Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 51: Anh ấy là ai?



Tô Quân bất động trong tư thế người chồm tới, tay giơ ra.

Giống như tên tội phạm bị cảnh sát bắt quả tang, cậu giơ tay ra, vẻ mặt đờ đẫn, đầu óc mất đi khả năng suy nghĩ.

Im lặng như tờ.

Trong tiếng piano du dương, giữa những cuộc trò chuyện thân mật xung quanh, một bàn bốn người dường như bị tách biệt trên một hòn đảo không một bóng người.

Lông mày Tần Vô Duyên cau chặt, tay cầm khay nhìn chằm chằm vào sợi tơ hồng trên cổ tay Tô Quân, một lúc lâu cũng không có động tĩnh.

Lục Việt cúi đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại lộn ngược, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đường Tuyên là người duy nhất trong bốn người trông vẫn còn bình thường, nhưng nhiệt độ của bầu không khí đột nhiên giảm xuống bằng 0 nên anh cũng chỉ dám đứng yên.

Sét đánh giữa trời quang, bức tượng đá Tô Quân nứt ra vài vết nứt, trên đầu đầy dấu chấm than và chấm hỏi.

......Sao cậu có thể thắt dây tơ hồng với Lục Thịnh được?

Tơ hồng chính là hôn ước do ý trời ban xuống, chỉ có hiệu lực với người phàm.

Đối với thần tiên nó dường như không có tác dụng, nhiều nhất chỉ là một món đồ trang trí.

Theo lý mà nói, cậu không thể bị ràng buộc bởi sợi tơ hồng.

Cậu cứng ngắc cúi đầu, nhìn sợi tơ hồng trên cổ tay dần mất đi ánh sáng, nguồn năng lượng mạnh mẽ vừa rồi cũng biến mất.

Việc sợi tơ hồng này còn có thể sống lại lần nữa sau khi tháo ra hay không không quan trọng.

Vấn đề bây giờ là sợi tơ hồng này giống như một cái xích chắc chắn, hoàn toàn không nhìn ra một chỗ hở nào để tháo ra cả.

Nó giống như một miếng sắt chỉ có 2 cái lỗ tròn trên cổ tay Tô Quân và Lục Việt.

Sau đó nó từ từ siết chặt cho đến khi vừa vặn ôm lấy cổ tay của hai người.

Nó như đang giương mắt chế giễu Tô Quân rằng "Cho dù ngươi có mời thợ mở khóa giỏi nhất đến đây cũng đừng mơ tháo ra được".

Trong nháy mắt Tô Quân như muốn ngất lịm, ba hồn bảy vía sợ hãi bay tán loạn, cậu phải gồng mình lên mới miễn cưỡng khiến bản thân tỉnh táo hơn.

Cậu đứng dậy, hít sâu một hơn, cố gắng tìm cách tháo sợi tơ hồng ra.

Sợi tơ hồng không chút sứt mẻ, thậm chí còn kéo dài hơn một chút.

Tô Quân không tin không thể tháo sợi tơ hồng ra, cậu liền đập tay liên hồi xuống cạnh bàn.

Sợi tơ hồng vững vàng như núi, trơ mắt cười nhạo cậu không biết lượng sức.

Người qua đường thực sự Đường Tuyên không thể nhìn tiếp được nữa.

Anh thấy Tô Quân nhìn chằm chằm cổ tay trống không, sau đó điên cuồng đập tay xuống bàn, tựa hồ như không hề có cảm giác đau đớn.

Với vô số những dấu hỏi chấm trong đầu, trên mặt anh viết mấy chữ "Trong mười mấy phút chạy trốn tôi đã bỏ lỡ chuyện gì rồi?", anh do dự mở miệng:

"Tô tiên sinh, anh không sao chứ? Tại sao..."

Anh mới nói được một nửa, Tô Quân liền sững sờ ngẩng đầu, khuôn mặt đáng thương viết mấy chữ "Ai đến cứu tôi với".

Đường Tuyên bỗng có ảo giác rằng đôi mắt lanh lợi của Tô Quân bị bao phủ bởi một tầng đỏ ngầu tuyệt vọng.

"...Vừa nãy có một con ruồi bay ngang qua, tôi giúp anh đuổi nó đi."

Đường Tuyên nghi hoặc hỏi lại: "Ruồi?"

Trong nhà hàng cao cấp một bữa ăn bằng nửa tháng lương của anh mà lại có ruồi ư?

Tần Vô Duyên cau chặt mày lo lắng nhìn đá Tam Sinh sắp vỡ làm đôi, suýt chút nữa quên mất thân phận phục vụ của mình, âm trầm nói:

"Phải, thật xin lỗi, làm ngài hoảng sợ rồi."

Đường Tuyên: "........"

Ngữ khí của nhân viên phục vụ này mạnh mẽ quá nhỉ?

Thấy phục vụ cũng nói như vậy, Đường Tuyên liền xóa tan mối nghi ngờ trong lòng, hỏi:

"Vậy cổ tay anh không sao chứ?"

Nhìn thấy dáng vẻ phát điên vừa rồi của Tô Quân anh còn tưởng rằng anh ấy sẽ cũng cái bàn đồng quy vu tận chứ.

Giọng nói của Tô Quân run rẩy dữ dội.

"Không sao. tôi chỉ là thư giãn gân cốt chút thôi..."

Đường Tuyên thương cảm nhìn Tô Quân, làm người yêu của Lục tổng thực sự phải chịu quá nhiều áp lực.



"Tô tiên sinh, vậy anh nghỉ ngơi cho tốt. Buổi trưa hình như tôi ăn phải thức ăn thiu, bây giờ bụng dạ không thoải mái, có lẽ tôi xin phép đi trước..."

Tô Quân bình tĩnh lại, nhìn thấy Đường Tuyên nhanh chóng cầm quyển sách thuế lên, đôi chân uyển chuyển lao nhanh ra khỏi cửa, không hề có cảm giác suy yếu của người bị bệnh.

"Hả? Ờ, được..."

Bây giờ cũng không thể tiếp tục xem mắt được nữa.

Cậu đã vinh quang xông lên làm kẻ chết thay, cùng Lục Thịnh thắt tơ hồng mất rồi.

Sắc mặt Lục Việt hơi trầm xuống, hắn cầm lấy cổ tay đang bị tơ hồng khóa chặt của Tô Quân.

Cổ tay trắng nõn có hơi tái xanh lại vì cú đập mạnh vừa rồi.

Hắn không dám dùng nửa phần sức lực, chỉ dám nhẹ nhàng ôm lấy nó như nâng niu thứ bảo vật trân quý nhất, cúi đầu xuống thổi nhẹ vài cái.

"Tại sao lại đập bàn?"

Cùng với sự thân mật của Lục Việt, sợi tơ hồng như được uống thuốc kích thích, sức sống tăng lên đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy, trực tiếp phát triển thành phiên bản 2.0

Giọng nói của Tô Quân ngày càng yếu ớt, cậu thất thần nhìn bàn ăn.

Sợi tơ hồng thắt lại quá nhanh, cậu thực sự không kịp phản ứng.

"...Không có gì, chỉ là muốn thử độ chắc chắn của cái bàn thôi..."

Tần Vô Duyên cúi người hỏi: "Vị tiên sinh này, cậu có cần bôi thuốc không?"

Vừa nói y vừa liếc mắt nhìn Tô Quân, ám chỉ "Đi theo ta".

Lục Việt liếc nhìn Tần Vô Duyên, mím chặt môi nói:

"Không cần."

Nhưng mệnh lệnh của Sở trưởng, Tô Quân không dám không tuân theo.

Sống lưng Tô Quân căng chặt, cậu rút tay ra khỏi tay Lục Việt, đứng dậy, nước mắt lưng tròng nói:

"Cần. Lục Thịnh, tôi ra đây một chút."

Đôi lông mày đang cau chặt của Lục Việt dường như bị phủ một tầng băng, toàn thân hắn tỏa ra một luồng hàn khí.

Dường như hắn muốn dùng ánh mắt đục mấy lỗ trên thân Tần Vô Duyên.

Tô Quân yên lặng theo Tần Vô Duyên đến một góc khuất.

Tần Vô Duyên quay lưng về phía cậu, đổi trở về bộ trường bào đỏ rực của Sở trưởng sở Nguyệt Lão.

Y phất nhẹ tay áo, thi triển linh thuật để người khác không nhìn thấy và nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.

Tần Vô Duyên giơ tay lên, cảnh tượng trên Thiên Đình liền hiện ra.

Sở phó mồ hôi đầm đìa đứng trên đá Tam Sinh, tay cầm một cái loa cỡ đại, chỉ huy sở Nguyệt Lão nhanh chóng giải cứu sổ Nhân Duyên.

"Bê 10000 quyển chưa được sao lưu ở phía Đông ra trước! Nhanh nhanh! Này tên đần kia, ngươi đi đâu đấy? Bên đấy là phía Tây!..."

Trong điện Nhân Duyên tỏa ra ánh lửa nhàn nhạt, chúng Nguyệt Lão mặc hồng bào, vội vàng chạy tới chạy lui cứu lấy sổ Nhân Duyên."

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Sổ Vận Mệnh bị lấy trộm, sở Nguyệt Lão cũng bị liên lụy, thỉnh thoảng trong điện Nhân Duyên sẽ xảy ra một vài sự cố tự bốc cháy.

Tần Vô Duyên hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Sở phó dường như không còn chút sức lực nào, hận không thể chạy vào đại điện tự thiêu với sổ Nhân Duyên.

"Sở trưởng, chết đến nơi rồi! Vừa nãy không biết xảy ra chuyện gì, điện Nhân Duyên lại tự nhiên bốc cháy! Đá Tam Sinh dưới chân tôi vừa rồi còn bật ra khỏi mặt đất muốn bay lên nữa!"

Quy tắc bất di bất dịch của sở Nguyệt Lão: Tơ hồng không thể bị đốt cháy, Nguyệt Lão chỉ có thể tiếp tục dệt thêm.

Tô Quân áy náy cúi đầu, không biết sự cố bốc cháy này có liên quan đến mình không.

Tần Vô Duyên nghiến răng phun ra mấy chữ:

"Dập lửa, tăng ca, hoàn thành việc bổ sung sổ Nhân Duyên."

Chịu một cơn đả kích từ việc tăng ca, Sở phó trực tiếp lăn từ đá Tam Sinh xuống.

Tần Vô Duyên phất tay áo đóng màn hình, quay lại nhìn Tô Quân.

Y đang định nói thì Tô Quân giơ tay lên với một khát vọng sống to lớn:

"Sở trưởng, là do sợi tơ hồng ra tay quá nhanh."

Tần Vô Duyên: "........."



Y thẳng thắn hỏi: "Ngươi thích Lục Thịnh?"

Cánh tay đang giơ lên của Tô Quân như một hết sức lực buông thõng xuống.

Cậu nhìn Tần Vô Duyên, định mở miệng, lại phát hiện mình chỉ có thể nói ra một đáp án duy nhất.

Thấy Tô Quân không phủ nhận, Tần Vô Duyên hiếu ý gật đầu.

"Ngươi và Lục Thịnh ở bên nhau cũng không sao, nhưng chắc ngươi cũng biết việc người phàm và thần tiên thắt dây tơ hồng là không thể đúng không?"

Y lạnh nhạt rút một thanh đao khổng lồ màu máu ra, ánh sáng từ lưỡi dao lóe lên, khiến cho màu đỏ trên đao càng thêm sống động, giống như máu có thể chảy ra bất cứ lúc nào.

"Dù sao tháo tơ hồng cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của các ngươi, tháo ra trước rồi nói."

Đúng vậy, đối với người phàm, cưỡng ép tháo tơ hồng đồng nghĩa với việc chặt đứt nhân duyên.

Nhưng đối với thần tiên, việc tháo tơ hồng chỉ đơn giản như tháo một chiếc vòng cổ và sẽ không ảnh hưởng đến nhân duyên.

Nhưng có lẽ Tần Vô Duyên đã đánh giá thấp độ khó của việc tháo tơ hồng.

Tô Quân nhắm chặt mắt, quay đầu đi chỗ khác, run rẩy giơ tay ra, giống như phạm nhân sắp vượt ngục đang giao còng lại cho đồng bọn.

Tần Vô Duyên vung đao chém xuống, khi lưỡi đao kiên cố tiếp xúc với sợi tơ hồng nó dường như bị chặn lại bởi một vật thể trong suốt, dù y có dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể đẩy lưỡi đao xuống được nữa.

Lưỡi dao chỉ có thể lơ lửng giữa không trung.

Y thu lại trường đao, nghiêm nghị nhìn sợi tơ hồng, trên tay y bỗng xuất hiện một ngọn lửa màu lam nhàn nhạt.

Tô Quân hít một ngụm khí lạnh: "Không phải chứ Sở trưởng, đao của ngài chặt không đứt mà ngài còn muốn dùng lửa đốt."

Sở trưởng đã dòng thanh trường đao này để chặt đứt kiếm của "Thái tử" yêu giới đấy.

"Ngươi dùng tơ hồng của sở Nguyệt Lão à?"

"Sở trưởng, là tơ hồng do chính tay tôi dệt."

Tần Vô Duyên cười lạnh, đẩy ngọn lửa về phía tay Tô Quân.

"Thế thì ta không tin không phá được nó."

Thế nhưng khi ngọn lửa đến gần sợi tơ hồng, sợi tơ hồng đột nhiên trở nên hung dữ nuốt chửng ngọn lửa yếu ớt, nó dường như còn càng kiên cố hơn, trở thành tơ hồng phiên bản 3.0

Tần Vô Duyên, Tô Quân: "........"

Tần Vô Duyên như gằn từng chữ: "Ngươi thử biến nhỏ đi một chút."

Tô Quân liền thi triển linh thuật tự biến bản thân nhỏ đi.

Tay áo buông thõng dài chấm đất, cậu giống như một đứa trẻ con mặc quần áo người lớn.

Cậu vô thức nhìn cổ tay mình, sợi tơ hồng cũng đã thu nhỏ lại, ôm chặt lấy cổ tay cậu.

Sợi tơ hồng: Thích to có to, thích nhỏ có nhỏ, tùy ý ngươi chọn.

Không khí lại trở nên im lặng một cách gượng gạo.

Tô Quân tuyệt vọng hỏi:

"Sở trưởng, sợi tơ hồng này có phải...thành tinh rồi không? Sở chúng ta trước đây đã xảy ra việc như thế này chưa?"

Tần Vô Duyên dứt khoát phủ nhận: "Tơ hồng bình thường sao có thể không tháo ra được? Trừ phi..."

Y đột nhiên nghĩ đến một khả năng, hai mắt hơi híp lại:

"Đúng rồi, trước đó ngươi có đề cập đến hoa Nhân Duyên, tại sao?"

Tô Quân biết mình không giấu việc liên quan đến hoa Nhân Duyên được nữa.

Cậu lo lắng nói: "Tôi hình như có thể làm cho một đóa hoa Nhân Duyên nở rộ, hơn nữa người còn lại chính là Lục Thịnh."

Đôi lông mày của Tần Vô Duyên giật giật, y thâm trầm nhìn về phía Lục Thịnh.

"Tô Quân, ngươi biết không, hoa Nhân Duyên chỉ có tác dụng với thần tiên."

Hai tay đang chỉnh quần áo của Tô Quân khựng lại.

"Phải rồi, có một chuyện ta cũng vừa phát hiện sau khi xem qua một lượt sổ Vận Mệnh ở chỗ Hề Hoán."

"Lục Thịnh, người này không hề tồn tại ở nhân gian."

Hai mắt Tô Quân mở to, cậu hít một ngụm khí lạnh, nghi ngờ rằng tai mình nghe nhầm.

"...Vậy...anh ấy là ai?"
Chương trước Chương tiếp