Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 21: Đường 1.0



Có ít nhất mấy chục quả tim nằm rải rác trong tủ đông, một số đã thối rữa, giòi bọ bò lúc nhúc, một số vừa mới bị móc ra không lâu, mạch máu xanh tím vẫn còn nhỏ ra máu tươi.

Trái tim tựa như vẫn còn ý thức của người chết, khi thấy lớp kem bao phủ bên trên bị xốc lên đều chen lấn bò ra ngoài.

Tiếng khóc thút thít, tiếng thét the thé, còn có tiếng khóc gọi mẹ của trẻ con.

Những tiếng long trời lở đất trong tích tắc đều lao ra đập vào màng nhĩ Tô Quân.

Tô Quân chỉ cảm thấy dường như trái tim mình cũng bị đặt trong tủ đá lạnh lẽo kia, dần dần ngừng đập.

Hô hấp cậu cứng lại, tay nhỏ phát run.

Người kia từ từ múc một trái tim lên, đặt nó lên ốc quế, sau đó lại từ ngăn tủ bên cạnh múc một cái tai sứt mẻ đặt lên.

Sau đó đưa "cái kem anh đào 3 màu" đẫm máu đó cho Lục Việt.

Lục Việt nhìn chằm chằm trái tim đang rỉ máu, liếc mắt nhìn người bán kem đeo khẩu trang.

Người này ước chừng cũng không sống quá 3 ngày nữa.

Tiểu Long ngưng trọng nói với Lục Việt.

"Trong công viên giải trí này có ít nhất 10 Tống Táng Giả, chúng đang tranh giành người trong danh sách tử vong."

"Tuy ngươi là mục tiêu của Tịch Tuyết, nhưng những Tống Táng Giả khác cũng nhìn thấy tử khí trên người ngươi, nên mới ra tay trước."

Lục Việt lãnh đạm cầm lấy cây "kem", nhẹ giọng nói với Tiểu Long.

"Ta đang chờ bọn chúng."

Tô Quân phản ứng chậm nửa nhịp, thấy Lục Việt đã đưa tay nhận cây kem đẫm máu kia rồi, đôi mắt hoảng sợ trợn to.

Tiêu rồi! Cậu quên mất 17 vạn linh thạch "yếu ớt" không thể nhìn thấy bản chất của cây kem ốc quế đó.

Cậu xông lên phía trước, trước khi Lục Việt cầm chắc cây kem, cố gắng mặt không đổi sắc giật lấy cây kem trên tay Lục Việt.

"Quả anh đào trên cây kem này không tươi, dạ dày tôi tốt, dễ tiêu hóa thứ đồ không sạch sẽ này hơn..... Má ơi!....."

Còn chưa kịp giải thích rõ ràng với Lục Thịnh, trái tim trên cây kem đột nhiên nứt ra, để lộ một hàm răng nanh đáng sợ dính đầy chất nhầy màu đen.

Nó định hung hăng cắn vào ngón tay Tô Quân.

Tô Quân sợ tới mức tim như ngừng đập.

Tay cậu theo phản xạ run lên mãnh liệt, trái tim kia lập tức bị cậu ném xuống đất.

Cậu giả vờ bình tĩnh nhìn Lục Việt, nhưng thực ra tay cậu đang rung dữ dội như bị động kinh.



"Hôm qua không ngủ đủ, tay run lợi hại."

Mẹ ơi, trái tim này sao lại có răng vậy? Đây là linh thuật hại người cao cấp nào vậy?

Tô Quân nháy mắt buồn rầu, cảm thấy sở Nguyệt Lão đã nuôi ra một Nguyệt Lão đơn thuần đến mức ngốc nghếch.

Cậu còn chưa từng thấy thủ đoạn giết người nào đẫm máu và khủng bố như vậy chứ đừng nói đến đánh trả.

Làm sao bảo vệ 17 vạn linh thạch của mình đây?

Trái tim bị ném xuống đất kia nhanh chóng trở nên cứng đờ, sau đó giống như mọc tay chân, nhanh chóng bò về phía Tô Quân.

Tô Quân lập tức ngẩn ra, không biết phải làm sao.

Thế nhưng thân thể vẫn theo phản xạ chắn trước mặt Lục Việt, sợ trái tim sẽ tấn công Lục Việt.

Cậu đối phó với yêu quái của yêu giới thì còn dùng được một tay, chứ đối phó với những linh thuật hại người này thì thực sự bó tay.

Lúc còn học ở lớp học linh thuật, cậu đã học môn phản kích linh thuật đoạt mệnh này những 4 lần.

Lần nào cậu cũng ngồi hàng đầu tiên, nghiêm túc ghi chép, về nhà còn chăm chỉ luyện tập.

Nhưng chẳng có lần nào thuận lợi thông qua cả.

Cậu đã vinh quang trở thành người 4 lần trượt môn của lớp.

Mẹ cậu đã khuyên cậu rằng mỗi tiểu tiên đều có sở trường riêng, cậu sinh ra không phải thượng tiên có khả năng chiến đấu như Sở trưởng Lục, hà tất phải tự tìm phiền não.

Nhưng cậu luôn cảm thấy bản thân có thể nỗ lực thêm một chút, nói không chừng chỉ thiếu một chút nữa là có thể bước qua cánh cổng cao của sở Giám Phạt.

Bây giờ xem ra, thiếu sót không chỉ có một chút.

Tô Quân còn đang do dự không biết có nên lấy trượng Vấn Duyên ra, thử xem có thể đập chết cái trái tim quỷ dị kia không.

Lúc này Lục Việt nhấc chân tiến lên phía trước một bước, vừa hay giẫm lên trái tim đang làm loạn kia.

Tô Quân trợn to hai mắt, hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng cậu.

Nếu như cậu trực tiếp bế bổng Lục Việt xông lên rồi dùng "Giẫm gián chân pháp" giẫm thật mạnh lên "cây kem" kia thì liệu có bị người khác tưởng là bệnh nhân tâm thần trốn trại không?

Trái tim dưới chân Lục Việt đập bịch bịch vài cái, không hề giãy giụa, sau đó liền hóa thành một vũng máu đen.

Trái tim đã nhảy lên cổ họng của Tô Quân liền trở về vị trí, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó Tô Quân không thể tin được cúi người nhìn chằm chằm trái tim đã biến thành vũng máu đen, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lục Việt.

...Người này sao có thể một chân giẫm nát linh thuật đoạt mệnh như vậy?



Chắc không có người phàm nào mạnh hơn anh ấy đâu đúng không?

Lục Việt bất động thanh sắc giẫm lên phần còn lại của trái tim, đầu ngón tay lóe lên tia sáng nhàn nhạt, máu đen trên mặt đất chậm rãi ngưng kết.

Hắn khẽ lẩm nhẩm: "Cước hoạt"

Sau khi suy nghĩ liền bổ sung một câu "Trên mặt đất có hạt cát."

Tô Quân mờ mịt cúi đầu nhìn nền đá sạch sẽ, cảm thấy lý do hoang đường này thật quen tai.

Lục Việt khẽ nhíu mày, đột nhiên cầm tay Tô Quân lên.

Ngón tay út của Tô Quân bị hàm răng trên trái tim quẹt vào, miệng vết thương chảy ra vài giọt máu đen.

Hàm răng trên trái tim có lẽ có độc.

Tiểu Nguyệt Lão ngốc nghếch này chỉ quan tâm hắn có bị thương không mà không nghĩ đến việc tự bảo vệ mình.

Tô Quân ngu ngơ vẫn không biết ngón tay mình bị thương, chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, trước mắt tối đen khó hiểu.

"Sao vậy?"

Lục Việt không trả lời.

Hắn cúi đầu, thổi nhẹ lên ngón tay Tô Quân.

Giọt máu trên tay Tô Quân lập từ chuyển từ đen sang đỏ, vết thương dài và hẹp nhanh chóng liền lại, trong chớp mắt ngay cả một vết nhỏ trên tay cũng không nhìn thấy.

Tiểu Long không nhìn nổi nữa, lấy móng vuốt che mắt mình lại, mạnh mẽ lên án:

"Ngươi vậy mà dùng linh thuật tái tạo xương để chữa lành vết thương cho cậu ta...thật sự quá xa xỉ đó Lục Việt."

Đầu ngón tay mẫn cảm bị hơi thở ấm áp của Lục Việt quét qua, Tô Quân chỉ cảm thấy trái tim cũng ngứa ngáy như đầu ngón tay vậy.

Hậu quả của việc "ngứa ngáy quá độ" là cậu đứng ngẩn người để cho Lục Việt tùy ý nắm tay, quên mất là phải kiên quyết phải rút tay ra.

Lục Việt rũ mắt, đứng thẳng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hắn không hề buông tay To Quân ra.

Hắn lại bắt chước ghi chú của Tô Quân:

"Tay cậu có thứ gì đó bẩn thỉu."

Hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói:

"Tôi giúp cậu thổi đi."
Chương trước Chương tiếp