Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 48: Tặng tuổi thọ



Trong căn hộ cho thuê, tiểu Thần Tài cẩn thận quan sát xung quanh. sau khi xác nhận không có ai liền lén lút lấy trong tủ lạnh ra một cây kem.

Cậu còn chưa kịp vui vẻ xé giấy gói ra thì đột nhiên có một bàn tay xuất hiện trước mặt, Tỉnh Lê từ phía sau nhanh như chớp giật lấy cây kem trên tay tiểu Thần Tài.

Tỉnh Lê miết lại giấy gói, sau đó cất cây kem vào tủ lạnh.

"Dạ dày của ngươi không tốt, mùa đông không được ăn quá nhiều đồ lạnh, sẽ hại dạ dày."

Tiểu Thần Tài được bọc trong một chiếc áo lông rất dày, chân đi dép bông, cúi đầu uể oải về phòng.

"Tỉnh Lê, không phải ngươi đi kiểm tra số trúng thưởng sao? Sao đột nhiên lại quay về?"

Vẻ mặt Tỉnh Lê ngưng trọng, trên tay cầm tờ vé số, vết mực in rõ ràng ban đầu dần mờ nhạt rồi biến mất.

Trên tờ vé số chỉ còn lại những hoa văn trang trí vô dụng.

Anh nghiêm trọng nói:

"Vân Việt, tài vận của nhân gian, thật sự bị biến đổi rồi."

Tiểu Thần Tài như thấy sấm sét giữa trời quang, thân thể cứng đờ tại chỗ.

Cậu kinh ngạc quay đầu lại giật lấy tờ vé số trong tay Tỉnh Lê, đầu ngón tay lướt qua cột in mã số trống không, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng linh khí đỏ vàng tượng trưng cho tài vận giống như bị một cơn lốc điên cuồng thổi vào, vô cùng hỗn loạn.

Những dòng linh khí màu đen nặng nề cuốn lấy dòng tài vận màu đỏ, đồng loạt lao về một hướng không xác định.

Dường như có một con quái vật đang ẩn nấp trong những dòng linh khí đen ấy, nó có thể xông ra ăn thịt người bất cứ lúc nào.

Tỉnh Lê cất tờ vé số vào trong túi, hai mày cau chặt:

"Vân Việt, việc này liệu có liên quan đến vụ án của Vị Vong Nhân không? Chúng ta nên trực tiếp báo cáo cho sở Tụ Tài, hay nên nộp vật chứng cho sở Giám Phạt."

"Đừng vội..."

Tiểu Thần Tài còn chưa dứt lời Phỉ Dung đã mở cửa bước vào.

Cậu liền nuốt lời còn lại vào bụng.

Phỉ Dung hình như vừa mới ngủ dậy, mái tóc dài được buộc bằng một sợi lụa trắng, trên người mặc đồ ngủ, mơ mơ màng màng tựa vào cửa.

Ngay cả khi trong trạng thái không tỉnh táo khóe miệng của hắn cũng hơi nhếch lên, trên khuôn mặt vẫn hiện ra nụ cười hòa nhã.

Hắn đảo mắt một lượt quanh phòng, thấy tiểu Thần Tài và Cảnh Lê đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

"Sao thế? Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Tiểu Thần Tài lập tức tỏ vẻ tức giận nhìn Tỉnh Lê:



"Ta và Tỉnh Lê đang thảo luận một vấn đề rất quan trọng, đó là mùa đông có thể ăn kem không? Đâu có luật nào nói chỉ có mùa hè mới được ăn kem..."

Tỉnh Lê không chút do dự cự tuyệt:

"Không thể."

Tiểu Thần Tài:......

Tỉnh Lê đáng lẽ phải phối diễn với cậu đã chọn cách nhắm mắt làm ngơ.

Phỉ Dung vừa rồi vẫn còn buồn ngủ nhắm chặt mắt, nghe thấy lời của tiểu Thần Tài liền chậm rãi mở mắt ra, nhìn tiểu Thần Tài.

Ngay khi hắn vừa mở mắt, trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí giống như một lưỡi dao lạnh như băng khiến người khác không khỏi rùng mình.

Một giây sau, tia sát khí kia liền biến mất như chỉ là ảo giác, Phỉ Dung khẽ lắc đầu, đi đến bàn rót cho mình một cốc nước, nhẹ nhàng khuyên bảo:

"Tỉnh Lê cũng vì lo cho sức khỏe của cậu thôi."

Chúc Vân Việt vô thức hỏi một câu:

"Phỉ Dung, anh muốn ra ngoài à?"

Cậu vẫn chưa quen gọi Phỉ Dung bằng tên.

Dù sao thì Phỉ Dung cũng từng là người đứng đầu sở Chưởng Mệnh, địa vị trên Thiên Đình có thể nói là ngang bằng với Sở trưởng của cậu, nhưng nếu gọi "Thượng tiên" thì có vẻ không phù hợp cho lắm.

Phỉ Dung chỉ ra ngoài uống một cốc nước, sau đó lại trở về phòng ngủ.

"Không. Gần đây tôi đang xử lý tìm tung tích của sổ Vận Mệnh, chẳng có tí manh mối nào cả."

Hắn đột nhiên dừng bước quay lại, dường như nghĩ ra gì đó:

"Việc mất sổ Vận Mệnh có ảnh hưởng đến dòng tài vận không?"

Chúc Vận Việt ngáp một cái, nắm tay Tỉnh Lê trở về phòng, giả vờ không quan tâm trả lời:

"Chắc là không."

Sau khi quay về phòng, tiểu Thần Tài liền đi tìm phương thức liên lạc với sở Giám Phạt.

Tỉnh Lê ở bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Ngươi nghi ngờ Tỉnh Lê sao?"

"Ta không nghi ngờ ai cả, chỉ là Sở trưởng nói với tôi, bây giờ ngoại trừ sở Giám Phạt thì không được tiết lộ việc tài vận ở nhân gian cho bất cứ ai."

"Vậy giờ phải làm sao?"

Tiểu Thần Tài cuối cùng cũng tìm thấy số điện thoại của Lục Việt từ trong danh bạ dài dằng dặc của trụ sở, cậu trầm giọng nói:

"Báo với Sở trưởng Lục, nhờ sở Giám Phạt điều tra chuyện này."

Nghe thấy 4 chữ "Đạt được thỏa thuận", Thôi Tình Lam làm ra vẻ bình tĩnh cầm lấy điện thoại, giả vờ như đang nghe điện thoại.



"Cha, con ra ngoài nghe điện thoại, vấn đề tài chính cha không cần lo, chăm lo sức khỏe mới là quan trọng nhất."

"Tình Lam..."

Cha của Thôi Tình Lam vẫn nhìn tờ vé số với vẻ hoài nghi, ông ngẩn ngơ không biết nên phản ứng thế nào với "tin vui" trúng vé số.

Nghe thấy tiếng của Thôi Tình Lam, ông mới do dự mở miệng, muốn hỏi thêm về tờ vé số.

...Con gái trước nay chưa bao giờ có thói quen mua vé số, sao đột nhiên lại mua vé số, lại còn trúng 100 triệu?

Nhưng không đợi ông nói hết, Thôi Tình Lam đã mở cửa, vội vàng chạy ra ngoài.

Cô đã đổi sang một đôi giày thể thao dễ đi, đôi chân vô lực bước đi trên hành lang, cơ thể mệt mỏi đau nhức như vừa trải qua một trận đòn.

Cô cầm điện thoại băng qua hành lang ồn ào.

Trên hành lang, tiếng người nhà bệnh nhân khóc nức nở ký vào giấy báo tử, bóng dáng người cha hồi hộp đi đi lại lại chờ đợi đứa con đầu lòng chào đời và nhiều hơn cả là những người đang chờ kết quả xét nghiệm như chờ sự định đoạt của số phận.

Tất cả những nỗi thống khổ phân ly đều được nén vào trong một bệnh viện nhỏ, bức bối đến ngạt thở.

Thôi Tình Lam giả vờ nghe điện thoại, trầm giọng trả lời Vị Vong Nhân:

"Anh muốn 30 năm tuổi thọ đúng không? Cứ lấy đi."

Có tiếng thì thầm sát bên tai cô, Vị Vong Nhân thở dài:

"Cô nên biết, cô chỉ còn lại 30 năm tuổi thọ này thôi."

Thôi Tình Lam dừng bước, chăm chú nhìn cửa phòng phẫu thuật hiện đèn đỏ, tay run đến mức không cầm vững điện thoại.

Trong tiếng kêu khóc thảm thiết, cô gần như phải dùng hết sức lực mới thốt nên lời:

"Tôi đã đoán được rồi."

Cô nói tiếp: "Vậy anh lấy đi. Tôi sẽ lo chuyện hậu sự, sau đó tìm một nơi không có người, lặng lẽ rời đi."

Vị Vong Nhân có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của cô.

"Nhưng cái chết của cô có thể tránh được."

"Cái giá tôi phải trả là gì?"

"Có một người tên Lục Thịnh, vốn dĩ tuổi thọ của hắn đã tận, nhưng do một vài sai sót của sổ Vận Mệnh nên hắn vẫn còn sống."

Giọng nói bên tai trầm thấp như chứa đựng một sự hấp dẫn chết người.

"Ta muốn cô giúp ta để bánh xe vận mệnh quay trở lại đúng đường, nếu như thành công, ta sẽ lấy 30 năm tuổi thọ..."

"...Tặng cho cô."
Chương trước Chương tiếp