Ta Làm Mẹ Của Các Tiểu Bảo Bối!
Chương 15
Không lâu sau, Bạch Hạo đã quật ngã được tên tra nam Bùi Hằng cũng không quên cho hắn ta thêm vài cú đấm vào mặt.
- Tiểu Tố của anh, anh giải quyết xong tên này rồi. Mà em...Sao em lại chưa giải quyết xong người phụ nữ kia vậy?-
- À..... Phụ nữ với nhau phải biết nhường nhịn nhau chứ! Coi như chừa người đưa hắn ta về đi. Chúng ta mau xem các con đã chuẩn bị xong chưa rồi rời khỏi đây thôi!- Nói rồi cô giao chìa khóa nhà lại cho Hàn Tuyết.
- Chúng ta gặp lại sau nhé! Số của tớ là 0XX XXX XXX9 có gì liên lạc với tớ sau nhé!-
Hàn Tuyết mỉm cười rồi trả lời vừa đủ để Tố Tố nghe được. -Được, tớ nhớ rồi gặp lại sau.- Sau đấy cô cũng tới muốn dẫn tên tra nam Bùi Hằng về nhưng hắn nhất quyết đợi mang được Bùi Bắc về mới chịu.
- Không được hôm nay anh phải mang con của chúng ta về cùng mới được!-
- Xin lỗi nhưng tôi và các em sẽ không đi cùng ông! Mời ông về cho.-Bùi Bắc dọn xong đồ rồi nên ra ngoài xem mẹ đã đuổi ông ta đi được chưa.
- À, quên nói với anh! Từ này sẽ không còn đứa nào theo họ của anh nữa đâu! Tất cả sẽ theo họ của người yêu tôi!- Bạch Tố Tố cũng sẵn tiện thông báo tin này luôn cho Bùi Hằng biết vì dù sao thì cô cũng chẳng muốn có một chút liên hệ nào đến hắn nữa.
- Cô dám!-Bùi Hằng tức giận định dùng vũ lực thì lại bị Bạch Hạo ngăn lại với giọng vô cùng đáng sợ.
- Mi nói gỉ hả? Có muốn ta đánh cho một trận nữa không mà ở đó ra vẻ trước mặt ta hả?-
Thấy bản thân yếu thế hơn Bạch Hạo nên Bùi Hằng chỉ dành ngậm ngùi ra về. Trong lòng lại vô cùng tức giận cùng hối hận vì đã không mang theo vệ sĩ. Tức giận vì đấu không lại Bạch Hạo.
Trên xe trở về,hắn ta lên giọng an ủi cùng hứa hẹn với Hàn Tuyết.
- Em yên tâm! Anh nhất định sẽ tìm cách đem Bùi Bắc về cho em! Gia thế nhà họ Bùi vô cùng lớn, tới lúc đó sẽ cho em danh phận cùng địa vị. -
Hàn Tuyết nghe mà chỉ muốn cười thẳng vào mặt hắn. Con cô ở cùng cục cưng của cô chẳng phải vẫn tốt hơn khi ở cùng tên khốn như anh sao! Ngoài ra cô cũng có thể dùng lí do thăm Bùi Bắc mà có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với em ấy thì ngu gì mà để anh đem nó về.
Trở lại phía Bạch Hạo. Sau khi mấy đứa nhỏ soạn đồ xong thì cô cũng dọn đẹp lại những thứ khác rồi mới rời đi.
- Các con chúng ta chỉ là chuyển đến một đất nước khác mà thôi! Trước đi gặp bên ngoại trước. Nếu các con không thích thì chúng ta dọn ra ngoài ở. Mẹ không ép các con phải làm theo ý mẹ, các con cứ thoải mái nói ra ý kiến của mình mẹ đều nghe theo các con cả.- Bạch Tố Tố ôn tồn giải thích lại từng chút với bọn trẻ, sợ bọn trẻ sẽ không kịp thích nghi với mọi việc.
- Mẹ ở đâu thì bọn con ở đấy! Chúng con không kén chọn đâu, chỉ cần ở bên mẹ là được rồi!- Bùi Bắc đại điện nói với Bạch Tố Tố.
- À,......mẹ ơi! Khi tới đấy bọn con có thể đi học lại không?- Bùi Tịnh có chút e ngại nói với mẹ vì cô rất thích học, mà từ lúc mẹ thay đổi thì chúng phải nghỉ học để nuôi các em trai em gái. Giờ mẹ lại trở lại rồi nên nhóc mới dám hỏi như vậy nhưng cũng rất sợ điều kiện nhà mới bên ngoại không cho phép nên mới có phần e ngại như vậy.
(P/S của tác giả: Bé lo xa quá rồi bé ơi!)
!!!!
Bạch Tố Tố có phần ngạc nhiên một chút bởi cô quên bén vụ cho bọn trẻ đi học lại luôn, quả là thất trách thật mà.
Thấy mẹ mãi suy nghĩ mà không trả lời làm Bùi Tịnh rất sợ, sợ sẽ làm mẹ khó xử nên đã nói.
- Con....Mẹ à, thật ra con cũng không thích học cho lắm! Mẹ cũng đừng bận tâm việc con vừa nói!-
Bùi Cát thấy chị nói như vậy thì ngây thơ vội đáp -Chị nói dối! Trẻ em nói dối là đứa trẻ xấu!-
- Ơ?!!!!- Cả đám bất ngờ trước lời của đứa em trai nhỏ vừa nói.
Cô xoa xoa đầu của Bùi Cát hỏi - Con ngoan, sao con lại nói chị như vậy? Kể mẹ nghe nào!-
Bùi Cát ngây thơ nhanh chóng đáp lời mẹ - Chị nói dối đó mẹ! Trước đây chị nói chị rất thích học. Mà giờ lại nói không thích học thì là nói dối.-
- Em còn nhỏ đừng nói bậy!- Bùi Tịnh vội xen ngang lời em trai, sợ sẽ làm mẹ khó xử nhưng cô bé đâu biết người khó xử từ đầu là cô bé.
- Ra là vậy, A Cát ngoan quá! Dám vạch trần lới nói dối của chị.- Cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Bùi Cát rồi lại quay sang nhìn Bùi Tịnh với ánh mắt nghiêm nghị.
- Mẹ nói rồi, các con thích gì cứ nói thẳng. Mẹ tự khắc sẽ đáp ứng cho các con. Chỉ là lúc nãy mẹ đang suy nghĩ một chút thôi!-
- Phải đấy! Đừng nói là cháu muốn học, cho dù cháu muốn du học hay học ở trường quý tộc thì cả Bạch gia đều có thể đáp ứng cho cháu cả. Nên bọn cháu cứ yên tâm, cậu và ông bà sẽ lo cho các cháu!- Bạch Hạo cũng chen ngang vào góp ý kiến của bản thân với thiện ý muốn bù đắp lỗi lầm lúc nãy đã gây ra.
- Tiểu Tố của anh, anh giải quyết xong tên này rồi. Mà em...Sao em lại chưa giải quyết xong người phụ nữ kia vậy?-
- À..... Phụ nữ với nhau phải biết nhường nhịn nhau chứ! Coi như chừa người đưa hắn ta về đi. Chúng ta mau xem các con đã chuẩn bị xong chưa rồi rời khỏi đây thôi!- Nói rồi cô giao chìa khóa nhà lại cho Hàn Tuyết.
- Chúng ta gặp lại sau nhé! Số của tớ là 0XX XXX XXX9 có gì liên lạc với tớ sau nhé!-
Hàn Tuyết mỉm cười rồi trả lời vừa đủ để Tố Tố nghe được. -Được, tớ nhớ rồi gặp lại sau.- Sau đấy cô cũng tới muốn dẫn tên tra nam Bùi Hằng về nhưng hắn nhất quyết đợi mang được Bùi Bắc về mới chịu.
- Không được hôm nay anh phải mang con của chúng ta về cùng mới được!-
- Xin lỗi nhưng tôi và các em sẽ không đi cùng ông! Mời ông về cho.-Bùi Bắc dọn xong đồ rồi nên ra ngoài xem mẹ đã đuổi ông ta đi được chưa.
- À, quên nói với anh! Từ này sẽ không còn đứa nào theo họ của anh nữa đâu! Tất cả sẽ theo họ của người yêu tôi!- Bạch Tố Tố cũng sẵn tiện thông báo tin này luôn cho Bùi Hằng biết vì dù sao thì cô cũng chẳng muốn có một chút liên hệ nào đến hắn nữa.
- Cô dám!-Bùi Hằng tức giận định dùng vũ lực thì lại bị Bạch Hạo ngăn lại với giọng vô cùng đáng sợ.
- Mi nói gỉ hả? Có muốn ta đánh cho một trận nữa không mà ở đó ra vẻ trước mặt ta hả?-
Thấy bản thân yếu thế hơn Bạch Hạo nên Bùi Hằng chỉ dành ngậm ngùi ra về. Trong lòng lại vô cùng tức giận cùng hối hận vì đã không mang theo vệ sĩ. Tức giận vì đấu không lại Bạch Hạo.
Trên xe trở về,hắn ta lên giọng an ủi cùng hứa hẹn với Hàn Tuyết.
- Em yên tâm! Anh nhất định sẽ tìm cách đem Bùi Bắc về cho em! Gia thế nhà họ Bùi vô cùng lớn, tới lúc đó sẽ cho em danh phận cùng địa vị. -
Hàn Tuyết nghe mà chỉ muốn cười thẳng vào mặt hắn. Con cô ở cùng cục cưng của cô chẳng phải vẫn tốt hơn khi ở cùng tên khốn như anh sao! Ngoài ra cô cũng có thể dùng lí do thăm Bùi Bắc mà có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với em ấy thì ngu gì mà để anh đem nó về.
Trở lại phía Bạch Hạo. Sau khi mấy đứa nhỏ soạn đồ xong thì cô cũng dọn đẹp lại những thứ khác rồi mới rời đi.
- Các con chúng ta chỉ là chuyển đến một đất nước khác mà thôi! Trước đi gặp bên ngoại trước. Nếu các con không thích thì chúng ta dọn ra ngoài ở. Mẹ không ép các con phải làm theo ý mẹ, các con cứ thoải mái nói ra ý kiến của mình mẹ đều nghe theo các con cả.- Bạch Tố Tố ôn tồn giải thích lại từng chút với bọn trẻ, sợ bọn trẻ sẽ không kịp thích nghi với mọi việc.
- Mẹ ở đâu thì bọn con ở đấy! Chúng con không kén chọn đâu, chỉ cần ở bên mẹ là được rồi!- Bùi Bắc đại điện nói với Bạch Tố Tố.
- À,......mẹ ơi! Khi tới đấy bọn con có thể đi học lại không?- Bùi Tịnh có chút e ngại nói với mẹ vì cô rất thích học, mà từ lúc mẹ thay đổi thì chúng phải nghỉ học để nuôi các em trai em gái. Giờ mẹ lại trở lại rồi nên nhóc mới dám hỏi như vậy nhưng cũng rất sợ điều kiện nhà mới bên ngoại không cho phép nên mới có phần e ngại như vậy.
(P/S của tác giả: Bé lo xa quá rồi bé ơi!)
!!!!
Bạch Tố Tố có phần ngạc nhiên một chút bởi cô quên bén vụ cho bọn trẻ đi học lại luôn, quả là thất trách thật mà.
Thấy mẹ mãi suy nghĩ mà không trả lời làm Bùi Tịnh rất sợ, sợ sẽ làm mẹ khó xử nên đã nói.
- Con....Mẹ à, thật ra con cũng không thích học cho lắm! Mẹ cũng đừng bận tâm việc con vừa nói!-
Bùi Cát thấy chị nói như vậy thì ngây thơ vội đáp -Chị nói dối! Trẻ em nói dối là đứa trẻ xấu!-
- Ơ?!!!!- Cả đám bất ngờ trước lời của đứa em trai nhỏ vừa nói.
Cô xoa xoa đầu của Bùi Cát hỏi - Con ngoan, sao con lại nói chị như vậy? Kể mẹ nghe nào!-
Bùi Cát ngây thơ nhanh chóng đáp lời mẹ - Chị nói dối đó mẹ! Trước đây chị nói chị rất thích học. Mà giờ lại nói không thích học thì là nói dối.-
- Em còn nhỏ đừng nói bậy!- Bùi Tịnh vội xen ngang lời em trai, sợ sẽ làm mẹ khó xử nhưng cô bé đâu biết người khó xử từ đầu là cô bé.
- Ra là vậy, A Cát ngoan quá! Dám vạch trần lới nói dối của chị.- Cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Bùi Cát rồi lại quay sang nhìn Bùi Tịnh với ánh mắt nghiêm nghị.
- Mẹ nói rồi, các con thích gì cứ nói thẳng. Mẹ tự khắc sẽ đáp ứng cho các con. Chỉ là lúc nãy mẹ đang suy nghĩ một chút thôi!-
- Phải đấy! Đừng nói là cháu muốn học, cho dù cháu muốn du học hay học ở trường quý tộc thì cả Bạch gia đều có thể đáp ứng cho cháu cả. Nên bọn cháu cứ yên tâm, cậu và ông bà sẽ lo cho các cháu!- Bạch Hạo cũng chen ngang vào góp ý kiến của bản thân với thiện ý muốn bù đắp lỗi lầm lúc nãy đã gây ra.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương