Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 11: Tiểu Nguyệt Lão trong cốp xe



Trong khi Lục Việt đang thu dọn giấy tờ cần xử lý để về nhà tăng ca, Tô Quân cũng nghiêm túc sắp xếp lại đống đồ vật bên cạnh.

Cất chiếc áo len tơ hồng đã đan được một nửa vào trong túi dự trữ, phủi sạch mấy sợi tơ hồng còn dính trên đệm ngồi, sau đó đặt nó dựa vào tường.

Lục Việt thậm chí còn có cảm giác tiểu Nguyệt Lão đã coi phòng làm việc của mình là chỗ công tác mới của cậu.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Tô Quân đeo túi lên vai đi đến bên cạnh Lục Việt, chờ để cùng hắn đến nhà họ Tịch.

Cậu cao hứng ngân nga giai điệu "Hôm nay tiểu Nguyệt Lão thực sự rất vui a...", khi ngân đến nốt cao mấy sợi tóc ngốc còn rất phối hợp vểnh lên tỏ vẻ khoái chí.

Trong mắt Lục Việt xẹt qua ý cười bất đắc dĩ.

Hắn vốn định nghĩ cách thoát khỏi tiểu Nguyệt Lão này trước, sau đó mới đến nhà họ Tịch. Nhưng nghĩ kỹ lại, tiểu Nguyệt Lão này còn có thể rút ở xó xỉnh nào đó đống bùa chú hết hạn mấy chục năm dán trên người mình.

Vẫn là nên buộc cậu ta bên cạnh mình thì hơn.

Theo Lục Việt đi xuống hầm để xe, khi nhìn đến chiếc Porsche màu đen, Tô Quân liền ngớ người.

Bây giờ cậu mới nhớ ra, cậu không biết làm thế nào để đến nhà họ Tịch.

Không thể giống Khoa Phụ một đường đuổi theo xe Lục Việt chạy đến nhà họ Tịch được.

Như vậy thì trước khi thành công thắt được dây tơ hồng, cậu đã chạy đến chết rồi.

Cũng không thể bay đến nhà họ Tịch được, vì linh lực của cậu không đủ để chống đỡ một quãng đường xa như vậy.

Đến lúc đó mới bay được nửa đường mà linh lực đã cạn kiệt, rơi xuống dòng xe cộ tấp nập kia.

Sau đó trở thành vị thần tiên đầu tiên trên Thiên Đình bị xe tông chết.

Tô Quân trầm ngâm nhìn chiếc Porsche nửa ngày, sau đó hai mắt liền sáng lên.

Cậu nhún chân nhảy nhẹ một cái, sử dụng một chút linh lực để ngồi vững trên nóc xe, sau đó còn cẩn thận dùng dây tơ hồng buộc chặt mình vào xe.

Như vậy là có thể tận hưởng cơn gió mạnh nhất, hấp thụ linh khí tinh khiết nhất, một đường mỹ mãn đi đến nhà họ Tịch rồi.

Tô Quân ngồi xếp bằng trên nóc xe, tiếp tục vui vẻ ngân nga giai điệu vừa nãy.

Sau khi lấy đồ từ một chiếc xe khác, Lục Việt quay lại liền thấy tiểu Nguyệt Lão đang ngồi khoanh chân trên nóc xe, thậm chí còn nghiêng đầu nhìn mình.

Tiểu Nguyệt Lão còn rất "lanh trí" dùng tơ hồng buộc mình vào xe.

Thoạt nhìn từ xa trông không khác gì mấy con gà, con vịt bị buộc trên nóc của một chiếc xe đang trên đường về quê đón Tết.

Ngoại trừ việc tiểu Nguyệt Lão này có thể linh hoạt né tránh những vật thể lạ tập kích trên đường.

Lục Việt không chút biểu cảm nhìn tiểu Nguyệt Lão đã an bài chỗ ngồi xong xuôi, trong lòng thở dài mấy hơi.

Hắn đã cố ý đi xa để lấy đồ, cố ý mở cửa xe, cố ý đứng ở bên kia đợi một lúc mới quay lại.

Kết quả tiểu Nguyệt Lão này vẫn không chịu lăn vào trong xe ngồi.

Bỏ đi, cứ để cậu ta hứng gió trên nóc xe đi.

Lục Việt mở cốp xe, chuẩn bị bỏ hộp rượu vang biếu Tịch tổng vào. Lúc này hắn mới phát hiện hắn lấy nhầm rượu rồi.

Chai rượu thực sự cần đem đi vẫn còn ở trong công ty.

Lục Việt gọi điện cho trợ lý, kêu anh ta cầm hộp rượu kia xuống, còn mình đem hộp rượu vừa lấy nhầm trở về chỗ cũ.

Nửa phút sau khi hắn quay lại, tiểu Nguyệt Lão ban nãy vẫn ngồi trên nóc xe đã không thấy đâu nữa.

Lục Việt hiếm khi có chút sửng sốt, đi về phía trước nhìn vào bên trong xe nhưng cũng không thấy bóng dáng tiểu Nguyệt Lão đâu.

Tiểu Nguyệt Lão đã quen dày vò mình này chạy đi đâu mất rồi?

Lục Việt đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn không yên.

Đúng lúc này trợ lý thở hổn hển chạy tới, trên tay cầm 2 chai rượu vang đưa cho Lục Việt.

Tạm thời đè xuống nghi ngờ trong lòng, Lục Việt xoa xoa đôi lông mày nhíu chặt, mở cốp xe để cho rượu vào.

Sau đó bàn tay cầm 2 chai rượu của Lục Việt bỗng dừng trên không trung.

Trợ lý đứng bên cạnh nghi hoặc hỏi: "...Lục tổng?"

Trong cốp xe, tiểu Nguyệt Lão đã dùng thuật thu nhỏ để nhét mình vào trong cốp từ lúc nào. Cậu ngẩng đầu, mặt đối mặt với Lục Việt.

Tiểu Nguyệt Lão còn theo phản xạ ôm chặt lấy đống tơ hồng trong lòng.

Cậu nhích người sang một bên nhường chỗ cho "hàng xóm mơi" - rượu vang - rồi lại ngẩng đầu nhìn Lục Việt bằng ánh mắt ngây thơ vô (số) tội.



...Thì ra là đổi chỗ ngồi vào trong cốp xe.

Lục Việt hít sâu một hơi, chậm rãi đóng cốp xe lại.

Hắn cố ý đóng thật nhẹ nhàng, tránh dọa sợ tiểu Nguyệt Lão vẫn đang cần mẫn đan áo len tơ hồng trong cốp.

"Đem rượu vang để lên phía trước."

Trợ lý bối rối nhìn cốp xe trống không, không hiểu vì sao Lục Việt lại đột nhiên đổi ý.

"Vâng thưa Lục tổng"

Trên đường đến nhà họ Tịch, Lục Việt, người luôn đạp ga với tốc độ tối đa, lần đầu tiên đi chậm lại, dùng tốc độ rùa bò trong mắt Tiểu Long ổn định lái đến nhà họ Tịch.

Nếu cứ theo thói quen mà lái xe, tiểu Nguyệt Lão phía sau cốp khẳng định sẽ lăn qua lăn lại mấy vòng, thậm chí còn va vào cốp đến chảy máu đầu.

Tiểu Long khẽ nói với hắn: "Lục Việt, ngươi thay đổi rồi, không còn là kẻ tâm lạnh như sắt đá nữa."

"Trước kia, con gái Sở trưởng sở Tài Chính mời ngươi đi hóng gió, ngươi lạnh lùng cự tuyệt người ta những 10 lần, lần thứ 11 mới bất đắc dĩ đồng ý, vậy mà ngươi lại chọn đám mây có thể đi vạn dặm, nháy mắt liền đến đích."

Tiểu Long thương xót nói: " Tiểu tiên nữ đó đáng yêu xinh xắn biết bao, vậy mà ngươi nỡ lòng phóng mây với tốc độ cao, làm cho kiểu tóc được chải chuốt tỉ mỉ của cổ bị gió thổi thành cái tổ chim..."

Lục Việt giẫm chân ga, đem đầu của Tiểu Long không an phận ấn vào trong túi áo.

"Câm miệng"

Bị ngón tay của Lục Việt ấn xuống đầu, Tiểu Long lập tức thay đổi giọng điệu:

"Ta sai rồi, ngươi vẫn là người có ý chí sắt đá, chưa bao giờ thay đổi."

Lục Việt mở cốp xe ra, tiểu Nguyệt Lão say xe đến không biết trời đâu đất đâu liền ngã nhào ra ngoài.

Sau khi lăn một vòng trên mặt đất, Tô Quân cả người choáng váng rốt cuộc cũng vịn được "cây đại thụ" Lục Việt để đứng dậy.

Lục Việt khẽ nhíu mày nhìn tiểu Nguyệt Lão đang xem mình như thân cây mà yếu ớt ôm chặt lấy.

Đầu ngón tay hắn vừa chạm vào tay tiểu Nguyệt Lão định trực tiếp đẩy bàn tay đang ôm eo mình ra thì tiểu Nguyệt Lão đã bị dọa sợ đến mức mấy sợi tóc ngốc dựng đứng lên, lảo đảo ngã xuống.

Tay của Lục Việt chợt khựng lại, thay vì đẩy tiểu Nguyệt Lão ra, hắn lại vuốt vuốt mấy sợi tóc ngốc trên đầu cậu.

Hắn vuốt tóc tiểu Nguyệt Lão, tiểu Nguyệt Lão ôm eo hắn, coi như hòa.

Ngay khi tay đặt lên tóc tiểu Nguyệt Lão, Lục Việt bỗng cảm nhận được tử khí đậm mùi máu tanh hòa lẫn với mùi gỉ sắt vô cùng khó chịu.

Ánh mắt hắn trở nên sắc bén khóa chặt nơi tỏa ra hơi thở chết chóc đó - nhà họ Tịch.

Đó là hơi thở do con rối của Vị Vong Nhân tỏa ra.

Nhân lúc tiểu Nguyệt Lão vẫn còn chưa tỉnh khỏi cơn say xe, Lục Việt khẽ vuốt mấy sợi tóc ngốc của cậu, phủ một đạo thần chú lên người cậu để tránh Vị Vong Nhân phát hiện ra

Hắn nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ, đây mới là chú tránh yêu bình an."

Chứ không phải mấy lá bùa linh tinh đã hết hạn sử dụng chỉ đáng giá mấy linh thạch.

Dứt lời, một dòng ánh sáng lấp lánh, ấm áp truyền từ ngón tay Lục Việt xuống đỉnh đầu Tô Quân, sau đó chạy dọc toàn thân cậu.

Tô Quân chậm rãi nhắm mắt lại, đầu ngả vào lòng Lục Việt, hai chân mềm nhũn ngã lên người hắn.

Thấy tiểu Nguyệt Lão đã hoàn toàn ngủ say, Lục Việt cúi người xuống bế cậu vào ghế sau ô tô.

Hắn không thể để tiểu Nguyệt Lão hành động lỗ mãng này xuất hiện trước mặt Vị Vong Nhân được.

Vị Vong Nhân kiêng dè thế lực của sở Giám Phạt nên tạm thời còn chưa động thủ với những thần tiên hạ phàm, nhưng nếu để tiểu Nguyệt Lão ngốc nghếch này gặp phải...

Ánh sáng trong mắt Lục Việt chợt tối đi.

Trong lòng tiểu Nguyệt Lão vô thức cọ cọ đầu vào ngực hắn, trong lúc ngủ còn lẩm bẩm:

"Lục Thịnh... của tôi... của tôi"

Lục Việt đang định đặt tiểu Nguyệt Lão xuống chợt khựng lại

Tiểu Nguyệt Lão ngây ngốc cười: "...17 vạn linh thạch"

Lục Việt hờ hững buông tay, đặt tiểu Nguyệt Lão lên ghế sau êm ái trên xe.

Bỏ đi, đây đều là những lời nói trong vô thức, tha cho cậu ta một lần vậy.

Kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cho tiểu Nguyệt Lão, Lục Việt yên lặng nhìn cậu ngủ ngon lành, ánh mắt hắn hiếm khi hiện lên một chút ôn hòa.

Sau đó hắn xuống xe, bước vào đêm đen mà không thèm ngoảnh đầu lại

......



Trong phòng, hai tay Tịch Tuyết run run nắm lấy những mảnh gương vỡ trên mặt đất, bất chấp việc bị mảnh vỡ đâm chảy máu lòng bàn tay.

Cô căm hận nhìn chằm chằm người đàn ông trong gương, cuồng loạn quát lên:

"Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta!... Ta biến thành cái dạng này, sao có thể gặp anh ấy được nữa..."

Người đàn ông khẽ nhếch môi, mắt hơi híp lại, làm ra vẻ hiền lành.

Nhưng Tịch Tuyết đã sợ hãi đến cực điểm lại chỉ thấy trên khuôn mặt hắn là nụ cười xấu xa như rắn độc.

"Cô không cần lo lắng, bất luận vẻ ngoài cô trở nên thế nào hắn cũng sẽ yêu cô hết lòng, tuyệt đối sẽ không rời bỏ cô."

Hắn khẽ thì thầm: "Nếu hắn ta chỉ yêu dung mạo của cô thì đó đâu phải là tình yêu thực sự. Ta đã đồng ý cho ngươi một tình yêu chung thủy suốt đời mà."

"Mà yêu cầu của cô không phải là trái tim của Phương Hiên sao? Hiện tại cô đã được như ý nguyện rồi."

"Đúng rồi, quên không nói với cô. Tuy là cô đã sử dụng hết thọ mệnh của mình, nhưng mà ta vẫn giữ lại cho cô 3 ngày để cô cùng với "chân ái" Phương Hiên ở bên nhau".

(1) Cái này có lẽ tác giả nhầm vì ở chương trước có nói là Tịch Tuyết còn 10 năm thọ

Chiếc đồng hồ cát trên bàn đột nhiên lật lại một cách quỷ dị, cát từ trên cao chậm rãi chảy xuống, đếm ngược chỉ còn lại 3 ngày thọ.

"Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. 3 ngày sau 2 ngươi sẽ "bạch đầu giai lão", cùng nắm tay nhau thanh thản ra đi."

Người đàn ông thở dài: " Cách chết này là cách lãng mạn nhất mà ta nghĩ ra cho 2 người đấy."

Tịch Tuyết hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống mặt đất, cô run rẩy che đi khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình, bật khóc thành tiếng.

Nhưng rồi lo cha mẹ ở ngoài của nghe thấy, cô chỉ dám nhỏ giọng nức nở

"Đây không phải những gì ông đã hứa với tôi, cầu xin ông, cầu xin ông..."

"Bạch đầu giai lão, đồng sinh cộng tử, ta đã hoàn thành lời hứa rồi."

Hắn làm như lực bất tòng tâm thở dài

"Bất quá, nếu cô hối hận thì cũng không phải không có cách."

Ánh mắt Tịch Tuyết rời rạc, cô ngơ ngác ngẩng đầu: "...Vậy là có ý gì?"

"Cô có thể dùng sinh mệnh của kẻ khác để đổi lại dung mạo và tuổi thọ của cô."

Tấm rèm cửa sổ bỗng bị gió thổi bay lên như những bóng ma đang nhảy múa trong phòng.

Dưới sự bao phủ của bóng tối, người đàn ông bước từ trong mảnh gương vỡ ra, đi đến gần Tịch Tuyết.

Trên tay hắn cầm một con dao ngắn tinh xảo, trên đó chạm khắc hình một con bạch xà thè cái lưỡi đỏ như máu giống như đang chực chờ nuốt sống người đối diện.

Hắn đưa con dao cho Tịch Tuyết, rồi cúi người xuống thì thầm với cô:

"Giết người đàn ông tên Lục Thịnh, sau đó ta sẽ trả lại cô tất cả những thứ cô đã mất."

Ngoài cửa, Tịch phu nhân vẫn lo lắng gõ cửa, bà nghe thấy động tĩnh trong phòng nên càng hoảng sợ

"Tiểu Tuyết, mau mở cửa ra đi con! Đừng làm mẹ lo lắng!"

Tịch Tuyết chật vật lau nước mắt, ngơ ngác quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt.

Cô... cô tuyệt đối không thể để mẹ nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Bên ngoài vang lên tiếng mở khóa: "Tiểu Tuyết, mẹ dùng chìa khóa mở cửa nhé!"

Thanh âm của người đàn ông dụ hoặc đến cực điểm

"Đáp ứng lời ta nói thì cầm lấy con dao này."

Tịch Tuyết chỉ cảm thấy người đàn ông đó đã hứa cho cô một cung điện nguy nga, nhưng cuối cùng khi cô kéo tấm rèm ra, tất cả những gì cô thấy chỉ là vực thẳm không thể quay đầu.

Cô đờ đẫn vuốt ve khuôn mặt già nua của mình "Tôi bây giờ có thể khôi phục dáng vẻ ban đầu được không?"

"Đương nhiên"

Người đàn ông trước mặt đeo một chiếc mặt nạ ôn hòa đầy giả tạo, nụ cười hiền lành cũng chưa từng thay đổi, hoàn toàn che giấu sự tàn nhẫn và khát máu đằng sau.

Giọng nói của hắn rất nhẹ, tựa như sợ quấy nhiễu cô, nhưng mỗi một lời nói ra đều như con dao sắc nhọn chuẩn xác đâm vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng cô.

Đồng hồ trong phòng kêu tích tắc tích tắc như đang muốn đòi mạng, tiếng quạ ngoài cửa sổ kêu thảm thiết như đang than khóc.

Trong thế giới với vô số âm thanh hỗn loạn ấy, cô vậy mà nghe được tiếng dây trong tim mình đứt phựt.

"Được"
Chương trước Chương tiếp