Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 91: Chưa chắc Diệp Kiều thấy hiếm lạ về năng lực của ngươi
Cuối cùng vì đề phòng bi kịch xảy ra một lần nữa, năm người liền mang khăn che mặt màu đen lén lút đi tìm đan lô trong chợ.
“Không giấu gì, ta cảm thấy hiện tại chúng ta không khác gì biến thái mới trốn khỏi trại.” Mộc Trọng Hi vuốt cằm.
Bộ dạng cải trang của bọn họ hiện tại không hề giống người tốt chút nào.
“Nhìn kìa, bên kia có bán đan lô.” Tiết Dư chỉ qua một cửa hàng.
Cửa hàng đan lô căn bản không có khách, vì đan lô rất quý, mà lại thiếu Đan tu, nên người nào đến đây mua đều là người giàu.
Lúc chủ cửa hàng thấy bọn họ thì hai mắt liền sáng ngời, “Ai là Đan tu vậy?”
“Nàng.” Bốn cánh tay đồng thời chỉ vào Diệp Kiều.
Thấy là một nữ tử, chủ cửa hàng liền nhiệt tình nói: “Tiểu cô nương à, ngươi thích màu gì? Màu hồng nhạt được không? Hay là màu xanh lục ha?”
Diệp Kiều nhìn đan lô màu sắc rực rỡ xếp trên kệ, liền muốn hoa mắt chóng mặt, quan trọng hơn nữa là giá cả cũng không thấp, nàng cũng không biết chọn như thế nào, vì thế liền nhìn qua Tiết Dư.
Tiết Dư hỏi: “Trong cửa hàng của ngươi, đan lô nào là loại tốt nhất?”
Chủ cửa hàng nghe xong liền lấy ra một cái đan lô được khắc hoa văn vàng nhạt, đưa đến cho Diệp Kiều xem: “Đây là đan lô thượng phẩm, ta bán đan lô nhiều năm như vậy rồi nên cái này ta chỉ lấy giá mười lăm vạn linh thạch thượng phẩm thôi, tiểu hữu cảm thấy được không?”
Diệp Kiều nghe con số 'mười lăm vạn' thì cho dù không phải là linh thạch của mình, cũng khiến trong lòng nàng hốt hoảng, Tiết Dư nhận lấy, đánh giá tỉ mỉ một phen, sau đó gật đầu với nàng, ý nói: Cái này được nè.
Đan lô thượng phẩm, nên chất liệu cũng sẽ không tồi.
Mười lăm vạn linh thạch, Trường Minh Tông có thể trả, không sao hết.
Sau khi mua xong đan lô, năm người liền quyết định đi về.
***********
Bên sân Nguyệt Thanh Tông, Tống Hàn Thanh hiện tại đang nổi giận đùng đùng, phẫn nộ mắng Vân Thước một trận, “Động não dùm cái đi, hay là trong đầu không có não mà chỉ toàn nước? Hay ngươi nghĩ đám Kiếm tu đó đánh không lại ngươi?”
Hiện tại ngoại trừ Vấn Kiếm Tông, thì còn có đám Kiếm tu của Trường Minh Tông là không nên gây hấn, vốn dĩ chiến thắng đã trong tầm tay, ai lại ngờ...đúng là khiến cho Tống Hàn Thanh phiền lòng muốn chết.
Vân Thước có chút ủy khuất: “Nhưng bọn họ cố ý nhắm vào ta mà.”
“Ngươi nghĩ ngươi ai, mà có thể khiến cho bọn họ nhắm vào ngươi?” Tống Hàn Thanh lạnh lùng cười, “Không thấy được đám người Trường Minh Tông kia nhắm vào hết tất cả mọi người ư?”
“Tuy nhiên ở trận tiếp theo nàng ta phải chịu khổ rồi.”
Tống Hàn Thanh nói xong liền vui vẻ khi thấy người gặp họa.
Ai biểu Diệp Kiều kia công khai cái gì không chịu, lại đi công khai thiên phú tam tu của mình, dẫn đến hiện tại thân truyền của tất cả các tông đều muốn bằng mọi cách loại nàng đầu tiên.
Vân Thước mím môi không nói, không hiểu sao hiện tại nghe được hai chữ 'Diệp Kiều' liền sinh ra cảm giác nguy cơ mà trước nay chưa từng có.
Tống Hàn Thanh nói: “Ngươi vẽ bùa như thế nào?”
