Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 24: Sở trưởng Lục tâm động đếm ngược (3)



Tô Quân khẽ giật mình, hai tay khẽ nắm chặt lại, đang do dự không biết có nên mở miệng hỏi Bạch Ly có phải đã nhớ ra gì đó không.

Đột nhiên Bạch Ly phẩy tay áo, đưa hai tay chắp sau lưng, ra vẻ thâm trầm cảm khái.

"Tình nhân kiếp trước của tôi là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, từ nhỏ sư phụ đã dạy tôi rằng, người gánh vác thiên mệnh như tôi nhất định phải lấy bá tánh làm trọng, tuyệt đối không được sa vào chuyện nữ nhi tình trường..."

Tô Quân lập tức kéo Lục Việt đi đến nhà ma, đầu không thèm ngoảnh lại một lần.

"......"

Trước khi nói những lời này y có thể hạ tấm biển quảng cáo "Combo bói toán, không cần đến 999 tệ, chỉ cần 998 tệ" xuống không?

Nếu Sở trưởng ở đây, nhất định y sẽ khoanh tay cười lạnh.

Sau đó y sẽ gằn từng chữ "Ngươi tên gì mà dám ở đây múa rìu qua mắt thợ, không lăn đi tu luyện cho tốt mà còn ở đây thở ra mấy câu linh tinh không đáng tiền này."

Cậu bùi ngùi nghĩ, quả nhiên chỉ có Sở trưởng mới có thể thu phục được thằng nhóc trong não có vết nứt này.

Đến cổng nhà ma, Tô Quân cầm lấy tiền Lục Thịnh đưa, hào hứng chạy đi mua vé.

"Xin chào, tôi muốn mua 2 vé..."

Cậu còn chưa nói hết đã thấy người ngồi trong quầy bán vé bán vé nhỏ, đeo khẩu trang trắng từ từ ngẩng đầu lên.

...Vậy mà lại là Tịch Tuyết

Trong đầu cậu tức khắc hiện lên tình huống phát triển cốt truyện của phim thần tượng: "Thiên kim đại tiểu thư vì gia cảnh sa sút mà phải lưu lại đến công viên giải trí bán vé, bá đạo tổng tài vô cùng thương xót liền vì cô bao toàn bộ nhà ma."

Lục Việt thấy Tô Quân điên cuồng dụi mắt, nhìn chằm chằm người bán vẻ với mặt không thể tin được, liền lại gần hỏi:

"Có chuyện gì à?"

Tịch Tuyết nghe thấy tiếng nhìn lại, trong cơn bàng hoàng quên mất việc che giấu thân phận, trực tiếp kinh ngạc gọi tên Lục Thịnh

"Lục Thịnh? Sao anh lại ở đây giờ này?"

Lục Việt liếc nhìn Tịch Tuyết cùng xấp vé vào cửa "Ăn thịt người" trên tay cô, sắc mặt trầm xuống, không trả lời.

Có vẻ như xấp vé kia chính là vé bước vào trò chơi giết chóc thực sự.

Tịch Tuyết hoảng sợ đứng dậy, tay vô thức siết chặt xấp vé "Ăn thịt người"

"Anh đến sớm hơn giờ hẹn à?"

Câu "...Sao anh biết tôi ở đây?" còn chưa nói ra khỏi miệng, cô liền ý thức được có chỗ không thích hợp.

Hiện giờ còn chưa đến buổi trưa, cách thời gian hẹn gặp lúc 8 giờ tối của hai người khá dài.

Lục Thịnh không phải đến tìm cô.

Tô Quân ngơ ngác quay đầu nhìn Lục Việt, không hiểu là đang xảy ra chuyện gì.

"Hai người đã hẹn nhau hôm nay đến nhà ma sao?"

Cậu đột nhiên có cảm giác mình đã biến thành một cái bóng đèn công suất lớn, lúng túng đứng giữa hai người họ, phát sáng lấp lánh.

Tịch Tuyết chợt đề nghị: "Lục Thịnh, đây là bạn anh à? Tôi bây giờ vừa hay thay ca, chúng ta có thể cùng nhau vào chơi."

Lục Việt vừa nghĩ đến việc đưa tiểu Nguyệt Lão về trụ sở, nghe thấy lời Tịch Tuyết, hắn liền lạnh lùng lườm Tịch Tuyết.

Tịch Tuyết bất giác rùng mình, tức khắc im lặng.

Lục Việt nói với Tô Quân: "Tôi trước tiên đưa cậu về nhà, nơi này nguy hiểm."

Tịch Tuyết đã đem toàn bộ tuổi thọ trao đổi với Vị Vong Nhân, tuyệt đối không có khả năng trở về dáng vẻ "trẻ tuổi" này được.

Cái gọi là "Lại có được dung nhan trẻ trung" chẳng qua chỉ là một yêu thuật thấp kém.



Đồng hồ tử vong vẫn tích tắc đếm ngược, chưa bao giờ lùi lại dù chỉ là một giây.

Nhưng lúc đó con rối còn chưa kịp thi triển yêu thuật đã bị Vị Vong Nhân bóp cổ, nên hắn ta đã tự ra tay thi triển yêu thuật để lừa người.

Tô Quân không thể nhìn thấu yêu thuật mà hắn ta tạo ra, vì vậy mới ngốc nghếch cho rằng Tịch Tuyết vẫn là Tịch Tuyết bình thường.

Có điều phỏng chừng chỉ cần cậu cầm tấm vé "Ăn thịt người" liền sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Bạch Ly phía sau đang khoanh tay xem kịch hay chợt nhíu mày, trầm ngâm nhìn Lục Việt.

Tô Quân mờ mịt giật giật tay áo Lục Việt, vỗ vỗ ngực mình thề thốt:

"Có gì mà nguy hiểm? Anh không cần sợ những con ma giả đó, lá gan cũng phải rèn luyện mới ta lên được. Hơn nữa có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh."

Lục Việt lại liếc mắt nhìn Tịch Tuyệt, đôi mắt âm trầm khiến người khác kinh hãi, khí tức quanh thân càng thêm sắc bén, áp bách khiến mọi người không dám hé miệng câu nào.

Thân thể Tịch Tuyết phát run, cô cúi thấp đầu, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.

Cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Việt, chỉ cảm thấy hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu hết tất cả kế hoạch của cô.

Bạch Ly thở dài một hơi, tháo tai nghe xuống, cố tình đổ thêm dầu vào lửa

"Gặp nhau hôm nay cũng coi như là có duyên, ông chủ ngài không cần tức giận, mọi người cùng vào là được rồi. Có tôi ở đây, mọi người chỉ cần thưởng thức tử trạng của yêu quái và cổ vũ tôi là được."

Sau đó y lại quay đầu, kéo kính râm xuống mũi, khẽ nheo mắt nhìn Tịch Tuyết và "người" bên cạnh cô, cười như không cười nói:

"Lại nói, bà lão này cùng... con yêu quái xấu xí mũi đỏ miệng dài như cây xúc xích đứng cạnh bà, tôi rất mong chờ nhà ma mà các người mở đó. Nếu không kích thích có phải sẽ không thu tiền không?"

Tô Quân:.......

Cậu đoán được 1000 năm trước người này đã chết thế nào rồi.

Phỏng chừng là tự mình tìm đường chết.

Nhưng còn bà lão và con yêu quái xấu xí trong lời y thì sao.

Tô Quân thận trọng nhìn vào quầy bán vé, lúc này cậu mới nhìn thấy một thân ảnh mặc đồ đen giữa ban ngày.

Có lẽ là một con yêu quái biến hình không thành.

Nhưng khi bóng dáng đó từ từ quay người, Tô Quân lại thấy một khuôn mặt bình thường.

Đó không phải là một con yêu quái mũi đỏ và miệng dài như cái xúc xích mà chỉ là một cậu bé bán vé có đôi mắt thâm quầng.

Tô Quân càng thêm mờ mịt, vậy bà lão và con yêu quái xấu xí rốt cuộc là cái gì?

Vì sao vị thần tiên duy nhất có khả năng bảo vệ mọi người ở đây lại không nhìn ra cái gì?

Tiểu Long cũng đã nhìn thấu sự ngụy trang của "cậu bé bán vé" sau một cái liếc mắt.

"Con rối của Vị Vong Nhân xuất hiện rồi."

Nó lại liếc nhìn Bạch Ly, người vẫn đang ung dung ngâm nga một bài hát tiếng Anh.

"Người này vẫn như lúc trước, nhạy bén đến đáng sợ. Tuy thực lực chẳng ra gì nhưng trời sinh lại có đôi mắt có thể nhìn thấu mọi ảo ảnh trên đời, chỉ đáng tiếc..."

Tiểu Long hiếm khi nặng nề thở dài, rúc vào trong túi Lục Việt, không nói thêm lời nào.

Trong căn phòng nhỏ đầu tiên của nhà ma, xung quanh chỉ là một mảng tối đen như mực, thỉnh thoảng có một tia sáng xanh ảm đảm đột ngột lập lòe như bóng ma.

Người chảy máu toàn thân giả làm ma trong lời đồn vẫn chưa xuất hiện.

Lục Việt đột nhiên cúi người, dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn sợi chỉ đen quấn vài vòng trên cổ tay Tô Quân.

Khi đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào cổ tay, tay Tô Quân bất giác run lên dữ dội.

Lục Việt ngẩng đầu: "Cậu sao vậy?"

Tô Quân quay đầu sang chỗ khác, lắp bắp nói:



"Không sao... Anh buộc gì lên tay tôi vậy?"

Lục Việt tiếp tục cúi đầu quấn sợi chỉ đen lên cổ tay Tô Quân, sau đó hắn qua loa quấn đầu còn lại của sợi chỉ lên tay mình.

"Chỉ đen có thể bảo vệ cậu bình an."

Tô Quân chợt hiểu ra: "Có phải anh sợ mình bị lạc không?"

Lục Việt luôn bị coi là kẻ nhát gan:.......

Lục Việt nhìn thẳng tiểu Nguyệt Lão đang ngây ngô cười cười, thầm thở dài bất lực, lấy tay ấn mấy sợi tóc ngốc trên đầu tiểu Nguyệt Lão xuống.

Sau đó hắn xoay người, vô cùng tự nhiên nắm tay Tô Quân.

"Đúng, tôi sợ."

"Vì vậy hãy nắm chặt tay tôi, tuyệt đối không được buông ra."

Tô Quân vô thức siết chặt tay Lục Việt.

Hai người 10 ngón tay đan chặt, tựa như chỉ cần siết chặt thêm chút nữa sẽ có người hít thở không thông, chân không nhấc nổi.

Tịch Tuyết đi sau lưng Lục Thịnh chỉ cảm thấy con dao lạnh lẽo trong lồng ngực càng lúc càng nóng, như thể nó đang thiêu đốt trái tim sợ hãi của cô qua một tầng máu thịt.

Một khắc sau khi cô bước chân vào nhà ma, cánh cửa sau lưng cũng nặng nề đóng lại.

Tô Quân tò mò quay đầu nhìn lại.

"Nhà ma này còn có cả hệ thống cửa tự động cơ đấy..."

Giây tiếp theo, khi tất cả mọi người đều trong trạng thái không hề phòng bị, một tiếng gầm nặng nề như tiếng sấm nổ tung trong căn phòng chật hẹp.

Mặt đất chỉ trong phút chốc đã nứt ra tạo thành những cái khe sâu hun hút.

Sau đó toàn bộ mặt đất vỡ vụn, kéo theo là sự sụp đổ hoàn toàn.

Đồng tử Tô Quân chợt co rút, nhân lúc mặt đất còn chưa hoàn toàn sụp đổ, cậu nắm chặt tay Lục Việt, liều mạng kéo hắn vào lồng ngực mình.

...Đây không phải hiệu ứng đặc biệt mà là từng ảo cảnh lần lượt kéo đến!

Thiên Đình, hình ảnh trong công viên giải trí đều hiện ra trên mặt hồ tĩnh lặng.

Một làn gió nhẹ thổi qua nhưng mặt nước không hề lăn tăn gợn sóng.

Bên cạnh cái hồ nhỏ đặt một bàn cờ khổng lồ có hình thù kỳ dị. Xung quanh bàn cờ, huyết khí mơ hồ lượn lờ, phía trên đặt những quân cờ màu trắng, xám và đỏ sẫm như máu.

Mấy chục quân cờ màu xám đều bị vây ở một chỗ, vài quân cờ màu đỏ nằm thưa thớt bên ngoài bàn cờ.

Quân cờ màu trắng xếp dày đặc trên bàn cờ.

Tất cả các quân cờ đều tự di chuyển một cách quỷ dị.

Phía đối diện bàn cờ không một bóng người, người chơi cờ bên này chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào quyển hướng dẫn chơi cờ, tựa hồ như chỉ để ý làm thế nào để phá giải tàn cục trước mắt.

Mà không hề quan tâm đến tình trạng của công viên giải trí được rọi chiếu trên mặt nước.

Khi nữ nhân bán kem già nua tử vong, một quân cờ màu xám trên bàn cờ ầm ầm vỡ vụn thành tro bụi, bị gió thổi đi ngay lập tức.

Quân cờ trắng bên cạnh vì thế mà thoát được một kiếp.

Người đó khẽ thở dài, ra vẻ bất lực nhặt một quân cờ màu đỏ lên, thả xuống bên cạnh quân cờ màu trắng.

Sau đó hắn lại nhẹ nhàng đẩy quân cờ màu xám đã chuẩn bị trước về phía quân cờ màu trắng.

Đối với quân cờ màu xám vọng tưởng có thể thoát khỏi quân cờ màu trắng, hắn chỉ khẽ mở miệng, đưa ra mệnh lệnh cuối cùng:

"Giết chết hắn, ta liền giải thoát cho ngươi."
Chương trước Chương tiếp