Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 47: Thiên đạo chúc phúc
Năm người tạo ra động tĩnh quá lớn, dẫn đến đèn phòng của tất cả tông môn cách vách đồng loạt sáng lên, nhóm thân truyền cũng vì tò mò mà chạy ra xem kịch.
“...”
Lúc này Tống Hàn Thanh còn đang trằn trọc ngủ không yên giấc vì kết quả xếp hạng, thì bất thình lình nghe được âm thanh khua chiêng múa trống trước cửa tông môn của mình.
Giây tiếp theo, lại nghe Mộc Trọng Hi dồn hết sức lực la lên một câu: “Nguyệt Thanh Tông thiếu tiền không trả.” Làm cho hắn thiếu chút nữa đã lăn rớt xuống giường.
A a a Diệp Kiều!!
Hắn vẫn luôn biết Trường Minh Tông đã thay đổi, nhưng hắn lại không nghĩ tới, đám người này...con mẹ nó...không biết ngại mà đến tận nhà gõ cửa như này.
Tống Hàn Thanh tức giận đến phồng cả mũi, chỉ có thể chạy nhanh đi tìm sư huynh sư muội vay tiền, để chặn họng cái đám kia.
Nếu không thì ngày mai trên diễn đàn nhất định sẽ đăng tin 'Đại đệ tử Nguyệt Thanh Tông thiếu nợ, nhưng mặt dày không chịu trả' cho coi.
Tống Hàn Thanh đi mượn khắp nơi mới miễn cưỡng có đủ, ngay lúc hắn chuẩn bị đi quăng đống linh thạch này vào miệng của Diệp Kiều cho nàng im họng, thì Vân Ngân chợt đi ra.
“Sư phụ.” Tống Hàn Thanh ngại đến đỏ mặt.
Tất nhiên 100% là do hành vi không biết xấu hổ của bọn Diệp Kiều làm cho tức giận.
Vân Ngân thần sắc phức tạp, nghe thấy âm thanh bên ngoài liền thở dài: “Đưa linh thạch cho ta, để ta ra ngoài nói chuyện với Diệp Kiều.”
Có người chịu nhục thay mình, nên Tống Hàn Thanh không chút do dự liền đồng ý.
Với tính cách của đám người Trường Minh Tông, chắc chắn khi hắn đi ra ngoài sẽ phải chịu cảnh bị cười nhạo một trận cho coi, thấy bộ dáng sư phụ nhà mình không biết sợ là gì, Tống Hàn Thanh liền quyết đoán đưa linh thạch cho Vân Ngân.
Diệp Kiều sau khi nhìn thấy người đi ra là ai, ngữ khi bắt đầu kéo dài: “Ồ ~ Vân tông chủ.”
“Sao vậy, Tống Hàn Thanh không dám gặp mặt chúng ta, nên kêu ngài ra mặt xử lí giúp hắn hả?”
Vân Ngân nhíu mày, nhận ra được vài phần trào phúng từ tiếng 'ồ~' của nàng, nhưng lại nói không được là bị trào phúng chỗ nào.
Hắn chỉ có thể lạnh mặt đem túi đựng linh thạch ném qua.
Minh Huyền vươn tay nhận lấy, mặt dày nói: “Cảm ơn.”
Quả nhiên không biết xấu hổ chính là kĩ năng tốt nhất, nhờ vậy mà tốc độ trả nợ nhanh quá chừng.
“Đi đi đi, chúng ta đi tửu lầu ăn cơm thôi.” Hắn thong thả ung dung quay đầu đi.
Mộc Trọng Hi nói lớn: “Ta muốn ăn gà nướng!!”
Mỗi ngày ở Trường Minh Tông quá thảm đi, toàn là bánh bao và bánh bao, ăn riết ngán đến tận họng, lúc trước vì phải chuẩn bị cho Đại hội thi đấu nên cũng không có thời gian đi dạo chơi Thành Phù Sinh, bây giờ thật vất vả mới có thời gian rảnh, cho nên chắc chắn bọn họ phải đi ăn cho thỏa thích.
Diệp Kiều: “Ăn ăn ăn. Dù sao cũng là linh thạch của Nguyệt Thanh Tông mà.”
Mấy người bọn họ bàn bạc với nhau, ngươi một lời ta một câu, đem Vân Ngân lơ đi sạch sẽ.
“Diệp Kiều.” Vân Ngân đột ngột mở miệng: “Trường Minh Tông dạy ngươi như vậy sao, dám lơ là trưởng bối.”
Diệp Kiều dừng chân, muốn xem hắn chuẩn bị nói gì, vì vậy mà hiếm thấy nàng không mở miệng.
Vân Ngân chậm rãi nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý nhận sai, rời khỏi Trường Minh Tông, thì chờ sau khi kết thúc Đại hội thi đấu, ta sẽ suy xét cho ngươi một vị trí ở Nguyệt Thanh Tông.”
Mộc Trọng Hi sờ cằm, “Vị trí gì? Thân truyền hả?”
Vân Ngân thiếu chút nữa bị chọc tức mà cười.
Muốn vị trí thân truyền ư? Sao có thể.
Thân truyền đều là thiên tài thượng phẩm linh căn, dù bây giờ biểu hiện của Diệp Kiều rất tốt nhưng hắn cũng không suy xét vị trí thân truyền cho nàng.
Tiết Dư giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, thấy biểu tình của Vân Ngân hắn đã hiểu, liền mỉm cười: “Hay là quý tông chủ đây quay về phòng ngủ một giấc cho tỉnh đi?”
“Haizz, lão già này, tuy rằng Trường Minh Tông của chúng ta nghèo thiệt.” Mộc Trọng Hi chỉ qua mấy người đứng ở đây: “Nhưng chúng ta là thân truyền đó.”
“Ngươi có hiểu thân truyền là gì không? Có thể nói theo một cách khác, thì chúng ta chính là niềm hi vọng trong tương lai của Tu Chân Giới.”
Từ Đại hội thi đấu của năm đại tông môn đã nhìn thấy được tầm quan trọng của thân truyền, chỉ người có thiên phú tốt nhất mới có tư cách được làm thân truyền của năm tông, bộ đầu của Vân Ngân bị lừa đá hả.
Ai lại đi bỏ thân phận thân truyền, để lấy thân phận đệ tử nội môn của Nguyệt Thanh Tông chứ.
Minh Huyền cũng cười như không cười, “Có lúc ta đã từng hâm mộ sự tự tin của đệ tử Nguyệt Thanh Tông. Ngươi biết không, từ khi ta không đột phá được Kim Đan, ta lúc nào cũng cảm thấy tự ti về bản thân, nhưng hiện tại ta lại nhận ra, có đôi khi tự ti cũng là một đức tính tốt.”
Diệp Kiều: “Ta chính đệ tử mà Nguyệt Thanh Tông có mơ cũng không có được.”
Tần Phạn Phạn đang lén lút trốn ở góc tường, sau khi nghe được đám nhóc nhà mình nói xong thì thiếu chút nữa đã nhịn không được mà bay ra tặng cho mỗi đứa một ngón tay cái.
Nói rất đúng!!
Lão già mặt dày, dám cạy góc tường nhà bọn họ! Đúng là đồ vô liêm sỉ!
Thấy Vân Ngân giận tím mặt, có ý định muốn đánh bọn nhóc đệ tử nhà mình, Tần Phạn Phạn đành phải điều chỉnh lại vẻ mặt đắc ý muốn cười ha hả của mình thành bộ dáng bi thương, sầu thảm.
Nhanh chân vọt qua, trước khi Vân Ngân sắp nổi bão, lên tiếng: “Vân đạo hữu.”
“Bớt giận, bớt giận, đừng giận nữa.” Tần Phạn Phạn bày ra vẻ mặt xin lỗi: “Mấy đệ tử của ta lại gây phiền toái cho ngươi rồi, nhưng chắc là do đêm nay bọn hắn vui vẻ vì đạt được hạng nhì mà thôi, chắc ngươi sẽ thông cảm một chút mà nhỉ.”
Trái tim Vân Ngân lại bị đâm cho một dao.
Cố tình, là cố tình đúng không? Ai mà không biết Nguyệt Thanh Tông lần này hạng nhất đếm ngược chứ.
Vân Ngân cố gắng nén giận, nở nụ cười lạnh, sau đó nghiến răng hỏi: “Phải không?”
“Sao lại không phải.” Tần Phạn Phạn sợ Vân Ngân bị kích động quá mức, liền chạy nhanh qua chỗ Mộc Trọng Hi đạp chân hắn một cái: “May cho các ngươi là Vân tông chủ tính tình rộng lượng, không nhỏ nhen mà truy cứu đó, còn không mau đi đi.”
Tự dưng lại ôm một bụng tức giận nhưng không thể xả ra được, Vân Ngân chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn năm người rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Vân Ngân ôm ngực, vô cùng hoài nghi Tần Phạn Phạn có phải cố ý chờ bọn Diệp Kiều nói xong, rồi sau đó thấy hắn không nhịn nữa muốn đánh bọn chúng, thì lão già này mới chậm rãi đi ra đúng không.
************
Vấn Kiếm Tông ở bên này vẫn còn thức để bàn bạc kế hoạch tác chiến.
“Trận thi đấu tiếp theo chúng ta nên cẩn thận Nguyệt Thanh Tông một chút.” Diệp Thanh Hàn lại nhớ đến Minh Huyền dựng lên Tứ Phương Trận trong lưu ảnh thạch hắn vừa xem được, lại bổ sung một câu: “Còn có Minh Huyền nữa.”
Phù tu ở Tu Chân Giới đã rất hiếm rồi, vậy mà bất kì người có thiên phú tốt đều chọn gia nhập vào Nguyệt Thanh Tông.
Giống như trong mắt của đám Phù tu, chỉ có Nguyệt Thanh Tông mới là nơi đặc biệt dành riêng cho bọn họ vậy.
Chính cái gọi là thiếu cũng chết mà dư cũng chết, Nguyệt Thanh Tông có tận bốn Phù tu, còn các tông còn lại thì chỉ có Trường Minh Tông may mắn có được một người.
Diệp Thanh Hàn không hiểu.
Đều là năm đại tông môn như nhau, nhưng Vấn Kiếm Tông của bọn họ kém Trường Minh Tông với Nguyệt Thanh Tông chỗ nào?
Minh Huyền có thể dựng nên trận pháp nhốt Tần Hoài, có thể thấy được hắn là một người không dễ đối phó, nếu không có việc gì thì tốt nhất ở trận đấu tiếp theo đừng gây chuyện với Phù tu.
Sở Hành Chi tuy là thân truyền nhưng lại có sở thích đi khiêu khích Minh Huyền.
Lúc trước Minh Huyền ỷ vào hắn là cực phẩm linh căn, lại là Phù tu xuất thân từ Minh gia, được rất nhiều trưởng lão xem trọng, tuy nhiên nhiều năm trôi qua vẫn không đột phá được Kim Đan, cho nên Sở Hành Chi lúc nào cũng muốn tóm được hắn để châm chọc vài câu.
Nhưng bây giờ lại bị Đại sư huynh cảnh cáo một trận, hắn chỉ có thể kiềm lại tính tình: “Ta biết rồi.”
Mấy người bàn bạc đến tận khuya, thì đột nhiên nghe thấy âm thanh khua chiêng múa trống ở bên ngoài, cực kì náo nhiệt, thấy vậy Sở Hành Chi chớp mắt hỏi: “Ai vậy?”
Do tai của Kiếm tu rất nhạy, nên Diệp Thanh Hàn đã nghe ra được: “Là mấy người Trường Minh Tông.”
Ờ thì.
Cũng không có gì ngoài dự liệu.
Tiểu sư muội khó hiểu: “Bọn họ đang ăn mừng sau khi được hạng nhì ư?”
Bọn họ đạt hạng nhất còn không có vui vẻ náo nhiệt như vậy đâu.
Diệp Thanh Hàn lại nghiêm túc lắng nghe thêm lần nữa, lúc này mặt hắn không cảm xúc nói: “Không phải.”
“Bọn họ đang đòi nợ.”
“?” Có kiểu đòi nợ như vậy nữa sao?
Sở Hành Chi không nhịn được mà cười: “Ai xui xẻo lại đi chọc phải Diệp Kiều vậy?”
Diệp Thanh Hàn cảm thấy chột dạ, hiện tại hắn cũng đang thiếu nợ Diệp Kiều chưa trả. Nên lúc này hắn lại thấy may mắn, vì trước khi thi đấu hắn không có chọc giận nàng.
Nếu không chắc người bị khua chiêng gõ trống đòi nợ tận cửa tiếp theo sẽ là hắn đi?
Tưởng tượng đến hình ảnh sống động kia, Diệp Thanh Hàn bỗng dưng tái mặt.
***********
Trận đấu tiếp theo chính là chiến trường viễn cổ, nơi có 7749 loại trận pháp được giăng khắp nơi, vì để nâng cao năng lực tự bảo vệ bản thân, Minh Huyền đã bị xách cổ đi huấn luyện đặc biệt, còn mấy người khác vẫn tiếp tục nỗ lực.
Minh Huyền lười biếng thở dài một cái, “Chiến trường viễn cổ chính là dựa vào hoàn cảnh mà thiên biến vạn hóa, mỗi một phút giây đều có thể đạp trúng một trận pháp nguy hiểm nào đó, đã đến lúc thấy được sự hữu dụng của Phù tu rồi.”
Trường Minh Tông bọn họ chỉ có hắn là Phù tu, nên khi vào bên trong nhất định phải nhanh chóng tìm được mọi người, lỡ như hắn đến chậm thì bốn người kia bị nhốt trong trận pháp phải làm sao bây giờ.
Vì để gánh vác trong trận thi đấu tiếp theo, Minh Huyền lại một lần nữa mở ra quá trình thức ngày thức đêm vẽ bùa.
Diệp Kiều vì muốn chia sẻ áp lực với hắn, nên nàng đã quay về phòng của mình, lấy ra bút lông sói, dựa vào bàn, bắt đầu suy nghĩ nên vẽ loại bùa gì.
Bởi vì thường xuyên giúp Ngọc quản sự chép sách, nên các loại bùa chú từng vẽ ra nàng đều nhớ rất rõ.
Hay là thử vẽ Tứ Phương Phù đi?
Lúc trước ở trong bí cảnh thấy Nhị sư huynh một tay dựng nên Tứ Phương Trận quá soái, Diệp Kiều bắt đầu ngồi thẳng dậy, nhớ lại cách vẽ của Tứ Phương Phù mà mình đã từng thấy qua, vừa mới đặt bút xuống, nàng liền nhận thấy Tứ Phương Phù phức tạp hơn mấy loại bùa nàng đã từng vẽ, mỗi một nét vẽ ra đều phải cực kì tinh tế, cẩn thận.
Chỉ cần sơ sẩy một chút liền thất bại.
Liên tục thất bại đến lá thứ năm, Diệp Kiều liền mím môi, hít sâu một hơi để điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó đi đến phòng của Minh Huyền xin hắn một lá Tứ Phương Phù, rồi đem về phòng mình chuẩn bị vẽ lại lần nữa.
Minh Huyền tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi nhiều mà trực tiếp đưa cho nàng.
Hắn chỉ nghĩ là Diệp Kiều muốn có một lá, để khi đi vào bí cảnh dùng nó để phòng thân.
Thật ra hắn cũng không có nhiều, vì loại bùa này rất khó vẽ, hắn chỉ có thể vẽ ra thành công ba lá mà thôi, còn trước đó đã thất bại không dưới ngàn lần.
Nhưng ai mà nghĩ đến nàng là Diệp Kiều đâu.
**********
Diệp Kiều không có bị ám ảnh rối loạn cưỡng chế, nên nàng có thể học đi học lại nhiều lần, nếu học không được nữa nàng sẽ tự an ủi bản thân rằng mình không phải Phù tu chuyên nghiệp.
Thất bại liên tục mười lần, cuối cùng Diệp Kiều đã nắm bắt được cảm giác, đầu ngón tay cầm bút lông sói được liên kết với thần thức, sau đó những phù văn phức tạp nhanh chóng được vẽ ra, nàng nghiêm túc giữ chặt bút trong tay, ngay cả mắt cũng không dám chớp.
Cho đến khi hoàn thành, thần thức của Diệp Kiều liền choáng váng, hai mắt cũng khô khốc.
Theo sau lá bùa rơi xuống, xung quanh liền được bao phủ bởi một luồng sáng màu vàng.
—— Lại thêm một lần thiên đạo chúc phúc.
Diệp Kiều vân vê góc áo, nhẹ nhàng thở ra.
Thành công rồi.
Minh Huyền đang điên cuồng vẽ bùa liền phát hiện ra động tĩnh, làm hắn đang hấp hối cũng phải bật dậy, “Ai?”
Má nó.
Trâu bò ghê, lại là thiên đạo chúc phúc nữa kìa.
“Tiết Dư sao?”
Tiết Dư đang luyện đan liền giơ tay lên, biểu hiện sự trong sạch của bản thân: “Đừng bôi nhọ ta như vậy.”
Hắn chỉ thấy qua thiên đạo chúc phúc có một lần mà thôi.
Minh Huyền đứng lên, dùng tay xoa cằm, bày ra bộ dáng trầm tư: “Ngươi không thắc mắc rốt cuộc là ai đã tạo ra động tĩnh như này sao?”
Lúc trước khi gặp thiên đạo chúc phúc hắn đã cảm thấy kì lạ, nhưng không xác định được vị trí, chỉ biết có một đệ tử của Trường Minh Tông nhận được thiên đạo chúc mà thôi.
Nhưng hiện tại đã xác định được vị trí, là ở trong viện của bọn họ, cũng chỉ có năm người!
Tiết Dư cũng rất tò mò, vì thế hắn liền bị Minh Huyền túm cổ lôi đến phòng Đại sư huynh.
Kết quả lại phát hiện Chu Hành Vân đang chuẩn bị buộc dây thắt cổ, hắn thậm chí còn nghiêng nghiêng đầu, đối với hành động điên khùng của hai sư đệ tỏ ra nghi hoặc: “Muốn gì?”
Minh Huyền nói: “Xin lỗi, quấy rầy rồi. Ngươi cứ tiếp tục đi.”
Hắn bình tĩnh đóng cửa lại, sau đó lại kéo Tiết Dư bay qua chỗ Mộc Trọng Hi.
Đối với việc Chu Hành Vân rảnh rỗi sẽ thích thắt cổ chơi cho vui, ban đầu Tần Phạn Phạn còn có chút lo lắng, nhưng sau đó hắn cũng đã dần quen thuộc, quyết định tôn trọng sở thích cá nhân của mỗi đệ tử nhà mình, thích làm gì thì làm đi, hắn mệt rồi.
Hai người tới ngay lúc không thích hợp cho lắm.
Tiểu sư đệ yêu dấu đang bị Đoàn trưởng lão đánh cho bẹp dí, hình ảnh này cũng đã quá quen thuộc, Kiếm tu của Trường Minh Tông đều sẽ được tận hưởng cảm giác như thế này.
Chỉ là bình thường lúc Mộc Trọng Hi bị đánh, chắc chắn sẽ có Diệp Kiều hưởng chung, nhưng hôm nay tiểu sư muội của bọn họ lại biến đâu mất tiêu, ngay cả một cọng tóc cũng không thấy.
Mộc Trọng Hi bị đánh đến mức mặt xám mày tro, kiếm thức chưa được chém ra đã bị đối phương dùng một chân đá bay, làm hắn khổ sở cực kì: “Trưởng lão.”
“Có thể chậm một chút được không?”
Cho ta một chút cơ hội để phản ứng đi mà.
Đoàn Dự một bên nhún mũi chân, nhẹ nhàng nói: “Tốc độ của ngươi quá chậm, lúc đánh nhau thì ai chịu chờ ngươi phản ứng xong mới nhào vô đánh? Ngươi còn chưa kịp khởi động chiêu một thì đã bị đối thủ đá văng rồi.”
Loại tư chất kiếm cốt trời sinh như này, nếu ở mấy tông khác đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa rồi, nhưng ở Trường Minh Tông thì không.
“Về việc này ngươi nên học tập Diệp Kiều một chút đi, một là nhào lên tấn công bất ngờ, hai là làm ra một vài hành động đáng khinh.” Đoàn trưởng lão đối với biểu hiện của Diệp Kiều trong trận thi đấu vừa rồi rất vừa lòng.
Tiết Dư cùng Minh Huyền thấy vậy cũng giả vờ đồng cảm với tiểu sư đệ hai giây, thương nè thương nè.
Bọn họ chỉ là Phù tu với Đan tu chân yếu tay mềm, không thể tự gánh vác mọi thứ thôi à.
Sau khi loại ra tiểu sư đệ, thì chỉ còn lại duy nhất tiểu sư muội mà thôi.
***********
Diệp Kiều đang nhìn xem lá bùa mình với vẽ xong, thì nghe âm thanh cửa phòng bị đạp cái ầm, nàng ngoài ý muốn mà ngước mắt lên nhìn: “Có chuyện gì vậy?”
Suốt ngày hấp tấp, bộ không thể gõ cửa đàng hoàng được à?
Minh Huyền với Tiết Dư liếc nhìn nhau, sau khi thấy được trong tay nàng đang cầm thứ gì, thì cả hai người đều ngạc nhiên.
Cuối cùng vẫn là Minh Huyền nghiêm túc mở miệng hỏi: “Lần trước lúc ở tông môn, người may mắn nhận được thiên đạo chúc phúc cũng là ngươi luôn sao, tiểu sư muội?”
Đúng vậy, là người may mắn đó.
Phù tu nào nhận được thiên đạo chúc phúc, có nghĩa là được đại đạo tán thành năng lực, loại vinh dự này không phải gọi là người may mắn thì gọi là gì?
Lần trước, Tần Phạn Phạn sau khi giải quyết xong việc của mình cũng đi tìm bọn họ hỏi thử xem có phải một trong hai người nhận được thiên đạo chúc phúc hay không?
Giống như đã từng đề cập qua, đối tượng được thiên đạo chúc phúc chỉ là Phù tu với Đan tu mà thôi, nhưng khi nghe được đáp án không phải là bọn họ, Tần Phạn Phạn ngay lập tức cười lạnh hai tiếng, sau đó đá mông bọn họ vào trong cấm địa.
Thuật lại lời nói của sư phụ lúc đó chính là cút vào cấm địa để thanh tỉnh đầu óc đi, đừng có suốt ngày rảnh rỗi để rồi thua cả người bình thường, đến người ngoài còn nhận được thiên đạo chúc phúc, vậy mà thân truyền thì lại bày trò trốn học.
Lời nói lúc ấy như xát muối vào tim bọn họ, làm cho bốn người đều lâm vào trầm mặc.
Diệp Kiều ngửa đầu, nhìn sắc mặt nghiêm túc của hai vị sư huynh, trong lòng bỗng có chút thấp thỏm, “Là ta.”
...Sao vậy?
Thấy nàng thẳng thắn thừa nhận, hai sư huynh lần nữa liếc nhau, không hẹn mà cùng phát ra một tiếng mang ý tứ sâu xa: “Ồ ~ hiểu rồi.”
Đây là Kiếm Phù song tu mà giang hồ đồn hay sao?
Cũng là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy người sống đó.
Minh Huyền trong phút chốc liền hứng khởi tinh thần, choàng vai nàng sau đó lôi ra bên ngoài, nở một nụ cười cực kì nhiệt tình, “Tới đây tới đây, chúng ta cùng nhau tâm sự một chút.”
“Thật ra ngươi còn bao nhiêu điều bất ngờ mà chúng ta không biết đây hả?”
“...”
Lúc này Tống Hàn Thanh còn đang trằn trọc ngủ không yên giấc vì kết quả xếp hạng, thì bất thình lình nghe được âm thanh khua chiêng múa trống trước cửa tông môn của mình.
Giây tiếp theo, lại nghe Mộc Trọng Hi dồn hết sức lực la lên một câu: “Nguyệt Thanh Tông thiếu tiền không trả.” Làm cho hắn thiếu chút nữa đã lăn rớt xuống giường.
A a a Diệp Kiều!!
Hắn vẫn luôn biết Trường Minh Tông đã thay đổi, nhưng hắn lại không nghĩ tới, đám người này...con mẹ nó...không biết ngại mà đến tận nhà gõ cửa như này.
Tống Hàn Thanh tức giận đến phồng cả mũi, chỉ có thể chạy nhanh đi tìm sư huynh sư muội vay tiền, để chặn họng cái đám kia.
Nếu không thì ngày mai trên diễn đàn nhất định sẽ đăng tin 'Đại đệ tử Nguyệt Thanh Tông thiếu nợ, nhưng mặt dày không chịu trả' cho coi.
Tống Hàn Thanh đi mượn khắp nơi mới miễn cưỡng có đủ, ngay lúc hắn chuẩn bị đi quăng đống linh thạch này vào miệng của Diệp Kiều cho nàng im họng, thì Vân Ngân chợt đi ra.
“Sư phụ.” Tống Hàn Thanh ngại đến đỏ mặt.
Tất nhiên 100% là do hành vi không biết xấu hổ của bọn Diệp Kiều làm cho tức giận.
Vân Ngân thần sắc phức tạp, nghe thấy âm thanh bên ngoài liền thở dài: “Đưa linh thạch cho ta, để ta ra ngoài nói chuyện với Diệp Kiều.”
Có người chịu nhục thay mình, nên Tống Hàn Thanh không chút do dự liền đồng ý.
Với tính cách của đám người Trường Minh Tông, chắc chắn khi hắn đi ra ngoài sẽ phải chịu cảnh bị cười nhạo một trận cho coi, thấy bộ dáng sư phụ nhà mình không biết sợ là gì, Tống Hàn Thanh liền quyết đoán đưa linh thạch cho Vân Ngân.
Diệp Kiều sau khi nhìn thấy người đi ra là ai, ngữ khi bắt đầu kéo dài: “Ồ ~ Vân tông chủ.”
“Sao vậy, Tống Hàn Thanh không dám gặp mặt chúng ta, nên kêu ngài ra mặt xử lí giúp hắn hả?”
Vân Ngân nhíu mày, nhận ra được vài phần trào phúng từ tiếng 'ồ~' của nàng, nhưng lại nói không được là bị trào phúng chỗ nào.
Hắn chỉ có thể lạnh mặt đem túi đựng linh thạch ném qua.
Minh Huyền vươn tay nhận lấy, mặt dày nói: “Cảm ơn.”
Quả nhiên không biết xấu hổ chính là kĩ năng tốt nhất, nhờ vậy mà tốc độ trả nợ nhanh quá chừng.
“Đi đi đi, chúng ta đi tửu lầu ăn cơm thôi.” Hắn thong thả ung dung quay đầu đi.
Mộc Trọng Hi nói lớn: “Ta muốn ăn gà nướng!!”
Mỗi ngày ở Trường Minh Tông quá thảm đi, toàn là bánh bao và bánh bao, ăn riết ngán đến tận họng, lúc trước vì phải chuẩn bị cho Đại hội thi đấu nên cũng không có thời gian đi dạo chơi Thành Phù Sinh, bây giờ thật vất vả mới có thời gian rảnh, cho nên chắc chắn bọn họ phải đi ăn cho thỏa thích.
Diệp Kiều: “Ăn ăn ăn. Dù sao cũng là linh thạch của Nguyệt Thanh Tông mà.”
Mấy người bọn họ bàn bạc với nhau, ngươi một lời ta một câu, đem Vân Ngân lơ đi sạch sẽ.
“Diệp Kiều.” Vân Ngân đột ngột mở miệng: “Trường Minh Tông dạy ngươi như vậy sao, dám lơ là trưởng bối.”
Diệp Kiều dừng chân, muốn xem hắn chuẩn bị nói gì, vì vậy mà hiếm thấy nàng không mở miệng.
Vân Ngân chậm rãi nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý nhận sai, rời khỏi Trường Minh Tông, thì chờ sau khi kết thúc Đại hội thi đấu, ta sẽ suy xét cho ngươi một vị trí ở Nguyệt Thanh Tông.”
Mộc Trọng Hi sờ cằm, “Vị trí gì? Thân truyền hả?”
Vân Ngân thiếu chút nữa bị chọc tức mà cười.
Muốn vị trí thân truyền ư? Sao có thể.
Thân truyền đều là thiên tài thượng phẩm linh căn, dù bây giờ biểu hiện của Diệp Kiều rất tốt nhưng hắn cũng không suy xét vị trí thân truyền cho nàng.
Tiết Dư giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, thấy biểu tình của Vân Ngân hắn đã hiểu, liền mỉm cười: “Hay là quý tông chủ đây quay về phòng ngủ một giấc cho tỉnh đi?”
“Haizz, lão già này, tuy rằng Trường Minh Tông của chúng ta nghèo thiệt.” Mộc Trọng Hi chỉ qua mấy người đứng ở đây: “Nhưng chúng ta là thân truyền đó.”
“Ngươi có hiểu thân truyền là gì không? Có thể nói theo một cách khác, thì chúng ta chính là niềm hi vọng trong tương lai của Tu Chân Giới.”
Từ Đại hội thi đấu của năm đại tông môn đã nhìn thấy được tầm quan trọng của thân truyền, chỉ người có thiên phú tốt nhất mới có tư cách được làm thân truyền của năm tông, bộ đầu của Vân Ngân bị lừa đá hả.
Ai lại đi bỏ thân phận thân truyền, để lấy thân phận đệ tử nội môn của Nguyệt Thanh Tông chứ.
Minh Huyền cũng cười như không cười, “Có lúc ta đã từng hâm mộ sự tự tin của đệ tử Nguyệt Thanh Tông. Ngươi biết không, từ khi ta không đột phá được Kim Đan, ta lúc nào cũng cảm thấy tự ti về bản thân, nhưng hiện tại ta lại nhận ra, có đôi khi tự ti cũng là một đức tính tốt.”
Diệp Kiều: “Ta chính đệ tử mà Nguyệt Thanh Tông có mơ cũng không có được.”
Tần Phạn Phạn đang lén lút trốn ở góc tường, sau khi nghe được đám nhóc nhà mình nói xong thì thiếu chút nữa đã nhịn không được mà bay ra tặng cho mỗi đứa một ngón tay cái.
Nói rất đúng!!
Lão già mặt dày, dám cạy góc tường nhà bọn họ! Đúng là đồ vô liêm sỉ!
Thấy Vân Ngân giận tím mặt, có ý định muốn đánh bọn nhóc đệ tử nhà mình, Tần Phạn Phạn đành phải điều chỉnh lại vẻ mặt đắc ý muốn cười ha hả của mình thành bộ dáng bi thương, sầu thảm.
Nhanh chân vọt qua, trước khi Vân Ngân sắp nổi bão, lên tiếng: “Vân đạo hữu.”
“Bớt giận, bớt giận, đừng giận nữa.” Tần Phạn Phạn bày ra vẻ mặt xin lỗi: “Mấy đệ tử của ta lại gây phiền toái cho ngươi rồi, nhưng chắc là do đêm nay bọn hắn vui vẻ vì đạt được hạng nhì mà thôi, chắc ngươi sẽ thông cảm một chút mà nhỉ.”
Trái tim Vân Ngân lại bị đâm cho một dao.
Cố tình, là cố tình đúng không? Ai mà không biết Nguyệt Thanh Tông lần này hạng nhất đếm ngược chứ.
Vân Ngân cố gắng nén giận, nở nụ cười lạnh, sau đó nghiến răng hỏi: “Phải không?”
“Sao lại không phải.” Tần Phạn Phạn sợ Vân Ngân bị kích động quá mức, liền chạy nhanh qua chỗ Mộc Trọng Hi đạp chân hắn một cái: “May cho các ngươi là Vân tông chủ tính tình rộng lượng, không nhỏ nhen mà truy cứu đó, còn không mau đi đi.”
Tự dưng lại ôm một bụng tức giận nhưng không thể xả ra được, Vân Ngân chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn năm người rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Vân Ngân ôm ngực, vô cùng hoài nghi Tần Phạn Phạn có phải cố ý chờ bọn Diệp Kiều nói xong, rồi sau đó thấy hắn không nhịn nữa muốn đánh bọn chúng, thì lão già này mới chậm rãi đi ra đúng không.
************
Vấn Kiếm Tông ở bên này vẫn còn thức để bàn bạc kế hoạch tác chiến.
“Trận thi đấu tiếp theo chúng ta nên cẩn thận Nguyệt Thanh Tông một chút.” Diệp Thanh Hàn lại nhớ đến Minh Huyền dựng lên Tứ Phương Trận trong lưu ảnh thạch hắn vừa xem được, lại bổ sung một câu: “Còn có Minh Huyền nữa.”
Phù tu ở Tu Chân Giới đã rất hiếm rồi, vậy mà bất kì người có thiên phú tốt đều chọn gia nhập vào Nguyệt Thanh Tông.
Giống như trong mắt của đám Phù tu, chỉ có Nguyệt Thanh Tông mới là nơi đặc biệt dành riêng cho bọn họ vậy.
Chính cái gọi là thiếu cũng chết mà dư cũng chết, Nguyệt Thanh Tông có tận bốn Phù tu, còn các tông còn lại thì chỉ có Trường Minh Tông may mắn có được một người.
Diệp Thanh Hàn không hiểu.
Đều là năm đại tông môn như nhau, nhưng Vấn Kiếm Tông của bọn họ kém Trường Minh Tông với Nguyệt Thanh Tông chỗ nào?
Minh Huyền có thể dựng nên trận pháp nhốt Tần Hoài, có thể thấy được hắn là một người không dễ đối phó, nếu không có việc gì thì tốt nhất ở trận đấu tiếp theo đừng gây chuyện với Phù tu.
Sở Hành Chi tuy là thân truyền nhưng lại có sở thích đi khiêu khích Minh Huyền.
Lúc trước Minh Huyền ỷ vào hắn là cực phẩm linh căn, lại là Phù tu xuất thân từ Minh gia, được rất nhiều trưởng lão xem trọng, tuy nhiên nhiều năm trôi qua vẫn không đột phá được Kim Đan, cho nên Sở Hành Chi lúc nào cũng muốn tóm được hắn để châm chọc vài câu.
Nhưng bây giờ lại bị Đại sư huynh cảnh cáo một trận, hắn chỉ có thể kiềm lại tính tình: “Ta biết rồi.”
Mấy người bàn bạc đến tận khuya, thì đột nhiên nghe thấy âm thanh khua chiêng múa trống ở bên ngoài, cực kì náo nhiệt, thấy vậy Sở Hành Chi chớp mắt hỏi: “Ai vậy?”
Do tai của Kiếm tu rất nhạy, nên Diệp Thanh Hàn đã nghe ra được: “Là mấy người Trường Minh Tông.”
Ờ thì.
Cũng không có gì ngoài dự liệu.
Tiểu sư muội khó hiểu: “Bọn họ đang ăn mừng sau khi được hạng nhì ư?”
Bọn họ đạt hạng nhất còn không có vui vẻ náo nhiệt như vậy đâu.
Diệp Thanh Hàn lại nghiêm túc lắng nghe thêm lần nữa, lúc này mặt hắn không cảm xúc nói: “Không phải.”
“Bọn họ đang đòi nợ.”
“?” Có kiểu đòi nợ như vậy nữa sao?
Sở Hành Chi không nhịn được mà cười: “Ai xui xẻo lại đi chọc phải Diệp Kiều vậy?”
Diệp Thanh Hàn cảm thấy chột dạ, hiện tại hắn cũng đang thiếu nợ Diệp Kiều chưa trả. Nên lúc này hắn lại thấy may mắn, vì trước khi thi đấu hắn không có chọc giận nàng.
Nếu không chắc người bị khua chiêng gõ trống đòi nợ tận cửa tiếp theo sẽ là hắn đi?
Tưởng tượng đến hình ảnh sống động kia, Diệp Thanh Hàn bỗng dưng tái mặt.
***********
Trận đấu tiếp theo chính là chiến trường viễn cổ, nơi có 7749 loại trận pháp được giăng khắp nơi, vì để nâng cao năng lực tự bảo vệ bản thân, Minh Huyền đã bị xách cổ đi huấn luyện đặc biệt, còn mấy người khác vẫn tiếp tục nỗ lực.
Minh Huyền lười biếng thở dài một cái, “Chiến trường viễn cổ chính là dựa vào hoàn cảnh mà thiên biến vạn hóa, mỗi một phút giây đều có thể đạp trúng một trận pháp nguy hiểm nào đó, đã đến lúc thấy được sự hữu dụng của Phù tu rồi.”
Trường Minh Tông bọn họ chỉ có hắn là Phù tu, nên khi vào bên trong nhất định phải nhanh chóng tìm được mọi người, lỡ như hắn đến chậm thì bốn người kia bị nhốt trong trận pháp phải làm sao bây giờ.
Vì để gánh vác trong trận thi đấu tiếp theo, Minh Huyền lại một lần nữa mở ra quá trình thức ngày thức đêm vẽ bùa.
Diệp Kiều vì muốn chia sẻ áp lực với hắn, nên nàng đã quay về phòng của mình, lấy ra bút lông sói, dựa vào bàn, bắt đầu suy nghĩ nên vẽ loại bùa gì.
Bởi vì thường xuyên giúp Ngọc quản sự chép sách, nên các loại bùa chú từng vẽ ra nàng đều nhớ rất rõ.
Hay là thử vẽ Tứ Phương Phù đi?
Lúc trước ở trong bí cảnh thấy Nhị sư huynh một tay dựng nên Tứ Phương Trận quá soái, Diệp Kiều bắt đầu ngồi thẳng dậy, nhớ lại cách vẽ của Tứ Phương Phù mà mình đã từng thấy qua, vừa mới đặt bút xuống, nàng liền nhận thấy Tứ Phương Phù phức tạp hơn mấy loại bùa nàng đã từng vẽ, mỗi một nét vẽ ra đều phải cực kì tinh tế, cẩn thận.
Chỉ cần sơ sẩy một chút liền thất bại.
Liên tục thất bại đến lá thứ năm, Diệp Kiều liền mím môi, hít sâu một hơi để điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó đi đến phòng của Minh Huyền xin hắn một lá Tứ Phương Phù, rồi đem về phòng mình chuẩn bị vẽ lại lần nữa.
Minh Huyền tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi nhiều mà trực tiếp đưa cho nàng.
Hắn chỉ nghĩ là Diệp Kiều muốn có một lá, để khi đi vào bí cảnh dùng nó để phòng thân.
Thật ra hắn cũng không có nhiều, vì loại bùa này rất khó vẽ, hắn chỉ có thể vẽ ra thành công ba lá mà thôi, còn trước đó đã thất bại không dưới ngàn lần.
Nhưng ai mà nghĩ đến nàng là Diệp Kiều đâu.
**********
Diệp Kiều không có bị ám ảnh rối loạn cưỡng chế, nên nàng có thể học đi học lại nhiều lần, nếu học không được nữa nàng sẽ tự an ủi bản thân rằng mình không phải Phù tu chuyên nghiệp.
Thất bại liên tục mười lần, cuối cùng Diệp Kiều đã nắm bắt được cảm giác, đầu ngón tay cầm bút lông sói được liên kết với thần thức, sau đó những phù văn phức tạp nhanh chóng được vẽ ra, nàng nghiêm túc giữ chặt bút trong tay, ngay cả mắt cũng không dám chớp.
Cho đến khi hoàn thành, thần thức của Diệp Kiều liền choáng váng, hai mắt cũng khô khốc.
Theo sau lá bùa rơi xuống, xung quanh liền được bao phủ bởi một luồng sáng màu vàng.
—— Lại thêm một lần thiên đạo chúc phúc.
Diệp Kiều vân vê góc áo, nhẹ nhàng thở ra.
Thành công rồi.
Minh Huyền đang điên cuồng vẽ bùa liền phát hiện ra động tĩnh, làm hắn đang hấp hối cũng phải bật dậy, “Ai?”
Má nó.
Trâu bò ghê, lại là thiên đạo chúc phúc nữa kìa.
“Tiết Dư sao?”
Tiết Dư đang luyện đan liền giơ tay lên, biểu hiện sự trong sạch của bản thân: “Đừng bôi nhọ ta như vậy.”
Hắn chỉ thấy qua thiên đạo chúc phúc có một lần mà thôi.
Minh Huyền đứng lên, dùng tay xoa cằm, bày ra bộ dáng trầm tư: “Ngươi không thắc mắc rốt cuộc là ai đã tạo ra động tĩnh như này sao?”
Lúc trước khi gặp thiên đạo chúc phúc hắn đã cảm thấy kì lạ, nhưng không xác định được vị trí, chỉ biết có một đệ tử của Trường Minh Tông nhận được thiên đạo chúc mà thôi.
Nhưng hiện tại đã xác định được vị trí, là ở trong viện của bọn họ, cũng chỉ có năm người!
Tiết Dư cũng rất tò mò, vì thế hắn liền bị Minh Huyền túm cổ lôi đến phòng Đại sư huynh.
Kết quả lại phát hiện Chu Hành Vân đang chuẩn bị buộc dây thắt cổ, hắn thậm chí còn nghiêng nghiêng đầu, đối với hành động điên khùng của hai sư đệ tỏ ra nghi hoặc: “Muốn gì?”
Minh Huyền nói: “Xin lỗi, quấy rầy rồi. Ngươi cứ tiếp tục đi.”
Hắn bình tĩnh đóng cửa lại, sau đó lại kéo Tiết Dư bay qua chỗ Mộc Trọng Hi.
Đối với việc Chu Hành Vân rảnh rỗi sẽ thích thắt cổ chơi cho vui, ban đầu Tần Phạn Phạn còn có chút lo lắng, nhưng sau đó hắn cũng đã dần quen thuộc, quyết định tôn trọng sở thích cá nhân của mỗi đệ tử nhà mình, thích làm gì thì làm đi, hắn mệt rồi.
Hai người tới ngay lúc không thích hợp cho lắm.
Tiểu sư đệ yêu dấu đang bị Đoàn trưởng lão đánh cho bẹp dí, hình ảnh này cũng đã quá quen thuộc, Kiếm tu của Trường Minh Tông đều sẽ được tận hưởng cảm giác như thế này.
Chỉ là bình thường lúc Mộc Trọng Hi bị đánh, chắc chắn sẽ có Diệp Kiều hưởng chung, nhưng hôm nay tiểu sư muội của bọn họ lại biến đâu mất tiêu, ngay cả một cọng tóc cũng không thấy.
Mộc Trọng Hi bị đánh đến mức mặt xám mày tro, kiếm thức chưa được chém ra đã bị đối phương dùng một chân đá bay, làm hắn khổ sở cực kì: “Trưởng lão.”
“Có thể chậm một chút được không?”
Cho ta một chút cơ hội để phản ứng đi mà.
Đoàn Dự một bên nhún mũi chân, nhẹ nhàng nói: “Tốc độ của ngươi quá chậm, lúc đánh nhau thì ai chịu chờ ngươi phản ứng xong mới nhào vô đánh? Ngươi còn chưa kịp khởi động chiêu một thì đã bị đối thủ đá văng rồi.”
Loại tư chất kiếm cốt trời sinh như này, nếu ở mấy tông khác đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa rồi, nhưng ở Trường Minh Tông thì không.
“Về việc này ngươi nên học tập Diệp Kiều một chút đi, một là nhào lên tấn công bất ngờ, hai là làm ra một vài hành động đáng khinh.” Đoàn trưởng lão đối với biểu hiện của Diệp Kiều trong trận thi đấu vừa rồi rất vừa lòng.
Tiết Dư cùng Minh Huyền thấy vậy cũng giả vờ đồng cảm với tiểu sư đệ hai giây, thương nè thương nè.
Bọn họ chỉ là Phù tu với Đan tu chân yếu tay mềm, không thể tự gánh vác mọi thứ thôi à.
Sau khi loại ra tiểu sư đệ, thì chỉ còn lại duy nhất tiểu sư muội mà thôi.
***********
Diệp Kiều đang nhìn xem lá bùa mình với vẽ xong, thì nghe âm thanh cửa phòng bị đạp cái ầm, nàng ngoài ý muốn mà ngước mắt lên nhìn: “Có chuyện gì vậy?”
Suốt ngày hấp tấp, bộ không thể gõ cửa đàng hoàng được à?
Minh Huyền với Tiết Dư liếc nhìn nhau, sau khi thấy được trong tay nàng đang cầm thứ gì, thì cả hai người đều ngạc nhiên.
Cuối cùng vẫn là Minh Huyền nghiêm túc mở miệng hỏi: “Lần trước lúc ở tông môn, người may mắn nhận được thiên đạo chúc phúc cũng là ngươi luôn sao, tiểu sư muội?”
Đúng vậy, là người may mắn đó.
Phù tu nào nhận được thiên đạo chúc phúc, có nghĩa là được đại đạo tán thành năng lực, loại vinh dự này không phải gọi là người may mắn thì gọi là gì?
Lần trước, Tần Phạn Phạn sau khi giải quyết xong việc của mình cũng đi tìm bọn họ hỏi thử xem có phải một trong hai người nhận được thiên đạo chúc phúc hay không?
Giống như đã từng đề cập qua, đối tượng được thiên đạo chúc phúc chỉ là Phù tu với Đan tu mà thôi, nhưng khi nghe được đáp án không phải là bọn họ, Tần Phạn Phạn ngay lập tức cười lạnh hai tiếng, sau đó đá mông bọn họ vào trong cấm địa.
Thuật lại lời nói của sư phụ lúc đó chính là cút vào cấm địa để thanh tỉnh đầu óc đi, đừng có suốt ngày rảnh rỗi để rồi thua cả người bình thường, đến người ngoài còn nhận được thiên đạo chúc phúc, vậy mà thân truyền thì lại bày trò trốn học.
Lời nói lúc ấy như xát muối vào tim bọn họ, làm cho bốn người đều lâm vào trầm mặc.
Diệp Kiều ngửa đầu, nhìn sắc mặt nghiêm túc của hai vị sư huynh, trong lòng bỗng có chút thấp thỏm, “Là ta.”
...Sao vậy?
Thấy nàng thẳng thắn thừa nhận, hai sư huynh lần nữa liếc nhau, không hẹn mà cùng phát ra một tiếng mang ý tứ sâu xa: “Ồ ~ hiểu rồi.”
Đây là Kiếm Phù song tu mà giang hồ đồn hay sao?
Cũng là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy người sống đó.
Minh Huyền trong phút chốc liền hứng khởi tinh thần, choàng vai nàng sau đó lôi ra bên ngoài, nở một nụ cười cực kì nhiệt tình, “Tới đây tới đây, chúng ta cùng nhau tâm sự một chút.”
“Thật ra ngươi còn bao nhiêu điều bất ngờ mà chúng ta không biết đây hả?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương