Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 112: Nhất chiến thành danh



Mọi người ngây ngốc nhìn lên nơi phát ra giọng nói, thì thấy Diệp Kiều đang cưỡi một con chim đỏ rực, tay cầm linh cung, khóe miệng hơi nhếch lên, chớp mắt nhìn bọn họ, kế bên còn có Tống Hàn Thanh: “Hey hey hey, hạng nhất đến cứu các ngươi đâyyy.”

“Không phải Miểu Miểu.”

“Là Diệp Kiều!”

Cuối cùng một câu nói đã phá vỡ hoàn toàn không khí trầm mặc, các tu sĩ bên ngoài bắt đầu kích động thét chói tai.

“A a a, nhìn về Tây Bắc bắn sao Thiên Lang, thật trâu bò quá đi Diệp Kiều.”

“Nàng không chết? Trời má.”

“Không chỉ không chết, mà còn mang theo 'vợ nhỏ' của nhóm Kiếm tu, cùng đồ của Đan tu và Khí tu đến, Diệp Kiều mãi đỉnh!!”

“Ngầu chết mất, hạng nhất của các ngươi đến cứu các ngươi đây!”

Các trưởng lão cũng đứng lên, không biết là bị cảm xúc bên ngoài kích động, hay là vì cái gì khác, cũng dần có chút kích động: “Còn có Tống Hàn Thanh nữa kìa.”

Hai người ngồi cùng nhau, Tống Hàn Thanh tay mắt lanh lẹ ném xuống bùa chú, Ngự Hỏa Phù đốt cháy đám dây leo đang trói mọi người, Diệp Kiều theo sau cũng bắn ra hai mũi tên, gây cản trở bước chân của Thánh nữ Ma tộc.

Sắc mặt nàng ta lạnh lùng, nhìn hai người họ, “Các ngươi không chết?” Theo lí thuyết thì vực thẳm cao như vậy, dưới tình huống không thể ngự kiếm thì tỉ lệ sống sót rất thấp.

“Mau nhìn đi! Là Diệp Kiều!!” Miểu Miểu vừa rồi bởi vì chạy chậm nên thiếu chút nữa đã bị bắt lần nữa, lúc này liền chú ý tới mũi tên, cùng với tốc độ co lại nhanh chóng của dây leo, con ngươi nàng khẽ run, ngẩng đầu thấy được thân ảnh của đối phương.

Vừa rồi khi nghe được giọng nói kia, Sở Hành Chi định quay đầu lại, mắng một câu 'tên ngốc nào cuồng vọng như vậy', thì giây tiếp theo liền nhìn thấy Huyền kiếm của mình bị ném xuống không thương tiếc.

Hắn theo bản năng vươn tay bắt lấy, khẽ khởi động kiếm pháp của Vấn Kiếm Tông, rút kiếm ra khỏi vỏ, băng sương đầy đất.

Một kiếm chém ra, bức lui ý đồ tới gần của Ma tộc.

Kiếm tu khi đánh nhau thì cần nhất chính là kiếm, không có kiếm làm cái gì cũng bất tiện, nên thứ Diệp Kiều ném xuống không chỉ là kiếm, mà còn là cứu tinh.

“Trời má. Là ngươi? Diệp Kiều!” Sở Hành Chi cầm lấy kiếm, ngẩng đầu nhìn thấy người quen, sợ ngây người: “Vậy là ngươi thật sự không chạy?”

Trước đó đám thân truyền Nguyệt Thanh Tông luôn điên cuồng tẩy não bọn hắn, trào phúng nói Diệp Kiều bỏ đi rồi, nên hắn cũng dần tin. Vậy mà bây giờ lại thấy nàng xuất hiện ở đây.

Ngay lúc này trong lòng mọi người đều đặt câu hỏi, trước đó nàng đã làm gì?

Bộ dạng phong trần mệt mỏi, còn cùng Tống Hàn Thanh bay đến.

Minh Huyền lau đi vết máu bên tai do bày trận bị tiêu hao quá mức, trái tim như tan vỡ, “Sao ngươi lại trở về đây làm gì?” Làm cho hắn trước đó còn cảm thấy may mắn vì tông môn của mình chạy thoát được một người.

“Đương nhiên là trở về cứu các ngươi.”

Tần Hoài nhìn thấy Diệp Kiều, thiếu chút nữa trước mắt tối sầm.

Vậy mà thật sự nàng không chạy?

Nhưng Diệp Kiều chỉ là Trúc Cơ quay lại có ích lợi gì.

Tần Hoài cầm nhánh cây trong tay thay cho kiếm, miễn cưỡng ngăn cản công kích, tuy là như thế nhưng trên người đã chịu thương tích cũng không nhẹ, hô hấp của hắn dồn dập, giọng khàn khàn: “Ngươi cùng Tống Hàn Thanh trở về để cùng nhau chịu chết sao?”

“Chết gì mà chết, nói nhảm là hay.” Diệp Kiều cũng không thèm ngẩng đầu, ngồi trên thân chim, nhanh chóng bay đến gần hắn, “Mở cửa mở cửa! Trường Minh Tông đưa 'vợ nhỏ' đến đây.”

Diệp Kiều lấy ra Đoạn Trần của Chu Hành Vân, Triều Tịch của Mộc Trọng Hi, ném hết 'vợ nhỏ' xuống cho nhóm Kiếm tu, sau đó hô to: “Ta mang đến 'vợ nhỏ' cho các ngươi rồi đó.”

“???” 'Vợ nhỏ' gì vậy?

Mộc Trọng Hi ngẩn ngơ, sau đó nhìn thấy Diệp Kiều ôm một đống kiếm, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Triều Tịch nhà mình.

Đoạn Trần của Chu Hành Vân cũng ở trong đó.

Diệp Kiều hướng về mọi người ném xuống, giữa kiếm với chủ nhân có sự ràng buộc, nên sau khi ném xuống từng thanh kiếm liền bay đến chủ nhân của mình, cục diện trong khoảnh khắc đã thay đổi, vốn dĩ nhóm Kiếm tu đang ủ rũ nhưng khi nhận được kiếm đã sung sức trở lại, một chiêu vung ra liền mang theo cảm giác lạnh thấu xương, cực kì hung mãnh.

Ngay cả Thánh nữ Ma tộc cũng bị bức đến có chút thất thố, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Kiều.”

“Quả nhiên là ta coi thường ngươi.”

Rớt xuống đáy vực còn có thể sống sót đi ra.

Diệp Kiều hơi mỉm cười: “Chỉ là ngươi xem nhẹ ta mà thôi.”

“Trước tiên giải quyết hai người bọn họ!!” Thánh nữ Ma tộc sắc mặt trầm xuống ra lệnh, đồng bọn phía sau cũng hành động, tên Ma tộc lắc mình xuất hiện ở phía sau hai người bọn họ.

Một đao hung hăng chém xuống, Phòng Ngự Phù mà Diệp Kiều mới vẽ được liền vỡ.

Hắn giơ tay còn muốn chém thêm đao thứ hai, thì bùa của Tống Hàn Thanh cũng đã bay đến trên mặt hắn.

Mặt hắn lãnh đạm, không tiếng động phun ra một chữ “Phá”

Nhìn lá bùa bình thường cùng với thanh âm rơi xuống trong khoảnh khắc liền bốc cháy, lan tràn đến toàn thân, tên Ma tộc ban đầu chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, sau đó giây tiếp theo liền phát ra âm thanh kêu thảm thiết.

Ánh mắt tên Ma tộc trở nên âm độc, tức giận dùng một chưởng hung hăng nhắm đến Tống Hàn Thanh: “Tìm chết!”

Một chiêu của Nguyên Anh Kỳ, kéo theo ma khí dày đặc, mắt thấy bản thân sắp toang đến nơi, hô hấp Tống Hàn Thanh chợt ngừng lại, đã chuẩn bị tốt kết cục đi gặp ông bà nơi chín suối.

Nhưng mà ngay đúng lúc này, lá bùa trong lòng ngực hắn không tiếng động liền tỏa ra cảm giác hơi nóng, Phòng Ngự Phù yên lặng sáng lên, hình thành một đạo phù ấn, hóa giải một chiêu của Nguyên Anh Kỳ.

Tống Hàn Thanh có chút chấn động, theo lí thuyết, công kích kề cận như vậy, thì Phòng Ngự Phù sẽ không kịp phát huy.

Nhưng Diệp Kiều lại đem bùa của hai người kết hợp lại với nhau, nên khả năng phòng ngự cùng tốc độ đều tăng lên đáng kể, công kích kế bên như vậy nhưng vẫn đủ thời gian phát huy.



************

Không ai cản trở, Diệp Kiều thuận thế cưỡi chim đỏ dẫn hắn bay loạn trên trời, làm cho Tống Hàn Thanh có cơ hội phát huy thật tốt.

Lúc trước hắn luôn là người điên cuồng bị nhắm vào, không phải bị người ở gần đánh chính là bị đánh lén, hôm nay Tống Hàn Thanh rốt cuộc tìm lại được cảm giác hô mua gọi gió lúc chưa gặp được Diệp Kiều rồi.

Fans Nguyệt Thanh Tông ở bên ngoài liền hồi ức một chút: “Nhớ rõ năm đó, lúc Tống Hàn Thanh của chúng ta chưa gặp được Diệp Kiều, vẫn luôn đứng ở nơi cao nhất, suốt ngày liếc mắt khinh thường Đại đệ tử ở tông môn khác.”

Sự thật chứng minh, bùa của Tống Hàn Thanh so với Diệp Kiều đứng đắn hơn nhiều, đều là loại có lực sát thương, tên Ma tộc bị bùa chú liên tiếp không ngừng dán lên, trạng thái càng trở nên điên cuồng táo bạo, càng nôn nóng thì càng lộ ra nhiều sơ hở.

Mộc Trọng Hi cùng Sở Hành Chi liếc nhìn nhau, lập tức vung chiêu hướng đến miệng vết thương của hắn, không lưu tình chút nào.

Sau khi Diệp Kiều nhìn thấy uy lực mấy lá bùa của Tống Hàn Thanh, đồng dạng thổn thức một tiếng, tận đáy lòng nói: “Cảm ơn đại ân năm đó đã không giết ta.”

“...”

Lúc Tống Hàn Thanh ném bùa chú, còn phải chú ý quan sát hướng đi của hai tên Nguyên Anh, tránh việc bị đánh lén sau lưng.

Minh Huyền ở dưới bày trận thấy thế thì hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó Tống Hàn Thanh, ngươi ném bùa trúng ta rồi.”

Tống Hàn Thanh: “...”

Tư Diệu Ngôn nhìn thấy chiêu thức như nước chảy mây trôi của nhóm Kiếm tu, liền cắn môi, lần đầu cảm thấy Đan tu như bọn họ thật vô dụng.

Nàng cùng Tiết Dư đứng chung một chỗ, thở dài: “Chúng ta có khả năng sao?”

Ngoại trừ được người bảo hộ bên ngoài, thì không thể giúp gì hết.

“Nhìn đi.” Liễu Uẩn nói tiếp: “Không có túi trữ vật, thì hiện tại chúng ta chính là một đám phế vật.”

Tự hiểu đi.

“Đừng nói như vậy.” Tiết Dư ngửa đầu né tránh đi đám dây leo đang tấn công, hơi mỉm cười: “Tuy chúng ta nhìn qua có chút vô dụng nhưng thực tế là do chúng ta không có gì để dùng.”

Miểu Miểu chớp mắt: “...Diệp Kiều đâu? Nàng chính là ba ba của chúng ta, nếu có thể đưa kiếm cho Kiếm tu, thì không chừng nàng cũng có túi trữ vật của Đan tu.”

Vừa dứt lời.

“Tam sư huynh.” Sau khi Diệp Kiều ném xong kiếm bản mệnh cho Kiếm tu, thì lập tức lấy ra túi trữ vật của Tiết Dư, “Bắt lấy nè.”

Giỡn hoài, tất nhiên lúc này phải đưa cho túi trữ vật cho sư huynh nhà mình trước tiên rồi.

Liễu Uẩn: “???”

Mắt Miểu Miểu cũng trợn to: “Không nhìn lầm chứ? Có thiệt kìa.”

Tư Diệu Ngôn nhìn thấy túi trữ vật của Tiết Dư, ngây người: “Nàng rốt cuộc đã làm gì?” Đồng dạng cùng đi vào bí cảnh, vậy tại sao tiến độ của nàng mỗi lần đều không giống bọn họ?

——Trời má.

Người xem bên ngoài cũng kích động điên rồi: “Má nó, má nó, Lãng Lãng của ta chính là thiên thần hạ phàm!!”

“Này không phải thiên thần hạ phàm đến cứu vớt thế giới thì là cái gì nữa? Trâu bò quá đi, Kiều nhà ta.”

Bên trong túi trữ vật có rất nhiều đồ của nhóm thân truyền, lúc trước Diệp Kiều không đưa cho Đoạn Hoành Đao là vì sợ cứu viện thất bại, thì giữ túi bên người hắn sẽ không an toàn.

“Không hổ là ngươi.” Mắt Tiết Dư sáng rực lên, lấy ra túi của mình, nhanh chóng cùng Bích Thủy Tông đem đan dược ném cho nhóm Kiếm tu cùng Phù tu.

Diệp Kiều một bên cưỡi chim đỏ bay trên bầu trời, một bên điên cuồng ném túi trữ vật.

Bùa của Nguyệt Thanh Tông, đan dược của Bích Thủy Tông, còn có pháp khí của Thành Phong Tông, tất cả đều ở trong tay nàng.

Nhóm thân truyền nhìn thấy chỉ biết sửng sốt cùng bất ngờ.

Sở Hành Chi: “Đan dược Bích Thủy Tông, Trận Pháp Phù Nguyệt Thanh Tông, pháp khí Thành Phong Tông, kiếm quyết Vấn Kiếm Tông, con mẹ nó, Diệp Kiều ngươi thật là đáng chết.”

Diệp Kiều nhướng đuôi lông mày: “Tu Chân Giới đi tới đi lui chỉ có một cái phố, ngươi cũng không hỏi thăm ai là cha sao.”

“Ta không có cốt khí, nên sẽ kính cẩn gọi cha trước đây.” Đoạn Hoành Đao nói xong liền kêu rên: “Cha! mau ném túi trữ vật cho Thành Phong Tông chúng ta.” Gấp lắm rồi.

“Cho Nguyệt Thanh Tông chúng ta trước đii.” Tô Trọc cũng bắt đầu kêu gào.

“Các ngươi tính là gì?” Liễu Uẩn không chút khách khí nói, “Không thấy trong trận thứ ba Diệp Kiều hợp tác với ai sao? Chính là Đan tu chúng ta! Đồng đội chân chính của nàng.”

Diệp Kiều đã ném toàn bộ túi trữ vật vào trong lĩnh vực của Tiểu Tê, nàng rất vội, ném cho người này lại đến người kia, khi nghe được Đoạn Hoành Đao nói, Diệp Kiều đương nhiên cũng không sợ đắc tội với ai, không chút khách khí vọt qua: “Các con trai của ta, ba ba tới rồi đây!!”

“...” Tần Hoài không chút khách khí đập vào ót Đoạn Hoành Đao: “Tiền đồ đâu.”

Diệp Kiều không thèm ra vẻ, sau khi phân loại từng túi xong liền ném cho mỗi tông, cuối cùng mới cho Nguyệt Thanh Tông, sau khi Tô Trọc bắt được túi của mình, liền giương mắt nhìn thoáng qua Diệp Kiều, mím môi, không nói gì.

“Hiện tại, khảo nghiệm về sự phối hợp của chúng ta tới rồi.”

Mỗi Phù tu đều vẽ một đống Ngự Hỏa Phù, để phòng hờ cho bất kì tình huống nào. Đầu ngón tay Minh Huyền bốc cháy lên bùa chú, nhìn đám dây leo đang uốn éo, thấy nhóm Phù tu định ném bùa qua thì hắn liền nhỏ giọng ngăn cản: “Từ từ!”

“Đừng khống chế nó, để nó tự bay qua.”

Lấy kinh nghiệm đã từng đốt cháy Tàng Thư Các của mình với Diệp Kiều lúc trước, thì hắn đã nhận thấy được, để linh hỏa bay tán loạn thì uy lực sẽ lớn hơn nhiều.

Rốt cuộc linh hỏa không chịu khống mà bay ra với tốc độ thật điên cuồng.

Nghe Minh Huyền nói xong, mấy Phù tu liền do dự một lát, đầu ngón tay hơi chuyển động, làm Ngự Hỏa Phù tự mình bay ra, toàn bộ dây leo đang bao vây trong nháy mắt liền trở nên lộn xộn.



Bọn họ chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy các loại linh hỏa trên đỉnh đầu đang bay tới bay lui, dưới tình huống lửa cháy lan rộng đã thiêu đốt đám dây leo đang được bện thành lưới.

Thánh nữ Ma tộc sắc mặt tái xanh: “Diệp Kiều!!”

Nàng đã tức điên rồi, mộc linh căn ghét nhất là lửa, vốn dĩ chiếc lưới làm từ dây leo đã được bện tốt để chuẩn bị bắt trọn bọn chúng, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện con nhỏ Diệp Kiều này.

Sở dĩ bọn họ được gọi là thân truyền, thì thực lực và thiên phú là một phần, còn có thứ quan trọng hơn một chút chính là —— mấy đứa này là một đám được nạp tài nguyên phong phú.

Túi trữ vật được Diệp Kiều ném qua chính là cứu tinh cho tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhóm thân truyền lúc đầu còn chạy trốn thì hiện tại đã quay đầu lại dũng khí phản kháng.

7749 loại pháp khí, đồ án, đan dược, bùa chú hoa hòe lòe loẹt tung bay đến hoa cả mắt..

Con mẹ nó, ai mà đỉnh như vậy được.

Vì đánh tiêu hao chiến lực, nên hai Nguyên Anh Kỳ cũng có chút nuốt không trôi.

Đám thân truyền đó khi linh khí hao hết còn có thể cắn dược, nhưng bọn họ lại không có đan dược, uy áp Nguyên Anh Kỳ của Thánh nữ Ma tộc tản ra, hóa thành tàn ảnh, đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Diệp Kiều muốn dùng một chưởng đánh chết nàng.

Với tu vi Trúc Cơ của Diệp Kiều Trúc Cơ, thì căn bản trốn không được.

Một chưởng này tung ra không chút nương tay, một chiêu toàn lực của Nguyên Anh Kỳ, bùa chú cũng không cản được.

Một chiêu mang theo tia điện chói lòa, Tiết Dư nhanh chóng khởi động Sơn Hà Đồ, ảo cảnh cùng trận pháp đan xen, khiến cho Thánh nữ Ma tộc không kịp trở tay, khựng lại hai giây, Diệp Kiều liền nhanh chóng bắt lấy cơ hội tránh đi.

Một chưởng thất bại, nàng ta hung tợn nghiến chặt răng.

Từ cục diện nghiền áp ban đầu đến giờ lại phải liên tục chịu bại lui.

Tên Ma tộc còn lại sắc mắt cũng đồng dạng tối tăm: “Lẽ ra ngay từ đầu chúng ta nên đi tìm con nhỏ Diệp Kiều kia trước.”

Kết quả đã xem nhẹ nàng ta.

Nhưng trên thực tế ai lại để mắt đến một Trúc Cơ làm gì?

“Còn có hai ngày nữa là bí cảnh kết thúc.” Tên Ma tộc mím môi, siết chặt đại đao, “Mấy lão già kia chắc là sắp tìm được cách mở ra bí cảnh rồi.”

Lúc này, lui hay không?

“Lui.” Thánh nữ Ma tộc nghiến răng, không lui thì còn cách nào khác sao?

Đứa nào cũng giết không chết, một đứa so với một đứa càng khó chơi hơn.

Thấy bọn họ muốn chạy, Diệp Thanh Hàn với Chu Hành Vân liền xách kiếm chặn đường, Đoạn Trần cùng Đoạn Thủy lần lượt được rút ra khỏi vỏ, vô số bóng kiếm đan xen, nơi nào bị bóng kiếm chạm đến đều để lại miệng vết thương máu chảy đầm đìa.

Trong tay Thánh nữ Ma tộc cũng có pháp khí phòng ngự, liên tiếp chạm vào liền vỡ vài cái, ánh mắt nàng ta âm độc, vươn tay về phía Vân Thước.

Đột nhiên dùng sức, siết chặt cổ của nàng.

Trước đó nàng ta đã định bắt một đứa, nhưng bọn họ lại phối hợp quá tốt, chỉ có Vân Thước này như cá lọt lưới.

Thuận lợi bắt được Vân Thước, Thánh nữ Ma tộc cũng không quay đầu nói với đồng bọn kế bên: “Đi.” Sớm biết như vậy thì đã không đối phó Diệp Kiều.

Diệp Kiều nhíu mày, không phải át chủ bài của Vân Thước rất nhiều sao? Chỉ cần Tầm Bảo Thú kia thôi cũng đã giúp nàng ta nhặt được không ít thứ tốt đi? Sao bây giờ lại dễ dàng bị bắt như vậy?

Ánh mắt Vân Thước hơi lóe lên, nhận thấy được Ma tộc này cũng không tính toán muốn lấy mạng của nàng, vì vậy nàng khẽ giật đầu ngón tay, trên thực tế bên ngoài chắc đã thấy được nàng lấy Căn Nguyên Châu rồi đi?

Nên nếu thật sự ở lại nơi này, Căn Nguyên Châu chắc chắn sẽ bị cướp lại, giao cho tông môn.

Đã vậy còn không tránh được bị tu sĩ bên ngoài cùng các trưởng lão chỉ trích cùng trách phạt.

Thà rằng bị Ma tộc bắt cóc...

Kiếm của Sở Hành Chi cũng theo sát tới, nhìn thấy Thước bị bắt cóc, làm cho hắn buộc phải thu lại mũi kiếm: “Đệt”, Vân Thước này bị ngu à.

Vào thời điểm quan trọng lại bị bắt.

Mắt thấy hai người bắt cóc Vân Thước phải rời khỏi bí cảnh, Minh Huyền im lặng nãy giờ bỗng nhúc nhích đầu ngón tay, nắm chuẩn thời cơ, ném ra bốn lá bùa, Tứ Phương Trận được khởi động, phát ra ánh sáng vàng nhạt chói lóa.

Trong nháy mắt khi xung quanh được bao bọc bởi trận pháp, Sở Hành Chi lập tức không do dự, hướng về phía Vân Thước chém ra một nhát kiếm, nàng ta hét lên, bị Thánh nữ Ma tộc đẩy ra làm lá chắn.

Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Thanh Hàn phản ứng nhanh lẹ kéo nàng ra.

Gặp nguy hiểm nhưng không chết.

Sắc mặt Vân Thước trắng bệch, “Cảm ơn Diệp sư huynh.”

Bên kia hai Ma tộc bị Kiếm tu cùng Phù tu đồng loạt tấn công bốn phía, căn bản muốn tránh cũng không thể.

Đoạn Hoành Đao lấy ra Thúc Tiên Thừng, trói chặt hai người, thấy vẫn còn muốn giãy dụa, Tiết Dư nhanh tay lẹ mắt nhét Phong Linh Đan vào miệng bọn họ.

“Có tác dụng khoảng hai tiếng, để an toàn thì một tiếng cho bọn họ ăn một lần.”

Sau khi xong hết mọi thứ, tay bọn họ đều toát hết mồ hôi lạnh, sợ giữa đường lại xảy ra sự cố, Đoạn Hoành Đao liếm đôi môi khô khốc, “Kết thúc rồi.”

Số trời đã định, xem như đã hoàn toàn kết thúc.

“Má ơi làm ta sợ muốn chết.” Đừng nói là thân truyền, mà ngay cả tu sĩ bên ngoài cũng xem đến mức chân tay tê liệt trực tiếp ngã xuống đất.

“Từ người bị đánh thành người đánh trả, chỉ có thể là Diệp Kiều.”

Diệp Kiều lần này có thể nói là, nhất chiến thành danh.
Chương trước Chương tiếp