Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 105: Ai chạy được thì chạy
Toàn bộ bí cảnh chìm trong im ắng, sau khi Diệp Kiều đi dạo một vòng thì ngay cả một người cũng không gặp được, chỉ thấy mấy con yêu thú đang chạy trốn nên nàng liền thuận tay giải quyết, lại lấy ngọc giản ra xem thì con số vẫn không thay đổi.
Bí cảnh lớn như vậy, nhưng lại im lặng như chết.
Nàng cúi đầu, chú ý tới một cái cung tiễn bị ném trên mặt đất cách đó không xa.
Diệp Kiều khom lưng nhặt lên.
Miểu Miểu dùng linh cung, nàng nhớ rất rõ, nơi này giống như đã từng phát sinh chuyện gì đó, toàn bộ cây cối ngả nghiêng, rách nát biến dạng.
Nàng hạ khóe môi, đúng thật là đã xảy ra chuyện.
Ngay từ đầu Diệp Kiều chỉ là nói chơi mà thôi, loại bí cảnh như này sao có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ được phép vào không cho phép ra, đúng thời gian mới mở, ngoại trừ thân truyền thì những người khác không có khả năng đi vào.
Nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết đi.
“Tiểu Tê.” Diệp Kiều im lặng nói chuyện với Tiểu Tê, “Chút nữa mà có nguy hiểm thì đưa ta vào lĩnh vực.”
“Dạ.” Tiểu Tê nhẹ nhàng đồng ý.
Trong cuộc thi không được sử dụng đạo cụ bên ngoài, nhưng hiện tại bí cảnh đã xảy ra chuyện, quy định gì đó chỉ còn là phù du. Nếu không phải nàng không rõ tung tích của bốn sư huynh nhà mình, sợ bọn họ gặp chuyện, thì với tính cách không thích dính vào rắc rối của mình, nàng đã sớm bóp nát thẻ thân phận khi thấy có điều không thích hợp rồi.
Haizz.
Quả nhiên, cái nhà này không có nàng là không được mà.
Thở dài.
Nhìn Diệp Kiều lưu lạc một mình bên trong bí cảnh, có tu sĩ tâm tình phức tạp: “Tuy rằng nói ra thì có hơi muộn, nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn là nàng đáng tin cậy nhất.”
“Nhóm thân truyền tịch mịch, hiện tại chỉ còn lại Diệp Kiều.”
“Còn có một vài người ẩn nấp, nhưng không chừng cũng bị bắt nhanh thôi.”
Nguyên Anh Kỳ bắt người, toàn bộ vị trí bên trong bí cảnh đã bị nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng không ai hèn như Diệp Kiều, ngủ một giấc còn phải dán Ẩn Nấp Phù, do đó bắt mấy người kia dễ như ăn cháo.
“Đúng là càng lười biếng càng may mắn, ngươi xem Tống Hàn Thanh với Diệp Thanh Hàn nỗ lực như vậy, cuối cùng được gì? Cũng trở thành hai người bị bắt đầu tiên.”
“Bọn họ nỗ lực như vậy, nên mới được hai Ma tộc chiếu cố đặc biệt đó.”
Diệp Kiều dọc theo dấu vết đánh nhau, tìm mấy thân truyền còn sót lại, trên đường đi đám dây leo chặn chân đều bị KFC đốt trụi, đám dây leo rắc rối còn chưa kịp chạm vào người Diệp Kiều thì đã bị lửa của KFC không chút lưu tình đốt cháy thành tro.
KFC hành động quá nhanh, cho nên lúc nhận thấy thực vật mình điều khiển bị thiêu hủy, Thánh nữ Ma tộc đang đi sưu tầm bộ sưu tập thân truyền đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng đi qua đó.
Có người!
Lần này phía bên Ma tộc chỉ phái nàng cùng một Nguyên Anh Kỳ khác, Ma tộc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đại hội thi đấu, đặc biệt là đám thân truyền kia, thiên phú càng cao thì sau này gây uy hiếp đến Ma tộc càng lớn, danh sách thượng phẩm lẫn cực phẩm linh căn đều nằm ở đầu.
Hai Nguyên Anh Kỳ đi vào loại bí cảnh như này không khác gì nghiền áp cục diện, đặc biệt là những thân truyền kia còn chưa rõ tình huống như nào, nên chỉ cần bắt là dính.
“Năm tông bị bắt đã gần hết rồi, Diệp Kiều không nên đốt dây leo kia. Chạy nhanh đi.”
Tu sĩ ở bên ngoài xem mà lo lắng theo.
“Chắc là bị bắt rồi.”
Vừa dứt lời, Thánh nữ Ma tộc liền xuất hiện ở vị trí khi nãy của Diệp Kiều, nàng ta híp mắt, xoay người đuổi theo Diệp Kiều.
Cơ hồ trong nháy mắt hai người sắp đụng phải, thì Diệp Kiều đã bị Tiểu Tê kéo vào lĩnh vực, biến mất ngay tại chỗ.
Người mẫu thân trước đó của Tiểu Tê là một Nguyên Anh Kỳ, nên không gian của hắn cũng thuộc Nguyên Anh Kỳ trở lên, rất dễ nhận thấy được hơi thở xa lạ.
“Mẫu thân, người ở bên ngoài, là Nguyên Anh Kỳ.” Nhóc con dựa vào nơi đó xem nửa ngày, ngoan ngoãn đi lại thông báo tình huống.
Nguyên Anh Kỳ, cũng khó trách không thể cảm nhận được bất kì hơi thở dao động nào, Diệp Kiều sờ đầu nó, lẩm bẩm: “Sao Nguyên Anh Kỳ lại đi vào đây.”
Tiểu Tê lắc đầu.
Nhóc chỉ là một tiểu bảo bối chưa hiểu sự đời mà thôi.
Diệp Kiều thu lại suy nghĩ hỗn loạn, điều duy nhất xác định được đó là bí cảnh đã xảy ra chuyện, có Nguyên Anh Kỳ lăn lộn tiến vào đây thì chắc chắn không có ý tốt, mục tiêu đúng là thân truyền của năm tông.
Diệp Kiều lấy ra Ẩn Nấp Phù trong túi trữ vật, dán lên người, chỉ còn lại hai lá.
Loại bùa này rất khó vẽ, hơn nữa cũng không an toàn, rất dễ bị bại lộ.
Sau khi Diệp Kiều ra khỏi lĩnh vực liền tìm một vị trí an toàn để trốn, tính toán phạm vi bao trùm thần thức của Nguyên Anh Kỳ, giữ khoảng cách với đối phương.
Ở nơi nữ nhân kia không nhận thấy được, liền bảo Tiểu Tê kéo nàng vào lĩnh vực.
Phối hợp thuận lợi một đường đi đến kết giới giam giữ nhóm thân truyền.
Diệp Kiều nhìn kết giới giam nhóm thân truyền từ xa, hô hấp chợt ngừng lại, thiếu chút nữa đã bị bại lộ.
Đám người Tần Hoài Thành Phong Tông, Tống Hàn Thanh Nguyệt Thanh Tông, Diệp Thanh Hàn Vấn Kiếm Tông, còn có sư huynh nhà nàng, đều bị trói chặt nhốt bên trong kết giới.
Diệp Kiều không nghĩ tới bản thân mới ngủ một giấc, mà một nhóm đông đúc như vậy đã bị bại trận rồi sao?
Nàng lung tung đè xuống suy nghĩ, liếc mắt thấy hiện tại bọn họ vẫn còn sống tốt, Diệp Kiều hơi yên tâm một chút, dán lên Ẩn Thân Phù, vươn tay, lấy đi toàn bộ túi trữ vật của nhóm thân truyền bị Ma tộc ném qua một bên.
Sau khi trộm xong, Diệp Kiều lập tức quăng hết mười mấy cái túi vào lĩnh vực, sau đó không thèm quay đầu lại mà chạy đi.
Khán giả: “...”
“Lúc này rồi, mà nàng vẫn còn không quên lấy túi trữ vật của người khác nữa.”
“Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng túi trữ vật không thể ném.”
Tần Hoài vốn dĩ đang thất thần, Thành Phong Tông bọn họ bị bắt cuối cùng, hắn ở lại kéo dài thời gian, để cho Đoạn Hoành Đao cùng Thẩm Tử Vi là hai Khí tu chạy trước, hiện giờ hai người ra sao cũng không rõ, hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện bọn họ chạy nhanh.
Đang thất thần nghĩ, kết quả hắn lơ đãng nhìn qua hướng cách đó không xa thì thấy một chuyện...
“...” Sau đó hắn ngơ ngác nhìn một đống túi trữ vật biến mất toàn bộ.
Đệt.
Có quỷ đi?
“Nhìn gì vậy?” Minh Huyền chọt hắn.
Tần Hoài chỉ vào bên dưới gốc cây: “Túi trữ vật của chúng ta khi nãy bị Ma tu ném qua bên đó mất tiêu rồi.”
Minh Huyền ngẩn người, theo bản năng nhìn thoáng qua.
Tình huống gì đây?
“Đừng động vào cái này.” Tống Hàn Thanh mím môi, tay bị trói, thần sắc mang theo vài phần ngưng trọng, “Bên ngoài phá trận rất dễ dàng, nhưng bên trong linh lực đã bị phong ấn, chúng ta muốn thoát ra thì chỉ có thể chờ người đến cứu.”
“Trước kia không xảy ra tình trạng như này, chỉ có thể đợi các trưởng lão nghĩ cách mà thôi.” Tư Diệu Ngôn khẽ thở dài, thời điểm như này, chỉ hi vọng ai chạy được thì chạy.
Chạy đến đây cũng là đến tìm chết, nên không cần thiết.
Vân Thước bị dọa khóc, im lặng cúi đầu rơi nước mắt.
Miểu Miểu nhìn thấy nàng khóc, mím môi, hốc mắt cũng đỏ, trước kia khi rèn luyện cũng được các trưởng lão nhìn chằm chằm, so với tình huống hiện tại không giống nhau, rơi vào tay Ma tộc thì làm gì có kết cục tốt.
Sau khi Thánh nữ Ma tộc trở về, liền tỉ mỉ đếm lại số lượng thân truyền bắt được, tiếp đó lại không kiên nhẫn mà đạp vào vai trái của một thân truyền, “Thân truyền các ngươi còn có ai không ở đây?”
Mũi chân nàng ta chợt dùng sức, xương cốt đối phương vang lên tiếng đứt gãy, người nọ kêu lên một tiếng nhưng vẫn không trả lời.
Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, không lưu tình chút nào đá văng hắn, “Ngươi thì sao?”