“Ờm...” Nhìn tốc độ chậm chạp của Vân Thước, Tống Hàn Thanh liền nổi nóng, tốc độ vẽ bùa sẽ chứng minh cho thiên phú của Phù tu. Nhưng khi nhìn Vân Thước vẽ bùa, nàng ta vẽ một nét lại nghỉ mệt một chút, cho hỏi đây là cực phẩm linh căn sao?
“Ngươi cùng ta quay về Tống gia một chuyến đi.” Hắn lạnh lùng nhìn Vân Thước: “Tìm một cái công pháp thích hợp cho ngươi, để đến lúc thi đấu cá nhân thì đừng làm Nguyệt Thanh Tông mất mặt nữa.”
Tống Hàn Thanh lúc này vẫn còn đơn thuần cho rằng tốc độ vẽ bùa của Vân Thước chậm như vậy là do chưa tìm được công pháp thích hợp.
Vân Thước nghe vậy thì mím môi, mềm mại 'ừ' một tiếng, “Ta sẽ nỗ lực đánh bại Diệp Kiều.”
Tống Hàn Thanh nghe vậy liền nghĩ thầm: Chưa chắc Diệp Kiều thấy hiếm lạ về năng lực của ngươi.
**********
Vấn Kiếm Tông bên kia vẫn còn họp đến khuya.
Sau khi thấy Diệp Kiều dẫn người đi diễn kịch, rồi lại tiện tay cầm lấy quần áo của Diệp Thanh Hàn, thì bọn họ liền chấn động.
“Đại sư huynh, thì ra quần áo của ngươi là do Diệp Kiều trộm đi.” Chúc Ưu chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc: “Không nghĩ tới nàng yêu ngươi sâu đậm đến vậy nha.”
Trán Diệp Thanh Hàn nổi đầy gân xanh: “...Sao ngươi không nghĩ nàng thật ra là một tên biến thái đã âm thầm mơ ước quần áo của ta từ lâu lắm rồi?”
Sở Hành Chi nói có sách mách có chứng tiến hành phản bác: “Nhưng tông phục của Vấn Kiếm Tông giống nhau mà? Vậy sao nàng không lấy của chúng ta?”
Tông phục của Vấn Kiếm Tông là một màu thuần trắng, nhưng cũng không thấy Diệp Kiều lấy của người khác a.
Diệp Thanh Hàn nghe xong liền đá tên đầu đất Sở Hành Chi văng ra ngoài, lời ít ý nhiều nói: “Cút.”
“Không giấu gì, ta cảm thấy hiện tại chúng ta không khác gì biến thái mới trốn khỏi trại.” Mộc Trọng Hi vuốt cằm.
Bộ dạng cải trang của bọn họ hiện tại không hề giống người tốt chút nào.
“Nhìn kìa, bên kia có bán đan lô.” Tiết Dư chỉ qua một cửa hàng.
Cửa hàng đan lô căn bản không có khách, vì đan lô rất quý, mà lại thiếu Đan tu, nên người nào đến đây mua đều là người giàu.
Lúc chủ cửa hàng thấy bọn họ thì hai mắt liền sáng ngời, “Ai là Đan tu vậy?”
“Nàng.” Bốn cánh tay đồng thời chỉ vào Diệp Kiều.
Thấy là một nữ tử, chủ cửa hàng liền nhiệt tình nói: “Tiểu cô nương à, ngươi thích màu gì? Màu hồng nhạt được không? Hay là màu xanh lục ha?”
Diệp Kiều nhìn đan lô màu sắc rực rỡ xếp trên kệ, liền muốn hoa mắt chóng mặt, quan trọng hơn nữa là giá cả cũng không thấp, nàng cũng không biết chọn như thế nào, vì thế liền nhìn qua Tiết Dư.
Tiết Dư hỏi: “Trong cửa hàng của ngươi, đan lô nào là loại tốt nhất?”
Chủ cửa hàng nghe xong liền lấy ra một cái đan lô được khắc hoa văn vàng nhạt, đưa đến cho Diệp Kiều xem: “Đây là đan lô thượng phẩm, ta bán đan lô nhiều năm như vậy rồi nên cái này ta chỉ lấy giá mười lăm vạn linh thạch thượng phẩm thôi, tiểu hữu cảm thấy được không?”
Diệp Kiều nghe con số 'mười lăm vạn' thì cho dù không phải là linh thạch của mình, cũng khiến trong lòng nàng hốt hoảng, Tiết Dư nhận lấy, đánh giá tỉ mỉ một phen, sau đó gật đầu với nàng, ý nói: Cái này được nè.
Đan lô thượng phẩm, nên chất liệu cũng sẽ không tồi.
Mười lăm vạn linh thạch, Trường Minh Tông có thể trả, không sao hết.
Sau khi mua xong đan lô, năm người liền quyết định đi về.
***********
Bên sân Nguyệt Thanh Tông, Tống Hàn Thanh hiện tại đang nổi giận đùng đùng, phẫn nộ mắng Vân Thước một trận, “Động não dùm cái đi, hay là trong đầu không có não mà chỉ toàn nước? Hay ngươi nghĩ đám Kiếm tu đó đánh không lại ngươi?”
Hiện tại ngoại trừ Vấn Kiếm Tông, thì còn có đám Kiếm tu của Trường Minh Tông là không nên gây hấn, vốn dĩ chiến thắng đã trong tầm tay, ai lại ngờ...đúng là khiến cho Tống Hàn Thanh phiền lòng muốn chết.
Vân Thước có chút ủy khuất: “Nhưng bọn họ cố ý nhắm vào ta mà.”
“Ngươi nghĩ ngươi ai, mà có thể khiến cho bọn họ nhắm vào ngươi?” Tống Hàn Thanh lạnh lùng cười, “Không thấy được đám người Trường Minh Tông kia nhắm vào hết tất cả mọi người ư?”
“Tuy nhiên ở trận tiếp theo nàng ta phải chịu khổ rồi.”
Tống Hàn Thanh nói xong liền vui vẻ khi thấy người gặp họa.
Ai biểu Diệp Kiều kia công khai cái gì không chịu, lại đi công khai thiên phú tam tu của mình, dẫn đến hiện tại thân truyền của tất cả các tông đều muốn bằng mọi cách loại nàng đầu tiên.
Vân Thước mím môi không nói, không hiểu sao hiện tại nghe được hai chữ 'Diệp Kiều' liền sinh ra cảm giác nguy cơ mà trước nay chưa từng có.
Tống Hàn Thanh nói: “Ngươi vẽ bùa như thế nào?”
“Ờm...” Nhìn tốc độ chậm chạp của Vân Thước, Tống Hàn Thanh liền nổi nóng, tốc độ vẽ bùa sẽ chứng minh cho thiên phú của Phù tu. Nhưng khi nhìn Vân Thước vẽ bùa, nàng ta vẽ một nét lại nghỉ mệt một chút, cho hỏi đây là cực phẩm linh căn sao?
“Ngươi cùng ta quay về Tống gia một chuyến đi.” Hắn lạnh lùng nhìn Vân Thước: “Tìm một cái công pháp thích hợp cho ngươi, để đến lúc thi đấu cá nhân thì đừng làm Nguyệt Thanh Tông mất mặt nữa.”
Tống Hàn Thanh lúc này vẫn còn đơn thuần cho rằng tốc độ vẽ bùa của Vân Thước chậm như vậy là do chưa tìm được công pháp thích hợp.
Vân Thước nghe vậy thì mím môi, mềm mại 'ừ' một tiếng, “Ta sẽ nỗ lực đánh bại Diệp Kiều.”
Tống Hàn Thanh nghe vậy liền nghĩ thầm: Chưa chắc Diệp Kiều thấy hiếm lạ về năng lực của ngươi.
**********
Vấn Kiếm Tông bên kia vẫn còn họp đến khuya.
Sau khi thấy Diệp Kiều dẫn người đi diễn kịch, rồi lại tiện tay cầm lấy quần áo của Diệp Thanh Hàn, thì bọn họ liền chấn động.
“Đại sư huynh, thì ra quần áo của ngươi là do Diệp Kiều trộm đi.” Chúc Ưu chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc: “Không nghĩ tới nàng yêu ngươi sâu đậm đến vậy nha.”
Trán Diệp Thanh Hàn nổi đầy gân xanh: “...Sao ngươi không nghĩ nàng thật ra là một tên biến thái đã âm thầm mơ ước quần áo của ta từ lâu lắm rồi?”
Sở Hành Chi nói có sách mách có chứng tiến hành phản bác: “Nhưng tông phục của Vấn Kiếm Tông giống nhau mà? Vậy sao nàng không lấy của chúng ta?”
Tông phục của Vấn Kiếm Tông là một màu thuần trắng, nhưng cũng không thấy Diệp Kiều lấy của người khác a.
Diệp Thanh Hàn nghe xong liền đá tên đầu đất Sở Hành Chi văng ra ngoài, lời ít ý nhiều nói: “Cút.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương