Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 99: Ngươi nghĩ ngươi là ai?



“Thiên phẩm là sao?”

Mộc Trọng Hi với Diệp Kiều liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Lúc trước ở trận thi đấu thứ ba bọn họ đã mơ hồ nghe Tư Diệu Ngôn nói qua, hình như nó cao hơn cực phẩm thì phải.

Về linh căn của Diệp Kiều, bên ngoài đồn đoán đủ kiểu, một là thượng phẩm hai là cực phẩm. Nếu để đám người Trường Minh Tông biết được chuyện thiên phẩm, chắc bọn họ sẽ đắc ý mà cười ha hả mất.

Có vài trưởng lão ở năm tông chỉ công nhận linh căn chứ không công nhận người. Ví dụ điển hình chính là lão già Vân Ngân kia, đối với việc Diệp Kiều là tam tu, thì hắn lại luôn miệng cho rằng nàng chỉ là linh căn cấp thấp, bộ dáng cao cao tại thượng luôn xem thường đệ tử linh căn trung phẩm.

Nghe xong đều khiến cho mọi người chán ghét.

“Nàng không phải cực phẩm sao?” Lúc trước các trưởng lão với Tần Phạn Phạn đều đoán tới đoán lui, nhưng không một ai đoán đúng.

“Cũng chưa chắc.” Lão giả chỉ vào người Diệp Kiều, “Cao hơn kiếm cốt trời sinh chính là thiên phẩm, theo lí thuyết thì phải được bộc lộ ra rõ ràng mới đúng, nhưng nhìn qua thì linh căn của ngươi lại rất yếu.”

Hắn ngay từ đầu cũng chưa từng suy xét qua con nhóc này. Vì linh căn quá mờ nhạt, chỉ cần tùy tiện kéo đại một người nào đó ở đây qua thì thiên phú còn tốt hơn nàng nhiều, nếu không phải do Diệp Kiều cũng nhìn thấy hắn, thì hắn cũng không có bất kì nghi ngờ gì.

Diệp Kiều cảm nhận linh căn trong cơ thể, xác thật, linh căn của nàng vẫn luôn bé tí.

“Ta là lôi linh căn.” Diệp Kiều nghĩ đến linh căn lúc nàng mới xuyên qua còn nhỏ hơn bây giờ. Từ lúc thiên lôi rơi xuống đầu nàng, thì nó mới lớn hơn được một chút. Nghĩ đến đây, Diệp Kiều liền suy tư gì đó, “Cái này có liên quan gì đến cấp bậc linh căn không?”

“Thiên phẩm lôi linh căn?” Lão giả bay đến trước mặt Diệp Kiều, cực kì hiếm lạ mà tấm tắc hai tiếng, “Chắc ngươi cũng xuất thân từ năm tông đi?”

“Thiên linh căn tốt như vậy, bộ trưởng lão cùng tông chủ của các ngươi không biết điểm đặc biệt của nó sao?”

Diệp Kiều đối với tình huống của mình liền hoang mang, nàng lắc đầu, “Không biết.”

Quan trọng là đá thử nghiệm không tra ra.

Mà lão giả trước mắt là tu sĩ trăm năm trước thậm chí ngàn năm trước phi thăng thất bại, nên so với mấy trưởng lão hiện tại, kiến thức sẽ sâu rộng hơn, hắn vuốt râu, “Phải công nhận, hiện tại ở Tu Chân Giới, thiên linh căn thật sự rất ít ỏi, nên mới dẫn tới chuyện không ai suy nghĩ đến nó đi?”

Nếu không sẽ không xuất hiện việc năm tông không biết đến cái này.

“Không biết.”

Diệp Kiều lúc này như tên ngốc hỏi ba câu là hết hai câu rưỡi không biết.

Nàng tới Tu Chân Giới tính ra chỉ mới có một năm, đến tông chủ còn chưa nghĩ đến chuyện thiên linh căn, thì nàng làm sao biết được mấy thứ này, “Tiền bối ơi, vậy loại linh căn này phải làm gì mới giúp nó lớn lên được?”

“Tu vi của ngươi tăng lên thì nó cũng sẽ lớn lên. Lỡ đâu khó quá mà ngươi lại có sức chịu đựng cao, chỉ cần sau này nơi nào có thiên lôi thì ngươi lại đó cho bị đánh vài cái, chắc chắn sẽ có lợi.”

“Ồ.” Diệp Kiều nghĩ đến mấy trận thiên lôi cuồn cuộn liền ê răng, “Ta biết rồi.”

Chính là rảnh quá không có việc gì làm thì nàng đi kiếm sấm sét đánh mình mấy cái đúng không.

***********

Thời gian trôi đi, bên ngoài cũng bắt đầu xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tiết Dư với Chu Hành Vân ở bên ngoài cùng nhau canh giữ hai người đang hôn mê, lúc bọn họ vừa mới ngất xỉu, thì bỗng xuất hiện hơi thở xa lạ đánh úp sau lưng, Chu Hành Vân nhanh tay lẹ mắt tóm lấy sư đệ sư muội nhà mình tránh ra phía sau.

Quỷ khí đen nhánh tụ lại thành vài cái đầu lâu, cùng với tiếng cười lạnh lẽo, lặp đi lặp lại quanh quẩn bên tai, ớn lạnh cực kì.

Chu Hành Vân híp mắt, nhạt nhẽo nói: “Giọng cười dở tệ.”

“Ta đánh giá không bằng Minh Huyền với Diệp Kiều.” Tiết Dư nói.

Nhưng nói tới nói lui, trong nháy mắt khi quỷ khí đánh úp đến, Chu Hành Vân cùng Tiết Dư liền ăn ý liếc nhìn nhau, sau đó mỗi người tóm lấy sư đệ sư muội nhà mình đang hôn mê tránh ra.

Giỡn hoài, quỷ khí, linh khí cùng ma khí đều có sự khác biệt. Mà ở Tống phủ hiện tại chỉ có Quỷ tu mà thôi.

Trong một góc tối tăm, nữ nhân gầy trơ xương đang lạnh lùng nhìn cảnh này, nàng ta mặc trang phục màu đen, cả người nhuốm đẫm hơi thở âm u, cúi mặt vỗ đầu đứa nhỏ, nhàn nhạt nói: “Tiểu Tê.”

“Lĩnh vực.”

Quỷ tu vốn dĩ không muốn lộ diện, định chờ nhóm tu sĩ chướng mắt này đi rồi, lại tiếp tục ra tay, nhưng hôm nay lại trùng hợp, có rất nhiều Kiếm tu lâm vào hôn mê, hơn nữa còn có quỷ nhỏ trong tay, nên nàng liền có niềm tin bản thân sẽ giải quyết được tất cả bọn họ.

Nhiều Kim Đan Kỳ như vậy, nếu có thể cắn nuốt được hết, thì tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ cũng không còn là đối thủ của nàng.

***********

Bên trong truyền thừa, sau khi Diệp Kiều hỏi hết tất cả mọi thứ về thiên linh căn, thì thức thời im miệng, chuẩn bị quay về tông sẽ nói lại với mấy trưởng lão để bọn họ kiểm tra.

“Hỏi xong rồi? Vậy truyền thừa với kiếm quyết ta sẽ giao lại cho tên nhóc này.” Hắn chỉ qua Mộc Trọng Hi, thiên linh căn cũng không hiếm lạ gì, mà trong mắt Kiếm tu cũng không thể so được với kiếm cốt trời sinh.

“Đã xong.” Diệp Kiều gật đầu, từ lúc nàng bước vô đây thì đã cảm nhận được mục tiêu của tiền bối này chính là Tứ sư huynh nhà mình.

Mộc Trọng Hi lại gần tai nàng nói nhỏ: “Ngươi gặp qua một lần là không quên được, nên đợi ta học xong sẽ chỉ lại cho ngươi, đến lúc đó trong giờ học chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập.”

Đều là huynh đệ trong nhà, học tập cùng nhau cũng có gì sai đâu.

Diệp Kiều giơ ngón tay cái lên: “Giàu sang rồi, đừng quên huynh đệ là được.”



“Hai người các ngươi lẩm nhẩm gì vậy?”

Lão giả phất tay, ý bảo Mộc Trọng Hi chạy nhanh lại, hắn tới tìm người giao lại truyền thừa, chứ không phải tìm một đám Kiếm tu để mở họp, “Mấy người còn lại ra ngoài hết đi, nơi này không chứa nữa.”

Hắn vung tay lên, chờ đến khi Diệp Kiều dần tỉnh lại, thì phát hiện bản thân đang bay, nàng cúi đầu thì phát hiện, mình như một con gà bị Chu Hành Vân xách chạy khắp nơi.

Nàng hoảng hốt một chút: “Đại sư huynh.”

Chu Hành Vân: “Tỉnh rồi.”

Diệp Kiều sờ mặt, thành khẩn nói: “Bị gió quật thẳng vào mặt không khác gì nhận được bạt tay lạnh lùng của mẹ kế, không tỉnh mới lạ.”

Mọi người ở đây cũng dần tỉnh lại, trừ Tứ sư huynh đang nhận truyền thừa ra.

“Đây là lĩnh vực sao.” Nàng mơ hồ cảm giác được có chút quen mắt, Diệp Kiều đã vào đây tổng cộng hai lần, người ta có câu 'trước lạ sau quen' nên hiện tại nàng đã quen rồi.

“Sao các ngươi bị kéo vào đây vậy? Do Tiểu Tê làm hả?”

Trên thực tế, tu sĩ bị kéo vào lĩnh vực nhiều như vậy, nhưng Tiết Dư với Chu Hành Vân là người bị đặt vào tầm ngắm nhanh nhất, bọn họ cũng không biết bản thân đã làm gì sai mà lại bị quỷ nhỏ đuổi theo đến chết cũng không bỏ.

Bất đắc dĩ, Chu Hành Vân đành một kiếm ném luôn Đoạn Trần ra ngoài, nhưng lại không trúng, còn chọc cho Đoạn Trần tức điên, mặc kệ Chu Hành Vân kêu như thế nào, nó cũng im re không thèm nhúc nhích.

Chu Hành Vân nhẹ nhàng 'chậc' một tiếng, nói: “Nếu vừa rồi ta có kiếm trong tay, nhất định có thể...”

Tiết Dư vẻ mặt chờ mong: “Sống sót chạy ra ngoài.”

Chu Hành Vân dừng một chút: “Lâu chết một chút.”

Một khi không gian đã khởi động, thì cho dù hắn có kiếm trong tay cũng không giúp ích được gì, huống chi còn có thêm một Quỷ tu Nguyên Anh Kỳ ở một bên như hổ rình mồi, hai mẹ con ăn ý phối hợp với nhau, khó trách đến Tống gia cũng không có cách.

“Không phải Quỷ tu kia ẩn núp rất kĩ sao?” Tiết Dư nghĩ mãi không ra, vì sao đến lượt bọn họ thì Quỷ tu lại hiện thân.

Còn y chang như chó điên mà rượt theo bọn họ, ném cũng ném không ra.

Diệp Kiều dừng một chút, không nghĩ tới bọn họ phản ứng lớn như vậy, Quỷ tu hiện thân đã nằm trong dự liệu của nàng. Cho hỏi có con trai nhà ai thay lòng đổi dạ mà người làm mẫu thân lại chịu ngồi yên, nàng đành yên lặng đem câu 'như vậy không phải rất tốt sao' nuốt vào.

Bởi vì, nàng có thể cảm giác rõ ràng được sự phẫn nộ của những người xung quanh.

Có tu sĩ Tống gia chịu không nổi liền chửi, “Ta rất muốn biết, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mới có thể vừa đến đã chọc giận Quỷ tu.”

Không chỉ có hắn, mà mấy người ở đây cũng có câu hỏi giống như vậy.

Là aiii, con mẹ nó khốn khiếp như vậy.

Đầu sỏ gây tội Diệp Kiều: “...”

Bên ngoài không gian, nữ nhân đó dường như đã nổi điên, bất lấy mấy tu sĩ Kim Đan Kỳ, chuẩn bị ăn hết bọn họ, “Làm hỏng chuyện tốt của ta, lại còn dám xuất hiện trước mặt ta sao.”

Buổi tối hôm nay, Quỷ tu chợt phát hiện tiểu quỷ mà mình tốn công nuôi lớn bây giờ lại đột nhiên muốn từ nàng, nó nói rằng đã tìm được mẫu thân mới, khiến cho Quỷ tu tức giận cực kì, bắt đầu tấn công toàn bộ nữ tu sĩ trong phủ.

Quỷ tu phất tay, một vài luồng sương mù màu đen xuất hiện, giống như xiềng xích trói chặt Vân Thước, nàng dần hít thở không được, mặt cũng đỏ lên, liền mở miệng xin giúp đỡ: “Đại sư huynh.”

Tống Hàn Thanh quay đầu lại thấy một màn như vậy, mặt mày liền lạnh lùng, đầu ngón tay ném qua bùa công kích, nhanh như chớp, chặt đứt xiềng xích, thuận thế cứu Vân Thước.

Cũng không phải là do tình cảm đồng môn thắm thiết gì đâu, mà là do nếu để thân truyền bỏ mạng ở trong phủ, thì Tống gia sẽ bị ảnh hưởng đến danh tiếng.

“Ngươi chính là Quỷ tu đã làm nhiều chuyện tà ám kia.” Đầu ngón tay Tống Hàn Thanh cầm lá bùa, mặt mày lãnh đạm, “Đã giết người lại còn dám xuất hiện.”

Quỷ tu âm lãnh liếc nhìn Tống Hàn Thanh một cái, vốn dĩ không muốn quan tâm đến Tống Hàn Thanh, thiếu gia dòng chính của Tống gia, nếu như giết hắn sẽ chọc giận mấy lão già kia, nhưng ai kêu hắn cứ xen vào làm gì.

“Tiểu Tê.” Nàng lạnh nhạt mở miệng.

Nhóc quỷ nhìn nàng một cái, sau đó lĩnh vực dần lan rộng dưới chân, hai bên cùng lúc rơi vào không gian tối đen.

Vài tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non tiếng vang lên, phía sau lưng Tống Hàn Thanh ớn lạnh, vừa quay đầu đã bị một trận quỷ khí dồn ép.

Hắn chật vật phun ra một ngụm máu, vừa muốn mắng chửi, liền nghe được âm thanh quen thuộc.

“Ồ. Vào rồi kìa.”

Hắn ngẩng đầu, liền thấy được Tiết Dư với Chu Hành Vân đang tựa lưng vào nhau, trong tay cầm pháp khí phòng ngự, quay đầu nhìn thoáng qua, chào hỏi như ngày thường, “Hoan nghênh gia nhập vào đại gia đình của chúng ta.”

“...”

Tống Hàn Thanh lúc này chỉ muốn mắng chửi người, hắn không hiểu, trước đó mấy ngày vẫn luôn sóng yên gió lặng, rốt cuộc từ đâu đã xảy ra vấn đề lại làm cho Quỷ tu kia nổi giận.

“Ủa mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của Tống gia đâu hết rồi?” Tiết Dư nhẹ nhàng sử dụng Đạp Thanh Phong, một tay vẫn không quên tóm lấy Mộc Trọng Hi còn đang hôn mê, tránh né quỷ khí tấn công, không thèm quay đầu hỏi, “Kêu bọn họ đến cứu người đi chứ.”

Tống Hàn Thanh áp xuống sự tức giận trong lồng ngực, lạnh giọng: “Đã thông báo qua ngọc giản, nhưng cần thời gian.”

Trong không gian chính là địa bàn của Quỷ tu, phía trên thì không ngừng công kích, lại thêm phía dưới thường xuyên xuất hiện nhiều cánh tay vươn ra, làm cho một đám tinh thần căng chặt, vẻ mặt như gặp phải đại dịch.



Nhưng lúc này ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vốn dĩ đã đánh không lại, chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài thời gian, chọc giận Quỷ tu cũng không có gì tốt cho bọn họ.

“Các đạo hữu.” Trong khi tất cả mọi người đều đang tìm cách kéo dài thời gian để chờ cứu viện, thì nhóm Kiếm tu trước đó nhận nhiệm vụ bắt Diệp Kiều, lúc sau lại bị lừa gạt liền lên tiếng.

“Nàng chỉ là một Nguyên Anh hèn nhát cũng dám kiêu ngạo, vậy mà chúng ta nhiều người như vậy lại sợ nàng sao?”

Mấy chục Kim Đan Kỳ, lại còn có thêm thân truyền.

Lên tiếng xong, nam nhân còn không quên nhìn thoáng qua Minh Huyền, đối với hắn tín nhiệm cực kì.

Ba cái đồ quỷ này, không thấy đại ca Quỷ tu của bọn họ còn chưa lên tiếng sao?

Một tiểu binh tép riu còn dám múa rìu qua mắt thợ.

Đúng vậy, chính là tiểu binh, trong mắt bọn họ tên Quỷ tu Nguyên Anh Kỳ kia bất quá chỉ là một tên tép riu mà thôi. Ở trong lĩnh vực, chỉ có quỷ nhỏ mới là lão đại chân chính.

“Không phải chứ.” Tiết Dư hoảng hốt, “Bọn họ dựa vào đâu mà dám xem thường Nguyên Anh Kỳ?”

Một Nguyên Anh Kỳ, lại còn có không gian trong tay, mười mấy Kim Đan hoàn toàn không phải đối thủ.

Minh Huyền trầm mặc, vì sao.

Bởi vì đó là do Diệp Kiều đã cho bọn hắn sự tự tin này.

“Hey hey hey.” Một giọng nữ thanh thúy vang lên, Diệp Kiều chắp tay sau lưng, mỉm cười: “Mọi người đang chơi gì vậy?”

“Cho ta chơi chung với.” Giọng điệu ngả ngớn cực kỳ.

Đến cả người mù còn nghe ra được sự khiêu khích trong lời nói của nàng.

Quỷ tu mặt mày lạnh lùng, cảm giác áp bách trong lĩnh vực càng thêm mãnh liệt, người nào tu vi thấp đều bị áp chế đến mức thiếu chút nữa đã quỳ xuống, ví dụ như Vân Thước, nếu không phải được Tống Hàn Thanh che chở, thì nàng tuyệt đối là người kêu thảm thiết nhất ở đây.

“Nàng nói giỡn đó.” Tiết Dư lôi kéo Diệp Kiều trốn qua một bên, đè đầu nàng xuống, “Để ta thảo luận với nàng một chút.”

Tống Hàn Thanh: “...” Mẹ nó lúc nào rồi, mà các ngươi còn có tâm trạng thảo luận nữa.

Bên trong không gian hiện tại có rất nhiều Kim Đan, mà Tiết Dư chỉ là một Đan tu, không có năng lực đối đầu với nhiều người như vậy.

Hắn lôi kéo Diệp Kiều: “Đừng nháo nữa, tiểu sư muội.”

“Ta biết ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đừng có vội.”

Hắn nhẹ nhàng nói, “Quỷ tu Nguyên Anh Kỳ kia, ngươi cũng biết rõ mà, chúng ta không đủ thông tin về nàng.”

“Hai mẹ con, mẹ là Nguyên Anh Kỳ, con thì có thể điều khiển không gian, bởi vậy muốn giết chúng ta thì chỉ như giết gà.”

Chu Hành Vân cũng đồng tình, tuy rằng ban đầu hắn cũng có khiêu khích đối phương, nhưng không ảnh hưởng đến việc hóa thân thành Đại sư huynh như lúc này, hắn đi tới tiến hành công cuộc sư huynh dạy bảo sư muội: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

Quỷ tu kia muốn chơi trò 'bắt ba ba trong rọ', một lần liền nuốt hết tất cả Kim Đan, nhưng trong mắt Diệp Kiều, đối phương mới là ba ba.

Trong lúc nói chuyện, một vài trận pháp lần lượt vỡ tan, sắc mặt Tống Hàn Thanh trắng bệch, công sức hắn bày trận chưa được một giây liền bị phá vỡ, do sự chênh lệch về cấp bậc nên việc bày trận trong lĩnh vực căn bản cũng không có tác dụng gì.

Diệp Kiều nhìn vô số đao quang kiếm ảnh lập loè, nàng cũng tiện tay ném qua mấy lá bùa, muốn thử xem thực lực của đối phương. Vì hiện tại Quỷ tu chỉ mới xuất đầu lộ diện nên tất cả mọi người đều không biết rõ cảnh giới của nàng ta ra sao.

Tống Hàn Thanh với Chu Hành Vân có tu vi cao nhất nhưng cũng chỉ mới đến Kim Đan Hậu Kỳ, nên không thể nhìn thấu được đối phương.

Sao khi đánh nhau hết mười mấy hiệp, Diệp Kiều bị Nguyên Anh Kỳ áp chế có chút không khỏe, nàng nhỏ giọng hỏi: “Xác định được tu vi chưa?”

Nàng đánh giá mấy người đang bên trong lĩnh vực của quỷ nhỏ, để xem có khả năng đánh thắng hay không.

Nếu đánh không lại, thì Diệp Kiều cũng chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách kéo dài thời gian, đem nàng ta nhốt trong lĩnh vực.

“Nguyên Anh Trung Kỳ.” Chu Hành Vân giơ tay, chặt đứt mấy cánh tay dưới chân bọn họ, “Ở trong không gian này, tất cả mọi người đều không phải đối thủ của nàng ta.”

“Nếu như có thể giải quyết được tiểu quỷ kia. Thì sao?”

Giải quyết?

Diệp Kiều vừa nói xong, liền nhạy bén cảm giác được cảm xúc của con trai nàng dần dần âm trầm xuống.

“Ờm.” Nàng nhìn mọi người đang cực kì khẩn trương, liền trầm mặc, “Không liên quan gì đâu, quỷ nhỏ kia cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.”

“Ngươi nói không liên quan thì không liên quan sao.” Có tu sĩ nổi nóng nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Diệp Kiều không thèm để ý đến hắn, nhìn đứa nhỏ mờ nhạt đang núp sau lưng Quỷ tu, rồi vẫy tay, “Tiểu Tê.”

“Lại đây.”

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đứa nhỏ ngẩn người, lập tức nhảy nhót nhào tới, thân mật cọ cọ nàng, giọng nói non nớt: “Mẫu thân~”

Mọi người: “...” Chết lặng tại chỗ
Chương trước Chương tiếp