Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 49: Hiểu được thì hiểu



Nàng dựa vào bàn nghỉ ngơi một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, giây tiếp theo liền bắt đầu nhảy nhót tung tăng.

Diệp Kiều ở trước mặt Minh Huyền vẫy tay, “Nhị sư huynh, bây giờ chúng ta đi ra ngoài bán bùa đi?”

Ba ngày ba đêm không ngủ mới vẽ ra được nhiều như vậy, không bán kiếm tiền thì hơi đáng tiếc.

Minh Huyền ngẩn người: “Tông môn có quy định, không cho đệ tử lén lút buôn bán mà?”

Hắn không thiếu linh thạch, nên bình thường cũng không nghĩ đến việc đem bùa ra chợ để buôn bán.

Diệp Kiều tỏ vẻ không sao cả: “Chúng ta lén đi bán mà, không sao đâu. Nếu lỡ bị bắt thì cùng lắm bị nhốt vào cấm địa thôi.”

—— Cũng không biết ở Vấn Kiếm Tông có cấm địa không.

Minh Huyền nghe xong cũng quyết định không thèm quan tâm đến mấy cái quy định kia nữa.

Từ lúc tiểu sư muội xuất hiện, bốn người bọn họ ra vào cấm địa thường xuyên như đi chơi đến nỗi coi nó không khác gì nhà mình.

Kiểu sinh hoạt lười biếng này tuy không thể làm cho bọn họ trở nên mạnh hơn, nhưng lại rất thoải mái.

“Được rồi.”

************

Thành Phù Sinh dường như không có sạp bán hàng, tất cả đều là cửa hàng xa hoa lộng lẫy, cho dù là ban ngày vẫn rất phồn hoa, bọn họ liếc nhìn qua mấy cửa hàng bán đồ tiêu khiển thường ngày, vậy mà lại phát hiện có bán cả tiểu thuyết về nhóm thân truyền.

Đợi Diệp Kiều tìm ra được một chỗ thích hợp, nàng liền cắm xuống đất một tấm bảng, dưới ánh mắt chờ mong của Minh Huyền, bắt đầu ngồi xổm xuống đất bày mấy lá bùa ra bán.

Hai người ngồi đợi suốt nửa ngày trời, cũng không thấy tu sĩ nào chịu dừng lại xem hàng, điều này làm cho Minh Huyền có chút buồn bực.

“Không phải bùa chú thuộc dạng hiếm có khó tìm ư? Tại sao ai cũng lướt ngang qua chúng ta hết vậy?”

“Bởi vì kẻ lừa đảo quá nhiều.” Diệp Kiều cảm thán: “Trước kia ta từng may mắn bán được một lần.”

“Khi đó sạp bán sách cấm kế bên còn đông khách hơn sạp của ta.”

Nhớ lại lúc đó đã làm cho Diệp Kiều hâm mộ đến mức muốn đổi nghề.

Minh Huyền: “...Sao lại ra nông nổi như vậy.”

Hắn trầm tư một lát, sau đó cảm thấy có lẽ là chưa cho mọi người thấy được hiệu quả của mấy lá bùa nên mới bán ế như vậy, do đó hắn liền nảy ra ý định, “Hay là chúng ta ra đằng trước thử nghiệm cho bọn họ thấy uy lực của Bạo Tạc Phù đi?”

Nghe xong ý định ngu ngốc của hắn, Diệp Kiều liền lạnh nhạt nhắc nhở: “Vậy thì lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta, là ở trong nhà giam của Vấn Kiếm Tông đó.”

Nếu như ở Thành Vân Trung có quy định không được rút kiếm đánh nhau, thì ở Thành Phù Sinh cũng có quy định không được phá hoại của công.

Minh Huyền chu môi, thở dài uể oải.

Trong lúc hai người đang đón gió lạnh hứng trọn vận mệnh bán ế lạnh lẽo thấu xương, thì có một cửa hàng cách đó không xa bỗng nhiên mở cửa, sau đó giây tiếp theo, tất cả tu sĩ xung quanh đều xếp hàng tập trung lại một chỗ để bước vào.

“Bùa chú của Nguyệt Thanh Tông mở bán rồi đây.”

“Nhanh lên, nhanh lên, không thôi hết hàng bây giờ.”

“...”

“Bùa của Nguyệt Thanh Tông ư?” Minh Huyền lập tức ngẩng đầu nhìn qua: “Để ta đi xem thử.”

Tu vi của hắn đứng giữa một đám tán tu thì vẫn có thể đánh lại bọn họ, do đó Minh Huyền không hề do dự mà nhanh chóng chen lấn đi vào, cầm lấy một lá bùa nhìn vài giây, sau đó ghét bỏ nói: “Cái này vẽ cũng chẳng ra gì, từ khi nào mà bùa của Nguyệt Thanh Tông như một đống rác vậy?”

Lập tức bên trong đám người liền có người tức giận.

Thấy hắn nói chuyện không thèm kiêng nể ai, Diệp Kiều liền chọt vào người hắn, “Đó giờ khi ngươi đi ra khỏi cửa, chưa bị người nào trùm bao tải đánh hết hả?”

Minh Huyền lảm nhảm: “Tại sao lại bị đánh? Ta chính là thân truyền đó.”

Hắn vừa mới nói xong, thì đột nhiên liền thông suốt, sau đó nhanh chóng cầm lên mấy lá bùa mình bán, nâng cao giọng nói: “Trong tay của chúng ta mới đúng là bùa của Nguyệt Thanh Tông.”



“Giá bán năm mươi linh thạch thượng phẩm cho một lá, ai tới trước thì được, mại dô.”

Khi nghe Minh Huyền nói đống bùa này như đống rác, các tán tu đều rất tức giận, bởi vì bọn họ phải tốn công chờ đợi rất lâu mới mua được, đột nhiên bị nói mua phải một đống rác, ai mà không tức?

Sau khi nghe được giá cả, mọi người đều biến sắc: “Cũng chưa chắc các ngươi là đệ tử thân truyền. Mà bán giá năm mươi linh thạch thượng phẩm cho một lá bùa ư? Sao không làm ăn cướp luôn đi?”

Minh Huyền nhịn không được chậc một tiếng, ai nói bọn họ không phải là thân truyền.

Hắn mặt không đổi sắc, “Những lá bùa này chính là do thân truyền vẽ ra.”

Xác thật đúng là thân truyền, tuy nhiên không phải Nguyệt Thanh Tông, mà là Trường Minh Tông thôi.

Xuất sắc luôn.

Không những không sợ bị phạt, mà còn có thể đội lên đầu Nguyệt Thanh Tông một cái nồi.

Đừng hỏi, vì đáp án chỉ có một mà thôi, hiện tại người đang đứng tại đây chính là đệ tử của Nguyệt Thanh Tông chứ không còn là Trường Minh Tông nữa.

“Hai chúng ta đều là đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông.” Diệp Kiều nói tiếp lời Minh Huyền cũng không quên thưởng cho Nhị sư huynh nhà mình một ánh mắt 'trẻ nhỏ dễ dạy'.

Chậc chậc chậc, bình phong mang tên Nguyệt Thanh Tông lại một lần nữa được đem ra để sử dụng, công nhận tiện lợi ghê.

Có tán tu cúi mặt, châm biếm: “Ngươi nói thật ư? Vậy bằng chứng đâu?”

Minh Huyền lập tức lấy ra một lá bùa cấp thấp sau đó thuận tay dán lên người kế bên, trong nháy mắt người kia liền bay nhanh ra chỗ khác, lúc này hắn mới quay đầu nói: “Ngươi xem đi, mấy lá bùa mà các ngươi mang về có được công dụng hiệu quả như này không?”

Nhìn thấy đúng là có hiệu quả thật.

Sắc mặt của các tán tu ở đây nhanh chóng thay đổi, không nhìn cũng biết đã bị chọc trúng tim đen.

Diệp Kiều thừa thắng xông lên, lấy ra mấy lá bùa cầm trong tay đưa cho bọn họ xem, “Ngoài lá bùa khi nãy, thì ở đây còn có Bạo Linh Phù, với công dụng trong nháy mắt có thể gia tăng hiệu quả tối đa của linh khí, duy trì được khoảng năm phút.”

“Còn có cái này...”

Diệp Kiều bắt đầu bật chế độ nói không ngừng nghỉ để quảng cáo sản phẩm, mọi người xung quanh nghe xong cũng sửng sốt, đối với bùa chú thì bọn họ cũng chỉ là đàn gà mờ mà thôi, còn chưa từng gặp qua bùa chú hàng thật bao giờ.

Sau khi đã chứng kiến được hiệu quả của mấy lá bùa, hơn phân nửa người ở đây đã tin bọn Diệp Kiều là thân truyền.

“Nhưng ta nhớ rõ trong trận thi đấu vừa rồi, dáng dấp của thân truyền Nguyệt Thanh Tông không giống như các ngươi?” Cũng còn một số người tỏ vẻ nghi ngờ.

Diệp Kiều quay đầu nhìn hắn sau đó cười càng thêm nhiệt tình, “Tại sao lại không giống? Các ngươi nhớ kĩ lại xem? Nhóm thân truyền bọn ta ngoại hình đều rất đẹp đúng không?”

Hắn nhớ lại lần nữa, hình như đúng là như vậy rồi.

Ai cũng đẹp hết.

“Ngoại hình đẹp thì nhìn sẽ tựa như nhau thôi. Không chừng ngươi nhớ nhầm rồi đó.”

Thấy nàng nói quá chắc chắn, tu sĩ kia nghe xong cũng nửa tin nửa ngờ, “Thì ra là vậy.”

Nhìn mấy lá bùa trong tay được bán sạch sẽ, hai sư huynh muội ăn ý vỗ tay.

“Thật tuyệt vời.” Thoải mái ghê á.

Lúc trước linh thạch của Minh Huyền toàn là do Minh gia đưa, nên đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cảm giác vui sướng khi tự mình kiếm tiền.

************

Thời gian cho năm tông nghỉ ngơi, chuẩn bị chiến lược cũng được nửa tháng trôi qua, bí cảnh tiếp theo sắp được mở ra, để tránh không lặp lại trường hợp ngủ quên như lần trước, Tần Phạn Phạn liền ân cần dạy bảo bọn họ nửa ngày, sau đó cho năm người đi nghỉ ngơi sớm một chút, để ngày mai không bị ngủ quên.

Nhờ vậy mà sáng hôm sau bọn họ đã đến đúng giờ.

Nhưng cũng không sớm hơn được bao nhiêu, lúc đến nơi trên khán đài đã đông kín người, không ít người nhón chân chờ mong, đợi bí cảnh mở ra.

Trên thực tế sau khi trận đấu đầu tiên kết thúc, nội dung trên ngọc giản toàn là thảo luận về bí cảnh, có người thì phân tích năng lực của nhóm thân truyền, cũng có người chửi mắng hành động của Diệp Kiều, sớm muộn gì cũng bị lật xe té nhào.



Ngoại trừ cái này ra, thì đa số mọi người vẫn tán dương hành vi thiếu đạo đức của nàng.

Đa số mọi người đều cho rằng trong Đại hội thi đấu phải náo động một chút mới vui, vốn dĩ chứng kiến hoài cảnh đánh đánh giết giết cũng chán lắm rồi, đâu ai chỉ muốn ngồi xem một đám thân truyền cứ lặp đi lặp lại hành động chém giết yêu thú chứ.

Bởi vậy khi đám người Diệp Kiều vừa mới đến nơi, không khí còn đang có chút yên tĩnh bỗng dưng náo nhiệt hẳn lên.

“A a!! Trường Minh Tông tới rồi kìa.”

Bộ dáng Minh Huyền là thuộc loại phong lưu đa tình, cho nên mấy tiểu cô nương rất yêu thích hắn, khi có người nhìn thấy hắn bước ra, liền lập tức ném hoa về phía hắn.

Diệp Kiều: “Đù táo bạo ghê.”

Tiết Dư chớp mắt: “Không còn cách nào khác, hiện tại là sân chơi của Phù tu, nên hắn nổi tiếng như vậy cũng bình thường đi?”

Tuy nói như vậy, nhưng Tiết Dư bên này bị ném hoa cũng không ít!

Diệp Kiều yên lặng chuẩn bị cách xa đám người táo bạo này ra một chút. Nàng không muốn bị ném hoa lên người như vậy đâu.

“Diệp Kiều Diệp Kiều, ngươi trâu bò nhất”

“Diệp Kiều Diệp Kiều, xinh không ai bằng.”

“Diệp Kiều Diệp Kiều, chơi chết bọn họ!”

Diệp Kiều quay đầu lại, thiếu chút nữa bị khẩu hiệu hô to của đám người kia làm cho giật mình.

Nhưng nàng từ trước đến nay da mặt rất dày, nên sau khi nghe được tiếng gọi ầm ĩ xung quanh, ngay lập tức liền vẫy tay với bọn họ, mỉm cười thật tươi: “Ừm ừm.”

Tống Hàn Thanh đứng ở hàng ghế thân truyền kế bên, thấy một màn như vậy thái dương liền giật giật, “Điều gì làm ngươi tự tin như vậy?”

Đây là chiến trường viễn cổ, là thiên hạ của Phù tu, nàng dựa vào cái gì mà dám mạnh miệng như vậy.

Diệp Kiều nhìn hắn liếc mắt một cái, đúng là không hiểu được phản ứng của Tống Hàn Thanh.

Vì thế đợi nửa ngày nàng mới phun ra một câu không đầu không đuôi: “Hiểu được thì hiểu.”

Tống Hàn Thanh trên đỉnh đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi to đùng: “Ngươi có ý gì?”

Minh Huyền nhìn đối phương biểu tình ngờ nghệch, đột nhiên hắn liền hiểu được công dụng vi diệu của việc dùng văn học để nói hưu nói vượn của tiểu sư muội.

Hắn lập tức cũng khinh thường nhìn thoáng qua Tống Hàn Thanh, nâng cằm lên: “Hiểu được thì hiểu.”

Tống Hàn Thanh cắn răng, nhìn về phía người có vẻ bình thường nhất là Tiết Dư.

“Ta cũng không có lời gì muốn nói.” Tiết Dư nhìn tới nhìn lui, rất biết điều mà hùa theo: “Ta chỉ có thể nói, ngươi hiểu được thì hiểu.”

Có thể nói tính từ lúc nhóm đại năng của năm đại tông môn phi thăng, thì sư muội của bọn họ chính là người đầu tiên trong Tu Chân Giới là Kiếm Phù song tu.

Chính vì điều đó, bọn họ quyết định buông thả bản thân luôn.

Vấn Kiếm Tông với Thành Phong Tông là cái méo gì chứ, Trường Minh Tông bọn họ mới là đỉnh cao.

Tất cả đều tự tin mà ngẩng cao đầu.

Mộc Trọng Hi nhịn không được dùng tay chọt chọt Chu Hành Vân: “Mấy người bọn họ đang bày tính chuyện gì bí hiểm vậy?”

“Đừng hỏi ta.” Chu Hành Vân cũng bị lời nói của sư đệ sư muội tẩy não, sau khi trầm mặc một lát, liền đáp lại tiểu sư đệ một câu: “Có hỏi nữa thì đáp án cũng là hiểu được thì hiểu.”

“Được lắm.” Mộc Trọng Hi lập tức thay đổi sắc mặt: “Bốn người các ngươi muốn cô lập ta đúng không?”

Một đám đều hiểu ý nghĩa của nó, chỉ là không nói cho hắn biết thôi đúng không?

Mọi người sau khi xem được một màn này liền lẩm bẩm: “...Nói thật nha, nhìn thấy bọn họ thi đấu, ta thật sự có chút lo lắng cho trạng thái tinh thần của thân truyền Trường Minh Tông ghê á.”

Trước kia Trường Minh Tông lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, được thì được không được thì thôi, sao bây giờ lại thành một đám cà lơ phất phơ như này chứ?

Tống Hàn Thanh càng không thể tưởng tượng được nữa: “Rốt cuộc bọn họ kiêu ngạo cái gì chứ?”
Chương trước Chương tiếp