Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 56: Diệt hết toàn quân
Phù tu!!
Má nó, con nhỏ này là Phù tu ư?
Diệp Thanh Hàn rốt cuộc đã thông suốt hết mọi chuyện, vì sao khi Trường Minh Tông hay tin Minh Huyền bị loại vẫn bình tĩnh, vì sao trên đường đi nàng luôn tẩy não hắn là bùa của Minh Huyền rất trâu bò, vì sao nàng lại muốn hợp tác chung với hắn.
Mẹ bà nó, tất cả mọi thứ đều bởi vì nàng là Phù tu!!!
Là một Long Ngạo Thiên đủ tư cách, nên Diệp Thanh Hàn từ trước đến nay luôn có niềm tin vững chắc chính là chỉ cần năng lực bản thân đủ mạnh, thì ba cái âm mưu quỷ kế gì gì đó đều là trò hề.
Nhưng bây giờ, Diệp Thanh Hàn trầm mặc.
Hắn yên lặng xoay người, nhìn lên trên trận pháp, mặt không cảm xúc vung kiếm chém tới, tuy nhiên lại phát hiện một kiếm của mình không ảnh hưởng gì đến trận pháp cả.
Nghĩ cũng biết, Tần Hoài trong trạng thái bình thường còn bị nhốt thật lâu mới ra được, thì người mới trải qua một trận chiến như hắn, linh lực đã bị tiêu hao sắp hết thì làm gì được bây giờ.
Tứ Phương Trận là trận pháp cao cấp, muốn vào không được, muốn ra không xong, Diệp Thanh Hàn định chống mắt nhìn xem Diệp Kiều làm sao lấy được thẻ thân phận của bọn họ.
Chỉ cần nàng dám vào đây, Diệp Thanh Hàn chắc chắn có thể loại luôn hai người.
Sau khi hắn bình tĩnh lại, liền đứng ở bên trong trận pháp nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Diệp Kiều cũng không thèm để ý đến Diệp Thanh Hàn đứng bên trong trận pháp. Ở bên ngoài, nàng rót linh khí vào Đoạt Duẩn, sau đó không chút lưu tình chém về phía Vân Thước, bị tấn công dồn dập làm nàng ta vội vàng lui về phía sau.
“Nhị sư tỷ.” Vân Thước có chút ủy khuất, không hiểu vì sao Diệp Kiều luôn muốn nhắm vào nàng.
Nàng nhìn Diệp Kiều không có bất kì cảm xúc nào, liền cắn môi, ngón tay bắt đầu kết trận, muốn cho Diệp Kiều thấy được bản lĩnh của mình.
Nhưng đời nào như mơ, khi nhìn thấy nàng kết trận, hai mắt Diệp Kiều liền sáng lên.
Trong lúc Vân Thước đang cảm thấy kì quái, thì phát hiện Diệp Kiều cũng đang bắt chước theo nàng tạo chú ấn.
Hoa văn hiện lên chính là của Nguyệt Thanh Tông.
Có lẽ là lần đầu tiên bắt chước người khác, nên Diệp Kiều còn cảm thấy mới lạ, nhưng sau một lát, nàng đã bắt đầu quen tay, sau đó hai chú ấn giống nhau được nàng tạo ra.
“Vân Thước.”
“Ngươi có từng thử qua uy lực của hai trận pháp chồng lên nhau chưa?” Diệp Kiều mỉm cười, quơ quơ trận pháp thành hình trong tay.
Vân Thước theo bản năng lui nhanh về phía sau, con ngươi chợt co lại.
Hai cái trận pháp chồng lên nhau sao? Cái đó khi linh khí bị đè ép va chạm thì chỉ dẫn đến một kết quả —— nổ mạnh.
Nàng trong đầu mới vừa hiện ý nghĩ như vậy, thì giây tiếp theo hai trận pháp giống nhau y như đúc xuất hiện chồng lên nhau, phát ra một tiếng vang thật lớn, trong phút chốc liền đem nơi đó nổ thành một cái hố to.
Vân Thước chạy nhanh, nên chỉ bị dư chấn lan đến gần, cuối cùng thảm nhất vẫn là đám Vấn Kiếm Tông bên trong Tứ Phương Trận.
