Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 68: Lại thêm một tên nữa bị lừa gạt



“Đúng rồi, Vân Thước đâu?” Minh Huyền vỗ trán, đột nhiên nhớ tới bọn họ đã quên mất một người.

Hiện tại tất cả mọi người đang mở họp, mà ngoại trừ Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh ở bên ngoài, thì Vân Thước cũng mất tích luôn.

“Ờm.” Miểu Miểu mở to mắt, cũng không biết nói gì cho tốt, “Lại không thấy nàng rồi hả?”

Tư Diệu Ngôn nhàn nhạt nói, “Trước đó ta thấy nàng ở cùng với một nam nhân có tu vi cao hơn ta.”

Nàng chỉ mới Kim Đan Trung Kỳ mà thôi, còn cao hơn nàng thì có Kim Đan Hậu Kỳ, bởi vậy Tư Diệu Ngôn có muốn tìm nàng ta cũng phải xem xét coi có nguy hiểm gì hay không.

Mộc Trọng Hi cầm lòng không đậu liền liếc qua Tô Trọc, chỉ cảm thấy trên đầu của vị đạo hữu họ Tô này giống như đã bị biến thành một thảo nguyên rộng lớn xanh mát, “Sư muội của ngươi có nhiều nam nhân ghê ha.”

Sắc mặt của Tô Trọc cũng tái xanh, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra là mình ổn để giải thích: “Tiểu sư muội còn nhỏ mà.”

Minh Huyền xem thường mà nhìn lên trời, “À đúng đúng đúng, ai đâu như một đám Phù tu chúng ta phải ở đây bày trận mệt đến mức chết đi sống lại, còn nàng ta thì còn nhỏ nên chạy đi câu tam đáp tứ, nói chuyện yêu đương.”

“Chúng ta xứng đáng bị như vậy ha.”

Bận rộn đến nửa ngày, nếu như khen thưởng chỉ dành cho Nguyệt Thanh Tông, thì Minh Huyền cảm thấy hắn sẽ tức mà chết.

Nhưng khen thưởng như thế nào vẫn là chuyện của các trưởng lão.

Minh Huyền cảm thấy nếu nhiệm vụ này không có gì bất ngờ xảy ra, thì phần thưởng chắc chắn sẽ thuộc về Nguyệt Thanh Tông, không tính đến chuyện Vân Thước bỏ việc đi yêu đương, thì phải công nhận Phù tu trong đợt rèn luyện lần này rất hữu dụng.

Nhưng khi nghĩ đến Thánh nữ Nguyên Anh Kỳ kia, mấy người Trường Minh Tông lại héo khô, ai cũng không muốn nỗ lực, toàn nằm dài trên bàn than ngắn thở dài.

Chênh lệch như này thì thắng bằng niềm tin à.

**********

“Ta vẫn cảm thấy không đúng lắm. Mấy tên thân truyền kia mới bỏ trốn không rõ tung tích, thì Thánh nữ đột nhiên xuất hiện, bộ ngươi không thấy quá trùng hợp sao?”

A Đại lắc đầu, thần sắc âm trầm: “Vừa rồi ta cảm nhận được có linh khí dao động.”

Bên này Diệp Kiều mới vừa phá vỡ ảo cảnh của Sơn Hà Đồ, nhưng trước khi ảo cảnh vỡ vụn trong một giây, nàng liền cảm thấy có thể dựa vào cái này để củng cố tín nhiệm của nhóm Ma tộc một chút cũng được, vì thế nàng liền cố tình để lọt ra một tia linh khí.

“Thánh nữ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” A Đại thần sắc khẩn trương, vội vàng hỏi Diệp Kiều.

Diệp Kiều hất lên cằm, mặt vô cảm nói: “Vừa rồi có người muốn dùng Sơn Hà Đồ để nhốt ta.”

Sơn Hà Đồ?

Tuy Ma tộc đối với pháp khí không có tìm hiểu qua, nhưng vẫn nghe nhắc về Sơn Hà Đồ là pháp khí xếp thứ ba trong bảng.

Nghe nói hiện tại đã nằm trong tay của Trường Minh Tông.

Đối với mấy thứ gây ảo cảnh như này thường rất khó chơi, dù là Nguyên Anh Kỳ cũng sẽ bị nó nhốt trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng kết quả Thánh nữ của bọn họ chỉ cần trong vài phút đã phá vỡ ảo cảnh rồi?

Diệp Kiều nhìn thấy ánh mắt của nhóm Ma tộc càng thêm tôn sùng mình, điều này làm nàng hài lòng cực kì.

Đúng đúng đúng, phải như vậy.

Lặp đi lặp lại việc tẩy não bọn họ, chứng minh Thánh nữ không có gì là làm không được.

Như vậy thì đến khi đánh nhau, nàng mới có thể lợi dụng để đục nước béo cò.

“...” Tuy Diệp Thanh Hàn nghe không hiểu những người này đang nói cái gì, nhưng hắn cảm thấy Diệp Kiều này rất đáng sợ.

Vừa biết tẩy não đối phương, vừa biết lừa dối, gạt người.

Miệng của Diệp Kiều miệng đúng là gạt được cả quỷ lẫn người mà.

“Thành Vân Thủy truyền đến tin tức, có một thân truyền của Bích Thủy Tông đã chui đầu vào lưới.” Dừng một chút, tên Ma tộc này lại nói tiếp, “Vừa lúc thành chủ của bọn họ cũng muốn gặp ngài một lần.”



Gặp hay là không gặp?

Diệp Thanh Hàn theo bản năng quay sang Diệp Kiều lắc đầu.

Thành chủ kia đã gặp qua hắn cùng Tống Hàn Thanh, tuy rằng hiện tại ai cũng mang mặt nạ, nhưng lúc trước ở phủ thành chủ lâu như vậy, đã gặp qua vô số lần, thì khó đảm bảo thân phận của bọn họ không bị phát hiện.

Diệp Kiều đối với ánh mắt ra hiệu của hắn lại vờ như không thấy, “Gặp.”

Sợ gì mà không gặp chứ?

Nàng vẫy tay với Tống Hàn Thanh, nhỏ giọng nói, “Chút nữa khi đi vào thì ngươi mau chóng bày trận nhe, dựng Cách Âm Trận đi? Chúng ta sẽ nhân cơ hội mà dụ bắt bọn chúng.”

Tống Hàn Thanh tuy rằng khó chịu với thái độ chỉ huy của nàng, nhưng trong mấy ngày nay, hai người bọn họ đã có thói quen nghe nàng sắp xếp mọi việc rồi.

Thói quen đúng là một thứ thật đáng sợ.

Vì nó mà hắn đã dần quen thuộc với tính cách của Diệp Kiều.

Lúc vào gặp thành chủ Thành Vân Thủy, Diệp Kiều cố ý cho Ma tộc lui ra ngoài, nàng không giống với nhóm thân truyền quen thuộc nơi này, nên tất nhiên sẽ không biết được mặt của tên thành chủ trông như thế nào.

Người đến tiếp đón là một nam nhân trung niên.

Diệp Kiều híp mắt, đánh giá đối phương đồng thời cũng ra hiệu cho Tống Hàn Thanh nhanh chóng bày trận.

“Ngươi đã bắt được thân truyền của Bích Thủy Tông rồi ư?” Diệp Kiều mang mặt nạ, không rõ thần sắc ra sao, làm cho thành chủ không khỏi nuốt nước miếng, vội vàng chắp tay cung kính cúi chào: “Đúng vậy, thưa Thánh nữ đại nhân.”

“Chắc bọn họ nhận ra được gì đó rồi, nên đã bắt đầu âm thầm cảnh giác chúng ta.”

“Ta có một đề nghị, hiện tại bọn họ chỉ đang tập trung ở ngoài viện chưa đi đến đây, thì chúng ta có thể cho người bao vây đánh úp vào, để đám nhóc đó không kịp trở tay.”

Diệp Thanh Hàn: “Đề nghị rất tốt.”

Hắn thiếu chút nữa kìm nén không được, mà vung kiếm chém lão già chết tiệt này rồi.

Thành chủ lập tức nhìn về phía Diệp Thanh Hàn, sau đó thần sắc có hơi biến đổi, “Hình như ta đã gặp qua ngươi rồi đúng không?”

Hắn đã gặp qua bọn người Diệp Thanh Hàn, nên cho dù bây giờ có mang mặt nạ, thì cũng có thể mơ hồ cảm giác được sự quen thuộc.

Mà giọng nói lại càng quen hơn.

Ai cũng biết, trong tiểu thuyết thì giọng nói của nam chủ sẽ được tác giả dặm mắm thêm muối khiến cho nó trở nên đặc biệt hơn dàn nhân vật phụ khác. Nên Long Ngạo Thiên phiên bản Tu Chân Giới mang tên Diệp Thanh Hàn cũng sẽ có một chất giọng riêng biệt thanh lãnh tựa như ngọc a.

Giây tiếp theo thành chủ liền nhận ra được giọng nói quen thuộc, vì vậy đột nhiên nói to: “Ngươi là thân truyền của Vấn Kiếm Tông!”

Tốc độ phản ứng của Diệp Thanh Hàn so với tên thành chủ còn nhanh hơn, tên kia còn chưa kịp la lên thì kiếm đã ở trên cổ.

Giọng nói của thành chủ trong tức khắc bị nghẹn lại, một câu cũng không nói được.

“Ngươi cũng là thân truyền của năm tông sao?” Hắn nhìn về phía Diệp Kiều, bất tri bất giác lên tiếng.

Nhưng hắn chưa từng gặp Diệp Kiều a, chẳng lẽ năm tông quyết định âm thầm chia làm hai hướng? Một bên thì dùng mấy tên thân truyền ngu ngốc kia để dụ bọn họ, còn một bên thì đi làm gián điệp Ma tộc?

Còn giả làm Thánh nữ nữa chứ?

Diệp Kiều nhìn thấy bộ dạng tự tìm ra được chân tướng của hắn, thì cũng không thèm chối, vẫn trưng ra nụ cười thâm sâu khó đoán: “Bộ ngươi nghĩ năm tông không biết kế hoạch của các ngươi hay sao?”

“Hiện tại quay đầu còn kịp, ngươi thấy sao hả?” Nàng mỉm cười ôn nhu, giống như hóa thân thành thánh mẫu có thể bao dung mọi người: “Ta có thể trà trộn vào được, tất nhiên là vì năm tông rõ ràng tung tích của các ngươi a. Kế hoạch gì, diễn ra như thế nào, thì vẫn luôn được đặt dưới mí mắt của chúng ta.”

“Hiện tại hối hận còn kịp đó.”

Thôi xong.



...Lại thêm một tên nữa bị lừa gạt.

Bọn họ có biết kế hoạch méo gì đâu.

Chính bởi vì không biết xảy ra cái gì, lại không thể tự mình đi điều tra, nên mới cho đám nhóc ngốc nghếch kia đi tới đây a.

Đương nhiên cũng đã suy xét qua sự an toàn của đám nhóc này, nên bọn họ cũng có âm thầm cho người đi theo bảo hộ. Tuy nhiên ai lại nghĩ đến giữa đường lại xuất hiện Diệp Kiều, làm cho kế hoạch của bọn họ bị rối loạn hoàn toàn.

Cuối cùng các trưởng lão nhất trí quyết định chọn cách án binh bất động, để nhìn xem Diệp Kiều muốn chơi cái gì.

Hắn ngước cổ: “Ma Tôn đại nhân nói, sau khi hoàn thành kế hoạch thì ta muốn gì cũng được.”

“Trong Tu Chân Giới thì năm đại tông môn với tám đại gia tộc toàn là một đám không biết điều, cái gì tốt đều bị các ngươi lấy hết. Làm sao hiểu được nỗi khổ của một thành trì nhỏ bé chúng ta.”

Diệp Kiều khịt mũi coi thường: “Ai mà không biết khoác lác kia chứ? Nếu kế hoạch thành công thì sau này ta phong ngươi thành trâu bò đại tướng quân cũng được nữa.”

“Ngươi đem thân truyền của Bích Thủy Tông thả ra.” Diệp Kiều bình tĩnh nói, “Lúc đó ta sẽ nói với tông chủ tha cho ngươi một mạng.”

Bích Thủy Tông đều là nữ hài tử, Diệp Kiều đối nữ hài tử vẫn luôn mang thiện ý. Đổi lại nếu người bị bắt là mấy sư huynh của mình, thì nàng cũng không lo lắng gì nhiều, vì bọn họ đều là mấy con heo da dày thịt béo, có bị trói mấy ngày cũng không sao.

Tống Hàn Thanh bất ngờ hỏi: “Vậy tại sao lúc chúng ta bị trói thì ngươi đợi đến nửa đêm mới đến?”

Diệp Kiều thấy hắn trưng ra bộ dáng oán phụ, thì nhướng mày, hợp tình hợp lí nói: “Ngươi có phải nữ hài tử đâu!”

“Chúng ta có thù oán, đừng có lôi kéo quan hệ với ta.”

Tống Hàn Thanh càng tức.

“...” Đệt

Thành chủ không nói lời nào, rõ ràng là đang dao động.

“Ma tộc sẽ không để ý đến sống chết của các ngươi đâu.” Diệp Kiều tiếp tục mỉm cười nói, “Nhưng nếu ngươi nghe theo ta, đem Bích Thủy Tông thả ra, ta sẽ bảo đảm không lôi kéo những người vô tội vào chuyện này.”

Ở Tu Chân Giới việc cấu kết với Ma tộc chính là đại nghịch bất đạo, nếu kế hoạch thành công thì thôi, nhưng nếu thật bại, thì chắc chắn một nhà già trẻ lớn bé gì cũng không thoát được việc bị trả thù.

Lời của Diệp Kiều là nửa thật nửa giả, vì chắc chắn năm tông biết được gì đó, nhưng không nhiều mà thôi.

Mà có sao đâu.

Cũng không ảnh hưởng đến mục đích hiện tại của nàng, muốn xây dựng hình tượng năm tông toàn trí toàn năng, cái gì cũng biết, nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay.

Việc này cũng đủ làm cho thành chủ Thành Vân Thủy sợ tái mặt.

“Được...” Hắn do dự hồi lâu mới run rẩy mở miệng, “Ta đồng ý phối hợp với ngươi.”

Thật ra nếu hắn không đồng ý, vẫn muốn thông đồng với Ma tộc, thì cùng lắm Diệp Kiều sẽ đánh ngất hắn rồi trói lại thôi. Vì vậy trước đó để phòng ngừa việc bị bại lộ, Diệp Kiều cũng đã kêu Tống Hàn Thanh dựng Cách Âm Trận rồi.

Nên bây giờ cho dù thành chủ có kêu la rách cổ họng cũng sẽ không có ai nghe được.

Không thể không nói.

Hành động của ba người hiện giờ rất giống Ma tộc a, trực tiếp nghênh ngang đi vào, vừa đấm vừa xoa, không chịu thì đánh cho ngất rồi trói lại.

Tông chủ Vấn Kiếm Tông thực đau lòng, “Ta nói mà, không thể để mấy đứa nhóc này ở cùng với Diệp Kiều quá lâu!!”

Một đám thân truyền chính trực ngoan ngoãn đều bị biến chất!!

“Mấy cái khác sao không nói.” Tần Phạn Phạn cười hừ, “Ngươi nhìn đi, xem có hiệu quả hay không rồi hả nói.”

Tông chủ Vấn Kiếm Tông lập tức hừ hai tiếng không nói nữa.

Tất nhiên không chỉ có hiệu quả mà còn là hiệu quả ngay tức thì nữa nha.
Chương trước Chương tiếp