Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 65: Ta giỏi hơn nên ta làm được



Sau khi đập tên đánh lén mình một cái, Diệp Kiều sảng khoái dẫn theo đám Ma tộc đi ra ngoài.

Tống Hàn Thanh vẫn không thả lỏng tinh thần, thật ra hắn đã sớm chú ý đến hành động của Diệp Kiều.

Chỉ là không nghĩ tới, nàng lại bày trận.

Bày trận pháp sao...?”

Không thể nào.

Tống Hàn Thanh nhớ rõ nàng ở trong bí cảnh đâu chỉ có như vậy, còn nhân cơ hội đánh lén bọn Diệp Thanh Hàn nữa mà, nhưng vấn đề là tại sao nàng lại biết trận pháp của Ma tộc?

Hắn đã nhìn thấy rõ ràng, trận pháp vừa rồi Diệp Kiều sử dụng không phải của Trường Minh Tông, cũng không phải của Nguyệt Thanh Tông.

Diệp Kiều dĩ nhiên biết hắn đang hoang mang, nhưng nàng không muốn giải thích làm gì.

Hai người Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh bởi vì chột dạ, nên suốt quá trình chỉ mang theo gương mặt lạnh lùng mà đi theo phía sau nàng không nói một câu.

Nhưng mà ngươi đừng nói, thật sự luôn là ngươi đừng có nói.

Khí chất của hai người kia đều không phải dạng vừa, hiện tại lại đứng bên cạnh nàng một trái một phải, làm cho ai nhìn vào cũng nghĩ nàng là bà già biến thái.

“Các ngươi tên gì?”

Tên Ma tộc vừa rồi bị nàng đánh liền cười nói: “Ta tên A Đại.”

Tới cái tên cũng đặt rất tùy tiện, sau khi Diệp Kiều lưu ý xong, liền mỉm cười: “Ừ. Bây giờ chúng ta ra ngoài gặp những người khác đi.”

Sau khi nàng dứt lời, thì nhạy bén phát hiện tất cả Ma tộc đều đang sôi sục ý chí, giống như là gấp đến nỗi chờ không được muốn đi ra khỏi Ma giới để san bằng Thành Vân Thủy vậy.

Diệp Kiều cũng không lãng phí cảm xúc của bọn họ, nàng cũng nhân cơ hội mà nói vài câu vô nghĩa, “Chờ ta ra khỏi đây sẽ cho mấy tên thân truyền không biết sống chết kia biết được, ai mới là người đứng đầu Tu Chân Giới.”

Hai tên thân truyền không biết sống chết: “...”

Tâm trạng của Diệp Thanh Hàn đang rất phức tạp, hắn không hiểu khi nói ra câu này thì Diệp Kiều đã suy nghĩ cái gì, nàng tự chửi bản thân như vậy mà không có chút áp lực nào sao?

Diệp Kiều dẫn hai người nghênh ngang đi ra ngoài, không thể không công nhận, đúng là thân phận càng cao thì càng khỏe, vì lúc này đừng nói là người quan sát nàng, mà ngay cả rất nhiều Ma tộc ở đây cũng không ai có dũng khí để ngẩng đầu nhìn nàng hết, điều này đủ để thấy tính nghiệm trọng về sự phân biệt giai cấp ở Ma tộc rồi a.

Nàng không hỏi Ma tộc có bao nhiêu Kim Đan Kỳ, chỉ có thể âm thầm tự quan sát.

Diệp Kiều nhìn đến tên Ma tộc phụ trách việc gia công vũ khí, vậy mà lại là Kim Đan Kỳ.

Nàng thiếu chút đã hâm mộ đến rớt nước mắt.

Hiện tại Kim Đan Kỳ nhiều như rau bán ngoài chợ vậy sao? Hay là Ma tộc đột phá nhanh hơn tu sĩ? Nếu vậy thì hiện tại nàng đổi nghề còn kịp không?

“Ngươi tên gì?” Diệp Kiều đè nén xuống cảm xúc, cúi đầu hỏi tên Ma tộc đang gia công vũ khí.

Đối phương có chút bất ngờ nhìn Diệp Kiều, sau đó cười ngây ngô: “Dạ không, không có tên.”

Diệp Kiều cũng phát hiện, tên gọi của Ma tộc chỉ có hai dạng một là tên theo số thứ tự, hai là không có tên luôn.

“Hmm.” Nàng vỗ vai Ma tộc đang chăm chỉ rèn kiếm: “Nếu ngươi làm nghề này.”

Diệp Kiều vui sướng nói: “Vậy ngươi tên là Lão Thiết đi.”

Tên Lão Thiết nghe qua thật trâu bò a!

“...” Tên độc lạ ha.

Sau khi Diệp Kiều đi dạo một vòng, đã tạo nên một đợt thay đổi cho nhóm Ma tộc, những người khác chỉ thấy nàng như đang tâm huyết dâng trào, nhưng thật ra Diệp Kiều đang chăm chỉ nhận người.

Toàn bộ đều tập hợp lại đây để xem động tĩnh, nên khó bảo đảm việc không bị mấy Ma tộc cấp cao khác biết được, nên Diệp Kiều chỉ có thể vất vả bản thân mà đi tới đi lui khắp nơi.

Toàn bộ quá trình thì Diệp Thanh Hàn cùng Tống Hàn Thanh đều câm nín.

Diệp Kiều thuận miệng nói: “Hai người các ngươi rất giống một tên không đầu óc cùng một tên rất nhạt nhẽo.”

Buổi tối vì để thuận lợi cho việc thương lượng kế hoạch chạy trốn khỏi Ma tộc, nên Diệp Thanh Hàn liền ra hiệu để Diệp Kiều cho lui mấy tên Ma tộc đang ẩn nấp ở góc tối. Do đó Diệp Kiều liền tùy ý kéo tên Ma tộc tên A Đại lại nói nhỏ vài câu.

“Ngươi kêu mấy người đang nấp ở góc tối lui xuống hết đi.”

“...Thánh nữ?” A Đại kinh kinh ngạc, “Tại sao vậy?”

Diệp Kiều: “Bọn họ làm phiền đến chúng ta.”

Nàng nói xong liền chỉ qua Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh.

Nhưng mà, câu nói không rõ ràng của Diệp Kiều khi lọt vào lỗ tai A Đại thì lại thành một ý nghĩa khác.

...Ba, ba người được sao?

Không hổ danh là Thánh nữ của bọn họ!

Biết chơi quá đi.

Nếu ba người Diệp Kiều có thể đọc được suy nghĩ, chắc chắn sẽ phun hết cơm ra.

Sau khi cho lui mấy tên Ma tộc núp ở góc tối, Diệp Kiều liền xả vai mà nằm bẹp xuống đất như một con cá chết không còn lưu luyến sự sống.

Diệp Kiều nằm một lát, thì ngửi được mùi đồ ăn, do đó liền ngồi bật dậy lấy một cái bánh bao nhét vô miệng.

Tống Hàn Thanh muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.

“Ọe...”

Diệp Kiều tái mặt: “Dở quá đi à.”



Tự nhiên nàng lại hiểu vì sao Thánh nữ đến giờ vẫn chưa chịu về nhà.

Nếu mỗi ngày cứ ăn cái thứ này, thì nàng cũng không muốn quay về.

Tống Hàn Thanh suy tư nhìn ra ngoài, thần thức của hắn rất rộng, nên có thể dễ dàng tìm ra vị trí kết giới của Ma tộc, lúc trước Diệp Thanh Hàn có thể đi vào đây cũng nhờ hắn hết.

Diệp Kiều: “Đói ghê á.”

Biết như vậy đã mang theo nhiều bánh bao hơn rồi.

Trước đó Diệp Kiều đã gặp mặt hết tất cả Kim Đan Kỳ ở đây, tính toán tổng cộng hết hai mươi người.

Một con số rất khủng bố.

“Nếu không có Diệp Kiều thông báo, thì bọn chúng sẽ bắt tay với người Thành Vân Thủy, đem năm tông bao vây, thì đến lúc đó tỷ lệ sống sót của chúng ta còn bao nhiêu?” Tống Hàn Thanh suy nghĩ, không quên hỏi ý kiến hai người kia.

Diệp Kiều vỗ tay: “Thì lúc đó xin chúc mừng các ngươi đã thành công nhận được kết cục BE chính là nhóm thân truyền chết già ở trong ngục giam.”

Lời nói của nàng như một gáo nước lạnh tạt ướt nhẹp Tống Hàn Thanh, do đó hắn quyết định bơ nàng, xoay qua nhìn Diệp Thanh Hàn.

Diệp Thanh Hàn lạnh lùng nói rất có khí phách: “Ta chỉ tin tưởng chính nghĩa sẽ luôn giành phần thắng!”

Tống Hàn Thanh: “Đúng vậy.”

Haizz một tên thì quá nhàm chán, một tên thì quá ngu ngốc.

**********

“Ta đã điều tra toàn bộ tu sĩ Kim Đan Kỳ ở Thành Vân Thủy thì không quá mười người, còn lại có ẩn giấu hay không thì không biết, nhưng nếu xảy ra đánh nhau thì sẽ rất khó giải quyết.”

“Cũng không biết Ma tộc đã nhận được bao nhiêu sự trợ giúp.”

Minh Huyền lại nhớ tới tiểu sư muội đã nói qua, Ma tộc bên kia có bảy tám tên Kim Đan Kỳ, nghe nói đó chỉ là nàng suy đoán, còn núp trong bóng tối thì chắc không chỉ có bao nhiêu đây.

Hắn có chút đau răng.

Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hi vọng tiểu sư muội ở Ma tộc không sao.

Cuối cùng Tô Trọc mở miệng nói: “Như vậy thì, bây giờ Phù tu đi với ta, chúng ta bày trận ở ngoài trước.”

“Một nhóm khác phụ trách đánh yểm trợ, nhưng đừng để bị phát hiện.”

“Chúng ta nên đánh lẻ trước từng tên, để khi xảy ra đánh nhau sẽ không bị bọn chúng bao vây ở giữa.”

“Chắc không thể có vụ toàn bộ Thành Vân Thủy đều cấu kết với Ma tộc đâu hé?” Đoạn Hoành Đao nằm bẹp mặt trên bàn, nhàm chán nói: “Chẳng lẽ một nơi rộng lớn như vậy, lại không có ai tốt hết sao?”

“Vậy ngươi đi kiếm đi? Xem ai là người tốt ha?” Tô Trọc tức giận nói.

Mọi chuyện đến bây giờ đã dần rõ ràng, gì mà Hỗn Độn Châu chứ, thực chất là các trưởng lão đang khảo nghiệm bọn họ a. Trong đợt rèn luyện này ai biểu hiện tốt nhất thì Hỗn Độn Châu thuộc về người đó, nên hiện tại ai cũng không muốn bị chiếm mất hào quang, nên mỗi người đều cố gắng thể hiện bản thân mình.

Đoạn Hoành Đao hợp tình hợp lí nói: “Đợi khi nào đánh nhau thì biết ai là người xấu chứ gì? Ngươi chửi ta làm chi?”

Hắn cũng rất cố gắng phối hợp với bọn họ giăng bẫy mà.

Vốn dĩ Khí tu đã ít rồi, nên hắn với Thẩm Tử Vi phải bận tối mắt tối mũi mới xong, cuối cùng lại bị Tô Trọc chửi.

“...”

“Mấy đứa nhóc này cũng biết suy nghĩ rồi.” Có trưởng lão ho khan một cái rồi bật cười.

Ít nhất đã biết không thể rút dây động dừng, mà là âm thầm giải quyết a.

Nếu không có Diệp Kiều đưa tin, thì biểu hiện lần này của nhóm thân truyền đã làm cho bọn họ kinh ngạc rồi.

Theo như bọn hắn suy đoán, thì đám nhóc này sẽ như một tổ ong vọt vào tấn công thành chủ Thành Vân Thủy, sau đó sẽ bị nhóm Ma tộc đến một lưới bắt trọn, kết cục là nguyên một tập thể đi vào ngục giam.

“Thôi được rồi, nghe kế hoạch của Diệp Kiều bên kia một chút đi.” Tần Phạn Phạn cũng không cao hứng gì, vì mấy đứa này còn ngốc lắm.

Nếu như không có Diệp Kiều thì sau này khi bọn chúng ra khỏi tông môn sẽ sống như thế nào a.

Chuyển cảnh sang tình trạng của Diệp Kiều ở Ma tộc xa xa, vì cơm quá khó ăn nên ngủ cũng không yên.

Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, nên Diệp Kiều mau chóng lên kế hoạch bao vây nhóm Ma tộc, do đó nàng bắt đầu hạ lệnh cho nhóm Ma tộc đi đến Thành Vân Thủy.

Diệp Kiều ngủ không được, thì hai người kia càng không ngủ được. Đây chính là Ma tộc a, con mẹ nó ai lại giống nàng có tâm trạng mà đi ngủ chứ?

“Các ngươi đều ngủ không được sao? Các huynh đệ?”

Tống Hàn Thanh: “Ngươi muốn làm gì?”

Hắn đang uống nước, trầm tư suy nghĩ về bước tiếp theo trong kế hoạch.

Không hề nghi ngờ đi theo Diệp Kiều là việc rất nguy hiểm, nhưng nàng cũng chính là người duy nhất xem Ma tộc như địa bàn nhà mình mà lộng hành, do đó Tống Hàn Thanh chỉ đành mong nàng bình thường một chút, đừng có buông thả nữa.

Diệp Kiều: “Do ta nghèo nên ngủ không được.”

Tống Hàn Thanh: “...”

Diệp Kiều tiếp tục nói: “Ma tộc chắc là có nhiều tiền lắm ha?”

Nếu ngày mai đã quyết định đi, thì ngay cả thân phận nàng đều giả được, thậm chí còn làm người ta không chút nghi ngờ, vậy tại sao không nhân cơ hội này đi gom một chút đồ của Ma tộc?

Diệp Thanh Hàn: “Ngươi muốn làm gì nữa?”

Tống Hàn Thanh vừa nuốt xuống một ngụm nước, vừa hoảng sợ nhìn nàng.

“...”

Diệp Kiều: “Có muốn trải nghiệm cảm giác kích thích mạo hiểm không?”



Nếu đã kích thích rồi, thì phải kích thích cho tới luôn.

Tống Hàn Thanh khó khăn nuốt nước miếng: “Không được đâu, ta nói ngươi biết, chúng ta không sử dụng được linh thạch của Ma tộc đâu.”

Hắn nhìn ngang nhìn dọc như thế nào cũng cảm thấy Diệp Kiều bị đói đến điên rồi, đi gom đồ của Ma tộc trong đêm? Bộ nàng không sợ bị bại lộ hả?

Đó giờ nàng muốn làm cái gì thì chắc chắn sẽ làm cái đó, hai người có thể thoát khỏi đây đều là nhờ vào Diệp Kiều. Nên khi thấy nàng muốn ra ngoài tìm chết như vậy, Tống Hàn Thanh còn có thể nói gì bây giờ, chỉ đành tức giận mà đi cùng với Diệp Kiều.

Bảo khố của Ma tộc nằm ở tầng ba dưới mặt đất, xung quanh lại không có ai trông coi. Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện vì ở đó có cấm chế nên mới không cần.

Tống Hàn Thanh nhíu mày: “Là cấm chế của Ma tộc.”

“Nhưng ta có chút ấn tượng về nó.” Hắn nhẹ nhàng sờ qua, rồi nhìn về phía Diệp Kiều: “Ngươi nhớ rõ chứ?”

“Lão nhân bên trong bí cảnh kia đó?”

Diệp Kiều gật đầu.

Tống Hàn Thanh nói: “Ta đã thấy hắn làm ra một loại cấm chú tương tự như vậy, để ta thử xem nó có mở ra được không?”

Tu vi của hắn là Kim Đan Hậu Kỳ, nên có đủ linh lực để làm việc này.

Diệp Kiều chỉ mới Trúc Cơ, nên lúc này khẳng định không tới lượt nàng biểu diễn.

“Vậy ngươi làm đi.” Nàng tự giác lui về phía sau, đem ánh đèn sân khấu nhường cho Tống Hàn Thanh.

Đừng nói gì hết, đây chính là lúc không khí giữa ba người bọn họ hài hòa nhất.

Mà phía bên kia Tần Phạn Phạn mới vừa liên hệ cho Diệp Kiều, thì nghe được động tĩnh của ba đứa nhóc m, cái gì mà cấm chú? Rồi mạo hiểm?

Con mẹ nó các ngươi lại bày trò gì nữa rồi?!

Tống Hàn Thanh ít nhiều có chút xấu hổ ho một tiếng, trả lời đúng sự thật: “Ta nghĩ nó sẽ tốn một chút thời gian, vì lão nhân kia thực hiện quá nhiều trận pháp.”

Thật sự không nhớ được.

Tống Hàn Thanh cũng không cảm thấy có cái gì khó nói, bộ không nhìn thấy tốc độ của lão nhân kia rất nhanh à, hơn nữa trận pháp của Ma tộc đối với hắn mà nói chính là một hình thức khác, có thể nhớ sương sương đã rất lợi hại rồi.

Diệp Kiều nghe vậy liền yên lặng liếc mắt nhìn hắn.

“Theo lời ngươi nói, thì ta giỏi hơn nên ta làm được.”

Nàng chỉ là linh khí không đủ mà thôi.

Nhưng linh khí không đủ thì nuốt đan dược, vừa có của Tiết Dư vừa có của nàng tự luyện. Để mở ra cấm chế tuy rằng phải tốn một ít thời gian, nhưng cũng sẽ không lâu đến mức đi tới đi lui đợi Tống Hàn Thanh suy đoán.

Tống Hàn Thanh: “?”

Hắn bị chọc cho tức giận đành hít sâu một cái, “Bộ một ngày ngươi không nói thì ngươi sẽ chết hả?”

Diệp Kiều này một ngày không nói lời tổn thương người khác, nàng sẽ khó chịu đúng không?

Diệp Thanh Hàn ôm kiếm lạnh lùng không nói.

Tống Hàn Thanh tức đến xanh mặt mày.

Diệp Kiều nhún vai, nói sự thật: “Không có nha, chỉ là cảm thấy, với tốc độ này của ngươi, thì tinh tinh cũng tiến hóa thành người luôn rồi.”

Thiên phú của Tống Hàn Thanh xác thật cũng rất cao, vì hắn không giống nàng được lão nhân kia trực tiếp dạy, mà là nhìn thông qua lưu ảnh thạch.

Nhưng đã có thể ghi nhớ sương sương, thậm chí chỉ cần tốn chút thời gian là suy đoán ra được, thì đây cũng là thiên tài hiếm gặp rồi.

Khó trách lại được làm đại đệ tử thân truyền.

Chỉ là hiện tại dưới tình huống như này, mà chờ hắn suy đoán ra được chắc tới sáng luôn, nếu vậy thì làm sao đi gom đồ được.

Tống Hàn Thanh: “Vậy ngươi làm?”

“Ừmm.”

Hắn tùy ý nói, Diệp Kiều cũng tùy ý mà đáp ứng.

Diệp Thanh Hàn đã nhìn không được nữa, liền lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi tới đây để chơi sao?”

Đây là bảo khố của Ma tộc, chứ không phải tiểu kim khố của trưởng lão trong tông bọn họ, nên nếu bị bắt thì chỉ có thể bị tống vào ngục giam thôi.

Diệp Kiều rốt cuộc cũng không tiếp tục giỡn nhây nữa, mà chuyển sang hành động thực tế.

Đầu ngón tay của nàng bấm ra thủ thế, một loạt chú ấn màu đen bay ra, miệng của nàng thì ngậm miệng bình đan dược, cực kì chú tâm lặp lại động tác của lão nhân trước đó, chỉ là tốc độ của tên kia thì rất nhanh, còn nàng thì rất chậm.

Mỗi lần linh khí không đủ, nàng liền dứt khoát ngậm miệng bình đan dược mà ngửa đầu nuốt xuống một viên Hồi Linh Đan, sau đó lại tiếp tục thực hiện chú ấn nhàm chán.

Có thể nhìn ra được, đây là lần đầu nàng làm, nên động tác không được nhuần nhuyễn cho lắm.

Hình thù của chú ấn cũng không khác là bao, cũng rất khó phân biệt ra sự khác nhau, đặc biệt là dưới tình huống một đống chữ nhỏ dày đặc đen thui kia, thì Tống Hàn Thanh cũng không dám chắc hắn có thể nhớ kĩ toàn bộ.

Chứng kiến một màn như vậy, lời muốn nói của hắn liền nuốt luôn vào trong bụng.

“...”

Trong giây lát, cùng với tiếng răng rắc, thì xiềng xích cấm chế cũng rơi xuống.

Toàn thân đang căng cứng của Diệp Kiều cũng thả lỏng, chậm rãi thu tay lại, linh khí trong cơ thể đã trống rỗng, mệt đến mức ngồi bệt xuống đất, liên tục nuốt xuống mấy viên đan dược.

Đối mặt với Tống Hàn Thanh không kịp thu hồi ánh mắt phức tạp, nàng liền đứng lên, phủi phủi quần áo, sau đó mỉm cười: “Nói rồi mà.”

“Ta giỏi hơn nên ta làm được.”
Chương trước Chương tiếp