Hai trận pháp công kích tạo ra uy lực thật lớn, nếu không nhờ vào tu vi cao, thì thiếu chút nữa bọn họ đã bị nổ tan tành.
Sở Hành Chi ho hai tiếng, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Hắn hận!!!!
Diệp Kiều thừa dịp mấy người Vấn Kiếm Tông bị chấn động đến mức không đứng dậy nổi, liền quay đầu la lớn: “Nhanh lại đây, bóp nát thẻ thân phận của bọn họ.”
Mấy sư huynh của nàng cũng hành động rất nhanh lẹ, cướp túi trữ vật của bọn họ rồi lấy thẻ thân phận bóp nát, năm người Vấn Kiếm Tông liên tiếp bị loại, khi nhận được thông báo, toàn bộ thân truyền ở trong bí cảnh đều sững sờ.
Nguyệt Thanh Tông bị loại bốn người, Vấn Kiếm Tông bị loại năm người.
Đây là sự việc trước nay chưa từng xảy ra.
Tần Hoài nghĩ mãi cũng không ra, vì sao Vấn Kiếm Tông có năng lực mạnh nhất, lại bị diệt hết toàn quân trong trận thi đấu thứ hai này?
Lúc này chỉ mới ngày thứ ba mà thôi, rốt cuộc Vấn Kiếm Tông đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho một tập thể bị loại toàn bộ vậy.
Tư Diệu Ngôn suy đoán: “Không lẽ Nguyệt Thanh Tông với Vấn Kiếm Tông đồng quy vu tận?”
Đan tu như bọn họ không rành mấy chuyện đánh đánh giết giết này, nên cuối cùng vẫn không biết giữa hai tông kia đã xảy ra chuyện gì.
“A đu đu. Hai trận pháp còn có thể chồng lên nhau ư?”
“Cũng giống như việc đan lô bị nổ thôi, khi hai trận pháp xuất hiện ở cùng một chỗ thì nhất định sẽ bị nổ tung, nàng muốn dùng biện pháp này để nổ chết thân truyền của Vấn Kiếm Tông a, đúng là bại hoại quá đi.”
“Bại hoại một cách xuất sắc luôn.”
“Ta xin gọi nàng là ngôi sao sáng giữa nhóm thân truyền.”
Tô Trọc cùng Tống Hàn Thanh sau khi thấy một màn như vậy liền kinh ngạc, “Diệp Kiều?”
Dưới suy nghĩ của bọn họ, không có sự uy hiếp của Phù tu, thì Diệp Thanh Hàn nhất định sẽ không bỏ qua cho Trường Minh Tông, Tống Hàn Thanh đã có thể tưởng tượng đến cảnh khi Diệp Kiều bị loại, hắn sẽ cười nhạo bọn họ ngu ngốc.
Kết quả bọn họ lại nhìn thấy gì?
Trận pháp.
Của Nguyệt Thanh Tông.
Giống y chang trận pháp mà Vân Thước bày ra.
Tống Hàn Thanh ánh mắt hơi đọng lại, trong một giây liền mơ hồ nhớ tới việc lúc trước Diệp Kiều muốn hắn cho nàng bản tâm pháp nội môn cùng phù thư của Nguyệt Thanh Tông.
Chẳng lẽ là khi đó, nàng đã bắt đầu học?
Còn Vân Thước cùng với mấy trưởng lão khác thì cho rằng lúc trước khi còn ở Nguyệt Thanh Tông nàng đã lén học được.
Nhưng Tống Hàn Thanh rõ ràng nhớ rất rõ, trước kia khi gặp nàng trong bí cảnh, Diệp Kiều vẫn là một con gà mờ.
Chỉ cần nửa năm đã học được trận pháp của Nguyệt Thanh Tông, sao có khả năng như vậy được?
Hắn lạnh lùng nhìn mấy người Trường Minh Tông đang xuất hiện trong lưu ảnh thạch, chuẩn bị đợi bí cảnh này kết thúc sẽ gặp sư phụ để nói về chuyện của Diệp Kiều.
Trước đó ai cũng không thèm để Trường Minh Tông vào mắt, dù sao chỉ là một tông môn yếu kém, hạng nhất đếm ngược mà thôi. Tuy mấy thân truyền khác tư chất đều không tồi, nhưng không ai chấp nhận được chuyện bọn họ thu nhận một đệ tử mới chỉ có tu vi Trúc Cơ Kỳ.
Nhưng xét về việc nàng là Kiếm Phù song tu, thì mặc kệ tư chất Diệp Kiều như thế nào đi chăng nữa, mỗi tông đều phải quay về thương lượng lại kế hoạch tiếp theo.
“Vậy mà ngươi lại dám học trộm trận pháp của tông môn chúng ta.” Vân Thước sặc một cái, mắt đẹp trợn to, không thể tin được.
Tại sao nàng ta lại học được?
Học trộm đúng là một hành vi thiếu đạo đức, nhưng Diệp Kiều vẫn lấy lí do hết sức thuyết phục: “Trước kia ta cũng từng là đệ tử của Nguyệt Thanh Tông, nên học mấy cái trận pháp cũng có sao?”
Đánh chết nàng cũng không thừa nhận việc vẽ bùa là nửa đường nàng mới học đâu. Nếu mà nhận thì nàng chính là một người không có đạo đức đi học trộm rồi.
Vân Thước bị nghẹn họng.
Đánh chết nàng cũng không muốn tin Diệp Kiều bị sư phụ nhặt về từ dưới núi, có năng lực không bằng mình, vậy mà trong vòng mười mấy năm lại có thể học được bùa chú của Nguyệt Thanh Tông.
Nhưng một màn trước mắt đã xác nhận sự thật rằng trận pháp của Diệp Kiều chính là trận pháp của Nguyệt Thanh Tông.
Vân Thước lui về phía sau hai bước, hốt hoảng muốn chạy trốn, nhưng giây tiếp theo đã bị Mộc Trọng Hi đặt kiếm lên cổ.
“Á nè nè, muốn tự mình bóp nát thẻ thân phận hay là để ta giúp ngươi?”
Hắn là một người chính trực nên sẽ không lục túi của phái nữ.
Vân Thước nghe xong chợt đỏ hốc mắt.
Mắt thấy nàng ta lại muốn khóc, Mộc Trọng Hi nhức răng mà hít sâu một hơi, sau đó trực tiếp đưa tay vào túi trữ vật của nàng ta lấy ra thẻ thân phận, “Vậy là ngươi muốn ta giúp ngươi đúng không? Chiều ngươi luôn.”
Sau khi hắn bóp nát thẻ thân phận của Vân Thước, liền tung ta tung tăng chạy đến bên người Diệp Kiều, rồi quan sát cái hố sâu do nàng làm nổ.
Tuy hai trận pháp nổ mạnh, nhưng tuyệt đối không có khả năng tạo ra một cái hố lớn như vậy, cái này rõ ràng là có người đào trước.
Mộc Trọng Hi nhìn vào hố sâu, “Ta có nghe thấy một tin đồn ở Tu Chân Giới, người ta đồn rằng nếu mình hét to tên người mình ghét vào một cái hố sâu thì có thể nguyền rủa người đó? Không biết thiệt hay giả nữa, hay là chúng ta hô tên sư phụ thử xem?”
Tần Phạn Phạn: “...”
Tiết Dư bổ sung: “Triệu trưởng lão cũng được.”
“Hay là Vân Ngân đi, ta có thù oán với hắn.” Diệp Kiều nghĩ xong liền mở miệng.
Nhìn đám nhóc nhà mình bàn bạc ngươi một câu ta một câu, Triệu trưởng lão khóe miệng giật giật.
Một đám đầu đất.
Sau khi bốn người nhảy xuống hố, xung quanh bọn họ là bức tường bằng đất, không có một chút ánh sáng nào, Diệp Kiều liền đốt lên một lá Ngự Hỏa Phù để soi sáng đường đi vào bên trong.
Chu Hành Vân đi đầu, hắn đúng là không biết sợ thứ gì, uể oải mà đi vào bên trong, lối đi vào rất sâu, đến khi Diệp Kiều nghĩ rằng bọn họ sẽ quay đầu trở về thì ở phía trước bỗng bừng lên một vệt sáng xanh.
Mộc Trọng Hi: “Quỷ hả?”
Diệp Kiều nói: “Ta không tin đâu.”
“Là yêu thú.” Chu Hành Vân nói.
Hai người này cũng có lúc thông minh đột xuất ha.
Loại địa phương quỷ quái như này mà cũng có yêu thú sao? Mắt Diệp Kiều sáng rực lên, nàng có thể cảm nhận được tu vi của bọn chúng không cao, chỉ Trúc Cơ mà thôi, mắt thấy Mộc Trọng Hi xách kiếm lên chuẩn bị lao lên, thì nàng vội vàng mở miệng: “Đừng giết chết hết bọn chúng!!”
“Chừa lại mấy con cái cho ta nha.”
Đây là chuyện tốt đó, vốn dĩ Trường Minh Tông đang xếp thứ hai, thua Nguyệt Thanh Tông về số lượng yêu thú giết được, hiện tại lại có thể may mắn gặp được yêu thú, thì bọn họ không cần phải tốn công để đi tìm nữa.
Mộc Trọng Hi dừng chân.
Chừa lại một người sống thì hắn có thể hiểu, nhưng chừa lại con cái là sao đây?
Sau khi Diệp Kiều phân phó xong, thì nhìn về phía Tiết Dư: “Ngươi có Thúc Tình Đan không?”
Nếu ở đây đã xuất hiện yêu thú, thì chắc chắn không chỉ có bao nhiêu đây thôi đâu.
Nàng đột nhiên nghĩ tới một biện pháp có thể hấp dẫn yêu thú.
“Ngươi là biến thái hả?” Nếu không phải Tu Chân Giới hiện tại đang yên ổn, thì ngay tại thời điểm này Tiết Dư có thể phun ra một làn khói, để nhằm biểu đạt bộ dáng tang thương cùng không hiểu vì sao.
Diệp Kiều không cảm xúc đá chân hắn: “Ngươi mới là biến thái.”
“Ý ta là, khi yêu thú giống cái động dục, thì mấy yêu thú giống đực khác sẽ ngửi được mùi hương mà chạy lại đây hú hí với nhau, không phải sao?”
Cái này có khác gì với chó động dục đâu, hơn nữa yêu thú ở Tu Chân Giới so với chó còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Tiết Dư suy tư một chút, giống như đang xác thật điều gì đó, tại sao trước kia hắn không nghĩ đến biện pháp này để bắt yêu thú nhỉ?
Nhưng mà......
“Tiểu sư muội.” Hắn giơ tay lên, cố gắng yếu ớt giãy dụa một chút: “Ta là một Đan tu đứng đắn đó.”
Nếu bị lão già nhà hắn biết được việc, sau khi nhập tông hắn không làm gì đàng hoàng mà lại đi luyện Thúc Tình Đan, thì không chừng sẽ tức điên cho coi?
Diệp Kiều lời ít ý nhiều nói: “100 vạn.”
“Được, ta hiểu rồi.” Tiết Dư đem đan lô phóng lớn, sau đó dẫn khí ngay tại chỗ, tràn đầy năng lượng nói: “Ta sẽ luyện nhiều một chút, để phòng hờ.”
“...”
“Có người nào biết 100 vạn mà bọn họ nói là cái gì sao?”
“Không biết, chắc là nhắc đến cơ mật gì đó của Trường Minh Tông đi?” Nếu không thì vì sao một đám sau khi nghe xong đều như uống phải chất kích thích vậy.
“Để ta tới phổ cập kiến thức một chút: Trong tám đại gia tộc thì mạch dòng chính của Tiết gia nổi tiếng với lối sống phong kiến. Để hiểu đơn giản hơn, thì gia tộc đó đều là một đám lão già cổ hủ lỗi thời.”
“Hình như gia chủ Tiết gia sau khi thấy một màn như vậy đã bắt đầu điên cuồng chửi đổng rồi kìa.”
Má nó, con nhỏ này là Phù tu ư?
Diệp Thanh Hàn rốt cuộc đã thông suốt hết mọi chuyện, vì sao khi Trường Minh Tông hay tin Minh Huyền bị loại vẫn bình tĩnh, vì sao trên đường đi nàng luôn tẩy não hắn là bùa của Minh Huyền rất trâu bò, vì sao nàng lại muốn hợp tác chung với hắn.
Mẹ bà nó, tất cả mọi thứ đều bởi vì nàng là Phù tu!!!
Là một Long Ngạo Thiên đủ tư cách, nên Diệp Thanh Hàn từ trước đến nay luôn có niềm tin vững chắc chính là chỉ cần năng lực bản thân đủ mạnh, thì ba cái âm mưu quỷ kế gì gì đó đều là trò hề.
Nhưng bây giờ, Diệp Thanh Hàn trầm mặc.
Hắn yên lặng xoay người, nhìn lên trên trận pháp, mặt không cảm xúc vung kiếm chém tới, tuy nhiên lại phát hiện một kiếm của mình không ảnh hưởng gì đến trận pháp cả.
Nghĩ cũng biết, Tần Hoài trong trạng thái bình thường còn bị nhốt thật lâu mới ra được, thì người mới trải qua một trận chiến như hắn, linh lực đã bị tiêu hao sắp hết thì làm gì được bây giờ.
Tứ Phương Trận là trận pháp cao cấp, muốn vào không được, muốn ra không xong, Diệp Thanh Hàn định chống mắt nhìn xem Diệp Kiều làm sao lấy được thẻ thân phận của bọn họ.
Chỉ cần nàng dám vào đây, Diệp Thanh Hàn chắc chắn có thể loại luôn hai người.
Sau khi hắn bình tĩnh lại, liền đứng ở bên trong trận pháp nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Diệp Kiều cũng không thèm để ý đến Diệp Thanh Hàn đứng bên trong trận pháp. Ở bên ngoài, nàng rót linh khí vào Đoạt Duẩn, sau đó không chút lưu tình chém về phía Vân Thước, bị tấn công dồn dập làm nàng ta vội vàng lui về phía sau.
“Nhị sư tỷ.” Vân Thước có chút ủy khuất, không hiểu vì sao Diệp Kiều luôn muốn nhắm vào nàng.
Nàng nhìn Diệp Kiều không có bất kì cảm xúc nào, liền cắn môi, ngón tay bắt đầu kết trận, muốn cho Diệp Kiều thấy được bản lĩnh của mình.
Nhưng đời nào như mơ, khi nhìn thấy nàng kết trận, hai mắt Diệp Kiều liền sáng lên.
Trong lúc Vân Thước đang cảm thấy kì quái, thì phát hiện Diệp Kiều cũng đang bắt chước theo nàng tạo chú ấn.
Hoa văn hiện lên chính là của Nguyệt Thanh Tông.
Có lẽ là lần đầu tiên bắt chước người khác, nên Diệp Kiều còn cảm thấy mới lạ, nhưng sau một lát, nàng đã bắt đầu quen tay, sau đó hai chú ấn giống nhau được nàng tạo ra.
“Vân Thước.”
“Ngươi có từng thử qua uy lực của hai trận pháp chồng lên nhau chưa?” Diệp Kiều mỉm cười, quơ quơ trận pháp thành hình trong tay.
Vân Thước theo bản năng lui nhanh về phía sau, con ngươi chợt co lại.
Hai cái trận pháp chồng lên nhau sao? Cái đó khi linh khí bị đè ép va chạm thì chỉ dẫn đến một kết quả —— nổ mạnh.
Nàng trong đầu mới vừa hiện ý nghĩ như vậy, thì giây tiếp theo hai trận pháp giống nhau y như đúc xuất hiện chồng lên nhau, phát ra một tiếng vang thật lớn, trong phút chốc liền đem nơi đó nổ thành một cái hố to.
Vân Thước chạy nhanh, nên chỉ bị dư chấn lan đến gần, cuối cùng thảm nhất vẫn là đám Vấn Kiếm Tông bên trong Tứ Phương Trận.
Hai trận pháp công kích tạo ra uy lực thật lớn, nếu không nhờ vào tu vi cao, thì thiếu chút nữa bọn họ đã bị nổ tan tành.
Sở Hành Chi ho hai tiếng, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Hắn hận!!!!
Diệp Kiều thừa dịp mấy người Vấn Kiếm Tông bị chấn động đến mức không đứng dậy nổi, liền quay đầu la lớn: “Nhanh lại đây, bóp nát thẻ thân phận của bọn họ.”
Mấy sư huynh của nàng cũng hành động rất nhanh lẹ, cướp túi trữ vật của bọn họ rồi lấy thẻ thân phận bóp nát, năm người Vấn Kiếm Tông liên tiếp bị loại, khi nhận được thông báo, toàn bộ thân truyền ở trong bí cảnh đều sững sờ.
Nguyệt Thanh Tông bị loại bốn người, Vấn Kiếm Tông bị loại năm người.
Đây là sự việc trước nay chưa từng xảy ra.
Tần Hoài nghĩ mãi cũng không ra, vì sao Vấn Kiếm Tông có năng lực mạnh nhất, lại bị diệt hết toàn quân trong trận thi đấu thứ hai này?
Lúc này chỉ mới ngày thứ ba mà thôi, rốt cuộc Vấn Kiếm Tông đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho một tập thể bị loại toàn bộ vậy.
Tư Diệu Ngôn suy đoán: “Không lẽ Nguyệt Thanh Tông với Vấn Kiếm Tông đồng quy vu tận?”
Đan tu như bọn họ không rành mấy chuyện đánh đánh giết giết này, nên cuối cùng vẫn không biết giữa hai tông kia đã xảy ra chuyện gì.
“A đu đu. Hai trận pháp còn có thể chồng lên nhau ư?”
“Cũng giống như việc đan lô bị nổ thôi, khi hai trận pháp xuất hiện ở cùng một chỗ thì nhất định sẽ bị nổ tung, nàng muốn dùng biện pháp này để nổ chết thân truyền của Vấn Kiếm Tông a, đúng là bại hoại quá đi.”
“Bại hoại một cách xuất sắc luôn.”
“Ta xin gọi nàng là ngôi sao sáng giữa nhóm thân truyền.”
Tô Trọc cùng Tống Hàn Thanh sau khi thấy một màn như vậy liền kinh ngạc, “Diệp Kiều?”
Dưới suy nghĩ của bọn họ, không có sự uy hiếp của Phù tu, thì Diệp Thanh Hàn nhất định sẽ không bỏ qua cho Trường Minh Tông, Tống Hàn Thanh đã có thể tưởng tượng đến cảnh khi Diệp Kiều bị loại, hắn sẽ cười nhạo bọn họ ngu ngốc.
Kết quả bọn họ lại nhìn thấy gì?
Trận pháp.
Của Nguyệt Thanh Tông.
Giống y chang trận pháp mà Vân Thước bày ra.
Tống Hàn Thanh ánh mắt hơi đọng lại, trong một giây liền mơ hồ nhớ tới việc lúc trước Diệp Kiều muốn hắn cho nàng bản tâm pháp nội môn cùng phù thư của Nguyệt Thanh Tông.
Chẳng lẽ là khi đó, nàng đã bắt đầu học?
Còn Vân Thước cùng với mấy trưởng lão khác thì cho rằng lúc trước khi còn ở Nguyệt Thanh Tông nàng đã lén học được.
Nhưng Tống Hàn Thanh rõ ràng nhớ rất rõ, trước kia khi gặp nàng trong bí cảnh, Diệp Kiều vẫn là một con gà mờ.
Chỉ cần nửa năm đã học được trận pháp của Nguyệt Thanh Tông, sao có khả năng như vậy được?
Hắn lạnh lùng nhìn mấy người Trường Minh Tông đang xuất hiện trong lưu ảnh thạch, chuẩn bị đợi bí cảnh này kết thúc sẽ gặp sư phụ để nói về chuyện của Diệp Kiều.
Trước đó ai cũng không thèm để Trường Minh Tông vào mắt, dù sao chỉ là một tông môn yếu kém, hạng nhất đếm ngược mà thôi. Tuy mấy thân truyền khác tư chất đều không tồi, nhưng không ai chấp nhận được chuyện bọn họ thu nhận một đệ tử mới chỉ có tu vi Trúc Cơ Kỳ.
Nhưng xét về việc nàng là Kiếm Phù song tu, thì mặc kệ tư chất Diệp Kiều như thế nào đi chăng nữa, mỗi tông đều phải quay về thương lượng lại kế hoạch tiếp theo.
“Vậy mà ngươi lại dám học trộm trận pháp của tông môn chúng ta.” Vân Thước sặc một cái, mắt đẹp trợn to, không thể tin được.
Tại sao nàng ta lại học được?
Học trộm đúng là một hành vi thiếu đạo đức, nhưng Diệp Kiều vẫn lấy lí do hết sức thuyết phục: “Trước kia ta cũng từng là đệ tử của Nguyệt Thanh Tông, nên học mấy cái trận pháp cũng có sao?”
Đánh chết nàng cũng không thừa nhận việc vẽ bùa là nửa đường nàng mới học đâu. Nếu mà nhận thì nàng chính là một người không có đạo đức đi học trộm rồi.
Vân Thước bị nghẹn họng.
Đánh chết nàng cũng không muốn tin Diệp Kiều bị sư phụ nhặt về từ dưới núi, có năng lực không bằng mình, vậy mà trong vòng mười mấy năm lại có thể học được bùa chú của Nguyệt Thanh Tông.
Nhưng một màn trước mắt đã xác nhận sự thật rằng trận pháp của Diệp Kiều chính là trận pháp của Nguyệt Thanh Tông.
Vân Thước lui về phía sau hai bước, hốt hoảng muốn chạy trốn, nhưng giây tiếp theo đã bị Mộc Trọng Hi đặt kiếm lên cổ.
“Á nè nè, muốn tự mình bóp nát thẻ thân phận hay là để ta giúp ngươi?”
Hắn là một người chính trực nên sẽ không lục túi của phái nữ.
Vân Thước nghe xong chợt đỏ hốc mắt.
Mắt thấy nàng ta lại muốn khóc, Mộc Trọng Hi nhức răng mà hít sâu một hơi, sau đó trực tiếp đưa tay vào túi trữ vật của nàng ta lấy ra thẻ thân phận, “Vậy là ngươi muốn ta giúp ngươi đúng không? Chiều ngươi luôn.”
Sau khi hắn bóp nát thẻ thân phận của Vân Thước, liền tung ta tung tăng chạy đến bên người Diệp Kiều, rồi quan sát cái hố sâu do nàng làm nổ.
Tuy hai trận pháp nổ mạnh, nhưng tuyệt đối không có khả năng tạo ra một cái hố lớn như vậy, cái này rõ ràng là có người đào trước.
Mộc Trọng Hi nhìn vào hố sâu, “Ta có nghe thấy một tin đồn ở Tu Chân Giới, người ta đồn rằng nếu mình hét to tên người mình ghét vào một cái hố sâu thì có thể nguyền rủa người đó? Không biết thiệt hay giả nữa, hay là chúng ta hô tên sư phụ thử xem?”
Tần Phạn Phạn: “...”
Tiết Dư bổ sung: “Triệu trưởng lão cũng được.”
“Hay là Vân Ngân đi, ta có thù oán với hắn.” Diệp Kiều nghĩ xong liền mở miệng.
Nhìn đám nhóc nhà mình bàn bạc ngươi một câu ta một câu, Triệu trưởng lão khóe miệng giật giật.
Một đám đầu đất.
Sau khi bốn người nhảy xuống hố, xung quanh bọn họ là bức tường bằng đất, không có một chút ánh sáng nào, Diệp Kiều liền đốt lên một lá Ngự Hỏa Phù để soi sáng đường đi vào bên trong.
Chu Hành Vân đi đầu, hắn đúng là không biết sợ thứ gì, uể oải mà đi vào bên trong, lối đi vào rất sâu, đến khi Diệp Kiều nghĩ rằng bọn họ sẽ quay đầu trở về thì ở phía trước bỗng bừng lên một vệt sáng xanh.
Mộc Trọng Hi: “Quỷ hả?”
Diệp Kiều nói: “Ta không tin đâu.”
“Là yêu thú.” Chu Hành Vân nói.
Hai người này cũng có lúc thông minh đột xuất ha.
Loại địa phương quỷ quái như này mà cũng có yêu thú sao? Mắt Diệp Kiều sáng rực lên, nàng có thể cảm nhận được tu vi của bọn chúng không cao, chỉ Trúc Cơ mà thôi, mắt thấy Mộc Trọng Hi xách kiếm lên chuẩn bị lao lên, thì nàng vội vàng mở miệng: “Đừng giết chết hết bọn chúng!!”
“Chừa lại mấy con cái cho ta nha.”
Đây là chuyện tốt đó, vốn dĩ Trường Minh Tông đang xếp thứ hai, thua Nguyệt Thanh Tông về số lượng yêu thú giết được, hiện tại lại có thể may mắn gặp được yêu thú, thì bọn họ không cần phải tốn công để đi tìm nữa.
Mộc Trọng Hi dừng chân.
Chừa lại một người sống thì hắn có thể hiểu, nhưng chừa lại con cái là sao đây?
Sau khi Diệp Kiều phân phó xong, thì nhìn về phía Tiết Dư: “Ngươi có Thúc Tình Đan không?”
Nếu ở đây đã xuất hiện yêu thú, thì chắc chắn không chỉ có bao nhiêu đây thôi đâu.
Nàng đột nhiên nghĩ tới một biện pháp có thể hấp dẫn yêu thú.
“Ngươi là biến thái hả?” Nếu không phải Tu Chân Giới hiện tại đang yên ổn, thì ngay tại thời điểm này Tiết Dư có thể phun ra một làn khói, để nhằm biểu đạt bộ dáng tang thương cùng không hiểu vì sao.
Diệp Kiều không cảm xúc đá chân hắn: “Ngươi mới là biến thái.”
“Ý ta là, khi yêu thú giống cái động dục, thì mấy yêu thú giống đực khác sẽ ngửi được mùi hương mà chạy lại đây hú hí với nhau, không phải sao?”
Cái này có khác gì với chó động dục đâu, hơn nữa yêu thú ở Tu Chân Giới so với chó còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Tiết Dư suy tư một chút, giống như đang xác thật điều gì đó, tại sao trước kia hắn không nghĩ đến biện pháp này để bắt yêu thú nhỉ?
Nhưng mà......
“Tiểu sư muội.” Hắn giơ tay lên, cố gắng yếu ớt giãy dụa một chút: “Ta là một Đan tu đứng đắn đó.”
Nếu bị lão già nhà hắn biết được việc, sau khi nhập tông hắn không làm gì đàng hoàng mà lại đi luyện Thúc Tình Đan, thì không chừng sẽ tức điên cho coi?
Diệp Kiều lời ít ý nhiều nói: “100 vạn.”
“Được, ta hiểu rồi.” Tiết Dư đem đan lô phóng lớn, sau đó dẫn khí ngay tại chỗ, tràn đầy năng lượng nói: “Ta sẽ luyện nhiều một chút, để phòng hờ.”
“...”
“Có người nào biết 100 vạn mà bọn họ nói là cái gì sao?”
“Không biết, chắc là nhắc đến cơ mật gì đó của Trường Minh Tông đi?” Nếu không thì vì sao một đám sau khi nghe xong đều như uống phải chất kích thích vậy.
“Để ta tới phổ cập kiến thức một chút: Trong tám đại gia tộc thì mạch dòng chính của Tiết gia nổi tiếng với lối sống phong kiến. Để hiểu đơn giản hơn, thì gia tộc đó đều là một đám lão già cổ hủ lỗi thời.”
“Hình như gia chủ Tiết gia sau khi thấy một màn như vậy đã bắt đầu điên cuồng chửi đổng rồi kìa.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương