đại nhiều năm qua về người nọ, hắn không khỏi suy đoán: "Vị Hoa Ly tiền bối kia, y thật sự..."
"Hắn không phải người bình thường." Cố Nhàn Ảnh biết Tô Hành ám chỉ điều gì, dứt khoát cướp lời, "Là ta đã cuốn hắn vào hồng trần, cũng là ta đã khiến hắn tới đây, suốt mấy trăm năm."
Cố Nhàn Ảnh thu lại ý cười, rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Hắn thích ta."
"Ta biết hắn thích ta, nhưng có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu, ý định của hắn bây giờ là gì."
Nàng hiểu Hoa Ly quá rõ, thuở thiếu thời, nàng cùng Hoa Ly lớn lên, cũng giống như Hoa Ly biết tất cả mọi thứ về nàng, không ai trên thế giới biết Hoa Ly rõ hơn nàng.
Bây giờ, ngay cả khi đã trôi qua hơn bốn trăm năm, dù Hoa Ly ngủ say trong một thời gian dài, nhưng thực tế, tâm tính của y vẫn giống như năm đó.
Hoa Ly sinh ra ở vùng biển, sống trong cung điện sâu thẳm, số người mà hắn tiếp xúc rất ít ỏi, cũng không dạy bảo hắn, cho nên chuyện đối nhân xử thế hắn không hề thông thạo. Trong mắt nàng, Hoa Ly giống như một mặt trăng trong đêm, trong suốt, sạch sẽ, đơn thuần và tươi sáng.
Hắn có thể không hiểu tình yêu, cũng không hiểu tương tư có nghĩa là gì.
Nhưng Cố Nhàn Ảnh hiểu, bởi vì trong bốn trăm năm Hoa Ly hôn mê, nàng đã nếm trải nỗi khổ tương tư.
Vì vậy, trong trái tim nàng vô cùng rõ ràng, một khi Hoa Ly thức dậy, nàng không thể buông bỏ. Nàng đã chờ đợi quá lâu, nàng sẽ không để cho sự chờ đợi của mình tiếp tục rơi vào khoảng không.
Nhưng bây giờ đã không còn là trước đây, Hoa Ly vẫn là Hoa Ly trước kia, nàng lại không còn là Cố Nhàn Ảnh của ngày đó.
Chờ đợi khiến nàng dần trở nên kiên nhẫn, nàng biết trước tiên mình cần làm những gì để Hoa Ly quen dần với dáng vẻ hiện tại của mình.
Mọi chuyện không thể nóng lòng, ít nhất bây giờ không phải là thời gian để vội vàng.
Nàng không thể ép buộc Hoa Ly ngay lập tức tiếp nhận tất cả mọi thứ.
Nhưng có trời mới biết tầm mắt của nàng mỗi lần rơi vào người Hoa Ly, đều muốn không quan tâm những chuyện khác, chỉ muốn hung hăng ôm lấy hắn.
Bên phía trưởng lão Thích Đồng cuối cùng cũng lấy xong số đo của Hoa Ly, đưa người trở về, nhận thấy bầu không khí giữa Cố Nhàn Ảnh và Tô Hành có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh đã mở miệng nói: "Được rồi, qua hai ngày nữa đến lấy xiêm y."
Cố Nhàn Ảnh nghe tiếng của Thích Đồng thì thu hồi suy nghĩ, thấy Hoa Ly đang hướng về phía mình cười, chỉ cảm thấy nụ cười kia mềm mại đến tận đáy lòng, Cố Nhàn Ảnh nhịn không được cười thành tiếng, nàng theo đó quay đầu nói với Thích Đồng: "Quần áo đều là màu trắng."
Phải là màu trắng, chỉ có màu sắc sạch sẽ như vậy mới xứng đáng với Hoa Ly nhà nàng. Tốt nhất là loại chất liệu nhẹ, để gió thổi qua có thể tung bay bốn phía, làm nổi bật Hoa Ly, bảo đảm cho y như thiên tiên hạ phàm, người nhìn người sửng sốt.
Thích Đồng ghi nhớ yêu cầu của Cố Nhàn Ảnh, cúi đầu viết cái gì đó vào tờ giấy ở bên cạnh, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, ngẩng đầu nói với Tô Hành: "Đúng rồi, chưởng môn, qua vài ngày nữa chính là tiết Hoa Triều, thị trấn dưới núi có thể náo nhiệt, không ít đệ tử đều ầm ĩ muốn xuống núi chơi, chưởng môn ngươi xem thế nào?"
Lời này, không điếc đều có thể nghe ra ý chờ mong.
Tô Hành liếc Thích Đồng một cái, nhịn không được cười nhạo nói: "Ngươi nói xem ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như đám tiểu quỷ kia, mong chờ xuống núi vui chơi đến vậy?"
Thích Đồng nói: "Ta muốn nhân cơ hội này xuống núi mua vài thứ."
Tô Hành lười nói nhiều, nhún vai nói: "Dạo này không có việc gì, không bằng để Thích Đồng trưởng lão dẫn các đệ tử xuống núi góp vui, ý trưởng lão thế nào?"
Thích Đồng nghiêm mặt nói: "Đang có ý này."
Tô Hành nhướng mày: "Ta thấy là ngươi tự đưa ra chủ ý này mới đúng."
Hai người nhìn nhau cười, lại thấy Cố Nhàn Ảnh bên cạnh, Thích Đồng cũng không nghĩ nhiều, quay đầu hỏi nàng: "Sư Thúc Tổ và Hoa Ly tiền bối có hứng thú cùng chúng ta xuống núi xem không?"
Lời này nói ra, Thích Đồng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng nụ cười trên mặt Hoa Ly hơi thu lại, ánh mắt rõ ràng ảm đạm đi.
Hắn bỗng dưng nhìn Cố Nhàn Ảnh một cái, nhẹ nhàng túm lấy góc áo nàng.
Tô Hành thân là chưởng môn, ánh mắt chắc chắn có vài phần thấu đáo hơn Thích Đồng, nhận thấy người kia nói sai, vội vàng kéo Thích Đồng lại.
Cố Nhàn Ảnh kỳ thật không có cảm giác gì.
Nàng ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông này nhiều năm, mỗi năm tiết khí, dưới chân núi luôn vô cùng náo nhiệt, các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông thích náo nhiệt sẽ thừa dịp này đi xuống núi.
Hầu như mọi người đều ham vui, không có thời gian để ý tới Cố Nhàn Ảnh ở một mình trên núi, nhưng vẫn còn những đệ tử tốt, sẽ luôn đến hỏi, "Có muốn xuống núi xem không?", "Có muốn đi ra ngoài giải sầu không?".
Cố Nhàn Ảnh đã quen với việc đó, cũng không cảm thấy bị chọc vào chỗ đau.
Nếu dễ dàng đa sầu đa cảm như vậy, thì trong hơn bốn trăm năm qua, nàng đã sớm bị chọc thành cái rổ rồi.
Nhưng nàng không nghĩ tới Hoa Ly sẽ phản ứng như vậy, cũng không nghĩ tới hắn vì một câu nói đó mà lo lắng thay nàng tới thế.
Nàng bật cười, nắm lấy tay Hoa Ly đang túm lấy góc áo mình, lúc này mới lắc đầu nói với Thích Đồng: "Ta sẽ không đi, các ngươi vui vẻ là được rồi."
Đáp án này tất nhiên nằm trong dự liệu, Thích Đồng và Tô Hành liếc nhau, do dự trong khoảng một cái chớp mắt, rồi mới hỏi Hoa Ly bên cạnh Cố Nhàn Ảnh: "Vậy Hoa Ly tiền bối thì sao?"
Hoa Ly giật mình một cái, sau đó vô cùng chắc chắn mà lắc đầu nói: "Ta không đi, ta ở cùng A Nhàn."
Cố Nhàn Ảnh đang nghiêng đầu nhìn Hoa Ly.
Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ của Hoa Ly trong khoảnh khắc này, nàng lại phảng phất nhớ đến câu nói mà Hoa Ly đã truyền qua vỏ ốc hơn bốn trăm năm trước.
Vào thời điểm đó, hắn nói, "Đừng khóc, ta ở đây với ngươi."
Đáy lòng Cố Nhàn Ảnh thoáng chốc mềm nhũn.
*
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống bắt đầu đi vào ổn định, Cố Nhàn Ảnh thỉnh thoảng đưa Hoa Ly đi xung quanh Bạch Vũ Kiếm Tông, Hoa Ly cũng dần dần quen thuộc với ngọn núi này.
Song việc đi đứng của Hoa Ly chưa quá thông thạo, tốc độ đi bộ chậm hơn mọi người rất nhiều, dù đã rất cẩn thận nhưng thỉnh thoảng chân trái lại đột nhiên vấp phải chân phải, mặc dù Cố Nhàn Ảnh thường xuyên dìu dắt, nhưng khó tránh khỏi bị ngã, mỗi lần bị ngã như vậy, tâm trạng Hoa Ly vẫn rất tốt, tựa như là việc hắn yêu thích muốn lặp đi lặp lại vậy.
Cố Nhàn Ảnh thật sự không đành lòng nói cho hắn biết người bình thường đi lại không ngã bao giờ, chỉ có tiểu hài tử học đi mới như vậy.
Không riêng gì Hoa Ly đã quen với Bạch Vũ Kiếm Tông, mọi người của Bạch Vũ Kiếm Tông cũng dần dần quen với sự tồn tại của Hoa Ly.
Lúc đầu Hoa Ly đi tới đâu cũng bị người ta nhìn từ đầu tới chân, thậm chí còn không dời tầm mắt, hiện tại mặc dù mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ chủ động mở miệng nói với hắn vài câu.
Đám đệ tử trong Kiếm Các của Cố Nhàn Ảnh rất thích Hoa Ly, chưa được hai ngày đã bắt đầu tìm hắn nói chuyện, chỉ là Cố Nhàn Ảnh lo Hoa Ly bị bọn họ dạy hư, tạm thời không dám để y tiếp xúc với bọn họ quá nhiều.
Ngoại trừ bọn họ, người thích tìm Hoa Ly nhất chính là Thích Đồng.
Thân là trưởng lão Bạch Vũ Kiếm Tông, Thích Đồng kỳ thật cũng không quá bận rộn, ông là người thường xuyên xuống núi nhất trong Kiếm Tông, cũng là người có kiến thức rộng rãi nhất, thường xuyên nói chuyện với Hoa Ly, cũng có thể coi như giúp Hoa Ly nhanh chóng hiểu rõ nhân thế.
Ngoài miệng nói không sốt ruột, Cố Nhàn Ảnh thực chất lại không lừa gạt được chính mình, nàng nằm mơ cũng muốn nghe thấy Hoa Ly chính miệng nói ra những tâm ý chôn vùi kia.
Cho nên Cố Nhàn Ảnh bảo Thích Đồng dẫn Hoa Ly đi tìm hiểu rõ Bạch Vũ Kiếm Tông, trong đó cũng dồn tâm tư riêng của nàng.
Nàng muốn Thích Đồng giới thiệu Kiếm Tông này với Hoa Ly, cũng là thay đổi cách giải thích với y.
Dẫu sao có một số việc, nàng không thể tự nói ra, nhưng lại phải cho Hoa Ly biết.
Thích Đồng vô cùng cẩn thận mà tiếp nhận sự giao phó của Cố Nhàn Ảnh, thậm chí còn lập lời thề: "Sư Thúc Tổ yên tâm, người tu vi cao thâm, thiên hạ vô song, che chở sơn môn, lòng mang thiên hạ, là hình mẫu của mọi người, đệ tử sơn môn luôn cần Sư Thúc Tổ dạy dỗ, những điều này ta nhất định sẽ để cho Hoa Ly tiền bối biết."
"..." Tuy Cố Nhàn Ảnh thật sự muốn Thích Đồng khen ngợi bản thân ở trước mặt Hoa Ly, nhưng khen đến mức độ này thì ngay cả nàng cũng không chịu nổi, "Khụ, không cần khoa trương như vậy."
Thích Đồng không biết có nghe vào hay không, rất nhanh đã hào hứng xông tới gõ cửa phòng Hoa Ly.
Giờ đây Cố Nhàn Ảnh sẽ để cho Hoa Ly tiếp xúc nhiều hơn với người khác, tuy nàng rất muốn buộc người nọ vào bên cạnh mình, nhưng nàng biết bản thân không thể làm vậy.
Nàng dựa vào cửa phòng, nghe tiếng hai người trong phòng nói chuyện, khoé miệng dần hiện lên ý cười, thầm nghĩ như thế này thôi nàng cũng thỏa mãn rồi, trước kia, nàng thậm chí chỉ có thể ngắm nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Hoa Ly ở Thanh Vụ động, hiện tại sao còn có thể không thỏa mãn.
Trong phòng truyền đến giọng Thích Đồng, quả nhiên đang thao thao bất tuyệt về nàng, nào là chuyện ngày thường nàng giáo dục hậu bối, rồi vì Bạch Vũ Kiếm Tông trừ hoạ, cả chuyện bảo vệ sơn môn khỏi tà ma mấy trăm năm qua cũng được nhắc tới, trưởng lão mô tả nàng uy phong thần võ rất say sưa, chỉ thiếu nước bảo nàng dùng tay không đánh yêu quái.
Nhưng đáng tiếc, hình như Hoa Ly không lĩnh hội được bản lĩnh của nàng từ trong những lời này, toàn bộ quá trình chỉ nghe thấy tiếng Thích Đồng ở bên trong vội vàng nói: "Ai da, Hoa Ly tiền bối, người đừng lo lắng! Sư Thúc Tổ không phải vẫn khỏe mạnh đấy sao, Sư Thúc Tổ là ai chứ, mấy tiểu yêu sao có thể khiến người bị thương, tiếp theo ta còn muốn nói chuyện một mình nàng chấn giữ Kiếm Các, lấy một địch trăm nữa!"
"Chờ một chút, Hoa Ly tiền bối, sao mắt người lại đỏ lên vậy! Không sao đâu! Sư Thúc Tổ mạnh lắm, nói chỉ bị thương nhẹ..."
"..."
Giọng của Hoa Ly quá nhẹ, Cố Nhàn Ảnh không nghe rõ lắm, nhưng nàng lại không thể nào kiềm chế được sự tò mò.
Nàng bật cười, không nhịn được cảm xúc đang dâng trào, nàng có hơi hối hận vì để Thích Đồng đến kể chuyện cho Hoa Ly nghe.
Sau đây không mấy ngày nữa chính là tiết Hoa Triều mà Thích Đồng nói, không khí ăn tết trong thị trấn dưới chân núi vô cùng náo nhiệt, truyền lên cả trên núi, tâm tình các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông cực tốt, mới sáng sớm đã nhanh nhanh chóng chóng thu dọn chạy xuống dưới chân núi, đều là tiểu tử mới lớn, mỗi dịp lễ tết đều thích chơi đùa, cứ lắt nhắt một vài người chạy đi, ai cũng không ngăn được, Cố Nhàn Ảnh đã sớm quen rồi.
Sau giờ ngọ, Bạch Vũ Kiếm Tông vốn không có bao nhiêu nhân đinh, giờ càng thêm vắng vẻ.
Sắp chạng vạng, Thích Đồng cũng muốn xuống núi, trước khi đi có tới chỗ Cố Nhàn Ảnh thông báo một tiếng, Cố Nhàn Ảnh thoáng do dự, gọi người trở về.
Nàng giao Hoa Ly cho Thích Đồng, thuận miệng cười nói: "Ngươi đưa Hoa Ly đi xem một chút, hắn chưa từng trải qua lễ tết của nhân thế."
Cố Nhàn Ảnh không quên, nàng từng mang theo ốc biển đi chu du khắp nơi, những chuyện nàng kể lại cho Hoa Ly, y đều tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ. Vào thời điểm đó, nàng được tự do, nhưng Hoa Ly phải sống trong một cung điện ở dưới biển sâu, và bây giờ, nàng phải ở yên trên ngọn núi này, song nàng không thể để cho Hoa Ly cũng bị giam cầm như nàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương