Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 82: Đan dược 'chết người'
Hai tông hợp tác, Liễu Uẩn đi trước phụ trách dẫn đội, sau khi KFC đã ăn uống no nê, nó liền bay về phía Diệp Kiều, sau đó bắt đầu tìm một chỗ thoải mái rồi dựa vào người nàng ngủ ngon lành.
Ủa nó biết bay hả?
Diệp Kiều nhớ lúc trước nó là một con gà thả vườn, chỉ biết chơi trò rượt bắt chạy vòng vòng với nàng thôi a.
Mộc Trọng Hi thò đầu qua: “Chắc là nó tìm được không ít tinh thạch đi, ăn lâu như vậy rồi thì có biến hóa gì không?”
Dựa trên thời gian hai bên đánh nhau thì cũng đã trôi qua một ngày, Diệp Kiều nhìn nó một lát rồi nói: “Béo hơn.”
Lúc trước thì nó rất giống một con gà lông đỏ, nhưng hiện tại đặc điểm nổi bật của Phượng Hoàng đã dần xuất hiện, lúc nó bay lên liền thấy được bộ lông màu đỏ cực kì diễm lệ, đuôi phượng hơi rũ, nhìn qua tổng thể rất đẹp, nhưng mà hơi béo.
Chu Hành Vân chộp lấy KFC, lười biếng xách nó lên lắc lắc, đánh giá một chút, “Đợi nó tỉnh dậy, thì chắc tu vi sẽ tăng không ít đâu.”
Yêu thú cùng thần thú chắc không khác nhau là mấy đi ha, mà thú đột phá dễ hơn người nhiều, chỉ cần ngủ một giấc là có thể đột phá được một cách nhẹ nhàng.
Nhưng đối với tu sĩ nếu muốn đột phá thì ngoài việc phải chịu đựng được lôi kiếp, còn gặp phải bình cảnh nữa.
Khi thấy Trường Minh Tông chụm đầu vào nhau nhìn KFC, thì Bích Thủy Tông liền theo bản năng mà nhìn ké.
“Phượng Hoàng ư?” Tư Diệu Ngôn thấy được con yêu thú có bộ lông màu đỏ, cùng với đuôi phượng xinh đẹp, liền đoán đây là thần thú.
Hiện tại thần thú ở Tu Chân Giới dường như không còn nữa, một khi phát hiện thì chắc chắn phải báo với ngũ tông, rồi cuối cùng là tông môn với tám đại gia tộc mở họp thương lượng, nên nếu đây thật sự là thần thú, thì chỉ sợ sẽ gây nên sóng to gió lớn.
“Nói xàm gì vậy.” Minh Huyền lớn tiếng nói: “Đây là gà!! Là gà đó!”
Chỉ cần bọn họ luôn khẳng định đây là gà, thì ai dám nói Trường Minh Tông che giấu Phượng Hoàng?
Tư Diệu Ngôn bị thái độ của hắn làm cho ngây ngốc một lát, lúng túng 'ồ' một tiếng, tuy biết Trường Minh Tông không được bình thường, nhưng đôi khi nghe bọn họ tự nhiên rống lên vẫn sẽ bị dọa cho nhảy dựng.
“Vậy gà của các ngươi, rất đẹp.” Nàng ngại ngùng nói.
Hai tông nghỉ ngơi một chút để sắp xếp lại kế hoạch, Tư Diệu Ngôn phụ trách phát đan dược cho từng người, Diệp Kiều lắc lắc bình sứ có mấy viên đan trơn láng như ngọc, vừa trắng vừa tròn.
Sau đó mở ra ngửi ngửi.
Hương vị của đan dược tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
“Không hổ là đại tông môn.” Hai mắt nàng sáng rực.
Minh Huyền cũng mở ra ngửi ngửi, sau đó nhịn không được liền chọt chọt Diệp Kiều: “Học theo đi.” Thấy hương vị của đan dược của người ta không?
Mộc Trọng Hi đồng ý gật đầu: “Đây mới là đan dược mà một Đan tu chân chính nên luyện.”
Còn cái đống kia của Diệp Kiều, thì nhìn vào ai lại nghĩ nàng là Đan tu.
Chu Hành Vân chưa được thử nghiệm mức độ sát thương của Diệp Kiều, cũng không biết nàng luyện ra sao, chỉ thấy hai sư đệ nói như vậy, nên hắn tưởng là Diệp Kiều hay gặp thất bại trong lúc luyện đan.
Hắn do dự một lát, liền bình tĩnh an ủi tiểu sư muội:
“Đan tu bị nổ đan lô là chuyện bình thường.”
“Tam sư huynh cũng bị nổ đan lô ư?” Diệp Kiều mở to mắt, nhớ lại hình như lần trước nhờ hương vị bún ốc của viên đan dược nàng luyện ra mà hắn đã bị nổ đan lô.
Chu Hành Vân không chút do dự kể chuyện xấu của Tiết Dư, “Đúng vậy, lúc hắn mới vào tông môn thì ngày nào cũng bị nổ đan lô hết á, khi đó tóc của hắn dựng đứng cháy đen thui.”
Mỗi ngày Tiết Dư đều làm nổ đan lô, mỗi lần như vậy liền khiến cho bên trong tông môn như bị động đất.
Diệp Kiều: “...”
Vậy là nàng chưa bị nổ đan lô lần nào a.
Diệp Kiều suy đoán Đan tu chân chính phải dùng đan lô để luyện, nhưng nàng lại dùng nồi to nên sẽ khác, chắc vì điều này nên mới không bị nổ đan lô.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định sau khi kết thúc thi đấu, sẽ đi chợ đêm mua thử một cái đan lô về sử dụng.
Bích Thủy Tông chia đan dược cũng rất hào phóng, nào là Thanh Tâm Đan, Hồi Linh Đan cùng với một số đan dược dùng để trị thương.
Đại tông môn một khi đã ra tay thì rất rộng rãi, bốn người liếc nhìn nhau, trong mắt đều có cùng một ý 'kẻ ngốc, rất nhiều đan dược, thích hợp để đi theo'.
Hỏa Diệm Sơn này so với các bí cảnh trước đó rất khác biệt.
Nơi này toàn là yêu thú thích tụ tập theo bầy đàn với chỉ số thông minh rất thấp, nhưng tu vi lại rất cao, Liễu Uẩn cũng không lập ra bất kì kế hoạch hay phương thức nào, trực tiếp chỉ huy bọn họ gặp là xông lên.
Diệp Kiều rất nhiều lần định mở miệng muốn nói nhưng lại thôi, “Thật ra chúng ta có thể dùng thủ đoạn khác.”
Nàng đã để ý được, đám yêu thú này không thông minh, nên chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn là có thể giải quyết xong.
Chứ không cần như Liễu Uẩn chỉ huy, đi kêu bọn họ lao lên đánh nhau với một đám yêu thú vô tri này.
Vừa phí thời gian vừa phí sức lực.
Liễu Uẩn nhìn nàng một cái, cho rằng Diệp Kiều đang khiêu khích mình, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói một câu: “Ngươi lo thân ngươi là được, còn ta tự biết.”
Đại hội thi đấu của tông môn không chỉ là nơi đem lại vinh dự cho tông môn, mà còn là nơi để những đệ tử mười mấy tuổi mong muốn được vang danh thiên hạ.
Diệp Kiều chỉ trong mấy tháng đã nổi bần bật, ngay cả người được chú ý nhất như Diệp Thanh Hàn cũng bị bỏ qua, nên Liễu Uẩn liền có suy nghĩ nàng đang cố ý thể hiện bản thân.
“...”
Diệp Kiều nhẹ nhàng chậc một cái.
Ô kê.
Nàng đã biết, đệ tử thân truyền nào ít hay nhiều gì cũng mắt cao hơn đầu, không thích người khác nghi ngờ quyết định của mình.
Mộc Trọng Hi đi theo, hai tay chắp sau đầu, câu được câu không nói: “Nhưng cứ dựa theo cái hiệu suất này của ngươi, thì tới lúc khỉ tiến hóa thành người, chắc chúng ta vẫn còn lẹt đẹt ở cuối bảng.”
“Mắc gì gấp?” Liễu Uẩn nhìn mấy thân truyền đang dần bất mãn, liền trấn an: “Chỉ mới ngày thứ hai thôi mà.”
“Chúng ta có đan dược, các ngươi có thực lực, thì sớm hay muộn gì cũng giành được hạng nhất với hạng nhì đi.”
Minh Huyền nói thầm, nhưng bọn ta chỉ muốn ăn ké đan dược, chứ không muốn bị liên lụy xếp hạng tư a.
Nếu không phải do chột dạ vì ăn ké, thì hắn đã muốn kết thúc chuyện hợp tác này rồi.
“Phía bên Trường Minh Tông xảy ra chuyện gì rồi?”
Tuy không phải điểm số đứng yên, nhưng so với mấy bí cảnh lần trước thì tiến độ lại chậm hơn.
Thậm chí còn có xu hướng áp chót.
Đến ngày thứ ba, thì số điểm của ba tông đã chênh lệch gần như rất gắt gao, Nguyệt Thanh Tông hạng nhất, Vấn Kiếm Tông hạng nhì, Thành Phong Tông hạng ba.
Mà cái tông bị bọn họ coi là uy hiếp lớn nhất thì hiện đang lưu lạc ở hạng tư.
Đúng là không nên xuất hiện loại tình huống này a, Tống Hàn Thanh đã nhạy bén phát hiện ra gì đó, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta cảm thấy sau khi Vân Thước bị loại, thì khả năng rất lớn là Bích Thủy Tông muốn đi ôm đùi Diệp Kiều.”
Tuy rằng cảm thấy lời này không có tiền đồ, nhưng không chừng đó là sự thật đúng tám chín phần.
Hiện tại Trường Minh Tông đã không còn bị xem thường như lúc trước, Tư Diệu Ngôn nếu thông minh sẽ chắc chắn đi tìm Diệp Kiều để hợp tác.
Ba tông chạm mặt sau, trạng thái tinh thần của nhóm thân truyền đều uể oải như nhau.
Tống Hàn Thanh còn tốt, trước đó bọn họ từng hợp tác với Bích Thủy Tông, do đó đan dược lấy được cũng không ít, nhưng hiện tại không còn bao nhiêu đan dược để nạp liên tục, nên có lẽ ngày thứ tư bọn họ có thể sẽ không chịu đựng được nữa.
“Bọn họ đang muốn chơi cái gì vậy?Trường Minh Tông xếp hạng tư.” Sở Hành Chi chậc lưỡi, theo lí thuyết khi có Diệp Kiều thì không nên xuất hiện tình trạng này đi.
Tống Hàn Thanh nói: “Bị một đám Đan tu vướng chân vướng tay, thì khẳng định Trường Minh Tông sẽ bị ảnh hưởng đi.”
Vừa phải bảo vệ Đan tu, vừa phải giết yêu thú, thì hạng tư cũng là chuyện bình thường.
“Nhưng Diệp Kiều cũng không giống như dạng người sẽ chịu bị liên lụy a?” Trong ấn tượng của Chúc Ưu, Diệp Kiều là người thích hành động một mình.
Tần Hoài cũng từng tiếp xúc với Diệp Kiều, dường như đang suy tư gì đó liền cười nhạt, “Nàng một người không để bụng chuyện gì.”
Cái gọi là đại đạo chí giản, vô dục tắc cương, thì Diệp Kiều chính là một người có thể buông thả đến mức bay lên được luôn, lại còn rất chú trọng đến đại cục.
Tần Hoài suy đoán có lẽ vấn đề là nằm ở chỗ Bích Thủy Tông.
Rốt cuộc hai tông hợp tác với nhau, thì phải có một người dẫn đội, mà ai cũng là thân truyền nên có thể bây giờ đang mâu thuẫn về chuyện này đi.
***********
Vừa phải dựa vào bản đồ để tìm yêu thú, vừa phải chịu đựng nhiệt độ nóng bức bên trong bí cảnh, mấu chốt nữa là Liễu Uẩn dẫn đội kiểu gì á, không thèm nghĩ cách đối phó yêu thú, gặp phải thì toàn là kêu lao lên đánh nhau với tụi nó.
Diệp Kiều nói: “Chúng ta cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng thua.”
Bây giờ đã là ngày thứ ba rồi, nàng muốn thắng cơ.
Chỉ cần thắng là nàng liền có một trăm vạn, thoát khỏi cảnh nghèo khó trở thành người giàu a.
Diệp Kiều hỏi: “Thật sự là không cho cho ta dẫn đội hả?”
“Ngươi chỉ mới Trúc Cơ.” Liễu Uẩn bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Sao lại dám dẫn đội.”
Miểu Miểu kéo hắn: “...Tam sư huynh.”
Đó giờ Liễu Uẩn chưa từng làm nhiệm vụ chung với bọn họ, nên tự nhiên cũng không biết năng lực xoay chuyển tình thế của Diệp Kiều.
Miểu Miểu nhắc nhở nói: “Diệp Kiều rất lợi hại.”
Lúc mấy người nói chuyện, thì cũng đã bất tri bất giác đến gần nơi ở của yêu thú, nham thạch nóng bỏng phun lên một màn khói đen.
Khi đến gần bọn họ mới phát hiện bên trong màn khói đen là một bầy yêu thú tụ tập bên nhau, cảnh tượng này làm cho người nào mắc phải hội chứng sợ đám đông nhìn thấy đều khó thở.
Không những số lượng nhiều, mà mỗi con đều có bàn tay lớn nhỏ.
“Kiến lửa, hoạt động ở gần nơi có nhiệt độ cao, thích đi cùng một đàn.” Minh Huyền cảnh giác nói, “Chúng nó rất nhạy mùi hương, dựa vào mùi để cảm nhận vị trí của con người.”
“Tách nhau ra, đừng để bọn chúng vây quanh.”
Một con thì còn giải quyết dễ dàng vì bọn kiến này tu vi rất thấp, tuy nhiên một đám kiến thì lại là một chuyện khác.
“Sao ngươi biết vậy?” Mộc Trọng Hi có chút ngốc.
Minh Huyền cười nhạo hắn: “Rảnh thì đi tham quan Tàng Thư Các đi, không có hại đâu.”
Sự hiểu biết của Tiết Dư về bí cảnh nhiều hơn hắn, trước khi vào đây Minh Huyền đã từng làm chung bài tập với Tiết Dư nên vô tình nhớ được.
“Quét Tàng Thư Các lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy ngươi đọc sách bao giờ a.” Mộc Trọng Hi không cao hứng phản bác: “Các ngươi còn đốt Tàng Thư Các nữa mà.”
Minh Huyền hừ một tiếng: “Cái đứa suốt ngày trốn học xuống núi chơi như ngươi không có tư cách nói ta.”
Mộc Trọng Hi: “Làm như lần trước nguyên một đám bị giam lại không có ngươi trong đó vậy.”
“...”
Hai người tổn thương nhau nửa ngày, liền đem mọi chuyện bại lộ cho tất cả mọi người biết, làm cho tu sĩ ở bên ngoài chứng kiến được cảnh này đều trợn to mắt.
“Đệ tử tốt, đệ tử tốt, nào là châm lửa đốt Tàng Thư Các, rồi bị giam, tới quét Tàng Thư Các, bình thường ở Trường Minh Tông luôn gà bay chó sủa vậy luôn đó hả?”
“Chẳng trách bọn họ lại thân thiết với nhau như vậy, thì ra là do cùng bị giam nên tình đồng môn trỗi dậy.”
Tư Diệu Ngôn nhìn bầy kiến lửa đang tiến lại gần liền nổi da gà, hiện tại đã trong hoàn cảnh nào rồi mà còn nghe được mấy người Trường Minh Tông ve vãn mắng yêu, thế là nàng nhịn không được quay sang Diệp Kiều xin giúp đỡ: “Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nếu đám kiến này đã sinh trưởng được ở nơi có nhiệt độ cao thì xác định bọn chúng không sợ lửa.
Nhiều như vậy thì nên đối phó như thế nào đây?
Đây chính là một vấn đề cực kì nan giải.
“Hỏi sư đệ của ngươi đi.” Chu Hành Vân không thèm ngẩng đầu lên, ngữ khí bình đạm: “Chúng ta chỉ là kẻ hèn Trúc Cơ, nào dám nói chuyện.”
Lúc Liễu Uẩn nói, bọn họ đều nghe được rõ ràng.
Bây giờ có cơ hội thì đương nhiên phải tốt bụng trào phúng lại chứ.
Liễu Uẩn: “...”
Hắn mím môi, vì để cứu vớt mặt mũi, liền mở miệng nói: “Minh Huyền với Diệp Kiều bày trận trước đi, để ta tìm xem trong túi có loại đan dược nào giúp nhiễu loạn mùi hương hay không, còn Kiếm tu thì chuẩn bị tinh thần giải quyết bọn chúng.”
Bọn họ lục tung túi trữ vật cũng không tìm được loại đan dược nào có công dụng gây nhiễu loạn mùi hương hết.
Mắt thấy bầy kiến lửa đã xông tới, lớp màn chắn của trận pháp đã dần bị bọn chúng phủ đen, Minh Huyền có chút nhức răng: “Chúng nó đang ăn trận pháp, nhanh đi, một chút nữa là vỡ rồi.”
Đối mặt tình huống này, tất cả mọi người bắt đầu hoang mang lo sợ, đồng thời đem ánh mắt nhìn sang Diệp Kiều.
Diệp Kiều nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy: “...” Lúc này mới nhớ tới mình hả?
Nàng cúi đầu nhanh chóng lấy ra mấy viên đan dược 'chết người' do mình luyện được.
“Các ngươi có năm người, thì mỗi người ngậm một viên đi.”
“Đừng ói ra nha.”
Bún ốc, sầu riêng, loại hương vị nào nàng cũng có.
“...”
Hương vị kì lạ lan tỏa, trong lúc nhất thời mọi người đều tái mặt.
Bọn họ dám chắc chắn, đừng nói là khứu giác nhạy bén của kiến lửa, mà ngay cả người lẫn yêu thú ở cách xa mấy trăm mét vẫn có thể ngửi được hương vị khó quên này.
Ai biết thì mới cho là bọn họ đang thương lượng kế hoạch. Còn không biết thì sẽ nghĩ một đám thân truyền đang tập hợp lại một chỗ để ăn cớt a.
Tư Diệu Ngôn ngửi viên đan dược mùi sầu riêng trên tay, sắc mặt liền trắng bệch, yếu ớt hỏi: “Cầm thôi được không?”
Diệp Kiều nghĩ nghĩ: “Chắc cũng được.”
Lúc nàng đưa cho bọn họ thì không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ mùi vị của mấy viên đan này trộn lẫn với nhau, thì càng ngày càng kì quái.
Kiến lửa ở bên ngoài khi ngửi được mùi liền xao động, Liễu Uẩn bị hương vị này làm cho vặn vẹo sắc mặt: “Ngươi định làm gì?”
“Chúng ta kêu ngươi nghĩ cách chứ không phải kêu ngươi chọc giận bầy kiến lửa này a.”
Diệp Kiều cũng trừng mắt nhìn lại: “Cái này không phải là đang suy nghĩ biện pháp hay sao?”
Nàng thấy trên tay tất cả mọi người đều cầm một viên đan mùi vị bún ốc với sầu riêng, thì lấy từ túi trữ vật ra năm lá bùa, rồi hỏi nhóm người Bích Thủy Tông: “Các ngươi chắc là có đan lô hết đi?”
“Có.” Miểu Miểu trả lời rất nhanh lẹ.
Không có đan lô thì Đan tu sao được gọi là Đan tu?
“Tốt.” Diệp Kiều đem bùa chú chia cho năm người, nhanh chóng nói: “Cái này là Phong Ấn phù, đợi chút nữa các ngươi lấy ra đan lô, sau đó mỗi người cầm một viên đan dược rồi chui vào bên trong, xong thì dán nó lên nắp, để phòng ngừa kiến lửa chui vào.”
Đan lô rất dày dặn và chắc chắn, nó tương đương như một loại pháp khí quý giá vậy, một cái đan lô được bán ra mười mấy vạn linh thạch, thì có thể đem so với pháp khí thượng phẩm rồi.
Có thể ngăn được kiến lửa gặm cũng không phải nói chơi cho vui.
Diệp Kiều đem đan dược khó ngửi của nàng chia cho năm người Bích Thủy Tông, khi Chu Hành Vân ngửi được mùi vị lại cảm thấy nó cũng không có thúi lắm.
“Thất thần làm gì? Nhanh lên.”
Tư Diệu Ngôn theo bản năng làm theo.
Liễu Uẩn trợn mắt há mồm, chưa bao giờ gặp hành động nào như vậy, “Ngươi kêu chúng ta chui vào bên trong đan lô, vậy mà coi được hả?”
Diệp Kiều cảm thấy có gì mà không được đâu. Nếu không phải do nàng nghèo đến mức không có đan lô, thì nàng cũng muốn chui vào bên trong a, có thể nằm thì tại sao phải đứng lên để đánh nhau?
Dưới sự chỉ huy của Diệp Kiều, năm người liền chui vào bên trong đan lô, dán Phong Ấn phù lên nắp, sau nó nằm xuống, thoải mái mà lười biếng.
Mọi chuyện còn lại giao cho bốn người Trường Minh Tông.
Dù sao Đan tu chỉ cần nằm ở bên trong đan lô để làm mồi hấp dẫn là được, kiến lửa bên ngoài thì để người khác giải quyết.
Tổ hợp bốn người Minh Huyền, Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều, Chu Hành Vân hâm mộ đến mức nghiến răng.
Bọn họ cũng muốn chui vào trong mà.
“...”
Bởi vì nằm trong đan lô, nên mấy người họ rất nhanh đã bị hương vị bún ốc với sầu riêng làm cho cho ngất đi rồi.
Diệp Kiều bốc cháy lá bùa trong tay, chú tâm dùng Thanh Phong Quyết chém xuống, giết chết mấy con kiến lửa, sẵn tiện hỏi: “Hương vị thế nào?”
Tư Diệu Ngôn: “Ngửi lâu thì lại thấy cũng được.”
Miểu Miểu cũng nói: “Chắc là không khó ăn.”
Linh khí rất nồng đậm, ngoại trừ hình dạng với hương vị có chút kỳ quái, thì nàng cũng rất muốn ăn thử.
Minh Huyền: “...Các ngươi có biết bản thân đang nói gì không?!”
Đối với viên đan dược xấu xí như này mà lại nói ăn cũng được, bộ Đan tu các ngươi điên hết rồi hả?
Cuối cùng dưới sự nỗ lực của bốn người, bầy kiến đã bị tiêu diệt hơn phân nửa.
Liễu Uẩn sau khi bò ra khỏi đan lô, liền nghe tiểu sư muội nói vậy, thì bắt đầu lấy hết can đảm mà cắn thử một miếng, đến khi cảm nhận được linh khí nồng đậm, thì hắn gật đầu đồng ý: “Mùi vị đúng thật là không tệ.”
Chỉ cần mang lại hiệu quả cao, thì đối với Đan tu, đó chính là đan dược tốt.
Hương vị, cũng không tệ...
Cũng không tệ...
Diệp Kiều được khen, liền đắc ý mà bỏ vào miệng một viên Hồi Linh Đan, “Tất nhiên rồi. Ở quê của ta ai cũng thích ăn vị này hết á.”
Vừa lúc Thẩm Tử Vi đi ngang qua, sau khi ngửi được mùi 'thơm' lan tỏa liền giật mình.
Lúc nghe được hai tông nói chuyện với nhau, thì hắn càng giật mình hơn nữa.
Á đù.
Kích thích vậy sao, không ngờ Bích Thủy Tông với Trường Minh Tông lại lập thành một tổ chức cùng nhau ăn cớt?
Ủa nó biết bay hả?
Diệp Kiều nhớ lúc trước nó là một con gà thả vườn, chỉ biết chơi trò rượt bắt chạy vòng vòng với nàng thôi a.
Mộc Trọng Hi thò đầu qua: “Chắc là nó tìm được không ít tinh thạch đi, ăn lâu như vậy rồi thì có biến hóa gì không?”
Dựa trên thời gian hai bên đánh nhau thì cũng đã trôi qua một ngày, Diệp Kiều nhìn nó một lát rồi nói: “Béo hơn.”
Lúc trước thì nó rất giống một con gà lông đỏ, nhưng hiện tại đặc điểm nổi bật của Phượng Hoàng đã dần xuất hiện, lúc nó bay lên liền thấy được bộ lông màu đỏ cực kì diễm lệ, đuôi phượng hơi rũ, nhìn qua tổng thể rất đẹp, nhưng mà hơi béo.
Chu Hành Vân chộp lấy KFC, lười biếng xách nó lên lắc lắc, đánh giá một chút, “Đợi nó tỉnh dậy, thì chắc tu vi sẽ tăng không ít đâu.”
Yêu thú cùng thần thú chắc không khác nhau là mấy đi ha, mà thú đột phá dễ hơn người nhiều, chỉ cần ngủ một giấc là có thể đột phá được một cách nhẹ nhàng.
Nhưng đối với tu sĩ nếu muốn đột phá thì ngoài việc phải chịu đựng được lôi kiếp, còn gặp phải bình cảnh nữa.
Khi thấy Trường Minh Tông chụm đầu vào nhau nhìn KFC, thì Bích Thủy Tông liền theo bản năng mà nhìn ké.
“Phượng Hoàng ư?” Tư Diệu Ngôn thấy được con yêu thú có bộ lông màu đỏ, cùng với đuôi phượng xinh đẹp, liền đoán đây là thần thú.
Hiện tại thần thú ở Tu Chân Giới dường như không còn nữa, một khi phát hiện thì chắc chắn phải báo với ngũ tông, rồi cuối cùng là tông môn với tám đại gia tộc mở họp thương lượng, nên nếu đây thật sự là thần thú, thì chỉ sợ sẽ gây nên sóng to gió lớn.
“Nói xàm gì vậy.” Minh Huyền lớn tiếng nói: “Đây là gà!! Là gà đó!”
Chỉ cần bọn họ luôn khẳng định đây là gà, thì ai dám nói Trường Minh Tông che giấu Phượng Hoàng?
Tư Diệu Ngôn bị thái độ của hắn làm cho ngây ngốc một lát, lúng túng 'ồ' một tiếng, tuy biết Trường Minh Tông không được bình thường, nhưng đôi khi nghe bọn họ tự nhiên rống lên vẫn sẽ bị dọa cho nhảy dựng.
“Vậy gà của các ngươi, rất đẹp.” Nàng ngại ngùng nói.
Hai tông nghỉ ngơi một chút để sắp xếp lại kế hoạch, Tư Diệu Ngôn phụ trách phát đan dược cho từng người, Diệp Kiều lắc lắc bình sứ có mấy viên đan trơn láng như ngọc, vừa trắng vừa tròn.
Sau đó mở ra ngửi ngửi.
Hương vị của đan dược tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
“Không hổ là đại tông môn.” Hai mắt nàng sáng rực.
Minh Huyền cũng mở ra ngửi ngửi, sau đó nhịn không được liền chọt chọt Diệp Kiều: “Học theo đi.” Thấy hương vị của đan dược của người ta không?
Mộc Trọng Hi đồng ý gật đầu: “Đây mới là đan dược mà một Đan tu chân chính nên luyện.”
Còn cái đống kia của Diệp Kiều, thì nhìn vào ai lại nghĩ nàng là Đan tu.
Chu Hành Vân chưa được thử nghiệm mức độ sát thương của Diệp Kiều, cũng không biết nàng luyện ra sao, chỉ thấy hai sư đệ nói như vậy, nên hắn tưởng là Diệp Kiều hay gặp thất bại trong lúc luyện đan.
Hắn do dự một lát, liền bình tĩnh an ủi tiểu sư muội:
“Đan tu bị nổ đan lô là chuyện bình thường.”
“Tam sư huynh cũng bị nổ đan lô ư?” Diệp Kiều mở to mắt, nhớ lại hình như lần trước nhờ hương vị bún ốc của viên đan dược nàng luyện ra mà hắn đã bị nổ đan lô.
Chu Hành Vân không chút do dự kể chuyện xấu của Tiết Dư, “Đúng vậy, lúc hắn mới vào tông môn thì ngày nào cũng bị nổ đan lô hết á, khi đó tóc của hắn dựng đứng cháy đen thui.”
Mỗi ngày Tiết Dư đều làm nổ đan lô, mỗi lần như vậy liền khiến cho bên trong tông môn như bị động đất.
Diệp Kiều: “...”
Vậy là nàng chưa bị nổ đan lô lần nào a.
Diệp Kiều suy đoán Đan tu chân chính phải dùng đan lô để luyện, nhưng nàng lại dùng nồi to nên sẽ khác, chắc vì điều này nên mới không bị nổ đan lô.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định sau khi kết thúc thi đấu, sẽ đi chợ đêm mua thử một cái đan lô về sử dụng.
Bích Thủy Tông chia đan dược cũng rất hào phóng, nào là Thanh Tâm Đan, Hồi Linh Đan cùng với một số đan dược dùng để trị thương.
Đại tông môn một khi đã ra tay thì rất rộng rãi, bốn người liếc nhìn nhau, trong mắt đều có cùng một ý 'kẻ ngốc, rất nhiều đan dược, thích hợp để đi theo'.
Hỏa Diệm Sơn này so với các bí cảnh trước đó rất khác biệt.
Nơi này toàn là yêu thú thích tụ tập theo bầy đàn với chỉ số thông minh rất thấp, nhưng tu vi lại rất cao, Liễu Uẩn cũng không lập ra bất kì kế hoạch hay phương thức nào, trực tiếp chỉ huy bọn họ gặp là xông lên.
Diệp Kiều rất nhiều lần định mở miệng muốn nói nhưng lại thôi, “Thật ra chúng ta có thể dùng thủ đoạn khác.”
Nàng đã để ý được, đám yêu thú này không thông minh, nên chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn là có thể giải quyết xong.
Chứ không cần như Liễu Uẩn chỉ huy, đi kêu bọn họ lao lên đánh nhau với một đám yêu thú vô tri này.
Vừa phí thời gian vừa phí sức lực.
Liễu Uẩn nhìn nàng một cái, cho rằng Diệp Kiều đang khiêu khích mình, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói một câu: “Ngươi lo thân ngươi là được, còn ta tự biết.”
Đại hội thi đấu của tông môn không chỉ là nơi đem lại vinh dự cho tông môn, mà còn là nơi để những đệ tử mười mấy tuổi mong muốn được vang danh thiên hạ.
Diệp Kiều chỉ trong mấy tháng đã nổi bần bật, ngay cả người được chú ý nhất như Diệp Thanh Hàn cũng bị bỏ qua, nên Liễu Uẩn liền có suy nghĩ nàng đang cố ý thể hiện bản thân.
“...”
Diệp Kiều nhẹ nhàng chậc một cái.
Ô kê.
Nàng đã biết, đệ tử thân truyền nào ít hay nhiều gì cũng mắt cao hơn đầu, không thích người khác nghi ngờ quyết định của mình.
Mộc Trọng Hi đi theo, hai tay chắp sau đầu, câu được câu không nói: “Nhưng cứ dựa theo cái hiệu suất này của ngươi, thì tới lúc khỉ tiến hóa thành người, chắc chúng ta vẫn còn lẹt đẹt ở cuối bảng.”
“Mắc gì gấp?” Liễu Uẩn nhìn mấy thân truyền đang dần bất mãn, liền trấn an: “Chỉ mới ngày thứ hai thôi mà.”
“Chúng ta có đan dược, các ngươi có thực lực, thì sớm hay muộn gì cũng giành được hạng nhất với hạng nhì đi.”
Minh Huyền nói thầm, nhưng bọn ta chỉ muốn ăn ké đan dược, chứ không muốn bị liên lụy xếp hạng tư a.
Nếu không phải do chột dạ vì ăn ké, thì hắn đã muốn kết thúc chuyện hợp tác này rồi.
“Phía bên Trường Minh Tông xảy ra chuyện gì rồi?”
Tuy không phải điểm số đứng yên, nhưng so với mấy bí cảnh lần trước thì tiến độ lại chậm hơn.
Thậm chí còn có xu hướng áp chót.
Đến ngày thứ ba, thì số điểm của ba tông đã chênh lệch gần như rất gắt gao, Nguyệt Thanh Tông hạng nhất, Vấn Kiếm Tông hạng nhì, Thành Phong Tông hạng ba.
Mà cái tông bị bọn họ coi là uy hiếp lớn nhất thì hiện đang lưu lạc ở hạng tư.
Đúng là không nên xuất hiện loại tình huống này a, Tống Hàn Thanh đã nhạy bén phát hiện ra gì đó, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta cảm thấy sau khi Vân Thước bị loại, thì khả năng rất lớn là Bích Thủy Tông muốn đi ôm đùi Diệp Kiều.”
Tuy rằng cảm thấy lời này không có tiền đồ, nhưng không chừng đó là sự thật đúng tám chín phần.
Hiện tại Trường Minh Tông đã không còn bị xem thường như lúc trước, Tư Diệu Ngôn nếu thông minh sẽ chắc chắn đi tìm Diệp Kiều để hợp tác.
Ba tông chạm mặt sau, trạng thái tinh thần của nhóm thân truyền đều uể oải như nhau.
Tống Hàn Thanh còn tốt, trước đó bọn họ từng hợp tác với Bích Thủy Tông, do đó đan dược lấy được cũng không ít, nhưng hiện tại không còn bao nhiêu đan dược để nạp liên tục, nên có lẽ ngày thứ tư bọn họ có thể sẽ không chịu đựng được nữa.
“Bọn họ đang muốn chơi cái gì vậy?Trường Minh Tông xếp hạng tư.” Sở Hành Chi chậc lưỡi, theo lí thuyết khi có Diệp Kiều thì không nên xuất hiện tình trạng này đi.
Tống Hàn Thanh nói: “Bị một đám Đan tu vướng chân vướng tay, thì khẳng định Trường Minh Tông sẽ bị ảnh hưởng đi.”
Vừa phải bảo vệ Đan tu, vừa phải giết yêu thú, thì hạng tư cũng là chuyện bình thường.
“Nhưng Diệp Kiều cũng không giống như dạng người sẽ chịu bị liên lụy a?” Trong ấn tượng của Chúc Ưu, Diệp Kiều là người thích hành động một mình.
Tần Hoài cũng từng tiếp xúc với Diệp Kiều, dường như đang suy tư gì đó liền cười nhạt, “Nàng một người không để bụng chuyện gì.”
Cái gọi là đại đạo chí giản, vô dục tắc cương, thì Diệp Kiều chính là một người có thể buông thả đến mức bay lên được luôn, lại còn rất chú trọng đến đại cục.
Tần Hoài suy đoán có lẽ vấn đề là nằm ở chỗ Bích Thủy Tông.
Rốt cuộc hai tông hợp tác với nhau, thì phải có một người dẫn đội, mà ai cũng là thân truyền nên có thể bây giờ đang mâu thuẫn về chuyện này đi.
***********
Vừa phải dựa vào bản đồ để tìm yêu thú, vừa phải chịu đựng nhiệt độ nóng bức bên trong bí cảnh, mấu chốt nữa là Liễu Uẩn dẫn đội kiểu gì á, không thèm nghĩ cách đối phó yêu thú, gặp phải thì toàn là kêu lao lên đánh nhau với tụi nó.
Diệp Kiều nói: “Chúng ta cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng thua.”
Bây giờ đã là ngày thứ ba rồi, nàng muốn thắng cơ.
Chỉ cần thắng là nàng liền có một trăm vạn, thoát khỏi cảnh nghèo khó trở thành người giàu a.
Diệp Kiều hỏi: “Thật sự là không cho cho ta dẫn đội hả?”
“Ngươi chỉ mới Trúc Cơ.” Liễu Uẩn bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Sao lại dám dẫn đội.”
Miểu Miểu kéo hắn: “...Tam sư huynh.”
Đó giờ Liễu Uẩn chưa từng làm nhiệm vụ chung với bọn họ, nên tự nhiên cũng không biết năng lực xoay chuyển tình thế của Diệp Kiều.
Miểu Miểu nhắc nhở nói: “Diệp Kiều rất lợi hại.”
Lúc mấy người nói chuyện, thì cũng đã bất tri bất giác đến gần nơi ở của yêu thú, nham thạch nóng bỏng phun lên một màn khói đen.
Khi đến gần bọn họ mới phát hiện bên trong màn khói đen là một bầy yêu thú tụ tập bên nhau, cảnh tượng này làm cho người nào mắc phải hội chứng sợ đám đông nhìn thấy đều khó thở.
Không những số lượng nhiều, mà mỗi con đều có bàn tay lớn nhỏ.
“Kiến lửa, hoạt động ở gần nơi có nhiệt độ cao, thích đi cùng một đàn.” Minh Huyền cảnh giác nói, “Chúng nó rất nhạy mùi hương, dựa vào mùi để cảm nhận vị trí của con người.”
“Tách nhau ra, đừng để bọn chúng vây quanh.”
Một con thì còn giải quyết dễ dàng vì bọn kiến này tu vi rất thấp, tuy nhiên một đám kiến thì lại là một chuyện khác.
“Sao ngươi biết vậy?” Mộc Trọng Hi có chút ngốc.
Minh Huyền cười nhạo hắn: “Rảnh thì đi tham quan Tàng Thư Các đi, không có hại đâu.”
Sự hiểu biết của Tiết Dư về bí cảnh nhiều hơn hắn, trước khi vào đây Minh Huyền đã từng làm chung bài tập với Tiết Dư nên vô tình nhớ được.
“Quét Tàng Thư Các lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy ngươi đọc sách bao giờ a.” Mộc Trọng Hi không cao hứng phản bác: “Các ngươi còn đốt Tàng Thư Các nữa mà.”
Minh Huyền hừ một tiếng: “Cái đứa suốt ngày trốn học xuống núi chơi như ngươi không có tư cách nói ta.”
Mộc Trọng Hi: “Làm như lần trước nguyên một đám bị giam lại không có ngươi trong đó vậy.”
“...”
Hai người tổn thương nhau nửa ngày, liền đem mọi chuyện bại lộ cho tất cả mọi người biết, làm cho tu sĩ ở bên ngoài chứng kiến được cảnh này đều trợn to mắt.
“Đệ tử tốt, đệ tử tốt, nào là châm lửa đốt Tàng Thư Các, rồi bị giam, tới quét Tàng Thư Các, bình thường ở Trường Minh Tông luôn gà bay chó sủa vậy luôn đó hả?”
“Chẳng trách bọn họ lại thân thiết với nhau như vậy, thì ra là do cùng bị giam nên tình đồng môn trỗi dậy.”
Tư Diệu Ngôn nhìn bầy kiến lửa đang tiến lại gần liền nổi da gà, hiện tại đã trong hoàn cảnh nào rồi mà còn nghe được mấy người Trường Minh Tông ve vãn mắng yêu, thế là nàng nhịn không được quay sang Diệp Kiều xin giúp đỡ: “Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nếu đám kiến này đã sinh trưởng được ở nơi có nhiệt độ cao thì xác định bọn chúng không sợ lửa.
Nhiều như vậy thì nên đối phó như thế nào đây?
Đây chính là một vấn đề cực kì nan giải.
“Hỏi sư đệ của ngươi đi.” Chu Hành Vân không thèm ngẩng đầu lên, ngữ khí bình đạm: “Chúng ta chỉ là kẻ hèn Trúc Cơ, nào dám nói chuyện.”
Lúc Liễu Uẩn nói, bọn họ đều nghe được rõ ràng.
Bây giờ có cơ hội thì đương nhiên phải tốt bụng trào phúng lại chứ.
Liễu Uẩn: “...”
Hắn mím môi, vì để cứu vớt mặt mũi, liền mở miệng nói: “Minh Huyền với Diệp Kiều bày trận trước đi, để ta tìm xem trong túi có loại đan dược nào giúp nhiễu loạn mùi hương hay không, còn Kiếm tu thì chuẩn bị tinh thần giải quyết bọn chúng.”
Bọn họ lục tung túi trữ vật cũng không tìm được loại đan dược nào có công dụng gây nhiễu loạn mùi hương hết.
Mắt thấy bầy kiến lửa đã xông tới, lớp màn chắn của trận pháp đã dần bị bọn chúng phủ đen, Minh Huyền có chút nhức răng: “Chúng nó đang ăn trận pháp, nhanh đi, một chút nữa là vỡ rồi.”
Đối mặt tình huống này, tất cả mọi người bắt đầu hoang mang lo sợ, đồng thời đem ánh mắt nhìn sang Diệp Kiều.
Diệp Kiều nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy: “...” Lúc này mới nhớ tới mình hả?
Nàng cúi đầu nhanh chóng lấy ra mấy viên đan dược 'chết người' do mình luyện được.
“Các ngươi có năm người, thì mỗi người ngậm một viên đi.”
“Đừng ói ra nha.”
Bún ốc, sầu riêng, loại hương vị nào nàng cũng có.
“...”
Hương vị kì lạ lan tỏa, trong lúc nhất thời mọi người đều tái mặt.
Bọn họ dám chắc chắn, đừng nói là khứu giác nhạy bén của kiến lửa, mà ngay cả người lẫn yêu thú ở cách xa mấy trăm mét vẫn có thể ngửi được hương vị khó quên này.
Ai biết thì mới cho là bọn họ đang thương lượng kế hoạch. Còn không biết thì sẽ nghĩ một đám thân truyền đang tập hợp lại một chỗ để ăn cớt a.
Tư Diệu Ngôn ngửi viên đan dược mùi sầu riêng trên tay, sắc mặt liền trắng bệch, yếu ớt hỏi: “Cầm thôi được không?”
Diệp Kiều nghĩ nghĩ: “Chắc cũng được.”
Lúc nàng đưa cho bọn họ thì không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ mùi vị của mấy viên đan này trộn lẫn với nhau, thì càng ngày càng kì quái.
Kiến lửa ở bên ngoài khi ngửi được mùi liền xao động, Liễu Uẩn bị hương vị này làm cho vặn vẹo sắc mặt: “Ngươi định làm gì?”
“Chúng ta kêu ngươi nghĩ cách chứ không phải kêu ngươi chọc giận bầy kiến lửa này a.”
Diệp Kiều cũng trừng mắt nhìn lại: “Cái này không phải là đang suy nghĩ biện pháp hay sao?”
Nàng thấy trên tay tất cả mọi người đều cầm một viên đan mùi vị bún ốc với sầu riêng, thì lấy từ túi trữ vật ra năm lá bùa, rồi hỏi nhóm người Bích Thủy Tông: “Các ngươi chắc là có đan lô hết đi?”
“Có.” Miểu Miểu trả lời rất nhanh lẹ.
Không có đan lô thì Đan tu sao được gọi là Đan tu?
“Tốt.” Diệp Kiều đem bùa chú chia cho năm người, nhanh chóng nói: “Cái này là Phong Ấn phù, đợi chút nữa các ngươi lấy ra đan lô, sau đó mỗi người cầm một viên đan dược rồi chui vào bên trong, xong thì dán nó lên nắp, để phòng ngừa kiến lửa chui vào.”
Đan lô rất dày dặn và chắc chắn, nó tương đương như một loại pháp khí quý giá vậy, một cái đan lô được bán ra mười mấy vạn linh thạch, thì có thể đem so với pháp khí thượng phẩm rồi.
Có thể ngăn được kiến lửa gặm cũng không phải nói chơi cho vui.
Diệp Kiều đem đan dược khó ngửi của nàng chia cho năm người Bích Thủy Tông, khi Chu Hành Vân ngửi được mùi vị lại cảm thấy nó cũng không có thúi lắm.
“Thất thần làm gì? Nhanh lên.”
Tư Diệu Ngôn theo bản năng làm theo.
Liễu Uẩn trợn mắt há mồm, chưa bao giờ gặp hành động nào như vậy, “Ngươi kêu chúng ta chui vào bên trong đan lô, vậy mà coi được hả?”
Diệp Kiều cảm thấy có gì mà không được đâu. Nếu không phải do nàng nghèo đến mức không có đan lô, thì nàng cũng muốn chui vào bên trong a, có thể nằm thì tại sao phải đứng lên để đánh nhau?
Dưới sự chỉ huy của Diệp Kiều, năm người liền chui vào bên trong đan lô, dán Phong Ấn phù lên nắp, sau nó nằm xuống, thoải mái mà lười biếng.
Mọi chuyện còn lại giao cho bốn người Trường Minh Tông.
Dù sao Đan tu chỉ cần nằm ở bên trong đan lô để làm mồi hấp dẫn là được, kiến lửa bên ngoài thì để người khác giải quyết.
Tổ hợp bốn người Minh Huyền, Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều, Chu Hành Vân hâm mộ đến mức nghiến răng.
Bọn họ cũng muốn chui vào trong mà.
“...”
Bởi vì nằm trong đan lô, nên mấy người họ rất nhanh đã bị hương vị bún ốc với sầu riêng làm cho cho ngất đi rồi.
Diệp Kiều bốc cháy lá bùa trong tay, chú tâm dùng Thanh Phong Quyết chém xuống, giết chết mấy con kiến lửa, sẵn tiện hỏi: “Hương vị thế nào?”
Tư Diệu Ngôn: “Ngửi lâu thì lại thấy cũng được.”
Miểu Miểu cũng nói: “Chắc là không khó ăn.”
Linh khí rất nồng đậm, ngoại trừ hình dạng với hương vị có chút kỳ quái, thì nàng cũng rất muốn ăn thử.
Minh Huyền: “...Các ngươi có biết bản thân đang nói gì không?!”
Đối với viên đan dược xấu xí như này mà lại nói ăn cũng được, bộ Đan tu các ngươi điên hết rồi hả?
Cuối cùng dưới sự nỗ lực của bốn người, bầy kiến đã bị tiêu diệt hơn phân nửa.
Liễu Uẩn sau khi bò ra khỏi đan lô, liền nghe tiểu sư muội nói vậy, thì bắt đầu lấy hết can đảm mà cắn thử một miếng, đến khi cảm nhận được linh khí nồng đậm, thì hắn gật đầu đồng ý: “Mùi vị đúng thật là không tệ.”
Chỉ cần mang lại hiệu quả cao, thì đối với Đan tu, đó chính là đan dược tốt.
Hương vị, cũng không tệ...
Cũng không tệ...
Diệp Kiều được khen, liền đắc ý mà bỏ vào miệng một viên Hồi Linh Đan, “Tất nhiên rồi. Ở quê của ta ai cũng thích ăn vị này hết á.”
Vừa lúc Thẩm Tử Vi đi ngang qua, sau khi ngửi được mùi 'thơm' lan tỏa liền giật mình.
Lúc nghe được hai tông nói chuyện với nhau, thì hắn càng giật mình hơn nữa.
Á đù.
Kích thích vậy sao, không ngờ Bích Thủy Tông với Trường Minh Tông lại lập thành một tổ chức cùng nhau ăn cớt?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương