Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 30: Đừng để tầm bảo thú của ngươi đi lạc



Vì muốn tránh một trận vây đánh do Diệp Kiều ban tặng, Tống Hàn Thanh tính toán thực lực đôi bên, theo sau kết trận tại chỗ, vây đám chó điên kia ở bên ngoài.

“Mau đem tinh thạch giao ra đây.” Đám tán tu bên ngoài còn đang kêu gào: “Vân Thước, ngươi có bản lĩnh lấy tinh thạch, thì có bản lĩnh mở kết giới ra đi.”

“Bảo Vân Thước đem tinh thạch giao ra đây!”

Trán Tống Hàn Thanh đổ đầy mồ hôi lạnh, đáy lòng đang mắng đến là thô tục: “Vân Thước rốt cuộc đã lấy của bọn họ cái gì?”

Chuyện giết người đoạt bảo trong bí cảnh cũng không hiếm thấy, hắn cũng tán thành loại hành vi này, nhưng điều đó không đại biểu Tống Hàn Thanh muốn bị quần ẩu đâu, Vân Thước không thể thông minh hơn một chút sao? Thế nào cũng phải nháo đến mọi người đều biết mới chịu à.

Trong nguyên tác Tống Hàn Thanh đối với Vân Thước một lòng ái mộ, nhưng mà dưới một loạt thao tác của Diệp Kiều, tia ái một còn chưa kịp nảy mầm trong lòng hắn đã bị hung hăng bóp chết rồi.

Lúc này Tống Hàn Thanh đừng nói là ái mộ, hắn hận không thể bổ đầu Vân Thước ra xem não của nàng ta có phải làm bằng bã đậu hay không.

Bên này, Vân Thước đang cùng các đệ tử Vấn Kiếm Tông đi tới địa điểm mục tiêu kia. Vốn dĩ một đường yên ổn, Vân Thước mới vừa ngồi xuống liền ngoài ý muốn bị một con tiểu thú quấn lấy. Bộ lông màu vàng, có hai cái lỗ tai dài, cái đuôi nhếch lên nhìn cực kì đáng yêu. Vân Thước là một người vô cùng yêu thích cái đẹp, lập tức không màng Diệp Thanh Hàn ngăn trở, cùng con thú nhỏ này ký kết khế ước.

Diệp Thanh Hàn nhiều ít có chút bất đắc dĩ, nói: “Vân sư muội, nếu đây chỉ là một yêu thú bình thường, vậy khế ước này của ngươi tương đương với việc ngươi phải gắn chặt với một con linh vật dễ thương mà thôi.”

Hắn rất thích nữ hài thiên chân lại mềm mại này, nhưng có đôi khi đối phương thiên chân quá cũng sẽ khiến người ta cảm thấy đau đầu.

Vân Thước chẳng hề để ý đáp: “Không sao cả Diệp sư huynh, ta kí kết chính là khế ước chủ tớ, đến lúc đó nếu nó vô dụng, vậy cứ giết chết là tốt rồi.”

Lời này làm hai mắt tiểu thú đều trợn tròn. Tựa hồ không dự đoán được trên thế giới lại có một nhân loại độc ác như thế.

Diệp Thanh Hàn bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu nàng ta, không nói thêm gì nữa.



Tầm bảo thú tức khắc ủ rũ. Nó luôn biết nhân loại không phải là thứ tốt lành mà.

Tầm bảo thú sợ nhân loại này thật sự coi mình là yêu thú bình thường mà giết chết, nó vội vàng dùng răng cắn cắn y phục của Vân Thước, ý bảo đối phương đi theo mình, lại kêu hai tiếng, tỏ vẻ mình rất hữu dụng.

Hai mắt Vân Thước khẽ nhúc nhích, lập tức đi theo nó. Dọc theo đường đi dưới sự dẫn dắt của tiểu thú, bọn họ tìm được trong bí cảnh không ít linh thực linh quả hiếm thấy, sau khi ký kết khế ước chủ tớ, ý thức giữa hai bên là tương thông.

Tầm bảo thú nâng đầu, tỏ vẻ nó biết một chỗ cất giấu tinh quặng hệ hỏa. Vân Thước dựa vào tiểu thú chỉ điểm, bắt được rất nhiều thứ tốt, nghe vậy hai mắt liền sáng lên, không chút do dự nói tin tức này cho đám người Vấn Kiếm Tông.

Vốn dĩ các đệ tử Vấn Kiếm Tông rất có ý kiến đối với việc đại sư huynh muốn mang theo một đống của nợ như Vân Thước, thẳng đến khi linh thú của nàng ta tìm được không ít thứ tốt, bọn họ cũng dần dần tiếp nhận đối phương, nghe thấy có tinh thạch hệ hỏa, mọi người lập tức lên tinh thần.

“Vậy còn chờ cái gì? Vân sư muội mau bảo linh thú của ngươi dẫn đường đi.”

Ngắn ngủn mấy canh giờ, bọn họ từ khinh thường biến thành Vân sư muội thân ái.

Vân Thước cười cười, rất hưởng thụ trước sự truy phủng của mọi người, gật đầu, mềm như bông nói: “Không thành vấn đề.”

Đoàn người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng tới nơi tầm bảo thú chỉ điểm. Nhưng mà bọn họ đã tới chậm một bước, lúc đến, đã chẳng còn lại chút mẩu tinh thạch nào.

“...”

Toàn trường an tĩnh một lát, Vân Thước nhìn mỏ quặng trống rỗng, nghĩ tới trước đó bản thân đã nói chắc như đinh đóng cột, mặt lập tức cảm thấy xấu hổ mà có chút nóng lên, không tự giác mà bóp chặt tầm bảo thú trong tay, bởi vì quá mức khiếp sợ, dẫn tới không có thể khống chế lực đạo của mình: “Tinh quặng đâu?”

Móng tay sắc nhọn của thiếu nữ đâm vào da thịt tiểu thú, làm nó phát ra tiếng kêu thét chói tai, hoàn toàn không thể nhịn được nữa mà há mồm cắn vào tay Vân Thước, quay đầu bỏ chạy.

Tình cảnh này, nếu Diệp Kiều có mặt ở đây, chỉ sợ nàng sẽ âm dương quái khí bơm một câu: “Đừng để tầm bảo thú của ngươi đi lạc.”
Chương trước Chương tiếp