Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư
Chương 125: Trung thành
Đêm đã khuya, bọn tội phạm kiệt lực cuối cùng cũng được phút giây nghỉ ngơi, ngoại trừ vài tên vừa đang ngáp ngủ vừa đang tuần tra, những người còn lại đều dựa vào tường ngủ say.
Kim đồng hồ trên tay điểm đúng ba giờ, đôi mắt của Lâm Yêm khẽ mở trong màn đêm.
Nàng lặng lẽ đứng dậy, cố gắng kiềm chế bước chân để không gây ra tiếng động, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra.
Trên hành lang có hai tên tuần tra đang cầm súng, đi hướng về phía gian phòng của nàng, Lâm Yêm lùi lại núp sau cánh cửa, ẩn mình vào bóng tối, hai người kia vẫn nặng nề từng bước đến gần.
Trong gang tấc lách mình né tránh, nàng kéo khẩu trang trên, chạy vọt ra ngoài như một chú mèo nhanh nhẹn.
Hai tên tuần tra quay người lại.
“Vừa nãy có thấy gì không?”
Người bị hỏi ngáp dài rồi lắc đầu.
“Đi thôi, đừng nhìn nữa, ở đây không phải mèo hoang thì chắc chắn là chuột, tranh thủ đi tuần cho xong chuyến này rồi về ngủ một giấc.”
Tiếng bước chân xa dần.
Lâm Yêm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đi xuống dọc theo cầu thàng, đối diện có một tên lính cao to đi về phía nàng, hẳn là dậy đi vệ sinh, hắn dụi tới dụi lui, nháy mắt hai ba lần rồi chĩa súng về phía nàng, chuẩn bị hét lên.
Lâm Yêm nhào đến, động tác nhanh nhẹn, dùng con dao găm nhẹ cắt qua phần gáy của hắn, lời sắp ra khỏi miệng cũng bị chặn đứng, một tia máu nhỏ chậm rãi chảy ra.
Nàng nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống, kéo đến phòng chứa đồ bên dưới cầu thang, cởi đồ của hắn lau sạch sẽ vết máu trên sàn, sau đó lập tức quay lại, đẩy mở cửa sổ hành lang ra, bên ngoài là một vùng hoang vu vô tận.
Tuy nhiên chỉ với độ cao của tầng hai, Lâm Yêm không chần chừ mà thả mình nhảy xuống, đợi đến lúc hai tên lính tuần tra đi tới, trên hàng lang đã không còn ai.
Vốn tưởng rằng từ độ cao nhỏ như vậy nhảy xuống cũng không có vấn đề, nhưng hóa ra lại có chút khó khăn, may mắn bên dưới là lớp đất xốp bằng phẳng, Lâm Yêm thở hổn hển, từ dưới đất bò dậy, khập khiễng chạy về hướng đã định.
“Này, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi.” Lúc nàng tìm được Trần Phương từ trong đống rác, sắc mặt Trần Phương trắng bệch, toàn thân đầy vết bầm tím, gần như sắp chết.
Lâm Yêm vỗ nhẹ vào mặt cô, nhưng không hề có động tĩnh gì, nàng cúi người lắng nghe nhịp tim, cảm nhận nhịp đập ở động mạch cổ, cuối cùng nghiến răng cởi áo cô ra, bắt đầu làm hồi sức tim phổi.
Sau ba mươi lần ấn lồng ngực, lại nâng nhẹ cằm lên, kề miệng thổi hơi thật mạnh.
Cứ như thế lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng nghe thấy nhịp tim yếu ớt.
Trong lòng Lâm Yêm buông lỏng, toàn thân kiệt sức, ngã xuống đất.
Trần Phương trầm thấp ho hai tiếng, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh thở hổn hển, trên môi vẫn còn đọng lại hơi ấm.
Vẻ mặt cô có chút mờ mịt: “Tại sao... lại muốn cứu tôi?”
Lâm Yêm đứng lên, đưa tay về phía Trần Phương.
“Tôi đã hứa, sẽ giúp cô tự do.”
“Cô... Cô không phải chị Hồng... Rốt cuộc cô là ai?” Trần Phương cảnh giác nhìn nàng, cũng không dám đến gần một bước.
“Tôi là ai có quan trọng không?” Khóe môi Lâm Yêm hơi cong lên một nụ cười trào phúng.
“Tôi có thể tố giác cô với Đỉnh Gia.”
“Cô có thể thử xem, dao của tôi nhanh hơn, hay là cô chạy nhanh hơn.” Nàng đùa nghịch con dao găm cầm trong tay, bên trên vẫn còn lấm tấm vết máu, khiến ai nhìn vào cũng không rét mà run.
Trần Phương co rúm cổ lại, nắm tay nàng đứng lên.
Đi dựa hơi Đỉnh Gia cũng xem như con đường chết, chi bằng nghe lời người trước mặt, ít nhất người này không muốn giết cô, nếu không cũng sẽ không cứu cô.
Lâm Yêm khẽ giật mình, sau đó giúp cô rời khỏi công trường bỏ hoang, đi thẳng ra đại lộ, nơi có đèn đường đang chiếu sáng.
Nàng đứng trong bóng tối buông tay ra, đưa cho cô vé xe và một ít tiền lẻ còn lại, đưa luôn cả con dao găm của mình.
“Dọc theo đường này đi thẳng, sẽ có tuyến xe đón về Giang Thành, đến Giang Thành rồi thì lập tức đi thẳng ra nhà ga rời khỏi đây.”
Trần Phương nắm chặt những vật này, mấp máy môi: “Cô... Cô không đi sao?”
Lâm Yêm lắc đầu: “Tôi phải ở lại.”
Nhiệm vụ của nàng vẫn chưa hoàn thành, vẫn chưa đến lúc rời đi, mặc dù trong lòng nàng cực kì muốn thoát khỏi nơi này, quay về với ánh sáng, quay về với Tống Dư Hàng.
Nghĩ đến Tống Dư Hàng, Lâm Yêm liền nghĩ đến một phát đạn kia, liệu cô có hận nàng không, chắc chắn sẽ hận vô cùng.
Hận nàng ngay trước mắt “giết” đồng nghiệp của cô, hận nàng không chút thương tình mà tra tấn cô, hận nàng kết giao với bọn tội phạm liều lĩnh này, hận nàng đã đẩy cổ đến bước đường cùng.
Trái tim của Lâm Yêm bị một lưỡi dao mang tên “tội lỗi” đâm thủng hàng trăm nghìn lần, ngay cả khi đứng trước mặt Trần Phương vẫn để lộ ra dáng vẻ yếu ớt hiếm hoi.
Nàng biết điều này là không nên, thế là miễn cưỡng nở một nụ cười, đưa tay lên lau khóe mắt, chuẩn bị quay người rời đi.
“Đi nhanh lên, đừng quay đầu lại.”
Kỳ lạ thay, trước đây Bùi Cẩm Hồng đối với cô không tính là tốt, bây giờ Lâm Yêm đối với cô cũng không tính là tệ.
Trần Phương thậm chí còn không biết tên thật của nàng, ở nơi hoang vu này, hai người nương tựa vào nhau, vậy mà lại sinh ra một chút đồng cảm.
“Cô thực sự không đi cùng tôi sao?”
Lâm Yêm quay người, vẫy tay.
“Không được, thượng lộ bình an.”
Trần Phương nắm chặt những thứ nàng đưa cho mình: “Vậy... Nếu có việc gì cần tôi giúp...”
Ví dụ như truyền tin gì đó, hoặc là đến bệnh viện giúp xem Tống Dư Hàng còn sống không?
Bước chân Lâm Yêm dừng lại, đây cũng là một ý kiến hay.
Nhưng qua một lúc sau, nàng vẫn khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần, càng biết nhiều càng nguy hiểm, nhớ kĩ, bất kể là ai hỏi cô, dù là cảnh sát, hay là người của Đỉnh Gia, tối nay cô chưa từng gặp tôi, sau này cô cũng không thể tiếp tục sống với cái tên “Trần Phương” này nữa.”
Lâm Yêm nói dứt câu, không đợi cô trả lời, nàng quay người vẫy tay rời đi, bóng đen gầy gò biến mất trong màn đêm.
Ở hướng nàng rời đi, bầu trời vẫn còn tối om, nhưng một tia nắng ban mai đã lấp ló xuyên qua sương mù.
Trần Phương bất giác cảm thấy thế giới rộng lớn vô cùng, còn nàng chỉ nhỏ như một con kiến, giống như thiếu niên một đi không trở lại, Lâu Lan chưa diệt thì không quay về, còn có một chút bi thương như Kinh Kha hành thích Tần Vương, khiến hai mắt cô nóng hổi lúc nào không hay.
*Lâu Lan chưa diệt thì không quay về: câu cuối trong bài thơ Tòng quân hành kỳ 4 của Vương Xương Linh, ngụ ý là chưa tiêu diệt được kẻ thù thì không thể về nhà.
*Kinh Kha hành thích Tần Vương: dựa trên sử kí thích khách Kinh Kha hành thích vua Tần Thủy Hoàng.
Cô cắn răng, một lần nữa nắm chặt những vật nàng đưa cho mình, đầu cũng không ngoảnh một mạch chạy về hướng ngược lại.
•
“Cục kiểm soát ma túy của Sở tỉnh đã tiếp quản toàn bộ công việc của Cục thành phố, đến lúc đó tôi cũng không giúp được nhiều.” Phùng Kiến Quốc nhìn thời gian, đến lúc phải đi rồi, ông đội chiếc mũ rộng vành rồi đứng lên.”
“Mọi việc trông cậy vào các người.”
Tống Dư Hàng đứng dậy tiễn ông, lại bị đẩy lùi về.
“Cô là bệnh nhân, phải cố gắng “hồi phục” cho thật tốt.”
Phùng Kiến Quốc một lời hai nghĩa, Tống Dư Hàng hiểu ý.
“Đã hiểu, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Ông lão mỉm cười, không còn là nụ cười hiền lành đạo đức giả nữa, mà là nụ cười mong đợi xuất phát từ đáy lòng.
“Không phải là cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, mà là cam đoan phải an toàn trở về!”
Tống Dư Hàng liền giật mình, khóe môi nở nụ cười, tay phải nâng lên đặt gần huyệt thái dương.
“Rõ, cam đoan an toàn sống sót trở về!”
Biệt danh của Lâm Yêm là “Cây đinh”, phụ trách thâm nhập vào phòng tuyến của địch và gửi tình báo về, biệt danh của cô là “Mũi dao”, phụ trách nhân lúc không ai để ý, bất ngờ tấn công một đòn chí mạng.
Tống Dư Hàng nghĩ như vậy, trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu: Cô còn phải đón vợ trở về nhà nữa.
•
Trong lúc Tống Dư Hàng và Phùng Kiến Quốc bí mật mưu đồ, một cuộc họp giấu kín cũng đang bắt đầu tại một nhà máy bỏ hoang ở bến tàu Tân Hải.
Khố Ba đang ngồi trên ghế, toàn thân quấn đầy băng gạc, chỉ có đôi mắt sáng bảnh nóng rực, chứa đầy nỗi hận.
“Lần này, tôi nhất định phải tự tay giết cô ta, giết chết người phụ nữ kia.”
Ngón tay Đỉnh Gia bao phủ đầu gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Sẽ có cơ hội.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh cười khẩy, mang đầy vẻ khinh thường. Tiếng cười kia đến tai khiến Khố Ba bất mãn vô cùng.
“Anh......”
Đỉnh Gia xua tay, cắt ngang lời nói của hắn.
“Cuộc giao dịch sắp đến rồi, đừng đấu đá nhau trong lúc này, sau khi xong việc, chúng ta cầm tiền cùng đi Canada, như thế sẽ không có ai bắt được chúng ta nữa.”
Ngữ điệu của người đàn ông vẫn lạnh lùng như cũ, cơ hồ như cũng không quan tâm đến việc mình cầm được bao nhiêu tiền hay là sẽ đi đâu.
“Các người vừa mới làm ầm ĩ như vậy, cảnh sát cũng không phải kẻ ngốc, mấy ngày nữa giao dịch nhất định sẽ gặp khó khăn.”
Khóe môi Đỉnh Gia nhếch lên một nụ cười đa mưu túc trí.
“Càng hỗn loạn càng tốt, chỉ khi đó mới có thể đục nước béo cò. Đúng rồi, lô hàng kia...”
Người đàn ông đứng dậy, dường như không còn hứng thú ở lại đây chờ đợi nữa.
“Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
Đỉnh Gia gật đầu: “Rất tốt, việc này mà thành, Lâm thiếu gia là người có công lớn nhất, người đâu, tiễn khách.”
Một đoàn người che chở cho hắn bước ra ngoài.
Sau khi những người khác rời đi, Đỉnh Gia lại nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay bao phủ trên đầu gối gõ nhẹ.
Khố Ba không cam lòng: “Đỉnh Gia, hắn kiệt ngạo bất tuần như thế, sao không... Không có hắn, chúng ta lại tìm một người cộng sự khác, dù sao công thức...”
Không biết vì sao, lông mày Đỉnh Gia khẽ động đậy.
“Côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, dù sao hắn cũng là đại thiếu gia của nhà họ Lâm, phần lớn bến cảng đều thuộc về Lâm gia, hắn vẫn còn giá trị lợi dụng.”
Lâm Yêm đi đến một nơi hẻo lánh, lấy điện thoại từ trong túi ra, số điện thoại này chỉ có hai người biết, đồng thời cũng được trang bị phần mềm chống nghe lén.
Nàng nhanh chóng gõ bàn phím, sau khi soạn xong thì nhấn nút gửi đi, chờ biểu tượng “đã gửi” xuất hiện trên màn hình, Lâm Yêm mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng quay về.
Đến gần khu nhà máy bỏ hoang, ánh đèn ô tô chói lóa đập vào mắt, nàng vô thức lăn một vòng vào trong bóng tối, trốn phía sau bao tải.
Cửa nhà máy mở rộng, một nhóm người vây quanh một người đàn ông tuấn tú cao ráo, ánh đèn yếu ớt soi rõ khuôn mặt trắng nõn của người kia, trên sống mũi còn mang một cặp kính kim loại.
Gương mặt này có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
Lâm Khả!
Một tiếng “Anh” từ trong cổ họng vang lên mấy lần, suýt chút đã buột miệng thốt ra, nàng bấu chặt lòng bàn tay ép mình nuốt xuống những lời chưa kịp nói.
Chuyện gì đang xảy ra?
Có phải anh ấy bị bắt làm con tin?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đến đây để làm gì?
Có mối quan hệ thế nào với Đỉnh Gia?
...
Khoảnh khắc đó, trong đầu Lâm Yêm lướt qua rất nhiều suy nghĩ, mỗi một suy nghĩ đều liên quan đến Lâm Khả.
Nàng gắt gao bấu chặt lòng bàn tay, kiềm chế để mình không phát ra bất kỳ âm thanh nào, tránh kinh động đến bọn họ.
“Lâm thiếu gia, mời.” Nàng nhìn thấy Lão Hổ tự mình mở cửa xe cho hắn, Lâm Khả mặt không biểu tình mà ngồi vào.
Chiếc xe chạy ngang qua tầm mắt, cả người Lâm Yêm kiệt sức, ngồi dựa vào phía sau bao tải.
Cũng không biết vì sao, xe vừa rời đi không bao lâu, Lâm Khả đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt khó có thể diễn tả, tựa hồ có chút mờ mịt, lại có chút khó chịu.
Nhìn qua kính xe, lối vào nhà máy vẫn yên tĩnh, chỉ có vài tên lính đang tuần tra.
Tài xế: “Thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
Lâm Khả quay người lại, khôi phục vẻ bình tĩnh: “Không, không có gì, cứ tiếp tục đi về phía trước.”
Mặc dù không chắc chắn, ngoài cửa khu nhà máy cũng không có bóng dáng quen thuộc, nhưng trong một khoảnh khắc, hắn thực sự cảm thấy Lâm Yêm đang ở gần mình, bên tai mơ hồ còn nghe thấy đứa bé kia đang sốt ruột gọi mình.
“Anh.”
Lâm Khả rời đi không lâu sau, Đỉnh Gia đột nhiên mở mắt, một tia sáng chợt lóe lên.
“Đi, đi xem Bùi Cẩm Hồng đang làm gì.”
Mấy tên thuộc hạ nghe lệnh, cầm súng bước nhanh ra ngoài.
Khố Ba đang bị thương, tạm thời không thể cử động mạnh, chỉ có thể khẽ nhúc nhích cổ quay sang nhìn ông.
“Đỉnh Gia, tôi nghi ngờ Cẩm Hồng...”
“Cậu đã từng gặp người này rồi, cảm thấy thế nào?” Đỉnh Gia không trực tiếp nói về người này, chỉ lấp lửng mà hỏi hắn.
Khố Ba suy nghĩ một lúc: “Mưu dũng vẹn toàn, là một nhân tài.”
Đỉnh Gia chỉ cười không nói, lưng tựa vào chiếc ghế mây.
“Chờ một chút đi, xem thử người xưng là chị Hồng này, có thể mang đến cho chúng ta bao nhiêu bất ngờ.”
Nhóm người kia đi đến gần phòng của Lâm Yêm thì bị người của hộp đêm Hoan Ca chặn lại.
“Muốn làm gì? Chị Hồng đang nghỉ ngơi, không có sự cho phép thì không ai được vào!”
“Đỉnh Gia có lệnh, chúng tôi đến gặp chị Hồng.”
Hai bên giằng co không ngừng, súng trong tay đều chĩa vào đối phương, đỏ mặt tía tai làm ầm ĩ một trận.
“Tất cả mọi người đều ở đây, nếu chị Hồng không có ở đây, không phải nội gián thì là gì, tránh ra!”
Tên cầm đầu bắn một phát súng xuống đất, thành công khiến những người khác khiếp sợ một phen, thừa cơ bọn họ còn đang ngây ngẩn, hắn một bước thoát khỏi vòng vây, nhấc chân đá tung cánh cửa.
Cánh cửa gỗ cọt kẹt một tiếng mở ra.
Lâm Yêm mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài đến ngang đùi đứng trước cửa, mái tóc đen rũ xõa trên vai, cổ áo có chút xộc xệch, trông như bị ai đó giật xé, trên làn da trắng nõn còn có vài vết đỏ, dáng dài vừa đầy đặn vừa tinh tế, hai chân thẳng tắp đứng trên sàn nhà, toàn thân đều toát ra vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Đám người đứng trước cửa không khỏi nuốt nước bọt.
Lâm Yêm có chút thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
Lưu Chí đến ôm eo nàng, sắc mặt cực kì khó coi: “Không có việc gì thì biến.”
Mấy tên thuộc hạ lúc này mới khúm núm giải tán.
Lưu Chí đóng sầm cửa lại, quay người nhấc nàng ép lên trên cửa, gằn giọng nói.
“Chị vừa đi đâu vậy? Lúc tôi đến trong phòng không có ai cả!”
Sợi dây thừng Lâm Yêm dùng để leo vào vẫn còn treo trên bệ cửa sổ, đó là bằng chứng không thể chối cãi.
Nàng dứt khoát, lên gối đá vào phần hông của hắn, khuỷu tay đồng thời đánh vào huyệt thái dương, sức lực có vẻ không lớn, nhưng động tác vừa nhanh vừa chuẩn, đặc biệt còn dùng bộ phận cứng nhất cơ thể để đánh vào nơi yếu điểm.
Lưu Chí không kịp phòng bị, mắt nổ đom đóm một trận, lảo đảo lùi về sau mấy bước, vấp phải cái ghế ngã xuống.
Mấy tên lính tuần tra bên ngoài trợn mắt.
“Mẹ nó, động tĩnh lớn như vậy, tôi cũng muốn nếm thử mùi vị của phụ nữ.”
“Thôi đi, người thế này, không tự soi mặt vào chậu nước tiểu mà xem, chị Hồng có thể nhìn trúng sao?”
Trên hành lang vang lên một tràng cười khúc khích.
Cuộc chiến trong phòng vẫn tiếp tục diễn ra.
Luận về sức lực, hắn trên cơ Lâm Yêm rất nhiều, nhưng luận về kỹ năng, kinh nghiệm chiến đấu, tốc độ phản ứng, Lâm Yêm lại ưu tú hơn hẳn, trong thời gian ngắn, không ai có thể chế ngự được đối phương.
Đặc biệt là Lâm Yêm vừa đánh vừa lui, bị hắn đè xuống giường siết cổ, cũng chỉ có thể ngoan cường phản kháng, nàng xoay người thực hiện một đòn Cross Armbar (đòn bẻ tay chữ thập) tiêu chuẩn trong nhu thuật Brazil, kẹp tay hắn lại, đá người văng ra ngoài, đụng đổ cái bàn gần đó.
Lưu Chí thở hổn hển, đang muốn đứng dậy lần nữa, họng súng đen ngòm đã nhắm thẳng vào giữa đầu hắn.
Một tiếng “lạch cạch”, đạn đã lên nòng.
Lâm Yêm nuốt xuống một ngụm nước bọt, nuốt luôn cả mùi máu tươi còn đọng lại trong cổ họng, dần ổn định hơi thở.
“Cậu thua rồi.”
Lưu Chí chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng không nghe thấy tiếng súng vang lên, lúc mở mắt ra, Lâm Yêm đã ném khẩu súng lên cái tủ đầu giường.
“Cô không giết tôi?” Trong mắt hắn tràn ngập sự kinh ngạc.
“Vừa rồi cậu cũng không tố cáo tôi, chuyện nào ra chuyện đó, xem như là hòa.” Ngón tay Lâm Yên run rẩy đốt một que diêm, châm một điếu thuốc, nàng kịch liệt ho khan vài tiếng dần dần cảm thấy tốt hơn.
“Bây giờ tôi có thể đi tố cáo cô.”
“Muộn rồi.” Nàng ngồi bên mép giường hút thuốc, từ trên cao nhìn hắn phía dưới.
“Qua thời gian kia rồi, không bắt được quả tang, Đỉnh Gia đa nghi như vậy, chưa chắc sẽ tin cậu, làm không khéo vừa không bắt được cáo vừa rước họa vào thân.”
Lưu Chí cắn răng, hốc mắt đỏ hoe: “Cô, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô... phản bội chúng tôi?”
Lúc hắn hỏi câu này, Lâm Yêm hơi khựng lại một chút, làm nội ứng bao lâu nay, nàng đã chứng kiến hết thảy xương máu, cái chết, âm mưu, quyền lực, tiền tài và cả ma túy, cũng hưởng thụ mọi thứ mình có với tư cách là một trùm xã hội đen.
Hưởng thụ sự ủng hộ của thuộc hạ, hưởng thụ cảm giác nắm quyền sinh sát trong tay, hưởng thụ cuộc sống xa hoa trụy lạc.
Có rất nhiều khoảnh khắc, khoảnh khắc ánh đèn neon nhấp nháy, khoảnh khắc cầm một xấp tiền ném bay lên trời, khoảnh khắc bọn hắn kính cẩn gọi nàng là “Chị Hồng”, khoảnh khắc cầm súng chĩa vào một ai đó, khoảnh khắc vung tay một cái liền núi kêu biển gầm.
Nàng chợt hiểu ra vì sao tên cảnh sát chìm kia cuối cùng lại trở thành gián điệp hai mang.
Ai cũng có ham muốn, nàng cũng không ngoại lệ.
Sở dĩ Lâm Yêm có thể hóa thân thành Bùi Cẩm Hồng xuất sắc như vậy, có lẽ vì thực chất bọn họ đều giống nhau, đều là kiểu người tâm ngoan thủ lạt, âm hiểm xảo trá, biến hóa khôn lường.
Điểm khác biệt chính là, trên người Lâm Yêm được buộc một sợi tơ vô hình, đầu kia bị một người tên là Tống Dư Hàng nắm chặt trong lòng bàn tay, cho nên ngoài ham muốn ra, còn có thêm một điểm mấu chốt.
Trần Sơ Nam dạy cho nàng biết yêu, Tống Dư Hàng dạy cho nàng cách yêu.
Chính vì tình yêu ít ỏi này, đã chống đỡ giúp nàng loạng choạng mà đi vào trong vũng bùn.
Lâm Yêm mỉm cười, vươn tay về phía hắn.
“Sau này cậu sẽ hiểu mọi chuyện, điều quan trọng nhất không phải là trung thành với ai, mà là vĩnh viễn không phản bội lại trái tim của mình.”
“Làm như vậy, có đáng không?”
“Đáng.”
“Không hối hận sao?”
Lâm Yêm lắc đầu: “Không hối hận.”
Lưu Chí nhìn điếu thuốc trên đầu ngón tay nàng chớp tắt đi, giống như tình yêu của mình còn chưa bùng cháy đã bị dập tắt.
Hắn cắn răng, vẫn không chịu bỏ cuộc, hỏi lại nàng lần nữa.
“Rốt cuộc là... Vì cái gì?”
Lâm Yêm nhìn về phía xa, vài tia nắng ban mai len lỏi qua cửa sổ.
“Có nơi nào mà cậu đặc biệt muốn quay về hay không?”
Lưu Chí bị câu hỏi của nàng làm cho có chút bối rối, suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng: Có, tôi muốn về nhà.”
Lâm Yêm nhìn gốc râu màu xanh lất phất trên cằm hỏi.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
Lưu Chí không hiểu nàng có ý gì, chỉ biết gãi đầu, hai người dường như đã quên vừa rồi còn đang lấy mạng đọ sức, bây giờ lại có thể ngồi xuống bày tỏ tâm tư. Hắn thật sự không phải một người thông minh, nếu không cũng sẽ không theo Vương Cường nhiều năm như vậy, mà vẫn chỉ là một tên tay sai, hắn thích Bùi Cẩm Hồng cũng đơn giản vì nàng xinh đẹp mà thôi.
Trong suốt những năm lang thang tứ xứ làm tay chân cho người ta, hắn chưa bao giờ nói cho ai biết về tuổi tác của mình.
Lưu Chí sửng sốt một lúc rồi trả lời.
“Hai mươi, chừng hai năm nữa là có thể kết hôn rồi.”
Lâm Yêm bật cười một tiếng, ném đầu thuốc vào gạt tàn, so với nàng thật sự là nhỏ hơn rất nhiều.
“Vẫn còn là một đứa trẻ, chờ mọi việc kết thúc, hãy về nhà đi.”
Bất quá cũng phải đợi đến khi phiên tòa kết thúc, chấp hành xong bản án thì mới gặp lại người nhà được.
Hy vọng tất cả bọn họ một ngày nào đó có thể trở về nhà.
•
Ed: Doris
- -----------------
[ to be continued ]
Kim đồng hồ trên tay điểm đúng ba giờ, đôi mắt của Lâm Yêm khẽ mở trong màn đêm.
Nàng lặng lẽ đứng dậy, cố gắng kiềm chế bước chân để không gây ra tiếng động, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra.
Trên hành lang có hai tên tuần tra đang cầm súng, đi hướng về phía gian phòng của nàng, Lâm Yêm lùi lại núp sau cánh cửa, ẩn mình vào bóng tối, hai người kia vẫn nặng nề từng bước đến gần.
Trong gang tấc lách mình né tránh, nàng kéo khẩu trang trên, chạy vọt ra ngoài như một chú mèo nhanh nhẹn.
Hai tên tuần tra quay người lại.
“Vừa nãy có thấy gì không?”
Người bị hỏi ngáp dài rồi lắc đầu.
“Đi thôi, đừng nhìn nữa, ở đây không phải mèo hoang thì chắc chắn là chuột, tranh thủ đi tuần cho xong chuyến này rồi về ngủ một giấc.”
Tiếng bước chân xa dần.
Lâm Yêm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đi xuống dọc theo cầu thàng, đối diện có một tên lính cao to đi về phía nàng, hẳn là dậy đi vệ sinh, hắn dụi tới dụi lui, nháy mắt hai ba lần rồi chĩa súng về phía nàng, chuẩn bị hét lên.
Lâm Yêm nhào đến, động tác nhanh nhẹn, dùng con dao găm nhẹ cắt qua phần gáy của hắn, lời sắp ra khỏi miệng cũng bị chặn đứng, một tia máu nhỏ chậm rãi chảy ra.
Nàng nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống, kéo đến phòng chứa đồ bên dưới cầu thang, cởi đồ của hắn lau sạch sẽ vết máu trên sàn, sau đó lập tức quay lại, đẩy mở cửa sổ hành lang ra, bên ngoài là một vùng hoang vu vô tận.
Tuy nhiên chỉ với độ cao của tầng hai, Lâm Yêm không chần chừ mà thả mình nhảy xuống, đợi đến lúc hai tên lính tuần tra đi tới, trên hàng lang đã không còn ai.
Vốn tưởng rằng từ độ cao nhỏ như vậy nhảy xuống cũng không có vấn đề, nhưng hóa ra lại có chút khó khăn, may mắn bên dưới là lớp đất xốp bằng phẳng, Lâm Yêm thở hổn hển, từ dưới đất bò dậy, khập khiễng chạy về hướng đã định.
“Này, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi.” Lúc nàng tìm được Trần Phương từ trong đống rác, sắc mặt Trần Phương trắng bệch, toàn thân đầy vết bầm tím, gần như sắp chết.
Lâm Yêm vỗ nhẹ vào mặt cô, nhưng không hề có động tĩnh gì, nàng cúi người lắng nghe nhịp tim, cảm nhận nhịp đập ở động mạch cổ, cuối cùng nghiến răng cởi áo cô ra, bắt đầu làm hồi sức tim phổi.
Sau ba mươi lần ấn lồng ngực, lại nâng nhẹ cằm lên, kề miệng thổi hơi thật mạnh.
Cứ như thế lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng nghe thấy nhịp tim yếu ớt.
Trong lòng Lâm Yêm buông lỏng, toàn thân kiệt sức, ngã xuống đất.
Trần Phương trầm thấp ho hai tiếng, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh thở hổn hển, trên môi vẫn còn đọng lại hơi ấm.
Vẻ mặt cô có chút mờ mịt: “Tại sao... lại muốn cứu tôi?”
Lâm Yêm đứng lên, đưa tay về phía Trần Phương.
“Tôi đã hứa, sẽ giúp cô tự do.”
“Cô... Cô không phải chị Hồng... Rốt cuộc cô là ai?” Trần Phương cảnh giác nhìn nàng, cũng không dám đến gần một bước.
“Tôi là ai có quan trọng không?” Khóe môi Lâm Yêm hơi cong lên một nụ cười trào phúng.
“Tôi có thể tố giác cô với Đỉnh Gia.”
“Cô có thể thử xem, dao của tôi nhanh hơn, hay là cô chạy nhanh hơn.” Nàng đùa nghịch con dao găm cầm trong tay, bên trên vẫn còn lấm tấm vết máu, khiến ai nhìn vào cũng không rét mà run.
Trần Phương co rúm cổ lại, nắm tay nàng đứng lên.
Đi dựa hơi Đỉnh Gia cũng xem như con đường chết, chi bằng nghe lời người trước mặt, ít nhất người này không muốn giết cô, nếu không cũng sẽ không cứu cô.
Lâm Yêm khẽ giật mình, sau đó giúp cô rời khỏi công trường bỏ hoang, đi thẳng ra đại lộ, nơi có đèn đường đang chiếu sáng.
Nàng đứng trong bóng tối buông tay ra, đưa cho cô vé xe và một ít tiền lẻ còn lại, đưa luôn cả con dao găm của mình.
“Dọc theo đường này đi thẳng, sẽ có tuyến xe đón về Giang Thành, đến Giang Thành rồi thì lập tức đi thẳng ra nhà ga rời khỏi đây.”
Trần Phương nắm chặt những vật này, mấp máy môi: “Cô... Cô không đi sao?”
Lâm Yêm lắc đầu: “Tôi phải ở lại.”
Nhiệm vụ của nàng vẫn chưa hoàn thành, vẫn chưa đến lúc rời đi, mặc dù trong lòng nàng cực kì muốn thoát khỏi nơi này, quay về với ánh sáng, quay về với Tống Dư Hàng.
Nghĩ đến Tống Dư Hàng, Lâm Yêm liền nghĩ đến một phát đạn kia, liệu cô có hận nàng không, chắc chắn sẽ hận vô cùng.
Hận nàng ngay trước mắt “giết” đồng nghiệp của cô, hận nàng không chút thương tình mà tra tấn cô, hận nàng kết giao với bọn tội phạm liều lĩnh này, hận nàng đã đẩy cổ đến bước đường cùng.
Trái tim của Lâm Yêm bị một lưỡi dao mang tên “tội lỗi” đâm thủng hàng trăm nghìn lần, ngay cả khi đứng trước mặt Trần Phương vẫn để lộ ra dáng vẻ yếu ớt hiếm hoi.
Nàng biết điều này là không nên, thế là miễn cưỡng nở một nụ cười, đưa tay lên lau khóe mắt, chuẩn bị quay người rời đi.
“Đi nhanh lên, đừng quay đầu lại.”
Kỳ lạ thay, trước đây Bùi Cẩm Hồng đối với cô không tính là tốt, bây giờ Lâm Yêm đối với cô cũng không tính là tệ.
Trần Phương thậm chí còn không biết tên thật của nàng, ở nơi hoang vu này, hai người nương tựa vào nhau, vậy mà lại sinh ra một chút đồng cảm.
“Cô thực sự không đi cùng tôi sao?”
Lâm Yêm quay người, vẫy tay.
“Không được, thượng lộ bình an.”
Trần Phương nắm chặt những thứ nàng đưa cho mình: “Vậy... Nếu có việc gì cần tôi giúp...”
Ví dụ như truyền tin gì đó, hoặc là đến bệnh viện giúp xem Tống Dư Hàng còn sống không?
Bước chân Lâm Yêm dừng lại, đây cũng là một ý kiến hay.
Nhưng qua một lúc sau, nàng vẫn khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần, càng biết nhiều càng nguy hiểm, nhớ kĩ, bất kể là ai hỏi cô, dù là cảnh sát, hay là người của Đỉnh Gia, tối nay cô chưa từng gặp tôi, sau này cô cũng không thể tiếp tục sống với cái tên “Trần Phương” này nữa.”
Lâm Yêm nói dứt câu, không đợi cô trả lời, nàng quay người vẫy tay rời đi, bóng đen gầy gò biến mất trong màn đêm.
Ở hướng nàng rời đi, bầu trời vẫn còn tối om, nhưng một tia nắng ban mai đã lấp ló xuyên qua sương mù.
Trần Phương bất giác cảm thấy thế giới rộng lớn vô cùng, còn nàng chỉ nhỏ như một con kiến, giống như thiếu niên một đi không trở lại, Lâu Lan chưa diệt thì không quay về, còn có một chút bi thương như Kinh Kha hành thích Tần Vương, khiến hai mắt cô nóng hổi lúc nào không hay.
*Lâu Lan chưa diệt thì không quay về: câu cuối trong bài thơ Tòng quân hành kỳ 4 của Vương Xương Linh, ngụ ý là chưa tiêu diệt được kẻ thù thì không thể về nhà.
*Kinh Kha hành thích Tần Vương: dựa trên sử kí thích khách Kinh Kha hành thích vua Tần Thủy Hoàng.
Cô cắn răng, một lần nữa nắm chặt những vật nàng đưa cho mình, đầu cũng không ngoảnh một mạch chạy về hướng ngược lại.
•
“Cục kiểm soát ma túy của Sở tỉnh đã tiếp quản toàn bộ công việc của Cục thành phố, đến lúc đó tôi cũng không giúp được nhiều.” Phùng Kiến Quốc nhìn thời gian, đến lúc phải đi rồi, ông đội chiếc mũ rộng vành rồi đứng lên.”
“Mọi việc trông cậy vào các người.”
Tống Dư Hàng đứng dậy tiễn ông, lại bị đẩy lùi về.
“Cô là bệnh nhân, phải cố gắng “hồi phục” cho thật tốt.”
Phùng Kiến Quốc một lời hai nghĩa, Tống Dư Hàng hiểu ý.
“Đã hiểu, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Ông lão mỉm cười, không còn là nụ cười hiền lành đạo đức giả nữa, mà là nụ cười mong đợi xuất phát từ đáy lòng.
“Không phải là cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, mà là cam đoan phải an toàn trở về!”
Tống Dư Hàng liền giật mình, khóe môi nở nụ cười, tay phải nâng lên đặt gần huyệt thái dương.
“Rõ, cam đoan an toàn sống sót trở về!”
Biệt danh của Lâm Yêm là “Cây đinh”, phụ trách thâm nhập vào phòng tuyến của địch và gửi tình báo về, biệt danh của cô là “Mũi dao”, phụ trách nhân lúc không ai để ý, bất ngờ tấn công một đòn chí mạng.
Tống Dư Hàng nghĩ như vậy, trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu: Cô còn phải đón vợ trở về nhà nữa.
•
Trong lúc Tống Dư Hàng và Phùng Kiến Quốc bí mật mưu đồ, một cuộc họp giấu kín cũng đang bắt đầu tại một nhà máy bỏ hoang ở bến tàu Tân Hải.
Khố Ba đang ngồi trên ghế, toàn thân quấn đầy băng gạc, chỉ có đôi mắt sáng bảnh nóng rực, chứa đầy nỗi hận.
“Lần này, tôi nhất định phải tự tay giết cô ta, giết chết người phụ nữ kia.”
Ngón tay Đỉnh Gia bao phủ đầu gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Sẽ có cơ hội.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh cười khẩy, mang đầy vẻ khinh thường. Tiếng cười kia đến tai khiến Khố Ba bất mãn vô cùng.
“Anh......”
Đỉnh Gia xua tay, cắt ngang lời nói của hắn.
“Cuộc giao dịch sắp đến rồi, đừng đấu đá nhau trong lúc này, sau khi xong việc, chúng ta cầm tiền cùng đi Canada, như thế sẽ không có ai bắt được chúng ta nữa.”
Ngữ điệu của người đàn ông vẫn lạnh lùng như cũ, cơ hồ như cũng không quan tâm đến việc mình cầm được bao nhiêu tiền hay là sẽ đi đâu.
“Các người vừa mới làm ầm ĩ như vậy, cảnh sát cũng không phải kẻ ngốc, mấy ngày nữa giao dịch nhất định sẽ gặp khó khăn.”
Khóe môi Đỉnh Gia nhếch lên một nụ cười đa mưu túc trí.
“Càng hỗn loạn càng tốt, chỉ khi đó mới có thể đục nước béo cò. Đúng rồi, lô hàng kia...”
Người đàn ông đứng dậy, dường như không còn hứng thú ở lại đây chờ đợi nữa.
“Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
Đỉnh Gia gật đầu: “Rất tốt, việc này mà thành, Lâm thiếu gia là người có công lớn nhất, người đâu, tiễn khách.”
Một đoàn người che chở cho hắn bước ra ngoài.
Sau khi những người khác rời đi, Đỉnh Gia lại nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay bao phủ trên đầu gối gõ nhẹ.
Khố Ba không cam lòng: “Đỉnh Gia, hắn kiệt ngạo bất tuần như thế, sao không... Không có hắn, chúng ta lại tìm một người cộng sự khác, dù sao công thức...”
Không biết vì sao, lông mày Đỉnh Gia khẽ động đậy.
“Côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, dù sao hắn cũng là đại thiếu gia của nhà họ Lâm, phần lớn bến cảng đều thuộc về Lâm gia, hắn vẫn còn giá trị lợi dụng.”
Lâm Yêm đi đến một nơi hẻo lánh, lấy điện thoại từ trong túi ra, số điện thoại này chỉ có hai người biết, đồng thời cũng được trang bị phần mềm chống nghe lén.
Nàng nhanh chóng gõ bàn phím, sau khi soạn xong thì nhấn nút gửi đi, chờ biểu tượng “đã gửi” xuất hiện trên màn hình, Lâm Yêm mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng quay về.
Đến gần khu nhà máy bỏ hoang, ánh đèn ô tô chói lóa đập vào mắt, nàng vô thức lăn một vòng vào trong bóng tối, trốn phía sau bao tải.
Cửa nhà máy mở rộng, một nhóm người vây quanh một người đàn ông tuấn tú cao ráo, ánh đèn yếu ớt soi rõ khuôn mặt trắng nõn của người kia, trên sống mũi còn mang một cặp kính kim loại.
Gương mặt này có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
Lâm Khả!
Một tiếng “Anh” từ trong cổ họng vang lên mấy lần, suýt chút đã buột miệng thốt ra, nàng bấu chặt lòng bàn tay ép mình nuốt xuống những lời chưa kịp nói.
Chuyện gì đang xảy ra?
Có phải anh ấy bị bắt làm con tin?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đến đây để làm gì?
Có mối quan hệ thế nào với Đỉnh Gia?
...
Khoảnh khắc đó, trong đầu Lâm Yêm lướt qua rất nhiều suy nghĩ, mỗi một suy nghĩ đều liên quan đến Lâm Khả.
Nàng gắt gao bấu chặt lòng bàn tay, kiềm chế để mình không phát ra bất kỳ âm thanh nào, tránh kinh động đến bọn họ.
“Lâm thiếu gia, mời.” Nàng nhìn thấy Lão Hổ tự mình mở cửa xe cho hắn, Lâm Khả mặt không biểu tình mà ngồi vào.
Chiếc xe chạy ngang qua tầm mắt, cả người Lâm Yêm kiệt sức, ngồi dựa vào phía sau bao tải.
Cũng không biết vì sao, xe vừa rời đi không bao lâu, Lâm Khả đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt khó có thể diễn tả, tựa hồ có chút mờ mịt, lại có chút khó chịu.
Nhìn qua kính xe, lối vào nhà máy vẫn yên tĩnh, chỉ có vài tên lính đang tuần tra.
Tài xế: “Thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
Lâm Khả quay người lại, khôi phục vẻ bình tĩnh: “Không, không có gì, cứ tiếp tục đi về phía trước.”
Mặc dù không chắc chắn, ngoài cửa khu nhà máy cũng không có bóng dáng quen thuộc, nhưng trong một khoảnh khắc, hắn thực sự cảm thấy Lâm Yêm đang ở gần mình, bên tai mơ hồ còn nghe thấy đứa bé kia đang sốt ruột gọi mình.
“Anh.”
Lâm Khả rời đi không lâu sau, Đỉnh Gia đột nhiên mở mắt, một tia sáng chợt lóe lên.
“Đi, đi xem Bùi Cẩm Hồng đang làm gì.”
Mấy tên thuộc hạ nghe lệnh, cầm súng bước nhanh ra ngoài.
Khố Ba đang bị thương, tạm thời không thể cử động mạnh, chỉ có thể khẽ nhúc nhích cổ quay sang nhìn ông.
“Đỉnh Gia, tôi nghi ngờ Cẩm Hồng...”
“Cậu đã từng gặp người này rồi, cảm thấy thế nào?” Đỉnh Gia không trực tiếp nói về người này, chỉ lấp lửng mà hỏi hắn.
Khố Ba suy nghĩ một lúc: “Mưu dũng vẹn toàn, là một nhân tài.”
Đỉnh Gia chỉ cười không nói, lưng tựa vào chiếc ghế mây.
“Chờ một chút đi, xem thử người xưng là chị Hồng này, có thể mang đến cho chúng ta bao nhiêu bất ngờ.”
Nhóm người kia đi đến gần phòng của Lâm Yêm thì bị người của hộp đêm Hoan Ca chặn lại.
“Muốn làm gì? Chị Hồng đang nghỉ ngơi, không có sự cho phép thì không ai được vào!”
“Đỉnh Gia có lệnh, chúng tôi đến gặp chị Hồng.”
Hai bên giằng co không ngừng, súng trong tay đều chĩa vào đối phương, đỏ mặt tía tai làm ầm ĩ một trận.
“Tất cả mọi người đều ở đây, nếu chị Hồng không có ở đây, không phải nội gián thì là gì, tránh ra!”
Tên cầm đầu bắn một phát súng xuống đất, thành công khiến những người khác khiếp sợ một phen, thừa cơ bọn họ còn đang ngây ngẩn, hắn một bước thoát khỏi vòng vây, nhấc chân đá tung cánh cửa.
Cánh cửa gỗ cọt kẹt một tiếng mở ra.
Lâm Yêm mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài đến ngang đùi đứng trước cửa, mái tóc đen rũ xõa trên vai, cổ áo có chút xộc xệch, trông như bị ai đó giật xé, trên làn da trắng nõn còn có vài vết đỏ, dáng dài vừa đầy đặn vừa tinh tế, hai chân thẳng tắp đứng trên sàn nhà, toàn thân đều toát ra vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Đám người đứng trước cửa không khỏi nuốt nước bọt.
Lâm Yêm có chút thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
Lưu Chí đến ôm eo nàng, sắc mặt cực kì khó coi: “Không có việc gì thì biến.”
Mấy tên thuộc hạ lúc này mới khúm núm giải tán.
Lưu Chí đóng sầm cửa lại, quay người nhấc nàng ép lên trên cửa, gằn giọng nói.
“Chị vừa đi đâu vậy? Lúc tôi đến trong phòng không có ai cả!”
Sợi dây thừng Lâm Yêm dùng để leo vào vẫn còn treo trên bệ cửa sổ, đó là bằng chứng không thể chối cãi.
Nàng dứt khoát, lên gối đá vào phần hông của hắn, khuỷu tay đồng thời đánh vào huyệt thái dương, sức lực có vẻ không lớn, nhưng động tác vừa nhanh vừa chuẩn, đặc biệt còn dùng bộ phận cứng nhất cơ thể để đánh vào nơi yếu điểm.
Lưu Chí không kịp phòng bị, mắt nổ đom đóm một trận, lảo đảo lùi về sau mấy bước, vấp phải cái ghế ngã xuống.
Mấy tên lính tuần tra bên ngoài trợn mắt.
“Mẹ nó, động tĩnh lớn như vậy, tôi cũng muốn nếm thử mùi vị của phụ nữ.”
“Thôi đi, người thế này, không tự soi mặt vào chậu nước tiểu mà xem, chị Hồng có thể nhìn trúng sao?”
Trên hành lang vang lên một tràng cười khúc khích.
Cuộc chiến trong phòng vẫn tiếp tục diễn ra.
Luận về sức lực, hắn trên cơ Lâm Yêm rất nhiều, nhưng luận về kỹ năng, kinh nghiệm chiến đấu, tốc độ phản ứng, Lâm Yêm lại ưu tú hơn hẳn, trong thời gian ngắn, không ai có thể chế ngự được đối phương.
Đặc biệt là Lâm Yêm vừa đánh vừa lui, bị hắn đè xuống giường siết cổ, cũng chỉ có thể ngoan cường phản kháng, nàng xoay người thực hiện một đòn Cross Armbar (đòn bẻ tay chữ thập) tiêu chuẩn trong nhu thuật Brazil, kẹp tay hắn lại, đá người văng ra ngoài, đụng đổ cái bàn gần đó.
Lưu Chí thở hổn hển, đang muốn đứng dậy lần nữa, họng súng đen ngòm đã nhắm thẳng vào giữa đầu hắn.
Một tiếng “lạch cạch”, đạn đã lên nòng.
Lâm Yêm nuốt xuống một ngụm nước bọt, nuốt luôn cả mùi máu tươi còn đọng lại trong cổ họng, dần ổn định hơi thở.
“Cậu thua rồi.”
Lưu Chí chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng không nghe thấy tiếng súng vang lên, lúc mở mắt ra, Lâm Yêm đã ném khẩu súng lên cái tủ đầu giường.
“Cô không giết tôi?” Trong mắt hắn tràn ngập sự kinh ngạc.
“Vừa rồi cậu cũng không tố cáo tôi, chuyện nào ra chuyện đó, xem như là hòa.” Ngón tay Lâm Yên run rẩy đốt một que diêm, châm một điếu thuốc, nàng kịch liệt ho khan vài tiếng dần dần cảm thấy tốt hơn.
“Bây giờ tôi có thể đi tố cáo cô.”
“Muộn rồi.” Nàng ngồi bên mép giường hút thuốc, từ trên cao nhìn hắn phía dưới.
“Qua thời gian kia rồi, không bắt được quả tang, Đỉnh Gia đa nghi như vậy, chưa chắc sẽ tin cậu, làm không khéo vừa không bắt được cáo vừa rước họa vào thân.”
Lưu Chí cắn răng, hốc mắt đỏ hoe: “Cô, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô... phản bội chúng tôi?”
Lúc hắn hỏi câu này, Lâm Yêm hơi khựng lại một chút, làm nội ứng bao lâu nay, nàng đã chứng kiến hết thảy xương máu, cái chết, âm mưu, quyền lực, tiền tài và cả ma túy, cũng hưởng thụ mọi thứ mình có với tư cách là một trùm xã hội đen.
Hưởng thụ sự ủng hộ của thuộc hạ, hưởng thụ cảm giác nắm quyền sinh sát trong tay, hưởng thụ cuộc sống xa hoa trụy lạc.
Có rất nhiều khoảnh khắc, khoảnh khắc ánh đèn neon nhấp nháy, khoảnh khắc cầm một xấp tiền ném bay lên trời, khoảnh khắc bọn hắn kính cẩn gọi nàng là “Chị Hồng”, khoảnh khắc cầm súng chĩa vào một ai đó, khoảnh khắc vung tay một cái liền núi kêu biển gầm.
Nàng chợt hiểu ra vì sao tên cảnh sát chìm kia cuối cùng lại trở thành gián điệp hai mang.
Ai cũng có ham muốn, nàng cũng không ngoại lệ.
Sở dĩ Lâm Yêm có thể hóa thân thành Bùi Cẩm Hồng xuất sắc như vậy, có lẽ vì thực chất bọn họ đều giống nhau, đều là kiểu người tâm ngoan thủ lạt, âm hiểm xảo trá, biến hóa khôn lường.
Điểm khác biệt chính là, trên người Lâm Yêm được buộc một sợi tơ vô hình, đầu kia bị một người tên là Tống Dư Hàng nắm chặt trong lòng bàn tay, cho nên ngoài ham muốn ra, còn có thêm một điểm mấu chốt.
Trần Sơ Nam dạy cho nàng biết yêu, Tống Dư Hàng dạy cho nàng cách yêu.
Chính vì tình yêu ít ỏi này, đã chống đỡ giúp nàng loạng choạng mà đi vào trong vũng bùn.
Lâm Yêm mỉm cười, vươn tay về phía hắn.
“Sau này cậu sẽ hiểu mọi chuyện, điều quan trọng nhất không phải là trung thành với ai, mà là vĩnh viễn không phản bội lại trái tim của mình.”
“Làm như vậy, có đáng không?”
“Đáng.”
“Không hối hận sao?”
Lâm Yêm lắc đầu: “Không hối hận.”
Lưu Chí nhìn điếu thuốc trên đầu ngón tay nàng chớp tắt đi, giống như tình yêu của mình còn chưa bùng cháy đã bị dập tắt.
Hắn cắn răng, vẫn không chịu bỏ cuộc, hỏi lại nàng lần nữa.
“Rốt cuộc là... Vì cái gì?”
Lâm Yêm nhìn về phía xa, vài tia nắng ban mai len lỏi qua cửa sổ.
“Có nơi nào mà cậu đặc biệt muốn quay về hay không?”
Lưu Chí bị câu hỏi của nàng làm cho có chút bối rối, suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng: Có, tôi muốn về nhà.”
Lâm Yêm nhìn gốc râu màu xanh lất phất trên cằm hỏi.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
Lưu Chí không hiểu nàng có ý gì, chỉ biết gãi đầu, hai người dường như đã quên vừa rồi còn đang lấy mạng đọ sức, bây giờ lại có thể ngồi xuống bày tỏ tâm tư. Hắn thật sự không phải một người thông minh, nếu không cũng sẽ không theo Vương Cường nhiều năm như vậy, mà vẫn chỉ là một tên tay sai, hắn thích Bùi Cẩm Hồng cũng đơn giản vì nàng xinh đẹp mà thôi.
Trong suốt những năm lang thang tứ xứ làm tay chân cho người ta, hắn chưa bao giờ nói cho ai biết về tuổi tác của mình.
Lưu Chí sửng sốt một lúc rồi trả lời.
“Hai mươi, chừng hai năm nữa là có thể kết hôn rồi.”
Lâm Yêm bật cười một tiếng, ném đầu thuốc vào gạt tàn, so với nàng thật sự là nhỏ hơn rất nhiều.
“Vẫn còn là một đứa trẻ, chờ mọi việc kết thúc, hãy về nhà đi.”
Bất quá cũng phải đợi đến khi phiên tòa kết thúc, chấp hành xong bản án thì mới gặp lại người nhà được.
Hy vọng tất cả bọn họ một ngày nào đó có thể trở về nhà.
•
Ed: Doris
- -----------------
[ to be continued ]
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương