Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 110: Hiểu lầm to lớn



Bên kia nhóm thân truyền vượt ngục như bầy chim bay tứ tán.

Chu Hành Vân với Tiết Dư chạy cùng nhau, mà kiếm bản mệnh của Kiếm tu đều nằm ở trong túi trữ vật, nên hiện tại đây là một vấn đề vô cùng đau dạ dày.

Người bên ngoài bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ:

“Diệp Kiều có túi trữ vật.”

“Lẽ ra lúc trước nàng nên đưa hết cho Đoạn Hoành Đao. Để hắn trả lại cho nhóm thân truyền. Ít ra khi có túi trữ vật thì còn có cơ hội đánh trả.”

Ít nhất sẽ không gặp phải cục diện nghiêng về một bên như này.

“Nhưng lỡ đâu kế hoạch của Đoạn Hoành Đao thất bại thì sao? Không lẽ túi trữ vật lại quay về tay Ma tộc à? Để nàng giữ là lựa chọn tốt nhất rồi còn gì, ít nhất có thể đảm bảo không bị Ma tộc lấy đi.”

Nhóm thân truyền chạy trốn tán loạn, ai cũng không biết Diệp Kiều đang giữ túi trữ vật của mình, chỉ nghĩ là thời gian qua lâu như vậy, chắc Diệp Kiều đã chạy ra ngoài rồi.

“Tốt xấu gì thì tông chúng ta đã chạy thoát được một người.” Minh Huyền thở phì phò, ném số bùa ít ỏi của mình ra ngoài.

Ít nhất không phải chịu cảnh toàn quân bị diệt.

“Không biết khi ta chết rồi thì lão cha có thể mua cho ta một ngôi mộ lộng lẫy quý giá nhất hay không nữa.”

Tiết Dư liếc mắt nhìn hắn, “Đừng nghĩ, ngươi chết thì cũng chết rồi, lo an giấc ngàn thu đi.”

“Ngươi thật là xấu.” Mộc Trọng Hi chậc một tiếng, “Tại sao lại muốn dập tắt nguyện vọng cuối cùng của thiếu nam đáng thương như ta chứ.”

Cuối cùng sau khi thảo luận một lát, nhóm Kiếm tu liền lựa chọn ngăn lại hai tên Nguyên Anh Kỳ, giúp mấy thân truyền khác có thời gian chạy trốn.

“Phù tu ở lại.” Diệp Thanh Hàn nói: “Có bùa chú gì thì ném hết ra, nhanh chóng bày trận, để Đan tu với Khí tu đi trước.”

Những thứ mà Đan tu với Khí tu có thể sử dụng đều nằm hết bên trong túi trữ vật rồi, nên có ở lại cũng vô dụng.

Phù tu còn có thể ở lại bày trận.

Vân Thước theo bản năng muốn đi trốn, lại bị Minh Huyền vô tình túm trở về, giọng nói trong trẻo của hắn cất lên, mắt đào hoa nhìn thẳng vào nàng, “Chạy gì mà chạy? Ngươi không phải Phù tu à?”

“Ai muốn chết chung với các ngươi chứ!” Cảm xúc của Vân Thước hoàn toàn mất khống chế, “Dựa vào cái gì mà muốn ta ở lại.”

“Ngươi làm thân truyền mà không biết cái gọi là một người vì mọi người sao, vậy mang danh thân truyền làm gì.” Sở Hành Chi cười nhạo, “Đây là Tu Chân Giới.”

Vân Thước cắn môi, kiềm nén nước mắt, “Vậy Diệp Kiều thì sao? Nàng cũng chạy đó, dựa vào cái gì lại không cho ta chạy! Trước kia nàng chạy còn nhanh hơn người khác, sao chỉ nói một mình ta?” Vân Thước ủy khuất muốn chết rồi, ai cũng ích kỉ, vậy tại sao lại yêu cầu nàng phải vô tư liều mạng chứ.

Sở Hành Chi hơi nghẹn lại một lát.

“Nàng có thể chạy thì sao lại không chạy?” Thẩm Tử Vi ngẩn người, “Hơn nữa, ai nói với ngươi, Diệp Kiều chạy?”

Chuyện này đúng là một hiểu lầm to lớn mà.

************

Tạm thời không tìm được cách bay lên, nên hai người chỉ có thể tiếp tục đi vào bên trong một chút, ý đồ nhìn xem có đường ra hay không.

Diệp Kiều: “Thật nhiều xương khô, xem ra cũng chết không ít người đi.”

“Chắc đều là tán tu.” Lúc Tống Hàn Thanh nói ra lời này, thì vẫn cảm nhận được sự khinh thường trong đó.

Diệp Kiều cạn lời: “Bây giờ là lúc nào rồi, mong ngươi vui lòng giảm bớt sự kì thì giai cấp một chút, xin cảm ơn.”

Tống Hàn Thanh hừ lạnh một tiếng.

Diệp Kiều vươn tay, túm lấy KFC.



Tổ hợp hai người liếc nhìn nhau, đem ánh mắt đặt lên sinh vật duy nhất có thể bay được vào lúc này.

“Hey hey hey, KFC.” Diệp Kiều hai mắt sáng lấp lánh nhìn nó: “Ngươi có thể biến lớn một chút, chở hai chúng ta bay lên được không?”

KFC liền dùng một loại ánh mắt 'Ngươi có phải điên rồi không' bễ nghễ nhìn Diệp Kiều.

Dùng ngón chân cũng biết đây là việc không có khả năng.

Thân hình KFC nhỏ xíu, chỉ sợ hai người vừa mới leo lên đã đè bẹp nó rồi. Không ai nghĩ đến việc cưỡi yêu thú để bay hết, yêu thú khác với thú cưỡi, nhưng sự thật đã chứng minh, thực hành rồi sẽ có hiểu biết chính xác hơn, mặc dù Diệp Kiều thường xuyên mang Xích Điểu nhảy nhót lung tung, tuy nhiên nàng cũng đã dùng hành động của mình để khẳng định được một việc.

Có thể cưỡi yêu thú để bay.

Diệp Kiều sờ cằm. Bắt đầu tự hỏi phương thức để đi ra ngoài, “Đã có loại yêu thú như con nhện này, thì ta đoán nơi đây khẳng định sẽ còn nhiều loại yêu thú khác nữa.”

Tống Hàn Thanh lạnh lùng nói: “Vào thẳng vấn đề đi, ngươi muốn làm gì nữa?” Ít nhiều gì cũng thương tổn lẫn nhau lâu như vậy rồi, nên Diệp Kiều vừa nói ra thì hắn liền biết không có chuyện gì tốt.

“Như vậy đi, chúng ta phân công.” Diệp Kiều chắp tay sau lưng, hơi hơi mỉm cười: “Ngươi bày trận bảo vệ ta, còn ta sẽ dùng Đoạt Duẩn đem mấy con yêu thú đó hấp dẫn lại đây, sau đó chọn một con yêu thú có thể mang chúng ta bay lên, còn mấy con khác thì giải quyết tại chỗ.”

“Thế nào?”

Tống Hàn Thanh tức cười, “Ngươi ở nơi này để tuyển phi tần cho hậu cung à?”

Còn nói câu chọn một con yêu thú nữa chứ.

Nhưng không thể không nói, cái biện pháp này, có ổn không vậy.

“Không phải chứ, đám thân truyền Trường Minh Tông lại làm gì rồi?”

“Con số của Trường Minh Tông trên ngọc giản đang thay đổi.”

Ai làm vậy?

Ngày đầu tiên đã bị bắt, sau đó đến bây giờ tất cả thân truyền đều bận rộn vượt ngục, con số cũng đã lâu không thấy tăng lên, kết quả ngay lúc bọn họ đang lo lắng cho tình cảnh của đám nhóc này, thì con số lại quỷ dị thay đổi.

Số điểm của Trường Minh Tông nhanh chóng đi thẳng một đường lên vị trí thứ nhất.

Hạng nhất Vấn Kiếm Tông vốn đang ở số lượng một trăm yêu thú, Trường Minh Tông lúc trước chỉ mới ở vị trí thứ tư, 60 con chẵn, không cần hỏi cũng biết là ai làm.

Nhưng hiện tại Trường Minh Tông đã yên ổn ở vị trí thứ nhất, còn có xu hướng ngày một tăng lên.

Điên rồi sao?

Thân truyền nào chê bản thân sống quá lâu vậy, không lẽ trong lúc vượt ngục còn tiện tay giải quyết luôn mấy con yêu thú sao???

Dưới vực sâu, lúc Đoạt Măng được lấy ra trong nháy mắt, thì một đám yêu thú liền vây quanh.

Không ngoài dự liệu, tu vi của bọn chúng cũng không cao lắm, nhưng con nào cũng xấu đau xấu đớn, Diệp Kiều nhăn mày, “Là do chúng nó thấy nơi này không có ai đến nên mới xấu tùy tiện vậy sao?”

Loại chuyện cười này Tống Hàn Thanh cười không nổi, hắn lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nữa, chọn nhanh đi.”

“Con này?” Diệp Kiều chậc một tiếng, chỉ vào một con chim màu xanh ở cách đó không xa.

“Mập quá.”

Diệp Kiều: “Vậy con màu đen kia?”

“Quá xấu.”

Diệp Kiều: “Ngươi đòi hỏi quá.”

Mấy con yêu thú: “...” Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng chúng nó lại trở nên cực kỳ phẫn nộ cuồng bạo.



Hai người một bên tiến hành những câu đối thoại vô nghĩa, Diệp Kiều một bên sử dụng kiếm quyết, tuy rằng chênh lệch về cấp bậc, nhưng nhờ có Tống Hàn Thanh ở bên cạnh bày trận hỗ trợ, phối hợp ăn ý nên bọn họ vẫn có thể khống chế được tình huống.

Cuối cùng Diệp Kiều quyết định tuyển chọn con chim màu đỏ, sau đó đem Đoạt Duẩn ném vào lĩnh vực, chỉ vào con yêu thú Kim Đan Kỳ, “Lớn như vậy, không phải là để cho chúng ta cưỡi sao? Tống Hàn Thanh, chọn nó, còn mấy con khác thì giải quyết hết đi, sau đó chúng ta cưỡi nó bay lên trên.”

Tống Hàn Thanh khóe miệng giật giật, không hổ là ngươi.

“Ngươi đi.” Hắn hít sâu một hơi, “Ta vẽ thêm Phòng Ngự Phù, trận pháp cầm cự không lâu nữa đâu.”

Bùa không còn dư được bao nhiêu, cũng không cần vượt ngục, Tống Hàn Thanh liền dứt khoát ngồi tại chỗ dẫn khí, thần thức liên kết với bút lông sói bắt đầu vẽ bùa.

Bùa chú ở dưới đáy vực có tác dụng rất lớn, hai người cũng đã dùng không ít, nên hiện tại cũng xác thật không đủ.

Diệp Kiều thấy thế gật đầu, không quấy rầy hắn, lựa chọn di chuyển đi giải quyết mấy con yêu thú bị kéo đến đây.

Dù sao nàng có rất nhiều túi trữ vật, đánh không lại thì vẫn còn đan dược, bùa chú cùng pháp khí.

Lần đầu tiên Diệp Kiều cảm nhận được sự vui sướng khi làm đại gia.

Động tác vẽ bùa của Tống Hàn Thanh cực kì nhanh chóng, liên tiếp vài tiếng trôi qua, sắc mặt của hắn đã dần chuyển sang trắng bệch.

Thấy bộ dáng thê thê thảm thảm thiết thiết của hắn, liền biết đây là hậu quả sau khi thần thức bị tiêu hao quá mức, thấy vậy Diệp Kiều liền dùng Đoạt Măng tản ra yêu thú, tốt bụng nói: “Ngươi như vậy, còn tiếp tục được không?”

Giống như nàng khi vẽ bùa tiêu hao quá nhiều thần thức sẽ ngất xỉu, lúc tỉnh dậy thì vẽ tiếp, xong rồi lại ngất, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Tống Hàn Thanh: “Có thể.” Vừa nói xong thì mũi của hắn lại nhỏ máu.

Hắn không cảm xúc lau đi vết máu.

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng thể diện không thể ném.

Hắn chính là thế hệ Phù tu ưu tú nhất ở Nguyệt Thanh Tông.

“Thôi bỏ đi.” Diệp Kiều nhìn hắn trong bộ dạng mất máu quá nhiều, không chừng giây tiếp theo liền ngất xỉu, liền trầm mặc, “Thôi để ta vẽ cho.”

Nàng dùng Đoạt Duẩn khởi động lại chiêu thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết, yêu thú xung quanh trong nháy mắt liền bị tản ra hết, “Ngươi bày trận ngăn cản mấy con yêu thú này đi, để ta vẽ.”

Đánh yêu thú vẫn nhẹ nhàng, khó khăn chính là vẽ bùa, Phù tu lúc vẽ bùa yêu cầu sự an tĩnh, phải hết sức chú tâm mới có thể thành công, trình độ của Tống Hàn Thanh không có lời gì để nói, ngay cả khi gặp hoàn cảnh như này cũng không thất bại.

Diệp Kiều cảm thán, Đại đệ tử đúng là Đại đệ tử, không phải mang danh trưng cho vui.

“Ngươi định vẽ bùa?” Tống Hàn Thanh nhìn nàng một cái, trình độ vẽ bùa của Diệp Kiều cũng chưa ai thấy qua, nên đó vẫn luôn là một bí ẩn.

Loại bùa chú bảo vệ này chỉ cần hơi vô ý là sẽ vỡ vụn, xác suất thành công lại cực kì thấp. Lúc trước khi Tống Hàn Thanh mới vừa tiếp xúc với nó, thì phải vẽ rất lâu mới có thể xem như tạm ổn.

Hai Phù tu ở chung với nhau cũng có chỗ tốt, giống như khi người này bị tiêu hao thần thức quá mức thì người kia có thể thay thế.

Diệp Kiều: “Ừm.” Nàng nói xong liền nhịn không được mà hoài nghi nhân sinh một chút.

Bộ nhìn nàng giống mấy đứa Phù tu chơi bời lêu lổng chỉ biết bày trận không biết vẽ bùa lắm sao?

Thức hải của Tống Hàn Thanh cũng thật sự có chút chịu đựng không nổi, hắn liền ném bút lông sói của mình qua cho nàng, thúc giục nói: “Phiền phức, nhanh chút đi.”

Thiên phú vẽ bùa của mỗi người khác nhau, chỉ cần tốc độ quá nhanh hay hơi vô ý một chút thì rất dễ dàng bị thất bại, bởi vậy Phù tu khi vẽ bùa luôn yêu cầu chú tâm về từng nét bút rất cao.

Hắn không trông cậy vào thiên phú của Diệp Kiều có thể vẽ bùa với tốc độ nhanh chóng, nhưng ít nhất cũng đừng giống như Vân Thước.

Lúc trước Vân Thước kia vẽ một nét lại nghỉ một lát, tốc độ chậm như rùa bò đã làm cho Tống Hàn Thanh thiếu chút nữa tức đến tắc động mạch não.

*************

: Ai không đi chơi valentine thì đọc truyện cho vui nò
Chương trước Chương tiếp