Nàng nhìn về phía Tống Hàn Thanh.
“Không quen biết.” Tống Hàn Thanh mặt không cảm xúc, “Không thân, ngươi cũng không phải không biết, nhiều thân truyền như vậy, ai sẽ nhớ kĩ ai.”
Hiện tại không bị bắt chỉ còn Diệp Kiều, Đoạn Hoành Đao và Thẩm Tử Vi.
Tuy rằng không chừng rất nhanh sẽ bị bắt lại đây, nhưng Tống Hàn Thanh vẫn không muốn nói, mặc dù hắn ghét Diệp Kiều, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ nguyện ý làm bạn với đám tà ám này.
Tống Hàn Thanh chậm rãi nói, “Thân truyền chúng ta cũng không còn mấy người, chỉ cần không bị bắt thì nếu không ngốc, đã sớm chạy, sao có thể ở lại cho ngươi bắt nữa.”
Thử hỏi có thân truyền nào lớn gan đến mức quay lại đây chứ?
Diệp Kiều ngày thường chạy còn nhanh hơn thỏ, lấy tính cách nhạy bén của đối phương, chỉ sợ bây giờ đã ra ngoài rồi.
“Thiếu vài đứa.” Thánh nữ Ma tộc lãnh đạm nói, “Các ngươi nói hay không?”
Hiện giờ thẻ thân phận của bọn họ đã bị tịch thu hết rồi, hai tên Nguyên Anh Kỳ này vừa đến đã nhanh tay tấn công, muốn thoát cũng không kịp.
“Không thiếu đâu.” Mộc Trọng Hi sợ nàng tức muốn hộc máu lại ra tay đánh người, liền cợt nhã cố ý nói: “Hay là ngài đếm lại đi?”
Kiếm tu có thể chịu đựng được mấy đòn, nhưng không có nghĩa là Phù tu với Đan tu chịu được, chỉ cần đá hai cái đã xỉu ngang rồi.
Nàng ta nhìn chằm chằm hắn một lát, thấy những người này đều vịt chết đến nơi mà mỏ vẫn còn cứng, quay đầu nhìn về phía người bị trói khác, không sao hết.
“Thân truyền năm tông, hiện tại thiếu ai?” Nàng hỏi một đám, sẽ luôn có một người không cẩn thận, nàng ta xuống tay tàn nhẫn, hung hăng đạp lên ngực Diệp Thanh Hàn, trong khoảnh khắc lục phủ ngũ tạng như bị lệch mà đau nhức.
Diệp Thanh Hàn: “Không biết.”
“Chưa thấy qua.” Tần Hoài cũng quay đầu.
Nàng tức đến mức mỉm cười, rất kiên cường đi.
Mặt khác mấy trưởng lão xem đến lo lắng, nhưng cũng có chút tự hào: “Đây mới là mấy đứa nhóc chính đạo của chúng ta.” Tuy gây náo loạn ầm ĩ, nhưng vào thời khắc quan trọng sẽ không bán đứng nhau.
Tuy nhiên, hắn vui mừng còn chưa được hai giây, thì tiếp theo Vân Thước bị hỏi đến liền yếu ớt trả lời: “Diệp Kiều.”
Thánh nữ Ma tộc 'ồ?' một tiếng, ý bảo nàng tiếp tục.
Vân Thước bổ sung: “Diệp Kiều của Trường Minh Tông, trang phục màu đỏ, bên người có một con chim, đặc biệt rất rõ ràng.”
“Còn có hai thân truyền của Thành Phong Tông, trang phục màu vàng.”
“...” Giờ khắc này, tất cả thân truyền đều không thể tin được mà nhìn nàng, Tống Hàn Thanh còn thiếu chút nữa là tức hộc máu.
Cốt khí đâu?
Vân Thước bị ánh mắt lạnh lùng của mọi người nhìn qua có chút hổ thẹn, nhưng vẫn nhẹ nhàng giải thích: “Nếu ta không nói, nàng sẽ không cam lòng. Lúc đó sẽ tiếp tục động tay động chân, ta không đành lòng nhìn thấy các ngươi bị thương.”
“Vậy cho nên ngươi liền quyết định kéo thêm vài người chết theo?”
Không chỉ có hắn, mà bốn tông còn lại cũng suy nghĩ như vậy, tuy rằng không dễ đối phó, nhưng không có khả năng muốn kéo thêm mấy người đến đây chết chung đi, tổ chức tập thể bị bắt gì đó cũng không cần góp mặt đầy đủ vậy đâu.
Nhưng mà ở đây ai cũng không nghĩ tới.
Diệp Kiều không có đi, không chỉ không đi, mà còn thuận đường to gan lớn mật trộm túi trữ vật của bọn họ đến nơi an toàn để làm sự tình.
**********
Lúc này tiến vào bí cảnh hai Ma tộc đều là Nguyên Anh Kỳ, muốn đem mấy chục thân truyền một lưới bắt hết, Thánh nữ Ma tộc chạy đến xem người, còn lại một nam nhân khác phụ trách lục soát bên trong bí cảnh, tìm kiếm những thân truyền đang lẫn trốn.
Hai Khí tu cũng rất dễ bắt, bọn họ không giống Kiếm tu phải tốn một chút sức lực, nhưng lại phiền nhất là một đống pháp khí kì lạ, mỗi một thứ đều làm người ta khó phòng bị.
Vãn Sinh Kính trong tay Đoạn Hoành Đao chiếu qua, đôi mắt của tên Ma tộc liền đau nhức, lúc mở mắt ra, thì đối phương đã trốn mất.
Hắn ở trong rừng bước tới từng bước, thần thức không ngừng mở rộng, rất nhanh đã tìm ra chỗ ẩn nấp của Đoạn Hoành Đao, hắn nghiêng đầu tránh thoát mấy viên châu báo động vị trí, một chưởng nhắm ngay sau lưng Đoạn Hoành Đao.
Đoạn Hoành Đao pháp khí rất nhiều, sau khi bị vỡ một cái, liền chật vật phun ra một ngụm máu, muốn chạy trốn lần nữa.
Ma tộc làm sao cho hắn cơ hội này, từng bước tới gần hắn, định vươn tay bóp lấy yết hầu Đoạn Hoành Đao, kiên nhẫn của hắn bị Đoạn Hoành Đao làm cho mất sạch, chuẩn bị trực tiếp bóp chết tên thân truyền này, còn về Ma Tôn bên kia? Mang xác về cho ngài cũng được rồi.
Hắn xuống tay mang theo dày đặc sát khí, là chiêu thức mất mạng.
Đoạn Hoành Đao sắc mặt trắng bệch, căn bản muốn tránh cũng không được.
Giây tiếp theo.
Hắn còn chưa kịp đụng tới Đoạn Hoành Đao, thì đối phương đã biến mất trước mặt hắn.
Ma tộc ngẩn người, đâu rồi?
Mắt Đoạn Hoành Đao đã gắt gao trợn to, nhìn đối phương bước đến gần mình, trong một khắc, hắn cho rằng mình sắp bị bay màu đến nơi.
Thì bị Diệp Kiều thần không biết quỷ không hay kéo vào lĩnh vực đen nhánh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là âm tào địa phủ quả nhiên lạnh ghê.
Kết quả ngước mắt liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Diệp Kiều, phía sau còn có một đứa nhóc đang nhút nhát sợ sệt.
Đoạn Hoành Đao cũng dần bình tĩnh trở lại, tựa như nhìn thấy người nhà, thiếu chút nữa đã khóc: “Diệp Kiều?”
Người này đáng tin cậy, cũng không đáng tin cậy, nhưng dưới loại tình huống này thì khi nhìn thấy nàng lại quỷ dị yên tâm.
“Ừm.” Diệp Kiều lên tiếng, nàng đi theo sau Đoạn Hoành Đao thật lâu, chỉ là trước đó không tìm được cơ hội cứu hắn.
Đoạn Hoành Đao nhìn cảnh vật xung quanh, mím môi, “Đây là lĩnh vực? Ngươi đã lĩnh ngộ ra lĩnh vực luôn rồi hả?”
Hắn đối với Diệp Kiều hiểu biết không nhiều lắm, ở bí cảnh nhỏ lần trước được Diệp Kiều dắt bay một lần, cùng nàng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện, nàng có thể mang lại hi vọng rất nhiều lần cho người khác.
Diệp Kiều buồn cười: “...Ngươi đánh giá cao ta rồi.”
Lĩnh vực của Nguyên Anh Kỳ sao nàng có thể học được.
Đoạn Hoành Đao vẫy vẫy tay: “Không có gì hết, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng có thôi.”
Diệp Kiều tặng cho hắn một ngón cái: “Ánh mắt rất tốt.” Nàng cũng cảm thấy như vậy.
Chờ hơi thở của Ma tộc biến mất, Diệp Kiều mới mang theo Đoạn Hoành Đao đi ra khỏi lĩnh vực, Tiểu Tê chỉ có thể kéo người vào một khoảng thời gian ngắn mà thôi, nếu lâu quá nó sẽ không chịu nổi. Vì để không bại lộ vị trí, trên đường đi hai người cũng chỉ có thể cẩn thận.
Trưởng lão Thành Phong Tông sợ tới mức ngồi trở về, “Diệp Kiều đứa nhỏ này, vẫn phải là nàng đi.”
Thời khắc quan trọng, vẫn phải là Diệp Kiều, chính là xem nàng lại quá khiêu chiến năng lực thừa nhận của trái tim.
“Không nghĩ tới Diệp Kiều còn có loại kì ngộ như này.” Nếu hắn không nhìn lầm, thì cứu hai người chính là lĩnh vực, loại đồ vật như này xác thật rất hiếm thấy.
Trưởng lão Vấn Kiếm Tông xem đến nhíu chặt mày: “Cứu một đứa cũng là chuyện tốt, nhưng sao hai đứa nhỏ này còn không mau bóp nát thẻ thân phận, thất thần làm gì vậy?”
Ai chạy được thì chạy đi chứ, đây là tiếng lòng của mọi người.
“Đám nhóc này còn rất coi trọng tình nghĩa.” Triệu trưởng lão than một tiếng, trong mắt lộ ra vài phần ngưng trọng, “Chỉ là hiện tại không phải Đại hội thi đấu nữa rồi.”
Mà là rèn luyện chân chính.
Thậm chí có thể chỉ cần không cẩn thận là bỏ mạng.
Hai Ma tộc này không có giết người, chỉ sợ là Ma Tôn bên kia có mệnh lệnh muốn bắt sống, nghĩ lại cũng đúng, không bắt sống thì lấy gì cùng Tu Chân Giới đàm phán.
Nhưng cái này cũng hoàn toàn không có nghĩa là đám nhóc kia sẽ an toàn.
Bí cảnh lớn như vậy, nhưng lại im lặng như chết.
Nàng cúi đầu, chú ý tới một cái cung tiễn bị ném trên mặt đất cách đó không xa.
Diệp Kiều khom lưng nhặt lên.
Miểu Miểu dùng linh cung, nàng nhớ rất rõ, nơi này giống như đã từng phát sinh chuyện gì đó, toàn bộ cây cối ngả nghiêng, rách nát biến dạng.
Nàng hạ khóe môi, đúng thật là đã xảy ra chuyện.
Ngay từ đầu Diệp Kiều chỉ là nói chơi mà thôi, loại bí cảnh như này sao có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ được phép vào không cho phép ra, đúng thời gian mới mở, ngoại trừ thân truyền thì những người khác không có khả năng đi vào.
Nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết đi.
“Tiểu Tê.” Diệp Kiều im lặng nói chuyện với Tiểu Tê, “Chút nữa mà có nguy hiểm thì đưa ta vào lĩnh vực.”
“Dạ.” Tiểu Tê nhẹ nhàng đồng ý.
Trong cuộc thi không được sử dụng đạo cụ bên ngoài, nhưng hiện tại bí cảnh đã xảy ra chuyện, quy định gì đó chỉ còn là phù du. Nếu không phải nàng không rõ tung tích của bốn sư huynh nhà mình, sợ bọn họ gặp chuyện, thì với tính cách không thích dính vào rắc rối của mình, nàng đã sớm bóp nát thẻ thân phận khi thấy có điều không thích hợp rồi.
Haizz.
Quả nhiên, cái nhà này không có nàng là không được mà.
Thở dài.
Nhìn Diệp Kiều lưu lạc một mình bên trong bí cảnh, có tu sĩ tâm tình phức tạp: “Tuy rằng nói ra thì có hơi muộn, nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn là nàng đáng tin cậy nhất.”
“Nhóm thân truyền tịch mịch, hiện tại chỉ còn lại Diệp Kiều.”
“Còn có một vài người ẩn nấp, nhưng không chừng cũng bị bắt nhanh thôi.”
Nguyên Anh Kỳ bắt người, toàn bộ vị trí bên trong bí cảnh đã bị nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng không ai hèn như Diệp Kiều, ngủ một giấc còn phải dán Ẩn Nấp Phù, do đó bắt mấy người kia dễ như ăn cháo.
“Đúng là càng lười biếng càng may mắn, ngươi xem Tống Hàn Thanh với Diệp Thanh Hàn nỗ lực như vậy, cuối cùng được gì? Cũng trở thành hai người bị bắt đầu tiên.”
“Bọn họ nỗ lực như vậy, nên mới được hai Ma tộc chiếu cố đặc biệt đó.”
Diệp Kiều dọc theo dấu vết đánh nhau, tìm mấy thân truyền còn sót lại, trên đường đi đám dây leo chặn chân đều bị KFC đốt trụi, đám dây leo rắc rối còn chưa kịp chạm vào người Diệp Kiều thì đã bị lửa của KFC không chút lưu tình đốt cháy thành tro.
KFC hành động quá nhanh, cho nên lúc nhận thấy thực vật mình điều khiển bị thiêu hủy, Thánh nữ Ma tộc đang đi sưu tầm bộ sưu tập thân truyền đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng đi qua đó.
Có người!
Lần này phía bên Ma tộc chỉ phái nàng cùng một Nguyên Anh Kỳ khác, Ma tộc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đại hội thi đấu, đặc biệt là đám thân truyền kia, thiên phú càng cao thì sau này gây uy hiếp đến Ma tộc càng lớn, danh sách thượng phẩm lẫn cực phẩm linh căn đều nằm ở đầu.
Hai Nguyên Anh Kỳ đi vào loại bí cảnh như này không khác gì nghiền áp cục diện, đặc biệt là những thân truyền kia còn chưa rõ tình huống như nào, nên chỉ cần bắt là dính.
“Năm tông bị bắt đã gần hết rồi, Diệp Kiều không nên đốt dây leo kia. Chạy nhanh đi.”
Tu sĩ ở bên ngoài xem mà lo lắng theo.
“Chắc là bị bắt rồi.”
Vừa dứt lời, Thánh nữ Ma tộc liền xuất hiện ở vị trí khi nãy của Diệp Kiều, nàng ta híp mắt, xoay người đuổi theo Diệp Kiều.
Cơ hồ trong nháy mắt hai người sắp đụng phải, thì Diệp Kiều đã bị Tiểu Tê kéo vào lĩnh vực, biến mất ngay tại chỗ.
Người mẫu thân trước đó của Tiểu Tê là một Nguyên Anh Kỳ, nên không gian của hắn cũng thuộc Nguyên Anh Kỳ trở lên, rất dễ nhận thấy được hơi thở xa lạ.
“Mẫu thân, người ở bên ngoài, là Nguyên Anh Kỳ.” Nhóc con dựa vào nơi đó xem nửa ngày, ngoan ngoãn đi lại thông báo tình huống.
Nguyên Anh Kỳ, cũng khó trách không thể cảm nhận được bất kì hơi thở dao động nào, Diệp Kiều sờ đầu nó, lẩm bẩm: “Sao Nguyên Anh Kỳ lại đi vào đây.”
Tiểu Tê lắc đầu.
Nhóc chỉ là một tiểu bảo bối chưa hiểu sự đời mà thôi.
Diệp Kiều thu lại suy nghĩ hỗn loạn, điều duy nhất xác định được đó là bí cảnh đã xảy ra chuyện, có Nguyên Anh Kỳ lăn lộn tiến vào đây thì chắc chắn không có ý tốt, mục tiêu đúng là thân truyền của năm tông.
Diệp Kiều lấy ra Ẩn Nấp Phù trong túi trữ vật, dán lên người, chỉ còn lại hai lá.
Loại bùa này rất khó vẽ, hơn nữa cũng không an toàn, rất dễ bị bại lộ.
Sau khi Diệp Kiều ra khỏi lĩnh vực liền tìm một vị trí an toàn để trốn, tính toán phạm vi bao trùm thần thức của Nguyên Anh Kỳ, giữ khoảng cách với đối phương.
Ở nơi nữ nhân kia không nhận thấy được, liền bảo Tiểu Tê kéo nàng vào lĩnh vực.
Phối hợp thuận lợi một đường đi đến kết giới giam giữ nhóm thân truyền.
Diệp Kiều nhìn kết giới giam nhóm thân truyền từ xa, hô hấp chợt ngừng lại, thiếu chút nữa đã bị bại lộ.
Đám người Tần Hoài Thành Phong Tông, Tống Hàn Thanh Nguyệt Thanh Tông, Diệp Thanh Hàn Vấn Kiếm Tông, còn có sư huynh nhà nàng, đều bị trói chặt nhốt bên trong kết giới.
Diệp Kiều không nghĩ tới bản thân mới ngủ một giấc, mà một nhóm đông đúc như vậy đã bị bại trận rồi sao?
Nàng lung tung đè xuống suy nghĩ, liếc mắt thấy hiện tại bọn họ vẫn còn sống tốt, Diệp Kiều hơi yên tâm một chút, dán lên Ẩn Thân Phù, vươn tay, lấy đi toàn bộ túi trữ vật của nhóm thân truyền bị Ma tộc ném qua một bên.
Sau khi trộm xong, Diệp Kiều lập tức quăng hết mười mấy cái túi vào lĩnh vực, sau đó không thèm quay đầu lại mà chạy đi.
Khán giả: “...”
“Lúc này rồi, mà nàng vẫn còn không quên lấy túi trữ vật của người khác nữa.”
“Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng túi trữ vật không thể ném.”
Tần Hoài vốn dĩ đang thất thần, Thành Phong Tông bọn họ bị bắt cuối cùng, hắn ở lại kéo dài thời gian, để cho Đoạn Hoành Đao cùng Thẩm Tử Vi là hai Khí tu chạy trước, hiện giờ hai người ra sao cũng không rõ, hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện bọn họ chạy nhanh.
Đang thất thần nghĩ, kết quả hắn lơ đãng nhìn qua hướng cách đó không xa thì thấy một chuyện...
“...” Sau đó hắn ngơ ngác nhìn một đống túi trữ vật biến mất toàn bộ.
Đệt.
Có quỷ đi?
“Nhìn gì vậy?” Minh Huyền chọt hắn.
Tần Hoài chỉ vào bên dưới gốc cây: “Túi trữ vật của chúng ta khi nãy bị Ma tu ném qua bên đó mất tiêu rồi.”
Minh Huyền ngẩn người, theo bản năng nhìn thoáng qua.
Tình huống gì đây?
“Đừng động vào cái này.” Tống Hàn Thanh mím môi, tay bị trói, thần sắc mang theo vài phần ngưng trọng, “Bên ngoài phá trận rất dễ dàng, nhưng bên trong linh lực đã bị phong ấn, chúng ta muốn thoát ra thì chỉ có thể chờ người đến cứu.”
“Trước kia không xảy ra tình trạng như này, chỉ có thể đợi các trưởng lão nghĩ cách mà thôi.” Tư Diệu Ngôn khẽ thở dài, thời điểm như này, chỉ hi vọng ai chạy được thì chạy.
Chạy đến đây cũng là đến tìm chết, nên không cần thiết.
Vân Thước bị dọa khóc, im lặng cúi đầu rơi nước mắt.
Miểu Miểu nhìn thấy nàng khóc, mím môi, hốc mắt cũng đỏ, trước kia khi rèn luyện cũng được các trưởng lão nhìn chằm chằm, so với tình huống hiện tại không giống nhau, rơi vào tay Ma tộc thì làm gì có kết cục tốt.
Sau khi Thánh nữ Ma tộc trở về, liền tỉ mỉ đếm lại số lượng thân truyền bắt được, tiếp đó lại không kiên nhẫn mà đạp vào vai trái của một thân truyền, “Thân truyền các ngươi còn có ai không ở đây?”
Mũi chân nàng ta chợt dùng sức, xương cốt đối phương vang lên tiếng đứt gãy, người nọ kêu lên một tiếng nhưng vẫn không trả lời.
Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, không lưu tình chút nào đá văng hắn, “Ngươi thì sao?”
Nàng nhìn về phía Tống Hàn Thanh.
“Không quen biết.” Tống Hàn Thanh mặt không cảm xúc, “Không thân, ngươi cũng không phải không biết, nhiều thân truyền như vậy, ai sẽ nhớ kĩ ai.”
Hiện tại không bị bắt chỉ còn Diệp Kiều, Đoạn Hoành Đao và Thẩm Tử Vi.
Tuy rằng không chừng rất nhanh sẽ bị bắt lại đây, nhưng Tống Hàn Thanh vẫn không muốn nói, mặc dù hắn ghét Diệp Kiều, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ nguyện ý làm bạn với đám tà ám này.
Tống Hàn Thanh chậm rãi nói, “Thân truyền chúng ta cũng không còn mấy người, chỉ cần không bị bắt thì nếu không ngốc, đã sớm chạy, sao có thể ở lại cho ngươi bắt nữa.”
Thử hỏi có thân truyền nào lớn gan đến mức quay lại đây chứ?
Diệp Kiều ngày thường chạy còn nhanh hơn thỏ, lấy tính cách nhạy bén của đối phương, chỉ sợ bây giờ đã ra ngoài rồi.
“Thiếu vài đứa.” Thánh nữ Ma tộc lãnh đạm nói, “Các ngươi nói hay không?”
Hiện giờ thẻ thân phận của bọn họ đã bị tịch thu hết rồi, hai tên Nguyên Anh Kỳ này vừa đến đã nhanh tay tấn công, muốn thoát cũng không kịp.
“Không thiếu đâu.” Mộc Trọng Hi sợ nàng tức muốn hộc máu lại ra tay đánh người, liền cợt nhã cố ý nói: “Hay là ngài đếm lại đi?”
Kiếm tu có thể chịu đựng được mấy đòn, nhưng không có nghĩa là Phù tu với Đan tu chịu được, chỉ cần đá hai cái đã xỉu ngang rồi.
Nàng ta nhìn chằm chằm hắn một lát, thấy những người này đều vịt chết đến nơi mà mỏ vẫn còn cứng, quay đầu nhìn về phía người bị trói khác, không sao hết.
“Thân truyền năm tông, hiện tại thiếu ai?” Nàng hỏi một đám, sẽ luôn có một người không cẩn thận, nàng ta xuống tay tàn nhẫn, hung hăng đạp lên ngực Diệp Thanh Hàn, trong khoảnh khắc lục phủ ngũ tạng như bị lệch mà đau nhức.
Diệp Thanh Hàn: “Không biết.”
“Chưa thấy qua.” Tần Hoài cũng quay đầu.
Nàng tức đến mức mỉm cười, rất kiên cường đi.
Mặt khác mấy trưởng lão xem đến lo lắng, nhưng cũng có chút tự hào: “Đây mới là mấy đứa nhóc chính đạo của chúng ta.” Tuy gây náo loạn ầm ĩ, nhưng vào thời khắc quan trọng sẽ không bán đứng nhau.
Tuy nhiên, hắn vui mừng còn chưa được hai giây, thì tiếp theo Vân Thước bị hỏi đến liền yếu ớt trả lời: “Diệp Kiều.”
Thánh nữ Ma tộc 'ồ?' một tiếng, ý bảo nàng tiếp tục.
Vân Thước bổ sung: “Diệp Kiều của Trường Minh Tông, trang phục màu đỏ, bên người có một con chim, đặc biệt rất rõ ràng.”
“Còn có hai thân truyền của Thành Phong Tông, trang phục màu vàng.”
“...” Giờ khắc này, tất cả thân truyền đều không thể tin được mà nhìn nàng, Tống Hàn Thanh còn thiếu chút nữa là tức hộc máu.
Cốt khí đâu?
Vân Thước bị ánh mắt lạnh lùng của mọi người nhìn qua có chút hổ thẹn, nhưng vẫn nhẹ nhàng giải thích: “Nếu ta không nói, nàng sẽ không cam lòng. Lúc đó sẽ tiếp tục động tay động chân, ta không đành lòng nhìn thấy các ngươi bị thương.”
“Vậy cho nên ngươi liền quyết định kéo thêm vài người chết theo?”
Không chỉ có hắn, mà bốn tông còn lại cũng suy nghĩ như vậy, tuy rằng không dễ đối phó, nhưng không có khả năng muốn kéo thêm mấy người đến đây chết chung đi, tổ chức tập thể bị bắt gì đó cũng không cần góp mặt đầy đủ vậy đâu.
Nhưng mà ở đây ai cũng không nghĩ tới.
Diệp Kiều không có đi, không chỉ không đi, mà còn thuận đường to gan lớn mật trộm túi trữ vật của bọn họ đến nơi an toàn để làm sự tình.
**********
Lúc này tiến vào bí cảnh hai Ma tộc đều là Nguyên Anh Kỳ, muốn đem mấy chục thân truyền một lưới bắt hết, Thánh nữ Ma tộc chạy đến xem người, còn lại một nam nhân khác phụ trách lục soát bên trong bí cảnh, tìm kiếm những thân truyền đang lẫn trốn.
Hai Khí tu cũng rất dễ bắt, bọn họ không giống Kiếm tu phải tốn một chút sức lực, nhưng lại phiền nhất là một đống pháp khí kì lạ, mỗi một thứ đều làm người ta khó phòng bị.
Vãn Sinh Kính trong tay Đoạn Hoành Đao chiếu qua, đôi mắt của tên Ma tộc liền đau nhức, lúc mở mắt ra, thì đối phương đã trốn mất.
Hắn ở trong rừng bước tới từng bước, thần thức không ngừng mở rộng, rất nhanh đã tìm ra chỗ ẩn nấp của Đoạn Hoành Đao, hắn nghiêng đầu tránh thoát mấy viên châu báo động vị trí, một chưởng nhắm ngay sau lưng Đoạn Hoành Đao.
Đoạn Hoành Đao pháp khí rất nhiều, sau khi bị vỡ một cái, liền chật vật phun ra một ngụm máu, muốn chạy trốn lần nữa.
Ma tộc làm sao cho hắn cơ hội này, từng bước tới gần hắn, định vươn tay bóp lấy yết hầu Đoạn Hoành Đao, kiên nhẫn của hắn bị Đoạn Hoành Đao làm cho mất sạch, chuẩn bị trực tiếp bóp chết tên thân truyền này, còn về Ma Tôn bên kia? Mang xác về cho ngài cũng được rồi.
Hắn xuống tay mang theo dày đặc sát khí, là chiêu thức mất mạng.
Đoạn Hoành Đao sắc mặt trắng bệch, căn bản muốn tránh cũng không được.
Giây tiếp theo.
Hắn còn chưa kịp đụng tới Đoạn Hoành Đao, thì đối phương đã biến mất trước mặt hắn.
Ma tộc ngẩn người, đâu rồi?
Mắt Đoạn Hoành Đao đã gắt gao trợn to, nhìn đối phương bước đến gần mình, trong một khắc, hắn cho rằng mình sắp bị bay màu đến nơi.
Thì bị Diệp Kiều thần không biết quỷ không hay kéo vào lĩnh vực đen nhánh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là âm tào địa phủ quả nhiên lạnh ghê.
Kết quả ngước mắt liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Diệp Kiều, phía sau còn có một đứa nhóc đang nhút nhát sợ sệt.
Đoạn Hoành Đao cũng dần bình tĩnh trở lại, tựa như nhìn thấy người nhà, thiếu chút nữa đã khóc: “Diệp Kiều?”
Người này đáng tin cậy, cũng không đáng tin cậy, nhưng dưới loại tình huống này thì khi nhìn thấy nàng lại quỷ dị yên tâm.
“Ừm.” Diệp Kiều lên tiếng, nàng đi theo sau Đoạn Hoành Đao thật lâu, chỉ là trước đó không tìm được cơ hội cứu hắn.
Đoạn Hoành Đao nhìn cảnh vật xung quanh, mím môi, “Đây là lĩnh vực? Ngươi đã lĩnh ngộ ra lĩnh vực luôn rồi hả?”
Hắn đối với Diệp Kiều hiểu biết không nhiều lắm, ở bí cảnh nhỏ lần trước được Diệp Kiều dắt bay một lần, cùng nàng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện, nàng có thể mang lại hi vọng rất nhiều lần cho người khác.
Diệp Kiều buồn cười: “...Ngươi đánh giá cao ta rồi.”
Lĩnh vực của Nguyên Anh Kỳ sao nàng có thể học được.
Đoạn Hoành Đao vẫy vẫy tay: “Không có gì hết, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng có thôi.”
Diệp Kiều tặng cho hắn một ngón cái: “Ánh mắt rất tốt.” Nàng cũng cảm thấy như vậy.
Chờ hơi thở của Ma tộc biến mất, Diệp Kiều mới mang theo Đoạn Hoành Đao đi ra khỏi lĩnh vực, Tiểu Tê chỉ có thể kéo người vào một khoảng thời gian ngắn mà thôi, nếu lâu quá nó sẽ không chịu nổi. Vì để không bại lộ vị trí, trên đường đi hai người cũng chỉ có thể cẩn thận.
Trưởng lão Thành Phong Tông sợ tới mức ngồi trở về, “Diệp Kiều đứa nhỏ này, vẫn phải là nàng đi.”
Thời khắc quan trọng, vẫn phải là Diệp Kiều, chính là xem nàng lại quá khiêu chiến năng lực thừa nhận của trái tim.
“Không nghĩ tới Diệp Kiều còn có loại kì ngộ như này.” Nếu hắn không nhìn lầm, thì cứu hai người chính là lĩnh vực, loại đồ vật như này xác thật rất hiếm thấy.
Trưởng lão Vấn Kiếm Tông xem đến nhíu chặt mày: “Cứu một đứa cũng là chuyện tốt, nhưng sao hai đứa nhỏ này còn không mau bóp nát thẻ thân phận, thất thần làm gì vậy?”
Ai chạy được thì chạy đi chứ, đây là tiếng lòng của mọi người.
“Đám nhóc này còn rất coi trọng tình nghĩa.” Triệu trưởng lão than một tiếng, trong mắt lộ ra vài phần ngưng trọng, “Chỉ là hiện tại không phải Đại hội thi đấu nữa rồi.”
Mà là rèn luyện chân chính.
Thậm chí có thể chỉ cần không cẩn thận là bỏ mạng.
Hai Ma tộc này không có giết người, chỉ sợ là Ma Tôn bên kia có mệnh lệnh muốn bắt sống, nghĩ lại cũng đúng, không bắt sống thì lấy gì cùng Tu Chân Giới đàm phán.
Nhưng cái này cũng hoàn toàn không có nghĩa là đám nhóc kia sẽ an toàn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương