Ta Là Chưởng Giáo Ẩn Thế Tông Môn
Chương 47: Bầu trời nổ vang một tiếng
Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Ta Là Chưởng Giáo Ẩn Thế Tông Môn
"Ai, ngươi nói sao sư phụ còn chưa ra, mặt trời sắp lên cao rồi." Trần Hắc Thán nhỏ giọng hỏi Vương Lạc Ly."Ta làm sao biết được." Vương Lạc Ly tỏ vẻ bản thân nàng không biết.Trần Hắc Thán nhìn về phía Vương Lạc Ly, ánh mắt là lạ, sao ngươi lại không biết? Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của sư phụ, không phải ngươi biết sao?Triệu Hoằng đưa lưng về phía cửa, nhìn mặt trời từ từ lên cao: "Sư phụ không vội, chúng ta vội cái gì?"Ngoại trừ Trần Hắc Thán ra, mấy người khác thật đúng là không có gì phải vội."Yên tâm đi, sư tôn có chừng mực, chúng ta không cần sốt ruột!" Triệu Hoằng nhìn Trần Hắc Thán nóng vội, an ủi.Mà hiện tại Giang Bắc Thần còn đang ngủ say như c·hết, hoàn toàn quên mất hôm nay là kỳ hạn một tháng....Thăng tiên chi địa.Quần chúng vây xem đứng dưới ánh mặt trời hồi lâu, chậm chạp không thấy người đến.Người của Huyết Sát tông đã đến, Trần Hạo mặc trường bào màu máu đứng giữa sân, một tay cầm kiếm đứng giữa sân, khí thế tràn đầy."Mặt trời lên cao rồi, rốt cuộc tiền bối ngươi nói kia có tới không?" Huyết Hải trưởng lão nhìn về phía Huyết Kiếm đạo nhân hỏi."Nhất định sẽ như vậy, đại khái là có việc gì đó nên chậm trễ!" Huyết Kiếm đạo nhân nói vậy, nói thật hắn cũng không nắm chắc lắm.Vạn nhất người ta không đến, ngươi cũng không tìm được người.Hơn nữa hắn cũng không hy vọng đối phương đến, nếu Trần Hạo đánh thắng, đối phương coi trọng Trần Hạo thì phải làm sao? Nếu đối phương đánh thắng, mặt mũi Huyết Sát tông của hắn sẽ không còn."Trần Hắc Thán à Trần Hắc Thán, không phải ngươi không dám tới đây chứ." Trần Hạo đứng giữa sân cười lạnh nói, lòng tin tràn đầy.Người vây xem cũng có chút không kiên nhẫn."Đã bao lâu rồi, sao còn chưa tới, không phải là luống cuống chứ?""Ta đoán chừng là không dám tới, ngươi xem Huyết Sát tông cường thế như vậy.""Khó mà nói được, nghe nói người mang theo Hắc Thán phế vật kia là đại lão."...Người phía dưới sôi nổi nghị luận, có vài người không đợi mà rời đi....Mặt trời lên cao, Giang Bắc Thần khoan thai tỉnh lại, ngáp một cái, chuẩn bị ra ngoài ôm mặt trời.Vừa mới đẩy cửa ra mở rộng hai tay, hắn phát hiện Vương Lạc Ly đang đứng trước mặt mình.Chuyện này thật xấu hổ...Ba đệ tử khác cũng ở đây, ngoại trừ Triệu Hoằng đưa lưng về phía bọn họ, hai người khác đều chớp mắt nhìn Giang Bắc Thần.Mà Vương Lạc Ly lại cúi đầu ngượng ngùng, cũng không lùi bước."Ách... canh giữ ở cửa đại điện sớm như vậy, là có chuyện gì?" Giang Bắc Thần cố gắng trấn định lại, dò hỏi."Sư tôn, hôm nay chính là kỳ hạn một tháng!" Trần Hắc Thán không kịp chờ đợi nói.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương