Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 101: Chớp tắt chớp tắt



Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Tần Phạn Phạn, Diệp Kiều gãi gãi đầu, rối rắm một lát: “Nếu ta nói, ta là thiên linh căn, thì ngài tin không?”

Tần Phạn Phạn buông xuống thanh kiếm trong tay, lo lắng sốt ruột nhìn nàng, “Ai nha, Tiểu Kiều, không lẽ ngươi bị tam tu biến thành đứa ngốc rồi?”

Diệp Kiều ngẩn người: “Không có.”

Tuy rằng có đôi khi sử dụng quá mức sẽ ngất xỉu, nhưng cũng không đến mức biến thành đứa ngốc.

Hai người có thể nói là một người dám hỏi, một người dám đáp.

Không phải, đợi chút, nàng phản ứng lại đây: “Ngài coi ta là đứa ngốc sao?”

Tần Phạn Phạn bị nàng hỏi khiến cho chột dạ, hắn thẳng sống lưng, “Vậy đang êm đẹp thì ngươi nói chuyện này làm gì?” Hắn chỉ tay vào Diệp Kiều bắt đầu hằng ngày công kích.

“Tu luyện đi, các ngươi mới tí tuổi, không nỗ lực sao được?”

Diệp Kiều khóe miệng co giật, hít một hơi thật sâu, “Được rồi.” Nàng đi tìm tiểu sư thúc.

Nhìn Diệp Kiều rời đi, Tần Phạn Phạn liền chạy nhanh đuổi theo, bởi vì hắn phát hiện, hình như con nhóc Diệp Kiều này đúng là không có nói giỡn.

Ai mượn trước kia hình tượng của đối phương luôn không đàng hoàng khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng làm chi, Tần Phạn Phạn hô to một tiếng, đem kiếm ném đi, thành thạo vuốt râu, hóa thân thành phần tử tri thức, bộ dáng cao nhân, “Tiểu Kiều, ta biết chuyện của thiên linh căn!”

Diệp Kiều lập tức thu lại bước chân, Tần Phạn Phạn vuốt râu, nói cụ thể hơn: “Trên cực phẩm còn có thiên phẩm, Tu Chân Giới lúc trước đã từng lưu truyền lại, nhưng sau này thiên phú như vậy càng ngày càng ít, thượng phẩm ở tám đại gia cũng gặp rất ít.”

“Nên hiện giờ chỉ cần là cực phẩm thì đã có thể trực tiếp phá lệ trở thành thân truyền.”

Cực phẩm rất khó bắt được đến tay.

Nếu không thì lúc trước Tần Phạn Phạn cũng sẽ không vì vậy mà ghen ghét Nguyệt Thanh Tông có thể nhặt về được một cực phẩm thủy linh căn.

Diệp Kiều: “Ồ.” Đã hiểu.

“Vậy thiên phẩm linh căn có quan hệ gì với sự phát triển của lôi linh căn, ngài biết không?”

Nàng vẫn luôn cho rằng, linh căn từ lúc sinh ra đều sẽ lớn như vậy.

Tần Phạn Phạn khựng lại, “Ngươi chờ ta đi kiếm thông tin ở Tàng Thư Các.”

Đừng nóng vội.

Hắn đối với loại linh căn này cũng không rành cho lắm.

Diệp Kiều hỏi nhiều như vậy, lần này nên đến lượt Tần Phạn Phạn hỏi lại, “Diệp Kiều, ngươi thật sự không ở nói giỡn sao? Thiên phẩm linh căn cùng ngươi có quan hệ?”

Nói cho cùng Tu Chân Giới vẫn còn rất nhiều người bảo thủ, dù biết Diệp Kiều tam tu nhưng lâu như vậy vẫn chưa có tông môn nào đào góc tường thì đơn giản là vì xem thường linh căn của nàng, mà Tần Phạn Phạn ngay từ đầu cũng không ôm hi vọng gì nhiều.

Kia chính là thiên linh căn.

Diệp Kiều suy nghĩ: “Có thể dùng đá thí nghiệm thử một lần được không?” Nàng cũng hoàn toàn không xác định, đó giờ luôn nghĩ mình là trung phẩm linh căn, đột nhiên lại có người nói cấp bậc của nàng thay đổi, thì Diệp Kiều vẫn cảm thấy có chút giống như nằm mơ hơn.

Tần Phạn Phạn vui vẻ: “Đương nhiên có thể.”

Diệp Kiều gia nhập ngoại môn cũng đã từng kiểm tra, thiên phú miễn cưỡng đủ tư cách đạt tiêu chuẩn mà thông qua.

Tuy rằng không ôm hy vọng, nhưng Diệp Kiều cũng không khoác lác, Tần Phạn Phạn sốt ruột không chịu được, mông như bốc khói mà nhanh chóng đi tìm đá thí nghiệm, đến vợ của mình cũng vứt qua một bên.

Chờ hắn vô cùng lo lắng mà đem về đá thí nghiệm, thì Diệp Kiều cũng sắp ngủ đến nơi, suy xét đến việc lúc trước dùng đá thí nghiệm chỉ tra ra được trung phẩm, Tần Phạn Phạn liền cố ý đem đến một cái cao cấp hơn.

Trước đó hạn mức cao nhất của đá thí nghiệm là cực phẩm, thì lần này hạn mức cao nhất chính là thiên phẩm.



Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều thấy được đá thí nghiệm cấp thiên phẩm, nàng nhìn nó một chút sau đó đặt tay lên.

“Không phải cũng không sao đâu, bình thường là tốt rồi Tiểu Kiều.”

Tần Phạn Phạn còn đang an ủi nàng. Diệp Kiều có chút cạn lời: “Vậy ngài có thể đừng véo ta được không?!” Rất đau đó.

Tần Phạn Phạn: “...”

Diệp Kiều rũ mắt đem tay đặt lên mặt trên, phản ứng của đá thí nghiệm rất nhẹ nhàng, toàn bộ quá trình Tần Phạn Phạn cũng không thèm chớp mắt mà nhìn chằm chằm.

Không hề phản ứng.

Tần Phạn Phạn thoáng nhìn qua Diệp Kiều đang bình tĩnh, theo bản năng muốn an ủi vài câu: “Không có việc gì đâu.”

“Không phải cũng bình thường mà.” Rốt cuộc qua trăm năm cũng không có xuất hiện.

Diệp Kiều như suy tư gì đó, “Sư phụ.”

“Nhìn nó chớp tắt chớp tắt như này thì cũng coi như là có phản ứng đúng không?”

“Sao?” Chớp tắt chớp tắt?

Tần Phạn Phạn cúi đầu nhìn xem, hắn ngồi ở vị trí tông chủ nhiều năm như vậy, cũng đã gặp qua vô số cảnh tượng thiên tài kiểm tra bằng đá thí nghiệm, ví dụ như Tiết Dư, cực phẩm hỏa linh căn, đá thí nghiệm thiếu chút nữa đã nổ tung.

Là thiên tài thì chuyện hiếm lạ cũng là điều hiển nhiên...Nhưng mà nó rất tốn kém đá thí nghiệm luôn đó.

Tần Phạn Phạn sống nhiều năm như vậy lần đầu nhìn thấy thiên linh căn yếu ớt thế này, hắn bình tĩnh nuốt vào tiếng thét chói tai, nhìn ánh sáng màu tím của Diệp Kiều vọt đến điểm cao nhất, sau đó lại nhanh chóng biến mất.

Nếu không nhìn kỹ, ai con mẹ nó có thể chú ý tới, cái này là thiên phẩm.

Trong ấn tượng của bọn họ, cực phẩm có thể làm đá thí nghiệm căng đến cực hạn, thiên phẩm thì có thể khiến đá vỡ một chút.

Kết quả, không có.

Cái gì cũng không có.

Chỉ là nhạt nhòa lóe một chút, sau đó lại mất tăm.

Diệp Kiều cũng trầm mặc, Tần Phạn Phạn đem nàng đè ở trên ghế, “Ngươi trước tiên bình tĩnh bình tĩnh, ta đi tìm bọn họ đến đây mở họp.”

Thôi được rồi.

Vì thế kế tiếp, một đám trưởng lão đều đến đây hóng hớt vây xem nàng.

Như là đang đánh giá một con gấu trúc.

Triệu trưởng lão thừa nhận bản thân lúc trước có nói chuyện hơi lớn tiếng với nàng, hắn cực kì vui mừng: “Nhặt về một đệ tử người khác không cần, nuôi một năm liền biến thành thiên tài, ha ha ha.”

Hắn quả nhiên là người sáng suốt nhất!

Đoàn Dự cũng đi theo tới, điên cuồng vỗ vai Diệp Kiều, thiếu chút nữa làm cho nàng ụp mặt xuống, “Đúng là ta nhìn người không sai mà.”

Diệp Kiều: “...”

“Thiên linh căn, vẫn là loại yêu cầu phát triển.” Tần Phạn Phạn nghĩ tới một sự kiện khác, “Có khả năng mấy thiên linh căn khác cũng như này không?”

Nhưng trên cơ bản đều bị xem nhẹ.

Rốt cuộc ở đại tông môn, linh căn bình thường luôn không được xem trọng, vừa đến sẽ bị loại bỏ, cũng không mấy ai được may mắn như Diệp Kiều.



Diệp Kiều nghe bọn họ thảo luận, bỗng nhiên lại cảm thấy trong lòng lạnh băng, cho nên nguyên chủ bị đào linh căn, nguyên nhân do nàng là thiên linh căn sao?

Một đám người nghị luận mãi cũng không ra kết quả, nhưng đối với việc cấp bậc linh căn của Diệp Kiều tăng lên cũng là chuyện lửa sém lông mày.

Vốn dĩ đối với Đại hội thi đấu không ôm hy vọng, thi đấu đoàn đội thắng thì kế tiếp vẫn còn có thi đấu cá nhân, hiện tại lại tìm ra được một thiên phẩm, Diệp Kiều cứ tưởng sau đợt này thì các trưởng lão sẽ đối xử với nàng ôn nhu một chút, nhưng kết quả nàng chưa kịp lười biếng bao lâu đã bị Đoàn Dự xách ra sau núi.

Sau núi còn có đệ tử đang chăm chỉ huấn luyện, nhìn thấy Diệp Kiều, có mấy người theo bản năng muốn chào hỏi nàng một chút, nhưng quay đầu lại thấy gương mặt già ít cười ít nói của Đoàn Dự.

Quấy rầy rồi.

“Xuống núi đã lâu như vậy, lại đây cho ta xem thử bản lĩnh của ngươi.” Nói xong Đoàn Dự liền vung một nắm đấm qua mặt Diệp Kiều.

Thiên phẩm kệ thiên phẩm, huấn luyện vẫn cứ tiếp tục, qua hai trận thi đấu nữa là đến thi đấu cá nhân rồi, nếu thực lực của nàng không thể tăng lên, thì đến lúc thi đấu cá nhân toàn là Kim Đan Kỳ, chỉ với một Trúc Cơ như nàng làm sao đánh lại, không lẽ chỉ dựa vào chạy nhanh sao?

“Trên kệ có mấy loại vũ khí, chọn một cái để đối phó ta đi.”

Diệp Kiều thấy thế cũng không chút do dự cầm lấy thanh kiếm nàng dùng thuận tay nhất, sau khi cùng Đoàn trưởng lão so chiêu một lát, khi nàng gần bị dồn đến thế bị động, liền lập tức vứt kiếm, cầm lấy linh cung, kéo căng dây thẳng tắp bắn qua.

Động tác của Diệp Kiều quá nhanh, Đoàn Dự trưởng lão có chút kinh ngạc, còn biết đổi phương pháp chiến đấu sao.

Chiêu này là Diệp Kiều học từ Quỷ tu kia, chiêu thức quỷ quyệt, mà làm sao nàng lại biết sử dụng linh cung, là do học được từ Miểu Miểu.

Nàng bắn ra vài mũi tên khiến cho Đoàn trưởng lão bị vướng chân. Sau đó trận đấu cũng dần đến hồi kết, Đoàn trưởng lão đến gần đá vào bụng nàng, Diệp Kiều liền nằm dài trên mặt đất.

“Giỏi lắm.” Hắn vỗ tay, kinh ngạc nói: “Ngươi còn biết dùng linh cung?”

Một vài tu sĩ đặc biệt có thiên phú bẩm sinh sẽ biết dùng những loại pháp khí khác, ví dụ như quạt xếp, cung tiễn,...

Một số đệ tử có phương pháp chiến đấu cố định, am hiểu pháp khí cũng cố định, ví dụ như mấy Kiếm tu tư chất tốt kia thì cũng chỉ biết dùng kiếm.

Như Tư Diệu Ngôn chỉ dùng sáo, am hiểu một loại công kích, lúc ấy phản ứng kinh ngạc của các trưởng lão cũng đủ để chứng minh muốn thông thạo một loại hình pháp khí thì khó như thế nào.

Diệp Kiều nhún vai: “Cũng không phải ngài không biết.”

“Ta cái gì cũng không rành, làm sao lại thông thạo cả hai loại.” Không có cách nào, cơ hội để nàng tiếp xúc với pháp khí quá ít, đây chỉ là thể hiện một chút mà thôi.

Tính toán đâu ra đấy ở Tu Chân Giới chỉ mới học kiếm được một năm, nếu nói về mức độ thành thạo thì không đáng nói tới, chỉ là biết sơ sơ mà thôi.

Đoàn Dự lắc đầu, không nghĩ tới đứa nhỏ này thật sự quá khiếm tốn, hắn nói: “Nếu ngươi cùng cảnh giới với mấy đứa thân truyền kia, thì không nhất định sẽ thua.”

Diệp Kiều tuy rằng dùng kiếm không đủ thành thạo, nhưng đứa nhỏ này am hiểu nhất không phải kiếm pháp, mà là gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

Hơn nữa Diệp Kiều tiến bộ kinh người thật sự, phương pháp chiến đấu dần dần biến hóa, từ lúc bắt đầu kiếm quyết luôn không thay đổi nhưng đến bây giờ đã học được tùy theo đối thủ như thế nào mà thay đổi cách chiến đấu rồi.

Năng lực học tập của đứa nhỏ này quá nhanh, Đoàn Dự vừa mới bắt đầu còn có thể một chân đá bay nàng, nhưng hiện tại Diệp Kiều đã có thể trốn hắn vài chiêu, thậm chí còn có thể tiến hành phản kích.

Diệp Kiều chớp chớp mắt, có chút ngại ngùng khi được khen.

“Diệp Kiều.” Đoàn trưởng lão nghiêm túc nhìn nàng, “Ngươi thành thật nói cho ta, rốt cuộc ngươi học kiếm bao nhiêu năm?”

Đã gặp qua là không quên được, làm sao mà mười mấy năm trôi qua lại chưa thể thành thạo dùng kiếm như vậy?

Diệp Kiều trầm mặc vài giây, nàng tới Tu Chân Giới tính toán đâu ra đấy cũng được một năm, bỏ qua thời gian nàng lười biếng, cuối cùng, nàng suy tư một lát, vẫn thành thật trả lời: “Một năm.”

“???”

Một năm?

Một năm!!?
Chương trước Chương tiếp